Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 64

Bầu trời xanh thẫm, dải ngân hà như đang dệt một tấm lưới sáng.

Những ngôi nhà màu trắng trải dài tạo thành nhiều mảng bóng đổ có hình dáng kỳ lạ hiện ra trên mặt đất. Tiếng chó sủa và vài tiếng súng rải rác làm cho khu dân nghèo rung động giữa đêm khuya lộ ra vẻ bất an.

Những người còn ẩn nấp trên mặt trận bí mật này đêm nay đã không ngủ.

Tích…… Tích……

Những ngôi nhà đơn sơ bỏ trống, bàn làm việc hư hỏng phủ đầy bụi. Đài thu phát sóng nhỏ thỉnh thoảng phát ra âm thanh của dòng điện, đứt quãng, tìm kiếm các mục tiêu xa gần, tồn tại hoặc không tồn tại trong không khí… Ngoài ra còn có một loạt các thiết bị nghe lén thu nhỏ, một loạt các thiết bị kết nối dây điện màu đỏ, vàng và xanh lá cây trên bàn, đây như là một nhà xưởng nhỏ.

Những người làm việc suốt đêm, thỉnh thoảng lấy ra các công cụ mỏng như kim để gỡ lỗi và chăm chú lắng nghe.

Lệ Hàn Giang gõ gõ vào huyệt Thái Dương và xoa xoa đôi mày nhíu chặt, đôi mắt tràn ngập tơ máu vì mệt mỏi và thiếu ngủ. Một nỗi lo lắng âm thầm làm ông khó đi vào giấc ngủ, không bao giờ dám thả lỏng.

Chiếc cốc trên bàn được khảm một vòng cà phê lâu ngày, bên cạnh là một đống bánh quy, thịt hộp và mì ăn liền. Cà phê hòa tan và chất béo thực vật kém chất lượng có sẵn ở địa phương, hương vị khủng khiếp, làm cho những ông lớn đã quen với hạt cà phê xay cao cấp cảm thấy rất khó nuốt, còn không bằng uống nước biển Địa Trung Hải!

Công việc dò tìm tín hiệu quá phức tạp giống như mò kim đáy bể, ngay cả khi nó đã xâm nhập vào thiết bị liên lạc mà Lãnh Kiêu mang theo và bắt được những cuộc gọi lẻ tẻ thì vẫn khó mà xác định được vị trí của người đang ẩn náu ở đầu dây bên kia.

Người kia, không ở gần đây sao? Từ lúc bắt đầu đã không ở xung quanh Địa Trung Hải.

Các hacker có chỉ số IQ cao sử dụng điều khiển từ xa để thao túng một nhóm sát thủ và làm đại diện cho các thủ hạ kiếm được hoa hồng, họ có thể vĩnh viễn ẩn thân sâu trong rừng rậm trong hoặc là ở tận cùng của sa mạc, không cần phải bước lên sân khấu để tỏ quan điểm.

Lãnh Kiêu cũng là một thằng nhóc kiệm lời quái gở, rất ít khi liên lạc với những kẻ khác, sẵn sàng nằm trong quan tài ở giáo đường ngủ ba ngày ba đêm, cũng không nói một câu. Người này hình như thật sự không vướng bận với thế gian, phải không?……

Thời gian quay trở lại hai tuần trước.

Lãnh Kiêu đã trốn thoát khỏi nhà tù trọng phạm La Mã, thực sự đã lên một chiếc xe tải. Dưới lớp vỏ thùng xe kiên cố và bóng đêm, thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát.

Lãnh Kiêu bị vải đen bịt lại hai mắt, hai tay bị còng, ngồi dưới nòng súng cứng ngắc sau đầu.

Lệ Hàn Giang dùng súng chống đầu Lãnh Kiêu, thẩm vấn chính chỉ là một chuyện: Ai phái cậu tới, ai phái Ninh Phi Ngữ và Hoàng Vĩnh Phong, người đứng sau lưng cậu, “họ" bây giờ ở đâu?

“Ông chính là muốn hỏi cái này cho nên cứu tôi ra? Vậy thì ông quên đi." Lãnh Kiêu bị bịt mắt, tay chân nhúc nhích không được vẫn không chịu thua, giọng điệu đùa cợt, “Tôi không biết người ông muốn tìm ở đâu!"

“Đừng giở trò." Lệ Hàn Giang nói chuyện lạnh nhạt như băng, “Cậu không có cấp dưới, tổ chức hậu viện,  hỗ trợ nguồn tài chính. Tiền, súng ống, thiết bị liên lạc mang trên người, còn có thuốc thử thuốc men, những thứ đó, không phải do chính cậu một mình một ngựa có thể chế tạo ra. Ai đã cung cấp và hỗ trợ cậu trong một loạt các vụ ám sát ở Nam Âu? …… Thành thật mà nói đi"

Người thẩm vấn định bắt đầu từ đôi tay bị còng của tù nhân, dùng một ngón cắt và lột da từng ngón tay, Lãnh Kiêu rốt cục cũng không chịu nổi, mắng một câu mẹ nó, nói: “Tôi thật sự không biết! ông có hỏi cũng vô ích, tất cả mọi thứ đều từ mạng và kênh liên lạc, luôn là người đó tìm tôi trước!

“Họ biết mã hiệu của tôi, biết tôi bị MCIA6 khai trừ và lưu đày, lúc tôi rơi vào đường cùng đã cho tôi một khoản tiền, yêu cầu tôi giúp họ áp tải một giao dịch ở Bắc Phi, giám sát tiến độ của một căn cứ thử nghiệm, lấy hoa hồng chính là …… cái mà tôi cần đó là tiền và vũ khí, chính là như vậy, ông con mẹ nó đừng tùy tiện cắt ngón tay của tôi!"

Đúng là như vậy.

Lại là một “người bị xóa tên" lưu lạc giang hồ, cùng đường bí lối, dễ dàng bị thuyết phục và lợi dụng. Rất khó nói là do đạo đức yếu kém, do lòng tham, hay là do sống không còn gì luyến tiếc nên tự sa ngã, câu chuyện báo thù chẳng qua làm một tấm lá chắn, một màn che mắt rẻ tiền.

“Người đó, yêu cầu cậu tấn công ám sát Đội trưởng Bùi sao?"

“Không, không có…… Họ muốn bắt sống."

“Nếu họ không muốn cậu đả thương người khác, cậu dám tự chủ trương sao?"

“Tôi tự chủ trương thì sao? Mấy người ai nấy đều liều chết bảo vệ họ Bùi kia?" Có một chút đố kỵ ngày đêm dằn vặt trong lòng, Lãnh Kiêu hỏi, “Ông rốt cuộc là ai, vì sao không một phát bắn chết tôi đi?"

“Còn muốn chào hỏi ‘người liên lạc’ của cậu, cần gì phải đánh chết cậu?" Lệ Hàn Giang thản nhiên trả lời, giống như đang trêu chọc một con khỉ ở trong lòng bàn tay.

Theo phán đoán của ông ta, “họ" lớn trốn ở phía sau không chịu ra mặt, trên tay quân bài có thể đánh cũng không còn nhiều. Cái tên Lãnh Kiêu không quá nghe lời này, chính là “thiết bị định vị" có thể liên lạc được với người phía sau màn.

Hơn nữa, một người trẻ tuổi lại tràn ngập tính khí như vậy, cũng là một sinh mạng, chẳng lẽ không đụng phải tường nam sẽ không quay đầu lại, không cứu sao?……

“’Họ’ đã nói một từ trong email," Lãnh Kiêu đột nhiên nhớ tới trọng điểm, “‘họ’ nói: Tôi muốn lấy lại người đàn ông thuộc về tôi và người mà tôi yêu thương và kiệt tác tuyệt vời nhất mà hai chúng tôi tạo ra trên thế giới này, hai chúng tôi hợp lại làm một, là một bản sao hoàn hảo nhất …… Kiệt tác đó chính là Đội trưởng Bùi đúng không? À, còn người đàn ông thương yêu đâu?"

“Là tôi." Lệ Hàn Giang nói.

Xung quanh chìm vào im lặng không nói nên lời, đồng hồ trên tường vỡ vụn khiến thời gian như ngừng trôi ở một khoảnh khắc nào đó, nhưng vĩnh viễn không cách nào quay lại.

Lệ Hàn Giang lúc rời đi nói với Lãnh Kiêu: “Trên còng tay có đặt hẹn giờ, nó sẽ được mở trong hai giờ, và cậu có thể tự mình rời đi."

Lãnh Kiêu chần chừ: “Ông không giết tôi sao? Ông không sợ thả hổ về rừng sao?"

Lệ Hàn Giang: “Cậu là hổ sao?"

Lãnh Kiêu: “…… Ông!"

“Ơn" không giết, quả thực là sự khinh miệt và sỉ nhục trắng trợn đối với một đặc vụ sát thủ.

Lệ Hàn Giang nghiêm nghị cười: “À, giữ cậu lại để Đội trưởng Bùi bắt cậu một lần nữa, giữ lại để cho nó quyết định."

Lãnh Kiêu bị câu nói khinh thường này tức giận nổ tung: “Nếu như quyết chiến một trận một chọi một công bằng, Bùi Dật có thể đánh bại và bắt được tôi không?"

Lệ Hàn Giang xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại: “Nếu nó một chọi một đánh bại cậu, cậu đã sẵn sàng đầu hàng sao?…… Được rồi, tôi sẽ chờ xem."

Trên lục địa hoang dã này, nguyên thủy nhất mà tàn khốc nhất chính là cá lớn nuốt cá bé, sinh mệnh luân hồi, chính là như vậy. Sư tử con bị cha mình trục xuất khỏi bầy sư tử, bị ép ngoan cường tự lập, trước mắt cũng chỉ có hai lối thoát, hoặc là lặng yên chết ở hoang dã, hoặc là chiến đấu đẫm máu, rồi có một ngày vương giả trở về …… Đội trưởng Bùi nếu như ngay cả tên nhóc như cậu cũng không bắt được, đừng mong có thể quay về quê lại gặp ông già mình.

……

Chỉ cách nhau vài dãy nhà và một khu dân cư thấp tầng.

Tầng áp mái của một tòa nhà mái dốc chứa đầy hàng tạp hóa, quanh năm không có hộ gia đình nào cũng một cặp vợ chồng đang ẩn nấp.

Ở một chiếc bàn thấp trước mặt, chất đầy các loại dây điện đủ màu sắc, ống điện cực, linh kiện và các bộ phận, cùng với “đài phát thanh tạm thời" đơn sơ tự chế, Bùi Dật mân mê hết ba tiếng đồng hồ rốt cục cũng buông tha, tự oán hận mà ngã xuống bàn: Ôi……

Đội trưởng Bùi đỉnh đỉnh đại danh của MCIA6, cuối cùng cũng phải thất vọng thừa nhận mình là một lãnh đạo có chỉ số IQ thấp không thể rời khỏi sự hỗ trợ kỹ thuật hậu cần.

Lúc này mới biết được ‘tiểu ngọt ngào’ hoa hướng dương của hắn quan trọng cỡ nào, cần thiết cho chuyến du lịch gia đình, càng không thể thiếu trong cuộc sống! Về sau đứa nào dám cười nhạo cục cưng của hắn tay trói gà không chặt không thể đánh không thể giết, hay là một ‘trạch nam’ ngu xuẩn không tìm được đối tượng, hắn sẽ thay Phạm Tiểu Hoa đánh đối phương cứt đái ra đầy đất!

Cách xa hàng nghìn dặm ở hậu phương, đồng chí Phạm Tiểu Hoa, đồng chí chiến hữu thân yêu của hắn, sau một ngày bị giam cầm, lúc này đã được gửi đến nông trại Bắc Đới Hà ven biển nghỉ phép.

Cấp trên lại sợ đứa nhỏ này lén lút bỏ trốn nên đã lắp vào mắt cá chân một thiết bị định vị điện tử, không được phép bước ra khỏi cổng khu nhà.

Phạm Cao ủy khuất hò hét: Tôi không phải là tội phạm hiếp dâm, sao lại lắp cùm chân điện tử cho tôi.

Hắn đã bị giam giữ vào thời điểm đó chủ yếu là để giải thích “những sai lầm". Trần Hoán mắng vào mũi hắn: “Cậu biết cậu đã làm cái gì không? Cậu nghĩ cậu rất nghĩa khí và đã giúp đội trưởng của mình sao? Nếu Tiểu Bùi ở nước ngoài gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ngu xuẩn!"

Phạm Cao chán nản cúi đầu: “Nhưng cục trưởng Trần, ông không nên hợp tác với đám ngu xuẩn ở Tổng Bộ kia, chạy đến New Delhi bắt đội trưởng của chúng tôi ……"

“Không ai thực sự muốn bắt hắn chỉ là bảo vệ an toàn cho hắn!" Trần Hoán dùng nắm đấm đập vào vách tường phòng giam, “Bên ngoài ‘Sói đơn độc’ lang thang rất nhiều, đều đang chờ gặm hắn, ăn hắn, chúng ta có thể làm gì bây giờ?"

Trần Hoán đột nhiên tỉnh táo: “Nhóc con, cậu làm sao thu được tin tức? Cậu đã nghe lén kênh của tôi?"

Vai Phạm Cao run rẩy, ôi mẹ ơi.

Trần Hoán lấy tay chọc vào trán Phạm Cao: “Cậu thật sự có bản lĩnh, bình thường làm nhiệm vụ chính, sao lại không lợi hại như vậy?"

Phạm Cao lẩm bẩm: “Bình thường tôi cũng có thể lợi hại sao?"

Liên Nam Ngọc trầm mặt tiến vào, gọi Trần Hoán ra ngoài cửa thương lượng vài câu: “Đừng mắng quá nặng, người sau này còn phải dùng, không thể đả thương lòng người …… Đều mắng đến bỏ chạy hoặc rút lui, dưới tay chúng ta còn có người làm việc sao?"

Cục phó Trần sắp ói ra máu, quát mắng nhốt đứa nhỏ này lại tự kiểm điểm, hơn nữa tịch thu tất cả thiết bị điện tử cùng công cụ liên lạc bên cạnh. Hiện giờ, không chỉ có  nhóm lớn tuổi ở trên không tuân theo sự điều khiển, mà cả nhóm nhỏ phía dưới cũng không phục tùng sự điều khiển của ông, nhiều lần bị khiêu khích làm cho ông cảm thấy thất bại.

Phạm Cao uất ức: “Để lại ipad chơi game được không?" “Có thể để ổ cứng xem phim mà không có kết nối internet không?"……

Trần Hoán nói: “Một cái cũng không để lại cho cậu, chuyển đến nông trại Bắc Đới Hà, làm 100 giờ lao động tình nguyện bắt buộc!"

……

Bùi Dật lúc này quả thực vô cùng ỷ lại, cũng chỉ có thể ỷ lại, “đội viên ngoài biên chế" của Đội A kia mai phục ở nơi nào đó không nhìn thấy, vị hacker vô hình sống chết cũng không hé răng một tiếng.

Nếu không, Lãnh Kiêu đã chạy đi đâu hắn thậm chí không thể tìm thấy.

Một đôi bàn tay to vô hình trong hư không trong nháy mắt đã kết nối được sóng điện của Đội A, nói chuyện thông suốt làm cả người hắn nổi da gà.

Đêm khuya vắng lặng, lần nữa nhớ lại, trên da vẫn còn một tầng rung động. Hắn biết là ai làm, có thể đoán được, nhưng về mặt tâm lý hắn không muốn thừa nhận điều đó một cách dễ dàng. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại, liên tiếp phát sinh, dường như lúc nào nó cũng muốn chứng minh cho hắn: Đúng vậy, chính là người đàn ông đó, nghe nói hắn và người đàn ông này được cho là có liên hệ máu mủ.

Là cha của mình sao?

Từ khi còn là một thiếu niên cho đến khi trưởng thành, đã quen cô đơn trong rừng sâu, luyện thành một thân cốt thép, có tôn nghiêm của riêng mình. Đột nhiên ép buộc nhét cho hắn một “quan hệ huyết thống", hật sự là khó có thể chấp nhận. Gần 30 tuổi rồi, bây giờ tôi có còn cần cái này nữa không?

Huống chi là vị làm rể hiền cho lão thuyền vương đảo Sicily kia, sau đó kế thừa một lượng lớn tài sản, và ôm cô gái ngoại quốc ở trong tay rêu rao khắp nơi. Lúc trước khi tôi cần ông, ông đã ở đâu?

……

Ánh trăng đẹp hơn cả tuyết chiếu vào cửa sổ nhỏ trên tầng gác mái và rắc nó trên một tấm nệm cũ.

Ánh trăng cũng chiếu lên thân thể yên lặng của Bùi Dật, một đôi chân có vẻ thon dài. Động tác nhẹ nhàng, những tiếng thở dài chán nản và những nếp gấp tập trung trên ga trải giường đều phơi bày sự ngập ngừng và rối rắm bên trong.

Hắn đưa tay sờ ba lô ở góc tường, móc ra món đồ chơi hình trứng từ bên trong ……

Thứ này chính là đồ điện tử hắn dùng thành thạo nhất, những thứ khác hắn đều không giỏi. Khi còn học đại học đã không chăm chỉ học tập, sau đó, lại cũng không chăm chỉ học tập bởi, bởi vì sư phụ Sở Tuần của hắn cũng không phải làm thiết bị kỹ thuật. Sở tổng rõ ràng dựa vào tài ăn nói, dạy ra cái đức tính của học trò như vậy, nên tự cầu đa phúc đi!

Đắm mình trong niềm vui vô độ, uống rượu độc giải khát. Rõ ràng làm việc này nhưng trước mắt không ngừng lướt qua lại là rất nhiều bóng người quen thuộc, Trong quán bar ở Napoli, giữa quần ma loạn ảnh, quần da màu đen, đôi mắt thâm trầm của người đàn ông, còn có đường phố ngột ngạt ở thành phố nước Venice, vết máu loang lổ trên vách tường cao dốc đứng, ……

À ——

Cuối cùng đập vào màng mắt hắn chính là gương mặt Giang Hãn, ở khách sạn Napoli, chỉ cách đó vài bước, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hắn…… Bùi Dật nắm lấy ga giường, xé ra những vết nhăn, tâm tình giống như sụp đổ, thân thể không ngừng run rẩy.

Trong lúc bất ngờ mất cảnh giác, có người đột nhiên đột nhập vào tầng áp mái, đôi bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay hắn, đè trên nệm.

Bùi Dật liều mạng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông mà hắn quen thuộc nhất. Hơi thở nóng hổi bao phủ bờ môi của hắn, cũng đang rất đau lòng hôn hắn.

Chương Thiệu Trì lại hôn lên tai và gáy hắn rất dịu dàng, để hắn dần dần thả lỏng thân thể.

Trong thân thể không ngừng phát ra tiếng rung tần số thấp, Chương tổng nhất định nghe được, giật mình: “Đồ chơi kia có tốt không?"

“Không dễ dùng." Bùi Dật nhắm mắt hừ một câu, nói thật, lông mi ướt át.

Người đàn ông không cười nhạo loại thói quen đáng xấu hổ này của hắn cũng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, mà là lật hắn lại …

Lúc hai người mạnh mẽ vuốt ve âu yếm nhau, Bùi Dật dùng ánh mắt nhắc nhở: kênh tai nghe, thông suốt.

Nhắc nhở đến quá kịp thời. Chương tổng giật mình, từ trong lòng ngực Đội trưởng Bùi rút đầu ra: Người đó có nghe thấy không?

Nói nhảm, đương nhiên có thể nghe thấy nếu như đối phương kết nối kênh. Bùi Dật nháy mắt.

Chương Thiệu Trì nhỏ giọng mắng một câu, lỗ tai nóng lên, lần đầu tiên cảm thấy trên giường không có chỗ nào trốn, lão tài xế lần đầu tiên gặp phải xấu hổ không có đất dung thân như vậy.

Hai người hoàn toàn dùng ánh mắt cùng khẩu hình trao đổi, cũng không dám lên tiếng. Chương Thiệu Trì: Tại quán bar ở Napoli, lúc em ngồi trên đùi tôi.

Bùi Dật: Đúng vậy, tôi nhảy LAP Dance cho anh, ông ấy ngồi yên ổn bên cạnh anh, nhìn chằm chằm hai chúng ta lăn lộn.

Chương Thiệu Trì: Mẹ kiếp, may mà lúc đó không lột quần áo…… Có vẻ như tôi đang mặc lại quần áo cho em? Không phải lúc đó ông ấy chỉ muốn giết tôi sao?

Bùi Dật: Anh may mắn là giúp tôi mặc vào, không lột sạch tôi.

Chương Thiệu Trì: Lão già đó chắc phải lột da của tôi!

Bùi Dật: Là ông ấy lấy “điểm" của tôi cho anh, lúc đó chính là thăm dò xem anh sẽ làm như thế nào.

Chương Thiệu Trì:…………

Chương tổng trong lòng chửi rủa Trần Hoán, vì sao tôi phải chạy tới Nam Âu tìm vị ông chủ Giang kia, lấy chuyện làm ăn làm vỏ bọc thăm dò tình báo? Ngu xuẩn. Điều này thật mỉa mai? Múa rìu trước cửa Lỗ Ban, đùa giỡn đại đao trước mặt Quan Công.

Ở dưới mí mắt kim bài đặc vụ tiền nhiệm MCIA6 giả trang, ông chủ Giang thả cho anh một con đường sống, thật sự là tạo hóa của anh. Về sau không bao giờ muốn nhìn thấy nhân vật tâm tư khó lường, cáo già xảo quyệt đó nữa.

Tiếng dòng điện đột nhiên chảy qua kênh.

Cả hai phải ngồi thẳng và chỉnh đốn quần áo, giống như trong tầng áp mái này có bóng đèn lớn cùng camera chiếu theo bọn họ.

Người quen xa lạ trong kênh, dường như không quan tâm chút nào đến việc hai người bọn họ vừa rồi làm “hai người xoay chuyển" ở trên nệm rách, kết nối với thiết bị của Đội trưởng Bùi, gửi một loạt các văn bản, chia sẻ tư liệu.

Đội viên bên trong bộ phận tư liệu cơ mật của MCIA6, “đội viên ngoài biên chế" lại không biết từ đâu ra, rất thống khoái ném cho hắn một file văn bản.

Bùi Dật liếc mắt một cái mười hàng, đọc nhanh như gió: “Trước tiên lột sạch tên Lãnh Kiêu này. Sau khi tiến vào đặc huấn doanh của MCIA6, rồi đến tuyến đầu khu vực Trung Á – Viễn Đông, cùng các nhiệm vụ và kinh nghiệm dài hạn ở Istanbul và Moscow trong những năm qua, tôi có tất cả."

Trong tai nghe, ngón tay bên kia chọc nhẹ một cái “bang", đáp lại hắn: Ừm.

Bùi Dật lại nói: “Người này quan hệ xã hội rất đơn giản, với tính cách đơn độc và cuộc sống đơn điệu, gần như không có bạn bè, không có người yêu và cũng không có người thân nào khác. Lãnh Kiêu và anh trai hắn vẫn không có đường ai nấy đi, luôn giữ liên lạc bí mật, cho nên anh trai hắn vừa chết, tinh thần liền bị đả kích lớn……"

Lại có một tiếng “bang" nhẹ trong tai nghe.

Chương Thiệu Trì: “Cũng không có người yêu?"

Bùi Dật: “Không có."

Chương Thiệu Trì: “Không nhất định là phụ nữ, người yêu là đàn ông thì sao?"

“Trong tư liệu hoàn toàn không có dấu vết." Bùi Dật nói, “Đời sống tình cảm của đặc vụ không có khả năng giữ bí mật lâu dài, dù sao cũng phải bại lộ dấu vết, sau đó bị cấp trên hẹn hỏi giải thích vấn đề, cuối cùng buộc phải tự thú và chờ được khoan hồng, chờ lãnh đạo khoan dung đại lượng phê duyệt ……"

Phê duyệt để làm gì?

Bùi Dật ngậm miệng lại, nói sang chuyện khác.

Vị cựu đội trưởng Đội A – Trung Á kia, chỉ sợ chính là loại cuồng công việc mà cấp trên thích nhất, bên cạnh chỉ có đội viên cấp dưới. Không có tai tiếng, đừng nói những chuyện thị phi.

Trong hồ sơ, đương nhiên cũng có thuộc hạ từng là cấp dưới của vị đội trưởng Lãnh kia, Bùi Dật nhíu mày gõ vào thư mục mà hắn chưa đọc bao giờ, bên trong có ảnh của một số đặc vụ tinh nhuệ của đội AB đã từng dưới trướng Lãnh Kiêu.

“Đều là đàn ông." Vẻ mặt Chương tổng như chợt hiểu ra lập tức bị thuyết phục, “Hắn thích đàn ông, cho nên tên khốn kiếp này đối với em lúc trước không có tâm tư tốt lành gì……"

Bùi Dật kiên quyết lắc đầu, không thể nào! Lãnh Kiêu mỗi lần nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sắc bén, cũng chưa từng có thiện ý hay tình yêu, thậm chí còn đã từng dùng kim tiêm vi khuẩn bệnh than tấn công hắn, chính là kẻ thù gặp nhau vô cùng cay mắt.

“Anh cảm thấy những bức ảnh này trông giống như ai? Đều là đội viên Lãnh Kiêu tự mình tuyển chọn đề bạt, trông đều có chút giống nhau, giống một người?" Bùi Dật nắm tóc mình, dùng sức cào vài cái, ảo não. Vừa rồi tiêu hao quá mức mất đi protein trong cơ thể, vẫn chưa được bổ sung.

“Đội trưởng Lãnh chọn người hình như chuyên môn chọn theo một khuôn mẫu, kiểu tóc khuôn mặt đều rất giống nhau, tuyệt đối là một người tôi từng gặp qua!" Ngón tay vô thức quấn lấy cuộn dây điện trên bàn, quấn lấy lại bỏ ra, lại vòng qua, trong đầu Bùi Dật chính là một mớ dây điện, hỗn loạn như ma.

“Giống ai?" Chương Thiệu Trì lẩm bẩm tìm kiếm trong trí nhớ.

Trong kênh một mảnh trầm tĩnh, có vẻ như đều đang suy nghĩ, phán đoán, cân nhắc.

Chương Thiệu Trì lại bắt đầu nhai chanh: “Là đối tượng nhiệm vụ nào trong lòng em sao? Dù sao tôi cũng không có ấn tượng."

Bùi Dật thẳng thừng phủ nhận: “Quá thanh tú, thao không nổi, tôi lại không thích loại diện mạo này!"

Trên bàn còn có một con dao ăn thịt nướng và cắt thịt dê mà Chương tổng vừa làm tiệc nướng BBQ giản dị ở trong căn phòng rách nát này.

Linh quang chợt hiện ra bình thường, Chương Thiệu Trì một tay đùa bỡn thanh dao ăn, ở trong lòng bàn tay thành thạo xoay một cái, “Bang", chọc vào khe hở trên mặt bàn.

“……"

Dao ăn hơi run rẩy đứng trên mặt bàn, mang theo tiếng vang kim loại.

Bùi Dật trừng mắt nhìn Chương tổng nhà hắn, hai người đều bừng tỉnh, thấp giọng nói ra tên của một người.

Sẽ là như thế này?

“Tôi ngay từ đầu đã cảm thấy kỳ quái. Trên con tàu mị ảnh kia, một thiếu gia giàu có cơm áo không lo, tuy nói là tam phòng nuôi dưỡng, nhưng lúc bình thường cũng phải được chiều chuộng từ nhỏ, hết lần này tới lần khác đi đường dài một mình, động cơ không rõ hành tung quỷ dị, người này chắc chắn là có vấn đề!" Chương Thiệu Trì một chưởng đem dao cắt thịt dê đập phẳng trên bàn.

“Ca, anh thật lợi hại, có mắt nhìn người, anh không có ‘vu oan’ vị Chu công tử kia" Bùi Dật nhẹ giọng nói.

Trên con tàu kia có người ngụy trang quá tuyệt diệu, giả heo muốn ăn hổ, tuy nói cuối cùng không ăn được hổ còn bị hổ cắn một miếng, bị thương đổ máu, nhưng quả thật giấu diếm được Đội trưởng Bùi khôn khéo, giả vờ là một kẻ ngốc quá hoàn hảo. Dám lên con tàu kia, ai là thiếu cân thiếu lạng?

“Kết quả thì sao, Ilya trực tiếp dùng dao xuyên thủng tay tên nhóc kia." Chương Thiệu Trì nhắc tới vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Chu công tử tại chỗ chịu thiệt thòi lớn như vậy, máu chảy gần như tàn phế ……" Bùi Dật giật mình, “Hắn hoàn toàn có thể bán đứng tôi, nhưng hắn không có vạch trần ngay tại chỗ, hắn kỳ thật biết được, ở trên tàu, từ đầu đến cuối là đang nghĩ cách yểm hộ tôi?"

“……"

Một đám sương mù không xác định dưới đáy hồ đột nhiên đảo ngược lên mặt nước, mọi chuyện dường như trở nên rõ ràng, dễ dàng giải quyết. Một tia sáng ban ngày chiếu sáng mặt nước trước mắt.

Trong kênh một lần nữa truyền đến âm thanh chọc nhẹ tai nghe, giống như gật đầu đồng ý: Có lý.

Trên đời này không có người nào chân chính không vướng bận, đến rồi đi không chút dấu vết, trải qua mấy chục năm cuộc đời, vẫn sẽ luôn lưu lại một đường uốn lượn, chứng minh người này đã từng tới đây ……

Tất cả đội viên năm đó đội trưởng Lãnh tuyển chọn, ít nhiều giống một vị hành khách trên con tàu Mị Ảnh, Chu Bân thiếu gia.

“Tra xem Chu Bân, hắn có phải là người MCIA6 chúng ta? Hoặc là nhân viên tình báo của các bộ phận khác, hoặc là đặc vụ của Tổng Bộ?" Bùi Dật dập đầu lên bàn, đột nhiên cười ra tiếng, “Lãnh Kiêu nhất định hận tôi thấu xương, nhất định muốn đem tay tôi chọc thủng mấy lỗ máu, thảo nào hắn chán ghét tôi như vậy."

Ở đầu kia kênh, Lệ Hàn Giang cũng thở dài một hơi, nhanh chóng gõ ra một phần điện văn bí mật, nhấn “Gửi".

【 Chu Bân, một người đàn ông 28 tuổi quốc tịch Trung Quốc sinh ra ở Macau, hành khách trên tàu Mị Ảnh, người này có che giấu thân phận, kiểm tra lý lịch, kinh nghiệm bộ phận, tên mã của hắn, còn có quan hệ tình cảm của hắn và Lãnh Kiêu. 】

……
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại