Cung Khuynh
Chương 106: Dũng khí của Vệ Minh Khê
“Hoàng tổ mẫu, đừng khóc…" Cao Mộ Ca vừa luống cuống vừa khẩn trương nói với Vệ Minh Khê, phải chăng nàng không nên nói cho hoàng tổ mẫu biết? Vì sao hoàng tổ mẫu không cười mà lại khóc?
Vệ Minh Khê đưa tay sờ hai bên gò má, lành lạnh, tất cả đều là nước mắt, chẳng qua chỉ nghe được tin nàng trở về đã có thể khiến mình lệ rơi đầy mặt, vậy phải yêu người kia đến bao nhiêu mới có thể khiến mình chỉ một kích cũng không chịu nổi như thế đây?
“Ngoan, hoàng tổ mẫu không sao, ngươi đi đến chỗ phụ hoàng đi, để hoàng tổ mẫu ngẫm nghĩ một chút." Vệ Minh Khê khẽ nói, nàng muốn một mình yên tĩnh, nàng đã chờ đợi Dung Vũ Ca trở về suốt sáu năm trời. Vì để Dung Vũ Ca, người đang né tránh mình có thể thời khắc nào cũng nghe được tin tức liên quan đến nàng, Vệ Minh Khê đã cố tình làm cho thanh danh Vệ Chỉ vang khắp thiên hạ, nàng không muốn Dung Vũ Ca lãng quên mình. Nay Dung Vũ Ca vừa trở lại, tâm tình nàng bắt đầu vừa run rẩy vừa phập phồng, là sợ hãi, là chờ mong, là khát vọng, là đau khổ…
Vệ Minh Khê đi tới đi lui, nàng muốn gặp Dung Vũ Ca, muốn đến mức trái tim phát đau, nhưng Vệ Minh Khê lại do dự và lo sợ, nhìn thấy Dung Vũ Ca, mình nên nói gì với nàng? Mình đến gặp nàng rồi, nàng sẽ nói gì? Vô số suy đoán giống như hàng ngàn con kiến gặm nhấm tâm can Vệ Minh Khê, làm cho nàng đứng ngồi không yên.
Vệ Minh Khê quả quyết đứng lên, không được, nàng không thể cứ hèn nhát ở đây suy đoán những điều vô ích nữa, nàng phải tìm Dung Vũ Ca, tuy Vệ Minh Khê biết Dung Vũ Ca sẽ không tha thứ cho mình dễ dàng, nhưng nàng biết nếu nàng không làm bất cứ điều gì, vậy nàng và Dung Vũ Ca sẽ mãi như hai đường thẳng song song.
Một mình Vệ Minh Khê toàn thân bạch sắc đứng trước cửa phủ đại tướng quân, nhìn tấm biển rất lớn bên trên đại môn, trong tâm nàng ngập trời sóng gió. Dung Vũ Ca đang ở ngay bên trong, cảm giác gần trong gang tấc làm cho tim Vệ Minh Khê đập rất nhanh, tựa hồ nếu không cẩn thận, trái tim sẽ từ lồng ngực nhảy ra ngoài mất, ngay cả bàn tay đưa lên gõ cửa cũng đang run rẩy.
Một tiếng..hai tiếng..rồi ba tiếng đập cửa, mỗi âm thanh vang lên giống như tiếng vọng đánh vào lòng Vệ Minh Khê.
“Ngươi là ai, muốn tìm người nào?" Một thủ vệ niên kỷ còn rất trẻ bước ra mở cửa, nhìn thấy một nữ tử khí chất thanh nhã liền biết ngay người này nhất định không phải nữ tử bình thường, bèn cung kính hỏi.
Lúc trước Vệ Minh Khê vốn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến việc đi tìm Dung Vũ Ca thì có thể nhìn thấy Dung Vũ Ca, hiện tại mới phát hiện, tiến nhập tướng quân phủ, nàng chưa chắc có thể nhìn thấy Dung Vũ Ca. Vào nơi này, nàng có thể sẽ phải đối mặt với Vũ Dương và Dung Trực trước tiên. Vệ Minh Khê khẽ chần chừ, vô luận nàng dùng loại thân phận nào để vào phủ Dung đại tướng quân đều là một việc cực kỳ bối rối và khó xử như nhau.
Nhưng Vệ Minh Khê không cho mình cơ hội do dự, nàng không muốn lùi bước, vô luận có khó khăn xấu hổ nào đang đợi nàng phía trước, nàng cũng phải gặp được Dung Vũ Ca!
“Ta tìm Dung Vũ Ca!" Vệ Minh Khê đứng thẳng lưng, kiên định nói.
Tiểu quận chúa? Thủ vệ đại môn nghi hoặc nhìn Vệ Minh Khê, trong thiên hạ người có thể thẳng thừng gọi tục danh tiểu quận chúa chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Dung Vũ Ca không những là hòn ngọc quý trên tay Vũ Dương công chúa và Dung đại tướng quân mà nàng còn là đương kim Hoàng hậu.
Vừa lúc đó Vũ Dương và Dung Trực đang muốn xuất phủ, khoảnh khắc khi phu phụ Dung Trực nhìn thấy Vệ Minh Khê thì có chút lặng người, gương mặt Vũ Dương rất nhanh trầm xuống, nàng không nghĩ Vệ Minh Khê còn mặt mũi và dũng khí để đến tướng quân phủ này.
“Ngươi tới đây làm gì?" Vũ Dương lạnh lùng hỏi.
“Ta tìm nàng, nàng đã trở lại, ta muốn tìm nàng." Vệ Minh Khê vẫn như trước giữ lưng thẳng tắp, giọng nói ôn hòa mang theo vài phần kiên định.
“Ha ha…" Vũ Dương cười lạnh đầy trào phúng, mình không đến hoàng cung mắng nữ nhân không biết liêm sỉ này thì thôi, nàng lại còn tìm tới tận cửa, còn dám hướng mình đòi người, Vệ Minh Khê nghĩ Vũ Dương nàng rất dễ khi dễ hay sao?
Dung Trực đứng ở đại môn nhìn thê tử mình và Vệ Minh Khê, việc này đúng là không hay, hiện tại không thể để hai nữ nhân có thân phận tôn quý này đứng trước cửa thảo luận việc xấu trong nhà được, vạn nhất truyền ra sẽ biến thành việc xấu của quốc gia cũng không chừng.
“Nếu Vệ Thái hậu đã đến đây, vậy vào trong phủ ngồi đi." Dung Trực làm bộ thỉnh Vệ Minh Khê đi vào, thuận tiện kéo tay thê tử, nhắc nhở nàng chỗ này không phải nơi thảo luận chuyện riêng.
Vũ Dương dù sao vẫn là công chúa, tuy rằng đối với Vệ Minh Khê oán hận nồng nặc, nhưng vẫn cố nén cỗ oán khí trong lòng, trơ mắt nhìn Vệ Minh Khê bước vào nhà mình.
Vệ Minh Khê biết rõ phu phụ Dung Trực sẽ không hoan nghênh mình, nhưng nàng không quên mục đích đến Dung phủ hôm nay, vô luận Vũ Dương có làm nàng khó chịu bao nhiêu đi nữa, nàng đều có thể nhẫn nhịn.
Sau khi Vệ Minh Khê vào nhà, Dung Trực liền cho tất cả hạ nhân lui xuống, ngay cả mình cũng đi ra ngoài giữ cửa. Tuy rằng trong lòng Dung Trực bất mãn đối với Vệ Minh Khê, nhưng dù sao Vệ Minh Khê cũng là nữ nhân, nên Dung Trực chỉ đành đứng canh ở ngoài, trong lúc nữ nhân cùng nữ nhân có chiến tranh, nam nhân tốt nhất không nên nhúng tay vào.
“Dù là phủ tướng quân hay phủ công chúa đều không hoan nghênh Vệ Thái Hậu, tốt nhất ngươi nên lập tức rời khỏi nơi này cho bản cung, bản cung không muốn nói những lời khó nghe." Vũ Dương rất không khách khí lập tức hạ lệnh trục khách.
“Ta muốn gặp nàng, gặp rồi sẽ li khai." Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn ôn hòa như trước, cũng là chân chính ở trước mặt Vũ Dương thừa nhận tình cảm của mình đối với Dung Vũ Ca.
Bộ dáng Vệ Minh Khê không nóng không lạnh thực sự chọc giận Vũ Dương, Vũ Dương hận nhất cũng là tư thái này của Vệ Minh Khê, rõ ràng đã làm chuyện không để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ lại còn có thể ra vẻ lạnh nhạt giống như mình không làm sai chuyện gì vậy.
“Vệ Minh Khê a Vệ Minh Khê, rốt cuộc ngươi có mị lực gì mà có thể khiến cho Dung Vũ Ca vì ngươi đeo tội giết vua thí thân, thậm chí không tiếc phụ tẫn hết người trong thiên hạ? Nghiệt chướng bất hiếu bất nghĩa kia không biết liêm sỉ thì cũng thôi đi, nhưng ngươi là Hoàng hậu một nước, đường đường là nhất đại hiền hậu, sao có thể cùng con dâu mình làm việc nghịch luân dơ bẩn như thế? Ngươi đoạt thê tử của con ngươi như thể đó là chuyện đương nhiên sao? Hay ngươi làm sao cũng không cảm thấy lương tâm bất ổn?" Vũ Dương hỏi, những lời sắc bén như gai nhọn đâm thẳng vào lòng Vệ Minh Khê, trong nháy mắt khiến sắc mặt nàng trở nên tái nhợt. Dù một câu nàng cũng không thể phản bác, mà Vệ Minh Khê cũng không muốn phản bác, vì thực tế lời Vũ Dương nói đều đúng, Vệ Minh Khê nàng mới là người gây ra tội lỗi sâu sắc nhất.
“Sao vậy, không nói được lời nào sao?" Vũ Dương tiếp tục lấy khí thế bức nhân hỏi.
“Ta làm sai thì chính là sai, ta không có lời nào để nói, hiện tại ta chỉ muốn gặp nàng thôi. Ngươi nói đúng, nàng vì ta phụ tẫn thiên hạ, theo lý ta cũng nên vì nàng mà phụ tẫn thiên hạ mới đúng, ta chỉ là muốn tìm nàng trở về." Thanh âm Vệ Minh Khê vẫn bình thản như trước, hàm chứa sự kiên nhẫn và kiên định rõ rệt.
“Ha ha, nếu ngươi có thể vì nàng phụ tẫn thiên hạ, nàng còn có thể lưu lạc bên ngoài sáu năm trời sao? Vệ Minh Khê, ta chán ghét ngươi, làm thê tử, ngươi thất bại, làm mẫu thân, ngươi cũng thất bại, giờ ngay cả làm tình nhân, ngươi cũng thất bại nốt. Vậy mà ngươi còn có thể dùng bộ mặt hiền lương thục đức này để lừa đời lấy tiếng, khắp thiên hạ mọi người đều nghĩ Vệ Minh Khê tài đức sáng suốt, làm sao biết được Vệ Minh Khê lại không biết liêm sỉ như thế nào? Vệ Minh Khê, ngươi thật là lợi hại!" Vũ Dương châm chọc nói, nhìn sắc mặt Vệ Minh Khê trắng bệch như tờ giấy trắng thì vô cùng khoái ý, oán hận nhiều năm rốt cục cũng có thể phát tiết.
Nghe Vũ Dương quở trách, Vệ Minh Khê không cách nào hình dung được cảm giác khó chịu trong lòng, nàng hiểu Vũ Dương oán hận mình như thế nào, nếu mình đứng ở góc độ của nàng, có lẽ cũng sẽ làm như thế.
“Chuyện làm sai đã không cách nào quay đầu lại, hiện tại ta chỉ muốn tìm nàng về." Thái độ Vệ Minh Khê vẫn như trước không cao ngạo cũng không thấp hèn, khuôn mặt nàng tuy tái nhợt nhưng đầy kiên định, dường như không cho phép người khác dao động mình.
“Nàng không muốn gặp ngươi, ngươi trở về đi!" Vệ Minh Khê là dạng người gì, Vũ Dương làm sao có thể không biết, cho nên từ sớm đã liệu trước việc Vệ Minh Khê rốt cuộc cũng sẽ làm tổn thương nhi nữ của mình, nàng cũng đã liệu đến kết cục cuối cùng của Vũ Ca, cho nên nàng lại càng thêm tức giận nữ nhi mình, vì một người không hề đáng giá!
“Ta sẽ không trở về, ta yêu nàng, trừ khi nàng nói nàng không muốn gặp ta, nếu không ta sẽ không từ bỏ hy vọng." Vệ Minh Khê vẫn như trước thẳng lưng đứng đó, ánh mắt chằm chằm nhìn Vũ Dương, ánh mắt kiên định làm Vũ Dương có chút kinh ngạc.
Dung Trực nhìn nữ nhi đứng bên cạnh hồi lâu, khẽ nhíu mày, nàng đã nghe được bao lâu rồi?
Vẻ mặt Dung Vũ Ca không lộ chút cảm xúc gì, lẳng lặng nghe đoạn đối thoại bên trong, nghe mẫu thân quở trách Vệ Minh Khê, nghe thanh âm kiên định của Vệ Minh Khê, ba chữ mà Vệ Minh Khê chưa bao giờ nói với mình cứ vang vọng mãi trong tai Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca khẽ cười, nếu sáu năm trước Vệ Minh Khê có thể dũng cảm nói như vậy, có lẽ kết quả sẽ không giống như ngày hôm nay, hiện tại dù nói gì thì cũng đã quá muộn. Rất nhiều năm trước, Dung Vũ Ca đã hy vọng Vệ Minh Khê có thể vì mình mà không sợ hãi, nay Vệ Minh Khê đã làm được, nhưng rốt cuộc cũng là cảnh còn người mất, mãi mãi không thể vãn hồi.
Vệ Minh Khê đưa tay sờ hai bên gò má, lành lạnh, tất cả đều là nước mắt, chẳng qua chỉ nghe được tin nàng trở về đã có thể khiến mình lệ rơi đầy mặt, vậy phải yêu người kia đến bao nhiêu mới có thể khiến mình chỉ một kích cũng không chịu nổi như thế đây?
“Ngoan, hoàng tổ mẫu không sao, ngươi đi đến chỗ phụ hoàng đi, để hoàng tổ mẫu ngẫm nghĩ một chút." Vệ Minh Khê khẽ nói, nàng muốn một mình yên tĩnh, nàng đã chờ đợi Dung Vũ Ca trở về suốt sáu năm trời. Vì để Dung Vũ Ca, người đang né tránh mình có thể thời khắc nào cũng nghe được tin tức liên quan đến nàng, Vệ Minh Khê đã cố tình làm cho thanh danh Vệ Chỉ vang khắp thiên hạ, nàng không muốn Dung Vũ Ca lãng quên mình. Nay Dung Vũ Ca vừa trở lại, tâm tình nàng bắt đầu vừa run rẩy vừa phập phồng, là sợ hãi, là chờ mong, là khát vọng, là đau khổ…
Vệ Minh Khê đi tới đi lui, nàng muốn gặp Dung Vũ Ca, muốn đến mức trái tim phát đau, nhưng Vệ Minh Khê lại do dự và lo sợ, nhìn thấy Dung Vũ Ca, mình nên nói gì với nàng? Mình đến gặp nàng rồi, nàng sẽ nói gì? Vô số suy đoán giống như hàng ngàn con kiến gặm nhấm tâm can Vệ Minh Khê, làm cho nàng đứng ngồi không yên.
Vệ Minh Khê quả quyết đứng lên, không được, nàng không thể cứ hèn nhát ở đây suy đoán những điều vô ích nữa, nàng phải tìm Dung Vũ Ca, tuy Vệ Minh Khê biết Dung Vũ Ca sẽ không tha thứ cho mình dễ dàng, nhưng nàng biết nếu nàng không làm bất cứ điều gì, vậy nàng và Dung Vũ Ca sẽ mãi như hai đường thẳng song song.
Một mình Vệ Minh Khê toàn thân bạch sắc đứng trước cửa phủ đại tướng quân, nhìn tấm biển rất lớn bên trên đại môn, trong tâm nàng ngập trời sóng gió. Dung Vũ Ca đang ở ngay bên trong, cảm giác gần trong gang tấc làm cho tim Vệ Minh Khê đập rất nhanh, tựa hồ nếu không cẩn thận, trái tim sẽ từ lồng ngực nhảy ra ngoài mất, ngay cả bàn tay đưa lên gõ cửa cũng đang run rẩy.
Một tiếng..hai tiếng..rồi ba tiếng đập cửa, mỗi âm thanh vang lên giống như tiếng vọng đánh vào lòng Vệ Minh Khê.
“Ngươi là ai, muốn tìm người nào?" Một thủ vệ niên kỷ còn rất trẻ bước ra mở cửa, nhìn thấy một nữ tử khí chất thanh nhã liền biết ngay người này nhất định không phải nữ tử bình thường, bèn cung kính hỏi.
Lúc trước Vệ Minh Khê vốn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến việc đi tìm Dung Vũ Ca thì có thể nhìn thấy Dung Vũ Ca, hiện tại mới phát hiện, tiến nhập tướng quân phủ, nàng chưa chắc có thể nhìn thấy Dung Vũ Ca. Vào nơi này, nàng có thể sẽ phải đối mặt với Vũ Dương và Dung Trực trước tiên. Vệ Minh Khê khẽ chần chừ, vô luận nàng dùng loại thân phận nào để vào phủ Dung đại tướng quân đều là một việc cực kỳ bối rối và khó xử như nhau.
Nhưng Vệ Minh Khê không cho mình cơ hội do dự, nàng không muốn lùi bước, vô luận có khó khăn xấu hổ nào đang đợi nàng phía trước, nàng cũng phải gặp được Dung Vũ Ca!
“Ta tìm Dung Vũ Ca!" Vệ Minh Khê đứng thẳng lưng, kiên định nói.
Tiểu quận chúa? Thủ vệ đại môn nghi hoặc nhìn Vệ Minh Khê, trong thiên hạ người có thể thẳng thừng gọi tục danh tiểu quận chúa chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Dung Vũ Ca không những là hòn ngọc quý trên tay Vũ Dương công chúa và Dung đại tướng quân mà nàng còn là đương kim Hoàng hậu.
Vừa lúc đó Vũ Dương và Dung Trực đang muốn xuất phủ, khoảnh khắc khi phu phụ Dung Trực nhìn thấy Vệ Minh Khê thì có chút lặng người, gương mặt Vũ Dương rất nhanh trầm xuống, nàng không nghĩ Vệ Minh Khê còn mặt mũi và dũng khí để đến tướng quân phủ này.
“Ngươi tới đây làm gì?" Vũ Dương lạnh lùng hỏi.
“Ta tìm nàng, nàng đã trở lại, ta muốn tìm nàng." Vệ Minh Khê vẫn như trước giữ lưng thẳng tắp, giọng nói ôn hòa mang theo vài phần kiên định.
“Ha ha…" Vũ Dương cười lạnh đầy trào phúng, mình không đến hoàng cung mắng nữ nhân không biết liêm sỉ này thì thôi, nàng lại còn tìm tới tận cửa, còn dám hướng mình đòi người, Vệ Minh Khê nghĩ Vũ Dương nàng rất dễ khi dễ hay sao?
Dung Trực đứng ở đại môn nhìn thê tử mình và Vệ Minh Khê, việc này đúng là không hay, hiện tại không thể để hai nữ nhân có thân phận tôn quý này đứng trước cửa thảo luận việc xấu trong nhà được, vạn nhất truyền ra sẽ biến thành việc xấu của quốc gia cũng không chừng.
“Nếu Vệ Thái hậu đã đến đây, vậy vào trong phủ ngồi đi." Dung Trực làm bộ thỉnh Vệ Minh Khê đi vào, thuận tiện kéo tay thê tử, nhắc nhở nàng chỗ này không phải nơi thảo luận chuyện riêng.
Vũ Dương dù sao vẫn là công chúa, tuy rằng đối với Vệ Minh Khê oán hận nồng nặc, nhưng vẫn cố nén cỗ oán khí trong lòng, trơ mắt nhìn Vệ Minh Khê bước vào nhà mình.
Vệ Minh Khê biết rõ phu phụ Dung Trực sẽ không hoan nghênh mình, nhưng nàng không quên mục đích đến Dung phủ hôm nay, vô luận Vũ Dương có làm nàng khó chịu bao nhiêu đi nữa, nàng đều có thể nhẫn nhịn.
Sau khi Vệ Minh Khê vào nhà, Dung Trực liền cho tất cả hạ nhân lui xuống, ngay cả mình cũng đi ra ngoài giữ cửa. Tuy rằng trong lòng Dung Trực bất mãn đối với Vệ Minh Khê, nhưng dù sao Vệ Minh Khê cũng là nữ nhân, nên Dung Trực chỉ đành đứng canh ở ngoài, trong lúc nữ nhân cùng nữ nhân có chiến tranh, nam nhân tốt nhất không nên nhúng tay vào.
“Dù là phủ tướng quân hay phủ công chúa đều không hoan nghênh Vệ Thái Hậu, tốt nhất ngươi nên lập tức rời khỏi nơi này cho bản cung, bản cung không muốn nói những lời khó nghe." Vũ Dương rất không khách khí lập tức hạ lệnh trục khách.
“Ta muốn gặp nàng, gặp rồi sẽ li khai." Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn ôn hòa như trước, cũng là chân chính ở trước mặt Vũ Dương thừa nhận tình cảm của mình đối với Dung Vũ Ca.
Bộ dáng Vệ Minh Khê không nóng không lạnh thực sự chọc giận Vũ Dương, Vũ Dương hận nhất cũng là tư thái này của Vệ Minh Khê, rõ ràng đã làm chuyện không để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ lại còn có thể ra vẻ lạnh nhạt giống như mình không làm sai chuyện gì vậy.
“Vệ Minh Khê a Vệ Minh Khê, rốt cuộc ngươi có mị lực gì mà có thể khiến cho Dung Vũ Ca vì ngươi đeo tội giết vua thí thân, thậm chí không tiếc phụ tẫn hết người trong thiên hạ? Nghiệt chướng bất hiếu bất nghĩa kia không biết liêm sỉ thì cũng thôi đi, nhưng ngươi là Hoàng hậu một nước, đường đường là nhất đại hiền hậu, sao có thể cùng con dâu mình làm việc nghịch luân dơ bẩn như thế? Ngươi đoạt thê tử của con ngươi như thể đó là chuyện đương nhiên sao? Hay ngươi làm sao cũng không cảm thấy lương tâm bất ổn?" Vũ Dương hỏi, những lời sắc bén như gai nhọn đâm thẳng vào lòng Vệ Minh Khê, trong nháy mắt khiến sắc mặt nàng trở nên tái nhợt. Dù một câu nàng cũng không thể phản bác, mà Vệ Minh Khê cũng không muốn phản bác, vì thực tế lời Vũ Dương nói đều đúng, Vệ Minh Khê nàng mới là người gây ra tội lỗi sâu sắc nhất.
“Sao vậy, không nói được lời nào sao?" Vũ Dương tiếp tục lấy khí thế bức nhân hỏi.
“Ta làm sai thì chính là sai, ta không có lời nào để nói, hiện tại ta chỉ muốn gặp nàng thôi. Ngươi nói đúng, nàng vì ta phụ tẫn thiên hạ, theo lý ta cũng nên vì nàng mà phụ tẫn thiên hạ mới đúng, ta chỉ là muốn tìm nàng trở về." Thanh âm Vệ Minh Khê vẫn bình thản như trước, hàm chứa sự kiên nhẫn và kiên định rõ rệt.
“Ha ha, nếu ngươi có thể vì nàng phụ tẫn thiên hạ, nàng còn có thể lưu lạc bên ngoài sáu năm trời sao? Vệ Minh Khê, ta chán ghét ngươi, làm thê tử, ngươi thất bại, làm mẫu thân, ngươi cũng thất bại, giờ ngay cả làm tình nhân, ngươi cũng thất bại nốt. Vậy mà ngươi còn có thể dùng bộ mặt hiền lương thục đức này để lừa đời lấy tiếng, khắp thiên hạ mọi người đều nghĩ Vệ Minh Khê tài đức sáng suốt, làm sao biết được Vệ Minh Khê lại không biết liêm sỉ như thế nào? Vệ Minh Khê, ngươi thật là lợi hại!" Vũ Dương châm chọc nói, nhìn sắc mặt Vệ Minh Khê trắng bệch như tờ giấy trắng thì vô cùng khoái ý, oán hận nhiều năm rốt cục cũng có thể phát tiết.
Nghe Vũ Dương quở trách, Vệ Minh Khê không cách nào hình dung được cảm giác khó chịu trong lòng, nàng hiểu Vũ Dương oán hận mình như thế nào, nếu mình đứng ở góc độ của nàng, có lẽ cũng sẽ làm như thế.
“Chuyện làm sai đã không cách nào quay đầu lại, hiện tại ta chỉ muốn tìm nàng về." Thái độ Vệ Minh Khê vẫn như trước không cao ngạo cũng không thấp hèn, khuôn mặt nàng tuy tái nhợt nhưng đầy kiên định, dường như không cho phép người khác dao động mình.
“Nàng không muốn gặp ngươi, ngươi trở về đi!" Vệ Minh Khê là dạng người gì, Vũ Dương làm sao có thể không biết, cho nên từ sớm đã liệu trước việc Vệ Minh Khê rốt cuộc cũng sẽ làm tổn thương nhi nữ của mình, nàng cũng đã liệu đến kết cục cuối cùng của Vũ Ca, cho nên nàng lại càng thêm tức giận nữ nhi mình, vì một người không hề đáng giá!
“Ta sẽ không trở về, ta yêu nàng, trừ khi nàng nói nàng không muốn gặp ta, nếu không ta sẽ không từ bỏ hy vọng." Vệ Minh Khê vẫn như trước thẳng lưng đứng đó, ánh mắt chằm chằm nhìn Vũ Dương, ánh mắt kiên định làm Vũ Dương có chút kinh ngạc.
Dung Trực nhìn nữ nhi đứng bên cạnh hồi lâu, khẽ nhíu mày, nàng đã nghe được bao lâu rồi?
Vẻ mặt Dung Vũ Ca không lộ chút cảm xúc gì, lẳng lặng nghe đoạn đối thoại bên trong, nghe mẫu thân quở trách Vệ Minh Khê, nghe thanh âm kiên định của Vệ Minh Khê, ba chữ mà Vệ Minh Khê chưa bao giờ nói với mình cứ vang vọng mãi trong tai Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca khẽ cười, nếu sáu năm trước Vệ Minh Khê có thể dũng cảm nói như vậy, có lẽ kết quả sẽ không giống như ngày hôm nay, hiện tại dù nói gì thì cũng đã quá muộn. Rất nhiều năm trước, Dung Vũ Ca đã hy vọng Vệ Minh Khê có thể vì mình mà không sợ hãi, nay Vệ Minh Khê đã làm được, nhưng rốt cuộc cũng là cảnh còn người mất, mãi mãi không thể vãn hồi.
Tác giả :
Minh Dã