Cùng Dã Thú HHH

Chương 3

Đêm nay ánh trăng vô cùng đẹp, bầu trời đêm xanh thăm thẳm như đại dương chỉ có mấy đám mây nhàn nhạt trôi.Mây dịu dàng trôi vây quanh ánh trăng sáng chiếu lấp lánh, rõ ràng sáng chói đem xung quanh chiếu thành một vùng sáng sắc màu rực rỡ, đẹp đến tựa như một bức họa.

Dưới ánh trăng màu bạc, bích hồ trong như gương,  bốn phía ngọc hồ có mấy vạn gốc cây thủy tiên xinh đẹp thanh nhã duyên dáng yêu kiều hứng lấy ánh trăng mà nở rộ, mùi thơm thấm nhân, trong hồ nước có một người đang tắm. Người kia so với tất cả hoa thủy tiên bên hồ cộng lại còn muốn mĩ lệ động lòng người hơn. Dung nhan thanh diễm tuyệt mỹ đẹp đến không giống phàm nhân, càng giống như thần tiên trên trời.

An Địch Mỹ Áo đứng ở trong hồ,nước hồ mát lạnh mới đến phần eo của hắn. Thân thể  tuyết trắng như ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết hoàn toàn bại lộ ở dưới nước, đẹp làm cho người ta hít thở không thông. Hắn nhẹ nhàng chà xát thanh tẩy mái tóc màu bạc của mình,bọt nước trong suốt mượt mà  giống như trân châu không ngừng trượt xuống dưới, chảy qua ngọc nhan mĩ lệ rồi xuyên qua  cái gáy ngọc mĩ lệ rồi đến lồng ngực trắng nõn cuối cùng rơi vào trong nước, chảy tới một chỗ làm người ta có ý nghĩ kỳ quái, địa phương đó làm cho người ta không nhịn được trong đầu trộm tưởng tượng phía dưới là chắc chắn là một tuyệt diệu mĩ cảnh kinh thiên động địa, câu hồn động lòng người.

Thấy hôm nay ánh trăng không tệ,  An Địch Mỹ Áo sau khi ăn xong bữa tối liền cho mọi người lui một mình đến chỗ sau tẩm cung tới “Thủy Tiên hồ" thanh tẩy. “Thủy Tiên hồ" là  An Địch Mỹ Áo sai người hao phí một đống lớn tiền của, tốn thời gian cùng một đống lớn thợ tốt mới làm ra, Chiếc hồ lớn này chỉ  thuộc về một mình hắn, chỉ cần trời không mưa mỗi tối hắn đều sẽ đến"Thủy Tiên hồ" tắm.  An Địch Mỹ Áo ngoại trừ thích soi gương ngoài ra còn đặc biệt thích tắm, một ngày  thường xuyên phải tắm năm lần trở lên, một là hắn rất yêu sạch sẽ, hai là bởi vì khi tắm hắn lại có thể thưởng thức dung mạo tuyệt thế, kinh thiên động địa của mình.

An Địch Mỹ Áo nhìn cái bóng của mình trong hồ, môi anh đào khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười tuyệt mĩ, tử nhãn sáng ngời động lòng người tràn đầy vẻ mê luyến sâu đậm. Thật là một người vô cùng mĩ lệ, quả thực đẹp đến một có bất kỳ ngôn ngữ có thể hình dung, xinh đẹp như vậy câu hồn như vậy đúng là một tuyệt thế giai nhân có một không hai trên trên đời này!  Gương mặt này cũng chỉ có hắn An Lỗ Đặc Vương, An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu mới xứng đáng có! Xinh đẹp như vậy bất luận kẻ nào đều không xứng với hắn, cho dù tiên nũ đẹp nhất trên trời cũng không xứng với hắn một chút nào!

Đang lúc  An Địch Mỹ Áo say mê với khuôn mặt mĩ lệ kinh thiên động địa, độc nhất vô nhị của mình thì có một cơn gió ấm nhẹ đánh tới, chung quanh hoa thủy tiên lập tức đón gió bay bay, bao nhiêu cánh hoa màu trắng xinh đẹp thanh nhã rơi ở trên mặt hồ, có vài tấm bay đến trên mái tóc bạc mĩ lệ của  An Địch Mỹ Áo. Một màn kia thật là rất đẹp, quá mê người rồi, có thể làm cho bất kỳ ai thấy  một màn như vậy đều quên hết mọi thứ, trong nháy mắt tuyệt đối yêu An Địch Mỹ Áo, vô luận hắn là người nào, cho dù là thần linh chí cao vô thượng trên trời.

Núp ở trong đám mây  Hắc Lặc Lỗ Tư vừa vặn nhìn thấy được một màn này, trước kia có đến nghe nữ thần cầu vồng Ngả Ái Lệ  miêu tả, nó đã biết xuẩn nhân kia dám cùng mẫu hậu tranh giành xinh đẹp  lớn lên vô cùng mĩ lệ. Nhưng sau khi tận mắt nhìn đến  An Địch Mỹ Áo, nó mới biết được cái này tự luyến thành si thủy tiên hoa quốc vương rốt cuộc  mĩ lệ tới mức nào, khó trách hắn dám cùng mẫu hậu tranh giành xinh đẹp!

Đột nhiên,  An Địch Mỹ Áo ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ mê người dịu dàng cười một cái, tóc bạc cùng trên mặt còn dính  mấy biện hoa thủy tiên, thật là một  thủy tiên tử tự luyến tới cực điểm  thủy tiên hoa quốc vương ngay cả ánh trăng đều muốn mê hoặc câu dẫn.

An Địch Mỹ Áo không biết hắn không có câu dẫn đến trăng sáng nhưng mê hoặc Hắc Lặc Lỗ Tư ở núp đám mây bên cạnh ánh trăng . Nhìn nụ cười vô cùng tuyệt mĩ kia làm người ta thất hồn lạc phách, Hắc Lặc Lỗ Tư sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó liền cười, miệng rộng lộ kinh khủng răng nanh sắc bén sáng như tuyết cười đến vô cùng dữ tợn dâm tà. Đóa hoa thuỷ tiên này  mĩ lệ tự luyến làm nó Hắc Ám chi thần Hắc Lặc Lỗ Tư muốn có!

An Địch Mỹ Áo không biết điềm dữ sắp tới, nụ cười câu hồn của mình đã trêu chọc tới cái gì hung thần ác sát, đối với  ánh trăng cười đến càng thêm hồn xiêu phách lạc. Thật ra thì đây là hành động vô thức của hắn, hắn căn bản không biết núp ở trong đám mây bên cạnh ánh trăng có một con hắc ám dã thú tới từ địa ngục đang rình coi hắn, trước kia khi tắm hắn thường xuyên cũng làm như vậy đối với ánh trăng cười

Thật là nụ cười mĩ lệ, thật là mê người mà… thật là món điểm tâm ngon miệng, thật để cho nhân tưởng lập tức ăn tươi! Ha ha ha ha… Hắc Lặc Lỗ Tư hưng phấn mà cất tiếng cười to, phát động đại hắc cánh bay xuống.

Bỗng chốc nghe được loại  tiếng cười kinh khủng tựu như sấm đánh,  An Địch Mỹ Áo còn chưa kịp phản ứng, liền thấy ánh trăng bị một bóng đen khổng lồ che kín, không biết từ đâu bay ra một con quái thú to lớn vô cùng .  An Địch Mỹ Áo trợn to tử nhãn, miệng mở thật lớn giống như có thể nuốt vào một quả trứng gà, sợ ngây người, hắn lớn như vậy chưa từng có gặp qua loại sinh vật xấu xí kinh khủng như vậy. Thân thể dơ bẩn đen kịt khắp nơi đều là lông dài giống như một tòa núi nhỏ khổng lồ vậy, giống như sói giống nhau hung ác đáng sợ  trên đầu  có một đôi kỳ quái cứng rắn dương giác, trong miệng khắp nơi đều là răng nanh dài nhọn dọa người  giống như răng sói sắc bén sáng như tuyết, còn có hai trường nanh giống như răng heo rừng. Tứ chi đều bọc hắc giáp cứng rắn giống như ưng trảo sắc bén đáng sợ, hai hắc cánh so với ác ma còn lớn hơn còn dọa người hơn.

Đây rốt cuộc là quái vật gì a?!  An Địch Mỹ Áo sắp bị dọa ngất rồi, ngay tại chỗ sợ đến thét chói tai."A a a a –“

Nghe được tiếng hét khả ái của An Địch Mỹ Áo, Hắc Lặc Lỗ Tư càng hưng phấn hơn, phát động đôi cánh thật dài bay đến trước mặt An Địch Mỹ Áo, miệng to mở ra răng nanh sáng chói dọa người cười dâm nói: “Thanh âm cũng thật là khả ái! Thật là quá hợp khẩu vị của bổn thần!"

“A a a a a –" Dã thú xấu xí vô cùng, kinh khủng tới cực điểm đang hướng về  An Địch Mỹ Áo cách chỉ có một thước, bị làm đến cho sợ An Địch Mỹ Áo cả người phát run, tiếng hét so với mới vừa rồi còn thê lương hơn. Hắn muốn xoay người chạy trốn, nhưng là hai chân của hắn sớm đã bị dọa cho nhũn ra, làm sao cũng không cách nào di động nửa phần, nếu như không phải là trong nước toả ra hương liệu an thần, hắn đã sớm dọa ngất rồi.

“Ngươi là cái đồ quỷ gì? Mau cút đi! Không được tới gần bổn vương!"  An Địch Mỹ Áo trốn không thoát, chỉ có thể đưa tay che kín ánh mắt không dám nhìn xấu xí dọa người  Hắc Lặc Lỗ Tư, đầu dời đi chỗ khác hét lớn. Thật là đáng sợ! thật xấu xí! Thật buồn nôn! Hắn sắp ói ra rồi! Trên đời tại sao có thể có quái vật xấu xí kinh khủng như vậy. Không biết ánh mắt mĩ lệ của hắn thấy sinh vật khó coi như vậy có bị mù không nữa! Bọn thị vệ chết tiệt này, lại dám đem quái thú xấu xí kinh khủng như vậy bỏ vào hoàng cung hù dọa hắn, bọn họ thật là không muốn sống nữa, hắn nhất định phải đem bọn họ toàn bộ xử tử!

“Thanh âm càng nghe càng khả ái, khuôn mặt càng nhìn gần càng mất hồn, thân thể cũng tốt không còn gì phải nói! Thật là một cực phẩm vưu vật, đã thật lâu không có gặp được con mồi tốt như vậy!" Hắc Lặc Lỗ Tư dừng ở giữa không trung, hoàn toàn không thấy  An Địch Mỹ Áo đang sợ hãi, cẩn thận đánh giá thưởng thức hắn, cuối cùng lộ ra nụ cười phi thường hài lòng.

“Đê tiện  súc sinh, ngươi thật là to gan lớn mật, dám đối với bổn vương bất kính! Ngươi phải bị tội gì...... A a a –" vốn là vô cùng sợ   An Địch Mỹ Áo lập tức nổi giận lôi đình, quên mất hết thảy sợ hãi đối với  Hắc Lặc Lỗ Tư  quay đầu tức giận mắng, nhưng sau khi vừa nhìn thấy khuôn mặt hung ác của Hắc Lặc Lỗ Tư lại bị làm cho sợ thét chói tai.

“Ha ha ha...... thủy tiên hoa quốc vương, ngươi thật là quá khả ái!" Hắc Lặc Lỗ Tư cười đến càng vui vẻ hơn, tử nhãn trong kim mâu thấy món đồ chơi mới  vui sướng cùng nhảy nhót.  An Địch Mỹ Áo là người đầu tiên dám mắng tôn quý vĩ đại  Hắc Ám Chi Vương là súc sinh, nó đối với hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú!

“Cút nhanh lên! bổn vương ra lệnh ngươi mau cút, cách bổn vương thật xa! Ngươi là cái loại người siêu cấp quái dị xấu muốn chết! Ngươi rốt cuộc là người nào?"  An Địch Mỹ Áo căn bản không dám nhìn Hắc Lặc Lỗ Tư, hắn cực kì thích đẹp,hắn ghét nhất là thấy mấy loại sinh vật xấu xí này, hơn nữa còn là siêu cấp xấu.

“Thật là thất lễ! bổn thần thế nhưng lại quên giới thiệu mình, xin quốc vương bệ hạ thứ tội! Ta là người thống trị Địa Ngục, vĩ đại  Hắc Ám Chi Vương Hắc Lặc Lỗ Tư!" Hắc Lặc Lỗ Tư tà ác cười nói, kim mâu thẳng tắp nhìm chằm chằm ngọc thể của  An Địch Mỹ Áo giấu ở dưới nước, ánh mắt dâm tục vô cùng.

“Hắc Lặc Lỗ Tư?"  An Địch Mỹ Áo nhăn lại lông mày, danh tự này rất quen. Hắn hình như có nhớ trong thần thoại Hắc Lặc Lỗ Tư là.....

“Ngươi là......"  An Địch Mỹ Áo kinh ngạc nhìn hung ác dọa người  Hắc Lặc Lỗ Tư, miệng há so với trước còn lớn hơn.

“Ta là nhi tử của thần hậu!" Hắc Lặc Lỗ Tư khẽ mỉm cười, nụ cười kia làm cho người ta nổi da gà.

“Thần hậu......"  An Địch Mỹ Áo vẻ mặt nghi ngờ nhìn nó.

“Khả ái,thủy tiên quốc vương, chẳng lẽ ngươi quên ngươi như thế nào nhục nhã,mạo phạm mẫu hậu của ta sao? Đối với người dám khẩu xuất cuồng ngôn nói ngươi so với mẫu hậu của ta  đẹp hơn, còn hủy đi thần miếu cùng tượng thần của nàng, nàng đúng là tức giận phi thường! Nàng phái cho ta tới đây trừng phạt xuẩn nhân to gan lớn mật như ngươi!" Hắc Lặc Lỗ Tư cười đến đáng sợ hơn, nó rất mong chờ sau khi  An Địch Mỹ Áo nghe xong sẽ có phản ứng gì, biết sợ sẽ cầu xin tha thứ sao? Giống như lũ nhân loại, thần linh như trước giống nhau sao!

“Cái gì? Ngươi là do thần hậu phái tới hướng bổn vương báo thù!" An Địch Mỹ Áo lập tức cười nhạt, cái lão bà kia tại sao lại không có một chút xấu hổ vậy, rõ ràng dung mạo không mĩ bằng hắn, còn dám để cho nhi tử tìm hắn báo thù. Chỉ cần nhìn nhi tử của nàng  lớn lên cũng biết nàng đại khái là cái dạng gì rồi, bằng dung mạo xấu xí của nàng cũng dám cùng hắn tranh mĩ, đúng là không biết liêm sỉ!

Có thể biết suy nghĩ của người khác , Hắc Lặc Lỗ Tư nhìn ánh mắt của An Địch Mỹ Áo  lập tức biết hoa thủy tiên quốc vương trước mặt này  đang suy nghĩ gì, nhưng ngay sau đó nó ôm bụng cười to.Mẫu hậu nếu như bây giờ ở chỗ này nhất định sẽ bị tức điên rồi, cái này hoa thủy tiên thật là quá lớn mật, rất thú vị! Nó chưa từng nhìn thấy người to gan như vậy, đúng là nhân hảo ngoạn!

“bổn vương cảnh cáo ngươi, nhanh lên một chút cút đi! Nếu không bổn vương lập tức sẽ cho thị vệ đem ngươi bắt lại, làm thành thịt nướng nhắm rượu!"  An Địch Mỹ Áo không nhịn được phất tay mắng.  Loại động vật khó nhìn như vậy  hắn ăn nhất định sẽ ói, cho nên để cho thị vệ ăn là được!

“Xuẩn nhân lớn mật, không chỉ không biết hối cải, còn dám đe dọa bổn thần!" Hắc Lặc Lỗ Tư nheo kim mâu, đại cánh dùng sức một cái, nhất thời cuồng phong gào thét, thiên hôn địa ám.

“Cứu mạng a!" Ngạo mạn to gan  An Địch Mỹ Áo rốt cuộc cũng biết Hắc Lặc Lỗ Tư  lợi hại, không giống với vừa rồi  lớn lối, bị làm cho sợ đến vội vàng xoay người chạy trốn, hướng bên bờ chạy.

Hắc Lặc Lỗ Tư nâng lên khóe môi, đuổi theo.  An Địch Mỹ Áo thấy Hắc Lặc Lỗ Tư đuổi theo, mau dọa ngất rồi, trong nước dùng sức chạy trốn, nhưng Thủy Tiên hồ rất lớn, hết lần này tới lần khác hắn trong hồ cách bờ rất xa.

“Cứu mạng a...... Có quái vật! Mau tới người hộ giá! Cứu mạng a......"  An Địch Mỹ Áo chỉ có thể vừa dùng sức chạy, vừa lớn tiếng kêu cứu. Nhưng bởi vì khi tắm hắn không thích có người ở bên cạnh quấy rầy cho nên tất cả thị vệ đều bị hạ lệnh rời đi Thủy Tiên hồ rất xa, thị vệ căn bản không có biện pháp nghe được tiếng cầu cứu của hắn, hắn tự làm tự chịu.

“Ngươi không chạy thoát được đâu, tỉnh lại đi!" Hắc Lặc Lỗ Tư ở phía sau nhàn nhã chậm rãi phi, lòng tin mười phần,  An Địch Mỹ Áo dù chạy thế nào cũng trốn không thoát lòng bàn tay của nó.

“Cứu mạng a......  người đâu mau lại đây a! Hộ giá...... Hộ giá......"  An Địch Mỹ Áo bị hù dọa sắp khóc đến nơi, rốt cục khi hắn  dùng sức chạy trốn cách bờ bên chỉ có một thước. Ngay khi  hắn lộ ra nụ cười vui sướng thì Hắc Lặc Lỗ Tư đuổi theo, chân trước nhấc lên đã bắt bờ vai trắng nõn non mềm của hắn, dẫn theo hắn bay khỏi mặt hồ.

“A a a — khốn kiếp, mau buông ra bổn vương! Cứu mạng a...... Cứu mạng a......"  An Địch Mỹ Áo bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc, lại là một trận tiếng hét chói tai.

(Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)

Hắc Lặc Lỗ Tư mang  An Địch Mỹ Áo bay đến bên bờ, đem hắn ném tới trong bụi hoa, vô số  mĩ lệ  cánh hoa bay lên, đổ không ít ở cả trên thân thể xích loã của  An Địch Mỹ Áo.

Hắc Lặc Lỗ Tư phi lên không trung, thưởng thức  An Địch Mỹ Áo mĩ lệ không gì sánh kịp,kim mâu trở nên thâm thúy.Chỉ có một từ mĩ mới có thể hình dung An Địch Mỹ Áo bây giờ. Chỉ thấy một thanh diễm tuyệt thế mĩ nam tử trần như nhộng nằm ở bên trong bụi hoa thuỷ tiên thanh nhã mĩ lệ, vô số cánh hoa xinh đẹp tôn lên thân thể tuyết trắng như ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết, có vài cánh vừa vặn đậu trên tiểu ngọc hành xinh xắn khả ái, che kín bộ vị trọng điểm, thật là muốn đem người ta hồn đều câu đi.

Hắc Lặc Lỗ Tư hô hấp trở nên vẩn đục, tiếng hít thở nặng nề giống như sấm đánh, An Địch Mỹ Áo bị làm cho sợ đến mặt cười trắng bệch, càng sợ càng lui."Ngươi muốn làm gì?"

“Vốn là mẫu hậu của ta ra lệnh cho ta nhất định phải đem ngươi xé thành trăm mảnh, đem linh hồn ngươi nhốt chỗ vào sâu nhất trong địa ngục, tại Địa ngục nhận hết hành hạ, vĩnh viễn bị Địa Ngục Chi hỏa đốt cháy, trọn đời không thể siêu sinh!" Hắc Lặc Lỗ Tư bay xuống tới đè lên trên người An Địch Mỹ Áo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn sợ hãi,nhe răng cười nói.

Nghe vậy,  An Địch Mỹ Áo thiếu chút nữa tại chỗ tươi sống hù chết, càng thêm sợ, vội vàng lên tiếng kêu cứu: “Không nên tới đây! Mau cút đi...... Cứu mạng a! Có ai không! Mau hộ giá...... Có người muốn sát hại bổn vương......"

“Ngươi đừng kêu, không có ai sẽ đến cứu ngươi! Cũng không có ai cứu được ngươi! Bất quá ngươi cũng không cần sợ, ta sẽ không giết ngươi! Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, giết thật là đáng tiếc! Cao quý kiêu ngạo cùng ngu xuẩn dốt nát quốc vương bệ hạ, dâng ra thân thể thuần khiết mê người của ngươi để chuộc tội đã mạo phạm mẫu hậu vĩ đại của ta,hãy trở thành của ta Hắc Ám chi thần độc chiếm!" Hắc Lặc Lỗ Tư mở ra miệng rộng kinh khủng dữ tợn lộ ra răng nanh sắc bén sáng như tuyết tà ác vô cùng cười dâm nói.

“Không muốn! Cút ngay! Ngươi này đê tiện súc sinh mau cút đi, không cho phép ngươi đụng bổn vương...... A a a –"  An Địch Mỹ Áo lập tức lắc đầu cự tuyệt, chửi ầm lên, nhưng mới mắng một nửa, liền thấy thú đầu của Hắc Lặc Lỗ Tư kinh khủng áp xuống. Khó coi dọa người  thú miệng hôn lên môi đỏ mọng mĩ lệ của hắn, cướp đi  nụ hôn đầu của  An Lỗ Đặc Vương.

“A — ngươi cái này đê tiện súc vật, dám hôn bổn vương, bổn vương nhất định phải giết ngươi, bổn vương nhất định phải đem ngươi đại tạ bát khối, băm thây vạn đoạn!"  An Địch Mỹ Áo điên rồi, ôm đầu thét chói tai. Luôn luôn mắt cao hơn đầu  hắn, chưa từng cùng bất luận kẻ nào phát sinh quan hệ, ngay cả hôn cũng không có qua, nhưng hôm nay nụ hôn đầu của hắn lại bị một người không bằng súc vật cấp thấp cướp đi!

“Thật là thân thể tuyệt mĩ, làn da thật đẹp, vừa trắng vừa mềm, bóng loáng giống như  gốm sứ vậy! Hoa thủy tiên quốc vương, ngươi thật là quá tuyệt vời!" Hắc Lặc Lỗ Tư vươn ra móng nhọn sư tử  có thể trong nháy mắt xé nát mọi thứ, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve  thân thể mĩ lệ của An Địch Mỹ Áo, sợ làm thương hắn, trong đôi mắt tất cả đều là mê luyến. Nó từng cùng vô số  tuyệt thế mỹ nhân nổi danh lên giường, nhưng không có một ai có thể so sánh được với  hoa thủy tiên quốc vương trước mắt này, nó thật sắp yêu thượng hắn rồi!

“Đừng đụng vào ta! Mau cút đi! Ta nhất định phải giết ngươi đồ đê tiện hạ lưu súc sinh, ta muốn đem ngươi thiên đao vạn quả!" Thân thể cao quý chưa bao giờ từng bị đụng chạm qua, bị móng nhọn đầy lông mao vuốt ve toàn thân An Địch Mỹ Áo  cứng ngắc vô cùng, rốt cục hù dọa đến khóc, bộ dáng đáng thương lê hoa đái vũ của hắn càng làm tăng thêm một cỗ động nhân thê mỹ cảm.

“Chờ ta xem dung mạo tiểu cúc hoa của ngươi như thế nào, có phải hay không cùng với những chỗ khác của ngươi giống nhau đẹp!" Hắc Lặc Lỗ Tư đối với tiếng chửi bậy của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếng khóc của hắn sẽ chỉ làm nó càng muốn giày xéo hắn,  móng nhọn đáng sợ không để ý đến hắn  giãy dụa mạnh mẽ tách ra chân ngọc của hắn, lộ ra phấn cúc giấu ở chỗ sâu.

“Thật là mĩ cúc xử nam! Cùng mặt của ngươi giống nhau mĩ!" Hắc Lặc Lỗ Tư ca ngợi nói, chỉ thấy giấu ở chỗ sâu u cúc chăm chú khép kín cùng một chỗ, hiện ra nhàn nhạt, mỹ lệ không gì sánh được. Hắc Lặc Lỗ Tư ở thiên giới nổi danh háo sắc, vô luận nam nữ chỉ cần là mỹ nhân nó đều thích, nó từng chơi đùa vô số mỹ nữ, mỹ nam tử,, cho nên đã sớm là một cao thủ phẩm cúc. ( còn có loại cao thủ này sao??)   Chỉ nhìn liếc mắt qua u cúc của  An Địch Mỹ Áo nó liền biết   An Địch Mỹ Áo là một xử nam, hơn nữa  An Địch Mỹ Áo có  cúc huyệt cực phẩm độc nhất vô nhị.

“Dâm thú, mau buông bổn vương ra! Không cho nhìn, ngươi cái đồ hạ tiện dã thú, ngươi không biết xấu hổ! Cứu mạng a......"  An Địch Mỹ Áo vừa thẹn vừa giận, liều mạng phản kháng.

“Nguyên lai là nụ hôn đầu của ngươi! bổn thần vận khí thật không tệ!" Hắc Lặc Lỗ Tư hai mắt tỏa sáng, rời đi  môi son của An Địch Mỹ Áo, vui vẻ cười nói.

“Chớ kêu, ngươi liền biết điều một chút hầu hạ bổn thần! bổn thần sẽ hảo hảo 『 thương yêu 』 ngươi!" Hắc Lặc Lỗ Tư dâm tà cười một tiếng, cánh lần nữa lại dùng sức một cái, cả vùng rất nhanh lại khôi khục sự yên lặng, ánh trăng dịu dàng  lần nữa chiếu xuống sáng rọi cả một vùng đất. Hắc Lặc Lỗ Tư muốn thấy rõ  An Địch Mỹ Áo lần đầu tiên ở chính dưới thân nó khóc kêu rên rỉ, giãy dụa  cầu khẩn  mỗi một cái động tác cùng vẻ mặt.

“Không nên! Cút ngay! A...... Không nên đụng ta...... Thật buồn nôn......"  An Địch Mỹ Áo đáng thương khóc mắng, nhưng vẫn cũ không cách nào ngăn cản trên người háo sắc dã thú  xâm phạm.

Hắc Lặc Lỗ Tư vươn ra thật dài đầu lưỡi, liếm hôn  khuôn mặt mĩ lệ cùng thân thể của An Địch Mỹ Áo, đem  khuôn mặt cùng thân thể của hắn liếm đến ướt đẫm,  An Địch Mỹ Áo buồn nôn muốn ói ra.

“Không cho phép đụng ta, lấy ra lưỡi bẩn của ngươi...... Đê tiện  súc sinh, không cho phép ngươi dùng đầu lưỡi hạ tiện xấu xí  đụng bổn vương...... Ngô...... Ừ ngô......"  An Địch Mỹ Áo còn không có mắng xong, Hắc Lặc Lỗ Tư đã không nhịn được ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của hắn, thú miệng to lớn đem môi son xinh đẹp huyên náo kia hôn quấn cùng 1 chỗ, để cho hắn cũng không có cơ hội mắng chửi người.

An Địch Mỹ Áo muốn cắn miệng của Hắc Lặc Lỗ Tư, nhưng là bất đồng với người bình  thường trong miệng dã thú khắp nơi đều là răng nanh vừa dài vừa nhọn, làm cho An Địch Mỹ Áo căn bản không có biện pháp cắn nó, chỉ có thể hung hăng  nhìn chằm chằm nó.

Hắc Lặc Lỗ Tư tham lam vuốt ve ngọc thể bóng loáng phía dưới, hưởng thụ xúc cảm thoải mái giống như vuốt ve áng mây, lông móng cứng rắn thô ráp  rất nhanh để lại trên làn da tuyết trắng nhiều hồng vết khó coi. Thân thể so với hoa nhi còn mềm mại hơn  An Địch Mỹ Áo lập tức đau đến nhăn lại mày liễu xinh đẹp, rên một tiếng.

Nghe tiếng rên lọt vào tai, Hắc Lặc Lỗ Tư không chỉ có không có một tia áy náy, ngược lại càng thêm thô bạo vuốt ve  An Địch Mỹ Áo, ở trên thân thể tuyết trắng mềm mại  lưu lại vô số hồng tích. Nó còn ác liệt nắm lấy hai đoá hoa nở rộ trên ngực tuyết trắng  thô bạo bóp ngoạn chà xát lộng, để cho hai đóa khả ái  phấn anh ở dưới ánh trăng nhanh chóng nở rộ, đẹp đến bất khả tư nghị.

“Ô ngô...... Ngô ừ...... Ô ngô ngô...... A –"  An Địch Mỹ Áo đau đến chau mày, cảm thấy trước ngực một mảnh nóng bỏng, đau đớn vô cùng. Hắn dùng lực đánh Hắc Lặc Lỗ Tư, kinh khủng đẩy miệng thú rời ra xa hắn, hắn còn không có cơ hội chửi loạn Hắc Lặc Lỗ Tư liền đau đến hét to. Hắc Lặc Lỗ Tư này đầu tàn bạo dã thú, thế nhưng mở ra răng thú bén nhọn dọa người  ngoạn cắn đầu vú của hắn, đau đến hắn muốn điên rồi, đáng thương tiểu kiều nhũ thiếu chút nữa bị cắn xuống, máu đỏ tươi như ngọc châu róc rách chảy xuống, nhuộm đầy  lồng ngực tuyết trắng, tạo thành một bức hoạ đẹp đến mê người.

Nhìn thấy huyết, dã thú hưng phấn mà ngẩng đầu nhìn trời rống một tiếng  thật dài, cúi đầu bắt lấy đùi đẹp của   An Địch Mỹ Áo  dùng sức hướng hai bên vặn tung, chỉ nghe được đầu khớp xương vang lên một tiếng,  chân ngọc của An Địch Mỹ Áo  bị dã thú kéo thành đường thẳng.

“Đau quá...... Khốn kiếp, ta đánh chết ngươi!"  An Địch Mỹ Áo đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, giơ tay lên vừa muốn đánh chết dã thú dám làm đau hắn, lại phát hiện dã thú hai tròng mắt đầy máu, lóe tia hồng quang kỳ quái đáng sợ.  An Địch Mỹ Áo rùng mình một cái, vừa định hỏi dã thú muốn làm gì, lại phát hiện mông đột nhiên có một thứ khổng lồ vô cùng đi vào, rất nhanh hắn cảm thấy một trận đau đớn đến tê tâm liệt phế, có thứ gì đó tiến vào thân thể của hắn, hắn bị xé xách.

“A a a a a a ——" tiếng kêu vô cùng thê lương  thảm thiết phá vỡ bầu trời, trong bụi hoa bên cạnh  Bích Hồ có  một tuyệt sắc mĩ nam tử độc nhất vô nhị,bị một con hắc sắc dã thú xấu xí dữ tợn đặt ở dưới thân cường bạo ..thú rễ khắp nơi đều là gai nhọn đang ở trong tiểu huyệt phấn hồng của mĩ nam tử, tiểu huyệt phấn hồng đáng thương bị xé rách đến không chịu nổi, chất lỏng đỏ sẫm vẫn chảy ra bên ngoài theo thú hành, đem dưới mông nam tử hoa thủy tiên màu trắng toàn bộ nhuộm thành màu đỏ.

Nam tử mặt trắng như từ giấy, hai tròng mắt vô thần, đau đến sắp tắt thở, Cự thú hành của dã thú thực sự đem thân thể  của hắn chém thành hai nửa, nhất là tràng đạo đang bị thú hành cắm vào sắp chống đỡ không nổi rồi, hắn co quắp hai cái liền ngất đi.

Thấy thế, Hắc Lặc Lỗ Tư cũng không hoảng hốt, ung dung cúi đầu hướng về phía  khuôn mặt tái nhợt của An Địch Mỹ Áo  nhẹ nhàng thổi một cái,  An Địch Mỹ Áo lập tức liền tỉnh lại.

“A —— đau nhức muốn chết! Tử dâm thú, nhanh cút ra ngoài! Bản vương nhất định phải giết ngươi, đem thi thể của ngươi nấu uy heo ăn!"  An Địch Mỹ Áo vừa tỉnh, lập tức lửa giận ngút trời đối với dã thú mắng chửi, còn đối với đầu của dã thú đấm loạn. Bởi vì dã thú mới vừa truyền cho hắn ít khí lực,mặc dù hắn như cũ đau đến muốn chết, nhưng tinh thần đã khôi phục không ít.

“Có lực khí  mắng chửi người, thoạt nhìn hẳn là không có chuyện gì rồi! Kia bổn thần có thể yên lòng ăn ngươi!" Hắc Lặc Lỗ Tư hé miệng cười dâm đãng, dương cụ chôn ở trong thân thể  An Địch Mỹ Áo lớn gấp mấy lần người bình thường, tiếp tục hướng  chỗ sâu đi tới, dùng sức cắm toàn bộ cả cây đi vào thân thể An Địch Mỹ Áo.

“A a a ——" chưa từng có trải qua đau nhức làm cho  An Địch Mỹ Áo mau trợn trắng mắt rồi, hắn cảm thấy thú hành đang càng ngày càng lớn lên đỉnh vào trong dạ dày của hắn, làm cho hắn khó chịu tới cực điểm. Nếu như không phải là Hắc Lặc Lỗ Tư mới vừa rồi đem cho hắn ít khí lực, hắn hiện tại khẳng định lại muốn đau đến hôn mê rồi.

“Thật là sảng khoái! Tiểu huyệt của người thật chặt, thật mĩ, khoái chết bổn thần rồi! bổn thần chưa từng có làm qua hảo mỹ huyệt như này, thật là cực phẩm trong cực phẩm a!" Tiểu huyệt vừa chặt vừa nóng so với thiên đường còn thoải mái hơn, Hắc Lặc Lỗ Tư sảng đến liên tục  tán dương, dưới bụng thú hành cuồng mãnh đút vào thao kiền, sắp đưa tiểu huyệt mảnh mai hoàn toàn phá nát rồi, máu đỏ càng chảy càng nhiều, đem hạ thể của An Địch Mỹ Áo cùng với thú hành của nó nhuộm đến đỏ bừng.

“Súc sinh chết tiệt! Dâm thú chết tiệt! Nhanh dừng lại… Nhanh lên một chút cút ra ngoài, bổn… bổn vương đau muốn chết … Khốn kiếp… A… Đau quá… Cứu mạng a…"  An Địch Mỹ Áo lệ rơi đầy mặt, tiếng nói xen lẫn tiếng khóc. Đau quá a! Hắn lớn như vậy chưa từng bao giờ đau như vậy, tốt nhất là có thể ngất đi, nếu như có thể ngất đi cũng sẽ không đau đớn như vậy!

“Mỹ nhân, đừng khóc! Lần đầu tiên đều rất đau, chờ bổn thần đem tiểu huyệt của ngươi thao chín, ngươi sẽ thoải mái! Ngươi nhịn một chút nữa!"

Hắc Lặc Lỗ Tư đối với hắn cười dâm, vươn ra lưỡi dài ẩm ướt thô ráp liếm đi nước mắt trên mặt của hắn, hai bộ móng vuốt  kinh khủng ngoạn chơi đầu vú chồng chất vết thương của hắn, xấu xí dọa người đại thú hành hung hăng  xỏ xuyên qua thân thể mĩ lệ làm cho người khác nổi điên.

An Địch Mỹ Áo thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi ở trên mặt dã thú, hiện tại hắn đã bị nó tươi sống thao chết rồi, chờ nó thao chín, hắn còn có mạng không!

An Địch Mỹ Áo đã đau đến cực hạn, chỉ có thể giống như một tiểu hài tử khóc lớn, lớn tiếng khóc gọi phụ vương cùng mẫu hậu đã qua đời của mình: “Không! bổn vương ra lệnh ngươi lập tức đi ra ngoài… A a… Phụ vương, mẫu hậu cứu ta… bổn vương thật… A ngô… Thật đau quá… Ô ô… Phụ vương, mẫu hậu cứu ta, Mỹ Mỹ đau quá a… A a… Dâm thú mau đi ra, ruột muốn phá… A a…"

“Mỹ Mỹ? tên thật khả ái! Nhũ danh của ngươi gọi là Mỹ Mỹ sao?  Thủy tiên quốc vương tôn quý của ta!" Dã thú hai mắt tỏa sáng, giống như phát hiện tân đại lục giống nhau cao hứng kêu lên.

“Cùng ngươi không liên quan! Ngươi chỉ là thối dã thú, mau cút ra thân thể của bổn vương … A a… Nhẹ một chút, ngươi không nên thọc sâu như vậy… A a…"  An Địch Mỹ Áo khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ nổi giận mắng, kẹp chặt cái mông dùng sức muốn đem thú hành đẩy ra thân thể của mình. Dã thú đoán được không sai, Mỹ Mỹ đúng là nhũ danh của hắn, khi còn bé phụ vương cùng mẫu hậu cũng gọi hắn là Mỹ Mỹ.

“A —— dâm đãng hoa thủy tiên, ngươi thật là tiểu yêu tinh dám câu dẫn bổn thần, bổn thần liền như ngươi mong muốn, sáp nát ngươi đồ dâm phụ!"  An Địch Mỹ Áo nào ngờ kẹp chặt mông làm cho dã thú hưng phấn tới cực điểm, dã thú rống một tiếng, huy động  “Siêu cấp Lang Nha bổng" của mình điên cuồng mà kịch liệt đi vào chỗ sâu nhất, đỉnh đến  An Địch Mỹ Áo không ngừng di động lên phía trước.

“Dâm thú! Ngươi đang làm gì đó? Không phải là kêu ngươi nhẹ một chút sao! Ngươi… A a… Làm sao ngươi lại làm ác liệt hơn rồi, súc sinh… Đau a… Cái mông muốn phá rồi… Ngô ô… A a a…" Hoàn toàn không có kinh nghiệm  An Địch Mỹ Áo không biết hành động kẹp chặt mông đối với  giống đực mà nói là chuyện cỡ nào sảng khoái, hắn làm như vậy chỉ càng ép điên dã thú, làm cho dã thú càng thêm cầm thú.

“Ta yêu Tiểu Mỹ Mỹ, cái mông nhỏ của người thật quá tuyệt vời, so với tất cả những mông mà trước kia bổn thần làm qua đều hảo! Cái mông của ngươi trời sinh ra chính là cho nam nhân thao!" Dã thú không chút  keo kiệt nào ca ngợi nói. Trong mông của  An Địch Mỹ Áo thật  như có rất nhiều cái miệng nhỏ nhắn mở ra mút chặt  lấy đại nhục bổng của nó, nó chưa từng có sảng khoái như vậy, nó thật là nhặt được một bảo bối rồi!

“Dâm thú chết tiệt, bổn vương cấp ngươi câm miệng! Không được kêu ta Tiểu Mỹ Mỹ, đó là  phụ vương cùng mẫu hậu mới… Có thể gọi… A a…"  An Địch Mỹ Áo nổi giận vô cùng,sắp khóc muốn chết.  “Siêu cấp Lang Nha bổng" của dã thú không chỉ có vừa thô vừa dài, hơn nữa phía trên còn có đầy gai nhọn, mỗi lần đi vào đều chà xát tràng vách của hắn làm hắn đau quá, cảm giác giống như muốn đem  ruột hắn trạc ra rất nhiều lỗ nhỏ. Cái loại thống khổ này không cách nào dùng ngôn ngữ  hình dung, thà rằng dã thú trực tiếp một đao giết hắn cho rồi, cũng không cần “Siêu cấp Lang Nha bổng" của nó cắm ở trong thân thể của hắn hành hạ hắn.

“Ta yêu Tiểu Mỹ Mỹ, ngươi khóc đến thật đáng thương! Thấy nước mắt của ngươi, làm cho bổn thần càng muốn khi dễ, hành hạ ngươi, đem cái mông nhỏ của ngươi thao đến nở hoa thì thôi!" Dã thú ác liệt cười dâm nói, tuyệt không hiểu được thương hoa tiếc ngọc là gì, hùng tráng thú hành như nó nói càng thêm hung mãnh thô bạo cuồng thao cúc huyệt mềm mại sắp cắm vào ngũ tạng lục phủ của An Địch Mỹ Áo.

“A a a… Dâm thú, ngươi không phải là người! bổn vương muốn chết… A a… bổn vương thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi… A ô… Ghê tởm… A a a… A Hmm…" Cái mông nhỏ của An Địch Mỹ Áo  thật giống như bị dã thú thao đến nở hoa, đã đau đến tràng đạo tê dại bị thú hành hung tàn thao kiền, thế nhưng từ từ sinh ra một loại cảm giác kỳ quái nói không ra lời, mặc dù là rất đau, nhưng lúc tràng bích bị thú hành ma sát có dâng lên một loại kỳ dị khoái cảm.

“Khả ái Tiểu Mỹ Mỹ, có phải hay không bắt đầu thoải mái! Ngươi cái mông nhỏ rốt cục bị bổn thần thao chín, bắt đầu từ bây giờ bổn thần sẽ làm cho ngươi biết cái gì là dục tiên dục tử tư vị!" Nghe được tiếng rên rỉ của An Địch Mỹ Áo mang theo một tia mị ý, dã thú vui vẻ cười to, kinh khủng tiếng cười làm người ta sởn tóc gáy. Ở mới vừa đút vào trong dã thú cũng sớm đã tìm được  điểm mẫn cảm của An Địch Mỹ Áo, hiện tại cũng làm cho  An Địch Mỹ Áo đau đến không sai biệt lắm,  “Siêu cấp Lang Nha bổng" của dã thú hướng chỗ sâu đỉnh, thẳng tắp kiền chỗ mẫn cảm của  An Địch Mỹ Áo đỉnh.

“A a a a a ——"  An Địch Mỹ Áo lập tức điên cuồng mà kêu to, không biết dã thú đã làm gì, trong mông lý có một chỗ thật giống như bị điện giật đến, dâng lên một cỗ  khoái cảm tuyệt vời nói không ra lời.

“Dâm đãng hoa thủy tiên, rất thoải mái sao! sẽ còn có thoải mái hơn!" Dã thú cười xấu xa, bắt đầu càng không ngừng hướng điểm mẫn cảm của  An Địch Mỹ Áo dùng sức đâm vào, quy đầu khổng lồ thỉnh thoảng còn đỉnh ở điểm mẫn cảm dùng sức mài chuyển, giống như muốn đem điểm này mài xuyên thấu.

“A a a a a… Không nên làm nơi đó, ngươi đã làm gì… Nha nha nha nha nha… Cầu ngươi dừng lại, không nên nữa đỉnh kia rồi, sẽ chết… A a a… Ta sẽ chết… A a… A a a…"  An Địch Mỹ Áo lắc đầu thét chói tai, vô số dòng điện từ chỗ kia trong mông chạy đến toàn thân, làm cho hắn sảng đến cả người phát run.

“Kêu to lên! Dùng sức kêu to lên! Kêu được càng lớn thì càng dâm đãng, bổn thần càng hảo hảo mà làm chết ngươi, để ngươi sảng đến tận trời luôn!" dã thú ác liệt tột cùng vừa một bên mạnh mẽ thao kiền cúc tâm của  An Địch Mỹ Áo vừa dùng móng nhọn đầy lông mềm như nhung  bắt lấy  tiểu ngọc hành lúc trước vẫn bị nó cố ý vắng vẻ ở một bên rất có kỷ xảo  xoa nắn khuấy động, tiền hậu giáp kích hắn làm gia tăng khoái cảm.

“Thần a! Không nên… Mau ngừng… A a… Cầu ngươi không nên… Mau dừng lại… A a a…" Còn là lần đầu tiên  An Địch Mỹ Áo căn bản không cách nào tiếp nhận được kịch liệt khoái cảm như thế, đã lâm vào cuồng loạn, hai tay ở trên không trung loạn  vung, đáng thương cầu khẩn dã thú bỏ qua cho hắn. Giờ phút này hắn không còn là An Lỗ Đặc chí cao vô thượng Vương nữa mà chỉ là một kẻ đáng thương bị dã thú làm được mất hồn.

“Cái gì? Cầu bổn thần đừng nên dừng lại! Tốt, ngươi yên tâm! bổn thần tuyệt sẽ không dừng lại, tối nay bổn thần nhất định phải thao ngươi giống như nữ nhân giống nhau nước chảy!" Dã thú cố ý xuyên tạc lời của hắn, đối với hắn triển khai toàn diện tiến công, liếm hôn lỗ tai trắng nõn nhạy cảm của hắn, đồng thời thân lưỡi đâm vào khả ái kiều tiểu lỗ tai, làm cho hắn rùng mình một cái. Hai cái mao móng  một cái xoa bóp tiểu hoa trên ngực tuyết trắng, một cái đùa bỡn ngọc hành dưới bụng của hắn, “Siêu cấp Lang Nha bổng"  hữu lực công kích, khí thế  càn quét cuồng thao tiểu huyệt xinh đẹp, mỗi một lần đều mang ra một ít thịt non màu đỏ, sau đó lại dùng lực đỉnh trở về, làm cho hắn ở cực đau cùng vô cùng xuyên thấu.

“A a a… A a… Ngô a… Thật sâu a… A a… Quá sâu, nhẹ một chút, đau chết bổn vương … A a… Thật sự sảng khoái… A Hmm… Quá sung sướng… Không nên… Thật là đáng sợ… A a a…"  An Địch Mỹ Áo bị dã thú hành hạ đến thần trí tan rã, đau muốn chết, cũng sảng muốn chết, trong đầu trống rỗng, chỉ biết là ở dưới thân dã thú vặn vẹo khóc. Cứ như vậy An Lỗ Đặc chí cao vô thượng kiêu ngạo nhất  mĩ lệ Vương, ở ánh trăng chiếu xuống nằm ở bên trong bụi hoa, hai chân dang rộng, phóng đãng cùng một con dã thú xấu xí vô cùng điên cuồng thú giao, còn sảng đến dâm khiếu liên tục.

“Tao Mỹ Mỹ, ngươi thật là lãng! Ngươi thật sự bị bổn thần thao cái mông chảy nước, hơn nữa tiểu kê kê của ngươi cũng cứng rắn, trước kia ngươi có từng bắn tinh qua sao?" Bị dã thú cần lao “Cày cấy" An Địch Mỹ Áo mẫn cảm vô cùng bắt đầu phân bố ra dịch ruột non làm trơn tràng đạo lửa nóng khô khốc, dễ dàng bị dã thú thô bạo thao kiền. Nhìn giống như nữ nhân giống nhau trong suốt dâm thủy hòa với máu tươi chảy ra, dã thú kích động đến huýt sáo, nhìn lại móng vuốt trên tiểu ngọc hành đã hoàn toàn đứng lên đang đối với mình nhất trụ kình thiên.

“Không có…" Bị dã thú thao mất hồn  An Địch Mỹ Áo thành thực  lắc đầu. Bởi vì hắn mắt cao hơn đầu cho nên chưa từng có gọi thị tẩm qua, mà hắn vừa ngại cái chỗ kia bẩn, cũng chưa từng có đụng chạm qua. Cho nên sắp mười chín tuổi rồi, hắn còn không có bắn tinh qua, vô luận phía trước hay là phía sau vẫn là xử nam hàng thật giá thật.

“Thì ra là ngươi sắp mười chín tuổi còn không có bắn tinh qua, thật sự là quá tốt! Hiện tại để bản thần cho ngươi thể nghiệm lần đầu tiên cao trào vui sướng!" Hắc Lặc Lỗ Tư thoả mãn cực kỳ, trên tay tăng nhanh tốc độ khuấy động, buông ra móng vuốt đang  đùa bỡn trước ngực của  hắn thành cầm 2 tiểu ngọc đản dưới ngọc bổng ngoạn chơi. Đồng thời “Siêu cấp Lang Nha bổng" cũng không có dừng lại, mỗi một lần đều toàn bộ đi vào, hận không thể ngay cả thịt heo túi  ở bên ngoài cũng chen vào.

“A a a… Bại hoại, ngươi muốn giết chết bổn vương… A a… Không cho như vậy chơi bổn vương… sảng đến điên rồi… A a… hảo bổng…Ngươi làm cho bổn vương sướng muốn chết… A a a…"  An Địch Mỹ Áo lắc mái dài tóc bạc mĩ lệ  thoải mái dâm khiếu, cũng nhanh kêu không ra tiếng rồi, quá khoái cảm làm cho hắn quên mất hiện tại đang bị dã thú cường bạo, thế nhưng chủ động giơ lên chân ngọc kẹp chặt thú eo tráng kiện vô cùng của dã thú. Cũng khó trách  An Địch Mỹ Áo kích động như thế, dã thú không biết chơi đùa qua bao nhiêu nam nữ kỹ xảo vô cùng cao siêu, ngây ngô như An Địch Mỹ Áo làm sao là đối thủ của nó được, cho dù là dâm oa đãng phụ lợi hại nhất cũng không thắng nổi vẫn thua ở trên tay nó.

“Ai da! Tiểu dâm phụ, Sảng như thế nào! Nhìn cử chỉ kích động của ngươi như lẳng lơ vậy!" Dã thú vung lên khóe miệng,móng tay bén nhọn hướng về phía điểm khả ái một đâm cái, “Siêu cấp Lang Nha bổng" phối hợp hung hăng  đỉnh cúc tâm,  An Địch Mỹ Áo một trận thét chói tai  bắn ra một đạo sơ tinh  đồng thời cũng đạt tới lần cao trào đầu tiên trong đời.

“Thật ngọt! Đúng là ngọc thuỷ  bổn thần ăn thực ngọt! So với rượu ngon trân quý mấy nghìn năm của bổn thần còn ngọt hơn!" Thấy màu trắng ngọc dịch từ tiểu ngọc phun ra ngoài, dã thú vội vàng cúi đầu hé miệng toàn bộ ăn vào, đem  An Địch Mỹ Áo sơ tinh toàn bộ ăn một giọt không thừa, sau đó còn cố ý vươn ra lưỡi dài liếm liếm miệng.

“Ngươi…" Vốn là còn đắm chìm ở trong khoái cảm xuất tinh An Địch Mỹ Áo giận đến trước mắt tối sầm, tại chỗ xấu hổ  hôn mê bất tỉnh.

“Hôn mê! bổn thần còn không có bắn, làm sao ngươi  có thể té xỉu! Hơn nữa bổn thần chỉ là có một chút nóng người, bổn thần trò hay còn chưa ngoạn đâu!" Hắc Lặc Lỗ Tư không thích cau mày, làm cho khuôn mặt vốn là xấu xí kinh khủng càng thêm đáng sợ dọa người.

“Quên đi, trở về lại tiếp tục làm! Dù sao ngươi đã là người của bổn thần rồi, ngươi cả đời này đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bổn thần đâu!" Dã thú rất nhanh đã nghĩ  ra, hèn mọn dâm thanh cười to, đại thú hành tiếp tục cắm ở trong mông của An Địch Mỹ Áo, ôm lấy An Địch Mỹ Áo đã té xỉu biến mất ở trong bụi hoa.

Đêm mĩ lệ vừa khôi phục nguyên bản sự yên lặng, thật giống như tất cả chuyện mới  phát sinh vừa rồi đều là một giấc mộng, chẳng qua là bên hồ mĩ lệ hoa thủy tiên héo tàn không ít, trong bụi hoa còn có một mảng lớn vết máu doạ người…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại