Cung Khuynh
Chương 90: Rơi vào đường cùng
Việc Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê ăn cơm tựa hồ đã trở thành thói quen của hai người, Hoàng Hậu bồi Thái Hậu dùng bữa vốn không phải là chuyện gì kỳ quái, kỳ quái là trên bàn cơm Hoàng Hậu lại tỏ vẻ chăm chút Thái Hậu rất chu đáo. Mà Vệ Minh Khê lại rất sợ những hành động vô cùng thân thiết này rơi vào mắt người khác, cho nên lúc hai người dùng bữa cũng chỉ có Thước Nhi và Tĩnh Doanh ở một bên hầu hạ.
“Nương nương, Hoàng thượng giá lâm." Thái giám tiến vào truyền lời.
“Để hắn vào đi." Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói, mà Dung Vũ Ca ngồi một bên nghe vậy, tay cầm chiếc đũa đột nhiên khựng lại, ngày hôm qua vừa mới cãi nhau với Cao Hiên, giờ ở chỗ này chạm mặt nhau không biết hắn định thế nào?!
“Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu." Cao Hiên tiến vào, sau khi nhẹ nhàng hành lễ với Vệ Minh Khê thì nhìn về phía Dung Vũ Ca, nhưng Dung Vũ Ca vừa thấy Cao Hiên nhìn mình, lập tức ngoảnh mặt sang một bên làm như không thấy, điều này làm cho tâm Cao Hiên đau nhói. Sao ngay cả nhìn mình nàng cũng không thèm?
“Hoàng Thượng đã dùng ngọ thiện (buổi trưa) chưa?" Vệ Minh Khê thân thiết hỏi. Giờ này có lẽ hắn vừa mới hạ triều, hoàng sắc long bào vẫn chưa kịp thay ra, chỉ có cửu long kim quan trên đầu là vừa mới lấy xuống, khuôn mặt kia so với Vệ Minh Khê có vài nét tương đồng, xem ra phải thêm vài nét đặc trưng của nam tử mới có thêm phần anh khí.
“Vẫn chưa dùng." Cao Hiên vừa hạ triều liền chạy ngay đến Phượng Nghi cung, nghe cung nữ nói Hoàng hậu ở Phượng Tường điện nên mới lập tức qua đây.
“Hoàng Thượng ngồi xuống cùng dùng bữa với mẫu hậu đi." Vệ Minh Khê nhìn nhi tử của mình một thân hoàng sắc long bào, dáng người cao lớn, thậm chí còn cao hơn phụ hoàng của y một chút, hiên ngang tuấn nhã, cộng với kinh nghiệm của hơn nữa năm qua nên đã có thêm vài phần phong thái của bậc cửu ngũ chí tôn, qua thêm vài năm nữa y sẽ có thể tự mình đảm đương việc triều chính. Vệ Minh Khê có phần cảm khái trước sự trưởng thành của nhi tử.
Dung Vũ Ca theo thói quen cứ gắp đồ ăn bỏ vào chén Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng sớm nhận ra không khí giữa Dung Vũ Ca và nhi tử của mình có gì đó không đúng. Bình thường biểu hiện của Dung Vũ Ca đối với Hiên nhi vẫn rất ôn hoà, nhưng lúc này đây biểu hiện của nàng chỉ là lãnh đạm, còn Hiên nhi thì tỏ ý lấy lòng rất rõ nhưng vẫn không có hiệu quả gì, trên gương mặt có phần chán nản. Làm cho Vệ Minh Khê cũng không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Vệ Minh Khê gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Cao Hiên, Cao Hiên nhìn lại Vệ Minh Khê cố ra vẻ cười vui, xem ra hôm nay người duy nhất để ý đến mình chỉ có mẫu hậu, may mà còn có mẫu hậu bên cạnh, Cao Hiên thầm nghĩ, lại nhìn sang Dung Vũ Ca vẫn như trước hoàn toàn bất động thanh sắc, tâm tình y như chìm vào đáy cốc.
Trong mắt Dung Vũ Ca chỉ có mình mình, cảnh tượng này làm cho lòng Vệ Minh Khê có cảm giác vô cùng phức tạp, nếu đổi thành một đôi tình lữ bình thường, đó đương nhiên là chuyện tốt, nhưng người này lại chính là con dâu của mình. Vệ Minh Khê cũng biết Dung Vũ Ca yêu mình quá sâu đậm, sâu đến mức không tiếc làm tổn thương chính mẫu thân của nàng, vậy thì còn có gì có thể khiến nàng để ý đến Hiên nhi đâu? Vệ Minh Khê không muốn phụ Dung Vũ Ca, nhưng nếu không phụ Dung Vũ Ca thì chính là phụ nhi tử của mình, điều này làm cho Vệ Minh Khê không biết nên đi đâu về đâu, vô cùng tiến thoái lưỡng nan.
Dung Vũ Ca ăn bữa cơm này cũng không hề thoải mái, từ đầu đến cuối Vệ Minh Khê chỉ quanh quẩn đề tài về Cao Hiên, nào là sợ hắn lạnh, sợ hắn mệt, sợ hắn đói bụng… Tuy rằng nguyên nhân lớn nhất của Vệ Minh Khê là cảm giác áy náy, vì thấy mình có lỗi mà muốn bù đắp tâm lý cho hắn, muốn đối với hắn thật tốt, nhưng Vệ Minh Khê càng để ý Cao Hiên thì Dung Vũ Ca lại càng có cảm giác không vui. Dung Vũ Ca căn bản chưa ăn được miếng cơm nào, tâm tình vừa nóng nảy bất an vừa lo lắng sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó Vệ Minh Khê sẽ vì Cao Hiên mà bỏ rơi mình, chính nàng cũng không nắm chắc được mình ở trong lòng Vệ Minh Khê có bao nhiêu phân lượng, có thể ngang bằng với Cao Hiên hay không.
Ba người trong lòng đều chất chứa tâm tư, cơm ăn vào miệng cũng biến thành nhạt nhẽo vô vị.
--------------------------------
“Vũ Ca, ngươi không thể đối tốt với Hiên nhi một chút sao?" Vệ Minh Khê nhìn nhi tử buồn rầu rời đi, cảm thấy đắng lòng.
“Nếu tốt với hắn, cho hắn hy vọng, không phải lại càng tàn nhẫn với hắn hơn sao?" Trái tim Dung Vũ Ca nhói đau, vì sao Vệ Minh Khê biết rõ sẽ làm mình khổ sở mà nàng vẫn có thể nói lời như vậy? Bản thân mình nếu thấy Vệ Minh Khê tốt với người khác thì nửa phần cũng không nguyện ý kia mà? Nàng thực muốn biết Vệ Minh Khê dùng tâm tình gì để nói được những lời đó.
“Nhưng nhìn thấy Hiên nhi như vậy, lương tâm ta rất bất an…" Nếu Dung Vũ Ca thực sự đối tốt với Hiên nhi, Vệ Minh Khê biết mình không thể nào cao hứng nổi, nhưng nếu muốn nàng không hề có chút cảm giác tội lỗi nào với nhi tử, nàng cũng không làm được, đây quả là một vấn đề nan giải mà cho dù cho nàng đầy một bụng kinh luân cũng không tài nào giải quyết được.
“Được, mẫu hậu đã nói phải đối xử thật tốt với hắn, vậy thì ta cứ đối với hắn thật tốt là được, từ trước đến giờ ta đều nhất nhất nghe theo lời mẫu hậu kia mà, đêm nay đương nhiên sẽ để hắn ở lại Phượng Nghi cung.." Dung Vũ Ca nói lẫy, phần nhiều là vì giận dỗi Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê vừa nghe vậy nét mặt lập tức biến đổi, trở nên tái nhợt, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải, muốn mở miệng, nhưng từng câu từng chữ như nặng tựa ngàn cân, một từ cũng không thể thốt ra, mặc dù biết rõ Dung Vũ Ca chỉ là nói lẫy, nhưng trong tâm nàng vẫn giống như bị xé rách một cái, vô cùng đau đớn.
“Vệ Minh Khê, nàng thật là ngốc, nàng phải nói, không cho phép, Dung Vũ Ca là của Vệ Minh Khê!" Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê, nàng không nỡ khi dễ Vệ Minh Khê, nhìn khuôn mặt tái nhợt của người yêu, trong lòng Dung Vũ Ca cực kỳ đau đớn. Vì cớ gì nàng lại yêu Vệ Minh Khê đến như vậy, dù chỉ là làm Vệ Minh Khê khó chịu một chút nàng cũng không thể.
Dung Vũ Ca ôm chặt lấy Vệ Minh Khê, dù biết rõ lòng nữ nhân này không đủ kiên định, nhưng bản thân nàng không có biện pháp nào để ngừng yêu thương Vệ Minh Khê cả, cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, dù biết sẽ diệt vong nhưng vẫn khắc chế không được bản năng yêu thương khát vọng trong lòng…
Vệ Minh Khê cũng ôm lấy Dung Vũ Ca, sao nàng lại không muốn nói Dung Vũ Ca nàng là của Vệ Minh Khê chứ? Nhưng loại tình cảm nghịch luân này vốn đã định không thể công khai cùng trời đất, ngay cả chính nàng cũng không thể thuyết phục nổi bản thân thứ tình cảm này là đúng lý hợp tình... Vệ Minh Khê vùi mặt vào cổ Dung Vũ Ca, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, từng giọt nóng hổi rơi xuống cổ Dung Vũ Ca làm cho nàng có cảm giác như tâm mình bị bỏng, trong nháy mắt ngập tràn đau đớn.
Lần đầu tiên hai người ôm nhau mà cõi lòng lại đau đớn khó chịu đến thế, mà đây có lẽ mới chỉ là khởi đầu của mọi khổ đau…
----------------------------------
“Hôm nay mẫu hậu bảo ta nên lập trắc phi." Cao Hiên nói với Dung Vũ Ca.
“Lập ư, tốt hơn nữa là nên khai chi tán diệp." Lập trắc phi là kết quả sau khi mình và Vệ Minh Khê thương lượng, có lẽ sau khi Cao Hiên có tân sủng sẽ không để ý đến mình nữa, Vệ Minh Khê cũng có thể bớt chút cảm giác áy náy.
“Ta đã cự tuyệt đề nghị của mẫu hậu, còn có chút căng thẳng với người, mẫu hậu cũng nói sẽ không nhắc lại đề nghị này nữa. Ta nói với mẫu hậu, dù ta có hậu cung ba ngàn giai lệ đi nữa, ta cũng chỉ yêu mỗi một người, tuyệt đối sẽ không giống với phụ hoàng. Nếu phải có con nối dõi, vậy nhất định phải do Vũ Ca sinh ra, nếu Vũ Ca không có, vậy ngày sau ta sẽ truyền ngôi vị cho hoàng tử khác của phụ hoàng." Cao Hiên nhìn Dung Vũ Ca, nghiêm túc nói.
Phút chốc chén trà trong tay Dung Vũ Ca bị nàng bóp nát, nàng thật sự quá xem nhẹ Cao Hiên rồi! Thì ra Cao Hiên cũng hiểu được cách bức người, thực sự đáng giận mà. Mà nàng cũng không thể phát giận với Vệ Minh Khê được, hắn cậy Vệ Minh Khê thương yêu hắn, dám đối với nữ nhân mình yêu thương nổi nóng còn chưa nói, lại còn dám dùng cả chiêu nhi tử nối dõi ngôi vị mà uy hiếp Vệ Minh Khê và mình. Tên khốn này hoàn toàn không biết ngôi vị hoàng đế của hắn được đánh đổi bởi sự bất hiếu của mình sao! Giờ phút này Dung Vũ Ca thực hận không thể bóp chết Cao Hiên.
“Cao Hiên, ta nói cho ngươi biết, cả đời này ta cũng không yêu ngươi, ngươi chặt đứt thứ tâm tư đó đi, đừng có dùng mẫu hậu ép ta, dù ngươi đoạn tử tuyệt tôn cũng không can hệ đến ta!" Dung Vũ Ca lãnh khốc nói, nàng không tưởng tượng nổi Vệ Minh Khê nghe thấy những lời vừa rồi của Cao Hiên sẽ như thế nào?
“Vũ Ca, nàng đối với ta dù một chút tình nghĩa cũng không có hay sao? Dù chỉ là một chút tình nghĩa chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ cũng không có sao?" Cao Hiên nhìn dung nhan lạnh lùng của Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca xinh đẹp như vậy, nhưng cũng vô tình như vậy, hắn nói với mẫu thân những lời kia vốn đã vô cùng bất hiếu, nhưng căn bản Dung Vũ Ca không hề để ý, cho tới giờ dù mình si tâm cuồng dại trao cho nàng cái gì, thì một chút ý nghĩa với nàng cũng đều không có!
“Cao Hiên, ta lặp lại lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không yêu thương ngươi, ngươi lập tức cút ngay cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!" Dung Vũ Ca nhìn Cao Hiên, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi đao băng, ngữ khí cũng lạnh lẽo vô cùng, trong mắt Dung Vũ Ca, việc Cao Hiên lên làm Hoàng đế chỉ làm cho nàng chán ghét và chướng mắt hơn, lúc này nàng chỉ muốn tới Phượng Tường điện ngay lập tức, trong lòng tràn đầy lo lắng bận tâm đến tâm tình có thể đang dao động kia của Vệ Minh Khê.
Cao Hiên bị nhãn tình băng giá của Dung Vũ Ca làm cho tổn thương, lui lại mấy bước, trơ mắt nhìn Dung Vũ Ca biến mất trước mắt mình, sau đó chỉ biết trốn ở phía sau cây cột trong hoàng cung khóc lóc đau khổ, giờ phút này hắn không phải là một Hoàng đế, mà chỉ là một thiếu niên thất tình, một thiếu niên vô dụng dù có hao tổn tâm tư thế nào cũng không đạt được tình yêu.
-------------------------------
Lúc Dung Vũ Ca đi đến Phượng Tường điện thì bị ngăn lại ở ngoài cửa cung.
“Tĩnh Doanh, để ta vào đi!" Nếu Vệ Minh Khê không muốn gặp Dung Vũ Ca, thì dù Dung Vũ Ca có giỏi khinh công hơn nữa cũng không thấy được Vệ Minh Khê.
“Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu đang ở Phật đường lễ Phật, ăn chay một tháng, không gặp bất luận kẻ nào." Tĩnh Doanh mặt không đổi sắc, rõ ràng lần này các nàng đã lâm vào đường cùng, không có cách nào hoá giải!
“Tĩnh Doanh, ta là Hoàng Hậu, ta lệnh cho ngươi để ta vào gặp nàng!" Dung Vũ Ca tức giận quát, lòng nóng như lửa đốt, nàng chỉ biết Vệ Minh Khê lại lùi về cái vỏ ốc của mình.
“Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thái Hậu nương nương, thỉnh Hoàng Hậu nương nương hồi cung." Tĩnh Doanh không thể làm gì khác được, người trong cuộc đã không biết giải quyết thế nào thì người ngoài cuộc lại càng khó xen tay vào.
“Tĩnh Doanh, có thật là nàng không gặp ta một tháng hay không?" Ánh mắt Dung Vũ Ca đã phiếm hồng, mở miệng chất vấn.
Tĩnh Doanh không nói được lời nào, Hoàng Thượng vốn luôn luôn ôn hoà văn nhược, cũng chưa từng kiên định đến vậy, nhưng đã dùng ngữ khí kiên định nói với Vệ Minh Khê rằng hắn không cần ba ngàn giai lệ, chỉ cần một mình Dung Vũ Ca, chỉ cho phép Dung Vũ Ca sinh cho hắn nhi tử nối dõi, dù cho có đoạn tử tuyệt tôn cũng chỉ yêu một người. Làm mẫu thân, sao Vệ Minh Khê có thể không động dung cho được? Làm sao còn dám cùng nhi tử tranh giành nữ nhân? Vệ Minh Khê không vượt qua được cửa ải ấy. Nhưng Dung Vũ Ca vì nàng phụ tẫn thiên hạ, Vệ Minh Khê cũng không thể phụ Dung Vũ Ca, đành phải trốn đi, trốn được lúc nào hay lúc nấy, Tĩnh Doanh biết, giờ phút này tâm tình Vệ Minh Khê cũng không thoải mái hơn so với Dung Vũ Ca là bao.
“Trở về đi, nàng cũng không tốt gì hơn ngươi đâu, ngươi cứ bức nàng như vậy, chỉ làm khó nàng hơn." Tĩnh Doanh khẽ thở dài, dùng thân phận người ngoài cuộc khuyên giải Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nghe vậy, nhìn Tĩnh Doanh, là mình ép nàng sao? Thôi bỏ đi, không ép nàng nữa, nàng không muốn Vệ Minh Khê khó chịu, dù chính mình đang khó chịu đến ngực phát đau. Dung Vũ Ca xoay người, nháy mắt nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.
Tĩnh Doanh nhìn theo bóng dáng Dung Vũ Ca, xem ra mình chỉ giúp được qua loa, đối với Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca mà nói, tình cảm này chính là con dao hai lưỡi, làm cả hai đều bị tổn thương. Không hiểu sao lòng Tĩnh Doanh lại tràn ngập cảm giác nặng nề, tâm vốn luôn lạnh lùng nay lại phiền não.
Dung Vũ Ca vừa mới ly khai Phượng Tường điện thì có thái giám đến báo Hoàng Thượng say rượu, vô ý ngã vào kính hồ. Phải biết rằng lúc này đang là cuối thu, nước hồ lạnh đến mức sắp kết thành băng, Hoàng Thượng rơi xuống như thế, làm sao y có thể chịu nổi?
Vệ Minh Khê vội vàng từ Phượng Tường điện chạy tới tẩm cung Hoàng đế, nhìn sắc mặt Cao Hiên vì lạnh mà tái nhợt, môi cũng tím tái, một khắc ấy, Vệ Minh Khê bị nỗi ân hận tự trách hoàn toàn nhấn chìm.
“Nương nương, Hoàng thượng giá lâm." Thái giám tiến vào truyền lời.
“Để hắn vào đi." Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói, mà Dung Vũ Ca ngồi một bên nghe vậy, tay cầm chiếc đũa đột nhiên khựng lại, ngày hôm qua vừa mới cãi nhau với Cao Hiên, giờ ở chỗ này chạm mặt nhau không biết hắn định thế nào?!
“Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu." Cao Hiên tiến vào, sau khi nhẹ nhàng hành lễ với Vệ Minh Khê thì nhìn về phía Dung Vũ Ca, nhưng Dung Vũ Ca vừa thấy Cao Hiên nhìn mình, lập tức ngoảnh mặt sang một bên làm như không thấy, điều này làm cho tâm Cao Hiên đau nhói. Sao ngay cả nhìn mình nàng cũng không thèm?
“Hoàng Thượng đã dùng ngọ thiện (buổi trưa) chưa?" Vệ Minh Khê thân thiết hỏi. Giờ này có lẽ hắn vừa mới hạ triều, hoàng sắc long bào vẫn chưa kịp thay ra, chỉ có cửu long kim quan trên đầu là vừa mới lấy xuống, khuôn mặt kia so với Vệ Minh Khê có vài nét tương đồng, xem ra phải thêm vài nét đặc trưng của nam tử mới có thêm phần anh khí.
“Vẫn chưa dùng." Cao Hiên vừa hạ triều liền chạy ngay đến Phượng Nghi cung, nghe cung nữ nói Hoàng hậu ở Phượng Tường điện nên mới lập tức qua đây.
“Hoàng Thượng ngồi xuống cùng dùng bữa với mẫu hậu đi." Vệ Minh Khê nhìn nhi tử của mình một thân hoàng sắc long bào, dáng người cao lớn, thậm chí còn cao hơn phụ hoàng của y một chút, hiên ngang tuấn nhã, cộng với kinh nghiệm của hơn nữa năm qua nên đã có thêm vài phần phong thái của bậc cửu ngũ chí tôn, qua thêm vài năm nữa y sẽ có thể tự mình đảm đương việc triều chính. Vệ Minh Khê có phần cảm khái trước sự trưởng thành của nhi tử.
Dung Vũ Ca theo thói quen cứ gắp đồ ăn bỏ vào chén Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng sớm nhận ra không khí giữa Dung Vũ Ca và nhi tử của mình có gì đó không đúng. Bình thường biểu hiện của Dung Vũ Ca đối với Hiên nhi vẫn rất ôn hoà, nhưng lúc này đây biểu hiện của nàng chỉ là lãnh đạm, còn Hiên nhi thì tỏ ý lấy lòng rất rõ nhưng vẫn không có hiệu quả gì, trên gương mặt có phần chán nản. Làm cho Vệ Minh Khê cũng không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Vệ Minh Khê gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Cao Hiên, Cao Hiên nhìn lại Vệ Minh Khê cố ra vẻ cười vui, xem ra hôm nay người duy nhất để ý đến mình chỉ có mẫu hậu, may mà còn có mẫu hậu bên cạnh, Cao Hiên thầm nghĩ, lại nhìn sang Dung Vũ Ca vẫn như trước hoàn toàn bất động thanh sắc, tâm tình y như chìm vào đáy cốc.
Trong mắt Dung Vũ Ca chỉ có mình mình, cảnh tượng này làm cho lòng Vệ Minh Khê có cảm giác vô cùng phức tạp, nếu đổi thành một đôi tình lữ bình thường, đó đương nhiên là chuyện tốt, nhưng người này lại chính là con dâu của mình. Vệ Minh Khê cũng biết Dung Vũ Ca yêu mình quá sâu đậm, sâu đến mức không tiếc làm tổn thương chính mẫu thân của nàng, vậy thì còn có gì có thể khiến nàng để ý đến Hiên nhi đâu? Vệ Minh Khê không muốn phụ Dung Vũ Ca, nhưng nếu không phụ Dung Vũ Ca thì chính là phụ nhi tử của mình, điều này làm cho Vệ Minh Khê không biết nên đi đâu về đâu, vô cùng tiến thoái lưỡng nan.
Dung Vũ Ca ăn bữa cơm này cũng không hề thoải mái, từ đầu đến cuối Vệ Minh Khê chỉ quanh quẩn đề tài về Cao Hiên, nào là sợ hắn lạnh, sợ hắn mệt, sợ hắn đói bụng… Tuy rằng nguyên nhân lớn nhất của Vệ Minh Khê là cảm giác áy náy, vì thấy mình có lỗi mà muốn bù đắp tâm lý cho hắn, muốn đối với hắn thật tốt, nhưng Vệ Minh Khê càng để ý Cao Hiên thì Dung Vũ Ca lại càng có cảm giác không vui. Dung Vũ Ca căn bản chưa ăn được miếng cơm nào, tâm tình vừa nóng nảy bất an vừa lo lắng sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó Vệ Minh Khê sẽ vì Cao Hiên mà bỏ rơi mình, chính nàng cũng không nắm chắc được mình ở trong lòng Vệ Minh Khê có bao nhiêu phân lượng, có thể ngang bằng với Cao Hiên hay không.
Ba người trong lòng đều chất chứa tâm tư, cơm ăn vào miệng cũng biến thành nhạt nhẽo vô vị.
--------------------------------
“Vũ Ca, ngươi không thể đối tốt với Hiên nhi một chút sao?" Vệ Minh Khê nhìn nhi tử buồn rầu rời đi, cảm thấy đắng lòng.
“Nếu tốt với hắn, cho hắn hy vọng, không phải lại càng tàn nhẫn với hắn hơn sao?" Trái tim Dung Vũ Ca nhói đau, vì sao Vệ Minh Khê biết rõ sẽ làm mình khổ sở mà nàng vẫn có thể nói lời như vậy? Bản thân mình nếu thấy Vệ Minh Khê tốt với người khác thì nửa phần cũng không nguyện ý kia mà? Nàng thực muốn biết Vệ Minh Khê dùng tâm tình gì để nói được những lời đó.
“Nhưng nhìn thấy Hiên nhi như vậy, lương tâm ta rất bất an…" Nếu Dung Vũ Ca thực sự đối tốt với Hiên nhi, Vệ Minh Khê biết mình không thể nào cao hứng nổi, nhưng nếu muốn nàng không hề có chút cảm giác tội lỗi nào với nhi tử, nàng cũng không làm được, đây quả là một vấn đề nan giải mà cho dù cho nàng đầy một bụng kinh luân cũng không tài nào giải quyết được.
“Được, mẫu hậu đã nói phải đối xử thật tốt với hắn, vậy thì ta cứ đối với hắn thật tốt là được, từ trước đến giờ ta đều nhất nhất nghe theo lời mẫu hậu kia mà, đêm nay đương nhiên sẽ để hắn ở lại Phượng Nghi cung.." Dung Vũ Ca nói lẫy, phần nhiều là vì giận dỗi Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê vừa nghe vậy nét mặt lập tức biến đổi, trở nên tái nhợt, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải, muốn mở miệng, nhưng từng câu từng chữ như nặng tựa ngàn cân, một từ cũng không thể thốt ra, mặc dù biết rõ Dung Vũ Ca chỉ là nói lẫy, nhưng trong tâm nàng vẫn giống như bị xé rách một cái, vô cùng đau đớn.
“Vệ Minh Khê, nàng thật là ngốc, nàng phải nói, không cho phép, Dung Vũ Ca là của Vệ Minh Khê!" Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê, nàng không nỡ khi dễ Vệ Minh Khê, nhìn khuôn mặt tái nhợt của người yêu, trong lòng Dung Vũ Ca cực kỳ đau đớn. Vì cớ gì nàng lại yêu Vệ Minh Khê đến như vậy, dù chỉ là làm Vệ Minh Khê khó chịu một chút nàng cũng không thể.
Dung Vũ Ca ôm chặt lấy Vệ Minh Khê, dù biết rõ lòng nữ nhân này không đủ kiên định, nhưng bản thân nàng không có biện pháp nào để ngừng yêu thương Vệ Minh Khê cả, cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, dù biết sẽ diệt vong nhưng vẫn khắc chế không được bản năng yêu thương khát vọng trong lòng…
Vệ Minh Khê cũng ôm lấy Dung Vũ Ca, sao nàng lại không muốn nói Dung Vũ Ca nàng là của Vệ Minh Khê chứ? Nhưng loại tình cảm nghịch luân này vốn đã định không thể công khai cùng trời đất, ngay cả chính nàng cũng không thể thuyết phục nổi bản thân thứ tình cảm này là đúng lý hợp tình... Vệ Minh Khê vùi mặt vào cổ Dung Vũ Ca, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, từng giọt nóng hổi rơi xuống cổ Dung Vũ Ca làm cho nàng có cảm giác như tâm mình bị bỏng, trong nháy mắt ngập tràn đau đớn.
Lần đầu tiên hai người ôm nhau mà cõi lòng lại đau đớn khó chịu đến thế, mà đây có lẽ mới chỉ là khởi đầu của mọi khổ đau…
----------------------------------
“Hôm nay mẫu hậu bảo ta nên lập trắc phi." Cao Hiên nói với Dung Vũ Ca.
“Lập ư, tốt hơn nữa là nên khai chi tán diệp." Lập trắc phi là kết quả sau khi mình và Vệ Minh Khê thương lượng, có lẽ sau khi Cao Hiên có tân sủng sẽ không để ý đến mình nữa, Vệ Minh Khê cũng có thể bớt chút cảm giác áy náy.
“Ta đã cự tuyệt đề nghị của mẫu hậu, còn có chút căng thẳng với người, mẫu hậu cũng nói sẽ không nhắc lại đề nghị này nữa. Ta nói với mẫu hậu, dù ta có hậu cung ba ngàn giai lệ đi nữa, ta cũng chỉ yêu mỗi một người, tuyệt đối sẽ không giống với phụ hoàng. Nếu phải có con nối dõi, vậy nhất định phải do Vũ Ca sinh ra, nếu Vũ Ca không có, vậy ngày sau ta sẽ truyền ngôi vị cho hoàng tử khác của phụ hoàng." Cao Hiên nhìn Dung Vũ Ca, nghiêm túc nói.
Phút chốc chén trà trong tay Dung Vũ Ca bị nàng bóp nát, nàng thật sự quá xem nhẹ Cao Hiên rồi! Thì ra Cao Hiên cũng hiểu được cách bức người, thực sự đáng giận mà. Mà nàng cũng không thể phát giận với Vệ Minh Khê được, hắn cậy Vệ Minh Khê thương yêu hắn, dám đối với nữ nhân mình yêu thương nổi nóng còn chưa nói, lại còn dám dùng cả chiêu nhi tử nối dõi ngôi vị mà uy hiếp Vệ Minh Khê và mình. Tên khốn này hoàn toàn không biết ngôi vị hoàng đế của hắn được đánh đổi bởi sự bất hiếu của mình sao! Giờ phút này Dung Vũ Ca thực hận không thể bóp chết Cao Hiên.
“Cao Hiên, ta nói cho ngươi biết, cả đời này ta cũng không yêu ngươi, ngươi chặt đứt thứ tâm tư đó đi, đừng có dùng mẫu hậu ép ta, dù ngươi đoạn tử tuyệt tôn cũng không can hệ đến ta!" Dung Vũ Ca lãnh khốc nói, nàng không tưởng tượng nổi Vệ Minh Khê nghe thấy những lời vừa rồi của Cao Hiên sẽ như thế nào?
“Vũ Ca, nàng đối với ta dù một chút tình nghĩa cũng không có hay sao? Dù chỉ là một chút tình nghĩa chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ cũng không có sao?" Cao Hiên nhìn dung nhan lạnh lùng của Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca xinh đẹp như vậy, nhưng cũng vô tình như vậy, hắn nói với mẫu thân những lời kia vốn đã vô cùng bất hiếu, nhưng căn bản Dung Vũ Ca không hề để ý, cho tới giờ dù mình si tâm cuồng dại trao cho nàng cái gì, thì một chút ý nghĩa với nàng cũng đều không có!
“Cao Hiên, ta lặp lại lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không yêu thương ngươi, ngươi lập tức cút ngay cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!" Dung Vũ Ca nhìn Cao Hiên, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi đao băng, ngữ khí cũng lạnh lẽo vô cùng, trong mắt Dung Vũ Ca, việc Cao Hiên lên làm Hoàng đế chỉ làm cho nàng chán ghét và chướng mắt hơn, lúc này nàng chỉ muốn tới Phượng Tường điện ngay lập tức, trong lòng tràn đầy lo lắng bận tâm đến tâm tình có thể đang dao động kia của Vệ Minh Khê.
Cao Hiên bị nhãn tình băng giá của Dung Vũ Ca làm cho tổn thương, lui lại mấy bước, trơ mắt nhìn Dung Vũ Ca biến mất trước mắt mình, sau đó chỉ biết trốn ở phía sau cây cột trong hoàng cung khóc lóc đau khổ, giờ phút này hắn không phải là một Hoàng đế, mà chỉ là một thiếu niên thất tình, một thiếu niên vô dụng dù có hao tổn tâm tư thế nào cũng không đạt được tình yêu.
-------------------------------
Lúc Dung Vũ Ca đi đến Phượng Tường điện thì bị ngăn lại ở ngoài cửa cung.
“Tĩnh Doanh, để ta vào đi!" Nếu Vệ Minh Khê không muốn gặp Dung Vũ Ca, thì dù Dung Vũ Ca có giỏi khinh công hơn nữa cũng không thấy được Vệ Minh Khê.
“Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu đang ở Phật đường lễ Phật, ăn chay một tháng, không gặp bất luận kẻ nào." Tĩnh Doanh mặt không đổi sắc, rõ ràng lần này các nàng đã lâm vào đường cùng, không có cách nào hoá giải!
“Tĩnh Doanh, ta là Hoàng Hậu, ta lệnh cho ngươi để ta vào gặp nàng!" Dung Vũ Ca tức giận quát, lòng nóng như lửa đốt, nàng chỉ biết Vệ Minh Khê lại lùi về cái vỏ ốc của mình.
“Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thái Hậu nương nương, thỉnh Hoàng Hậu nương nương hồi cung." Tĩnh Doanh không thể làm gì khác được, người trong cuộc đã không biết giải quyết thế nào thì người ngoài cuộc lại càng khó xen tay vào.
“Tĩnh Doanh, có thật là nàng không gặp ta một tháng hay không?" Ánh mắt Dung Vũ Ca đã phiếm hồng, mở miệng chất vấn.
Tĩnh Doanh không nói được lời nào, Hoàng Thượng vốn luôn luôn ôn hoà văn nhược, cũng chưa từng kiên định đến vậy, nhưng đã dùng ngữ khí kiên định nói với Vệ Minh Khê rằng hắn không cần ba ngàn giai lệ, chỉ cần một mình Dung Vũ Ca, chỉ cho phép Dung Vũ Ca sinh cho hắn nhi tử nối dõi, dù cho có đoạn tử tuyệt tôn cũng chỉ yêu một người. Làm mẫu thân, sao Vệ Minh Khê có thể không động dung cho được? Làm sao còn dám cùng nhi tử tranh giành nữ nhân? Vệ Minh Khê không vượt qua được cửa ải ấy. Nhưng Dung Vũ Ca vì nàng phụ tẫn thiên hạ, Vệ Minh Khê cũng không thể phụ Dung Vũ Ca, đành phải trốn đi, trốn được lúc nào hay lúc nấy, Tĩnh Doanh biết, giờ phút này tâm tình Vệ Minh Khê cũng không thoải mái hơn so với Dung Vũ Ca là bao.
“Trở về đi, nàng cũng không tốt gì hơn ngươi đâu, ngươi cứ bức nàng như vậy, chỉ làm khó nàng hơn." Tĩnh Doanh khẽ thở dài, dùng thân phận người ngoài cuộc khuyên giải Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nghe vậy, nhìn Tĩnh Doanh, là mình ép nàng sao? Thôi bỏ đi, không ép nàng nữa, nàng không muốn Vệ Minh Khê khó chịu, dù chính mình đang khó chịu đến ngực phát đau. Dung Vũ Ca xoay người, nháy mắt nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.
Tĩnh Doanh nhìn theo bóng dáng Dung Vũ Ca, xem ra mình chỉ giúp được qua loa, đối với Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca mà nói, tình cảm này chính là con dao hai lưỡi, làm cả hai đều bị tổn thương. Không hiểu sao lòng Tĩnh Doanh lại tràn ngập cảm giác nặng nề, tâm vốn luôn lạnh lùng nay lại phiền não.
Dung Vũ Ca vừa mới ly khai Phượng Tường điện thì có thái giám đến báo Hoàng Thượng say rượu, vô ý ngã vào kính hồ. Phải biết rằng lúc này đang là cuối thu, nước hồ lạnh đến mức sắp kết thành băng, Hoàng Thượng rơi xuống như thế, làm sao y có thể chịu nổi?
Vệ Minh Khê vội vàng từ Phượng Tường điện chạy tới tẩm cung Hoàng đế, nhìn sắc mặt Cao Hiên vì lạnh mà tái nhợt, môi cũng tím tái, một khắc ấy, Vệ Minh Khê bị nỗi ân hận tự trách hoàn toàn nhấn chìm.
Tác giả :
Minh Dã