Cung Điện
Chương 11: Vĩ Thanh
Cung tường thật dài ở trước mắt. Trên mặt đất, hai bóng người đang sóng đôi.
Hắn nói: “A bích, đã đi đến tận đây, ngươi vẫn còn khăng khăng giữ quyết định kia sao?"
Ta gục đầu xuống.
Hắn nói: “ Trên đường đi đến đây, bổn vương tự ngẫm lại mình, quả thật cách làm của bổn vương có chút không thỏa đáng. Nếu như ngươi vẫn muốn quay về, bổn vương vẫn cho ngươi một cơ hội lựa chọn như trước. Sau này, bổn vương nhất định bù đắp cho ngươi thật tốt."
Ta quỳ xuống trước mặt hắn, khấu đầu thật mạnh nói: “A Bích đã quyết định quay về cung."
Giong nói của hắn đã trầm xuống nói: “Cho bổn vương một lý do."
Ta nói: “A Bích phải về cung, tìm người có thể cùng ta xới đất chôn rượu hoa mai, ban đêm cùng nhau nói chút chuyện hoang đường, sẽ mắng ta khờ - Dung Đức...... Vương gia cao cao tại thượng, không phải là người mà A Bích muốn tìm kia."
Ta hiểu được lời nói của mình vô cùng tùy hứng. Một khắc kia, ta không hiểu được suy nghĩ của Dung Đức là thế nào, là cảm thấy thật vớ vẩn, hay là có chút cảm động. Chỉ có ánh mắt phức tạp của hắn dường như đang dừng lại ở trên đỉnh đầu của ta. Thật lâu sau mới nghe thấy hắn nhẹ nhàng mỉm cười nói: “ Cũng được! Lúc trước, bổn vương đồng ý để ngươi tiếp cận, đúng là có chút vờ vịt. Hiện giờ, lại một lần nữa cùng ngươi ngốc nghếch một hồi, sẽ như ngươi mong muốn."
Hắn nói: “Công Nghi Bích, là ngươi tự đánh mất đi cơ hội. Bổn vương chỉ đồng ý tiếp nhận ngươi một lần duy nhất này thôi."
Lời nói của hắn khiến ta nước mắt tuôn rơi.
Hắn nói: A Bích ngươi đi trước.
Ta nói: Vương gia đi trước.
Hắn cười cười, đã như vậy, từ đầu đến cuối vẫn là mỗi người đi một ngả.
Ráng chiều rơi vãi khắp nơi, kéo dài chiếc bóng. Ta quỳ tại chỗ lại dập đầu ba cái, hắn yên lặng nhận. Rồi sau đó, đều cùng xoay người.
Về sau ta nghĩ lại, đoạn thời gian này, càng lúc thêm mơ hồ, chỉ sợ lúc ấy chưa từng có một đoạn đường dài kia.Bước chân ta bất định của ta lững thững đi trên đường, cuối cùng không kiềm chế được quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông kia giống như cảm giác được, cũng quay đầu lại, cùng ta nhìn nhau.
Ánh mắt hắn có chút mong mỏi, tựa như có chút ấm áp mê hoặc quen thuộc, giống như đêm kia, hắn càng lúc càng gần, dùng giọng nói không gì sánh được nói: “A Bích! Ta dường như thật sự có chút thích ngươi."
Một khắc kia, suy nghĩ của ta dần trở lên xa xăm.
Năm Hi Hòa thứ chín, Tiêu Thuần hoàng hậu trước bị phế bỏ, sau lại bị vu oan mà chết. Trước khi uống thuốc độc đã bí mật dùng bồ câu đưa thư gọi ta tới trước mặt, đem một bức huyết thư giao vào tay ta.
" Tín Dương Nghĩa Hầu cả nhà trung liệt, nghĩa bộ vân thiên (1), chuyện xưa Công Nghi Công vì hết lòng tuân thủ một lời hứa khiến cho kẻ khác phải kính nể. Ngươi là người bản cung liếc mắt một cái đã lựa chọn giữa bao người, tuy là nữ tử nhưng bản cung lại tin tưởng chắc chắn ngươi sẽ không làm bản phải thất vọng. Oan khuất của ta, nhờ ngươi tìm một thời cơ thích hợp, hoặc là chờ sau khi thái tử đăng cơ, đem chuyện này phơi bày khắp thiên hạ. Ngươi phải cố gắng sức để hoàn thành, ngươi có đồng ý không?"
Ta nói: “ Nô tì đồng ý."
Từ mười bốn tuổi đến mười bảy tuổi, bức thư hòa máu và nước mắt kia, cả nét chữ bằng máu đỏ, người nhút nhát như ta chưa từng quên.
Vu cáo người là Trang phi, đứng sau lưng nàng chính là Cơ Vương.
Cơ Vương - Dung Đức.
Cảnh trong mơ kiều diễm mà xinh đẹp, khiến người mê loạn, nhân một hồi say rượu, một cái xoay người chấm dứt tại đây.
Dung đức, lần sau gặp mặt, đó là địch nhân rồi.
(1) - Nghĩa khí ngút trời mây
Hắn nói: “A bích, đã đi đến tận đây, ngươi vẫn còn khăng khăng giữ quyết định kia sao?"
Ta gục đầu xuống.
Hắn nói: “ Trên đường đi đến đây, bổn vương tự ngẫm lại mình, quả thật cách làm của bổn vương có chút không thỏa đáng. Nếu như ngươi vẫn muốn quay về, bổn vương vẫn cho ngươi một cơ hội lựa chọn như trước. Sau này, bổn vương nhất định bù đắp cho ngươi thật tốt."
Ta quỳ xuống trước mặt hắn, khấu đầu thật mạnh nói: “A Bích đã quyết định quay về cung."
Giong nói của hắn đã trầm xuống nói: “Cho bổn vương một lý do."
Ta nói: “A Bích phải về cung, tìm người có thể cùng ta xới đất chôn rượu hoa mai, ban đêm cùng nhau nói chút chuyện hoang đường, sẽ mắng ta khờ - Dung Đức...... Vương gia cao cao tại thượng, không phải là người mà A Bích muốn tìm kia."
Ta hiểu được lời nói của mình vô cùng tùy hứng. Một khắc kia, ta không hiểu được suy nghĩ của Dung Đức là thế nào, là cảm thấy thật vớ vẩn, hay là có chút cảm động. Chỉ có ánh mắt phức tạp của hắn dường như đang dừng lại ở trên đỉnh đầu của ta. Thật lâu sau mới nghe thấy hắn nhẹ nhàng mỉm cười nói: “ Cũng được! Lúc trước, bổn vương đồng ý để ngươi tiếp cận, đúng là có chút vờ vịt. Hiện giờ, lại một lần nữa cùng ngươi ngốc nghếch một hồi, sẽ như ngươi mong muốn."
Hắn nói: “Công Nghi Bích, là ngươi tự đánh mất đi cơ hội. Bổn vương chỉ đồng ý tiếp nhận ngươi một lần duy nhất này thôi."
Lời nói của hắn khiến ta nước mắt tuôn rơi.
Hắn nói: A Bích ngươi đi trước.
Ta nói: Vương gia đi trước.
Hắn cười cười, đã như vậy, từ đầu đến cuối vẫn là mỗi người đi một ngả.
Ráng chiều rơi vãi khắp nơi, kéo dài chiếc bóng. Ta quỳ tại chỗ lại dập đầu ba cái, hắn yên lặng nhận. Rồi sau đó, đều cùng xoay người.
Về sau ta nghĩ lại, đoạn thời gian này, càng lúc thêm mơ hồ, chỉ sợ lúc ấy chưa từng có một đoạn đường dài kia.Bước chân ta bất định của ta lững thững đi trên đường, cuối cùng không kiềm chế được quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông kia giống như cảm giác được, cũng quay đầu lại, cùng ta nhìn nhau.
Ánh mắt hắn có chút mong mỏi, tựa như có chút ấm áp mê hoặc quen thuộc, giống như đêm kia, hắn càng lúc càng gần, dùng giọng nói không gì sánh được nói: “A Bích! Ta dường như thật sự có chút thích ngươi."
Một khắc kia, suy nghĩ của ta dần trở lên xa xăm.
Năm Hi Hòa thứ chín, Tiêu Thuần hoàng hậu trước bị phế bỏ, sau lại bị vu oan mà chết. Trước khi uống thuốc độc đã bí mật dùng bồ câu đưa thư gọi ta tới trước mặt, đem một bức huyết thư giao vào tay ta.
" Tín Dương Nghĩa Hầu cả nhà trung liệt, nghĩa bộ vân thiên (1), chuyện xưa Công Nghi Công vì hết lòng tuân thủ một lời hứa khiến cho kẻ khác phải kính nể. Ngươi là người bản cung liếc mắt một cái đã lựa chọn giữa bao người, tuy là nữ tử nhưng bản cung lại tin tưởng chắc chắn ngươi sẽ không làm bản phải thất vọng. Oan khuất của ta, nhờ ngươi tìm một thời cơ thích hợp, hoặc là chờ sau khi thái tử đăng cơ, đem chuyện này phơi bày khắp thiên hạ. Ngươi phải cố gắng sức để hoàn thành, ngươi có đồng ý không?"
Ta nói: “ Nô tì đồng ý."
Từ mười bốn tuổi đến mười bảy tuổi, bức thư hòa máu và nước mắt kia, cả nét chữ bằng máu đỏ, người nhút nhát như ta chưa từng quên.
Vu cáo người là Trang phi, đứng sau lưng nàng chính là Cơ Vương.
Cơ Vương - Dung Đức.
Cảnh trong mơ kiều diễm mà xinh đẹp, khiến người mê loạn, nhân một hồi say rượu, một cái xoay người chấm dứt tại đây.
Dung đức, lần sau gặp mặt, đó là địch nhân rồi.
(1) - Nghĩa khí ngút trời mây
Tác giả :
Tạ Y Cửu