Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 80

Mười lăm phút lúc sau, cánh cổng sắt điều khiển bằng điện trong sân lại mở ra, Bùi Dật ra cửa, lái xe rời khỏi sân biệt thự.

Đương nhiên, hắn đã thuyết phục Chương tổng nhà hắn, nhét vào trong nhà. Nếu không Chương Thiệu Trì lúc đi tới ngăn kéo thư phòng lấy súng, sau đó hỏi “Trần phó phòng cùng Liên Trưởng Phòng, anh đi tìm bọn họ nói chuyện", Bộ dạng khủng khiếp giống như một người thợ săn phẫn nộ cầm súng nhìn xung quanh: Hai con lợn rừng trong rừng đâu, đi ra nói chuyện với súng của tôi……

“Nhiếp Nghiên, nói sự thật đi, đừng lừa gạt hay giấu diếm tôi nữa, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

Hắn vừa lái xe vừa gọi vào kênh của điều Điều tra viên Nhiếp, đánh thức em gái mình lúc nửa đêm.

“Cô không có ở cùng ai kia sao?" Hắn đột nhiên nhớ tới, “Văn Vũ không xuất hiện nữa?"

“Không có" Nhiếp Nghiên nghe có vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ, “Hơn nửa đêm, anh bị sao vậy?"

“Nhiếp Nghiên, cô có giấu giếm chuyện rất quan trọng, vô cùng trọng yếu với tôi hay không? Vào tháng 9 năm 2014, tôi đã làm gì, tôi đã chia tay với bạn trai của tôi phải không?" Bùi Dật chất vấn như pháo liên châu.

Đội trưởng rất ít khi gọi thẳng tên, ngày thường luôn thể hiện giọng nói quyến rũ như Ngưu Lang, buồn nôn hề hề gọi cô là “bảo bối" hoặc " em yêu “. Hét lên thẳng tên như vậy giống như đang mắng người.

“Nhiếp Nghiên? Cô mau trả lời! Người ở đâu!" Bùi Dật quát.

Nhiếp Nghiên: “Sao đột nhiên hỏi cái này, hai người không phải đang hòa thuận như lúc ban đầu sao?"

Bùi Dật: “Đừng qua loa để lừa gạt, trả lời rõ ràng cho tôi, ngày 25 tháng 9 năm 2014, đã xảy ra chuyện gì?"

Nhiếp Nghiên dừng lại, thanh âm đứt quãng: “Bản thân anh không nhớ rõ sao?…… Thường bị chấn thương khi thực hiện nhiệm vụ, chấn động, quên đi?"

“Nói nhảm." Bùi Dật nói, “Lần trước tôi bị xe tải đụng phải trên đường mới là chấn động não bộ, đụng thành như vậy tôi cũng không có mất trí nhớ. Ngươi không nói sự thật tôi sẽ trả cô lại cho cấp trên, tôi không cần cô nữa, có tin không?"

Nhiếp Nghiên cũng thực hỏng mất: “Anh đi hỏi Liên Trưởng Phòng cùng Trần Phó Phòng đi đội trưởng!"

Bùi lau đi đôi mắt có chút ngứa ngáy: “Tôi cùng anh ấy cử hành nghi thức kết hôn …… Núi cao sông dài đến tận cùng thế giới, ở một chỗ, chỉ còn thiếu một chút."

Trên đời này lại có loại chuyện vớ vẩn này, lại xảy ra với một người cực kỳ thông minh và tự phụ như hắn, có thể nói là mộ bộ phim Hàn cẩu huyết. Hắn thiếu chút nữa được gả làm chồng mà không hay biết gì, thế giới này cũng sắp điên rồi.

“Không có, đội trưởng, các người chưa kết hôn." Nhiếp Nghiên run rẩy nói ra sự thật, thậm chí còn bị sốc và khó chịu, cô ấy cũng rơi nước mắt, “Theo tình báo của tôi thu thập cho thấy, theo pháp luật thì hai người vẫn là hoàng kim độc thân rất có giá trị, thực chất từng có một mối quan hệ chung sống, lúc trước, kém một chút như vậy, nghi thức không thành, không có buổi lễ, không tính đã kết hôn!…… Tôi, ý tôi là, chuyện trước kia coi như quên đi được không, tương lai các người còn có thể kết hôn một lần nữa."

Trong biển xe mênh mông, ánh sáng và bóng tối của nhân gian tan ra dưới đáy mắt.

Mỗi một mảnh ký ức, đều lặng lẽ lưu lại những đốm sáng không thể xóa nhòa được.

Năm năm qua, hắn nghe rất nhiều người, đặc biệt là từ em trai và người thân của mình oán giận, chửi bới vị ông chủ của công ty Gia Hoàng là một Diêm La sống, một Bá Vương Long biết phun lửa, tính tình nóng nảy hỉ nộ vô thường, bình thường đối với ai cũng không có sắc mặt dễ nhìn, đặc biệt ghen tị người khác ân ái, có đôi có cặp, như thể tất cả những cặp đôi yêu nhau trên đời đều nợ lão Chương nhà bọn họ mấy trăm triệu.

Không thể hiểu được, là ai nợ hắn?

Bùi Dật cực kỳ khổ sở. Nợ Chương tiên sinh mấy trăm triệu tấn tình cảm sâu đậm, chính là chính hắn, không có người thứ hai.

Hắn rất xin lỗi người yêu, không biết liệu còn có cơ hội bù đắp cho tất cả những điều này trong tương lai hay không.

……

Thành phố về khuya vắng lặng, không một bóng xe qua lại, một dãy đèn đường lặng lẽ sừng sững ở ven đường nhìn chăm chú.

Bùi Dật lái xe nhanh chóng đến đích, lái xe vào một khu dân cư sáu tầng xây bằng gạch không có gì nổi bật, dùng giấy tờ đặc biệt để xác nhận mở cửa.

Muốn vào nhà cần mất chút thời gian, cả tòa nhà dường như đều nghe thấy Đội trưởng Bùi ở dưới lầu điên cuồng ấn chuông cửa, hắn gọi cửa bằng hệ thống liên lạc nội bộ, khiến cho bảo vệ tiểu khu sợ tới mức dốc toàn lực chạy ra.

Nếu như Trần Hoán lảng tránh không gặp, hắn thật sự định ở dưới lầu nhà Lão Trần thổi gió đến bay giường hoặc biểu diễn ca múa dưới sân.

Ngón tay Trần Hoán bị thương còn quấn băng, bận rộn xong công vụ mới xuất viện về nhà, đã bị Đội trưởng Bùi hùng hổ giết đến chặn ở dưới nhà mình.

Đương nhiên, Bùi Dật chính là một khắc cũng không ngừng nghỉ, nhất định chặn ở cửa nhà Trần Hoán không cho chạy. Thiết bị liên lạc khảm trong cổ họng có thể liên lạc báo cáo cấp trên của hắn mọi lúc mọi nơi, nhưng mà hắn so với mật báo còn nhanh hơn.

Bên trán có một miếng băng gạc cầm máu, có chút đau.

Nhưng sự tức giận và không bình tĩnh ban đầu đã qua đi, hắn hiện tại rất bình tĩnh, đi tìm cấp trên của hắn lật lại sổ cũ.

Cục phó Trần vẻ mặt như lâm đại địch, sau đó chậm rãi ngã ngồi trên sô pha, sắc mặt biến thành giống như cha mẹ chết “Cuối cùng cũng đến ngày nói cho cậu biết".

Trần Hoán uể oải: “Tiểu Bùi, chúng ta kỳ thật, cho tới bây giờ cũng không ép buộc cậu làm bất cứ chuyện gì."

Bùi Dật nhìn cấp trên thân như chú của hắn: “Trí nhớ của tôi xảy ra sai lầm lớn, năm đó các người đã làm gì tôi?"

“Chúng ta không có gì nhất định phải làm với cậu!" Cục phó Trần trong đầu không có trang bị linh kiện kim loại cũng đau đầu muốn nứt ra, thuộc hạ dưới tay hắn, càng có năng lực càng là nhân vật ngoan độc, đều không áp chế được.

Trần Hoán buông tay giải thích: “Tiểu Bùi, mỗi một lần quyết định, đều là lựa chọn của cậu. Mỗi một lần trị liệu hoặc sửa chữa trên cơ thể của cậu, tôi đều có thể lấy ra dấu vân tay hoặc tự mình ký tên đồng ý của cậu mấy năm trước, cậu muốn tra từng cái một sao?"

Bùi Dật hai tay nắm chặt, ngồi ở trước mặt Trần Hoán: “Là tôi đồng ý cho các người làm như vậy?"

Trần Hoán khàn khàn nói: “Chính cậu cũng rất mâu thuẫn, tránh cho tình cảm càng lún càng sâu, cậu muốn chấm dứt quan hệ tình nhân với Chương tổng."

Tại sao?

Tôi, tại sao?

“Chiến đấu ở tuyến một, con đường phía trước gian nguy, núi đao biển lửa…… Trừ phi có thể giống như Sở tổng cùng Tiểu Hoắc năm đó, đem hai cái mạng buộc cùng một chỗ đồng sinh cộng tử." Trần Hoán biểu tình đột nhiên ngưng trọng, “Vốn là một đoạn quan hệ yêu đương, chúng ta vốn sẽ không can thiệp vào. Chỉ là, chúng ta đều không nghĩ tới, chính cậu cũng không nghĩ tới Chương tiên sinh lại nghiêm túc với cậu? Tất cả chúng ta đều bất ngờ, cậu cũng không nghĩ rằng anh ta sẽ tặng nhẫn kim cương và ngỏ lời cầu hôn! Đột nhiên trong vòng ba ngày cấp bách phải kết hôn, muốn sống cùng nhau, chính cậu cũng hiểu rằng điều đó là không thể. Thân phận và lập trường của cậu, nhiệm vụ của cậu, các quy định bảo mật…… Khi đó tất nhiên phải lựa chọn, chúng ta cũng không thể còng tay cậu, ấn đầu ép buộc cậu, chỉ có thể là cậu, tự mình từ bỏ."

Bùi Dật khom lưng vùi mặt vào lòng bàn tay. Thế giới của như hòa tan vào lòng bàn tay và cảm xúc ở đầu ngón tay hắn như đang trút ra.

Khi đó hắn cũng giống như một tín đồ trẻ, cuồng tín và bốc đồng. Con người thực sự cần phải trải qua những mất mát và thất bại, chỉ sau khi nhìn lại mới hiểu, đã từng vội vàng buông tay, quý giá cỡ nào.

Bùi Dật rất bình tĩnh: “Trong đầu ta khảm cái gì? Chip sửa đổi bộ nhớ, hay bom?"

“Không có." Trần Hoán lắc đầu, “Không có dùng chíp, huống chi là bom. Chúng ta quả thật hoài nghi, chúng ta thực sự nghi ngờ nhóm tội phạm không rõ danh tính đã khống chế Văn Vũ, lợi dụng một loại thiết bị, chính là Brain Twister do một quốc gia nào đó nghiên cứu chế tạo vài năm trước, thường được gọi là ‘ chip xoắn bộ nhớ ’. Nhưng chúng ta sẽ không đối với cậu…… sẽ không tạo thành tổn thương đối với thân thể cậu, Viện 503 đã làm chủ công nghệ bao phủ sóng sinh học rất tiên tiến …… Chỉ cần xử lý một đoạn ký ức ngắn, chặn và bao phủ các mảnh tế bào trí nhớ kéo dài vài tháng, không có tổn thương cấy ghép."

Bùi Dật gật gật đầu.

Trần Hoán Như được đại xá: “Nếu như cậu không tin, có thể kiểm tra hồ sơ hệ thống, có thư đồng ý do chính tay cậu viết và ký tên."

“Tôi đã làm gì với chính mình?" Bùi Dật lạnh nhạt cười, gật đầu kiểu máy móc, “Chỉ là một đoạn ngắn thôi, một đoạn thời gian kéo dài mấy tháng, tôi tự xóa sạch tình cảm của mình."

“Hoặc là, khi đó cậu cũng động lòng, tình cảm chân thật, không muốn liên lụy Chương tiên sinh." Cục phó Trần rốt cục nói ra một câu tương đối công bằng, “Chỉ sợ cậu là thật lòng, cậu quá quan tâm anh ta."

……

Cục phó Trần nói tất cả đều là sự thật sao? Bùi Dật đã không hoàn toàn tin tưởng lời nói của bất cứ ai.

Chương Thiệu Trì đưa cho hắn mã số và chìa khóa của một cái két sắt ngân hàng, không cần nhiều lời, để hắn tự mình đi xem.

Vị này ông chủ này rất thận trọng, như thần giữ của, trang sức quý giá đều được gửi vào ngân hàng, cho nên Bùi Dật điều tra biệt thự cũng không tìm được. Sáng sớm, hắn đã vội vã bước vào cửa ngân hàng, trong két sắt dưới tầng hầm, tìm được tín vật cầu hôn của vị hôn phu hắn niêm phong năm năm qua.

Một hộp nhung nhỏ màu xanh, đặt một cặp nhẫn nam nạm kim cương.

Quả thật không phải là trứng chim bồ câu lớn, chỉ một vòng đơn giản và hào phóng. Viền bên trong được chạm khắc tên họ của hai người, và một mũi tên xuyên trái tim tinh tế được điểm xuyết ở giữa.

Thông tin năm và tháng trên nhãn dưới đáy hộp, hắn không thể chối cãi: nhẫn cưới được mua vào tháng 9 năm 2014, trong ký ức đã mất của mình, mùa thu ở thành phố La Mã cổ kính.

Két sắt cũng chứa một ít ảnh chụp, tất cả đều được đóng gói trong túi giấy kraft. Ước chừng là người đàn ông của của hắn bình thường để ở nhà nhìn khó chịu nhưng lại không nỡ đốt cháy, nên cất vào ngân hàng như một di vật văn hóa cổ, chuẩn bị để lại cho hậu thế ba đời chiêm ngưỡng.

Bùi Dật ngồi xếp bằng trong phòng két sắt, trải ra sàn những bức ảnh thân mật lúc đi “bán trăng mật", bản hạn chế thời tiền sử, một trương một trương mà xem, từng chút từng chút nhặt lại ký ức mơ hồ trong góc.

Nhìn thấy đều nở nụ cười, mũi chua xót, nếm được sự ấm áp đã lâu không gặp.

Họ đã chụp những bức ảnh tự sướng không biết xấu hổ ở một số thành phố lớn dọc theo Biển Địa Trung Hải. Từ mọi góc độ, sử dụng nhiều tư thế khó, trên đỉnh tòa nhà chọc trời, trên rìa vách đá, hôn nhau và chụp ảnh. Hắn nhào tới trên người người đàn ông của mình, hai chân quấn chặt thắt lưng, vừa hôn môi vừa nhìn trộm máy ảnh, hai người ghé vào nhau cười thành một đứa trẻ ba trăm cân ……

Hắn gần như ngu xuẩn tự phụ buông bỏ có lẽ là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, còn luôn tự oán hận, cho rằng mình là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc nhân gian không được yêu thương.

Để anh chờ đợi một kẻ ngốc bướng bỉnh được bao phủ bởi các bộ phận máy móc hồi tâm chuyển ý suốt bao năm qua, tôi thực sự là một kẻ ngốc.

Ca, em nhớ anh.

Ca, em đã về rồi.

……

Khi Đội trưởng Bùi rời khỏi tòa nhà ngân hàng, chiếc đồng hồ liên lạc mà hắn mang theo đột nhiên nhận được tín hiệu mới.

Hắn kết nối, còn tưởng rằng Lệ Hàn Giang gọi lại cho hắn. Hắn lùi hai bước lên vỉa hè, quay lưng lại với dòng xe cộ qua lại, đồng hồ hiển thị tin tức không phải từ kênh quen thuộc.

【Bùi thân mến, cậu đều đã biết tất cả, rốt cuộc cậu cũng hiểu được những người tàn nhẫn này đã từng làm gì cậu. Họ lừa dối cậu, bọn họ là đang lợi dụng và bóc lột cậu, sau đó lại hủy diệt cậu, giống như họ bắt nạt và hãm hại cha cậu. Tôi là tới để cứu vớt cậu】

Lúc này ở trung tâm đường vành đai hai Yến Thành, trên con phố rộng lớn nhộn nhịp, Bùi Dật dùng khóe mắt quét khắp nơi, nín thở, tìm kiếm động tĩnh dị thường có thể xảy ra chung quanh.

An ninh tuần tra của tòa nhà ngân hàng ……

Công nhân vệ sinh đường phố ……

Xe cảnh sát tuần tra đậu ở góc phố ……

Nhiều phương tiện lao qua không dừng lại. Đô thị phồn hoa, nhịp sống gấp gáp, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nhưng trong lòng đầy sóng to gió lớn, thần hồn nát thần tính, nhìn vào mắt của bất cứ ai cũng như nhìn thấy camera giám sát.

Hắn lại xoay lưng đi, suy tư một lát, bình tĩnh trả lời điện văn: 【 Văn Vũ ở đâu? Trả lại Văn Vũ cho tôi, tôi mong anh ấy bình an vô sự 】

Thay vì chất vấn “bạn là ai" loại câu hỏi nhảm nhí mà không nhận được câu trả lời thỏa đáng, Đội trưởng Bùi trực tiếp bắt đầu nói điều kiện.

【 Cậu đau lòng, cậu cho rằng tôi rất đáng sợ sao? Không, tôi cũng không làm hại Văn Vũ. Những gì tôi đã làm với Văn Vũ, chính là chuyện bọn họ đã làm với cậu năm năm trước! Đáng sợ, phải không? 】

Đội trưởng Bùi đều có thể tạo nên một bức tranh sinh động, người đối diện gõ ra những ký tự này khi hai mắt đỏ bừng, ngón tay run rẩy. Giận dữ tồn đọng trong nhiều năm, trông giống như sắp ném màn hình và bàn phím vào hắn, là tức giận về sự trung thành và chấp mê bất ngộ của hắn.

Hắn ở trong lòng bội phục sát đất, thật là một đại biến thái kín đáo mà tâm tư quỷ dị, dùng phương thức này để mắng tỉnh hắn.

Lần này hắn sự thức tỉnh. Loại đối thủ thần cấp này, cũng chỉ có Boss ba ba Lệ Hàn Giang của hắn mới có thể ngang tài ngang sức.

【 Tôi hy vọng sẽ bảo vệ cấp dưới của tôi, Văn Vũ vô tội. Anh đưa hắn trở về, tôi sẽ đi với anh……】 Bùi Dật đánh ra một loạt chữ này, lại cảm thấy không ổn.

Hắn nhanh chóng xóa đi, giọng điệu cẩn thận trả lời: 【 Tôi rất khó chịu, tôi không thể tha thứ cho việc đối xử như vậy, anh có thể mang tôi rời đi đây không? 】

Cẩn thận nhấp vào gửi, cách không để gửi tin nhắn này.

Đối diện thật lâu không trả lời nữa, khiến Bùi Dật vắt hết óc suy tư mình nói sai câu nào? Không thể được bên kia tin tưởng.

Tín nhiệm là điều không thể mất đi trong cuộc sống. Nhưng hắn bây giờ không tin ai, rất khó tín nhiệm bất luận kẻ nào bên cạnh.

Thậm chí giảm thiểu cơ hội nói chuyện, không muốn sử dụng trang bị thông tin liên lạc. Vì điều đó sẽ dẫn đến việc nghe lén, mọi câu hắn nói ra đều được ghi lại và sao lưu.

Hắn gõ nhẹ tai nghe, phát ra âm thanh của điện, “bíp bíp" đánh một chuỗi ám hiệu ngắn, lặng lẽ thông báo cho thành viên trong đội của mình.

【 tập hợp mở họp, chúng ta phải hành động. 】

……
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại