Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
Chương 59: Đổi khác
Hai người ôm chặt nhau, đôi bóng trên mặt đất hợp lại thành một, quấn quýt không rời. Hạnh phúc khôn xiết đã dịu xuống, đau đớn lại bắt đầu gợn sóng trong lòng, Mạnh Tang Du nhắm mắt, ép nước từ hốc mắt đang chực tràn ra. Phụ thân không việc gì, nhưng A Bảo lại vĩnh viễn mất đi, không ai biết, đối với cô mà nói A Bảo quan trọng đến thế nào. Nó đi rồi, để ngừa kẻ khác chỉ trích, ngay cả đau buồn cô cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Đã có cơ hội trút ra, vậy thì, ngay tối nay, ngay lúc này, xin cho phép cô vì nó mà tế lễ.
“Tang Du?" Hơi nóng và cảm giác ẩm ướt truyền đến từ cổ, Chu Vũ Đế nhíu này, bắt lấy cằm cô, nâng gương mặt của cô lên. Khuôn mặt trắng nõn đã nhòe nhoẹt nước mắt, cô gái luôn luôn kiên cường này đang nức nở khóc trong câm lặng.
“Sao lại thế này? Hử? Có chuyện gì kể cho trẫm biết!" Ngữ khí của người đàn ông cực kỳ kiềm nén, tuy khuôn mặt lê hoa đái vũ này rất đẹp, nhưng hắn lại không thích chút nào!
“Không sao ạ, tôi… thần thiếp vui quá, vui đến không nén được mà khóc!" Mạnh Tang Du lẹ làng lau khô nước mắt, vẻ yếu ớt trong khoảnh khắc đã tan mất, dường như chỉ là ảo giác. Hoàn hồn lại từ vui mừng cùng đau khổ, cô mới phát hiện, hai chân mình dẫm trên long ủng của hắn, hai tay mình vòng quanh cổ của hắn, tư thế thân thiết quá đáng.
Tiến cung ba năm, đây là lần đầu tiên cô thất lễ, lại còn ngay trước mặt người đàn ông này. Cô hơi sửng sốt, nhưng cũng không thể phủ nhận, cảm giác có người sẻ chia quả thật không tệ. Người ta khi đè nén quá lâu đều cần một chỗ để trút.
“Phải không?" Hắn nheo mắt, không nói gì nữa, cúi đầu hôn khóe mắt ngấm ướt của cô, tỉ mỉ liếm đi chát đắng còn lưu lại.
“Hoàng thượng…" Mạnh Tang Du há miệng, thần sắc không được tự nhiên, nhưng lời chưa nói hết đã bị lưỡi hắn chặn lại, biến thành tiếng ưm mê người. Bên trong, ngoại trừ tiếng môi lưỡi quấn quýt đã không còn âm thanh nào khác.
Phùng ma ma cùng Kim ma ma đứng chờ ngay cửa, nghe thấy tiếng động bên trong, Phùng ma ma thấy hơi không thoải mái, Kim ma ma lại bất động như núi. Qua hơn nửa chén trà nhỏ, Kim ma ma đi lên trước nhè nhẹ gõ cửa phòng, thấp giọng nhắc, “Hoàng thượng, giờ đã không còn sớm, ngài cần phải trở về. Thái hậu đã có lời dặn dò, nơi này là Từ Ninh cung, không tiện để ngài ngủ lại."
Chu Vũ Đế đang đưa tay vào vạt áo của Tang Du, dùng sức xoa nắn bán cầu tròn trịa căng đầy kia, vùi đầu vào cổ cô thỏa thích liếm mút. Hai người dù sao cũng đã trưởng thành, tâm tình lơi lỏng, lại lâu ngày trống trải, đều có chút khó kìm lòng. Lời nhắc của Kim ma ma cơ hồ như một câu ma chú, phá tan trong nháy mắt cảnh phong tình kiều diễm nóng hừng hực bên trong. Mạnh Tang Du hoàn hồn, nhanh chóng đẩy hắn ra, mắt lóe lên một khắc. Cô lại bị người đàn ông này mê hoặc!
Đáng chết! Chu Vũ Đế ngươi mắt đỏ rực, lầm bầm nguyền rủa. Hắn ôm Tang Du vào lòng, khàn khàn nói, “Để trẫm ôm một lát!"
Cảm giác được thứ cứng ngắc của đàn ông đang để ở thắt lưng mình, Mạnh Tang Du không dám lộn xộn, ngoan ngoãn để hắn ôm. Dục vọng nồng đặc đã giảm, nhẹ nhàng ấm áp cùng dịu hòa ôn nhu khuếch tán vào hơi lạnh trong không khí.
“Trẫm phải đi rồi, tiễn trẫm." Vùi mặt vào gáy nàng hít sâu một hơi, Chu Vũ Đế ngẩng đầu lên, ngang ngược ra lệnh.
Mạnh Tang Du nhún gối đáp lời, đang chuẩn bị khoác thêm áo, hắn đã cầm áo lên giúp cô mặc vào, sau đó ngồi xuống nắm lấy bàn chân ngọc xinh xắn, mang tất cùng giày thêu cho cô. Động tác lưu loát tự nhiên, cực kỳ thuần thục như đã từng làm qua trăm ngàn lần. Mạnh Tang Du cúi mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp khó nói nên lời. Nếu người này không phải là Hoàng đế, có khi cô sẽ cảm động thực tình cũng không chừng. Cho dù là ở thời hiện đại quảng áo rùm beng chế độ một vợ một chồng, che chở dịu dàng như vậy cũng khó mà thấy được.
Mặc áo mang giày xong, hắn mỉm cười vuốt lại mái tóc rối bời phủ hai bên má cô, lại lấy thêm áo khoác bọc kín cô lại, lúc đó mới nắm tay cô đẩy mở cửa phòng. Phùng ma ma cùng Kim ma ma như hai ông thần giữ cửa, một trái một phải canh gác chặt chẽ, Thường Hỉ bị ép đến một góc đang cúi đầu, vẻ mặt thông cảm sâu sắc. Gần gũi với vợ cũng phải giới hạn thời gian, Hoàng thượng đúng là nghẹn chết!
“Bảo ngự liễn đến cửa cung chờ, trẫm cùng Tang Du đi bộ một đoạn." Chu Vũ Đế ra lệnh cho Thường Hỉ.
Thường Hỉ tâu vâng, thấy hai người cầm tay nhau bước vào màn tuyết, lập tức bước lên phía trước che dù.
Tuyết mới rơi trong khiết sạch sẽ, xốp như bông vải, khi dẫm lên còn nghe tiếng lạo rạo giòn tan, nghe thực thú vị. Tay bị hắn nắm chặt, mười ngón quấn quýt, nhiệt độ cơ thể hòa cùng nhau, hai hàng dấu chân song song trên lớp tuyết chưa ai bước qua, thân mật khăng khít. Không có hư tình giả ý, đây là lần đầu tiên Mạnh Tang Du cùng hắn gần gũi mà yên ổn hòa bình như thế, cảm giác trong lòng vô cùng lạ lẫm.
“Tiễn đến đây được rồi, nàng về đi." Tuy đã cố thả chậm bước chân nhất có thể, nhưng cửa cung chẳng mấy chốc đã sừng sững trước mặt, Chu Vũ Đế cẩn thận khép chặt tà áo khoác lông cừu cho nàng, phủi vài đóa hoa tuyết đậu trên vai nàng xuống, dịu dàng mở miệng.
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng." Mạnh Tang Du nhún gối hành lễ, thấy hắn vẫn không động đậy, ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi. Theo lý, cô phải nhìn theo đến khi ngự liễn của hắn khuất hẳn tầm mắt mới có thể rời đi.
“Nàng đi trước đi, trẫm ở đây nhìn nàng." Chu Vũ Đế xoa xoa chóp mũi ửng đỏ vì giá lạnh của Tang Du, giọng nói khó nén được cưng chiều, thấy đôi mày thanh tú kia khẽ nhíu lại, đang định từ chối, lập tức nắm lấy vai nàng, xoay người cô lại, “Đi đi, nàng đi rồi trẫm đi." Ngữ khí mạnh mẽ không cho phép kháng cự.
Mạnh Tang Du sửng sốt gật đầu, đi lên trước một đoạn, quay lại, hắn quả nhiên vẫn đứng yên ở cửa cung nhìn cô, thấy cô nhìn lại, giơ tay lên vẫy vẫy, như giục cô về nhanh một chút. Đón bóng dù Phùng ma ma giương che, khóe môi Mạnh Tang Du cong lên một nụ cười thoải mái. Người đàn ông này tuy trăm ngàn thứ không tốt, nhưng cũng có một điều hơn người khác, những điều hắn hứa thành lời cho đến bây giờ đều không bỏ quên. Hắn nói sẽ giúp mình tìm cha, nói chắc chắn sẽ báo cho mình đầu tiên, hắn đều làm được. Cô thực lòng cảm tạ.
﹡﹡﹡﹡
Hôm sau, vết thương của Hoàng thượng đã chuyển biến rất tốt, lâm triều trở lại như trước. Giờ Dần canh ba, các vị đại thần đứng ở điện Thái Hòa rực sáng đèn đuốc, chờ hoàng thượng giá lâm. Quan viên văn võ chiếu theo phẩm cấp cao thấp mà xếp thành hàng trái phải, phân biệt rõ ràng. Nếu là ngày thường, mọi người hiếm khi không hàn huyên vài câu, nhưng bây giờ không khí cực kỳ ảm đạm, nhiều người lộ vẻ không yên, âu lo sốt ruột.
Hoàng thượng dù đang bệnh cũng không chậm trễ chính sự, những lệnh của hắn đều được người khác truyền xuống, chúng thần cũng không suy nghĩ gì nhiều. Mãi hôm nay vào triều mới phát hiện hành động của Hoàng thượng ảnh hưởng đến thế nào.
Toàn bộ triều đình có thể nói rực rỡ hẳn lên, xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ lẫm, tất thảy đều xuất thân hàn môn (nhà nghèo), đảm nhiệm chức vị quan trọng, hoàn toàn do Đế vương quản lý. Còn các thế gia quyền quý trong triều đình, trừ tận gốc thì cũng không hẳn, nhưng tổn thất không ít, khó làm được trò trống gì. Chuyện này làm không hiếm quan viên định dựa bóng tổ tông để thăng tiến cảm thấy bất ổn. Nổi bật nhất có thể kể đến người đang đứng thẳng trong hàng võ quan, Diêm Tuấn Vĩ. Thân phận thống lĩnh ám vệ cùng thống lĩnh cẩm y vệ của y cũng đủ làm người ta ghé mắt, ngay cả Tề Quốc công, phụ thân y cũng thỉnh thoảng dùng ánh nhìn sợ hãi quan sát khuôn mặt nghiêng bên cực lạnh lùng của y. Đứa con từng bị y ruồng bỏ này giờ đủ sức dẫm nát y dưới chân, không biết bao nhiêu kẻ thầm cười Tề quốc công có mắt như mù, tham hạt vừng mà đánh mất dưa hấu.
Một lát sau, trong điện truyền ra tiếng hô to “Hoàng thượng giá lâm", mọi người nghiêm sắc mặt, lập tức dẹp bỏ mọi nghĩ ngợi, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
“Bình thân." Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông từ ngai ngự truyền xuống, khí thế uy nghiêm chỉ thuộc về đế vương làm không khí trong đại điện càng thêm nặng nề.
“Có việc khởi tấu, không việc bãi triều!" Thường Hỉ the thé hô.
“Bẩm hoàng thượng, giờ Mùi hôm qua đã tìm thấy Mạnh Quốc công cùng Hàn tướng quân ở vùng đầm lầy, hai người đều bình an vô sự. Da Luật Hãn vương sau khi nghe được tin tức đã đưa ra thỉnh cầu nghị hòa với ta, xin Hoàng thượng định đoạt." Diêm Tuấn Vĩ bước ra khỏi hàng, khom người bẩm báo.
“Các ngươi nghĩ thế nào?" Ánh mắt bén ngót của Chu Vũ Đế đảo qua hạ thần, mọi người lập tức cúi đầu né tránh. Vị Đế vương này trải qua một thời gian trụy lạc phóng túng, lại trở về uy thế như bảo kiếm tuốt vỏ, sắc bén khiếp người, chưa thăm dò được ý hắn, không ai dám tùy tiện trả lời. Việc đàm phán nghị hòa giữa Đại Chu và người Man vẫn giải quyết theo thông lệ cũ, chưa bao giờ thay đổi, nhưng nhìn biểu cảm ẩn giấu sát khí của Hoàng thượng, nhiều kẻ lại có ý nghĩ khác, đắn đo cân nhắc.
“Một chút chủ kiến cũng không có, trẫm cần các ngươi để làm gì?" Thấy toàn bộ thủ hạ đều yên tĩnh, âm giọng của hắn càng trầm lạnh.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng quân ta nên quyết tử chiến đấu đến cùng." Một gương mặt lạ lẫm bước ra khỏi hàng, trên khuôn diện trẻ măng còn mang vẻ nghé con không sợ hổ.
“Quyết tử chiến đấu đến cùng." Hắn nghiền ngẫm vài chữ này, giọng nói mạnh mẽ quen thuộc khiến gã thanh niên vừa bước ra khỏi hàng kia kinh ngạc ngẩng đầu. Ý thức được mình phạm vào kiêng kỵ nhìn thẳng thánh nhan, gã lại vội vã cúi đầu xuống. Đây không phải là giọng của Hàn Hải sao? Nghĩ đến quan hệ cá nhân giữa vị lãnh đạo trực tiếp cùng Hoàng thượng, gã hơi nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Diêm Tuấn Vĩ. Diêm Tuấn Vĩ đón ánh nhìn của gã, nháy mắt.
“Ngươi là Mạnh Viêm Châu?" Giọng nói mạnh mẽ lại vang lên.
Người thanh niên, cũng chính là Mạnh Viêm Châu kiên quyết đáp, “Bẩm Hoàng thượng, vi thần đúng là phó thống lĩnh cẩm y vệ mới nhậm chức, Mạnh Viêm Châu."
“Tốt! Hay cho một câu quyết tử chiến đấu đến cùng! Mạnh Viêm Châu quả nhiên có phong thái của phụ thân!" Chu Vũ Đế sang sảng cười, không khí ảm đạm trong điện đột nhiên bị quét sạch.
“Diêm thống lĩnh, truyền ý chỉ của trẫm đến biên cương, bảo quân ta quyết tử chiến đấu đến cùng, san bằng triều đình Da Luật!" Bàn tay của hắn vung lên, gõ nhịp lời cuối cùng.
Mạnh Viêm Châu lùi lại phía sau Diêm Tuấn Vĩ, lén lút thở ra một hơi. Đây là lần đầu tiên gã vào triều, rất sợ sẽ làm long nhan tức giận. Diêm Tuấn Vĩ cười thầm, thằng nhóc này đúng là hồi hộp quá mức, miễn có chị hắn ở đây, chỉ cần hắn không mưu nghịch, đời này vinh hoa phú quý chạy cũng không thoát.
Đều nói con trưởng Mạnh Quốc công là loại con nhà quyền quý không học vấn không nghề nghiệp, hôm nay thấy biểu hiện trên triều đình của Mạnh Viêm Châu, các đại thần ào ào thay đổi hẳn. Vốn tưởng Mạnh gia sắp tàn lụi, ai ngờ gió xoay chiều chuyển hướng, chẳng những Mạnh Quốc công bình an trở về, con còn thành cận thần bên cạnh thiên tử, đúng là số may!
Xử lý chiến sự xong, được Hoàng thượng gợi ý, vài viên quan ngự sử bước ra khỏi hàng, dâng tấu chương vạch tội một loạt quan viên cùng Thẩm thái sư. Nghe các ngự sử trình bày tội trạng, những đại thần bị điểm tên đều ướt đẫm mồ hôi. Có kẻ sáng suốt đã hiểu ra, Hoàng thượng đã bắt đầu hành động.
Quả nhiên, sau khi Hoàng thượng đọc qua tấu chương liền đùng đùng nổi giận, giao trách nhiệm cho cẩm y vệ nghiêm cẩn điều tra những người liên quan. Nếu chứng thực được tội danh, trong kinh không biết có bao nhiêu gia tộc chịu cảnh chém đầu toàn bộ, tịch thu gia sản, trong đó rõ ràng có cả phủ của Tề quốc công.
Làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của lão Tề, Diêm Tuấn Vĩ chắp tay lĩnh mệnh. Thấy vẻ đằng đằng sát khí của cẩm y vệ cùng sắc diện hài lòng của Hoàng thượng, vô số người nhũn hết chân cẳng ra, thầm nghĩ tiêu rồi!
Trong phủ Thái sư, Thẩm thái sư nhìn chằm chằm mấy phong thư mật trên bàn, sắc mặt tái nhợt. Đó đều là thư mật mấy ngày gần đây hắn đã phái ám vệ Thẩm gia đi gửi để cầu giúp đỡ, lại bị người trả về nguyên vẹn, lại quăng cẩu thả trên bàn, ý cảnh cáo đã quá rõ.
Hắn đã thành cá trong chậu, chim trong lồng, ngoại trừ chờ đợi quyết định của đế vương, không còn cách nào khác.
Nghĩ đến những chuyện bản thân và con gái đã làm, Thẩm thái sư hối không kịp, chỉ qua một lát đã nước mắt lã chã đầy mặt, ngã xuống bất tỉnh. Gã sai vặt ngoài cửa thuần thục đưa hắn vào phòng, mời thái y giỏi nhất đến, đưa đến bát thuốc trị liệu tốt nhất. Hoàng thượng có lệnh, trước khi chứng cứ hắn thông đồng với địch bán nước được mang từ biên cương về, hắn tốt nhất phải giữ được cái mạng.
“Tang Du?" Hơi nóng và cảm giác ẩm ướt truyền đến từ cổ, Chu Vũ Đế nhíu này, bắt lấy cằm cô, nâng gương mặt của cô lên. Khuôn mặt trắng nõn đã nhòe nhoẹt nước mắt, cô gái luôn luôn kiên cường này đang nức nở khóc trong câm lặng.
“Sao lại thế này? Hử? Có chuyện gì kể cho trẫm biết!" Ngữ khí của người đàn ông cực kỳ kiềm nén, tuy khuôn mặt lê hoa đái vũ này rất đẹp, nhưng hắn lại không thích chút nào!
“Không sao ạ, tôi… thần thiếp vui quá, vui đến không nén được mà khóc!" Mạnh Tang Du lẹ làng lau khô nước mắt, vẻ yếu ớt trong khoảnh khắc đã tan mất, dường như chỉ là ảo giác. Hoàn hồn lại từ vui mừng cùng đau khổ, cô mới phát hiện, hai chân mình dẫm trên long ủng của hắn, hai tay mình vòng quanh cổ của hắn, tư thế thân thiết quá đáng.
Tiến cung ba năm, đây là lần đầu tiên cô thất lễ, lại còn ngay trước mặt người đàn ông này. Cô hơi sửng sốt, nhưng cũng không thể phủ nhận, cảm giác có người sẻ chia quả thật không tệ. Người ta khi đè nén quá lâu đều cần một chỗ để trút.
“Phải không?" Hắn nheo mắt, không nói gì nữa, cúi đầu hôn khóe mắt ngấm ướt của cô, tỉ mỉ liếm đi chát đắng còn lưu lại.
“Hoàng thượng…" Mạnh Tang Du há miệng, thần sắc không được tự nhiên, nhưng lời chưa nói hết đã bị lưỡi hắn chặn lại, biến thành tiếng ưm mê người. Bên trong, ngoại trừ tiếng môi lưỡi quấn quýt đã không còn âm thanh nào khác.
Phùng ma ma cùng Kim ma ma đứng chờ ngay cửa, nghe thấy tiếng động bên trong, Phùng ma ma thấy hơi không thoải mái, Kim ma ma lại bất động như núi. Qua hơn nửa chén trà nhỏ, Kim ma ma đi lên trước nhè nhẹ gõ cửa phòng, thấp giọng nhắc, “Hoàng thượng, giờ đã không còn sớm, ngài cần phải trở về. Thái hậu đã có lời dặn dò, nơi này là Từ Ninh cung, không tiện để ngài ngủ lại."
Chu Vũ Đế đang đưa tay vào vạt áo của Tang Du, dùng sức xoa nắn bán cầu tròn trịa căng đầy kia, vùi đầu vào cổ cô thỏa thích liếm mút. Hai người dù sao cũng đã trưởng thành, tâm tình lơi lỏng, lại lâu ngày trống trải, đều có chút khó kìm lòng. Lời nhắc của Kim ma ma cơ hồ như một câu ma chú, phá tan trong nháy mắt cảnh phong tình kiều diễm nóng hừng hực bên trong. Mạnh Tang Du hoàn hồn, nhanh chóng đẩy hắn ra, mắt lóe lên một khắc. Cô lại bị người đàn ông này mê hoặc!
Đáng chết! Chu Vũ Đế ngươi mắt đỏ rực, lầm bầm nguyền rủa. Hắn ôm Tang Du vào lòng, khàn khàn nói, “Để trẫm ôm một lát!"
Cảm giác được thứ cứng ngắc của đàn ông đang để ở thắt lưng mình, Mạnh Tang Du không dám lộn xộn, ngoan ngoãn để hắn ôm. Dục vọng nồng đặc đã giảm, nhẹ nhàng ấm áp cùng dịu hòa ôn nhu khuếch tán vào hơi lạnh trong không khí.
“Trẫm phải đi rồi, tiễn trẫm." Vùi mặt vào gáy nàng hít sâu một hơi, Chu Vũ Đế ngẩng đầu lên, ngang ngược ra lệnh.
Mạnh Tang Du nhún gối đáp lời, đang chuẩn bị khoác thêm áo, hắn đã cầm áo lên giúp cô mặc vào, sau đó ngồi xuống nắm lấy bàn chân ngọc xinh xắn, mang tất cùng giày thêu cho cô. Động tác lưu loát tự nhiên, cực kỳ thuần thục như đã từng làm qua trăm ngàn lần. Mạnh Tang Du cúi mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp khó nói nên lời. Nếu người này không phải là Hoàng đế, có khi cô sẽ cảm động thực tình cũng không chừng. Cho dù là ở thời hiện đại quảng áo rùm beng chế độ một vợ một chồng, che chở dịu dàng như vậy cũng khó mà thấy được.
Mặc áo mang giày xong, hắn mỉm cười vuốt lại mái tóc rối bời phủ hai bên má cô, lại lấy thêm áo khoác bọc kín cô lại, lúc đó mới nắm tay cô đẩy mở cửa phòng. Phùng ma ma cùng Kim ma ma như hai ông thần giữ cửa, một trái một phải canh gác chặt chẽ, Thường Hỉ bị ép đến một góc đang cúi đầu, vẻ mặt thông cảm sâu sắc. Gần gũi với vợ cũng phải giới hạn thời gian, Hoàng thượng đúng là nghẹn chết!
“Bảo ngự liễn đến cửa cung chờ, trẫm cùng Tang Du đi bộ một đoạn." Chu Vũ Đế ra lệnh cho Thường Hỉ.
Thường Hỉ tâu vâng, thấy hai người cầm tay nhau bước vào màn tuyết, lập tức bước lên phía trước che dù.
Tuyết mới rơi trong khiết sạch sẽ, xốp như bông vải, khi dẫm lên còn nghe tiếng lạo rạo giòn tan, nghe thực thú vị. Tay bị hắn nắm chặt, mười ngón quấn quýt, nhiệt độ cơ thể hòa cùng nhau, hai hàng dấu chân song song trên lớp tuyết chưa ai bước qua, thân mật khăng khít. Không có hư tình giả ý, đây là lần đầu tiên Mạnh Tang Du cùng hắn gần gũi mà yên ổn hòa bình như thế, cảm giác trong lòng vô cùng lạ lẫm.
“Tiễn đến đây được rồi, nàng về đi." Tuy đã cố thả chậm bước chân nhất có thể, nhưng cửa cung chẳng mấy chốc đã sừng sững trước mặt, Chu Vũ Đế cẩn thận khép chặt tà áo khoác lông cừu cho nàng, phủi vài đóa hoa tuyết đậu trên vai nàng xuống, dịu dàng mở miệng.
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng." Mạnh Tang Du nhún gối hành lễ, thấy hắn vẫn không động đậy, ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi. Theo lý, cô phải nhìn theo đến khi ngự liễn của hắn khuất hẳn tầm mắt mới có thể rời đi.
“Nàng đi trước đi, trẫm ở đây nhìn nàng." Chu Vũ Đế xoa xoa chóp mũi ửng đỏ vì giá lạnh của Tang Du, giọng nói khó nén được cưng chiều, thấy đôi mày thanh tú kia khẽ nhíu lại, đang định từ chối, lập tức nắm lấy vai nàng, xoay người cô lại, “Đi đi, nàng đi rồi trẫm đi." Ngữ khí mạnh mẽ không cho phép kháng cự.
Mạnh Tang Du sửng sốt gật đầu, đi lên trước một đoạn, quay lại, hắn quả nhiên vẫn đứng yên ở cửa cung nhìn cô, thấy cô nhìn lại, giơ tay lên vẫy vẫy, như giục cô về nhanh một chút. Đón bóng dù Phùng ma ma giương che, khóe môi Mạnh Tang Du cong lên một nụ cười thoải mái. Người đàn ông này tuy trăm ngàn thứ không tốt, nhưng cũng có một điều hơn người khác, những điều hắn hứa thành lời cho đến bây giờ đều không bỏ quên. Hắn nói sẽ giúp mình tìm cha, nói chắc chắn sẽ báo cho mình đầu tiên, hắn đều làm được. Cô thực lòng cảm tạ.
﹡﹡﹡﹡
Hôm sau, vết thương của Hoàng thượng đã chuyển biến rất tốt, lâm triều trở lại như trước. Giờ Dần canh ba, các vị đại thần đứng ở điện Thái Hòa rực sáng đèn đuốc, chờ hoàng thượng giá lâm. Quan viên văn võ chiếu theo phẩm cấp cao thấp mà xếp thành hàng trái phải, phân biệt rõ ràng. Nếu là ngày thường, mọi người hiếm khi không hàn huyên vài câu, nhưng bây giờ không khí cực kỳ ảm đạm, nhiều người lộ vẻ không yên, âu lo sốt ruột.
Hoàng thượng dù đang bệnh cũng không chậm trễ chính sự, những lệnh của hắn đều được người khác truyền xuống, chúng thần cũng không suy nghĩ gì nhiều. Mãi hôm nay vào triều mới phát hiện hành động của Hoàng thượng ảnh hưởng đến thế nào.
Toàn bộ triều đình có thể nói rực rỡ hẳn lên, xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ lẫm, tất thảy đều xuất thân hàn môn (nhà nghèo), đảm nhiệm chức vị quan trọng, hoàn toàn do Đế vương quản lý. Còn các thế gia quyền quý trong triều đình, trừ tận gốc thì cũng không hẳn, nhưng tổn thất không ít, khó làm được trò trống gì. Chuyện này làm không hiếm quan viên định dựa bóng tổ tông để thăng tiến cảm thấy bất ổn. Nổi bật nhất có thể kể đến người đang đứng thẳng trong hàng võ quan, Diêm Tuấn Vĩ. Thân phận thống lĩnh ám vệ cùng thống lĩnh cẩm y vệ của y cũng đủ làm người ta ghé mắt, ngay cả Tề Quốc công, phụ thân y cũng thỉnh thoảng dùng ánh nhìn sợ hãi quan sát khuôn mặt nghiêng bên cực lạnh lùng của y. Đứa con từng bị y ruồng bỏ này giờ đủ sức dẫm nát y dưới chân, không biết bao nhiêu kẻ thầm cười Tề quốc công có mắt như mù, tham hạt vừng mà đánh mất dưa hấu.
Một lát sau, trong điện truyền ra tiếng hô to “Hoàng thượng giá lâm", mọi người nghiêm sắc mặt, lập tức dẹp bỏ mọi nghĩ ngợi, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
“Bình thân." Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông từ ngai ngự truyền xuống, khí thế uy nghiêm chỉ thuộc về đế vương làm không khí trong đại điện càng thêm nặng nề.
“Có việc khởi tấu, không việc bãi triều!" Thường Hỉ the thé hô.
“Bẩm hoàng thượng, giờ Mùi hôm qua đã tìm thấy Mạnh Quốc công cùng Hàn tướng quân ở vùng đầm lầy, hai người đều bình an vô sự. Da Luật Hãn vương sau khi nghe được tin tức đã đưa ra thỉnh cầu nghị hòa với ta, xin Hoàng thượng định đoạt." Diêm Tuấn Vĩ bước ra khỏi hàng, khom người bẩm báo.
“Các ngươi nghĩ thế nào?" Ánh mắt bén ngót của Chu Vũ Đế đảo qua hạ thần, mọi người lập tức cúi đầu né tránh. Vị Đế vương này trải qua một thời gian trụy lạc phóng túng, lại trở về uy thế như bảo kiếm tuốt vỏ, sắc bén khiếp người, chưa thăm dò được ý hắn, không ai dám tùy tiện trả lời. Việc đàm phán nghị hòa giữa Đại Chu và người Man vẫn giải quyết theo thông lệ cũ, chưa bao giờ thay đổi, nhưng nhìn biểu cảm ẩn giấu sát khí của Hoàng thượng, nhiều kẻ lại có ý nghĩ khác, đắn đo cân nhắc.
“Một chút chủ kiến cũng không có, trẫm cần các ngươi để làm gì?" Thấy toàn bộ thủ hạ đều yên tĩnh, âm giọng của hắn càng trầm lạnh.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng quân ta nên quyết tử chiến đấu đến cùng." Một gương mặt lạ lẫm bước ra khỏi hàng, trên khuôn diện trẻ măng còn mang vẻ nghé con không sợ hổ.
“Quyết tử chiến đấu đến cùng." Hắn nghiền ngẫm vài chữ này, giọng nói mạnh mẽ quen thuộc khiến gã thanh niên vừa bước ra khỏi hàng kia kinh ngạc ngẩng đầu. Ý thức được mình phạm vào kiêng kỵ nhìn thẳng thánh nhan, gã lại vội vã cúi đầu xuống. Đây không phải là giọng của Hàn Hải sao? Nghĩ đến quan hệ cá nhân giữa vị lãnh đạo trực tiếp cùng Hoàng thượng, gã hơi nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Diêm Tuấn Vĩ. Diêm Tuấn Vĩ đón ánh nhìn của gã, nháy mắt.
“Ngươi là Mạnh Viêm Châu?" Giọng nói mạnh mẽ lại vang lên.
Người thanh niên, cũng chính là Mạnh Viêm Châu kiên quyết đáp, “Bẩm Hoàng thượng, vi thần đúng là phó thống lĩnh cẩm y vệ mới nhậm chức, Mạnh Viêm Châu."
“Tốt! Hay cho một câu quyết tử chiến đấu đến cùng! Mạnh Viêm Châu quả nhiên có phong thái của phụ thân!" Chu Vũ Đế sang sảng cười, không khí ảm đạm trong điện đột nhiên bị quét sạch.
“Diêm thống lĩnh, truyền ý chỉ của trẫm đến biên cương, bảo quân ta quyết tử chiến đấu đến cùng, san bằng triều đình Da Luật!" Bàn tay của hắn vung lên, gõ nhịp lời cuối cùng.
Mạnh Viêm Châu lùi lại phía sau Diêm Tuấn Vĩ, lén lút thở ra một hơi. Đây là lần đầu tiên gã vào triều, rất sợ sẽ làm long nhan tức giận. Diêm Tuấn Vĩ cười thầm, thằng nhóc này đúng là hồi hộp quá mức, miễn có chị hắn ở đây, chỉ cần hắn không mưu nghịch, đời này vinh hoa phú quý chạy cũng không thoát.
Đều nói con trưởng Mạnh Quốc công là loại con nhà quyền quý không học vấn không nghề nghiệp, hôm nay thấy biểu hiện trên triều đình của Mạnh Viêm Châu, các đại thần ào ào thay đổi hẳn. Vốn tưởng Mạnh gia sắp tàn lụi, ai ngờ gió xoay chiều chuyển hướng, chẳng những Mạnh Quốc công bình an trở về, con còn thành cận thần bên cạnh thiên tử, đúng là số may!
Xử lý chiến sự xong, được Hoàng thượng gợi ý, vài viên quan ngự sử bước ra khỏi hàng, dâng tấu chương vạch tội một loạt quan viên cùng Thẩm thái sư. Nghe các ngự sử trình bày tội trạng, những đại thần bị điểm tên đều ướt đẫm mồ hôi. Có kẻ sáng suốt đã hiểu ra, Hoàng thượng đã bắt đầu hành động.
Quả nhiên, sau khi Hoàng thượng đọc qua tấu chương liền đùng đùng nổi giận, giao trách nhiệm cho cẩm y vệ nghiêm cẩn điều tra những người liên quan. Nếu chứng thực được tội danh, trong kinh không biết có bao nhiêu gia tộc chịu cảnh chém đầu toàn bộ, tịch thu gia sản, trong đó rõ ràng có cả phủ của Tề quốc công.
Làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của lão Tề, Diêm Tuấn Vĩ chắp tay lĩnh mệnh. Thấy vẻ đằng đằng sát khí của cẩm y vệ cùng sắc diện hài lòng của Hoàng thượng, vô số người nhũn hết chân cẳng ra, thầm nghĩ tiêu rồi!
Trong phủ Thái sư, Thẩm thái sư nhìn chằm chằm mấy phong thư mật trên bàn, sắc mặt tái nhợt. Đó đều là thư mật mấy ngày gần đây hắn đã phái ám vệ Thẩm gia đi gửi để cầu giúp đỡ, lại bị người trả về nguyên vẹn, lại quăng cẩu thả trên bàn, ý cảnh cáo đã quá rõ.
Hắn đã thành cá trong chậu, chim trong lồng, ngoại trừ chờ đợi quyết định của đế vương, không còn cách nào khác.
Nghĩ đến những chuyện bản thân và con gái đã làm, Thẩm thái sư hối không kịp, chỉ qua một lát đã nước mắt lã chã đầy mặt, ngã xuống bất tỉnh. Gã sai vặt ngoài cửa thuần thục đưa hắn vào phòng, mời thái y giỏi nhất đến, đưa đến bát thuốc trị liệu tốt nhất. Hoàng thượng có lệnh, trước khi chứng cứ hắn thông đồng với địch bán nước được mang từ biên cương về, hắn tốt nhất phải giữ được cái mạng.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc