Cung Khuynh

Chương 115: Hạnh phúc giản đơn

Dung Vũ Ca gối đầu trên đùi Vệ Minh Khê, đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, sau khi thượng triều nàng vô cùng yêu thích cuộc sống thế này, tha hồ thích ý tận hưởng những khoảnh khắc êm đềm.

Vệ Minh Khê biết tính tình Dung Vũ Ca vốn lười nhác, nếu không phải không muốn thấy mình vất vả, nàng sẽ không thay mình gánh vác phần trách nhiệm này. Phần tâm ý này của Dung Vũ Ca dĩ nhiên nàng hiểu rất rõ, cho nên trong lòng lại càng cảm động gấp đôi. Ngón tay thon dài của Vệ Minh Khê nhẹ nhàng xoa dịu thái dương của Dung Vũ Ca, để cho nàng vô cùng thoải mái nhắm mắt thư giãn.

“Đừng ngủ, để cảm lạnh sẽ không tốt đâu." Vệ Minh Khê thì thầm, thanh âm nhu hoà, làm cho Dung Vũ Ca càng có cảm giác hưởng thụ gấp đôi, thư thái đến mức làm cho nàng không muốn đứng lên chút nào.

Tuy Vệ Minh Khê biết Dung Vũ Ca giả vờ ngủ nhưng cũng không muốn đánh động nàng, chỉ lấy áo choàng từ trong tay Tĩnh Doanh phủ lên người Dung Vũ Ca, ngón tay khẽ vuốt ve bờ mi, vầng trán, đến khi bất chợt lướt qua chỗ đoá hoa mai hồng thắm trên trán nàng thì dừng lạ, hốc mắt hoe đỏ, thầm tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ phụ người này nữa, sẽ không còn có một người nào có thể giống như Dung Vũ Ca yêu mình như vậy, không còn có ai có thể giống nàng khiến cho mình lòng dạ rối bời.

Dung Vũ Ca cảm giác ngón tay Vệ Minh Khê đột nhiên đình chỉ di động trên mặt mình, làm cho cảm giác thư thái cũng theo đó biến mất, trong lòng khẽ bất mãn, đành miễn cưỡng mở to đôi mắt thì chạm phải ánh mắt thâm tình cùng ý cười của Vệ Minh Khê, từ trong con người đen láy ấy cũng thấy được hình ảnh của chính mình, vô cùng rõ ràng, rõ ràng như thể hình ảnh mình khắc sâu trong lòng Vệ Minh Khê vậy. Nàng thích giờ khắc này, ít nhất lúc này, nàng cảm giác được trong thế giới của Vệ Minh Khê chỉ có mình nàng.

Dung Vũ Ca nhổm dậy, ôm chầm lấy Vệ Minh Khê, vùi đầu vào vai nàng, có lẽ ôm thực sự là một chuyện rất kì quái, rõ ràng trái tim gần như vậy, gần đến mức có thể cảm giác được nhịp đập của nó nhưng tuyệt đối không thể nhìn thấy ánh mắt của nhau.

Vệ Minh Khê cũng ôm lấy Dung Vũ Ca, nàng không còn giống như trước kia luôn cố kỵ những hành động thân mật của Dung Vũ Ca, trải qua nhiều việc như vậy, nàng cũng đã buông xuống phần lớn chuyện. Mà thật ra Dung Vũ Ca cũng trưởng thành lên không ít, tuy rằng vẫn thường xuyên thân thiết nhưng vẫn biết khi nào là nên hay không nên.

“Vì sao tẩm bổ lâu như thế mà nàng vẫn còn gầy như vậy?" Dung Vũ Ca nhíu mày, mỗi ngày nàng đều bồi bổ thân thể Vệ Minh Khê bằng kì trân bổ dược, không những vậy mỗi lần đều giám sát, bắt nàng uống hết cho bằng được, vậy mà tại sao vẫn không có thêm chút thịt nào? Thân thể gầy yếu thế này, nếu ôm chặt một chút vẫn bị xương nhô ra làm cho đau nhói, không biết thuốc bổ đã chạy mất đến nơi nào rồi?

“Đã tốt hơn nhiều rồi…" Vệ Minh Khê bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hiện tại cứ nhìn đến thuốc là sợ, Dung Vũ Ca thay đổi nhiều biện pháp tẩm bổ mình, trên người cũng không còn gầy như trước nữa. Nếu lúc trước mỗi lần tắm rửa, cởi quần áo cũng tự mình không dám nhìn mình, gầy đến mức bản thân tự cảm thấy xấu vô cùng thì nay thực đã tốt hơn nhiều lắm rồi.

Thật ra Vệ Minh Khê không hề nói cho Dung Vũ Ca biết trong lòng nàng vẫn có tâm bệnh, làm thế nào có thể béo tốt lên được? Cao Hiên chết đi vẫn là tâm bệnh trong lòng nàng, vô luận cái chết của hắn là vô tình hay hữu ý thì đối với Vệ Minh Khê mà nói vẫn là phiền muộn và áy náy, dù nhiều hay ít thì vẫn còn tồn tại.

“Chỉ nhi, trong lòng nàng có tâm sự gì sao?" Dung Vũ Ca vốn rất nhạy cảm, nên nàng đoán được nếu không phải vì thân thể, vậy nhất định trong lòng Vệ Minh Khê có vấn đề, chỉ có điều nàng không biết rốt cuộc Vệ Minh Khê còn để ý đến cái gì, hay vì do nàng quá mức nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều rồi?

“Không có việc gì, bây giờ còn có chuyện gì đâu." Vệ Minh Khê hôn nhẹ lên trán Dung Vũ Ca, sau đó thản nhiên cười, nàng không muốn Dung Vũ Ca quá lo lắng cho mình, hiện tại cùng Dung Vũ Ca ở một chỗ mỗi ngày, cảm giác giống như là trộm được từ trên trời vậy, nàng phải hết sức quý trọng mới đúng.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê cười thì an tâm, nàng cũng hiểu được Cao Hiên chết đi, người Vệ Minh Khê không thể không quan tâm nhất là Cao Mộ Ca, Cao Mộ Ca có mình và Vệ Minh Khê che chở, nhất định không có vấn đề gì, là do mình cả nghĩ mà thôi.
***



Hách Liên Huân nhìn Dung Vũ Ca ở cách đó không xa, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy xuống, tâm như đã chết, nụ cười toả nắng tràn ngập tình yêu ấy chỉ có thể nở rộ với một mình nữ nhân kia, cho tới bây giờ mình cũng không thể làm người tâm ái của Dung.

Vũ Dương nhìn nữ nhi và Vệ Minh Khê, có lẽ các nàng cũng được coi như là hạnh phúc, thôi thì nữ nhi hạnh phúc là tốt rồi, lễ giáo luân lí cũng không cần quản nữa, người khác không biết, cũng chỉ nghĩ các nàng là mẹ hiền dâu thảo mà thôi.

Kỳ thật Tĩnh Doanh đã nhìn thấy Vũ Dương và Hách Liên Huân cách đó không xa từ đầu, chỉ là thấy nương nương và Dung Vũ Ca đang tình ý liên miên nên có phần do dự, một lát sau mới tiến đến bên tai Vệ Minh Khê nhắc nhở rằng có ngoại nhân đến.

Vệ Minh Khê cũng không lập tức buông vòng tay đang ôm Dung Vũ Ca, chỉ là thong dong ghé sát tai Dung Vũ Ca, nói cho nàng biết mẫu thân nàng cùng thiếu nữ dị tộc kia đến đây rồi mới buông Dung Vũ Ca ra.

Dung Vũ Ca ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy mẫu thân cùng Hách Liên Huân đang ở đằng kia, Hách Liên Huân bắt gặp Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê đồng thời chuyển hướng nhìn sang mình, chật vật không lau kịp nước mắt.

Hách Liên Huân vốn không muốn để Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca nhìn thấy nước mắt của mình, ít nhất không muốn để cho tình địch Vệ Minh Khê này nhìn thấy mình chật vật.

Vệ Minh Khê tựa hồ cảm giác được trong lòng Hách Liên Huân khổ sở, liền biết ý đem tầm mắt dời đi, đặt lên người Vũ Dương, Vũ Dương có thể trong thời gian ngắn ngủi tiến cung hai lần, xem ra quan hệ mẫu tử cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, xem như có chút ngầm đồng ý chuyện mình cùng Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nhìn thấy mặt Hách Liên Huân chan chứa nước mắt, lần đầu tiên cảm giác được thiếu nữ này ái mộ mình sâu nặng thế nào, trong lòng có chút xúc động. Nàng quả thật rất giống mình năm đó, cho nên Dung Vũ Ca có chút đồng tình với Hách Liên Huân, nhưng mình lại không thể nào đáp lại tình cảm của nàng, bởi vì từ khi còn rất nhỏ mình đã đem trái tim trao cho người khác mất rồi.

“Nàng muốn gặp ngươi nên ta mới mang nàng tiến cung, ngươi cùng nàng nói chuyện đi, ta về đây, sáng mai nhớ kêu Mộ Ca đến tướng quân phủ thăm ngoại tổ mẫu đó." Vũ Dương bị Hách Liên Huân làm phiền, đành không thể không mang nàng đến, chứ không phải tự nhiên nàng muốn gặp Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê. Nhưng mà trong thiên hạ này, chuyện đại công chúa Vũ Dương không muốn làm thì có ai có thể ép nàng được sao?

“Công chúa, ta trở về với người." Hách Liên Huân gọi Vũ Dương lại, kỳ thật tới nơi này bất quá chỉ càng làm cho mình hết hy vọng mà thôi.

“Kỳ quái, vừa rồi ai nằng nặc muốn tới gặp bất hiếu tử này? Giờ vừa thấy được, sao chưa nói được hai câu đã muốn đi về?" Có lẽ Hách Liên Huân khá giống Dung Vũ Ca quyết liệt năm đó, thực có chút duyên với Vũ Dương, nên Vũ Dương cũng không thèm khách khí, đã biết rõ còn cố hỏi, dù sao cũng có cảm giác rất thân thiết với nàng. Kỳ thật Hách Liên Huân cũng có duyên với trưởng bối, miệng lưỡi ngọt ngào, dáng vẻ lại xinh đẹp, điểm ấy cũng giống với Dung Vũ Ca, chẳng qua tính cách lại đơn thuần đáng yêu, so với Dung Vũ Ca tốt hơn nhiều lắm, Dung Vũ Ca từ nhỏ đã là tiểu quỷ có rất nhiều chủ ý quỷ quái.

“Vũ Dương công chúa!" Hách Liên Huân xấu hổ che mặt lại, Dung đã cùng người khác ân ân ái ái, mình lưu lại còn có ý nghĩa gì đâu.

Mẫu thân quả nhiên thích xát muối lên vết thương người khác mà, lúc trước mình cũng đã hưởng qua loại tư vị này, cho nên hiện tại Dung Vũ Ca thực rất đồng tình với Hách Liên Huân.

“Mẫu thân, ngày mai con sẽ mang Mộ Ca hồi phủ thăm người." Dung Vũ Ca vội vàng thừa cơ lấy lòng mẫu thân, khó khăn lắm mẫu thân mới đến hoàng cung, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội này.

Tuy rằng trong lòng Vũ Dương không bài xích đối với đề nghị này, nhưng bề ngoài vẫn không để Dung Vũ Ca thấy sắc mặt hoà nhã gì.

Vũ Dương rời đi, Hách Liên Huân rốt cuộc cũng không thôi được ước muốn nhìn lại Dung Vũ Ca lần cuối, rồi cũng theo Vũ Dương cùng nhau li khai, đã là nữ tử đại mạc, nhất định nâng lên được thì bỏ xuống được.

Dung Vũ Ca len lén nắm lấy tay Vệ Minh Khê, nhìn bóng dáng Vũ Dương và Hách Liên Huân rời đi.
***


“Trong thiên hạ nam nhân tốt nhiều vô số, vì sao lại chọn yêu thích một nữ nhân?" Dọc đường đi, Vũ Dương nhìn Hách Liên Huân không nói được một lời, hỏi ra vấn đề mình vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn hỏi Dung Vũ Ca mà không thể.

“Không so sánh như vậy được, ta mặc kệ nàng là nam hay nữ, nàng chính là nàng, chỉ cần là nàng thì tốt rồi." Hách Liên Huân khổ sở nói, tuy rằng nói không nắm được thì hãy buông tay, nhưng thật sự vẫn khó quá.

“Vậy người nhà ngươi có biết ngươi thích nữ nhân không? Họ không cảm thấy rất kì quái à?" Vũ Dương tiếp tục hỏi.

“Nương ta mới bắt đầu cũng không thích, nhưng phụ thân cùng các ca ca ta lại nói chỉ cần ta vui vẻ thì có thể." Hách Liên Huân trả lời, đại mạc các nàng không có nhiều lễ nghi phiền phức như Trung Nguyên.

“Nơi man di thực không biết lễ giáo." Vũ Dương thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng thật ra lại có chút xúc động, có phải nàng cũng nên để mặc cho Dung Vũ Ca, chỉ cần nàng vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi hay không? Trong lòng Vũ Dương thật sự rất mâu thuẫn.
Tác giả : Minh Dã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại