Cung Khuynh
Chương 33: Tuyết rơi đầu mùa
“Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng cho một đám đạo sĩ tiến cung, có phải hay không?" Vệ Minh Khê hỏi.
“Hoàng hậu nghe ai nói vậy?" Cao Hàn không trực tiếp trả lời mà hỏi lại Vệ Minh Khê.
“Đúng là Hoàng Thượng cho đạo sĩ tiến cung sao?" Vệ Minh Khê cũng không trả lời, vẫn bám lấy vấn đề trước đó mà hỏi.
“Trẫm cho mời đạo sĩ tiến cung để cầu phúc." Cao Hàn cười nói, tận lực làm cho lời mình tự nhiên một chút.
“Xưa nay chuyện cầu đan dược đều là lời đồn đại, chỉ là việc hoang đường, Hoàng Thượng anh minh như thế hẳn sẽ không mời đạo sĩ tiến cung luyện đan chứ?" Vệ Minh Khê nhìn Cao Hàn, chăm chú hỏi, Cao Hàn lại né tránh ánh mắt Vệ Minh Khê.
“Đương nhiên, trẫm tự có chừng mực, hoàng hậu không cần hỏi đến việc này." Cao Hàn ra vẻ uy nghiêm nói, hắn có chút chán ghét khi hoàng hậu nhắc nhở, tuy chính hắn cũng biết khả năng thành công có lẽ không lớn, nhưng chẳng phải không có gì là tuyệt đối sao?
Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng ra vẻ tươi cười của Cao Hàn có vài phần gượng ép. Hắn là phu quân của nàng, trước kia nàng sẽ làm cho mình cố gắng kính ngưỡng hắn, ngưỡng mộ hắn, nhún nhường phụ trợ hắn, tuy rằng không phát ra từ chân tâm, nhưng cũng là tận lực cố gắng tự biến mình thành một thê tử hoàn mỹ. Nhưng hiện tại xem ra nàng có làm bao nhiêu chuyện cũng không thể hòa hợp được với hắn.
“Hoàng Thượng biết có chừng mực thì tốt rồi." Vệ Minh Khê gật đầu.
“Trẫm còn có chuyện quan trọng, hoàng hậu lui xuống trước đi." Hiện tại Cao Hàn thực sự không muốn gặp thê tử hiền lành của mình. Tuy rằng lời nàng nói đều đúng, nhưng tính cách nàng quá mức cao khiết, không thể hiểu được tâm tư của mình, cũng chắc chắn sẽ không làm việc gì để chìu theo ý mình, luôn làm cho mình thiếu vài phần cảm giác về sự ưu việt của một hoàng đế. Ôn nhu săn sóc bất quá có Hoắc Liên Tâm, quyến rũ bất quá cũng có Đổng Vân Nhu, còn Vệ Minh Khê bây giờ chỉ gây cho Cao Hàn cảm giác áp lực, cho nên Cao Hàn đành đuổi Vệ Minh Khê về Phượng Nghi cung.
“Vậy thần thiếp cũng không làm trở ngại Hoàng Thượng xử lí công vụ nữa, thần thiếp xin cáo lui." Vệ Minh Khê vẫn như trước khéo léo xử sự, nhưng trong tâm khẽ lạnh. Hoàng Thượng thay đổi rồi, sau khi Đông tuần liền thay đổi, trở nên giống như kẻ phàm phu tục tử, chuyện trường sinh bất lão trọng yếu đến thế sao? Vệ Minh Khê cũng biết mình lập trường phản đối chuyện luyện đan khiến Cao Hàn không vui, nhưng nếu vì trượng phu làm một thê tử tốt, mặc dù hắn không thích nàng cũng phải nói. Đã qua hai mươi năm, Cao Hàn tuy không được coi là một trượng phu tốt cho lắm, nhưng cũng không tính là một trượng phu không thể hòa hợp được, cho nên Vệ Minh Khê đối với Cao Hàn, mặc dù không có tình thì vẫn là có nghĩa.
--------------------------------------
“Nương nương, tuyết rơi rồi." Tĩnh Doanh nhẹ nhàng nói với Vệ Minh Khê, đây là trận tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông này.
Vệ Minh Khê kéo tấm rèm cửa trên kiệu, nhìn bên ngoài tuyết rơi trắng xoá như lông ngỗng, tuyết trắng rất nhanh khiến cho mặt đất nhiễm một màu thanh bạch. Tất cả đều là màu trắng tinh khôi, nếu con người sinh ra cũng có thể thanh bạch như thế thì tốt rồi, trên đời sẽ không còn quá nhiều thứ nhơ bẩn.
Sinh thời lúc còn thiếu nữ, nàng từng mong nếu có kiếp sau, nàng chỉ muốn gả làm thê tử cho một người bình dân. Một chồng một vợ, nguyện một lòng, bạc đầu cũng không xa cách, mặt trời mọc cũng thế, mặt trời lặn cũng vẫn bên nhau, không có tuyệt thế tài hoa, không có quyền lợi phân tranh, cũng không có vinh hoa phú quý, cứ bình bình đạm đạm mà sống thì tốt rồi. Nghĩ đến đây Vệ Minh Khê không ngăn được khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, sao tự nhiên lại nhớ tới chuyện không liên quan này làm gì?
“Bản cung muốn đi dạo một chút, Tĩnh Doanh lưu lại, những người khác đều trở về hết đi." Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ đến mỗi khi tuyết rơi ngày trước, tiểu hài tử của những nô bộc Vệ gia thường ở bên ngoài chơi ném tuyết, mình đã từng rất hâm mộ, nhưng vô luận thế nào mình cũng không có dũng khí ra ngoài. Trong lòng mấy tiểu hài từ kia, đại tiểu thư tâm tĩnh như nước hẳn sẽ không cùng bọn họ chơi đùa, họ cũng chưa bao giờ gọi nàng ra chơi cùng, hôm nay nghĩ đến lúc đó mới thấy mình thực cô độc.
“Nương nương, tuyết lớn lắm, dễ nhiễm phong hàn, vẫn nên về Phượng Nghi cung thì tốt hơn!" Đám nô tài khuyên giải an ủi nói, những lời nói này là sự quan tâm phát ra từ tận chân tâm đối với Vệ Minh Khê.
“Các ngươi cứ về trước đi, bản cung đi ra chỗ kia một chút, một lát nữa sẽ trở về, sẽ không quá lâu đâu." Vệ Minh Khê cười nói, nàng còn chưa bao giờ thử qua cảm giác che ô giữa trời mưa tuyết.
Hoàng hậu nương nương vốn không phải là người khiến người khác lo lắng, cho nên thái giám cung nữ đều nhất nhất nghe theo, đem chiếc kiệu trống không trở về Phượng Nghi cung trước.
“Tuyết rơi thật lớn!" Vệ Minh Khê đưa tay đón những bông tuyết rơi đang phiêu vũ giữa trời, kia bông tuyết đầy trời, làm Vệ Minh Khê tưởng như đang được trở về thời thơ ấu.
Tĩnh Doanh mở dù, thay Vệ Minh Khê che chắn tuyết rơi xuống người nàng.
“Nương nương, cũng không nên tùy hứng, tuyết rơi quá lớn." Tĩnh Doanh lẳng lặng nói.
Vệ Minh Khê hướng Tĩnh Doanh khẽ cười, xem ra ngần này tuổi mà còn tùy hứng một phen cũng khiến người ta nói .
“Tĩnh Doanh, ngươi đưa dù cho bản cung, bản cung muốn tự che." Vệ Minh Khê từ tay Tĩnh Doanh nhận lấy cán dù, bước thật chậm trên nền tuyết. Tĩnh Doanh nhìn theo cước bộ Vệ Minh Khê, nàng chưa từng thấy qua hoàng hậu nương nương thất thường như thế bao giờ, có lẽ là bị trói buộc quá chặt, cũng có thể do người trượng phu lẽ ra sẽ chống đỡ cho nàng cả đời lại làm cho nàng quá thất vọng.
Đột nhiên Vệ Minh Khê đình chỉ cước bộ, đó là Dung Vũ Ca sao, một thân tuyết trắng tựa hồ như muốn hòa tan vào màn mưa tuyết. Ở giữa những bông tuyết phiêu đãng mà nhảy múa, thân thủ phiêu dật, kỹ thuật ưu mỹ tựa như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, lại hoà cùng dung nhan tuyệt thế của nàng, trong lúc nhất thời khiến Vệ Minh Khê nhìn đến ngây dại. Đột nhiên có cảm giác người này chẳng lẽ không phải người ở nhân gian, Vệ Minh Khê cơ hồ không nhận ra nữ tử đang nhảy múa trước mặt mình, chỉ cảm thấy nàng quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức như thể không chân thật… Vệ Minh Khê từ trong tay áo lấy ra một cây sáo nhỏ, nhẹ nhàng theo điệu vũ hòa lên một khúc, hoàn toàn là hành vi vô thức.
Tĩnh Doanh tiếp nhận cán dù mà Vệ Minh Khê vô thức trả lại cho mình, đứng sau lưng Vệ Minh Khê lặng thầm không lên tiếng, hoàng thiên quả không phụ khổ nhân tâm, Dung Vũ Ca vì hoàng hậu nương nương đã hao tổn hết tâm tư. Nương nương từ mấy hôm trước hoàn toàn không hề để ý Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca mỗi ngày canh giữ trên nóc nhà, dỡ đi mấy miếng ngói nhìn lén không nói, rốt cục tận đến khi nương nương ra khỏi Phượng Nghi cung vẫn luôn dõi theo từ phía sau.
Tĩnh Doanh dám khẳng định, một trận xuất kỳ bất ý múa may này cũng là do Dung Vũ Ca có dự mưu từ trước. Bất quá thái tử phi thoạt nhìn bên ngoài khoa trương nhưng thực tế bên trong cũng có thực tài, đặc biệt là vũ khúc này, làm cho mình nhìn cũng có loại cảm giác rung động. Phối hợp với tuyết trắng đầy trời, lãng mạn đến mức Mộc Đầu Nhân như mình cũng sinh ra một chút cảm động.
Chẳng những xinh đẹp, còn có tài hoa bất phàm, nghị lực kiên cường dẻo dai thì có thể so với da trâu, còn có tâm cơ hơn người, trận an bài xuất kỳ bất ý này không làm cho lòng người dao động cũng khó a.
Tĩnh Doanh nhìn Vệ Minh Khê, tiếng tiêu du dương cất lên phối hợp với vũ khúc của Dung Vũ Ca, quả thật hoàn mỹ như áo trời không vết vá, tình cảnh này nhìn qua làm người ta có cảm giác hai người thật xứng đôi.
Dung Vũ Ca bị Vệ Minh Khê tránh né nhiều ngày, nói cái gì cũng không được, liền biết Vệ Minh Khê thật sự không muốn gặp mình. Chẳng qua chỉ là một cái ôm lại khiến Vệ Minh Khê phản ứng mãnh liệt như vậy, Dung Vũ Ca một bên trong lòng vui vẻ, một bên lại không muốn bị Vệ Minh Khê xa lánh, cho nên đành phải rình coi điên cuồng cùng theo dõi sít sao nhiều ngày, hy vọng có cơ hội có thể tình cờ nhìn thấy Vệ Minh Khê một chút. Không nghĩ tới hôm nay ngay cả lão thiên cũng hợp tác cùng mình, Vệ Minh Khê không ngờ lại hạ kiệu hướng bên này mà đi. Dung Vũ Ca linh cơ vừa động, liền lợi dụng kỹ thuật nhảy múa mà nàng am hiểu nhất này. Năm đó vì làm cho chính mình có thể nhảy múa đạt tới hiệu quả khuynh thành tuyệt thế, nàng còn cố ý học thêm khinh công. Nếu có chuyện gì có thể khiến Vệ Minh Khê không thể so cùng mình, vậy chỉ có thể là khi mình nhảy múa.
Dung Vũ Ca nghe thấy tiếng tiêu của Vệ Minh Khê vang lên hoà cùng vũ khúc của mình liền cười càng thêm tuyệt mĩ. Dưới ánh nhìn chăm chú của nữ nhân mà mình yêu thích, người ta sẽ đặc biệt mê người, huống hồ là kẻ vốn quá đẹp như Dung Vũ Ca, lại càng thêm nở rộ vô cùng lâm ly tẫn trí. Dung Vũ Ca thích Vệ Minh Khê thấy mình ở thời khắc đẹp nhất, nên Dung Vũ Ca lại càng ra sức múa, cực lực muốn đem ánh mắt Vệ Minh Khê hoàn toàn mê hoặc.
Trừ vũ sư dạy nàng năm đó đã từng thấy qua nàng múa, cho dù là mẫu thân cũng chưa từng được thấy qua. Dung Vũ Ca chỉ nguyện ý dâng khoảnh khắc đẹp nhất này của mình cho một người duy nhất xem mà thôi.
Vũ khúc đã hoàn, thế nhưng không người nào nói chuyện hay hành động. Dung Vũ Ca nhìn thẳng Vệ Minh Khê, tựa hồ thiên địa trong lúc đó chỉ còn lại mỗi Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng nhìn Dung Vũ Ca, lần đầu tiên thấy Dung Vũ Ca thật xinh đẹp, loại xinh đẹp này cho Vệ Minh Khê cảm giác hoàn toàn bất đồng với vẻ đẹp khoa trương ngày trước. Cũng chỉ có loại xinh đẹp này mới có thể chạm đến chỗ sâu trong tâm hồn Vệ Minh Khê, làm cho Vệ Minh Khê qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nàng cũng như trước so với Dung Vũ Ca hồi thần đều nhanh hơn.
Nàng chú ý thấy Dung Vũ Ca chỉ mặc một lớp quần áo mỏng manh, chân mày lập tức nhăn lại. Trời đổ tuyết lớn như thế, múa may cái gì, còn không chịu mặc nhiều quần áo một chút. Nữ nhân như cái túi thơm chuyên đi dụ dỗ người khác, một chút cũng không thay đổi. Nữ nhân như thế lại có thể múa đẹp đến vậy, Vệ Minh Khê cảm thấy vừa rồi người kia không phải Dung Vũ Ca, nhất định là mình nhìn nhầm…..
Vệ Minh Khê trong lòng phỉ báng Dung Vũ Ca đủ kiểu nhưng thật ra tâm tình mà Vệ Minh Khê mới vừa cố gắng bình ổn lại có chút rối loạn.
“Hoàng hậu nghe ai nói vậy?" Cao Hàn không trực tiếp trả lời mà hỏi lại Vệ Minh Khê.
“Đúng là Hoàng Thượng cho đạo sĩ tiến cung sao?" Vệ Minh Khê cũng không trả lời, vẫn bám lấy vấn đề trước đó mà hỏi.
“Trẫm cho mời đạo sĩ tiến cung để cầu phúc." Cao Hàn cười nói, tận lực làm cho lời mình tự nhiên một chút.
“Xưa nay chuyện cầu đan dược đều là lời đồn đại, chỉ là việc hoang đường, Hoàng Thượng anh minh như thế hẳn sẽ không mời đạo sĩ tiến cung luyện đan chứ?" Vệ Minh Khê nhìn Cao Hàn, chăm chú hỏi, Cao Hàn lại né tránh ánh mắt Vệ Minh Khê.
“Đương nhiên, trẫm tự có chừng mực, hoàng hậu không cần hỏi đến việc này." Cao Hàn ra vẻ uy nghiêm nói, hắn có chút chán ghét khi hoàng hậu nhắc nhở, tuy chính hắn cũng biết khả năng thành công có lẽ không lớn, nhưng chẳng phải không có gì là tuyệt đối sao?
Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng ra vẻ tươi cười của Cao Hàn có vài phần gượng ép. Hắn là phu quân của nàng, trước kia nàng sẽ làm cho mình cố gắng kính ngưỡng hắn, ngưỡng mộ hắn, nhún nhường phụ trợ hắn, tuy rằng không phát ra từ chân tâm, nhưng cũng là tận lực cố gắng tự biến mình thành một thê tử hoàn mỹ. Nhưng hiện tại xem ra nàng có làm bao nhiêu chuyện cũng không thể hòa hợp được với hắn.
“Hoàng Thượng biết có chừng mực thì tốt rồi." Vệ Minh Khê gật đầu.
“Trẫm còn có chuyện quan trọng, hoàng hậu lui xuống trước đi." Hiện tại Cao Hàn thực sự không muốn gặp thê tử hiền lành của mình. Tuy rằng lời nàng nói đều đúng, nhưng tính cách nàng quá mức cao khiết, không thể hiểu được tâm tư của mình, cũng chắc chắn sẽ không làm việc gì để chìu theo ý mình, luôn làm cho mình thiếu vài phần cảm giác về sự ưu việt của một hoàng đế. Ôn nhu săn sóc bất quá có Hoắc Liên Tâm, quyến rũ bất quá cũng có Đổng Vân Nhu, còn Vệ Minh Khê bây giờ chỉ gây cho Cao Hàn cảm giác áp lực, cho nên Cao Hàn đành đuổi Vệ Minh Khê về Phượng Nghi cung.
“Vậy thần thiếp cũng không làm trở ngại Hoàng Thượng xử lí công vụ nữa, thần thiếp xin cáo lui." Vệ Minh Khê vẫn như trước khéo léo xử sự, nhưng trong tâm khẽ lạnh. Hoàng Thượng thay đổi rồi, sau khi Đông tuần liền thay đổi, trở nên giống như kẻ phàm phu tục tử, chuyện trường sinh bất lão trọng yếu đến thế sao? Vệ Minh Khê cũng biết mình lập trường phản đối chuyện luyện đan khiến Cao Hàn không vui, nhưng nếu vì trượng phu làm một thê tử tốt, mặc dù hắn không thích nàng cũng phải nói. Đã qua hai mươi năm, Cao Hàn tuy không được coi là một trượng phu tốt cho lắm, nhưng cũng không tính là một trượng phu không thể hòa hợp được, cho nên Vệ Minh Khê đối với Cao Hàn, mặc dù không có tình thì vẫn là có nghĩa.
--------------------------------------
“Nương nương, tuyết rơi rồi." Tĩnh Doanh nhẹ nhàng nói với Vệ Minh Khê, đây là trận tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông này.
Vệ Minh Khê kéo tấm rèm cửa trên kiệu, nhìn bên ngoài tuyết rơi trắng xoá như lông ngỗng, tuyết trắng rất nhanh khiến cho mặt đất nhiễm một màu thanh bạch. Tất cả đều là màu trắng tinh khôi, nếu con người sinh ra cũng có thể thanh bạch như thế thì tốt rồi, trên đời sẽ không còn quá nhiều thứ nhơ bẩn.
Sinh thời lúc còn thiếu nữ, nàng từng mong nếu có kiếp sau, nàng chỉ muốn gả làm thê tử cho một người bình dân. Một chồng một vợ, nguyện một lòng, bạc đầu cũng không xa cách, mặt trời mọc cũng thế, mặt trời lặn cũng vẫn bên nhau, không có tuyệt thế tài hoa, không có quyền lợi phân tranh, cũng không có vinh hoa phú quý, cứ bình bình đạm đạm mà sống thì tốt rồi. Nghĩ đến đây Vệ Minh Khê không ngăn được khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, sao tự nhiên lại nhớ tới chuyện không liên quan này làm gì?
“Bản cung muốn đi dạo một chút, Tĩnh Doanh lưu lại, những người khác đều trở về hết đi." Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ đến mỗi khi tuyết rơi ngày trước, tiểu hài tử của những nô bộc Vệ gia thường ở bên ngoài chơi ném tuyết, mình đã từng rất hâm mộ, nhưng vô luận thế nào mình cũng không có dũng khí ra ngoài. Trong lòng mấy tiểu hài từ kia, đại tiểu thư tâm tĩnh như nước hẳn sẽ không cùng bọn họ chơi đùa, họ cũng chưa bao giờ gọi nàng ra chơi cùng, hôm nay nghĩ đến lúc đó mới thấy mình thực cô độc.
“Nương nương, tuyết lớn lắm, dễ nhiễm phong hàn, vẫn nên về Phượng Nghi cung thì tốt hơn!" Đám nô tài khuyên giải an ủi nói, những lời nói này là sự quan tâm phát ra từ tận chân tâm đối với Vệ Minh Khê.
“Các ngươi cứ về trước đi, bản cung đi ra chỗ kia một chút, một lát nữa sẽ trở về, sẽ không quá lâu đâu." Vệ Minh Khê cười nói, nàng còn chưa bao giờ thử qua cảm giác che ô giữa trời mưa tuyết.
Hoàng hậu nương nương vốn không phải là người khiến người khác lo lắng, cho nên thái giám cung nữ đều nhất nhất nghe theo, đem chiếc kiệu trống không trở về Phượng Nghi cung trước.
“Tuyết rơi thật lớn!" Vệ Minh Khê đưa tay đón những bông tuyết rơi đang phiêu vũ giữa trời, kia bông tuyết đầy trời, làm Vệ Minh Khê tưởng như đang được trở về thời thơ ấu.
Tĩnh Doanh mở dù, thay Vệ Minh Khê che chắn tuyết rơi xuống người nàng.
“Nương nương, cũng không nên tùy hứng, tuyết rơi quá lớn." Tĩnh Doanh lẳng lặng nói.
Vệ Minh Khê hướng Tĩnh Doanh khẽ cười, xem ra ngần này tuổi mà còn tùy hứng một phen cũng khiến người ta nói .
“Tĩnh Doanh, ngươi đưa dù cho bản cung, bản cung muốn tự che." Vệ Minh Khê từ tay Tĩnh Doanh nhận lấy cán dù, bước thật chậm trên nền tuyết. Tĩnh Doanh nhìn theo cước bộ Vệ Minh Khê, nàng chưa từng thấy qua hoàng hậu nương nương thất thường như thế bao giờ, có lẽ là bị trói buộc quá chặt, cũng có thể do người trượng phu lẽ ra sẽ chống đỡ cho nàng cả đời lại làm cho nàng quá thất vọng.
Đột nhiên Vệ Minh Khê đình chỉ cước bộ, đó là Dung Vũ Ca sao, một thân tuyết trắng tựa hồ như muốn hòa tan vào màn mưa tuyết. Ở giữa những bông tuyết phiêu đãng mà nhảy múa, thân thủ phiêu dật, kỹ thuật ưu mỹ tựa như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, lại hoà cùng dung nhan tuyệt thế của nàng, trong lúc nhất thời khiến Vệ Minh Khê nhìn đến ngây dại. Đột nhiên có cảm giác người này chẳng lẽ không phải người ở nhân gian, Vệ Minh Khê cơ hồ không nhận ra nữ tử đang nhảy múa trước mặt mình, chỉ cảm thấy nàng quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức như thể không chân thật… Vệ Minh Khê từ trong tay áo lấy ra một cây sáo nhỏ, nhẹ nhàng theo điệu vũ hòa lên một khúc, hoàn toàn là hành vi vô thức.
Tĩnh Doanh tiếp nhận cán dù mà Vệ Minh Khê vô thức trả lại cho mình, đứng sau lưng Vệ Minh Khê lặng thầm không lên tiếng, hoàng thiên quả không phụ khổ nhân tâm, Dung Vũ Ca vì hoàng hậu nương nương đã hao tổn hết tâm tư. Nương nương từ mấy hôm trước hoàn toàn không hề để ý Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca mỗi ngày canh giữ trên nóc nhà, dỡ đi mấy miếng ngói nhìn lén không nói, rốt cục tận đến khi nương nương ra khỏi Phượng Nghi cung vẫn luôn dõi theo từ phía sau.
Tĩnh Doanh dám khẳng định, một trận xuất kỳ bất ý múa may này cũng là do Dung Vũ Ca có dự mưu từ trước. Bất quá thái tử phi thoạt nhìn bên ngoài khoa trương nhưng thực tế bên trong cũng có thực tài, đặc biệt là vũ khúc này, làm cho mình nhìn cũng có loại cảm giác rung động. Phối hợp với tuyết trắng đầy trời, lãng mạn đến mức Mộc Đầu Nhân như mình cũng sinh ra một chút cảm động.
Chẳng những xinh đẹp, còn có tài hoa bất phàm, nghị lực kiên cường dẻo dai thì có thể so với da trâu, còn có tâm cơ hơn người, trận an bài xuất kỳ bất ý này không làm cho lòng người dao động cũng khó a.
Tĩnh Doanh nhìn Vệ Minh Khê, tiếng tiêu du dương cất lên phối hợp với vũ khúc của Dung Vũ Ca, quả thật hoàn mỹ như áo trời không vết vá, tình cảnh này nhìn qua làm người ta có cảm giác hai người thật xứng đôi.
Dung Vũ Ca bị Vệ Minh Khê tránh né nhiều ngày, nói cái gì cũng không được, liền biết Vệ Minh Khê thật sự không muốn gặp mình. Chẳng qua chỉ là một cái ôm lại khiến Vệ Minh Khê phản ứng mãnh liệt như vậy, Dung Vũ Ca một bên trong lòng vui vẻ, một bên lại không muốn bị Vệ Minh Khê xa lánh, cho nên đành phải rình coi điên cuồng cùng theo dõi sít sao nhiều ngày, hy vọng có cơ hội có thể tình cờ nhìn thấy Vệ Minh Khê một chút. Không nghĩ tới hôm nay ngay cả lão thiên cũng hợp tác cùng mình, Vệ Minh Khê không ngờ lại hạ kiệu hướng bên này mà đi. Dung Vũ Ca linh cơ vừa động, liền lợi dụng kỹ thuật nhảy múa mà nàng am hiểu nhất này. Năm đó vì làm cho chính mình có thể nhảy múa đạt tới hiệu quả khuynh thành tuyệt thế, nàng còn cố ý học thêm khinh công. Nếu có chuyện gì có thể khiến Vệ Minh Khê không thể so cùng mình, vậy chỉ có thể là khi mình nhảy múa.
Dung Vũ Ca nghe thấy tiếng tiêu của Vệ Minh Khê vang lên hoà cùng vũ khúc của mình liền cười càng thêm tuyệt mĩ. Dưới ánh nhìn chăm chú của nữ nhân mà mình yêu thích, người ta sẽ đặc biệt mê người, huống hồ là kẻ vốn quá đẹp như Dung Vũ Ca, lại càng thêm nở rộ vô cùng lâm ly tẫn trí. Dung Vũ Ca thích Vệ Minh Khê thấy mình ở thời khắc đẹp nhất, nên Dung Vũ Ca lại càng ra sức múa, cực lực muốn đem ánh mắt Vệ Minh Khê hoàn toàn mê hoặc.
Trừ vũ sư dạy nàng năm đó đã từng thấy qua nàng múa, cho dù là mẫu thân cũng chưa từng được thấy qua. Dung Vũ Ca chỉ nguyện ý dâng khoảnh khắc đẹp nhất này của mình cho một người duy nhất xem mà thôi.
Vũ khúc đã hoàn, thế nhưng không người nào nói chuyện hay hành động. Dung Vũ Ca nhìn thẳng Vệ Minh Khê, tựa hồ thiên địa trong lúc đó chỉ còn lại mỗi Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng nhìn Dung Vũ Ca, lần đầu tiên thấy Dung Vũ Ca thật xinh đẹp, loại xinh đẹp này cho Vệ Minh Khê cảm giác hoàn toàn bất đồng với vẻ đẹp khoa trương ngày trước. Cũng chỉ có loại xinh đẹp này mới có thể chạm đến chỗ sâu trong tâm hồn Vệ Minh Khê, làm cho Vệ Minh Khê qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nàng cũng như trước so với Dung Vũ Ca hồi thần đều nhanh hơn.
Nàng chú ý thấy Dung Vũ Ca chỉ mặc một lớp quần áo mỏng manh, chân mày lập tức nhăn lại. Trời đổ tuyết lớn như thế, múa may cái gì, còn không chịu mặc nhiều quần áo một chút. Nữ nhân như cái túi thơm chuyên đi dụ dỗ người khác, một chút cũng không thay đổi. Nữ nhân như thế lại có thể múa đẹp đến vậy, Vệ Minh Khê cảm thấy vừa rồi người kia không phải Dung Vũ Ca, nhất định là mình nhìn nhầm…..
Vệ Minh Khê trong lòng phỉ báng Dung Vũ Ca đủ kiểu nhưng thật ra tâm tình mà Vệ Minh Khê mới vừa cố gắng bình ổn lại có chút rối loạn.
Tác giả :
Minh Dã