Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
Chương 39: Anh vợ (3)
Diện tích phủ Quốc công rất lớn, nhưng trong khuôn viên cùng trang trí thực đơn giản, không khác gì phủ đề của những quan tam phẩm trong kinh thành. Đây là nơi Tang Du lớn lên, là nơi nàng từng sống trong những ngày thiếu nữ thơ bé, có lẽ từng ngồi cạnh ao sen ngắm cảnh, có lẽ từng hóng mát dưới gốc cây hoa quế này, có lẽ từng dạo bước trên con đường nho nhỏ đáng yêu kia…Chu Vũ Đế sóng vai bước cạnh Mạnh Viêm Châu, biểu cảm trên mặt dịu dàng đến sắp chảy nước.
Vòng qua hành lang xây dựng khéo léo, đối diện chợt hiện ra một tòa tiểu lâu. Tòa tiểu lâu này mang hơi thở cổ xưa, hoàn toàn tự nhiên, kiến trúc đơn giản mộc mạc không như những tòa nhà khác trong phủ, đủ loại cây cỏ hoa thơm quý giá vây quanh, bên trong hoa mai đương mùa nở rộ, trắng hồng xen lẫn rất vui mắt, như đổ tràn hơi thở ấm áp vào không khí lạnh lẽo hiu hắt của mùa đông.
Ánh mắt Chu Vũ Đế sáng lên, không tự giác bước đến tiểu lâu, khàn khàn hỏi, “Đó là…" Cây cỏ trong sân dường như bọc kín cả tiểu lâu, hoa cỏ mỗi mùa được trồng xen kẽ nhau, mỗi một mùa là một cảnh vật khác, mỗi một mùa đều có thể hưởng thụ hương thơm ngào ngạt nhưng dễ chịu của cây cối, đây chắc chắn là phong cách của Tang Du.
“À, nơi đó không thể đi được, là chỗ ở của em tôi trước khi tiến cung." Mạnh Viêm Châu vội vàng ngăn Chu Vũ Đế lại.
“Thật có lỗi, tôi thấy khoảnh sân kia cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn khác với những nơi khác ở quý phủ, cho nên…" Chu Vũ Đế mỉm cười, khó khăn thu bước chân lại.
“Em tôi thích trồng cây làm hoa, mỗi nhành cây ngọn cỏ bên trong đều do nó tự mình chăm sóc chọn lựa, tất nhiên phải đẹp." Nhắc đến em gái mình Mạnh Viêm Châu luôn tự hào như vậy.
Sao hắn có thể không biết Tang Du yêu hoa yêu cỏ chứ? Mỗi một bồn hoa trong Bích tiêu cung nàng đều tự tay chăm sóc, cho dù tạo hình hay thưởng thức đều có một phong cách riêng. Chu Vũ Đế đi theo Mạnh Viêm Châu đến chỗ ở của mình, trên mặt tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt kia lại bán đứng tư tưởng đang không tập trung của hắn.
Diêm Tuấn Vĩ âm thầm bật cười, nhanh chóng đi đến bên cạnh Mạnh Viêm Châu, nghe thì có vẻ đáp lời tùy tiện, thật ra lại dẫn dắt Mạnh Viêm Châu hướng đề tài đến em mình. Nghe chuyện liên quan đến Tang Du, tâm trí bay cao bay xa của Chu Vũ Đế mới quay về.
“Đại ca? Sao anh lại quay về rồi!?"
Sắp quẹo vào nơi ở Mạnh Viêm Châu, một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện ở cuối con đường mòn. Thấy Mạnh Viêm Châu, biểu cảm trên mặt cậu ta hoàn toàn giật thót, tuy rằng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng Chu Vũ Đế cùng Diêm Tuấn Vĩ vẫn bắt lấy tia oán hận cùng thất vọng trong cặp mắt kia.
Nhớ tới tích cách nóng nảy của Mạnh Viêm Châu, nhớ tới việc hôm nay anh ta êm xuôi ra ngoài, ánh mắt Chu Vũ Đế trầm xuống, chỉ trong một thoáng đã hiểu rõ nội tình. Hết thảy đều là vì chức tước trong phủ Quốc công này.
Mạnh Viêm Châu không nhận ra lòng hiểm ác của cậu thiếu niên kia, hàng mày rậm nhíu lại, có vẻ bất ngờ, “Đây là nhà của tao, chẳng lẽ tao không về được à?"
“Ngươi có vẻ thất vọng vì đại ca ngươi quay về? Bởi vì anh ta không ra khỏi nhà trốn đi biên cương chịu chết sao?" Chu Vũ Đế chậm rãi mở miệng, nụ cười trên mặt cực kỳ lạnh nhạt, ánh mắt sắc như một thanh kiếm róc thịt trên thân người, tạo ảo giác đau thấu.
Trong chớp mắt, gương mặt cậu thiếu niên kia trắng bệt, cố sức mạnh miệng, “Nói hươu nói vượn cái gì đấy! Mi là ai, sao lại dám đặt điều nói xấu ta!"
“Có nói hươu nói vượn hay không trong lòng ngươi hiểu rõ, lão gia ta không ưa được cái bọn thứ tử như các ngươi, lúc nào cũng vọng tưởng những thứ không thuộc về mình." Diêm Tuấn Vĩ phe phẩy quạt bước lên, khuôn mặt đầy vẻ xem thường chán ghét.
Cả kinh thành không ai không biết chuyện Tề Đông Lỗi bị thứ đệ cướp đi vị trí thế tử, cậu thiếu niên kia thấy Tề Đông Lỗi mở miệng, chỉ thẳng vào dục vọng bản thân giấu kín, biểu cảm lúc xanh lúc trắng trên mặt vô cùng đẹp mắt, lại nhìn qua người đàn ông mặc quần áo màu lam kia, đôi mắt sâu thẳm xoáy thẳng, thấu hiểu thông suốt như vậy cơ hồ khiến cậu ta không thể đứng vững.
“Thảo nào hôm nay tao có thể dễ dàng ra phủ như vậy, thì ra mày với Văn di nương ném đá giấu tay!" Mạnh Viêm Châu rốt cuộc phản ứng, bạo ngược trên mặt quả tình làm người ta sợ hãi.
“Tôi không biết mấy người nói các gì, tôi còn phải chuẩn kỳ thi xuân sang năm, cáo từ." Cậu thiếu niên nhanh miệng nói xong đã xoay người bỏ chạy. Mạnh Viêm Châu là kẻ nóng nảy, không ‘thờ phụng’ ba cái thứ như là quân tử động miệng không động tay, chọc giận đến gã ta không chừng thương tích đầy mình.
“Mẹ! Ông đây hận nhất cái loại đọc sách thư sinh, trên mặt giả vờ đạo mạo, kỳ thực trong bụng đầy ý xấu!" Mạnh Viêm Châu siết nắm tay răng rắc, hung tợn nói.
“Rất đúng!" Diêm Tuấn Vĩ thu quạt xếp lại, cười ha ha phụ họa. Hắn thích gần những kẻ ngay thẳng như Mạnh Viêm Châu, không phí đầu óc.
“Vào đi." Chu Vũ Đế khoanh tay hướng vào bên trong viện, vừa đi vừa lạnh nhạt nói tiếp, “Tước vị này nhất định là của anh, không thể rơi xuống tay người khác. Sau này chỉ cần anh tỉnh táo cảnh giác một chút, gặp nhiều chuyện cần động não, đừng để bị người khác hãm hại tính mạng là được."
“Ài!" Mạnh Viêm Châu ừ ừ, nhắm mắt theo đuôi phía sau Chu Vũ Đế, ngữ khí có phần kinh ngạc, “Anh nói thì không sao, nhưng mà giọng điệu cứ giống y như của em tôi vậy! Trước kia em tôi cũng nói như thế!" Vì điểm này, hảo cảm của Mạnh Viêm Châu với Hàn Hải lại gia tăng không ít.
“Ồ? Thật sao?" Chu Vũ Đế thốt nhiên dừng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Mạnh Viêm Châu. Thấy Mạnh Viêm Châu gật đầu, hắn bỗng nhiên mở miệng cười. Điệu cười này vô cùng sảng khoái, hoàn toàn khác kiểu mỉm chi uy nghi lạnh nhạt như lúc trước. Chỉ cần nhìn thoáng đã có thể hiểu ra tâm trạng vui sướng bây giờ của hắn.
Gì thì gì cũng chỉ là nói vài câu giống thôi mà, có cần phải hứng khởi như vậy không chứ? Có phải đã tìm được cảm giác ‘phụ xướng phu tùy’? Trên trán Diêm Tuấn Vĩ chảy mấy vạch đen thui. Gã không biết Hoàng thượng dễ lấy lòng như thế à.
Thấy Hàn Hải tươi cười, Mạnh Viêm Châu cũng ngốc ngốc cười theo. Người này lúc không cười hay mỉm cười thôi thì khá ôn hòa, nhưng anh lại cảm thấy áp lực vô cùng, kiểu như không dám làm càn. Nhưng bây giờ biểu cảm chân thật thoải mái như vậy, thật thả lỏng, khoảng cách xa vời cứ như vậy mà biến mất trong thoáng chốc.
“Thật ra sau khi chuồn ra phủ tôi cũng có ý đi biên cương, nhưng rồi cũng từ bỏ." Mạnh Viêm Châu vò đầu, ngượng ngùng mở miệng.
“Ồ? Vì sao nghĩ thông?" Chu Vũ Đế nhíu mày.
“Em tôi từng bảo thế này, nếu gặp việc nhỏ nhưng lại sốt ruột phát cáu, thì tôi đi ba vòng trong sân, tỉnh táo một chút. Nếu gặp chuyện lớn trời sụp đất nứt thì ba vòng quanh Hoàng thành, cẩn thận suy nghĩ. Lúc đi vòng quanh Hoàng thành, thấy cấm cung xa xa, rồi nghĩ đến em gái còn trong cấm cung, vì thế quay về." Giọng nói Mạnh Viêm Châu vô cùng kiềm chế.
“Em gái anh rất tốt! Đương nhiên, anh cũng là một người anh trai tốt." Sau khi im lặng hồi lâu, Chu Vũ Đế vỗ vai Mạnh Viêm Châu thở dài.
Diêm Tuấn Vĩ nhìn thoáng qua Mạnh Viêm Châu, ánh mắt có phần hâm mộ. Nếu gã cũng có một người thân lúc nào cũng khuyên giải, lúc nào cũng suy nghĩ tính toán cho bản thân như vậy thì tốt biết bao.
Ba người đi vào trong sân Mạnh Viem Châu, hoàn toàn kinh ngạc trước sa trường rộng rãi bằng phẳng cùng giá binh khí xếp ngay ngắn một loạt. Quả nhiên là con Mạnh quốc công, trình độ say mê chuyện múa kiếm dùng thương không cần bàn cãi.
“Làm cái gì vậy?" Chu Vũ Đế chỉ vào một cái thớt vĩ đại bên cạnh bãi tập.
Ánh mắt Diêm Tuấn Vĩ sáng lên, nhìn hết các loại binh khí, đi đến cạnh tấm thớt, đưa tay nâng thử, không hề nhúc nhích.
“Đây là để luyện lực cho cánh tay, mấy quả cầu sắt hay chùy đồng rất nhẹ." Mạnh Viêm Châu đi tới xắn ống tay áo, hai tay ôm hết thớt, khớp hàm nghiến lại đang nâng lên, giơ cao quá vai.
Chu Vũ Đế cùng Diêm Tuấn Vĩ ngẩn ra. Đợi đến khi Mạnh Viêm Châu buông thớt xuống Chu Vũ Đế hứng thú mở miệng, “Thì ra Viêm Châu có thần lực trời sinh."
Diêm Tuấn Vĩ nhìn thoáng qua cánh tay đầy cơ đầy bắp cuồn cuộn kia, trong mắt tràn đầy thưởng thức.
“Đúng vậy, em tôi bảo tôi có thiên phú dị bẩm." Mạnh Viêm Châu hất cằm lên, biểu cảm vô cùng kiêu ngạo, sau đó sắc mặt trầm xuống, giận hờn nói, “Cơ mà con bé còn bảo tôi tứ chi phát triển, suy nghĩ đơn giản, trong đầu người ta có óc còn trong đầu tôi chỉ có cơ bắp, không thể dẫn binh đánh giặc, chỉ có thể xông pha chiến đấu làm vật hy sinh cho người ta."
Trong đầu đều toàn cơ bắp? Chỉ có tính tình cổ quái nghịch ngợm như Tang Du mới có thể nghĩ ra chuyện làm tổn thương người như thế này. Chu Vũ Đế khép hờ mắt, ý cười dâng trào.
Diêm Tuấn Vĩ đã không khách sáo gì mà cười ha hả. Đức phi nương nương cũng là thần kỳ nha! Lời nói này thật tuyệt!
“Ôi cười cái gì chứ, em tôi cũng nói không sai, rốt cuộc tôi cũng đâu dùng đầu làm việc. Hôm nay suýt chút nữa thì xong, lần trước cũng chỉ nói hai ba câu đã kích lên động tay động chân với Thẩm Hi Ngôn. Mà hắn ta bé xíu, thân thể như kẹo vừng giã, tôi vừa nhẹ nhàng chạm vào một phát đã đầu rơi máu chảy rồi. Sớm biết hắn có ngày hôm nay, lúc trước tôi nên bóp chết cho xong chuyện!" Mặt Mạnh Viêm Châu dữ tợn, một cú đấm thẳng vào cọc gỗ khoảng một vòng ôm bên cạnh, cọc gỗ răng rắc gãy làm đôi.
“Không phải là hối hận vì lúc trước dây vào y hay sao? Nếu lúc đó anh có thể nhịn được thì cũng chẳng kết thù với nhà họ Thẩm." Diêm Tuấn Vĩ cười khùng khục. Tính tình thằng nhóc này mạnh mẽ dữ dằn, gã thích!
“Ông đây nhịn cái gì cũng được, chỉ không thể nhịn tức. Có thù phải báo thù, nếu không sẽ nghẹn chết!" Sắc mặt Mạnh Viêm Châu đỏ bừng, dường như thật sự bị nghẹn đến nội thương.
Chu Vũ Đế cười nhạt, nghiêm túc dạy bảo, “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Tạm thời ngủ đông cũng là một loại sách lược. Nếu anh mạnh hơn đối thủ, nên lập tức công kích để đối phương không có thế xoay chuyển; nếu năng lực anh bằng đối thủ hắn yếu hơn, nên học cách kiên nhẫn, lại nghĩ cách tìm được nhược điểm, tùy thời cơ mà hành động. Có nhiều phương pháp báo thù khác nhau, cũng không cần phải dùng nắm đấm. Nếu anh muốn vực gia tộc mình dậy thì cần học sách lược cùng vu hồi (đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương)."
“Anh nói đúng! Sau này tôi sẽ không xúc động như vậy nữa." Mạnh Viêm Châu thụ giáo gật đầu.
“Cha anh chắc hẳn có rất nhiều binh thư, mỗi ngày anh nên đọc thử xem đi." Chu Vũ Đế vỗ vỗ vai Mạnh Viêm Châu, lời nói thấm thía sâu xa. Thật ra Mạnh Viêm Châu không ngốc, chỉ là gặp chuyện không suy nghĩ kỹ càng, có lẽ liên quan tới việc Mạnh quốc công tận tâm dạy bảo. Nếu bồi dưỡng đúng cách, nhất định Mạnh Viêm Châu sẽ trở thành mãnh tướng, nhưng bây giờ tính tình anh ta như vậy cũng tốt, dữ dằn bạo ngược, có dũng khí, đã ra tay sẽ không thu lại, bản tính chất phác lại hào sảng, trọng tình trọng nghĩa, đúng là loại người hắn thích trọng dụng nhất.
Thấy Mạnh Viêm Châu vâng vâng đồng ý, trong mắt tràn đầy tin phục, Chu Vũ Đế nghĩ ngợi một lúc rồi tiếp lời, “Tôi nghe nói triều đình sắp thành lập một nha môn mới, cần nhân tài vỗ nghệ cao cường lại dũng cảm khí thế như anh, so với đi quân đội rèn luyện tốt hơn, anh có muốn thử xem?"
Ây chà! Cái này là chú ý đặc biệt tới anh vợ! Lấy quyền lực làm việc riêng nha! Thái dương Diêm Tuấn Vĩ giật giật. Nhưng mà gã cũng trúng ý Mạnh Viêm Châu, mới vừa rồi định nhân chuyện này lôi kéo anh chàng một phen, cố gắng vuốt mặt Đức phi nương nương, rốt cuộc cũng không thể thắng anh rể chính hiệu nhà người ta.
“Nha môn gì thế?" Hai mắt Mạnh Viêm Châu sáng lòe.
“Cũng giống như Long cấm vệ cùng Ngự lâm quân, chức quyền lại hơn hẳn. Nhưng bây giờ chỉ đang suy tính, khi nào có tin tức xác thực tôi sẽ bảo Tuấn Vĩ thông báo cho anh." Chu Vũ Đế đến cạnh bãi tập, ném cho Mạnh Viêm Châu một thanh đại đao, trầm giọng nói, “Thử một lần đao pháp cho tôi xem bản lĩnh anh như thế nào."
Lời này mang theo tính uy nghi áp chế của bậc bề trên, khiến người ta không thể không vâng theo. Mạnh Viêm Châu cầm đao, đè nèn cơn tò mò muốn hỏi thân phận đối phương xuống, đi đến bãi tập bắt đầu luyện diễn. Thuở nhỏ đã tập võ, thiên phú cực cao, lại có được thần lực trong người, đại đao trăm cân vù vù nhẹ nhàng như múa, cực kỳ ngoạn mục.
Chu Vũ Đế nheo mắt thờ ơ, trong lòng thầm suy tính: Nếu như Mạnh quốc công thực sự xảy ra chuyện, trẫm có thể bồi dưỡng Mạnh Viêm Châu, qua ba năm rưỡi anh ta cũng có thể vực dậy môn đình nhà họ Mạnh. Tang Du cũng nên yên tâm
Vòng qua hành lang xây dựng khéo léo, đối diện chợt hiện ra một tòa tiểu lâu. Tòa tiểu lâu này mang hơi thở cổ xưa, hoàn toàn tự nhiên, kiến trúc đơn giản mộc mạc không như những tòa nhà khác trong phủ, đủ loại cây cỏ hoa thơm quý giá vây quanh, bên trong hoa mai đương mùa nở rộ, trắng hồng xen lẫn rất vui mắt, như đổ tràn hơi thở ấm áp vào không khí lạnh lẽo hiu hắt của mùa đông.
Ánh mắt Chu Vũ Đế sáng lên, không tự giác bước đến tiểu lâu, khàn khàn hỏi, “Đó là…" Cây cỏ trong sân dường như bọc kín cả tiểu lâu, hoa cỏ mỗi mùa được trồng xen kẽ nhau, mỗi một mùa là một cảnh vật khác, mỗi một mùa đều có thể hưởng thụ hương thơm ngào ngạt nhưng dễ chịu của cây cối, đây chắc chắn là phong cách của Tang Du.
“À, nơi đó không thể đi được, là chỗ ở của em tôi trước khi tiến cung." Mạnh Viêm Châu vội vàng ngăn Chu Vũ Đế lại.
“Thật có lỗi, tôi thấy khoảnh sân kia cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn khác với những nơi khác ở quý phủ, cho nên…" Chu Vũ Đế mỉm cười, khó khăn thu bước chân lại.
“Em tôi thích trồng cây làm hoa, mỗi nhành cây ngọn cỏ bên trong đều do nó tự mình chăm sóc chọn lựa, tất nhiên phải đẹp." Nhắc đến em gái mình Mạnh Viêm Châu luôn tự hào như vậy.
Sao hắn có thể không biết Tang Du yêu hoa yêu cỏ chứ? Mỗi một bồn hoa trong Bích tiêu cung nàng đều tự tay chăm sóc, cho dù tạo hình hay thưởng thức đều có một phong cách riêng. Chu Vũ Đế đi theo Mạnh Viêm Châu đến chỗ ở của mình, trên mặt tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt kia lại bán đứng tư tưởng đang không tập trung của hắn.
Diêm Tuấn Vĩ âm thầm bật cười, nhanh chóng đi đến bên cạnh Mạnh Viêm Châu, nghe thì có vẻ đáp lời tùy tiện, thật ra lại dẫn dắt Mạnh Viêm Châu hướng đề tài đến em mình. Nghe chuyện liên quan đến Tang Du, tâm trí bay cao bay xa của Chu Vũ Đế mới quay về.
“Đại ca? Sao anh lại quay về rồi!?"
Sắp quẹo vào nơi ở Mạnh Viêm Châu, một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện ở cuối con đường mòn. Thấy Mạnh Viêm Châu, biểu cảm trên mặt cậu ta hoàn toàn giật thót, tuy rằng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng Chu Vũ Đế cùng Diêm Tuấn Vĩ vẫn bắt lấy tia oán hận cùng thất vọng trong cặp mắt kia.
Nhớ tới tích cách nóng nảy của Mạnh Viêm Châu, nhớ tới việc hôm nay anh ta êm xuôi ra ngoài, ánh mắt Chu Vũ Đế trầm xuống, chỉ trong một thoáng đã hiểu rõ nội tình. Hết thảy đều là vì chức tước trong phủ Quốc công này.
Mạnh Viêm Châu không nhận ra lòng hiểm ác của cậu thiếu niên kia, hàng mày rậm nhíu lại, có vẻ bất ngờ, “Đây là nhà của tao, chẳng lẽ tao không về được à?"
“Ngươi có vẻ thất vọng vì đại ca ngươi quay về? Bởi vì anh ta không ra khỏi nhà trốn đi biên cương chịu chết sao?" Chu Vũ Đế chậm rãi mở miệng, nụ cười trên mặt cực kỳ lạnh nhạt, ánh mắt sắc như một thanh kiếm róc thịt trên thân người, tạo ảo giác đau thấu.
Trong chớp mắt, gương mặt cậu thiếu niên kia trắng bệt, cố sức mạnh miệng, “Nói hươu nói vượn cái gì đấy! Mi là ai, sao lại dám đặt điều nói xấu ta!"
“Có nói hươu nói vượn hay không trong lòng ngươi hiểu rõ, lão gia ta không ưa được cái bọn thứ tử như các ngươi, lúc nào cũng vọng tưởng những thứ không thuộc về mình." Diêm Tuấn Vĩ phe phẩy quạt bước lên, khuôn mặt đầy vẻ xem thường chán ghét.
Cả kinh thành không ai không biết chuyện Tề Đông Lỗi bị thứ đệ cướp đi vị trí thế tử, cậu thiếu niên kia thấy Tề Đông Lỗi mở miệng, chỉ thẳng vào dục vọng bản thân giấu kín, biểu cảm lúc xanh lúc trắng trên mặt vô cùng đẹp mắt, lại nhìn qua người đàn ông mặc quần áo màu lam kia, đôi mắt sâu thẳm xoáy thẳng, thấu hiểu thông suốt như vậy cơ hồ khiến cậu ta không thể đứng vững.
“Thảo nào hôm nay tao có thể dễ dàng ra phủ như vậy, thì ra mày với Văn di nương ném đá giấu tay!" Mạnh Viêm Châu rốt cuộc phản ứng, bạo ngược trên mặt quả tình làm người ta sợ hãi.
“Tôi không biết mấy người nói các gì, tôi còn phải chuẩn kỳ thi xuân sang năm, cáo từ." Cậu thiếu niên nhanh miệng nói xong đã xoay người bỏ chạy. Mạnh Viêm Châu là kẻ nóng nảy, không ‘thờ phụng’ ba cái thứ như là quân tử động miệng không động tay, chọc giận đến gã ta không chừng thương tích đầy mình.
“Mẹ! Ông đây hận nhất cái loại đọc sách thư sinh, trên mặt giả vờ đạo mạo, kỳ thực trong bụng đầy ý xấu!" Mạnh Viêm Châu siết nắm tay răng rắc, hung tợn nói.
“Rất đúng!" Diêm Tuấn Vĩ thu quạt xếp lại, cười ha ha phụ họa. Hắn thích gần những kẻ ngay thẳng như Mạnh Viêm Châu, không phí đầu óc.
“Vào đi." Chu Vũ Đế khoanh tay hướng vào bên trong viện, vừa đi vừa lạnh nhạt nói tiếp, “Tước vị này nhất định là của anh, không thể rơi xuống tay người khác. Sau này chỉ cần anh tỉnh táo cảnh giác một chút, gặp nhiều chuyện cần động não, đừng để bị người khác hãm hại tính mạng là được."
“Ài!" Mạnh Viêm Châu ừ ừ, nhắm mắt theo đuôi phía sau Chu Vũ Đế, ngữ khí có phần kinh ngạc, “Anh nói thì không sao, nhưng mà giọng điệu cứ giống y như của em tôi vậy! Trước kia em tôi cũng nói như thế!" Vì điểm này, hảo cảm của Mạnh Viêm Châu với Hàn Hải lại gia tăng không ít.
“Ồ? Thật sao?" Chu Vũ Đế thốt nhiên dừng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Mạnh Viêm Châu. Thấy Mạnh Viêm Châu gật đầu, hắn bỗng nhiên mở miệng cười. Điệu cười này vô cùng sảng khoái, hoàn toàn khác kiểu mỉm chi uy nghi lạnh nhạt như lúc trước. Chỉ cần nhìn thoáng đã có thể hiểu ra tâm trạng vui sướng bây giờ của hắn.
Gì thì gì cũng chỉ là nói vài câu giống thôi mà, có cần phải hứng khởi như vậy không chứ? Có phải đã tìm được cảm giác ‘phụ xướng phu tùy’? Trên trán Diêm Tuấn Vĩ chảy mấy vạch đen thui. Gã không biết Hoàng thượng dễ lấy lòng như thế à.
Thấy Hàn Hải tươi cười, Mạnh Viêm Châu cũng ngốc ngốc cười theo. Người này lúc không cười hay mỉm cười thôi thì khá ôn hòa, nhưng anh lại cảm thấy áp lực vô cùng, kiểu như không dám làm càn. Nhưng bây giờ biểu cảm chân thật thoải mái như vậy, thật thả lỏng, khoảng cách xa vời cứ như vậy mà biến mất trong thoáng chốc.
“Thật ra sau khi chuồn ra phủ tôi cũng có ý đi biên cương, nhưng rồi cũng từ bỏ." Mạnh Viêm Châu vò đầu, ngượng ngùng mở miệng.
“Ồ? Vì sao nghĩ thông?" Chu Vũ Đế nhíu mày.
“Em tôi từng bảo thế này, nếu gặp việc nhỏ nhưng lại sốt ruột phát cáu, thì tôi đi ba vòng trong sân, tỉnh táo một chút. Nếu gặp chuyện lớn trời sụp đất nứt thì ba vòng quanh Hoàng thành, cẩn thận suy nghĩ. Lúc đi vòng quanh Hoàng thành, thấy cấm cung xa xa, rồi nghĩ đến em gái còn trong cấm cung, vì thế quay về." Giọng nói Mạnh Viêm Châu vô cùng kiềm chế.
“Em gái anh rất tốt! Đương nhiên, anh cũng là một người anh trai tốt." Sau khi im lặng hồi lâu, Chu Vũ Đế vỗ vai Mạnh Viêm Châu thở dài.
Diêm Tuấn Vĩ nhìn thoáng qua Mạnh Viêm Châu, ánh mắt có phần hâm mộ. Nếu gã cũng có một người thân lúc nào cũng khuyên giải, lúc nào cũng suy nghĩ tính toán cho bản thân như vậy thì tốt biết bao.
Ba người đi vào trong sân Mạnh Viem Châu, hoàn toàn kinh ngạc trước sa trường rộng rãi bằng phẳng cùng giá binh khí xếp ngay ngắn một loạt. Quả nhiên là con Mạnh quốc công, trình độ say mê chuyện múa kiếm dùng thương không cần bàn cãi.
“Làm cái gì vậy?" Chu Vũ Đế chỉ vào một cái thớt vĩ đại bên cạnh bãi tập.
Ánh mắt Diêm Tuấn Vĩ sáng lên, nhìn hết các loại binh khí, đi đến cạnh tấm thớt, đưa tay nâng thử, không hề nhúc nhích.
“Đây là để luyện lực cho cánh tay, mấy quả cầu sắt hay chùy đồng rất nhẹ." Mạnh Viêm Châu đi tới xắn ống tay áo, hai tay ôm hết thớt, khớp hàm nghiến lại đang nâng lên, giơ cao quá vai.
Chu Vũ Đế cùng Diêm Tuấn Vĩ ngẩn ra. Đợi đến khi Mạnh Viêm Châu buông thớt xuống Chu Vũ Đế hứng thú mở miệng, “Thì ra Viêm Châu có thần lực trời sinh."
Diêm Tuấn Vĩ nhìn thoáng qua cánh tay đầy cơ đầy bắp cuồn cuộn kia, trong mắt tràn đầy thưởng thức.
“Đúng vậy, em tôi bảo tôi có thiên phú dị bẩm." Mạnh Viêm Châu hất cằm lên, biểu cảm vô cùng kiêu ngạo, sau đó sắc mặt trầm xuống, giận hờn nói, “Cơ mà con bé còn bảo tôi tứ chi phát triển, suy nghĩ đơn giản, trong đầu người ta có óc còn trong đầu tôi chỉ có cơ bắp, không thể dẫn binh đánh giặc, chỉ có thể xông pha chiến đấu làm vật hy sinh cho người ta."
Trong đầu đều toàn cơ bắp? Chỉ có tính tình cổ quái nghịch ngợm như Tang Du mới có thể nghĩ ra chuyện làm tổn thương người như thế này. Chu Vũ Đế khép hờ mắt, ý cười dâng trào.
Diêm Tuấn Vĩ đã không khách sáo gì mà cười ha hả. Đức phi nương nương cũng là thần kỳ nha! Lời nói này thật tuyệt!
“Ôi cười cái gì chứ, em tôi cũng nói không sai, rốt cuộc tôi cũng đâu dùng đầu làm việc. Hôm nay suýt chút nữa thì xong, lần trước cũng chỉ nói hai ba câu đã kích lên động tay động chân với Thẩm Hi Ngôn. Mà hắn ta bé xíu, thân thể như kẹo vừng giã, tôi vừa nhẹ nhàng chạm vào một phát đã đầu rơi máu chảy rồi. Sớm biết hắn có ngày hôm nay, lúc trước tôi nên bóp chết cho xong chuyện!" Mặt Mạnh Viêm Châu dữ tợn, một cú đấm thẳng vào cọc gỗ khoảng một vòng ôm bên cạnh, cọc gỗ răng rắc gãy làm đôi.
“Không phải là hối hận vì lúc trước dây vào y hay sao? Nếu lúc đó anh có thể nhịn được thì cũng chẳng kết thù với nhà họ Thẩm." Diêm Tuấn Vĩ cười khùng khục. Tính tình thằng nhóc này mạnh mẽ dữ dằn, gã thích!
“Ông đây nhịn cái gì cũng được, chỉ không thể nhịn tức. Có thù phải báo thù, nếu không sẽ nghẹn chết!" Sắc mặt Mạnh Viêm Châu đỏ bừng, dường như thật sự bị nghẹn đến nội thương.
Chu Vũ Đế cười nhạt, nghiêm túc dạy bảo, “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Tạm thời ngủ đông cũng là một loại sách lược. Nếu anh mạnh hơn đối thủ, nên lập tức công kích để đối phương không có thế xoay chuyển; nếu năng lực anh bằng đối thủ hắn yếu hơn, nên học cách kiên nhẫn, lại nghĩ cách tìm được nhược điểm, tùy thời cơ mà hành động. Có nhiều phương pháp báo thù khác nhau, cũng không cần phải dùng nắm đấm. Nếu anh muốn vực gia tộc mình dậy thì cần học sách lược cùng vu hồi (đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương)."
“Anh nói đúng! Sau này tôi sẽ không xúc động như vậy nữa." Mạnh Viêm Châu thụ giáo gật đầu.
“Cha anh chắc hẳn có rất nhiều binh thư, mỗi ngày anh nên đọc thử xem đi." Chu Vũ Đế vỗ vỗ vai Mạnh Viêm Châu, lời nói thấm thía sâu xa. Thật ra Mạnh Viêm Châu không ngốc, chỉ là gặp chuyện không suy nghĩ kỹ càng, có lẽ liên quan tới việc Mạnh quốc công tận tâm dạy bảo. Nếu bồi dưỡng đúng cách, nhất định Mạnh Viêm Châu sẽ trở thành mãnh tướng, nhưng bây giờ tính tình anh ta như vậy cũng tốt, dữ dằn bạo ngược, có dũng khí, đã ra tay sẽ không thu lại, bản tính chất phác lại hào sảng, trọng tình trọng nghĩa, đúng là loại người hắn thích trọng dụng nhất.
Thấy Mạnh Viêm Châu vâng vâng đồng ý, trong mắt tràn đầy tin phục, Chu Vũ Đế nghĩ ngợi một lúc rồi tiếp lời, “Tôi nghe nói triều đình sắp thành lập một nha môn mới, cần nhân tài vỗ nghệ cao cường lại dũng cảm khí thế như anh, so với đi quân đội rèn luyện tốt hơn, anh có muốn thử xem?"
Ây chà! Cái này là chú ý đặc biệt tới anh vợ! Lấy quyền lực làm việc riêng nha! Thái dương Diêm Tuấn Vĩ giật giật. Nhưng mà gã cũng trúng ý Mạnh Viêm Châu, mới vừa rồi định nhân chuyện này lôi kéo anh chàng một phen, cố gắng vuốt mặt Đức phi nương nương, rốt cuộc cũng không thể thắng anh rể chính hiệu nhà người ta.
“Nha môn gì thế?" Hai mắt Mạnh Viêm Châu sáng lòe.
“Cũng giống như Long cấm vệ cùng Ngự lâm quân, chức quyền lại hơn hẳn. Nhưng bây giờ chỉ đang suy tính, khi nào có tin tức xác thực tôi sẽ bảo Tuấn Vĩ thông báo cho anh." Chu Vũ Đế đến cạnh bãi tập, ném cho Mạnh Viêm Châu một thanh đại đao, trầm giọng nói, “Thử một lần đao pháp cho tôi xem bản lĩnh anh như thế nào."
Lời này mang theo tính uy nghi áp chế của bậc bề trên, khiến người ta không thể không vâng theo. Mạnh Viêm Châu cầm đao, đè nèn cơn tò mò muốn hỏi thân phận đối phương xuống, đi đến bãi tập bắt đầu luyện diễn. Thuở nhỏ đã tập võ, thiên phú cực cao, lại có được thần lực trong người, đại đao trăm cân vù vù nhẹ nhàng như múa, cực kỳ ngoạn mục.
Chu Vũ Đế nheo mắt thờ ơ, trong lòng thầm suy tính: Nếu như Mạnh quốc công thực sự xảy ra chuyện, trẫm có thể bồi dưỡng Mạnh Viêm Châu, qua ba năm rưỡi anh ta cũng có thể vực dậy môn đình nhà họ Mạnh. Tang Du cũng nên yên tâm
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc