Cùng Dã Thú HHH

Chương 5

Ám u giới có rất ít ánh sáng, bởi vì chủ nhân của nó rất thích bóng tối, nhưng hôm nay trong cung điện khổng lồ sáng sủa như ban ngày trên không trung có một viên Dạ Minh Châu thật lớn sáng lòe lòe nhưng bên trong cung điện khổng lồ có một số chỗ mà Nguyệt Minh Châu chiếu không tới, vẫn hắc ám như cũ.

Trong cung điện khổng lồ trên chiếc giường ngọc màu đen có một con dã thú khổng lồ đang nằm, dã thú mượn ánh sáng của Nguyệt Minh Châu thưởng thức mỹ nhân mỹ lệ trong ngực. Trong ngực dã thú là một tuyệt mỹ nam tử đẹp tựa như thiên tiên đang ngủ, chẳng qua nam tử đang ngủ mê man cả người xích loã, trên thân thể tuyết trắng hiện đầy dấu vết tình dục vừa mới hoan ái,xanh tím đầy người  cộng thêm giữa hai chân có một tảng lớn bạch ngân không sạch sẽ, dâm loạn làm cho người ta đỏ mặt nhưng mà càng làm cho nam tử tăng thêm một loại dâm diễm, mỹ lệ.

Nam tử vô cùng kỳ quái, bụng của hắn trướng lên thật cao giống như phụ nữ có thai giống như dựng phụ đã mang thai nhiều tháng, chẳng lẽ nam tử đó mang thai?

Móng vuốt khổng lồ doạ người của dã thú nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài màu bạc xinh đẹp của nam tử  trong kim mâu  tràn đầy cưng chiều cùng mê luyến,nếu người khác thấy nhất định sẽ giật mình, luôn luôn lãnh khốc vô tình thích giết chóc háo sắc Hắc Ám Chi Vương thế nhưng cũng sẽ có vẻ mặt ôn nhu như thế.

Đột nhiên ánh mắt của dã thú chợt lóe, nhanh chóng kéo da thú bên cạnh che kín thân thể xích loã mê người của nam tử, tựa hồ có người nào đó tới.

“Chủ nhân!" Quả nhiên rất nhanh đã nghe đến một đạo thanh âm lanh lảnh khó nghe, ở trong bóng tối mà Dạ Minh Châu chiếu không tới  vang lên, bất quá so với thanh âm của Hắc Lặc Lỗ Tư  coi như dễ nghe hơn.

“Bội La, ngươi đã trở về! Nơi đó chuyện đã sắp xếp xong xuôi chưa?" Dã thú như cũ ôm An Địch Mỹ Áo nằm ở trên giường, lười biếng hỏi. Địa Ngục Sứ Giả Bội La là tâm phúc của dã thú cũng là quản gia của Ám u giới.

“Hồi bẩm chủ nhân, hết thảy đã theo như ý tứ của chủ nhân toàn bộ đã sắp xếp xong xuôi!" Trong bóng tối Bội La trả lời, hắn và chủ nhân của hắn giống nhau không thích ánh sáng.

“Cực khổ cho ngươi rồi, ngươi lui ra đi!" Dã thú gật đầu.

“Chủ nhân…" Bội La cũng không  có lập tức lui ra, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình.

“Còn có việc gì sao?" Dã thú cau mày hỏi. Thật ra thì nó biết Bội La muốn nói cái gì.

“… Chủ nhân, ngươi thật muốn đem An Lỗ Đặc Vương lưu lại sao? Chuyện kia đã là rất mạo hiểm rồi, nếu như người lần nữa lưu lại An Lỗ Đặc Vương, thần hậu biết nhất định sẽ phi thường tức giận!" Bội La do dự một chút, lo lắng nói ra băn khoăn trong lòng.

“Cái này ngươi không cần lo lắng, mẫu hậu không biết được! Ngươi đi thiên giới, nói cho mẫu hậu ta biết là ta đã giết  An Địch Mỹ Áo, đem linh hồn của hắn ném vào Luyện Ngục là được, mẫu hậu sẽ không hoài nghi!" Dã thú phân phó nói.

“vâng, chủ nhân! Thuộc hạ cáo lui!" Bội La vốn còn muốn khuyên dã thú, nhưng hắn biết tính cách của dã thú, dã thú đã quyết định chuyện gì bất luận kẻ nào cũng không cải biến được.

Sau khi Bội La rời đi, dã thú cúi đầu tiếp tục thưởng thức  mĩ lệ thuỵ nhan của An Địch Mỹ Áo, nhìn trong ngực khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng, dã thú nở ra một nụ cười tà ác kinh khủng: Nó là một hảo nhi tử hiếu thuận, cho nên nó phải giúp mẫu hậu hảo hảo trừng phạt An Địch Mỹ Áo, bất quá là đổi phương thức trừng phạt nó thích  phương thức trừng phạt này, ha hả…

( thuỵ nhan: khuôn mặt khi ngủ)

“A… Bổn vương mang thai?! A a a a a —— "

Hắc Lặc Lỗ Tư đang ngủ say bị một tiếng hét thê lương chói tai đánh thức, không cần nghĩ cũng biết tiếng kêu kinh khủng thảm thiết này là do ai phát ra.

Hắc Lặc Lỗ Tư mở mắt, trong kim mâu hiện lên một tia cười xấu xa, quay đầu nhìn mĩ nam tử đang ngồi ở bên cạnh giống như nổi điên thét chói tai, lười biếng hỏi: “Tiểu Mỹ Mĩ, làm sao vậy? kêu gì mà khoa trương như vậy!" Thật ra thì nó sớm biết  An Địch Mỹ Áo thét chói tai là vì nguyên nhân gì.

“Bổn vương mang thai! Súc sinh, ngươi đối với Bổn vương làm cái gì? Thế nhưng làm cho Bổn vương mang thai, Bổn vương muốn giết ngươi cái này đầu dâm thú chết tiệt!"  An Địch Mỹ Áo lập tức nhào tới, đối với  Hắc Lặc Lỗ Tư quyền đấm cước đá, chỉ thấy bụng của hắn vậy mà trở nên cực lớn, giống như dựng phụ mang thai nhiều tháng bụng nổi lên một đống cái gì đó cao cao.  An Địch Mỹ Áo vừa tỉnh dậy liền thấy bụng của mình biến thành như vậy, lập tức bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc, điều đầu tiên nghĩ đến là hắn bị dã thú làm cho mang thai.

“Tiểu Mỹ Mĩ, Bổn thần cũng không nghĩ tới tối hôm qua chỉ làm hai lần đã làm cho ngươi mang thai! Thật là chúc mừng ngươi, nhanh như vậy sẽ phải sinh tiểu thú làm mụ mụ hài tử của Bổn thần!" Dã thú vẻ mặt vô tội, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Bổn vương thật mang thai?! Bổn vương không muốn! Bổn vương không nên sinh hài tử của ngươi!"  An Địch Mỹ Áo thương tâm gào khóc, nghĩ đến hắn giống như nữ nhân sinh con, hơn nữa còn sinh một đống lớn không phải là người, lớn lên giống như dã thú là một tiểu quái thú xấu xí, hắn sẽ phát điên mất thôi.

“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi đừng như vậy! Có thể làm mẫu thân hài tử của Hắc Ám chi thần – vua của địa ngục, đây chính là thiên đại vinh hạnh, bao nhiêu người nghĩ cũng không cơ hội đấy! Ngươi hẳn là cao hứng chứ!" Hắc Lặc Lỗ Tư “An ủi" nói. Tiểu Mỹ Mĩ thật là quá đáng yêu, bụng của nó muốn cười đến đau rồi!

“Ta không muốn! Bổn vương mới không cần sinh thối dã thú hài tử của người, ta không muốn làm mụ mụ của tiểu quái thú … Ô ô ô! Phụ vương, mẫu hậu cứu ta…"  An Địch Mỹ Áo ôm đầu khóc rống, tiếng nói xen lẫn tiếng khóc, giống như hài tử đáng thương giống nhau kêu to cha mẹ.

“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi đều lớn như vậy rồi, còn động một chút là gọi phụ vương cùng mẫu hậu  của ngươi tới cứu ngươi!" Dã thú cũng nhịn không được nữa ôm bụng cuồng tiếu, cười muốn chảy nước mắt rồi.

“Dâm thú, ngươi còn dám cười! Cũng là ngươi đem Bổn vương hại thành như vậy, Bổn vương muốn giết ngươi!"  An Địch Mỹ Áo mau tức chết, hoàn toàn không để ý hình tượng  vương giả giương nanh múa vuốt cùng dã thú liều mạng. Dã thú lại dám cường bạo hắn, còn làm hắn lớn bụng, hắn bất cứ giá nào  phải cùng nó liều mạng!

“Tiểu Mỹ Mĩ, đừng nóng giận! thật ra thì Bổn thần chỉ nói giỡn mà thôi, ngươi cũng không có mang thai!" Dã thú dễ dàng bắt được tay của  An Địch Mỹ Áo đang vung quả đấm tới, cuối cùng nói ra sự thật. Nếu nó còn không nói cho Tiểu Mỹ Mĩ sự thật, nó chỉ sợ Tiểu Mỹ Mĩ thật sẽ cùng nó liều mạng, nó thì không sao cả chỉ sợ làm thương Tiểu Mỹ Mĩ thôi!

“Cái gì? Ta không có mang thai?!"  An Địch Mỹ Áo lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn dã thú.

Dã thú gật đầu,  An Địch Mỹ Áo trên mặt hiện lên một tia vui sướng, nhưng ngay sau đó lập tức lắc đầu không tin mắng: “Ngươi gạt ta! Nếu như ta không có mang thai, bụng của ta làm sao sẽ lớn như vậy!" Dã thú coi hắn là kẻ ngu ngốc chắc!

“Bổn thần nói thật! Tiểu Mỹ Mĩ ngu ngốc, ngươi cảm thấy trên đời này làm gì có người chỉ cách một đêm liền mang thai bụng  lớn như vậy!" Dã thú bất đắc dĩ lắc đầu, thật là một tiểu khả ái ngu ngốc.

“Đúng nga!"  An Địch Mỹ Áo gật đầu, mình mới vừa rồi quá khẩn trương mới không có chú ý tới cái vấn đề này, hơn nữa hắn là nam cũng không thể  mang thai được, nhưng là…"Bụng của ta làm sao biến thành như vậy?"  khuôn mặt  của An Địch Mỹ Áo rất nhanh lộ vẻ giận dữ  nhìn chằm chằm dã thú, lo lắng chất vấn.

“Bởi vì tối hôm qua thần thuỷ của Bổn thần toàn bộ ở lại bên trong, cho nên bụng của ngươi mới có thể trở nên to lớn như vậy!" Dã thú nhìn bụng to của An Địch Mỹ Áo  cười dâm nói.

“Ngươi… Ngươi nói nước bẩn của ngươi không có đem ra ngoài, toàn bộ ở trong bụng….Bổn vương?"  An Địch Mỹ Áo khuôn mặt mắc cỡ đến đỏ bừng, tròng mắt trợn to, vẻ mặt khó có thể tin.

“Thần thuỷ của Bổn thần có  thể làm thân thể khoẻ mạnh, trị liệu bách bệnh,còn có công hiệu mỹ dung dưỡng nhan, Bổn thần  thương ngươi mới để lại trong bụng của ngươi, người bình thường ngay cả 1 giọt Bổn thần cũng không cho! Không tin ngươi nhìn, thân thể của ngươi có phải hay không tốt lắm, tuyệt đối không cảm thấy có chút nào đau!" Dã thú không đứng đắn nửa đùa nửa thật.

An Địch Mỹ Áo lúc này mới phát hiện thân thể của hắn thật  sự không đau đớn, mặc dù trên người như cũ hiện đầy  dấu vết tình dục mà dã thú lưu lại, nhưng những vết thương trên người toàn bộ tốt lắm, ngay cả mông vốn là lúc trước bị xé nứt thao kiền tựa hồ cũng khép lại rồi, nửa điểm đau đều không có.

An Địch Mỹ Áo cúi đầu ngạc nhiên nhìn thân thể của mình, nhưng thấy mình bụng mình to vô cùng, nhất thời lại trở nên xấu hổ, chửi ầm lên: “Súc sinh chết tiệt, dâm thú chết tiệt, ngươi không biết xấu hổ! Ngươi hạ lưu! Ngươi vô sỉ! Ngươi xấu xa!" Hắc Lặc Lỗ Tư cái đồ chết tiệt biến thái lại đem nước bẩn của nó bắn đầy trong bụng  cao quý vô cùng của hắn, hắn nhất định phải đem nó bầm thây vạn đoạn, sau đó cầm đi uy cẩu xấu nhất, thúi nhất, bẩn nhất.

“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi thật vô tình nga! Rõ ràng tối hôm qua còn ôm Bổn thần nũng nịu gọi Bổn thần là Đại Hắc ca ca, dã thú ca ca, làm sao mới ngủ một giấc liền trở mặt rồi!" Dã thú vẻ mặt ai oán lên án nói, trong mắt tràn đầy tiếu ý.

“Ngươi… Ngươi nói nhảm! Bổn vương làm sao có thể gọi ngươi Đại… Cái quỷ gì ca ca! Ngươi vu oan cho Bổn vương, ngươi bệnh thần kinh!"  An Địch Mỹ Áo cảm thấy thẹn vô cùng, bên tai đều nung đỏ rồi, hắn tuyệt không thừa nhận tối hôm qua con tiện nhân kia là hắn.

“Tiểu Mỹ Mĩ thẹn quá thành giận rồi! Ngươi thật là đáng yêu!" Dã thú cười ha ha.

“Câm miệng! Dâm thú! Ngươi nhanh lên một chút đem… nước bẩn  của ngươi đem ra, sau đó đưa Bổn vương hồi An Lỗ Đặc, có lẽ Bổn vương còn có thể lưu ngươi toàn thây!"  An Địch Mỹ Áo xấu hổ và giận dữ hét lên đối với  dã thú. Chờ hắn Hồi An Lỗ Đặc nhìn hắn làm sao thu thập dâm thú này dám có gan cường bạo hắn, hắn nhất định phải làm cho tử dã thú muốn sống không được, muốn chết không xong, hối hận vì dám làm bẩn, làm nhục hắn -An Lỗ Đặc vĩ đại vua.

Có thể đọc được suy nghĩ của người khác, dã thú lập tức biết trong lòng An Địch Mỹ Áo suy nghĩ cái gì, kim mâu hiện lên một nụ cười. Thật là một mỹ nhân kiêu ngạo hung tàn, bất quá nó thích loại mỹ nhân này, như vậy mới có giá trị để chinh phục!

“Không được!" Dã thú không chút do dự cự tuyệt.

“Ngươi… Ghê tởm!"  An Địch Mỹ Áo càng thêm tức giận, cả người đều bởi vì lửa giận muốn bốc cháy lên rồi, càng thêm xinh đẹp động lòng người.

“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi liền chấp nhận đi! Ngươi đã là thuộc về ta Hắc Ám chi thần rồi, nên biết điều một chút làm vật độc chiểm của  Bổn thần cả đời, Bổn thần sẽ làm ngươi mỗi ngày đều dục tiên dục tử, so với ở lên thiên đường còn thoải mái hơn!" Dã thú giơ lên cằm mĩ lệ của hắn, bá đạo tà ác cười dâm nói.

“Ngươi nằm mơ! Bổn vương chết cũng sẽ không làm vật độc chiếm của ngươi! Nói cho ngươi biết, Bổn vương thà chết chứ không chịu khuất phục!"  An Địch Mỹ Áo kiên định nhìn nó, thấy chết không sờn. Nếu như muốn cả đời này làm đồ chơi của dâm thú, bị ngày qua ngày dâm ngoạn, hắn thà rằng chết còn hơn! Hắn đường đường là An Lỗ Đặc Vương, hắn chính là chết cũng muốn duy trì tôn nghiêm!

“Muốn chết? Không dễ dàng như vậy! Tiểu Mỹ Mĩ, Bổn thần khuyên ngươi tốt nhất biết điều nghe lời một chút, nếu không  tính tình Bổn thần cũng không quá tốt, đem Bổn thần chọc giận, Bổn thần sẽ không giết ngươi! Bất quá Bổn thần sẽ đem ngươi biến thành một con ruồi xấu xí, hoặc là đem ngươi biến thành một con rết hù chết người, để ngươi cả đời cũng không thể  làm người!" Dã thú tàn khốc âm tàn  cười lạnh nói.

An Địch Mỹ Áo vốn là lửa giận ngút trời, trong nháy mắt giống như quả bóng cao su bị chọc thủng không có  khí, hắn bị lời của dã thú hoàn toàn hù chết. Nghĩ đến mình mĩ lệ vô cùng có thể sẽ biến thành một con ruồi buồn nôn hoặc con rết xấu muốn chết, hắn sợ đến rùng mình một cái, bị làm cho sợ đến toàn thân vẫn phát run. Hắn chết cũng không cần bị biến thành con ruồi hoặc rết, chuyện kia thật sự là đáng sợ!

“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi cũng không cần sợ! Chỉ cần ngươi chịu biết điều nghe lời một chút, hảo hảo hầu hạ Bổn thần, Bổn thần sẽ đối với ngươi rất tốt! Nếu như ngươi có thể làm Bổn thần vui vẻ, Bổn thần còn có thể suy nghĩ ban cho ngươi trường sinh, cho ngươi vĩnh viễn cùng Bổn thần ở chung một chỗ!" Dã thú vươn ra móng vuốt  khổng lồ vuốt ve  tóc bạc mĩ lệ của hắn, ôn nhu cười nói. Bất quá khuôn mặt của nó thật sự quá kinh khủng, vô luận vẻ mặt nhiều ôn nhu như thế nào thoạt nhìn đều vô cùng dọa người, làm cho người ta không chút nào cảm giác được an tâm, càng không thể tin nó được.

An Địch Mỹ Áo không trả lời, chẳng qua là  hắn đang hung hăng  trợn mắt nhìn nó một cái, hắn mới không cần cái gì trường sinh bất lão. Hắn chỉ muốn Hồi An Lỗ Đặc tiếp tục làm An Lỗ Đặc Cao chí cao vô thượng Vương, ở An Lỗ Đặc hô phong hoán vũ mà không phải ở chỗ này làm món đồ chơi của nó, một chút tôn nghiêm cũng không có mặc cho nó đùa bỡn chà đạp…

“Chủ nhân, đã đến giờ dùng cơm rồi!" Đột nhiên, trong bóng tối  mà Nguyệt Minh Châu chiếu không tới truyền đến một đạo thanh âm bén nhọn lạnh như băng, cắt đứt bọn họ nói chuyện.

An Địch Mỹ Áo quay đầu, sau đó lập tức bị làm cho sợ đến nỗi ôm lấy  Hắc Lặc Lỗ Tư đang ở bên cạnh, đại âm thanh hét chói tai: “Quỷ a —— "

Một bộ xương khô cao lớn kinh khủng từ trong bóng tối đi ra, mang một cái khay to đầy máu cùng thịt vụn cung kính  đối với  Hắc Lặc Lỗ Tư hành lễ, nói: “Chủ nhân, nên dùng cơm trưa!"

“Bội La, để lại ở trên giường đi!" Hắc Lặc Lỗ Tư gật đầu, kéo qua da thú  bên cạnh che kín  thân thể mĩ lệ xích loã của An Địch Mỹ Áo, rất hưởng thụ  cảm giác An Địch Mỹ Áo chủ động “ôm ấp yêu thương".

“A —— cứu mạng a —— Hắc Lặc Lỗ Tư, mau làm cho hắn cút ngay! Đừng làm cho hắn nhích gần Bổn vương!"  An Địch Mỹ Áo bị làm cho sợ đến điên cuồng mà thét chói tai, đem Hắc Lặc Lỗ Tư ôm chặt hơn. Hắn từ nhỏ đến lớn sợ nhất là bộ xương khô mặc dù Hắc Lặc Lỗ Tư còn kinh khủng hơn nhưng không có trụi lủi, trống rỗng như một đống xương khô.

Bị hắn ôm thật chặt Hắc Lặc Lỗ Tư cười ha ha, hảo tâm đối với  Bội La vung tay ý bảo cho hắn lui ra. Mặc dù  An Địch Mỹ Áo khi sợ vẻ mặt rất khả ái, khiến nó rất muốn trêu chọc hắn, bất quá nó nghĩ tới một chú ý hay có thể đùa hoa thủy tiên này trong ngực. Hắc Lặc Lỗ Tư nhìn trước mặt một khối thị vụn khổng lồ trong bàn ăn, kim mâu  hiện lên một tia cười dâm.

Bội La tựa hồ đối với vẻ đẹp  nghiêng nước nghiêng thành  của An Địch Mỹ Áo một chút hứng thú cũng không có, Địa Ngục sứ giả hoàn toàn không có nhìn  An Địch Mỹ Áo một cái, đối với  Hắc Lặc Lỗ Tư hành lễ rồi lập tức biến mất.

Chờ Bội La đi,  An Địch Mỹ Áo mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông ra Hắc Lặc Lỗ Tư,  khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn mắc cỡ tới đỏ bừng. Hắn vừa rồi đúng là điên rồi, thế nhưng lại đi ôm lấy Hắc Lặc Lỗ Tư gọi cứu mạng, hiện tại nhất định sẽ bị nó cười cho tới chết!

Bất quá làm hắn ngoài ý muốn chính là Hắc Lặc Lỗ Tư cũng không có mượn cơ hội này cười nhạo hắn, làm cho hắn lúng túng. Hắc Lặc Lỗ Tư không cười hắn, hắn lại bắt đầu càn rỡ, đối với  Hắc Lặc Lỗ Tư hưng sư vấn tội: “Ngươi tại sao có thể có một người hầu kinh khurg khó coi như vậy, nhanh lên một chút đuổi đi hắn, đừng làm cho hắn ô nhiễm mắt của Bổn vương!"

“Cái này không thể được! Bội La là tâm phúc của ta, là người hầu trung thành nhất của ta!" Hắc Lặc Lỗ Tư lắc đầu.

“Kia Bổn vương còn phải gặp lại hắn ư?!"  An Địch Mỹ Áo muốn chết thật rồi.

Hắc Lặc Lỗ Tư gật đầu,  An Địch Mỹ Áo thật muốn lập tức đập đầu vào tường. Hàng ngày nhìn Hắc Lặc Lỗ Tư cái này xấu xí dã thú đã rất thống khổ rồi, bây giờ còn muốn hắn nhìn bộ xương khô kinh khủng kia nữa, đáng thương cho đôi mắt xinh đẹp cao quý của hắn, không biết có thể hay không bị bọn họ làm mù rồi.

“Tiểu Mỹ Mĩ, Bổn thần khuyên ngươi tốt nhất sớm quen một chút, nơi này là Địa Ngục, còn rất nhiều sinh vật so với Bội La còn xấu xí kinh khủng dọa người hơn!" Hắc Lặc Lỗ Tư liếc mắt liền biết hết thảy ý nghĩ của hắn. Cái này tự luyến hoa thủy tiên! Xem ra hắn so với trong truyền thuyết càng thích đẹp ghét xấu còn hơn, đáng tiếc hắn hết lần này tới lần khác muốn ngày ngày mặt đối với khuôn mặt xấu xí kinh khủng của mình, còn làm đồ vật bị nó độc chiếm, bị nó ngày đêm xâm phạm yêu thương, thật là báo ứng! Hắc Lặc Lỗ Tư ác liệt ở trong lòng nghĩ.

“Cái gì? Còn có nhiều quái vật so với bộ xương khô kia còn xấu hơn! Vậy có so với ngươi càng…"  An Địch Mỹ Áo vốn muốn hỏi có hay không so với dã thú càng muốn xấu hơn không, nhưng nghĩ đến lời dã thú đã nói nếu như dám trọc nó tức giận,nó sẽ đem hắn biến thành con ruồi hoặc con rết, vội vàng ngừng miệng. Hắn chết cũng không cần biến thành cái loại sinh vật kinh khủng như vậy!

Hắc Lặc Lỗ Tư dĩ nhiên biết hắn muốn hỏi cái gì, sẽ không để ý, giơ lên khóe miệng, kêu lên: “Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi cũng đã đói bụng rồi! Chúng ta ăn cơm trưa đi!"

“Bữa trưa ở nơi đâu?" Bị nó nhắc nhở,  An Địch Mỹ Áo mới cảm thấy thật đói, bị dâm thú  chết tiệt  Hắc Lặc Lỗ Tư này hành hạ suốt một đêm, hắn đã sớm đói bụng rồi.

“Ở chỗ này a! Ngươi không nhìn thấy sao!" Dã thú chỉ cái khay to lớn đầy thịt vụn trước mặt, kim mâu hiện lên một tia ác liệt nụ cười.

“A —— ngươi điên rồi sao? Thế nhưng bảo Bổn vương ăn đồ buồn nôn như vậy! Bổn vương tuyệt đối không ăn!"  An Địch Mỹ Áo đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nổi trận lôi đình giận dữ hét. Đây là đồ ăn dành cho người sao? Không biết là thịt của con vật gì, còn đang chảy máu chỉ xem thôi đã làm cho người ta muốn nôn mửa, hắn làm sao có thể nuốt trôi được.

“Xin lỗi! Nơi này là Địa Ngục, không là Vương Cung của ngươi, không có 999  món ngon cho ngươi ăn! Nơi này chỉ có cái này, ngươi không muốn ăn cũng phải ăn!" Dã thú châm chọc cười nói, nắm lên một khối thịt máu chảy đầm đìa đút vào trong miệng,  hàm răng sắc bén nhai hai cái liền nuốt xuống.

“Không muốn! Bổn vương chết cũng không ăn thịt người!" Nhìn dã thú thô lỗ ăn thịt kia làm cho  An Địch Mỹ Áo buồn nôn che miệng lại. Hắn đột nhiên nghĩ đến dã thú ăn thứ kia có thể là thịt người, hắn nhớ tới trong một quyển sách trước kia đã xem qua có ghi chuyện  liên quan tới dã thú, trong sách nói dã thú vô cùng tàn bạo háo sắc, hơn nữa thích ăn thịt người, mỗi ngày cũng muốn ăn thịt mười người sống.

“Thịt người?" Dã thú sửng sốt một chút, nở nụ cười."Đúng! Bổn thần ăn đúng là thịt người, ta nghĩ ngươi nhất định còn không có ăn qua thịt đồng loại đi, hôm nay ngươi thật là có phúc nha! Thịt người thật là rất non, ăn thật ngon!"

“Ngươi thật sự ăn thịt người! Cứu mạng a! Ngươi cút ngay!"  An Địch Mỹ Áo cũng không nhịn buồn nôn được nữa, gục ở bên giường ói ra, bất quá cái gì cũng không có phun ra, tối hôm qua khẩu vị của hắn không tốt cũng chỉ có uống một chút rượi  hoa thủy tiên.

“Tiểu Mỹ Mĩ, thịt người thật sự ăn rất ngon! Ngươi tin tưởng ta! Mau tới ăn một miếng, bảo đảm ngươi khen không dứt miệng!" Hắc Lặc Lỗ Tư đem hắn kéo tới trong ngực, nắm lên một miếng thịt huyết nhục mơ hồ định nhét vào trong miệng hắn.

“Ngô… Không nên…"  An Địch Mỹ Áo dời đầu đi chỗ khác né tránh miếng thịt buồn nôn vô cùng trong tay nó, nước mắt giống như trân châu rơi xuống.

" Tiểu Mỹ Mĩ to gan, Bổn thần hảo tâm uy ngươi ăn thịt người, ngươi dám cự tuyệt Bổn thần! Bổn thần muốn trừng phạt ngươi! Bổn thần hiện tại ra lệnh cho ngươi, lập tức đem thịt trên đại nhục bổng của Bổn thần ăn đi!" Dã thú giận tím mặt, lại đem thịt mà An Địch Mỹ Áo không chịu ăn đặt lên trên thú hành to lớn doạ người của mình, ra lệnh cho An Địch Mỹ Áo ăn.

“Ngươi nằm mơ!"  An Địch Mỹ Áo đương nhiên là cự tuyệt, lắc đầu liên tục. Hắn làm sao có thể ăn thịt người, hơn nữa còn muốn ăn cùng với tiện căn kinh khủng của dã thú.

“Nếu như ngươi không muốn, Bổn thần lập tức đem ngươi biến thành một con rết rất khó coi, cho ngươi vĩnh viễn cũng không thay đổi được trở lại!" Dã thú vừa nói liền đem móng vuốt đen nhánh sắc bén chỉ vào đầu của An Địch Mỹ Áo  như muốn đem hắn biến thành rết.

“Không! Van cầu ngươi không nên! Van cầu ngươi ngàn vạn không nên đem ta biến thành rết! Ta… Ta cái gì đều đáp ứng ngươi… Ô ô, ta… Ta ăn…"  An Địch Mỹ Áo bị làm cho sợ đến kêu to, vội vàng ôm lấy dã thú khóc cầu xin nói. Hắn có thể không sợ chết, nhưng hắn tuyệt không muốn thành con rết xấu xí!

“Đây mới là bé ngoan! Thiệt là, sớm biết điều một chút sớm ăn thì có phải tốt không, hết lần này tới lần khác phải bị hù dọa mới bằng lòng biết điều nghe lời một chút!" Dã thú thu hồi móng vuốt, không nhịn được mắng."Tốt lắm, nhanh lên một chút tới đây ăn thịt! Nhân tiện cùng nhau “ăn" thần vật của Bổn thần, thần vật của Bổn thần là phi thường bổ!" Dã thú tà ác  cười nói.

An Địch Mỹ Áo thật muốn hung hăng quăng nó một bạt tai, nhưng nghĩ đến nó tùy thời có thể đem mình biến thành rết, thậm chí còn là một con còn kinh khủng hơn,  hắn vẫn là cắn răng nhịn được.  An Địch Mỹ Áo nuốt lại nước mắt, ôm bụng lớn đầy hùng  tinh, úp sấp giữa háng của dã thú.

Dưới bụng của dã thú khắp nơi đều là lông mao cứng rắn kinh khủng màu đen, trong rừng rậm màu đen cao cao đứng vững một cây đại thú hành so với cánh tay của tiểu hài tử còn thô hơn, chiều dài cũng ngắn hơn cánh tay của tiểu hài tử 1 chút. Đại thú hành hiện lên sắc đen thâm dọa người, trên thú hành tráng kiện còn nổi đầy gân xanh dữ tợn, trên gân xanh hiện đầy  gai nhọn kinh khủng. Dưới thú hành là 2 quả thịt đản màu sắc tím đen, rất dọa người, hơn nữa trên hung khí còn phát ra một cỗ nồng nặc mùi khó ngửi. Thật là xứng đáng siêu cấp hung khí, chỉ có dã thú mới có thể có sinh thực khí khủng bố như vậy, hơn nữa trên thú hành còn có một khối thịt chảy đầm đìa máu, làm cho người ta nhìn sợ tới cực điểm, người nhát gan nhất định sẽ bị tươi sống hù chết.

An Địch Mỹ Áo cũng sắp bị hù chết rồi, cảm giác dạ dày vừa phiên giang đảo hải, nếu như không phải là nhớ tới lời dã thú uy hiếp, hắn sớm liền không nhịn được lại một lần nữa phun ra. Trên đời tại sao có thể lại có đồ vật khủng bố kinh khủng như dâm cụ của dã thú, nghĩ đến bản thân mình lại muốn miệng cao quý xinh đẹp của hắn đi đụng chạm nó, hắn thật hận không được lập tức chết!

Nhìn hung khí như thế xấu xí kinh khủng,  An Địch Mỹ Áo thật sự không có dũng khí há mồm đi ăn, thấy hắn chậm chạp không chịu hành động, dã thú cau mày băng lãnh trên đỉnh đầu của hắn nói: “Rết!"

“A —— không nên! Ta lập tức ăn…"  An Địch Mỹ Áo vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn quyết tâm nhắm mắt lại mở ra môi son đi đụng  “Thịt người Lang Nha bổng" của dã thú, trong lòng liều mạng nguyền rủa dã thú không chết tử tế được.

Nhìn vẻ mặt của hắn giống như trên đoạn đầu đài, dã thú mau chết cười rồi, dã thú vì không muốn bật cười thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.

Đem đôi môi đỏ mọng như hoa tường vi  đụng tới siêu cấp kinh khủng “Thịt người Lang Nha bổng",  An Địch Mỹ Áo ánh mắt đều khóc sưng lên. Miệng cao quý  mĩ lệ của hắn phải đụng tới thịt người sao. Hắn An Lỗ Đặc tôn quý nhất Vương phải ăn thịt người rồi, thật là khủng khiếp, thật là ác… Chờ một chút! Không đúng, mùi vị của cục thịt này giống như không phải là người thịt, giống như là…

An Địch Mỹ Áo lập tức mở ra đôi mắt đẫm lệ, ngước mắt nhìn về phía dã thú sắp cười đến vỡ bụng rồi, hét lớn: “Cái này không phải là thịt người? mà là thịt bò?"  An Địch Mỹ Áo đã niếm hết các mỹ thực trên thiên hạ này nên hắn vừa mới đụng một cái liền lập tức biết cục thịt trên “Lang Nha bổng" của dã thú không phải là thịt người, mà là thịt bò.

“Ngươi bây giờ mới phát hiện ra! Tiểu Mỹ Mỹ thật đần nga!" Dã thú cũng nhịn không được nữa ôm bụng cười lớn lên.

“Ngươi dám gạt ta! Ghê tởm!"  An Địch Mỹ Áo nổi trận nôi đình hắn sắp bị dã thú là cho tức điên rồi.

“Mắc mớ gì đến Bổn thần, rõ ràng là ngươi đần!" Dã thú tỏ ra vô tội nói.

“Ngươi… Ngươi…" Ngón tay ngọc thon dài tức giận chỉ vào dã thú,  mĩ lệ hoa thủy tiên quốc vương mau tức đến chết bất đắc kỳ tử* rồi.

Chết bất đắc kỳ tử là chết ko theo như ý nguyện. Người xưa thường cho rằng chết mà xứng đáng là khi đã già, con cái đầy nhà, cuộc sống sung sướng. Lúc đó già mà chết thì được xem như chuyện thường. 

Nhưng với những người bị chết bất ngờ, chết trẻ, chết không ở nhà, chết vì bạo bệnh đột ngột, chết vì những tai nạn như đắm thuyền, xe cán, chết do hỏa hoạn, lũ lụt, chiến tranh… thì đều được xem là bất đắc kỳ tử. Nhất là chết trước cha mẹ, chết mà chưa có con là 2 điều khiến người ta bất đắc nhiều nhất (vì thế, đây là 2 điều trong tam bất hiếu thời xưa: Chết trước cha mẹ, chết mà không có con trai nối dõi, lúc sống ko phụng dưỡng cha mẹ).

“Đừng làm nũng nữa, nhanh lên một chút ăn " đại lạp xưởng vị thịt bò “của Bổn thần vì ngươi đặc chế, siêu cấp mỹ vị nga!" Thú trảo khổng lồ bắt được ngón tay ngọc thon dài của hắn, dã thú đem đầu của An Địch Mỹ Áo áp đến dưới bụng nó, buộc hắn ăn  “đại lạp xưởng vị thịt bò".

“Ngô… Không… Ngô hừ…" Khuôn mặt mĩ lệ bị áp dán trên thú hành vô cùng khổng lồ còn gây mùi thú cùng mùi máu làm cho  An Địch Mỹ Áo  vô cùng khó chịu, kịch liệt giằng co.

“Rết…" Một đạo thanh âm ghê tởm lạnh băng lần nữa vang lên trên đỉnh đầu.

Cái này uy hiếp siêu cấp hữu dụng,  An Địch Mỹ Áo lập tức biết điều một chút ngưng giãy dụa, cực kỳ không cam lòng hé miệng nuốt vào thú hành vẫn còn đang dính đầy máu cùng thịt bò. Ngoài dự đoán, mặc dù thịt bò thoạt nhìn vô cùng kinh khủng, nhưng mùi vị cũng không tệ, cũng không như tưởng tưởng khó ăn muốn nôn.

“Tiểu Mỹ Mĩ, mùi vị cũng không tệ lắm phải không!" Thấy  vẻ mặt ngạc nhiên  của An Địch Mỹ Áo, dã thú cười nói.

“Thật là khó ăn! Bổn vương chưa từng ăn qua đồ ăn khó nuốt như vậy, cho chó ăn nó cũng không thèm ăn!"  An Địch Mỹ Áo mạnh miệng mắng. Hắn không ngu mà đi nói thật cho dã thú, tránh cho nó rắm thúi!

“Đúng thế sao? Nếu cho chó nó cũng không thèm ăn, nhưng ngươi lại ăn, đây không phải là nói hoa thủy tiên quốc vương cao quý của chúng ta ngay cả con chó cũng không bằng!" Dã thú vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

“Ngươi… Ngươi dám mắng Bổn vương ngay cả heo chó cũng không bằng, ngươi đồ súc sinh chết tiệt!"  An Địch Mỹ Áo lại một lần nữa giận đến nổi trận lôi đình, mạch máu đều nhanh nổ tung. Hắn lớn như vậy chưa có người nào giống như dã thú dám nhục mạ hắn nhiều lần, hắn… Hắn hận chết tử dâm thú này rồi!

“Đây cũng là tự ngươi nói, Bổn thần cũng không có nói!" Dã thú một lần nữa làm vẻ mặt vô tội nói.

“Được rồi! Không đùa ngươi nữa, Tiểu Mỹ Mĩ nhanh lên một chút ăn  " đại lạp xưởng vị thịt bò"  đi! Cẩn thận " nguội"  thì sẽ ăn không ngon nữa đâu!" Dã thú sờ sờ đầu hắn giống như đối với sủng vật, không nhịn được thúc giục. Mặc dù trêu Tiểu Mỹ Mĩ rất vui vẻ, nhưng thần vật của nó đã khẩn cấp muốn thưởng thức cái miệng nhỏ nhắn phía trên của hắn, có phải hay không giống cái miệng nhỏ phía dưới đều là mỹ vị.

An Địch Mỹ Áo muốn chửi ầm lên, đem tổ tông mười tám đời của dã thú toàn bộ chửi mắng một trận, nhưng còn chưa mở miệng, hắn đã nghe được một đạo  thanh âm kinh khủng: “Rết!"

An Địch Mỹ Áo cực kỳ thích chưng diện nên tuyệt không muốn biến thành rết, hắn không thể làm gì hơn chỉ có thể đầy bụng oán hận dựa theo phân phó của dã thú một lần nữa cúi đầu mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn ăn " đại lạp xưởng vị thịt bò " của dã thú. Hắn vừa ăn, vừa khóc, vừa ở trong lòng liều mạng mắng dã thú. Đầu dâm thú chết tiệt dám uy hiếp hắn! Hắn thực sự rất hận nó! Nhưng ở trước mặt dã thú hắn chỉ là nhân loại nhỏ bé  ngay cả một chút phản kháng cũng không có!

Cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn của An Địch Mỹ Áo vụng về ăn miếng thịt bò ở trên thú hành, đôi môi anh đào cùng hàm răng xinh đẹp tại thời điểm cắn thịt bò thường xuyên không cẩn thận đụng phải thú hành tráng kiện dọa người, làm cho dã thú thường xuyên phát ra tiếng hừ nhẹ không biết là thoải mái hay là thống khổ.

“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi đừng chỉ biết ăn thịt bò, cũng phải ăn " Đại lạp xưởng" của Bổn thần, nhanh lên một chút vươn ra cái lưỡi mĩ lệ của ngươi  dùng sức liếm nó!" Dã thú cảm thấy chưa đủ kêu lên.

An Địch Mỹ Áo ngước mắt liếc nó một cái, nhưng vẫn là ngoan ngoãn dựa theo mệnh lệnh của nó, vừa ăn thịt bò, vừa vươn ra cái lưỡi đinh hương đụng chạm quy đầu khổng lồ, oán hận hấp liếm phần thịt non phía trên. Hắn thật rất sợ nếu không nghe lời của dã thú … sẽ bị biến thành rết, hắn tuyệt đối tin tưởng dã thú tà ác không nhân tính này sẽ làm thật.

“Đúng! Chính là như vậy, Tiểu Mỹ Mĩ làm tốt… Đừng chỉ liếm quy đầu, cũng liếm liếm phía dưới…" Dã thú hô hấp trở nên ồ ồ, thở hổn hển sai khiến nói.

An Địch Mỹ Áo không nhịn được đầu lưỡi dời xuống nhưng bởi vì thịt bò trên thú hành còn rất nhiều không có ăn xong, cho nên liếm lên không phải là dễ dàng, hắn không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đem thịt bò vài hớp ăn xong, sau đó bắt đầu liếm thú hành tráng kiện to như cánh tay của dã thú. Hắn nghĩ sớm một chút làm cho xong, sớm một chút làm cho dã thú hài lòng, làm cho dã thú sớm một chút bỏ qua cho hắn.

Nhưng thú hành của dã thú thật sự quá lớn, hơn nữa ở trên có có đầy khắp cái gai nhọn kinh khủng,  làm An Địch Mỹ Áo bú liếm đứng lên vô cùng mất sức,gai nhọn nhỏ dài sắc bén nhọn đâm vào  bờ môi  cùng đầu lưỡi của hắn làm cho hắn có cảm giác tê tê. Nhưng hắn lại sợ dâm uy của dã thú không dám dừng lại, chỉ có thể nức nở bú liếm hung khí to đến kinh khủng của dã thú, để cho dã thú nhanh một chút có thể bắn ra để  hắn nhanh  một chút có thể giải thoát, hai bàn tay xinh đẹp mềm mại như cây cỏ cũng gia nhập hàng ngũ hầu hạ dã thú, phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, xoa nắn côn thịt tráng kiện.

“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi thật là hảo! Miệng nhỏ  phía trên của ngươi thật không tệ, cùng với cái miệng nhỏ nhắn phía dưới giống nhau hảo!" Dã thú thoải mái mà dựa vào trên giường, hưởng thụ  An Địch Mỹ Áo phục vụ, không chút nào keo kiệt ca ngợi nói. Mặc dù  An Địch Mỹ Áo là lần đầu tiên bú liếm cho nên động tác rất vụng về, bất quá chỉ là nhìn tiểu nhân nhi  cao ngạo xinh đẹp như thế lại đi ăn côn thịt của nó, cũng đủ làm cho nó hưng phấn.

Dã thú cúi đầu nhìn thân thể hắn xích loã mĩ lệ cùng cái bụng trướng to chứa đầy tinh dịch của mình đang khó khăn cố sức  úp sấp tại dưới bụng sắc tình bú liếm côn thịt của mình,  trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp hiện đầy nước mắt không cam lòng  cùng  mồ hôi cực khổ,  tóc dài màu bạc mĩ lệ như ánh trăng quang xõa tại trên thú lông màu đen của mình, thật là một bức sắc tình mĩ lệ vô cùng.

Dã thú say mê  thưởng thức hình ảnh mĩ lệ này, vươn ra lông mao khổng lồ  nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lưng bóng loáng như ngọc tuyết trước mắt, từ từ di động xuống dưới, cuối cùng trượt đến kiều đồn đầy đặn tròn trịa.  Trên người  An Địch Mỹ Áo từng cái bộ vị đều là  kiệt tác hoàn mỹ nhất của tạo hóa, cái mông cũng không ngoại lệ. Cái mông  An Địch Mỹ Áo mặc dù không to như của nữ nhân nhưng vô cùng cong vểnh lại  vô cùng có thịt, còn trong trắng lộ hồng, giống như hai đại ngọ đào thơm ngào ngạt  làm cho người ta nhìn không nhịn được muốn nhào tới hung hăng  cắn một ngụm.

Dã thú là siêu cấp sắc lang nào có thể  bỏ qua mỹ vị trước mắt, làm sao mà chỉ ngoan ngoãn nhìn mà không ăn, nó dơ ra móng vuốt khổng lồ bao phủ lên tuyết đồn xinh đẹp, giống như nhào bột vậy dùng sức xoa nắn, lông mao cứng rắn trên móng vuốt chà xát làm cho  An Địch Mỹ Áo vừa dương vừa đau. ( dương ở đây là ngứa: nhưng ta thích để nguyên cho nó ….. một tí)

An Địch Mỹ Áo rất bất mãn với tất cả cử chỉ động tay động chân của dã thú, nhưng bị “Siêu cấp Lang Nha bổng"của dã thú hành hạ đến cả người đều nhũn ra, thật sự không còn khí lực mắng dã thú, cho nên mới bất đắc dĩ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng dã thú hành động càng ngày càng quá mức. Móng vuốt ở trên tuyết đồn tác quái  xoa xoa, đột nhiên hướng khe nhỏ ở  giữa khe hở đi tới, dùng sức đẩy ra hai bện mông đầy đặn lộ ra u cúc giấu ở chỗ sâu. Cúc lôi cả đêm hôm qua đã bị dã thú giày xéo mặc dù đã được dã thú trị liệu qua nhưng vẫn cũ còn có một chút sưng đỏ, dã thú nhẹ nhàng đâm xuống lập tức thấy cúc lôi giống như đáng thương hé ra hợp lại  thật là làm rung động lòng người. Dã thú hưng phấn mà dùng móng vuốt cạy mở  mĩ lệ u cúc bắt đầu đi vào, thú dịch tối hôm qua nó để lại trong cơ thể An Địch Mỹ Áo  lập tức chảy ra,  chất lỏng màu trắng theo màu đỏ u cúc từ từ chảy ra, thật là vô cùng sắc tình.

“A… Dâm thú, ngươi làm cái gì? Đau quá, mau lấy móng vuốt  ra… Ngô…"  An Địch Mỹ Áo lập tức kêu đau, cũng nhịn không được nữa quay đầu nhìn ma trảo trên mông đít khóc mắng.

“Ngươi… Ngươi…"  An Địch Mỹ Áo giận đến cả người phát run, đã giận đến nói không ra lời.

“Không chuẩn cho ngươi dừng lại! Nhanh lên một chút tiếp tục hút côn thịt Bổn thần, nhớ kỹ trước khi Bổn thần bắn ra trước tuyệt không được dừng lại, nếu không hậu quả là cái gì ngươi đều biết rồi!" Dã thú đang ngoạn đến sảng khoái làm sao sẽ ngừng, dùng sức đánh xuống tuyết đồn của hắn mắng. Móng vuốt chôn ở  trong cúc huyệt của An Địch Mỹ Áo  đi vào sâu hơn, bởi vì bên trong có chứa đại lượng tinh dịch cho nên  tiểu huyệt của An Địch Mỹ Áo rất ẩm ướt, dã thú động vô cùng dễ dàng,móng vuốt đầy lông mao mềm như nhung tà ác ở  trong dũng đạo nóng ướt nhỏ hẹp đút vào, móng tay bén nhọn thỉnh thoảng còn cạo chơi tràng vách mảnh mai  nhạy cảm.

“A… Ngô… A hừ…"  An Địch Mỹ Áo bị nó làm cho vừa đau vừa thoải mái, nhưng lại sợ nó uy hiếp, không dám lên tiếng phản kháng nữa, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên quay đầu tiếp tục hầu hạ “Siêu cấp Lang Nha bổng"của dã thú.  An Địch Mỹ Áo phát hiện thú hành trướng lên còn lớn hơn hồi nãy, làm cho hắn liếm lên càng cực khổ, nhưng mệnh lệnh của dã thú  là không thể làm trái, hắn chỉ có thể càng thêm ra sức bú liếm Cự vật đáng sợ, hai cái tay dùng sức  xoa nắn xát lộng. Thú hành của dã thú thật sự quá lớn, hắn cảm giác đến nay mình có thể nuốt vào đồ thô to như vậy mà chưa có chết, thật sự là kỳ tích trong đại kỳ tích!

“Tiểu dâm ô, đừng chỉ liếm không thôi, thử dùng miệng ăn nó, đem nó nuốt vào!" Dã thú vừa tà ác dạy  An Địch Mỹ Áo như thế nào hầu hạ mình, vừa dùng móng nhọn có thể xá nát bất kì yêu ma nào đùa bỡn thao kiền  tiểu ngọt huyệt của An Địch Mỹ Áo. Bởi vì bị dã thú đút vào, Tiểu huyệt của An Địch Mỹ Áo càng  chảy ra rất nhiều tinh thuỷ bẩn thúi, đem màu đen da thú làm thành một mảnh dơ dáy bẩn thỉu, trong không khí tản ra một cỗ dâm vị, kích thích khứu giác hai người, làm cho hai người đều hưng phấn. Nhất là  An Địch Mỹ Áo dâm tính ẩn sâu trong thân thể  bị dâm vị trong không khí giống như xuân dược từ từ tỉnh lại.

“Ngô… A… Thật to, ta ăn không vô… Ngô ngô… Thật thật to..."  An Địch Mỹ Áo bắt đầu thay đổi chủ ý ban đầu, nhiệt tình chủ động bú thú hành dữ tợn xấu xí của dã thú, mở lớn cái miệng nhỏ nhắn muốn đem đầu nấm khổng lồ nuốt vào. Nhưng mà dương cụ của dã thú quá lớn, vô luận hắn cố gắng thế nào đều không thể toàn bộ ăn hết, nhiều nhất chỉ có thể ngậm một nửa, hắn chỉ có thể đẩy lùi đầu lưỡi hàm chứa gần nửa quy đầu  mà tiếp tục bú liếm, tựa như đang hút đầu vú của mẫu thân, khả ái đầu lưỡi dùng sức cọ xát lên phần thịt non ở trên quy đầu, hai bàn tay mảnh khảnh mềm mại như cây cỏ vuốt ve khuấy động thân thú hành.

“Ngô… Thật là thoải mái! Cái miệng nhỏ hút thật là tuyệt… Ngươi quả thực trời sinh chính là tiểu tao hoá dâm đãng, chỉ cần huấn luyện một thời gian ngắn, Bổn thần tin tưởng ngươi nhất định có thể đem  đại nhục bổng của Bổn thần o0o toàn bộ ăn hết… Lại tiếp tục hút nhanh lên một chút, dùng sức hút… Đúng, giống như bú sữa vậy… A! Thật là thoải mái…" Dã thú sảng đến liên tục  khen ngợi, không ngừng phun ra tiếng rên nhẹ thoải mái. Kim mâu hiện lên một tia kích động, nó rút ra móng vuốt cầm lấy  thú đuôi thật dài  của mình nhắm vào cúc lôi còn chưa kịp hoàn toàn khép lại, dùng sức một đâm đem thú đuôi vào trong cúc huyệt nhỏ hẹp.

“A ——"  An Địch Mỹ Áo hét lên một tiếng, cảm giác thô to quen thuộc làm cho hắn biết biến thái dã thú vừa đem thú đuôi của nó đâm vào trong cái mông của hắn, nhưng ngay cả cơ hội mắng dã thú hắn cũng không có, thú đuôi nhanh chóng trừu sáp trong mông hắn, thao hắn dục tiên dục tử, thở gấp liên tục. Bởi vì tiểu huyệt trước đó vẫn chứa tinh dịch của dã thú, cộng thêm vừa rồi bị dã thú dùng móng vuốt khuếch trương, Nên mặc dù cái đuôi của dã thú rất thô, nhưng  An Địch Mỹ Áo chỉ cảm thấy một chút đau đớn sau khi bị thú đuôi thao kiền một hồi đau đớn liền biến mất, cực lạc mà hắn chẳng bao giờ nghĩ tới vẫn đang chờ phía sau. Thú đuôi thô to giống như một cây đại nhục bổng o0o dũng mãnh phi thường  cuồng thao tiểu huyệt nóng ẩm của hắn, hơn nữa giống như tự mình có chí lực không cần dã thú điều khiển liền tự mình động ở trong dũng đạo chặt khít trơn tuột tận tình rong ruổi, hơn nữa còn giống như có mắt  chuyên hướng địa phương chôn ở chỗ sâu nhất của  An Địch Mỹ Áo -cúc Tâm mà đỉnh, lông thú cứng nhọn giống như vô số kim châm đâm vào An Địch Mỹ Áo làm hắn sảng điên rồi, cả người co quắp kịch liệt.

Đại não của An Địch Mỹ Áo hoàn toàn bị khoái cảm khống chế, hắn nhiệt tình bú liếm khuấy động Đại thú hành của dã thú, đồng thời dâm đãng lắc lắc tuyết đồn mĩ lệ nghênh hợp thú đuôi thao chọc.

“A ——" lại là một đaọ tiếng hét điên cuồng dâm đãng điên chói tai, thú đuôi vừa to vừa dài lại đem  An Địch Mỹ Áo đỉnh bay,  An Địch Mỹ Áo cỡi thú đuôi bay ở giữa không trung, hai chân phóng đãng mở rộng. Hắc sắc bẩn thỉu thú đuôi thần tốc ra vào trong thân thể mĩ lệ của hắn,cúc huyệt đỏ tươi bị thao đến dâm thủy văng khắp nơi. Bị treo ở giữa không trung làm cho  An Địch Mỹ Áo rất sợ, nhưng đồng thời cái đuôi ở trong mông không ngừng xỏ xuyên làm cho hắn sảng đến như muốn thăng thiên, cái  loại khoái cảm này so với hai lần tối hôm qua càng sảng hơn, hắn sảng đến sắp chết rồi.

“A a… Quá tuyệt vời… Dã thú ca ca, ngươi thật biết ngoạn! Ngươi thao ta thoải mái muốn chết! A a… Dã thú ca ca, cái đuôi của ngươi quá thần kỳ… A a… Trời ạ! Làm sao mà thoải mái thế này.. Nha a… Hừ ừ…" An Địch Mỹ Áo sáng đến thần trí mơ hồ, mị nhãn như tơ  (Mị nhãn như tơ: Chỉ ánh mắt mị hoặc) nhìn phía dưới dã thú đang nằm ở trên giường dùng cái đuôi cuồng thao hắn, làm cho hắn hưởng thụ vô thượng khoái cảm, dâm mỵ kêu lên. Hắn còn chủ động đưa tay xoa nắn tiểu đầu vú đã cứng rắn ở trước ngực của mình, tiểu ngọc hành ở phía dưới cũng đồng dạng đã trở nên nhất trụ kì thiên, ở trước mặt dã thú phóng đãng vô cùng đùa bỡn mình.

Dã thú tà nịnh cười một tiếng, vui vẻ  thưởng thức  An Địch Mỹ Áo biểu diễn một màn dâm lãng phong tao, nhàn nhã dựa vào giường lấy thịt bò đặt ở bên cạnh từ từ ăn. Nó vừa ăn vừa nhìn An Địch Mỹ Áo tự ngoạn chính mình,đại thú hành đã trở lên lửa nóng vô cùng nhất trụ kình thiên, đồng thời còn quơ thú đuôi của mình dâm tà làm loạn cái mông An Địch Mỹ Áo.

“A a… Dã thú ca ca… Đại Hắc ca ca, cái đuôi của ngươi thật dài, thật thô… trướng chết nhân gia rồi… A a a a… Cái đuôi thao người ta thật là nhột… Ô… Cái mông ngứa quá a… Cầu ngươi nữa thao nhanh lên một chút, dùng sức thao  tiểu huyệt dâm của ta… A a a a a… Nha nha nha nha… Thật sâu a… Dã thú ca ca, cái đuôi làm rất sâu a… Nha nha nha nha nha nha…"  An Địch Mỹ Áo lắc đầu  tóc bạc bay toán loạn, mặt ngọc đỏ rực khuyến rũ mĩ lệ như ánh chiều tà, lê hoa đái vũ*. Môi đỏ mọng diễm lệ mở lớn, khóe miệng chảy đầy tinh lượng hương tân ( ý tác giả muốn nói miệng chảy đầy nước miếng nhưng nước miếng lại trong suốt và thơm và chẳng biết dịch sao cho đúng ý tác giả mà không thô lên để nguyên) , hai chân ngọc sảng đến loạn đá ở trên không trung.  An Địch Mỹ Áo cả người tựa như một đoàn hỏa, một đoàn liệt hỏa  đang điên cuồng thiêu đốt, đẹp đến làm cho dã thú ngây dại.

( Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa)

Cái đuôi của dã thú càng thao càng sâu, đã đỉnh đến nội tạng An Địch Mỹ Áo rồi, còn liều mạng vào bên trong thăm dò, tham lam truy tìm chỗ sâu ấm áp. Dâm thuỷ của An Địch Mỹ Áo  xen lẫn tinh dịch của dã thú bị kịch liệt thao giống như một trận hồng thuỷ điên cuồng mà chảy ra từ miệng tiểu huyệt. Cái mông  An Địch Mỹ Áo giống như suối phun, vô số nước bẩn từ trong mông tuyết trắng phun ra, làm cho thú đuôi màu đen của dã thị bị nhuộm thành nhũ bạch sắc.

“Tiện nhân! Mau tới đây ăn côn thịt Bổn thần!" Nhìn một màn dâm loạn như thế, dã thú mắt hiện đầy dục hoả, ném xuống miếng thịt bò trên tay.

Dã thú ngồi dậy cái đuôi run lên, thú đuôi lập tức điều chỉnh phương hướng cắm vào  An Địch Mỹ Áo,đem hắn đưa đến trước mặt dã thú. Dã thú ôm lấy cái mông của An Địch Mỹ Áo làm cho đầu của hắn hướng xuống phía dưới nó muốn hắn  ăn thú hành cứng rắn đến sắp nổ của nó.

An Địch Mỹ Áo nhìn đại nhục bổng đang tản ra mùi của giống đực  o0o, hoàn toàn không chê nó xấu xí, lập tức vui vẻ ôm lấy đại thú hành, hé miệng cuồng ăn. Hắn kích động liếm láp đại hoả bổng thâm đen, dùng đầu lưỡi đỏ tươi cẩn thận liếm thịt heo bổng đang nổi lên đầy gân xanh dữ tợn, giống như ăn vật trân quý nhất. Làm cho người ta hoàn toàn nhìn không ra lúc trước hắn cỡ nào chán ghét cự vật kinh khủng này còn hận không thể chém nó.

“Tiểu dâm phụ, ngươi thật là tao muốn chết, tao đến làm cho người ta chịu không nổi!" Dã thú nắm cái mông nhỏ tuyết trắng của An Địch Mỹ Áo, đuôi thần hung ác có thể một chút liền phá huỷ một ngọn núi đang làm loạn bên trong tiểu huyệt đã bị thao rối tinh rối mù. Phần đuôi cứng nhọn giống như một thanh thương  nhọn dùng sức đâm chọc cúc tâm đã sưng giống như một viên đá nhỏ, hai cái móng vuốt còn dùng sức vỗ vào mông ngọc trắng nõn, đem mông ngọc đánh đến đỏ bừng như lửa, trong cung điện khắp nơi đều là tiếng dâm thuỷ cùng âm thanh đánh  “Ba ba".

“A a… A a… A ngô… Ngô…"  An Địch Mỹ Áo bị kiền đến phía sau, đã không còn khí lực nữa mà kêu rồi, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Hắn đã bị dã thú ép khô rồi, một chút khí lực cũng không có, cũng không có biện pháp kêu lên âm thanh mĩ lệ dâm đãng như tiếng nhạc.

Dã thú đang làm được rất cao hứng, hoàn toàn không quan tâm  An Địch Mỹ Áo đã không chịu nổi, tiếp tục thô bạo dã man đam chọc  An Địch Mỹ Áo, một bên bắt  An Địch Mỹ Áo bú liếm cho nó, một bên dùng cái đuôi thao cái mông nhỏ xinh đẹp củaAn Địch Mỹ Áo. Dã thú  siêu cấp háo sắc quyết định hôm nay muốn hung hăng  làm  An Địch Mỹ Áo, cùng dâm đãng  mĩ lệ hoa thủy tiên đại chiến ba trăm hiệp cho đến khi nó tận hứng mới thôi, nếu không nó tuyệt không buông tha cho hắn!

Ai! Đáng thương hoa thủy tiên quốc vương không biết có thể hay không còn sống mà đi xuống giường…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại