Cùng Địch Ngủ Chung
Chương 92
Một mảnh gà bay chó sủa lúc rạng sáng. Các phần tử võ trang xông vào hàng rào một cách thô bạo và đột nhập vào làng……
Cậu bé ngủ trong phòng Đội trưởng Bùi, đêm nay nơm nớp lo sợ, xoa vai, bưng nước rửa chân cho vị thiếu gia trên giường, sợ lại bị ra lệnh.
Bùi Dật rất hào phóng chia sẻ giường với cậu bé kia. Hai người đầu hướng chân, chân hướng đầu mà nằm trên một chiếc giường, thân thiết trò chuyện một hồi, lý lịch thân thế của đối phương bị bóc ra từng chút một.
Bùi Dật nói, “Cậu trẻ tuổi tươi ngon mọng nước như vậy, sao không làm gì khác? Đi đến thành phố để tìm một công việc nghiêm túc, tìm một đối tượng khác, tại sao lại sống trong một ngôi làng này bán đứng thân thể cho những kẻ buôn bán ma túy để kiếm sống?"
Những ngôi làng và thị trấn ở miền núi phía Bắc Myanmar, không chỉ ngập trong sản xuất ma túy, cả làng giàu lên một cách chóng mặt mà còn thường xuyên có lao động bất hợp pháp, buôn bán khiêu dâm và thậm chí là nô lệ tình dục.
Cậu bé lau đôi mắt, cơ thể co giật không kiểm soát được đã đưa ra câu trả lời: “Gia đình tôi nợ nần chồng chất, tôi lại nghiện ma túy, kiếp này xem như bỏ."
Tiếng bước chân ồn ào đến gần, gà bay chó chạy ngoài sân, cửa bị bật tung, nòng súng đen kịt hướng về phía họ.
Lôi Phách ngồi xếp bằng ở giữa nhà chính, tóc dài chấm vai, một bóng người xinh đẹp nghiêng mình dưới ánh trăng.
Lôi Phách mặt mang sương lạnh: “Ba Nại Ôn, làm cái gì vậy?…… Trời còn chưa sáng đã nghe đám chó này sủa."
Tên Mã Tử đi vào, thân hình cường tráng, khuôn mặt hung ác, xương mày thô cứng, ở giữa hốc mắt khảm một đôi mắt đen giảo hoạt, chỉ còn để lại một vòng trắng xung quanh.
Ba Nại Ôn cầm súng cười gian xảo: “Quấy rầy tiên sinh, chúng tôi lục soát vài người."
Tay đấm không cần phân trần xông về phía trước, dùng họng súng nện vào cửa trong, Ba Nại Ôn dùng tiếng địa phương hét lên: Thằng điếm quả nhiên mày trốn chỗ này? Chán sống rồi sao? Tao lột da con mẹ mày! blah blah……
Cậu bé bị kéo ra khỏi gầm giường, đập đầu nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bùi thiếu gia ốm yếu che mặt trong ổ chăn: “Đừng, đừng làm khó hắn."
Ba Nại Ôn cười lạnh: “Tiên sinh, người của chúng tôi, sao lại ở đây?"
Lôi Phách không sợ hãi: “Bảo bối của tôi cần có người xoa chân, làm ấm giường, thế nào?"
Ba Nại Ôn: “Ồ, ha ha… Được."
Ai đó đã ném một gói bột nhỏ cho đứa trẻ, chỉ có một gói lớn bằng móng tay. Hai mắt cậu bé tỏa sáng cảm kích đến rơi nước mắt mà nhào tới ……
Lôi Phách không cần lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, mí mắt cũng lười nâng lên, rõ ràng là tay không tấc sắt, nhưng Diêm Vương tiểu quỷ xông vào hoàn toàn không dám tới gần, giống như người áo đen này toàn thân đều là lưỡi dao sắc bén.
Họng súng của Ba Nại Ôn từ đầu đến cuối không dám chỉ về phía đội trưởng Lôi, vừa nhìn đã biết là trước kia không ít lần chịu thiệt nên đã học được, trong lòng sợ hãi.
“Dưỡng bệnh trên giường là tình yêu nhỏ của ông sao?" Mã Tử khẽ giễu cợt một câu.
Lôi Phách lạnh lùng: “Nó là con của tôi, miệng chó nên tôn trọng một chút."
Bùi Dật chôn trong ổ chăn thở hổn hển, nằm nghiêng, yếu đuối mong manh, tay phải giấu ở dưới gối, ba ngón tay vận sức chờ phát động.
Mã Tử rõ ràng cũng không tin hoàn toàn, nhưng nhất thời không tìm được sơ hở, hoàn toàn không biết mặt Bùi Dật. Trong mắt bọn băng đảng côn đồ, việc một hai mỹ nam xuất hiện ở một nơi như vậy là chuyện bình thường, xuất hiện bộ mặt xấu xí mới không bình thường. Không chừng được bán qua từ đại lục, đồ chơi bên cạnh các đại gia……
Rắn đen hàng năm lang thang tuần tra ven bờ Hồng Hải và Địa Trung Hải, đó là nguồn gốc ban đầu của tên mã Black Mamba. Giả sử nếu khởi nghiệp nơi quỷ quái này, Đội trưởng Bùi lúc trước có thể đã gọi nó là khỉ mũi hếch, tinh tinh hoặc là hổ Sumatra, MCIA6 thật đúng là có những “động vật" này.
Trước đây hắn rất ít lộ ra gương mặt thật khi ra khỏi sa mạc, càng chưa bao giờ hiện thân ở Đông Nam Á, đây là lần đầu tiên …… Nơi này chắc là không có người biết hắn.
Nhưng Bùi Dật liếc mắt một cái nhận ra vị hung thần này: trong danh sách truy nã của đại đội phòng chống ma túy biên giới, thủ hạ của trùm ma túy Ngô Đình Mạo, cùng La Liệt, Tang Côn là đả thủ Ba Nại Ôn nổi danh.
“Còn có một chuyện hỏi thăm ông." Ba Nại Ôn đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, “Gần đây, có gặp qua người của MCIA6 Yến Thành không? Người quen cũ của ông, ông bạn già trước đây?"
Lôi Phách mặt không chút thay đổi: “Không có."
Ba Nại Ôn: “Mấy ngày gần đây, có gặp qua Tang Côn và La Liệt không?"
Lôi Phách nói chuyện nhẹ nhàng như gió dưới ánh trăng: “Làm sao tôi có thể gặp qua?"
Ba Nại Ôn nhìn thẳng vào mắt, đột nhiên nghẹn lại: “Hai tên ngu xuẩn kia …… Bọn họ đã chết. Nghe nói thi thể đặt trong nhà xác cục cảnh sát Macao, đã bị đặc vụ MCIA6 giết!"
“Ồ? Không thành thật ở trong thôn đợi, ra ngoài khiêu khích cảnh sát làm gì rồi đánh không lại." Lôi Phách cười nhạo, “Đáng đời."
Bùi Dật: “…………"
Người cung cấp thông tin báo cáo, Tang Côn cùng La Liệt đều bị súng bắn tỉa chuyên nghiệp cỡ nòng lớn xuyên thủng chỗ yếu hại, chết tại chỗ. Tin tức kinh hoàng này khiến giới buôn ma túy điên cuồng tìm kiếm sự tồn tại của tay bắn tỉa.
Mã Tử không cam lòng quét qua bốn phía, quả thực muốn đào xuyên qua sàn nhà. Nhưng Ba Nại Ôn không dám la lối khóc lóc ở trước mặt đội trưởng Lôi, luôn sợ đối phương còn có chỗ dựa vững chắc. Trong lòng nhất định phải có nỗi sợ hãi sâu sắc, trở nên ngoài mạnh trong yếu.
“Tiên sinh, ông cùng ông chủ đã nói xong, chúng ta có hẹn trước nhưng ông không ít lần lợi dụng ông chủ của chúng tôi……" Ba Nại Ôn đè nén giọng nói, vẫn không cách nào tránh khỏi hơi nước ẩm ướt thấm vào màng nhĩ của Bùi Dật, “Sau khi giết chết mấy lão già ở MCIA6 Yến Thành, quyền lợi của chúng ta sẽ bị chia cắt, ông chiếm con đường phương bắc, chúng tôi chiếm con đường phía Nam, đừng không giữ lời hứa."
Lôi Phách: “Những người đó đã không thể cứu vãn chỉ kéo dài hơi tàn …… Ước định tôi không có quên."
Ba Nại Ôn nhếch miệng vui vẻ: “Ngày mốt là ông chủ chúng tôi sẽ kỷ niệm sinh nhật lần thứ sáu mươi của mình, tổ chức tiệc ở Myitkyina. Những người bạn cũ của chúng tôi đều dễ nói chuyện, ông chủ yêu cầu tôi đến đây, thỉnh tiên sinh nhất định phải có mặt?"
Bùi Dật: “?"
Lôi Phách lạnh nhạt từ chối: “Tôi không có hứng thú với đá và heroin, đã không mua ‘hàng’ của ông ấy, nên sẽ không nhận mặt mũi này."
Đà điểu họ Bùi thò đầu ra khỏi chăn: “Chúng ta đi dự tiệc đi, chúc thọ ông chủ lớn, thật là vinh hạnh."
Ba Nại Ôn nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn.
Bùi Dật tỏ vẻ vô tội và không biết thế sự, ánh mắt cười cong lên như vành trăng non: “Con còn chưa từng vào thành phố Myitkyina, cha nuôi, cha nuôi! Nhân tiện dẫn con đi thưởng thức mặt mũi, đi xem náo nhiệt, thuận tiện ăn một bữa ngon."
Lôi Phách bị một câu “ba nuôi" chặn đến không nói nên lời, đành im lặng, trong lòng biết là tên khốn láu cá này lại miệng lưỡi nữa.
……
Ngoại ô Myitkyina, những con kền kền qua bầu trời trong rừng nhiệt đới.
Cánh quạt trực thăng khuấy động làn sóng nhiệt phía trên cánh rừng làm lá cây văng khắp nơi. Thành phố đá cổ kính và huyền bí hiện ra giữa những tán cây rậm rạp.
Việc cải tạo và phát triển các các di tích đền thờ cổ 800 năm tuổi thành một khách sạn cấp thành phố tráng lệ. Phía sau những bức phù điêu là nột thất bọc vàng xa hoa.
Nhiều khách được nâng bằng cáng tre tiến vào sân vàng rực rỡ.
Bùi Dật nhập gia tùy tục, mặc một thân quần váy và áo choàng thêu hoa trắng tinh khiết, yếu ớt dựa vào cáng tre mà đi vào.
Cả hội trường đều là khách quý, những người giàu có và quyền lực của các thành bang phía bắc tụ tập, thậm chí còn có cả những thủ lĩnh nhỏ của quân chính ở địa phương, các quan chức chính phủ của Myitkyina……
Bùi Dật đến gần cha nuôi của hắn: “Vị ông chủ này chiếm cứ thế lực ở đây, vô cùng lợi hại."
Lôi Phách nhẹ giọng nói: “Ông ta kinh doanh ở vùng đất này hai mươi năm, là đại địa chủ mạnh nhất ở nửa giang sơn phía Bắc"
Mạnh, địa chủ. Môi Bùi Dật khẽ mấp máy: “Vũ trang chống chính phủ mạnh nhất? Địa chủ gieo trồng anh túc và tổng hợp hóa học để sản xuất ma túy? Các quan to địa phương đều xuất hiện tặng lễ vật mừng thọ cho một tên trùm ma túy, bắt tay chuyện trò vui vẻ, quốc gia này không còn công lý, lương tâm và Pháp luật sao……"
Lôi Phách: “Nếu lợi ích được liên kết, có cần công lý và lương tâm không?"
Bùi Dật thì thầm: “Nhiều năm trước người của chúng ta ở đây liên hợp hành động, đánh một trận lớn với những người này, đã tiêu diệt hàng trăm tên cướp, thu được hơn chục tấn hàng hóa, chúng ta thắng, nhưng thiệt hại rất thảm thương, ông biết không?"
Lôi Phách vẻ mặt lạnh nhạt: “Ta không buôn bán ma túy, liên quan gì đến ta?"
Lôi Phách cuối cùng không nhịn được mà véo môi Bùi Dật, dùng hai ngón tay véo lại câu chuyện, dùng khẩu hình nói: Bảo bối, con chán sống sao? Câm miệng lại.
Lá cọ ngậm châu, Phật quang soi sáng.
Đâu đâu cũng thấy tượng phật Thích Ca và Thần Voi Trắng, rất tinh xảo và đẹp mắt…
Đây cũng là một quốc gia cực kỳ huyền diệu, sự tôn kính tối cao đối với Đức Phật lại cùng tồn tại với sự phát triển bất thường của ngành công nghiệp khiêu dâm và ma túy, mỗi một tấc đất trong khu rừng đều tràn ngập mùi máu tanh của hoa anh túc tuyệt đẹp ……
Bùi Dật cũng gặp mặt trùm ma túy. Ngô Đình Mạo không cao, so với vệ sĩ cao lớn uy mãnh bên cạnh thấp hơn một cái đầu, đi chậm rì rì.
Nước da nâu vàng rám nắng, mặc áo choàng lụa trang trí hình hoa lá tươi sáng sinh động, khi mỉm cười nếp nhăn nơi khoé mắt dày đặc, lại có vài phần nhân hậu. Tính tình không nhanh không chậm, khí phách hiên ngang. Nếu không hiểu tình hình thực tế cho rằng đây chính là một ông lão bày sạp trứng cá trong con hẻm của khu thắng cảnh thành cổ……
Nếu bạn trả cho ông ta mười đồng tiền, ông ta nhất định sẽ khách khí trả lại cho bạn năm đồng.
Nếu không phải Bùi Dật đã sớm lục lọi ảnh chụp trong hồ sơ, còn sẽ cho rằng mình đi nhầm cửa. Trước mắt hoàn toàn nhìn không ra là một trùm thổ phỉ dính máu đầy tay, tội ác ngập trời. Buôn bán ma túy mà không dùng ma túy, khuôn mặt hiền lành, những hóa chất tổng hợp trí mạng kia đều là bán đi đầu độc người khác, chính mình trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc, tận hưởng sắc thu của vạn dặm giang sơn trước mắt.
Ba Nại Ôn đến gần ông chủ của mình: “Người thanh niên bên cạnh Đội trưởng Lôi, mặt mũi, lai lịch không rõ ràng, không hiểu rõ."
Ngô Đình Mạo mặt không chút thay đổi: “Nghề nghiệp là gì?"
Ba Nại Ôn khinh khinh miệt líu lưỡi: “Luôn miệng kêu cha nuôi đến loạn, bộ dạng xinh đẹp, tám phần là điếm vượt biên."
Ngô Đình Mạo ánh mắt run lên: “Hay là chuột MCIA6 quá cảnh."
Ba Nại Ôn: “Trông không giống…… Hắc hắc, khuôn mặt và vóc dáng đều rất lẳng lơ!"
Ngô Đình Mạo mỉm cười: “Cậu nhìn đội trưởng Lôi đi, ngoại hình có tệ không? Đi đến Golden Street ở Yangon và Bangkok, ông ấy có thể được bầu làm hoa khôi của cả phố. Ông ấy giống như bị cởi đồng phục sao?"
Ba Nại Ôn gật đầu: “Ông chủ, những gì ông nói, chúng tôi sẽ kiểm tra chi tiết của hắn."
Ngô Đình Mạo ngồi ở chính giữa hội trường, giống như một pho tượng Phật hiền lành và điềm tĩnh. Đây thực sự là tiệc mừng thọ, mà thân phận bên ngoài của hắn là một doanh nhân phát tài bằng đồ cổ bằng ngọc bích. Khách sạn này cũng tuyệt đối sạch sẽ, trong bữa tiệc sẽ không có người tìm thấy ma túy. Ngay cả khi cảnh sát trưởng cùng ngồi ăn tối, cũng không thể bắt được bất cứ điều gì sai trái.
Mỗi một lần giao dịch ma túy, đều là kết nối một đường từ trên xuống dưới rất nghiêm ngặt. Họ thuê những tài xế “lao động tạm thời" bằng nhiều tiền, chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa bằng xe hơi. Phía sau tài xế là những Mã Tử cao cấp như Ba Nại Ôn, Tang Côn, La Liệt, bí mật theo dõi giao dịch, chuyện không thành sẽ giết chết lao động tạm thời diệt khẩu …… Ông chủ lớn sẽ không bao giờ xuất hiện trong giao dịch, cảnh sát vĩnh viễn sẽ không bắt được con cá lớn.
Bùi thiếu gia, người trông như một nhành liễu yếu ớt trong gió, rời khỏi chỗ ngồi một lúc rồi lẻn ra phía sau hành lang cột đá.
Dưới bóng cột đá, một con mèo lớn khom lưng cũng từ từ đứng thẳng lên, thần sắc có bệnh cũng quét sạch không còn.
Hắn sờ soạng phòng của mấy vị khách quý, không có manh mối, không có gì dị thường. Khách sạn này quá “Sạch sẽ", chẳng lẽ lại uổng phí một chuyến, ai mà thèm ăn bữa cơm này?
Người hầu nam cẩn thận nịnh hót: “Ông chủ, khách quý từ Trung Quốc đã đến."
Ngô Đình Mạo nâng ly và ra hiệu với các quan chức bên cạnh, trên mặt hiện ra vinh dự: “Triệu tổng sao? Mau mời."
Người hầu nam: “Triệu lão tổng gửi tiền chúc mừng, nói có việc bận không tới được xin thứ lỗi, người tới đây chính là ông chủ Chương của bọn họ."
Bùi Dật xa xa nghe được, nhận ra khẩu hình kia, trong đầu như là những sợi tơ rối bời, hoàn toàn không có phản ứng gì. Mr. Zhang…… Trương? chương? rào chắn? con gián? Zhang nào? ……
Ánh sáng màu hồng nhuộm đỏ những cột đá. Một ao sen đỏ, đèn lồng huyền ảo.
Đạp lên khung cảnh tuyệt đẹp của mùa thu lúc chạng vạng, người đàn ông mặc trang phục tham dự lộng lẫy, mang kính râm, bước đi sinh long hoạt hổ, một đường đi thẳng vào đại sảnh. Áo sơmi trang trí nếp gấp trước ngực và đuôi áo âu phục sau lưng tỏa sáng, phong độ đủ để hấp dẫn cả hội trường, vẻ ngoài trang nghiêm.
Bùi Dật chậm chạp quay đầu lại, đã xảy ra chuyện gì?……
Lôi Phách: “……"
Thọ Tinh đồng cũng hơi sững sờ, sau đó mỉm cười đứng dậy nghênh đón: “Chương tiên sinh thân mến."
Ngô Đình Mạo chắp tay trước ngực như lễ Phật, lại giang tay ra, ôm lấy chào hỏi theo thói quen của người dân địa phương.
Người đàn ông mặc lễ phục trang nghiêm mỉm cười, “Đã lâu không gặp", cũng giang hai tay ra.
Vị lão tổng của Gia Hoàng cho dù đeo kính râm đầy mặt, đóng gói thành đức hạnh muốn ra mắt solo, Bùi Dật chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Đầu óc hắn có chút mơ hồ, mờ mịt, sau đó “Oanh" một tiếng bùng cháy……
Bạn đời của hắn chưa bao giờ đề cập với hắn về ông ta trước đây, việc này hắn chưa bao giờ nghe nói.
Mấy ngày trước trên chuyến bay đến Hồng Kông, khi nói về sự tích của kiêu hùng của vị Bắc Myanmar này, Chương tổng còn rất có hứng thú, dò hỏi tới cùng, nhưng lại lảng tránh sự thật quan trọng nhất —— hai người này quen biết?
Ngô Đình Mạo kéo kéo Chương Thiệu Trì, cười nói: “Hàng phỉ thúy mới ở đây tôi vẫn còn, biết anh còn nhớ thương …… Lão đệ vẫn còn quan tâm đến ngôi nhà bằng gỗ đàn hương đó sao? Triệu lão tổng sao không tới đây?"
Chương Thiệu Trì tháo kính râm xuống, việc công xử theo phép công, khách sáo hàn huyên: “Triệu tổng đi Mỹ họp, bên kia xảy ra chút chuyện nhỏ, bị giam giữ bên Mỹ, khụ khụ, ủy thác cho tôi tới đây chúc thọ, mong Chú Mạo không ghét bỏ."
“Làm gí có!"
“Mời mời."
……
Tiệc tối vừa kết thúc, ánh đèn đột nhiên mờ đi, sân trong được Phật quang chiếu sáng, trong nháy mắt bị thay thế bằng ánh đèn và rượu vang màu xanh lá cây của show diễn đêm.
Một người phụ nữ ăn mặc như một tín đồ Phật giáo hoặc Phật Bà Quan Âm, đang bay lên trời, cả người bôi phấn vàng, vũ đạo xinh đẹp, vừa nhảy vừa bắt đầu cởi quần áo, để lộ đùi ra ……
Chương Thiệu Trì ngồi trên mặt đất, một tay khoác tựa lưng mềm mại, ánh mắt sáng rực trong phòng tối, đẩy thân thể bán khỏa thân quấn lấy bầu trời kia ra, nhìn chằm chằm vị thiếu gia đẹp trai căng mọng cách đó không xa.
Ngô Đình Mạo cười ôn hòa: “Lão đệ thích người nào?"
Chương Thiệu Trì hừ một câu: “Nhìn quen mắt."
Ngô Đình Mạo: “Ồ? Biết nhau à? "
Chương tổng rót một chén rượu: “Trước kia từng ngủ qua, là từ trên giường tôi bò xuống."
Ba Nại Ôn cầm súng từ cửa sau tiến vào, cư xử thô lỗ và ngạo mạn, thì thầm mật báo trước mắt bao người: “Ông chủ, tôi đã điều tra chỗ nhân viên xuất nhập cảnh, còn có cửa khẩu đường bộ phía bắc, đều không có ghi chép, cũng không ai từng thấy qua thanh niên trẻ tuổi kia."
Bên kia, đáy mắt Lôi Phách lóe lên một tia lạnh lẽo, có thể dễ dàng đọc hiểu môi ngữ, một tay nắm lấy cổ tay Bùi Dật: Đi theo ta.
Vẻ mặt Ngô Đình Mạo che giấu trong bóng tối: “Đóng hết đường đi, đừng để bọn họ chạy, buổi tối tìm cớ bắt thanh niên kia, cạy miệng hắn ra."
Chương Thiệu Trì đột nhiên mở miệng: “Chú Mạo muốn bắt ai còn phải chờ buổi tối sao? Hiện giờ tôi muốn…… muốn cạy miệng hắn ra hỏi một chút."
Sắc mặt tức giận, hai mắt đỏ bừng, có người tức giận đang muốn tìm nơi xả khí? Những doanh nhân lớn có mặt ở đây đều là người có thể diện, có phẩm chất nên xem náo nhiệt nhưng luôn bất động thanh sắc.
Chương Thiệu Trì đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt nhìn về phía đối diện: Ly rượu trống không, thằng nhóc cậu lại đây, rót rượu.
Anh chàng đẹp trai phía đối diện giống như con chuột nhỏ nhìn thấy con mèo lớn, chỉ thiếu chút nữa chui vào giữa hai chân vũ công đang bay chuồn ra cửa sau, trong lòng chột dạ tai hồng mắt đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: không cần qua đâu.
Chương Thiệu Trì ho khan một tiếng: “Lăn lại đây."
Ngô Đình Mạo đến gần: “Nghe nói hắn là người bên cạnh đội trưởng Lôi, gọi ông ấy là cha nuôi."
Chương Thiệu Trì: “Hắn ở bên cạnh tôi cũng gọi tôi là cha nuôi!"
Ngô Đình Mạo nhướng mày, à, thì ra là như thế.
Con chuột nhỏ ăn vụng, lau miệng đầy dầu mỡ, tay chân xuyên qua một hàng ‘phật quang thiên nữ’ trên vũ đài, bò qua Sở Hà Hán giới, vô cùng không tình nguyện rốt cục cũng lăn qua.
Bùi Dật vẻ mặt không vui rót rượu, như đang tức giận: “Chương tổng. "
Chương Thiệu Trì ngạo nghễ quay mặt đi: Hừ.
Bùi Dật tiến lại gần, bưng ly phục vụ.
Chương Thiệu Trì uống một ngụm uống hết nửa ly rượu vang đỏ, hai ngón tay nhéo lấy mặt Bùi Dật, dưới ánh đèn chói lọi, đột nhiên phủ môi lên, ơ ——
Dùng lưỡi rắn chắc đảo qua hàm răng Bùi Dật, không chút do dự tiến sâu vào cổ họng, rượu và nụ hôn sâu nóng ẩm chặn miệng hắn lại, ngăn chặn tiếng ủy khuất nức nở trong cổ họng, đồng thời bịt kín toàn bộ suy nghĩ của hắn. Đại não bị sóng nhiệt đốt cháy thành một mảnh trống rỗng, bên tai đều là âm thanh mơ hồ yếu ớt.
Mùi rượu, sự nóng bỏng tức giận sâu sắc, cùng với nỗi nhớ nhung lâu ngày, tất cả đều chứa đựng trong cái môi răng tương hợp thân mật này, cái gì cũng không cần nói, quả thực giống như muốn cắn chết ai đó.
Nên bị nghiêm khắc trừng phạt, cắn chết ……
Rượu vang đỏ xộc vào miệng Bùi Dật, làm hắn sặc sụa dữ dội, lông mày lộ ra thần sắc đau đớn, lại bị bóp miệng bóp cổ áo không cho dừng, đến sắp hít thở không thông.
Rượu vang đỏ chảy dọc theo đường viền môi và nhuộm màu cho áo trắng. Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn, Chương tổng gần như làm cho người ta ngất xỉu.
Xung quanh có người phát ra tiếng cười khẽ.
Loại này trường hợp đã gặp nhiều, mấy ông lớn giày vò trêu đùa người yêu bé nhỏ, quy quy củ củ tôn trọng nhau mới là kỳ quái.
Bùi Dật thở hổn hển, cố gắng dùng tám phần bình tĩnh để xua tan hai phần ý loạn tình mê.
Hắn bị túm tóc sau gáy, Chương tổng mạnh mẽ ấn đầu hắn, bẻ thành một tư thế tương đối thân mật. Trong mắt người ngoài, bọn họ rất giống với một đôi tượng Phật giáo có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong đền thờ, kiều thê mỹ thiếp quấn quanh một khuôn mặt sát khí của Phật Hoan Hỉ, chuẩn bị làm chuyện tốt.
“Em chạy, em lại tiếp tục chạy?" Chương Thiệu Trì dùng ngón tay rất thô ráp xoa cằm Bùi Dật, giọng nói có tia lửa.
Bùi Dật rũ mắt: “Không có chạy quá xa đâu."
“Mẹ nó." Mắng ra ba phần giả bảy phần thật, Chương tổng là thật sự muốn chửi ầm lên, tức giận nói, “Trốn ở đây làm gì? Em đến đây để đào mỏ à?"
Bùi Dật run rẩy: “Ra ngoài giải sầu, sẽ trở về."
Chương Thiệu Trì: “Giải sầu, không thỏa mãn được em sao? Thu thập em không đủ thoải mái?"
Bùi Dật vẻ mặt vô tội: “Rất thỏa mãn."
Chương Thiệu Trì cắn ra vết đỏ trên mặt, dọc theo vành tai: “Không thành thật, tên khốn này, nhớ em rồi, cút về cho anh……"
Ngô Đình mạo: “…………"
Bùi Dật bị ép nhét vào lòng, gần đến mức hắn có thể ngửi được mùi vị tràn ngập phía sau lưng. Trong một hàng vệ sĩ của Ngô Đình Mạo có người có mùi ma túy hóa học, những người nghiện luôn có mùi.
Hắn dùng ánh mắt cầu xin tha thứ: Cha nuôi thứ lỗi, con trai ngoan quốc dân bị phân tâm, thật sự không thoát khỏi.
Vở kịch này diễn quá mức rồi, ai nhìn không ra chứ.
Đôi mắt xa xa kia nhuộm một thứ ánh sáng bồng bềnh cô đơn, cuốn theo làn gió thu lá rụng. Con ngươi màu hổ phách tối sầm lại, lại chậm rãi hiện lên một tầng huyết sắc, không thể nói rõ là ghen hay là hận—— mùi vị thân mật cả đời chưa từng nếm qua.
Mấy tiếng “Cha nuôi" đã không có kêu vô ích, đội trưởng Lôi bây giờ có thể cũng là tâm tính của cha vợ, trơ mắt nhìn củ cải trắng tốt nhà mình bị heo bới! Nhưng không thể làm gì được con heo này…… Từng nói là đem người trói lại, hiện tại Chương Sir không mời mà đến, giơ đuốc cầm gậy tới cửa cướp người.
Lôi Phách không có khả năng vạch trần ngay tại chỗ hai vị diễn viên không biết xấu hổ, chỉ có chỉ có thể cắn răng hộc máu, không nói một lời quay đầu rời khỏi bữa tiệc.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đàn hương bốc cháy và ánh đèn làm cho người ta mê say, tấm thảm dệt màu đỏ cọ xát vào đầu gối.
Trong bối cảnh yêu dị của ánh sáng, vành tai tóc mai cọ nhau, chóp mũi cọ nhau, bị hương hun làm cho họ có chút điên cuồng trong hoàn cảnh như vậy.
Chương tổng rót nửa chén rượu vang đỏ cho tình nhân của hắn, nhìn Bùi Dật uống một ngụm lớn.
Anh cởi bỏ bộ lễ phục của mình, một bộ hắc y dài xoay một vòng khoác lên đầu Bùi Dật, và che ở trước người mình…
Chương Thiệu Trì ngửa ra sau, yết hầu trượt ra một chút phập phồng rất nhỏ, lộ ra sóng ngầm mênh mông, loại hưởng thụ này không thể hình dung. Một bàn tay to khoác lên đỉnh đầu Bùi Dật, xuyên qua lớp quần áo, vuốt ve người bên dưới.
Loại chuyện này, anh không muốn người ngoài nhìn thấy, lại phải để cho những người này nhìn thấy. Mọi động tác đều được che giấu lớp áo dài. Lộ ra dưới lớp quần áo chính là đôi chân đang run rẩy của hai người.
Đám đông đầy khách quý, một đám người đối với loại chuyện nhỏ này quen như không nhìn thấy, mỗi người nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười sột soạt.
Ánh mắt Chương Thiệu Trì trầm tĩnh, thở ra một hơi thật sâu, trong bữa tiệc còn thoải mái cùng một ông chủ khác tán gẫu vài câu, khom người ngậm một điếu xì gà, phun nhả khói. Thỉnh thoảng lại nheo mắt và phát ra âm thanh hưởng thụ trong yết hầu ……
Mọi chuyện đã xong, nói chuyện tự nhiên, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chương Thiệu Trì xốc âu phục lên nhìn.
Bùi Dật ánh mắt mê mang, đường viền môi tươi sáng, một vệt rượu vang đỏ loang ra trên khóe môi và ngực, lặng lẽ vùi mặt vào……
Chương tổng vì thế gập đầu xin lỗi: “Xin lỗi chú Mạo, nhà tôi, có chút xúc động. Làm chú và các vị đây chê cười."
“Nào có, rất tốt." Ngô Đình Mạo nở một nụ cười nhẹ.
“Tôi về khách sạn trước, không quấy rầy nữa, tôi tới tìm chú còn có chuyện muốn bàn, ngày mai gặp mặt rồi nói."
Rất nhiều ánh mắt phức tạp hội tụ lên bóng lưng bọn họ, cho đến khi hai người họ ẩn mình vào trong màu nền của ánh đèn.
Ba Nại Ôn nhìn chằm chằm lưng và chân dài của Bùi Dật, cười ra vẻ tà khí: “Ông chủ, thứ này thật lẳng lơ, rất ngon…… Chỉ sợ không phải là từ nội địa tới đây, mà là một miếng thịt thơm."
Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, không ai có thể tin được. Thọ Tinh từ chối cho ý kiến, động tác lắc đầu rất tinh tế: Tối nay.. trước quên đi, theo dõi, nhìn xem xem.
……
Một số thế lực, ngoài mặt và trong lòng nghĩ luôn không giống nhau, mỗi người đều có ý tứ riêng, không thể nhìn thấu. Hoặc là còn ngại tình cảm, hoặc do kiêng kỵ thế lực, còn ẩn nhẫn không phát, rất khó xuống tay, cứ như vậy ma xui quỷ khiến, thế nên làm đêm nay gió êm sóng lặng, vượt qua một đêm Bình An hoa lệ.
Cậu bé ngủ trong phòng Đội trưởng Bùi, đêm nay nơm nớp lo sợ, xoa vai, bưng nước rửa chân cho vị thiếu gia trên giường, sợ lại bị ra lệnh.
Bùi Dật rất hào phóng chia sẻ giường với cậu bé kia. Hai người đầu hướng chân, chân hướng đầu mà nằm trên một chiếc giường, thân thiết trò chuyện một hồi, lý lịch thân thế của đối phương bị bóc ra từng chút một.
Bùi Dật nói, “Cậu trẻ tuổi tươi ngon mọng nước như vậy, sao không làm gì khác? Đi đến thành phố để tìm một công việc nghiêm túc, tìm một đối tượng khác, tại sao lại sống trong một ngôi làng này bán đứng thân thể cho những kẻ buôn bán ma túy để kiếm sống?"
Những ngôi làng và thị trấn ở miền núi phía Bắc Myanmar, không chỉ ngập trong sản xuất ma túy, cả làng giàu lên một cách chóng mặt mà còn thường xuyên có lao động bất hợp pháp, buôn bán khiêu dâm và thậm chí là nô lệ tình dục.
Cậu bé lau đôi mắt, cơ thể co giật không kiểm soát được đã đưa ra câu trả lời: “Gia đình tôi nợ nần chồng chất, tôi lại nghiện ma túy, kiếp này xem như bỏ."
Tiếng bước chân ồn ào đến gần, gà bay chó chạy ngoài sân, cửa bị bật tung, nòng súng đen kịt hướng về phía họ.
Lôi Phách ngồi xếp bằng ở giữa nhà chính, tóc dài chấm vai, một bóng người xinh đẹp nghiêng mình dưới ánh trăng.
Lôi Phách mặt mang sương lạnh: “Ba Nại Ôn, làm cái gì vậy?…… Trời còn chưa sáng đã nghe đám chó này sủa."
Tên Mã Tử đi vào, thân hình cường tráng, khuôn mặt hung ác, xương mày thô cứng, ở giữa hốc mắt khảm một đôi mắt đen giảo hoạt, chỉ còn để lại một vòng trắng xung quanh.
Ba Nại Ôn cầm súng cười gian xảo: “Quấy rầy tiên sinh, chúng tôi lục soát vài người."
Tay đấm không cần phân trần xông về phía trước, dùng họng súng nện vào cửa trong, Ba Nại Ôn dùng tiếng địa phương hét lên: Thằng điếm quả nhiên mày trốn chỗ này? Chán sống rồi sao? Tao lột da con mẹ mày! blah blah……
Cậu bé bị kéo ra khỏi gầm giường, đập đầu nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bùi thiếu gia ốm yếu che mặt trong ổ chăn: “Đừng, đừng làm khó hắn."
Ba Nại Ôn cười lạnh: “Tiên sinh, người của chúng tôi, sao lại ở đây?"
Lôi Phách không sợ hãi: “Bảo bối của tôi cần có người xoa chân, làm ấm giường, thế nào?"
Ba Nại Ôn: “Ồ, ha ha… Được."
Ai đó đã ném một gói bột nhỏ cho đứa trẻ, chỉ có một gói lớn bằng móng tay. Hai mắt cậu bé tỏa sáng cảm kích đến rơi nước mắt mà nhào tới ……
Lôi Phách không cần lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, mí mắt cũng lười nâng lên, rõ ràng là tay không tấc sắt, nhưng Diêm Vương tiểu quỷ xông vào hoàn toàn không dám tới gần, giống như người áo đen này toàn thân đều là lưỡi dao sắc bén.
Họng súng của Ba Nại Ôn từ đầu đến cuối không dám chỉ về phía đội trưởng Lôi, vừa nhìn đã biết là trước kia không ít lần chịu thiệt nên đã học được, trong lòng sợ hãi.
“Dưỡng bệnh trên giường là tình yêu nhỏ của ông sao?" Mã Tử khẽ giễu cợt một câu.
Lôi Phách lạnh lùng: “Nó là con của tôi, miệng chó nên tôn trọng một chút."
Bùi Dật chôn trong ổ chăn thở hổn hển, nằm nghiêng, yếu đuối mong manh, tay phải giấu ở dưới gối, ba ngón tay vận sức chờ phát động.
Mã Tử rõ ràng cũng không tin hoàn toàn, nhưng nhất thời không tìm được sơ hở, hoàn toàn không biết mặt Bùi Dật. Trong mắt bọn băng đảng côn đồ, việc một hai mỹ nam xuất hiện ở một nơi như vậy là chuyện bình thường, xuất hiện bộ mặt xấu xí mới không bình thường. Không chừng được bán qua từ đại lục, đồ chơi bên cạnh các đại gia……
Rắn đen hàng năm lang thang tuần tra ven bờ Hồng Hải và Địa Trung Hải, đó là nguồn gốc ban đầu của tên mã Black Mamba. Giả sử nếu khởi nghiệp nơi quỷ quái này, Đội trưởng Bùi lúc trước có thể đã gọi nó là khỉ mũi hếch, tinh tinh hoặc là hổ Sumatra, MCIA6 thật đúng là có những “động vật" này.
Trước đây hắn rất ít lộ ra gương mặt thật khi ra khỏi sa mạc, càng chưa bao giờ hiện thân ở Đông Nam Á, đây là lần đầu tiên …… Nơi này chắc là không có người biết hắn.
Nhưng Bùi Dật liếc mắt một cái nhận ra vị hung thần này: trong danh sách truy nã của đại đội phòng chống ma túy biên giới, thủ hạ của trùm ma túy Ngô Đình Mạo, cùng La Liệt, Tang Côn là đả thủ Ba Nại Ôn nổi danh.
“Còn có một chuyện hỏi thăm ông." Ba Nại Ôn đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, “Gần đây, có gặp qua người của MCIA6 Yến Thành không? Người quen cũ của ông, ông bạn già trước đây?"
Lôi Phách mặt không chút thay đổi: “Không có."
Ba Nại Ôn: “Mấy ngày gần đây, có gặp qua Tang Côn và La Liệt không?"
Lôi Phách nói chuyện nhẹ nhàng như gió dưới ánh trăng: “Làm sao tôi có thể gặp qua?"
Ba Nại Ôn nhìn thẳng vào mắt, đột nhiên nghẹn lại: “Hai tên ngu xuẩn kia …… Bọn họ đã chết. Nghe nói thi thể đặt trong nhà xác cục cảnh sát Macao, đã bị đặc vụ MCIA6 giết!"
“Ồ? Không thành thật ở trong thôn đợi, ra ngoài khiêu khích cảnh sát làm gì rồi đánh không lại." Lôi Phách cười nhạo, “Đáng đời."
Bùi Dật: “…………"
Người cung cấp thông tin báo cáo, Tang Côn cùng La Liệt đều bị súng bắn tỉa chuyên nghiệp cỡ nòng lớn xuyên thủng chỗ yếu hại, chết tại chỗ. Tin tức kinh hoàng này khiến giới buôn ma túy điên cuồng tìm kiếm sự tồn tại của tay bắn tỉa.
Mã Tử không cam lòng quét qua bốn phía, quả thực muốn đào xuyên qua sàn nhà. Nhưng Ba Nại Ôn không dám la lối khóc lóc ở trước mặt đội trưởng Lôi, luôn sợ đối phương còn có chỗ dựa vững chắc. Trong lòng nhất định phải có nỗi sợ hãi sâu sắc, trở nên ngoài mạnh trong yếu.
“Tiên sinh, ông cùng ông chủ đã nói xong, chúng ta có hẹn trước nhưng ông không ít lần lợi dụng ông chủ của chúng tôi……" Ba Nại Ôn đè nén giọng nói, vẫn không cách nào tránh khỏi hơi nước ẩm ướt thấm vào màng nhĩ của Bùi Dật, “Sau khi giết chết mấy lão già ở MCIA6 Yến Thành, quyền lợi của chúng ta sẽ bị chia cắt, ông chiếm con đường phương bắc, chúng tôi chiếm con đường phía Nam, đừng không giữ lời hứa."
Lôi Phách: “Những người đó đã không thể cứu vãn chỉ kéo dài hơi tàn …… Ước định tôi không có quên."
Ba Nại Ôn nhếch miệng vui vẻ: “Ngày mốt là ông chủ chúng tôi sẽ kỷ niệm sinh nhật lần thứ sáu mươi của mình, tổ chức tiệc ở Myitkyina. Những người bạn cũ của chúng tôi đều dễ nói chuyện, ông chủ yêu cầu tôi đến đây, thỉnh tiên sinh nhất định phải có mặt?"
Bùi Dật: “?"
Lôi Phách lạnh nhạt từ chối: “Tôi không có hứng thú với đá và heroin, đã không mua ‘hàng’ của ông ấy, nên sẽ không nhận mặt mũi này."
Đà điểu họ Bùi thò đầu ra khỏi chăn: “Chúng ta đi dự tiệc đi, chúc thọ ông chủ lớn, thật là vinh hạnh."
Ba Nại Ôn nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn.
Bùi Dật tỏ vẻ vô tội và không biết thế sự, ánh mắt cười cong lên như vành trăng non: “Con còn chưa từng vào thành phố Myitkyina, cha nuôi, cha nuôi! Nhân tiện dẫn con đi thưởng thức mặt mũi, đi xem náo nhiệt, thuận tiện ăn một bữa ngon."
Lôi Phách bị một câu “ba nuôi" chặn đến không nói nên lời, đành im lặng, trong lòng biết là tên khốn láu cá này lại miệng lưỡi nữa.
……
Ngoại ô Myitkyina, những con kền kền qua bầu trời trong rừng nhiệt đới.
Cánh quạt trực thăng khuấy động làn sóng nhiệt phía trên cánh rừng làm lá cây văng khắp nơi. Thành phố đá cổ kính và huyền bí hiện ra giữa những tán cây rậm rạp.
Việc cải tạo và phát triển các các di tích đền thờ cổ 800 năm tuổi thành một khách sạn cấp thành phố tráng lệ. Phía sau những bức phù điêu là nột thất bọc vàng xa hoa.
Nhiều khách được nâng bằng cáng tre tiến vào sân vàng rực rỡ.
Bùi Dật nhập gia tùy tục, mặc một thân quần váy và áo choàng thêu hoa trắng tinh khiết, yếu ớt dựa vào cáng tre mà đi vào.
Cả hội trường đều là khách quý, những người giàu có và quyền lực của các thành bang phía bắc tụ tập, thậm chí còn có cả những thủ lĩnh nhỏ của quân chính ở địa phương, các quan chức chính phủ của Myitkyina……
Bùi Dật đến gần cha nuôi của hắn: “Vị ông chủ này chiếm cứ thế lực ở đây, vô cùng lợi hại."
Lôi Phách nhẹ giọng nói: “Ông ta kinh doanh ở vùng đất này hai mươi năm, là đại địa chủ mạnh nhất ở nửa giang sơn phía Bắc"
Mạnh, địa chủ. Môi Bùi Dật khẽ mấp máy: “Vũ trang chống chính phủ mạnh nhất? Địa chủ gieo trồng anh túc và tổng hợp hóa học để sản xuất ma túy? Các quan to địa phương đều xuất hiện tặng lễ vật mừng thọ cho một tên trùm ma túy, bắt tay chuyện trò vui vẻ, quốc gia này không còn công lý, lương tâm và Pháp luật sao……"
Lôi Phách: “Nếu lợi ích được liên kết, có cần công lý và lương tâm không?"
Bùi Dật thì thầm: “Nhiều năm trước người của chúng ta ở đây liên hợp hành động, đánh một trận lớn với những người này, đã tiêu diệt hàng trăm tên cướp, thu được hơn chục tấn hàng hóa, chúng ta thắng, nhưng thiệt hại rất thảm thương, ông biết không?"
Lôi Phách vẻ mặt lạnh nhạt: “Ta không buôn bán ma túy, liên quan gì đến ta?"
Lôi Phách cuối cùng không nhịn được mà véo môi Bùi Dật, dùng hai ngón tay véo lại câu chuyện, dùng khẩu hình nói: Bảo bối, con chán sống sao? Câm miệng lại.
Lá cọ ngậm châu, Phật quang soi sáng.
Đâu đâu cũng thấy tượng phật Thích Ca và Thần Voi Trắng, rất tinh xảo và đẹp mắt…
Đây cũng là một quốc gia cực kỳ huyền diệu, sự tôn kính tối cao đối với Đức Phật lại cùng tồn tại với sự phát triển bất thường của ngành công nghiệp khiêu dâm và ma túy, mỗi một tấc đất trong khu rừng đều tràn ngập mùi máu tanh của hoa anh túc tuyệt đẹp ……
Bùi Dật cũng gặp mặt trùm ma túy. Ngô Đình Mạo không cao, so với vệ sĩ cao lớn uy mãnh bên cạnh thấp hơn một cái đầu, đi chậm rì rì.
Nước da nâu vàng rám nắng, mặc áo choàng lụa trang trí hình hoa lá tươi sáng sinh động, khi mỉm cười nếp nhăn nơi khoé mắt dày đặc, lại có vài phần nhân hậu. Tính tình không nhanh không chậm, khí phách hiên ngang. Nếu không hiểu tình hình thực tế cho rằng đây chính là một ông lão bày sạp trứng cá trong con hẻm của khu thắng cảnh thành cổ……
Nếu bạn trả cho ông ta mười đồng tiền, ông ta nhất định sẽ khách khí trả lại cho bạn năm đồng.
Nếu không phải Bùi Dật đã sớm lục lọi ảnh chụp trong hồ sơ, còn sẽ cho rằng mình đi nhầm cửa. Trước mắt hoàn toàn nhìn không ra là một trùm thổ phỉ dính máu đầy tay, tội ác ngập trời. Buôn bán ma túy mà không dùng ma túy, khuôn mặt hiền lành, những hóa chất tổng hợp trí mạng kia đều là bán đi đầu độc người khác, chính mình trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc, tận hưởng sắc thu của vạn dặm giang sơn trước mắt.
Ba Nại Ôn đến gần ông chủ của mình: “Người thanh niên bên cạnh Đội trưởng Lôi, mặt mũi, lai lịch không rõ ràng, không hiểu rõ."
Ngô Đình Mạo mặt không chút thay đổi: “Nghề nghiệp là gì?"
Ba Nại Ôn khinh khinh miệt líu lưỡi: “Luôn miệng kêu cha nuôi đến loạn, bộ dạng xinh đẹp, tám phần là điếm vượt biên."
Ngô Đình Mạo ánh mắt run lên: “Hay là chuột MCIA6 quá cảnh."
Ba Nại Ôn: “Trông không giống…… Hắc hắc, khuôn mặt và vóc dáng đều rất lẳng lơ!"
Ngô Đình Mạo mỉm cười: “Cậu nhìn đội trưởng Lôi đi, ngoại hình có tệ không? Đi đến Golden Street ở Yangon và Bangkok, ông ấy có thể được bầu làm hoa khôi của cả phố. Ông ấy giống như bị cởi đồng phục sao?"
Ba Nại Ôn gật đầu: “Ông chủ, những gì ông nói, chúng tôi sẽ kiểm tra chi tiết của hắn."
Ngô Đình Mạo ngồi ở chính giữa hội trường, giống như một pho tượng Phật hiền lành và điềm tĩnh. Đây thực sự là tiệc mừng thọ, mà thân phận bên ngoài của hắn là một doanh nhân phát tài bằng đồ cổ bằng ngọc bích. Khách sạn này cũng tuyệt đối sạch sẽ, trong bữa tiệc sẽ không có người tìm thấy ma túy. Ngay cả khi cảnh sát trưởng cùng ngồi ăn tối, cũng không thể bắt được bất cứ điều gì sai trái.
Mỗi một lần giao dịch ma túy, đều là kết nối một đường từ trên xuống dưới rất nghiêm ngặt. Họ thuê những tài xế “lao động tạm thời" bằng nhiều tiền, chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa bằng xe hơi. Phía sau tài xế là những Mã Tử cao cấp như Ba Nại Ôn, Tang Côn, La Liệt, bí mật theo dõi giao dịch, chuyện không thành sẽ giết chết lao động tạm thời diệt khẩu …… Ông chủ lớn sẽ không bao giờ xuất hiện trong giao dịch, cảnh sát vĩnh viễn sẽ không bắt được con cá lớn.
Bùi thiếu gia, người trông như một nhành liễu yếu ớt trong gió, rời khỏi chỗ ngồi một lúc rồi lẻn ra phía sau hành lang cột đá.
Dưới bóng cột đá, một con mèo lớn khom lưng cũng từ từ đứng thẳng lên, thần sắc có bệnh cũng quét sạch không còn.
Hắn sờ soạng phòng của mấy vị khách quý, không có manh mối, không có gì dị thường. Khách sạn này quá “Sạch sẽ", chẳng lẽ lại uổng phí một chuyến, ai mà thèm ăn bữa cơm này?
Người hầu nam cẩn thận nịnh hót: “Ông chủ, khách quý từ Trung Quốc đã đến."
Ngô Đình Mạo nâng ly và ra hiệu với các quan chức bên cạnh, trên mặt hiện ra vinh dự: “Triệu tổng sao? Mau mời."
Người hầu nam: “Triệu lão tổng gửi tiền chúc mừng, nói có việc bận không tới được xin thứ lỗi, người tới đây chính là ông chủ Chương của bọn họ."
Bùi Dật xa xa nghe được, nhận ra khẩu hình kia, trong đầu như là những sợi tơ rối bời, hoàn toàn không có phản ứng gì. Mr. Zhang…… Trương? chương? rào chắn? con gián? Zhang nào? ……
Ánh sáng màu hồng nhuộm đỏ những cột đá. Một ao sen đỏ, đèn lồng huyền ảo.
Đạp lên khung cảnh tuyệt đẹp của mùa thu lúc chạng vạng, người đàn ông mặc trang phục tham dự lộng lẫy, mang kính râm, bước đi sinh long hoạt hổ, một đường đi thẳng vào đại sảnh. Áo sơmi trang trí nếp gấp trước ngực và đuôi áo âu phục sau lưng tỏa sáng, phong độ đủ để hấp dẫn cả hội trường, vẻ ngoài trang nghiêm.
Bùi Dật chậm chạp quay đầu lại, đã xảy ra chuyện gì?……
Lôi Phách: “……"
Thọ Tinh đồng cũng hơi sững sờ, sau đó mỉm cười đứng dậy nghênh đón: “Chương tiên sinh thân mến."
Ngô Đình Mạo chắp tay trước ngực như lễ Phật, lại giang tay ra, ôm lấy chào hỏi theo thói quen của người dân địa phương.
Người đàn ông mặc lễ phục trang nghiêm mỉm cười, “Đã lâu không gặp", cũng giang hai tay ra.
Vị lão tổng của Gia Hoàng cho dù đeo kính râm đầy mặt, đóng gói thành đức hạnh muốn ra mắt solo, Bùi Dật chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Đầu óc hắn có chút mơ hồ, mờ mịt, sau đó “Oanh" một tiếng bùng cháy……
Bạn đời của hắn chưa bao giờ đề cập với hắn về ông ta trước đây, việc này hắn chưa bao giờ nghe nói.
Mấy ngày trước trên chuyến bay đến Hồng Kông, khi nói về sự tích của kiêu hùng của vị Bắc Myanmar này, Chương tổng còn rất có hứng thú, dò hỏi tới cùng, nhưng lại lảng tránh sự thật quan trọng nhất —— hai người này quen biết?
Ngô Đình Mạo kéo kéo Chương Thiệu Trì, cười nói: “Hàng phỉ thúy mới ở đây tôi vẫn còn, biết anh còn nhớ thương …… Lão đệ vẫn còn quan tâm đến ngôi nhà bằng gỗ đàn hương đó sao? Triệu lão tổng sao không tới đây?"
Chương Thiệu Trì tháo kính râm xuống, việc công xử theo phép công, khách sáo hàn huyên: “Triệu tổng đi Mỹ họp, bên kia xảy ra chút chuyện nhỏ, bị giam giữ bên Mỹ, khụ khụ, ủy thác cho tôi tới đây chúc thọ, mong Chú Mạo không ghét bỏ."
“Làm gí có!"
“Mời mời."
……
Tiệc tối vừa kết thúc, ánh đèn đột nhiên mờ đi, sân trong được Phật quang chiếu sáng, trong nháy mắt bị thay thế bằng ánh đèn và rượu vang màu xanh lá cây của show diễn đêm.
Một người phụ nữ ăn mặc như một tín đồ Phật giáo hoặc Phật Bà Quan Âm, đang bay lên trời, cả người bôi phấn vàng, vũ đạo xinh đẹp, vừa nhảy vừa bắt đầu cởi quần áo, để lộ đùi ra ……
Chương Thiệu Trì ngồi trên mặt đất, một tay khoác tựa lưng mềm mại, ánh mắt sáng rực trong phòng tối, đẩy thân thể bán khỏa thân quấn lấy bầu trời kia ra, nhìn chằm chằm vị thiếu gia đẹp trai căng mọng cách đó không xa.
Ngô Đình Mạo cười ôn hòa: “Lão đệ thích người nào?"
Chương Thiệu Trì hừ một câu: “Nhìn quen mắt."
Ngô Đình Mạo: “Ồ? Biết nhau à? "
Chương tổng rót một chén rượu: “Trước kia từng ngủ qua, là từ trên giường tôi bò xuống."
Ba Nại Ôn cầm súng từ cửa sau tiến vào, cư xử thô lỗ và ngạo mạn, thì thầm mật báo trước mắt bao người: “Ông chủ, tôi đã điều tra chỗ nhân viên xuất nhập cảnh, còn có cửa khẩu đường bộ phía bắc, đều không có ghi chép, cũng không ai từng thấy qua thanh niên trẻ tuổi kia."
Bên kia, đáy mắt Lôi Phách lóe lên một tia lạnh lẽo, có thể dễ dàng đọc hiểu môi ngữ, một tay nắm lấy cổ tay Bùi Dật: Đi theo ta.
Vẻ mặt Ngô Đình Mạo che giấu trong bóng tối: “Đóng hết đường đi, đừng để bọn họ chạy, buổi tối tìm cớ bắt thanh niên kia, cạy miệng hắn ra."
Chương Thiệu Trì đột nhiên mở miệng: “Chú Mạo muốn bắt ai còn phải chờ buổi tối sao? Hiện giờ tôi muốn…… muốn cạy miệng hắn ra hỏi một chút."
Sắc mặt tức giận, hai mắt đỏ bừng, có người tức giận đang muốn tìm nơi xả khí? Những doanh nhân lớn có mặt ở đây đều là người có thể diện, có phẩm chất nên xem náo nhiệt nhưng luôn bất động thanh sắc.
Chương Thiệu Trì đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt nhìn về phía đối diện: Ly rượu trống không, thằng nhóc cậu lại đây, rót rượu.
Anh chàng đẹp trai phía đối diện giống như con chuột nhỏ nhìn thấy con mèo lớn, chỉ thiếu chút nữa chui vào giữa hai chân vũ công đang bay chuồn ra cửa sau, trong lòng chột dạ tai hồng mắt đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: không cần qua đâu.
Chương Thiệu Trì ho khan một tiếng: “Lăn lại đây."
Ngô Đình Mạo đến gần: “Nghe nói hắn là người bên cạnh đội trưởng Lôi, gọi ông ấy là cha nuôi."
Chương Thiệu Trì: “Hắn ở bên cạnh tôi cũng gọi tôi là cha nuôi!"
Ngô Đình Mạo nhướng mày, à, thì ra là như thế.
Con chuột nhỏ ăn vụng, lau miệng đầy dầu mỡ, tay chân xuyên qua một hàng ‘phật quang thiên nữ’ trên vũ đài, bò qua Sở Hà Hán giới, vô cùng không tình nguyện rốt cục cũng lăn qua.
Bùi Dật vẻ mặt không vui rót rượu, như đang tức giận: “Chương tổng. "
Chương Thiệu Trì ngạo nghễ quay mặt đi: Hừ.
Bùi Dật tiến lại gần, bưng ly phục vụ.
Chương Thiệu Trì uống một ngụm uống hết nửa ly rượu vang đỏ, hai ngón tay nhéo lấy mặt Bùi Dật, dưới ánh đèn chói lọi, đột nhiên phủ môi lên, ơ ——
Dùng lưỡi rắn chắc đảo qua hàm răng Bùi Dật, không chút do dự tiến sâu vào cổ họng, rượu và nụ hôn sâu nóng ẩm chặn miệng hắn lại, ngăn chặn tiếng ủy khuất nức nở trong cổ họng, đồng thời bịt kín toàn bộ suy nghĩ của hắn. Đại não bị sóng nhiệt đốt cháy thành một mảnh trống rỗng, bên tai đều là âm thanh mơ hồ yếu ớt.
Mùi rượu, sự nóng bỏng tức giận sâu sắc, cùng với nỗi nhớ nhung lâu ngày, tất cả đều chứa đựng trong cái môi răng tương hợp thân mật này, cái gì cũng không cần nói, quả thực giống như muốn cắn chết ai đó.
Nên bị nghiêm khắc trừng phạt, cắn chết ……
Rượu vang đỏ xộc vào miệng Bùi Dật, làm hắn sặc sụa dữ dội, lông mày lộ ra thần sắc đau đớn, lại bị bóp miệng bóp cổ áo không cho dừng, đến sắp hít thở không thông.
Rượu vang đỏ chảy dọc theo đường viền môi và nhuộm màu cho áo trắng. Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn, Chương tổng gần như làm cho người ta ngất xỉu.
Xung quanh có người phát ra tiếng cười khẽ.
Loại này trường hợp đã gặp nhiều, mấy ông lớn giày vò trêu đùa người yêu bé nhỏ, quy quy củ củ tôn trọng nhau mới là kỳ quái.
Bùi Dật thở hổn hển, cố gắng dùng tám phần bình tĩnh để xua tan hai phần ý loạn tình mê.
Hắn bị túm tóc sau gáy, Chương tổng mạnh mẽ ấn đầu hắn, bẻ thành một tư thế tương đối thân mật. Trong mắt người ngoài, bọn họ rất giống với một đôi tượng Phật giáo có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong đền thờ, kiều thê mỹ thiếp quấn quanh một khuôn mặt sát khí của Phật Hoan Hỉ, chuẩn bị làm chuyện tốt.
“Em chạy, em lại tiếp tục chạy?" Chương Thiệu Trì dùng ngón tay rất thô ráp xoa cằm Bùi Dật, giọng nói có tia lửa.
Bùi Dật rũ mắt: “Không có chạy quá xa đâu."
“Mẹ nó." Mắng ra ba phần giả bảy phần thật, Chương tổng là thật sự muốn chửi ầm lên, tức giận nói, “Trốn ở đây làm gì? Em đến đây để đào mỏ à?"
Bùi Dật run rẩy: “Ra ngoài giải sầu, sẽ trở về."
Chương Thiệu Trì: “Giải sầu, không thỏa mãn được em sao? Thu thập em không đủ thoải mái?"
Bùi Dật vẻ mặt vô tội: “Rất thỏa mãn."
Chương Thiệu Trì cắn ra vết đỏ trên mặt, dọc theo vành tai: “Không thành thật, tên khốn này, nhớ em rồi, cút về cho anh……"
Ngô Đình mạo: “…………"
Bùi Dật bị ép nhét vào lòng, gần đến mức hắn có thể ngửi được mùi vị tràn ngập phía sau lưng. Trong một hàng vệ sĩ của Ngô Đình Mạo có người có mùi ma túy hóa học, những người nghiện luôn có mùi.
Hắn dùng ánh mắt cầu xin tha thứ: Cha nuôi thứ lỗi, con trai ngoan quốc dân bị phân tâm, thật sự không thoát khỏi.
Vở kịch này diễn quá mức rồi, ai nhìn không ra chứ.
Đôi mắt xa xa kia nhuộm một thứ ánh sáng bồng bềnh cô đơn, cuốn theo làn gió thu lá rụng. Con ngươi màu hổ phách tối sầm lại, lại chậm rãi hiện lên một tầng huyết sắc, không thể nói rõ là ghen hay là hận—— mùi vị thân mật cả đời chưa từng nếm qua.
Mấy tiếng “Cha nuôi" đã không có kêu vô ích, đội trưởng Lôi bây giờ có thể cũng là tâm tính của cha vợ, trơ mắt nhìn củ cải trắng tốt nhà mình bị heo bới! Nhưng không thể làm gì được con heo này…… Từng nói là đem người trói lại, hiện tại Chương Sir không mời mà đến, giơ đuốc cầm gậy tới cửa cướp người.
Lôi Phách không có khả năng vạch trần ngay tại chỗ hai vị diễn viên không biết xấu hổ, chỉ có chỉ có thể cắn răng hộc máu, không nói một lời quay đầu rời khỏi bữa tiệc.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đàn hương bốc cháy và ánh đèn làm cho người ta mê say, tấm thảm dệt màu đỏ cọ xát vào đầu gối.
Trong bối cảnh yêu dị của ánh sáng, vành tai tóc mai cọ nhau, chóp mũi cọ nhau, bị hương hun làm cho họ có chút điên cuồng trong hoàn cảnh như vậy.
Chương tổng rót nửa chén rượu vang đỏ cho tình nhân của hắn, nhìn Bùi Dật uống một ngụm lớn.
Anh cởi bỏ bộ lễ phục của mình, một bộ hắc y dài xoay một vòng khoác lên đầu Bùi Dật, và che ở trước người mình…
Chương Thiệu Trì ngửa ra sau, yết hầu trượt ra một chút phập phồng rất nhỏ, lộ ra sóng ngầm mênh mông, loại hưởng thụ này không thể hình dung. Một bàn tay to khoác lên đỉnh đầu Bùi Dật, xuyên qua lớp quần áo, vuốt ve người bên dưới.
Loại chuyện này, anh không muốn người ngoài nhìn thấy, lại phải để cho những người này nhìn thấy. Mọi động tác đều được che giấu lớp áo dài. Lộ ra dưới lớp quần áo chính là đôi chân đang run rẩy của hai người.
Đám đông đầy khách quý, một đám người đối với loại chuyện nhỏ này quen như không nhìn thấy, mỗi người nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười sột soạt.
Ánh mắt Chương Thiệu Trì trầm tĩnh, thở ra một hơi thật sâu, trong bữa tiệc còn thoải mái cùng một ông chủ khác tán gẫu vài câu, khom người ngậm một điếu xì gà, phun nhả khói. Thỉnh thoảng lại nheo mắt và phát ra âm thanh hưởng thụ trong yết hầu ……
Mọi chuyện đã xong, nói chuyện tự nhiên, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chương Thiệu Trì xốc âu phục lên nhìn.
Bùi Dật ánh mắt mê mang, đường viền môi tươi sáng, một vệt rượu vang đỏ loang ra trên khóe môi và ngực, lặng lẽ vùi mặt vào……
Chương tổng vì thế gập đầu xin lỗi: “Xin lỗi chú Mạo, nhà tôi, có chút xúc động. Làm chú và các vị đây chê cười."
“Nào có, rất tốt." Ngô Đình Mạo nở một nụ cười nhẹ.
“Tôi về khách sạn trước, không quấy rầy nữa, tôi tới tìm chú còn có chuyện muốn bàn, ngày mai gặp mặt rồi nói."
Rất nhiều ánh mắt phức tạp hội tụ lên bóng lưng bọn họ, cho đến khi hai người họ ẩn mình vào trong màu nền của ánh đèn.
Ba Nại Ôn nhìn chằm chằm lưng và chân dài của Bùi Dật, cười ra vẻ tà khí: “Ông chủ, thứ này thật lẳng lơ, rất ngon…… Chỉ sợ không phải là từ nội địa tới đây, mà là một miếng thịt thơm."
Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, không ai có thể tin được. Thọ Tinh từ chối cho ý kiến, động tác lắc đầu rất tinh tế: Tối nay.. trước quên đi, theo dõi, nhìn xem xem.
……
Một số thế lực, ngoài mặt và trong lòng nghĩ luôn không giống nhau, mỗi người đều có ý tứ riêng, không thể nhìn thấu. Hoặc là còn ngại tình cảm, hoặc do kiêng kỵ thế lực, còn ẩn nhẫn không phát, rất khó xuống tay, cứ như vậy ma xui quỷ khiến, thế nên làm đêm nay gió êm sóng lặng, vượt qua một đêm Bình An hoa lệ.
Tác giả :
Hương Tiểu Mạch