Cung Khuynh

Chương 92: Một bước sai, từng bước sai

Khi Dung Vũ Ca tỉnh lại, nàng không thể tin được nhìn Cao Hiên đang nằm ở bên cạnh mình, hết thảy, hết thảy đều làm cho Dung Vũ Ca không thể chấp nhận được sự thật này. Dù là cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ Vệ Minh Khê sẽ đối xử với mình như thế, đây chẳng lẽ là giết người báo ứng sao? Vệ Minh Khê, ngươi thực sự rất biết cách làm tổn thương ta, cả đời này cũng chỉ có ngươi mới có khả năng làm ta tổn thương như vậy! Dung Vũ Ca nở nụ cười, cười đến mức không thể cầm được nước mắt, tiếng cười kia làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, cơ hồ dựng đứng cả lỗ chân lông, khiến cho Cao Hiên đang nằm bên cạnh cũng đột nhiên bừng tỉnh.

“Vũ Ca, nàng làm sao vậy?" Cao Hiên lo lắng.

“Ai cho phép ngươi chạm vào ta?" Dung Vũ Ca âm lãnh hỏi, ngữ khí càng lúc càng âm trầm, nàng hận không thể làm cho Cao Hiên biến mất ngay lập tức, nếu như không có Cao Hiên thì tất cả việc này cũng sẽ không phát sinh, một khắc kia, Dung Vũ Ca chỉ muốn giết chết Cao Hiên.

“Vì nàng không cự tuyệt, nên ta cho là…" Cao Hiên nhìn nét mặt Dung Vũ Ca, trong lòng lạnh run, Vũ Ca tựa hồ vô cùng oán hận mình.

Dung Vũ Ca giận dữ bóp chặt cổ Cao Hiên, làm cho hắn chỉ biết thống khổ giãy dụa, hắn không biết mình đã làm sai chuyện gì, tối hôm qua rõ ràng Vũ Ca không hề có ý cự tuyệt, vì cớ gì sáng nay nàng lại phản ứng dữ dội đến vậy?

Nếu không có Cao Hiên, có lẽ giờ phút này nàng sẽ không thống khổ như thế, nếu như không yêu thương Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca nàng đã là nữ nhân kiêu ngạo cỡ nào? Nhờ món quà mà mẫu tử bọn họ ban tặng, Dung Vũ Ca đã hoàn toàn bị huỷ diệt rồi!

Lần đầu tiên Dung Vũ Ca hối hận vì mình đã yêu thương Vệ Minh Khê, thì ra mình ở trong lòng nàng bất quá chỉ là món đồ chơi có thể dễ dàng đem tặng cho người khác.

Vệ Minh Khê! Không ai có thể giẫm đạp lên Dung Vũ Ca như vậy, ngay cả ngươi cũng không thể! Ngươi nhất định phải vì chuyện này mà trả giá đắt!

Sắc mặt Cao Hiên càng ngày càng tái nhợt, không khí vào được phế quản cũng càng ngày càng ít, loại thống khổ không thở được này làm cho khuôn mặt vốn tuấn tú của hắn dần méo mó, ngay cả giãy dụa cũng ít dần. Ngay lúc Cao Hiên tưởng như mình sắp chết thì Dung Vũ Ca đột ngột buông tay, nhưng sắc mặt nàng vẫn âm trầm cực điểm, kia tuyệt mỹ dung nhan nay đã ngưng đọng thành một tầng băng sương, không bao giờ tan được.

Dung Vũ Ca hận chính mình, tại sao nàng vẫn không thể hạ quyết tâm? Chỉ cần dùng thêm chút xíu lực đạo là đã có thể làm cho Vệ Minh Khê kia đau đến thắt gan quặn ruột, có thể khiến cho Vệ Minh Khê hiểu được, dù nàng đau đớn đến tan nát tim gan cũng không bằng nửa phần thống khổ của mình, nhưng vì cớ gì nàng không hạ thủ được. Dung Vũ Ca đá Cao Hiên xuống giường, tự ôm lấy chính bản thân mình, đem mặt nàng vùi vào gối, thống hận hét to một tiếng, tiếng thét vô cùng thống khổ làm cho cung nhân tưởng như nghe được tiếng kêu của một loài dã thú bị thương.

---------------------------------------------

Dung Vũ Ca tự nhốt mình tại tẩm cung, không nói thêm bất kỳ lời nào, cũng không ăn bất kỳ thứ gì và không gặp bất luận kẻ nào. Trong lòng Cao Hiên vô cùng hối hận, hắn không thể ngờ đêm hạnh phúc nhất của mình lại biến thành như vậy, hắn không hề muốn làm tổn thương Dung Vũ Ca, giờ phút này khi thấy Dung Vũ Ca như thế, trong lòng Cao Hiên vô cùng run rẩy. Hắn sợ Dung Vũ Ca sẽ tự làm thương tổn chính mình, hắn thà rằng Dung Vũ Ca đánh hắn, mắng hắn chứ không muốn nàng không ăn không uống như vậy, làm cho người ta vô cùng đau lòng, hắn rất sợ, hắn sợ Dung Vũ Ca hương tiêu ngọc vẫn.

Cao Hiên nhìn Dung Vũ Ca như dã thú bị thương sẵn sàng giương vuốt đả thương người, rúc vào một chỗ, không cho bất cứ kẻ nào tới gần nàng, trong lòng hắn cực kỳ đau đớn, lúc này đây cho dù muốn cũng không thể đến gần nàng nữa. Cao Hiên nhìn bộ dáng tuyệt vọng của Dung Vũ Ca, trong lòng hắn cũng tuyệt vọng theo, giờ phút này hắn chỉ hy vọng Dung Vũ Ca có thể khôi phục như lúc bình thời, dù chỉ là một chút cũng tốt rồi.

--------------------------------------

Cao Hiên tìm gặp Vệ Minh Khê, sắc mặt Vệ Minh Khê cũng tái nhợt, nét thống khổ và mệt mỏi dù thế nào cũng không che giấu được, xem ra trạng thái của Vệ Minh Khê cũng không hơn gì Dung Vũ Ca. Cao Hiên nhìn thấy thế cũng không đành lòng phiền nhiễu Vệ Minh Khê thêm nữa, nhưng Dung Vũ Ca đã cả ngày không ăn không uống gì rồi, mà Cao Hiên biết, Dung Vũ Ca sẽ vẫn còn tiếp tục như vậy.

“Mẫu hậu, Vũ Ca nàng…" Cao Hiên nhìn Vệ Minh Khê, muốn nói lại thôi, hắn vốn cho là mẫu hậu vĩnh viễn đều có thể giúp hắn giải quyết mọi vấn đề, nhưng Cao Hiên quên rằng Vệ Minh Khê không phải là thần, nàng cũng phạm sai lầm, cũng sẽ thúc thủ vô sách.

“Nàng sao rồi?" Mỗi một chữ phun ra, Vệ Minh Khê đều cảm giác được lồng ngực phát đau, ba chữ Dung Vũ Ca như chà xát trái tim nàng đau đớn.

“Nhi thần không biết sự tình sẽ là như vậy, nếu như sớm biết nhi thần sẽ không chạm vào nàng, nàng bây giờ không ăn không uống làm cho nhi thần vô cùng sợ hãi…" Cao Hiên ảo não gãi đầu, thống khổ nói.

“Không phải Hiên nhi sai, là mẫu hậu sai." Vệ Minh Khê nghe tin Dung Vũ Ca không ăn không uống, nước mắt không khỏi cuồn cuộn tuôn rơi, hết thảy tội lỗi đều do Vệ Minh Khê tạo thành, người nên chết phải là Vệ Minh Khê nàng! Dung Vũ Ca sẽ hận Vệ Minh Khê, phải, theo lý nàng nên hận Vệ Minh Khê, ngay cả Vệ Minh Khê cũng oán hận chính mình, ngay từ đầu không biết tự kiềm chế mình đã là tội, yêu nhưng lại làm Dung Vũ Ca tổn thương, đó là tội càng thêm tội, cùng nhau bước tới đều là sai, một bước sai, từng bước sai!

“Mẫu hậu, phải làm sao bây giờ? Nàng đang tự thương tổn chính mình, ta ngăn cản không được…" Cao Hiên lo lắng hỏi.

Vệ Minh Khê ôm lấy ngực mình, có cảm giác trái tim mình co thắt như thể bị ai đó đánh một chùy. Nàng không cách nào tưởng tượng nhưng vẫn phải thừa nhận thêm lần nữa, đêm qua nàng đã phải mất bao nhiêu khắc chế mới có thể nhịn xuống nỗi xúc động muốn đoạt lại nữ nhân của nàng. Đó là nữ nhân của nàng, cứ nghĩ đến cảnh nữ nhân của nàng ở dưới thân nhi tử vui hoan, nàng có cảm giác trái tim như bị lăng trì, không được, không được để cho bất cứ kẻ nào chạm đến Dung Vũ Ca, nàng chỉ có thể là của mình, dù cho là nhi tử của nàng, Vệ Minh Khê cũng không muốn nhường Dung Vũ Ca cho hắn.

Nhưng Vệ Minh Khê biết, giờ phút này mình mới hiểu được trái tim mình thì cũng đã quá muộn, Dung Vũ Ca sẽ hận nàng, mà nàng cũng không có cách nào vì mình giải vây.

--------------------------------

Vệ Minh Khê đi vào tẩm cung Phượng Nghi cung, bên trong vô cùng hỗn loạn và bừa bộn, khắp nơi đều là mảnh vụn khiến cho Vệ Minh Khê càng nhìn càng run sợ, nàng sợ Dung Vũ Ca tự thương tổn chính mình, mỗi tổn thương mà Dung Vũ Ca tự tạo đều là trừng phạt đối với Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca hất đổ mọi cơm canh mà cung nữ đem đến: “Cút đi!" Dung Vũ Ca quát, làm cho các cung nữ nơm nớp lo sợ vội vàng thu dọn thức ăn rơi vãi, đến khi nhìn thấy Vệ Minh Khê phía sau, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vệ Minh Khê cầm lấy chén cháo trong tay cung nữ, ý bảo bọn họ lui xuống.

“Vũ Ca, ăn chút gì đi được không?" Vệ Minh Khê đem chén cháo đến trước mặt Dung Vũ Ca, trong giọng nói hết sức lấy lòng, thái độ mềm mỏng đến không thể mềm mỏng hơn nữa của Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca không thèm để ý tới Vệ Minh Khê, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, kia băng sương trong mắt đủ để làm tổn thương Vệ Minh Khê. Cho tới bây giờ Dung Vũ Ca chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Vệ Minh Khê biết mình nên nhận lấy sự trừng phạt như vậy, nhưng mặc dù trong lòng đã chuẩn bị thật tốt vẫn cảm thấy vô vàn khó chịu.

“Vũ Ca, ăn một chút thôi được không?" Vệ Minh Khê lời ngon tiếng ngọt khẩn khoản cầu xin thêm nhiều lần nữa, nhưng ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn nàng chẳng những không chút nào hòa hoãn, ngược lại càng lúc càng lạnh như băng.

Đúng, Dung Vũ Ca càng ngày càng phẫn nộ, Vệ Minh Khê, ngươi bán rẻ Dung Vũ Ca ta, làm sao còn có thể làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh? Có phải Vệ Minh Khê ngươi nghĩ rằng chỉ cần ngươi dụ dỗ hai ba câu thì Dung Vũ Ca này vẫn có thể chạy như bay đến bên người ngươi chăng? Chưa bao giờ Dung Vũ Ca lại thống hận Vệ Minh Khê như thời khắc này đến thế.

“Vũ Ca, ta biết nàng giận ta, nhưng cứ ăn xong chút cháo đã rồi mắng ta, đánh ta cũng không muộn, không nên như vậy nữa, được không?" Vệ Minh Khê nhìn khuôn mặt ngày càng lạnh lẽo của Dung Vũ Ca, ngữ khí càng thêm thấp thỏm bất an, muỗng cháo dừng bên khóe miệng Dung Vũ Ca hồi lâu cũng không được Dung Vũ Ca đáp lại, tâm càng thêm luống cuống.

Dung Vũ Ca giận dữ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vệ Minh Khê, chính Vệ Minh Khê đã làm ra chuyện không thể nào tha thứ, giờ còn bày ra bộ dáng thống khổ đáng thương làm gì, thực sự làm cho người ta tức giận. Dung Vũ Ca trực tiếp đẩy mạnh Vệ Minh Khê, bởi vì đang cơn thịnh nộ nên không thể khống chế được lực đạo, làm cho Vệ Minh Khê bị đẩy lùi về vài bước, thân thể đập vào cạnh bàn, đúng lúc cái trán cũng đập vào góc bàn phát ra tiếng vang thật lớn. Trán Vệ Minh Khê lập tức sưng đỏ, xuất hiện lỗ thủng khiến cho máu không ngừng chảy ra, vết máu đỏ tươi trên khuôn mặt vốn tái nhợt của Vệ Minh Khê lại càng thêm bắt mắt.

Khoảnh khắc khi Vệ Minh Khê đập trúng bàn, tay Dung Vũ Ca theo phản xạ lập tức đưa ra ngoài, nhưng bất chợt ngừng lại giữa không trung rồi đột ngột thu về. Lúc nghe thấy tiếng vang của cái trán Vệ Minh Khê va vào cạnh bàn, tâm Dung Vũ Ca vẫn không khống chế được mà nhói lên một cái. Dung Vũ Ca hận mình, Vệ Minh Khê chỉ bị chút tổn thương, nàng đã vô cùng thương xót, nhưng Vệ Minh Khê cứ như vậy làm tổn thương mình, Vệ Minh Khê không thể được tha thứ, không đáng được tha thứ! Dung Vũ Ca hận đến mức hạ quyết tâm nhắm mắt làm ngơ vết thương trên trán Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê cố nén đau đớn, nàng cảm thấy bị đau đớn như vậy là xứng đáng, có như thế mới có thể làm cho nàng dễ chịu hơn chút, nhưng thực tế trước mắt lại càng thêm tồi tệ. Trước kia Dung Vũ Ca không bao giờ để mình tổn thương dù chỉ là một chút xíu, lần này mình đã khiến nàng thương tâm đến mức nào nàng mới có thể lạnh lùng như vậy? Tâm của nàng đối với mình đã chết rồi sao? Vệ Minh Khê không dám nghĩ nữa, ánh mắt nhìn Dung Vũ Ca toàn là cầu xin, con người là như thế, đến lúc chân chính mất đi mới phát hiện hoá ra mình sợ hãi đến nhường nào.

Nhìn thấy trong ánh mắt Dung Vũ Ca tràn ngập hận ý, thần kinh Vệ Minh Khê cũng nhanh chóng bị cắt thành nhiều đoạn, nguyên lai mình không thể chịu nổi việc Dung Vũ Ca hận mình.

“Nếu như nàng chịu nghe theo lời ta nói dù chỉ một chút, thì nàng muốn đẩy thêm mấy cái ta cũng nguyện ý…" Vệ Minh Khê lấy ống tay áo tùy ý lau đi vết máu vẫn đang còn trào ra khỏi trán.

“Vệ Minh Khê, ngươi có giả bộ đáng thương cũng vô dụng, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!" Ánh mắt Dung Vũ Ca đỏ hồng, hét lên với Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca không dễ chịu một chút nào, Vệ Minh Khê chỉ biết làm cho nàng càng thêm khó chịu, nếu Vệ Minh Khê cho là có thể dùng khổ nhục kế, vậy nàng sai to rồi, Dung Vũ Ca không rẻ mạt như vậy!

“Vậy làm sao nàng mới có thể tha thứ cho ta?" Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, yếu ớt hỏi, mình làm ra chuyện như vậy, quả thật không đáng để được tha thứ.

“Ngươi nghĩ ta sẽ tha thứ cho ngươi?" Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, cười giễu cợt. Tha thứ? Buồn cười thay cho cái từ “tha thứ", tổn thương không phải là thứ chỉ cần tha thứ thì có thể trôi qua!

“Ta phải làm gì mới có thể khiến nàng dễ chịu hơn một chút đây, ta biết ta không đáng để nàng tha thứ, nhưng ta hy vọng nàng không tự hành hạ bản thân nàng nữa, hết thảy đều là lỗi của ta…" Vệ Minh Khê có cảm giác máu trên trán cứ không ngừng chảy ra ngoài, sắc mặt ngày càng trắng bệch.

“Muốn ta tha thứ cho ngươi? Được thôi, ngươi lập tức đi nói với Cao Hiên người ngươi yêu là ta, ngươi cùng ta ở trên giường triền miên như thế nào, nói cho Cao Hiên biết, người mẫu thân hắn luôn luôn tôn kính phóng đãng như thế nào, đã cùng con dâu nàng làm chuyện cẩu thả ra sao, ngươi đi nói cho người trong thiên hạ biết, dưới vẻ đạo mạo kia của Vệ Minh Khê lại dơ bẩn đến nhường nào!" Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê lãnh khốc nói, Dung Vũ Ca chỉ biết rằng nàng bị thương, thương tích đầy mình, cho nên cũng muốn bắt Vệ Minh Khê phải trả cái giá đắt như thế.

Vệ Minh Khê nghe vậy sắc mặt liền khẽ biến, nàng nhìn Dung Vũ Ca, nàng biết Dung Vũ Ca đang nói thật, Vệ Minh Khê hơi mấp máy môi, trong lúc nhất thời đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, thì ra Dung Vũ Ca thật sự hận mình như vậy, trong lòng Vệ Minh Khê chua xót dị thường.

“Thế nào? Không dám sao? Rốt cuộc thì Dung Vũ Ca dù thế nào vẫn không đáng kể, cho nên từ đầu tới cuối Dung Vũ Ca triệt để chỉ là một đứa ngốc mà thôi!" Dung Vũ Ca cười trào phúng.
Tác giả : Minh Dã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại