Cung Khuynh
Chương 103: Trở về
Hách Liên Huân nhìn gương mặt xinh đẹp xa lạ trước mặt vừa bước ra khỏi cửa, không hiểu sao càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc. Nàng là ai? Vì sao cảm giác quen mắt như vậy? Rõ ràng mình chưa từng gặp qua nữ tử xinh đẹp này, vì sao lại thấy quen đến thế?
“Ngươi là ai?" Hách Liên Huân hỏi.
“Dung Vũ Ca." Dung Vũ Ca nhàn nhạt trả lời, khuôn mặt này suốt sáu năm qua rất ít người nào được nhìn thấy, Dung Vũ Ca nhẹ nhàng vén suối tóc đen nhánh đang chảy xuống, phong tình nói không nên lời làm cho Hách Liên Huân nhìn đến ngây dại.
“Mặt của ngươi…" Hách Liên Huân quả thật thích ứng không kịp, nàng sớm đã biết Dung là nữ tử nhưng bộ dạng của Dung đâu phải như vậy, Dung không quyến rũ và xinh đẹp đến thế!
“Trung Nguyên có một thuật gọi là dịch dung, nên ta dịch dung một chút để mình xuất hành thuận tiện hơn." Dung Vũ Ca nói thản nhiên.
Trong lòng Hách Liên Huân hơi không thoải mái, quen biết Dung Vũ Ca đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chân diện mục của nàng, nhưng đến khi nhìn thấy dung nhan phong hoa tuyệt đại của Dung Vũ Ca, không ngờ mỹ mạo của mình dù gắng gượng so sánh cũng kém hơn rất nhiều. Nhìn vẻ đẹp kinh diễm của nàng một hồi lâu, lòng Hách Liên Huân cũng dần bình thường trở lại, dung nhan như vậy nếu cứ đi ra bên ngoài sẽ khiến cho bao nhiêu người phải vì nàng mà tan nát cõi lòng đây?
“Dung, ngươi thật đẹp." Hách Liên Huân phát ra lời ca ngợi từ nội tâm.
Dung Vũ Ca chỉ cười không đáp, đẹp thì có ích lợi gì, quay đầu nhìn lại, dung nhan này không biết vì ai mà sinh? Khuôn mặt này, mình nhìn riết cũng thấy nhàm.
“Dung cười trông rất đẹp, Dung nên cười nhiều hơn." Hách Liên Huân nhìn khuôn mặt Dung Vũ Ca, không khỏi khen thêm một câu.
Dung Vũ Ca thu lại nụ cười thản nhiên vừa rồi, đã bao lâu rồi nàng không còn cười rực rỡ như năm đó, cũng không biết từ khi nào học được cách cười nhạt xa lạ như vậy, đạm nhiên làm cho người ta cảm thấy không giống như đang cười, cũng không phải từ tâm mà phát, mọi cảm xúc đều được che dấu bên trong.
“Hách Liên Huân, đừng đi theo ta nữa, trở về đi." Dung Vũ Ca thở dài nói, nàng không muốn khơi dậy thêm bất kỳ tình cảm nào nữa.
“Không cần, ta vẫn sẽ đi theo Dung!" Hách Liên Huân nghiêm túc nói với Dung Vũ Ca, nàng thật sự chân thành, cái gì cũng không thể làm dao động quyết tâm của nàng.
Dung Vũ Ca không nói gì nữa, nàng biết vô luận mình nói gì Hách Liên Huân cũng không nghe lọt vào tai, tựa như mình năm đó, một đầu quyết lao vào, có chết cũng không quay đầu.
***
Sáu năm, trở về chốn cũ, Dung Vũ Ca nhìn cánh cổng kinh thành có phần chùn bước, tòa tường thành này sáu năm trước đối với Dung Vũ Ca mà nói nó chứa đựng rất nhiều kỷ niệm, Dung Vũ Ca đi rất chậm, mỗi một bước tiến tới đều làm cho trong lòng nàng sinh ra cảm giác khiếp đảm, nàng chưa bao giờ biết mình cũng có một mặt khiếp nhược như vậy, nhưng Dung Vũ Ca hiện tại đã không còn là Dung Vũ Ca của sáu năm về trước, nàng đã đủ dũng khí để đối mặt với hết thảy.
“Đây là kinh đô Trung Nguyên của các ngươi sao?" Hách Liên Huân hỏi, tường thành cao ngất này nhìn có chút khí phái, Hách Liên Huân cũng ý thức được Trung Nguyên cùng đại mạc nơi mình sinh trưởng hoàn toàn bất đồng, y phục mọi người lại càng tiên diễm hoa lệ, bầu không khí hoàn toàn khác biệt nơi tái ngoại làm cho người từ nhỏ chưa từng bao giờ đi xa nhà là Hách Liên Huân có chút bất an, cứ bắt lấy tay áo Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca không hề đáp lời Hách Liên Huân, làm cho nàng phát hiện từ lúc vào kinh đô đến giờ Dung luôn có vẻ hoảng hốt.
Dung Vũ Ca đi đến con đường phồn hoa nhất chốn kinh thành, phía sườn đông chính là phủ đệ của hoàng thân quốc thích quyền quý nhất kinh đô - Dung đại tướng quân, tựa hồ vẫn không có gì thay đổi, vẫn là lão thái thái bán bánh nướng trước kia, chỉ là đầu người ngày càng nhiều tóc bạc, tiền trang, tửu lâu cũng quen thuộc như trước, vẫn náo nhiệt như thế. Tuy người qua đường rộn ràng náo nức, nhưng Dung Vũ Ca lại có cảm giác thương hải tang điền (biển cả hoá nương dâu), cảnh còn người mất.
Dung Vũ Ca đứng trước cửa Dung phủ, ngoài cửa có tấm bảng đề chữ “Đại tướng quân phủ" thật to, Dung Vũ Ca đứng đó thật lâu cũng không dám gõ cửa, nỗi sợ hãi càng ngày càng lan toả trong lòng.
“Dung, đây là nhà ngươi sao?" Đại tướng quân phủ, đại môn (cửa chính) này so với phủ đệ hai bên đường đều to lớn và khí phách hơn, Hách Liên Huân vẫn biết Dung Vũ Ca nhất định sinh ra bất phàm, nhưng danh vọng như thế vẫn là có chút ngoài ý muốn.
Dung Vũ Ca nghe vậy, không biết phải đáp lại thế nào, nếu mẫu thân còn chấp nhận mình, vậy đây chính là nhà nàng, nhưng nếu mẫu thân không nhận thì…
Hách Liên Huân thấy Dung Vũ Ca không phủ nhận, vậy coi như là đúng, Hách Liên Huân là người hào sảng, thấy Dung Vũ Ca vẫn không nhúc nhích thì có chút nóng vội, nào có ai đứng trước cửa nhà mà không nóng lòng vào nhà đâu? Hách Liên Huân không hề nghĩ ngợi, đích thân đi gõ cửa.
Dung Vũ Ca nhìn hai bên cửa từ từ mở ra, tim vừa thấp thỏm vừa hồi hộp như treo ngược cành cây.
“Tìm ai?" Thủ vệ trông cửa ngữ khí vốn không khách khí chút nào, nhưng vừa nhìn thấy hai mỹ nữ tuyệt thế, ngữ khí liền tốt thêm vài phần, có phu nhân tiểu thư nào đến Dung phủ mà hắn chưa từng nhìn thấy đâu, nhưng nữ tử xinh đẹp như thế hắn lại chưa gặp bao giờ.
Dung Vũ Ca nhìn thủ vệ trẻ tuổi xa lạ trước mắt, không phải Dung Phúc vẫn luôn trông cửa trong trí nhớ của nàng.
“Phúc thúc đâu?" Dung Vũ Ca không hề nghĩ ngợi liền hỏi.
“Dung tổng quản, có người tìm Phúc thúc…" Thủ vệ hô to với người bên trong, Dung Thắng là nhi tử của Dung Phúc, hiện tại là tổng quản Dung Phủ.
Dung tổng quản đi ra, vừa nhìn thấy Dung Vũ Ca đứng trước cửa, sổ sách trong tay đều rơi cả xuống đất: “Tiểu quận chúa, người cuối cùng cũng đã trở lại…" Dung Thắng chạy nhanh ra nghênh đón, tự mình mở cửa, để Dung Vũ Ca cùng Hách Liên Huân tiến vào. Thời gian Dung Vũ Ca trở thành Hoàng hậu quá ngắn, đến nỗi bọn hạ nhân trong phủ đều chưa kịp thay đổi cách xưng hô đối với Dung Vũ Ca.
“Công chúa, tướng quân, tiểu quận chúa đã trở về…" Dung Thắng kích động chạy vào, bẩm báo với Dung Trực và cùng Vũ Dương đang ăn cơm.
Ngay lập tức Dung Trực và Vũ Dương đều sửng sốt, động tác trên tay cũng dừng lại, nữ tử bất hiếu này vừa đi liền đi mất sáu năm, ngay cả một lá thư cũng không có, nay đột ngột trở về, làm cho Dung Trực và Vũ Dương có chút không bình tĩnh, dù có tức giận nữ nhi này thế nào thì cũng rốt cuộc là cốt nhục duy nhất.
“Ngươi nói cái gì?" Dung Trực không xác định hỏi lại một lần nữa.
“Tiểu quận chúa đã trở về…" Dung Thắng vừa nói xong, Dung Trực liền đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy nữ nhi đứng ở cửa, mới xác định nữ nhi mình thật sự đã trở về.
Dung Thắng cảm thấy có chút kỳ quái, so với bất kỳ ai khác công chúa vốn rất thương yêu tiểu quận chúa từ nhỏ, tiểu quận chúa đã không ở nhà nhiều năm, vì sao công chúa lại biểu hiện lãnh đạm như thế? Chẳng những không đứng dậy, thậm chí ngay cả đũa trên tay cũng không buông xuống, biểu hiện tựa hồ như người rời nhà đi sáu năm nay trở về không phải nữ nhi của nàng, thật là kỳ quái.
Vũ Dương cố khắc chế cơn sóng gió cuộn trào trong lòng, kiềm xuống khao khát muốn đứng dậy đi ra ngoài, nếu Dung Thắng chú ý sẽ phát hiện tuy rằng Vũ Dương vẫn còn cầm đũa, dường như không bị quấy rầy tiếp tục ăn cơm, nhưng thức ăn trên bàn cùng cơm trong bát lại không động qua một chút nào.
“Phụ thân…" Dung Vũ Ca thấy Dung Trực đi ra, đầu tiên kêu lên một tiếng phụ thân.
Dung Trực đi đến chỗ Dung Vũ Ca, trực tiếp giáng cho nàng một cái tát, cái tát này không hề nhẹ chút nào, làm cho mặt Dung Vũ Ca lập tức sưng lên, từ nhỏ đến lớn, Dung Trực chưa từng đánh nàng, xem ra nhất định Dung Trực rất giận.
“Không nói một tiếng liền bỏ nhà đi sáu năm trời, một lá thư cũng không có, khiến phụ mẫu buồn lòng, nuôi con chó nó còn biết cảm ân, tại sao lại sinh ra một bất hiếu nữ như ngươi chứ!" Dung Trực tức giận nói, bao nhiêu lần Vũ nhi nửa đêm nằm mộng tỉnh dậy đều không ngủ lại được, bao nhiêu lần nghe Vũ nhi ở trong mộng gọi tên nữ nhi, đáng khen cho nàng, vừa đi đã biền biệt sáu năm, không hề đặt phụ mẫu nửa điểm trong lòng, nếu sớm biết như thế, không bằng không sinh còn hơn.
“Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi." Dung Vũ Ca quỳ xuống, mình đã làm phụ mẫu thương tâm, sau khi vì Vệ Minh Khê cũng mẫu thân quyết liệt, làm sao còn có mặt mũi trở về.
Dung Trực dĩ nhiên biết mình đánh mạnh đến mức nào, nhìn khuôn mặt sưng hồng lên của nữ nhi, lại nhìn nữ nhi hối hận quỳ trên mặt đất, tâm Dung Trực cũng dịu đi phần nào.
“Năm đó rốt cuộc Vệ Minh Khê đã làm cái gì?" Dung Trực hỏi, hắn là nhi tử của Dung gia, không chấp nhận để người khác khi dễ cô phụ, nữ nhi mình đã vì nàng mà buông bỏ hết thảy, nếu Vệ Minh Khê không biết quý trọng, vậy đừng trách hắn vô tình. Lúc trước, Dung Trực đã muốn tiến cung hỏi Vệ Minh Khê nữ nhi mình rốt cuộc chạy đi đâu, nhưng lại bị mẫu thân ngăn cản.
“Phụ thân, không quan hệ với nàng, đều là do Vũ Ca không tốt." Dung Vũ Ca thản nhiên nói, lúc trước là do mình lựa chọn, vậy mọi hậu quả mình đều phải chấp nhận.
“Đến bây giờ vẫn còn che chở cho nàng sao? Thôi, trở về là tốt rồi. Về phòng thoa một ít thuốc rồi đi gặp mẫu thân ngươi đi." Dung Trực cũng không tiếp tục hỏi thêm chuyện của nàng cùng Vệ Minh Khê lúc đó, những việc này vốn không có căn cứ rõ ràng.
“Mẫu thân người khoẻ không?" Từ năm đó đến bây giờ nàng vẫn luôn làm tổn thương mẫu thân, Dung Vũ Ca nghĩ mẫu thân có lẽ cũng chán nản mình.
“Không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt." Tuy rằng Vũ nhi chưa bao giờ nói, nhưng Dung Trực biết thê tử rất thương nhớ nữ nhi, tình mẫu tử không phải nói đoạn là có thể đoạn.
“Là nữ nhi bất hiếu!" Dung Vũ Ca tự trách.
“Hiện tại nói gì cũng không làm nên chuyện, Vũ Ca bốc đồng trước kia cứ cho qua đi, ngày sau đừng làm gì khiến ta và mẫu thân ngươi phải thương tâm nữa." Dung Trực nhìn thiếu nữ ngoại tộc đứng bên cạnh, khẽ sửng sốt, ánh mắt thiếu nữ này nhìn Vũ Ca cùng ánh mắt Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê năm đó giống nhau như đúc. Dung Trực lúc này mới phát giác, nữ nhi tựa hồ ổn trọng hơn nhiều, không còn là tiểu cô nương bốc đồng làm bậy năm đó nữa.
***
Rốt cuộc Vũ Dương vẫn khắc chế không được mà hỏi trượng phu: “Mấy năm nay nàng có tốt không?" Dù nàng có tức giận đến mức nào thì cũng đã tiêu trừ một ít, rốt cuộc là không thể dứt bỏ.
“Nàng hỏi ai?" Dung Trực hơi tỏ ý cười, hắn biết thê tử sẽ nhịn không được mà phải hỏi, khúc mắc trong lòng thê tử đã nhiều năm như vậy, Mộ Ca cũng đã lớn như thế, dù khúc mắc có lớn đến mức nào cũng đã giảm đi không ít.
“Chàng biết rõ ta hỏi ai mà, nếu không nói, ta cũng không muốn biết." Vũ Dương tức giận đánh trượng phu một cái, có chút xấu hổ nói.
“Vũ Ca hết thảy đều mạnh khoẻ, thật sự trưởng thành, tính tình thay đổi một chút." Dung Trực vội nói, hắn biết thê tử mình tính tình kiêu ngạo nên khó xử thế nào, không chịu nổi trêu đùa. “Thật ra ta có tát nàng một cái, nàng cũng rõ ta ra tay mạnh đến mức nào mà, cũng không biết thế nào lại vung tay đánh, từ nhỏ đã chưa bao giờ đánh hài tử này…" Dung Trực hối hận nói.
Vũ Dương im lặng không nói, cảnh tượng quyết liệt năm đó, mỗi một lần nhớ lại, tâm đều một lần đau, nhưng dù sao vẫn hy vọng nàng an bình.
“Ngươi là ai?" Hách Liên Huân hỏi.
“Dung Vũ Ca." Dung Vũ Ca nhàn nhạt trả lời, khuôn mặt này suốt sáu năm qua rất ít người nào được nhìn thấy, Dung Vũ Ca nhẹ nhàng vén suối tóc đen nhánh đang chảy xuống, phong tình nói không nên lời làm cho Hách Liên Huân nhìn đến ngây dại.
“Mặt của ngươi…" Hách Liên Huân quả thật thích ứng không kịp, nàng sớm đã biết Dung là nữ tử nhưng bộ dạng của Dung đâu phải như vậy, Dung không quyến rũ và xinh đẹp đến thế!
“Trung Nguyên có một thuật gọi là dịch dung, nên ta dịch dung một chút để mình xuất hành thuận tiện hơn." Dung Vũ Ca nói thản nhiên.
Trong lòng Hách Liên Huân hơi không thoải mái, quen biết Dung Vũ Ca đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chân diện mục của nàng, nhưng đến khi nhìn thấy dung nhan phong hoa tuyệt đại của Dung Vũ Ca, không ngờ mỹ mạo của mình dù gắng gượng so sánh cũng kém hơn rất nhiều. Nhìn vẻ đẹp kinh diễm của nàng một hồi lâu, lòng Hách Liên Huân cũng dần bình thường trở lại, dung nhan như vậy nếu cứ đi ra bên ngoài sẽ khiến cho bao nhiêu người phải vì nàng mà tan nát cõi lòng đây?
“Dung, ngươi thật đẹp." Hách Liên Huân phát ra lời ca ngợi từ nội tâm.
Dung Vũ Ca chỉ cười không đáp, đẹp thì có ích lợi gì, quay đầu nhìn lại, dung nhan này không biết vì ai mà sinh? Khuôn mặt này, mình nhìn riết cũng thấy nhàm.
“Dung cười trông rất đẹp, Dung nên cười nhiều hơn." Hách Liên Huân nhìn khuôn mặt Dung Vũ Ca, không khỏi khen thêm một câu.
Dung Vũ Ca thu lại nụ cười thản nhiên vừa rồi, đã bao lâu rồi nàng không còn cười rực rỡ như năm đó, cũng không biết từ khi nào học được cách cười nhạt xa lạ như vậy, đạm nhiên làm cho người ta cảm thấy không giống như đang cười, cũng không phải từ tâm mà phát, mọi cảm xúc đều được che dấu bên trong.
“Hách Liên Huân, đừng đi theo ta nữa, trở về đi." Dung Vũ Ca thở dài nói, nàng không muốn khơi dậy thêm bất kỳ tình cảm nào nữa.
“Không cần, ta vẫn sẽ đi theo Dung!" Hách Liên Huân nghiêm túc nói với Dung Vũ Ca, nàng thật sự chân thành, cái gì cũng không thể làm dao động quyết tâm của nàng.
Dung Vũ Ca không nói gì nữa, nàng biết vô luận mình nói gì Hách Liên Huân cũng không nghe lọt vào tai, tựa như mình năm đó, một đầu quyết lao vào, có chết cũng không quay đầu.
***
Sáu năm, trở về chốn cũ, Dung Vũ Ca nhìn cánh cổng kinh thành có phần chùn bước, tòa tường thành này sáu năm trước đối với Dung Vũ Ca mà nói nó chứa đựng rất nhiều kỷ niệm, Dung Vũ Ca đi rất chậm, mỗi một bước tiến tới đều làm cho trong lòng nàng sinh ra cảm giác khiếp đảm, nàng chưa bao giờ biết mình cũng có một mặt khiếp nhược như vậy, nhưng Dung Vũ Ca hiện tại đã không còn là Dung Vũ Ca của sáu năm về trước, nàng đã đủ dũng khí để đối mặt với hết thảy.
“Đây là kinh đô Trung Nguyên của các ngươi sao?" Hách Liên Huân hỏi, tường thành cao ngất này nhìn có chút khí phái, Hách Liên Huân cũng ý thức được Trung Nguyên cùng đại mạc nơi mình sinh trưởng hoàn toàn bất đồng, y phục mọi người lại càng tiên diễm hoa lệ, bầu không khí hoàn toàn khác biệt nơi tái ngoại làm cho người từ nhỏ chưa từng bao giờ đi xa nhà là Hách Liên Huân có chút bất an, cứ bắt lấy tay áo Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca không hề đáp lời Hách Liên Huân, làm cho nàng phát hiện từ lúc vào kinh đô đến giờ Dung luôn có vẻ hoảng hốt.
Dung Vũ Ca đi đến con đường phồn hoa nhất chốn kinh thành, phía sườn đông chính là phủ đệ của hoàng thân quốc thích quyền quý nhất kinh đô - Dung đại tướng quân, tựa hồ vẫn không có gì thay đổi, vẫn là lão thái thái bán bánh nướng trước kia, chỉ là đầu người ngày càng nhiều tóc bạc, tiền trang, tửu lâu cũng quen thuộc như trước, vẫn náo nhiệt như thế. Tuy người qua đường rộn ràng náo nức, nhưng Dung Vũ Ca lại có cảm giác thương hải tang điền (biển cả hoá nương dâu), cảnh còn người mất.
Dung Vũ Ca đứng trước cửa Dung phủ, ngoài cửa có tấm bảng đề chữ “Đại tướng quân phủ" thật to, Dung Vũ Ca đứng đó thật lâu cũng không dám gõ cửa, nỗi sợ hãi càng ngày càng lan toả trong lòng.
“Dung, đây là nhà ngươi sao?" Đại tướng quân phủ, đại môn (cửa chính) này so với phủ đệ hai bên đường đều to lớn và khí phách hơn, Hách Liên Huân vẫn biết Dung Vũ Ca nhất định sinh ra bất phàm, nhưng danh vọng như thế vẫn là có chút ngoài ý muốn.
Dung Vũ Ca nghe vậy, không biết phải đáp lại thế nào, nếu mẫu thân còn chấp nhận mình, vậy đây chính là nhà nàng, nhưng nếu mẫu thân không nhận thì…
Hách Liên Huân thấy Dung Vũ Ca không phủ nhận, vậy coi như là đúng, Hách Liên Huân là người hào sảng, thấy Dung Vũ Ca vẫn không nhúc nhích thì có chút nóng vội, nào có ai đứng trước cửa nhà mà không nóng lòng vào nhà đâu? Hách Liên Huân không hề nghĩ ngợi, đích thân đi gõ cửa.
Dung Vũ Ca nhìn hai bên cửa từ từ mở ra, tim vừa thấp thỏm vừa hồi hộp như treo ngược cành cây.
“Tìm ai?" Thủ vệ trông cửa ngữ khí vốn không khách khí chút nào, nhưng vừa nhìn thấy hai mỹ nữ tuyệt thế, ngữ khí liền tốt thêm vài phần, có phu nhân tiểu thư nào đến Dung phủ mà hắn chưa từng nhìn thấy đâu, nhưng nữ tử xinh đẹp như thế hắn lại chưa gặp bao giờ.
Dung Vũ Ca nhìn thủ vệ trẻ tuổi xa lạ trước mắt, không phải Dung Phúc vẫn luôn trông cửa trong trí nhớ của nàng.
“Phúc thúc đâu?" Dung Vũ Ca không hề nghĩ ngợi liền hỏi.
“Dung tổng quản, có người tìm Phúc thúc…" Thủ vệ hô to với người bên trong, Dung Thắng là nhi tử của Dung Phúc, hiện tại là tổng quản Dung Phủ.
Dung tổng quản đi ra, vừa nhìn thấy Dung Vũ Ca đứng trước cửa, sổ sách trong tay đều rơi cả xuống đất: “Tiểu quận chúa, người cuối cùng cũng đã trở lại…" Dung Thắng chạy nhanh ra nghênh đón, tự mình mở cửa, để Dung Vũ Ca cùng Hách Liên Huân tiến vào. Thời gian Dung Vũ Ca trở thành Hoàng hậu quá ngắn, đến nỗi bọn hạ nhân trong phủ đều chưa kịp thay đổi cách xưng hô đối với Dung Vũ Ca.
“Công chúa, tướng quân, tiểu quận chúa đã trở về…" Dung Thắng kích động chạy vào, bẩm báo với Dung Trực và cùng Vũ Dương đang ăn cơm.
Ngay lập tức Dung Trực và Vũ Dương đều sửng sốt, động tác trên tay cũng dừng lại, nữ tử bất hiếu này vừa đi liền đi mất sáu năm, ngay cả một lá thư cũng không có, nay đột ngột trở về, làm cho Dung Trực và Vũ Dương có chút không bình tĩnh, dù có tức giận nữ nhi này thế nào thì cũng rốt cuộc là cốt nhục duy nhất.
“Ngươi nói cái gì?" Dung Trực không xác định hỏi lại một lần nữa.
“Tiểu quận chúa đã trở về…" Dung Thắng vừa nói xong, Dung Trực liền đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy nữ nhi đứng ở cửa, mới xác định nữ nhi mình thật sự đã trở về.
Dung Thắng cảm thấy có chút kỳ quái, so với bất kỳ ai khác công chúa vốn rất thương yêu tiểu quận chúa từ nhỏ, tiểu quận chúa đã không ở nhà nhiều năm, vì sao công chúa lại biểu hiện lãnh đạm như thế? Chẳng những không đứng dậy, thậm chí ngay cả đũa trên tay cũng không buông xuống, biểu hiện tựa hồ như người rời nhà đi sáu năm nay trở về không phải nữ nhi của nàng, thật là kỳ quái.
Vũ Dương cố khắc chế cơn sóng gió cuộn trào trong lòng, kiềm xuống khao khát muốn đứng dậy đi ra ngoài, nếu Dung Thắng chú ý sẽ phát hiện tuy rằng Vũ Dương vẫn còn cầm đũa, dường như không bị quấy rầy tiếp tục ăn cơm, nhưng thức ăn trên bàn cùng cơm trong bát lại không động qua một chút nào.
“Phụ thân…" Dung Vũ Ca thấy Dung Trực đi ra, đầu tiên kêu lên một tiếng phụ thân.
Dung Trực đi đến chỗ Dung Vũ Ca, trực tiếp giáng cho nàng một cái tát, cái tát này không hề nhẹ chút nào, làm cho mặt Dung Vũ Ca lập tức sưng lên, từ nhỏ đến lớn, Dung Trực chưa từng đánh nàng, xem ra nhất định Dung Trực rất giận.
“Không nói một tiếng liền bỏ nhà đi sáu năm trời, một lá thư cũng không có, khiến phụ mẫu buồn lòng, nuôi con chó nó còn biết cảm ân, tại sao lại sinh ra một bất hiếu nữ như ngươi chứ!" Dung Trực tức giận nói, bao nhiêu lần Vũ nhi nửa đêm nằm mộng tỉnh dậy đều không ngủ lại được, bao nhiêu lần nghe Vũ nhi ở trong mộng gọi tên nữ nhi, đáng khen cho nàng, vừa đi đã biền biệt sáu năm, không hề đặt phụ mẫu nửa điểm trong lòng, nếu sớm biết như thế, không bằng không sinh còn hơn.
“Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi." Dung Vũ Ca quỳ xuống, mình đã làm phụ mẫu thương tâm, sau khi vì Vệ Minh Khê cũng mẫu thân quyết liệt, làm sao còn có mặt mũi trở về.
Dung Trực dĩ nhiên biết mình đánh mạnh đến mức nào, nhìn khuôn mặt sưng hồng lên của nữ nhi, lại nhìn nữ nhi hối hận quỳ trên mặt đất, tâm Dung Trực cũng dịu đi phần nào.
“Năm đó rốt cuộc Vệ Minh Khê đã làm cái gì?" Dung Trực hỏi, hắn là nhi tử của Dung gia, không chấp nhận để người khác khi dễ cô phụ, nữ nhi mình đã vì nàng mà buông bỏ hết thảy, nếu Vệ Minh Khê không biết quý trọng, vậy đừng trách hắn vô tình. Lúc trước, Dung Trực đã muốn tiến cung hỏi Vệ Minh Khê nữ nhi mình rốt cuộc chạy đi đâu, nhưng lại bị mẫu thân ngăn cản.
“Phụ thân, không quan hệ với nàng, đều là do Vũ Ca không tốt." Dung Vũ Ca thản nhiên nói, lúc trước là do mình lựa chọn, vậy mọi hậu quả mình đều phải chấp nhận.
“Đến bây giờ vẫn còn che chở cho nàng sao? Thôi, trở về là tốt rồi. Về phòng thoa một ít thuốc rồi đi gặp mẫu thân ngươi đi." Dung Trực cũng không tiếp tục hỏi thêm chuyện của nàng cùng Vệ Minh Khê lúc đó, những việc này vốn không có căn cứ rõ ràng.
“Mẫu thân người khoẻ không?" Từ năm đó đến bây giờ nàng vẫn luôn làm tổn thương mẫu thân, Dung Vũ Ca nghĩ mẫu thân có lẽ cũng chán nản mình.
“Không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt." Tuy rằng Vũ nhi chưa bao giờ nói, nhưng Dung Trực biết thê tử rất thương nhớ nữ nhi, tình mẫu tử không phải nói đoạn là có thể đoạn.
“Là nữ nhi bất hiếu!" Dung Vũ Ca tự trách.
“Hiện tại nói gì cũng không làm nên chuyện, Vũ Ca bốc đồng trước kia cứ cho qua đi, ngày sau đừng làm gì khiến ta và mẫu thân ngươi phải thương tâm nữa." Dung Trực nhìn thiếu nữ ngoại tộc đứng bên cạnh, khẽ sửng sốt, ánh mắt thiếu nữ này nhìn Vũ Ca cùng ánh mắt Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê năm đó giống nhau như đúc. Dung Trực lúc này mới phát giác, nữ nhi tựa hồ ổn trọng hơn nhiều, không còn là tiểu cô nương bốc đồng làm bậy năm đó nữa.
***
Rốt cuộc Vũ Dương vẫn khắc chế không được mà hỏi trượng phu: “Mấy năm nay nàng có tốt không?" Dù nàng có tức giận đến mức nào thì cũng đã tiêu trừ một ít, rốt cuộc là không thể dứt bỏ.
“Nàng hỏi ai?" Dung Trực hơi tỏ ý cười, hắn biết thê tử sẽ nhịn không được mà phải hỏi, khúc mắc trong lòng thê tử đã nhiều năm như vậy, Mộ Ca cũng đã lớn như thế, dù khúc mắc có lớn đến mức nào cũng đã giảm đi không ít.
“Chàng biết rõ ta hỏi ai mà, nếu không nói, ta cũng không muốn biết." Vũ Dương tức giận đánh trượng phu một cái, có chút xấu hổ nói.
“Vũ Ca hết thảy đều mạnh khoẻ, thật sự trưởng thành, tính tình thay đổi một chút." Dung Trực vội nói, hắn biết thê tử mình tính tình kiêu ngạo nên khó xử thế nào, không chịu nổi trêu đùa. “Thật ra ta có tát nàng một cái, nàng cũng rõ ta ra tay mạnh đến mức nào mà, cũng không biết thế nào lại vung tay đánh, từ nhỏ đã chưa bao giờ đánh hài tử này…" Dung Trực hối hận nói.
Vũ Dương im lặng không nói, cảnh tượng quyết liệt năm đó, mỗi một lần nhớ lại, tâm đều một lần đau, nhưng dù sao vẫn hy vọng nàng an bình.
Tác giả :
Minh Dã