Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại
Chương 36 Chương 36
"Cố gia đang dùng tài nguyên của Thời gia công kích Sở gia, mà anh không đành lòng phản kích lại Thời gia, dù sao cũng là tâm huyết cả đời của bố mẹ! Chỉ có lấy lại Thời gia thì hai nhà Sở gia Thời gia mới bình an vô sự.
"
Tôi hiện giờ có khả năng thu hồi Thời gia, nhưng tôi không muốn gặp Cố Nam Thành, điều này thực sự là làm khó tôi...!
Nhưng Sở Hành chưa từng bảo tôi làm gì, hơn nữa anh ấy nói cũng không sai, dù sao chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy Thời Sở đôi bên chịu tổn hại.
Tôi nói với anh ấy: "Vâng, lát em sẽ xử lý.
"
"Cố gia đang dùng tài nguyên của Thời gia công kích Sở gia, mà anh không đành lòng phản kích lại Thời gia, dù sao cũng là tâm huyết cả đời của bố mẹ! Chỉ có lấy lại Thời gia thì hai nhà Sở gia Thời gia mới bình an vô sự.
"
Tôi hiện giờ có khả năng thu hồi Thời gia, nhưng tôi không muốn gặp Cố Nam Thành, điều này thực sự là làm khó tôi...!
Nhưng Sở Hành chưa từng bảo tôi làm gì, hơn nữa anh ấy nói cũng không sai, dù sao chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy Thời Sở đôi bên chịu tổn hại.
Tôi nói với anh ấy: "Vâng, lát em sẽ xử lý.
"
Sau khi cúp điện thoại của Sở Hành, tôi liền gọi điện thoại cho trợ lý cũ của tôi, anh ta nhận được điện thoại của tôi rất kinh ngạc: " Thời tổng.
"
Tôi hỏi anh ta: "Vì sao Thời gia công kích Sở gia? "
Anh ta giải thích: "Là chỉ thị của Cố tổng.
"
"Anh đưa tôi thông tin liên lạc của anh ta.
"
Bây giờ không thể không dính líu đến Cố Nam Thành.
Trợ lý gửi cho tôi thông tin liên lạc của Cố Nam Thành, mà tôi vẫn chưa hạ quyết tâm gọi vào số điện thoại này, cho đến khi ánh đèn neon của thành phố sáng lên, cảnh đêm rực rỡ nhắc nhở tôi.
Tôi lưỡng lự gọi điện thoại cho Cố Nam Thành.
Không ngờ bên kia lại không có kết nối!!!
Đúng lúc này Quý Noãn gọi điện thoại tới, cô ấy nói cô ấy có một người bạn gặp phiền phức, bảo tôi đến đồn cảnh sát giúp.
Ngoài cửa sổ trời mưa, nói thật tôi không muốn ra ngoài, nhưng chuyện của Quý Noãn tôi không muốn từ chối, cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Trong gara đều là xe sang, tôi lái một chiếc Bắc Tiệp khiêm tốn, đến cửa đồn cảnh sát tôi đội mưa chạy vào.
Cảnh sát ở cửa hỏi tôi làm gì, tôi mở tin nhãn Quý Noãn gửi cho tôi, trên mặt mỉm cười giải thích:
"Xin chào đồng chi cảnh sát, tôi đến tìm một cô gái tên là Úc Lạc Lạc.
"
Cảnh sát ngạc nhiên nói: "Vừa có người vào rồi.
"
"A, vậy không sao rồi.
"
Đã có người tới còn hại tôi mất công chạy một chuyến, tôi thở dài một hơi đang định rời đi, bên trong một cô gái chạy ra.
Cô ấy trông sắc sảo, làn da trắng và eo nhỏ.
Cô ấy nhìn xung quanh cửa chỉ thấy một mình tôi, vội vàng chạy đến kéo tay tôi hỏi:
"Chị có phải là Thời Thanh Vãn không? "
Tôi gật đầu hỏi: "Cô là? "
"Em là Úc Lạc Lạc, đàn em của chị Quý Noãn, tối nay em phạm phải chút chuyện bị nhốt vào đây nên tìm chị ấy bảo lãnh cho em, nhưng chị ấy nói chị ấy ở trên thị trấn, bảo một người bạn đến giúp em, không ngờ anh trai em tới đây trước.
"
Cô ấy là một cô bé rất vui vẻ và hoạt bát.
Tôi không giỏi giao tiếp với mọi người, gật đầu nhẹ nhàng hỏi:
"Anh trai em đâu? Có cần chị đưa các em về không? "
Vừa dứt lời, một người đàn ông bên trong hành lang đi ra.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu với một chiếc áo len sáng màu cùng một chiếc khăn màu be quanh cổ.
Giờ phút này, ánh mắt sáng của anh nhìn tôi.
Chỉ nhìn một cái, liền lún sâu vào trong đó.
Tôi nghe thấy anh ta gọi tôi một cách rõ ràng:
"Cô bé.
"
Giọng nói ẩm áp như vậy.
Tay tôi run rẩy không phản ứng gì, Úc Lạc Lạc kéo cánh tay tôi đi về phía anh ta, không hề hay biết nói:
"Anh, đây là Thời Thanh Vãn, bạn của chị Quý Noãn, chị ấy tới tìm em.
"
Sau đó cô ấy giới thiệu với tôi:
"Chị Thời Thanh Vãn, đây là anh trai em, Cố Lan Chi, nói nhỏ cho chị biết, em còn một người anh tên là Cố Nam Thành nha, em là con gái nuôi của mẹ bon họ Úc Lạc Lạc.
"
Cái tên Cố Lan Chi cũng đủ để làm tôi sụp đổ.
Đó là chưa kể đến việc anh ta đứng trước mặt tôi.
Toàn thân tôi run rẩy vô cùng, không nói một lời nhìn chăm chăm vào anh ta, Úc Lạc Lạc không hiểu hỏi tôi:
"Chị Thanh Vãn, chị không sao chứ? "
Tôi che giấu hoảng loạn trong lòng, tỏ vẻ ung dung cười, Úc Lạc Lạc cười nói:
"Chị Thời Thanh Vãn muốn đưa chúng ta về nhà.
"
Cố Lan Chi vươn bàn tay thon dài trắng nõn, gầy guốc ra với tôi, giới thiệu lại:
"Tôi là Cố Lan Chi.
"
Tôi rũ mắt nhìn bàn tay anh ta, chợt nhớ tới câu hỏi năm đó anh ta hỏi tôi:
"Cô bé, tại sao em lại đi theo tôi? “
Tôi trả lời: "Bởi vì...!Em thích anh.
"
Tôi kiềm chế sóng lòng đang dâng trào mãnh liệt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh ta, bình thản nói một câu:
"Xin chào.
" Xin chào, Cố Lan Chi.
Tôi không thể gọi cái tên này.
Bọn họ ở bên khu cảng, cách nhà họ Cố rất xa, tôi lái xe đi chỉ đưa bọn họ đến cổng tiểu khu.
Lúc xuống xe Úc Lạc Lạc vẫn luôn cảm ơn tôi, tôi lắc đầu nói:
"Em là bạn của Quý Noãn, không cần khách khí như vậy.
"
Bây giờ mưa không lớn, Úc Lạc Lạc vui vẻ mở cửa xuống xe, tôi xuyên qua cửa sổ xe thấy cô ấy nói mấy câu với Cố Lan Chi, sau đó một mình vào tiểu khu.
Sau đó, Cố Lan Chi gõ cửa sổ xe tôi.
Tôi mở cửa xe xuống trước mặt anh ta gương mặt anh ta tuấn tú ấm áp cười, giọng trầm thấp nói:
"Lạc Lạc vừa mới về nước đã gây chuyện, xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho cô, con bé sợ nhất là Nam Thành, đợi ngày mai tôi sẽ giao con bé cho Nam Thành giáo huấn.
"
Tôi lắc đầu nói:
"Anh khách khí rồi, tôi cũng không giúp được gì.
"
Sau đó, im lặng một lúc lâu.
Hơi mưa phùn rơi trên người cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại trong lòng dậy sóng dữ dội, ngay lúc tôi bối rối anh ta gọi tôi.
"Cô bé.
"
Sau đó, anh ta giơ tay cởi khăn quàng cổ màu be kia che lên đỉnh đầu tôi, thay tôi chắn mưa gió bên ngoài.
Giờ phút này hốc mắt tôi ươn ướt, nước mắt sắp trào ra.
"Xin lỗi, anh làm tổn thương em.
"
Những gì tôi muốn nghe không phải là câu này.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông, ánh mắt anh ta sáng lên, tôi há môi, muốn mở miệng hỏi anh ta đêm đó vì sao anh ta lại gạt tôi...!
"Cố...!"
Vừa nhả ra một chữ, giọng nói lạnh lùng ngắt lời tôi:
"Cố Lan Chi, anh và vợ cũ của em đang làm gì vậy?".