Cùng Dã Thú Ái Ái Ái
Chương 10
“Tiểu Mĩ Mĩ, mau tỉnh lại!"
Không biết hắn mê man bao lâu ở trên sàn nhà lạnh lẽo, chỉ biết là có người lay động thân thể hắn, lớn tiếng gọi thì An Địch Mĩ Áo mới mơ hồ tỉnh lại.
Từ từ mở mắt ra một nam nhân tà mị anh tuấn lại vô cùng quen thuộc đập vào mắt hắn, là Hắc Nặc Lỗ Tư!
“Dã thú, Rốt cuộc thì ngươi cũng đến rồi!" Nét vui sướng tràn ngập trên mặt, An Địch Mĩ Áo vội vàng ngồi dậy, rất muốn ôm lấy dã thú. Nhưng lại phát hiện ra đầu của mình rất đau, toàn thân căng cứng, cảm giác vô cùng không thoải mái.
“Tiểu Mĩ Mĩ, chuyện gì xảy ra với cưng vậy?"Hắc Nặc Lỗ Tư nhìn hắn, biểu tình phi thường kỳ quái, trong kim mâu đầy vẻ kinh ngạc.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?"An Địch Mĩ Áo hồ nghi hỏi ngược lại, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương của mình. Đầu của hắn đang rất choáng váng!
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng trở về hình người rồi!"Hắc Nặc Lỗ Tư trả lời.
“Thật sao?"
Nghe vậy thấy vậy phản ứng đầu tiên của An Địch Mĩ Áo là không tin. Nhưng hắn lập tức phát hiện ra thứ mình vươn ra không phải móng heo mà là ngón tay của mình. Là ngón tay a!
An Địch Mĩ Áo kích động bò đến bên cạnh ôn tuyền, vừa cúi đầu thấy hình ảnh của mình trong nước liền lập tức vui vẻ cười rộ lên. Quả thật là hắn đã biến về hình người rồi!
Hình ảnh được phản chiếu trong nước không còn là một heo con mập mạp xấu xí nữa, mà thay vào đó là một thiếu niên tuyệt mỹ động lòng người, vẻ đẹp của thiếu niên đó phải nói là khuynh quốc khuynh thành. Chỉ có điều là thiếu niên đó toàn thân trần trụi, hoá ra là khi biến trở về hình người thì thân thể đột nhiên biến to nên quần áo trở nên rách nát không mặc được. Thân thể tuyết trắng vẫn xinh đẹp mê người như trước đây, trừ cái bụng to hơn so với trước đây thì những chỗ khác đều trở về hình dạng ban đầu.
Quá tốt! Bàn tay như ngọc ngà vội vàng sờ khuôn mặt đã không còn lông tơ lởm chởm như trước nữa. An Địch Mĩ Áo cười tươi như hoa,lúc này đây hắn đang cao hứng cực kỳ. Đúng là ông trời có mắt, rốt cuộc thì hắn cũng đã biến trở lại hình người được rồi !
An Địch Mĩ Áo vui sướng đến nỗi không kìm được nước mắt, từng giọt lệ xinh đẹp từ từ chảy ra.
“Tiểu Mĩ Mĩ, tại sao đột nhiên cưng lại khóc?"Hắc Nặc Lỗ Tư khẽ cười vội vàng ốm lấy bảo bối của mình vào lòng, nhẹ nhàng vuốt e mái tóc bạc mĩ lệ để an ủi hắn.
“Tại vì ta đang cảm thấy rất vui!"An Địch Mĩ Áo ngượng ngùng xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của mình, từ từ nghẩng đầu lên từ trong lồng ngực của dã thú, ánh mắt thâm tình nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt anh tuấn của nam nhân trước mắt, ngượng ngùng nói lời cảm ơn: “Cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi đã giúp ta biến trở về hình người!"
Vì An Địch Mĩ Áo đã mất đi một đoạn ký ước lên hắn đã hoàn toàn không nhớ được tất cả những chuyện đã phát sinh ở dưới ôn tuyền trước đó. Lên hắn cứ tưởng là Hắc Nặc Lỗ Tư đã giúp hắn biến trở về hình người!
“Tiểu Mĩ Mĩ, không phải ta đã biến cưng trở về hình người !"Hắc Nặc Lỗ Tư lắc đầu."Khi ta tới đây thì đã thấy cưng trở về hình người rồi đang té xỉu ở bên cạnh ôn tuyền!"Mà trong tẩm cung hoàn toàn không thấy phụ vương và mẫu hậu đâu.
“Không phải ngươi? Vậy thì ai biến ta trở về hình người?" Mày liễu xinh đẹp của An Địch Mĩ Áo khẽ nhăn lại.
“Cưng không nhớ được là ai đã biến cưng trở về hình người sao?"
An Địch Mĩ Áo lắc đầu, hắn hoàn toàn không biết là tại sao lại như thế này. Hắn thật sự không nhớ được là ai đã giúp hắn biến thành hình người. Hắn cố gắng lục lại ký ức của mình. Hắn nhớ là hắn tẩm cung của Thần hậu này để trả thù, đầu tiên là tiểu một bãi vào trong ôn tuyền của thần hậu sau đó chạy lên giường của thần hậu hoạ thêm một bãi nữa, sau đó …….. Sau đó thì hắn không nhớ được gì nữa, rõ ràng là hắn đang ở trên giường mà, tại sao bây giờ lại nằm cạnh ôn tuyền.
“Cưng có gặp phụ vương với mẫu hậu của ta không? “Hắc Nặc Lỗ Tư cũng nhăn lại mày kiếm,. Khắp thần giới này người mà có thể giúp toàn Tiểu Mĩ Mĩ hoá giải chú ngữ biến về hình người chỉ có phụ vương và mẫu hậu thôi.
An Địch Mĩ Áo lại lắc đầu, Hắc Nặc Lỗ Tư mày nhíu càng chặt hơn, xem ra đã có người cố ý xoá ký ức của Tiểu Mĩ Mĩ!
“Thôi đừng nghĩ nữa, dù sao thì bây giờ ta cũng biến trở về hình người rồi, những thức khác không còn quan trọng nữa!"An Địch Mĩ Áo xua tay nói. Nghĩ đến bây giờ mình đã được biến lại trở về hình, tâm trạng của hắn trở nên cao hứng vô cùng! Cao hứng đến nỗi muốn nhảy tưng tưng lên để hoan hô ăn mừng, nên chuyện ai đã giúp hắn biến trở về hình người thì cũng không còn là điều đáng quan tâm nữa!
Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng gật đầu nếu Tiểu Mĩ Mĩ đã nói như vậy rồi. Thì nó cũng không muốn truy cứu đến cùng nữa, nhưng trong lòng cũng phần nào đoán được là ai đã làm!
“Ah đúng rồi, ngươi có bị thương chỗ nào không?"An Địch Mĩ Áo bỗng sực nhớ ra, trước đó Hắc Nặc Lỗ Tư bị một bầy rắn tấn công, không biết có bị thương chỗ nào không nữa, hắn vô cùng lo lắng cho nó.
Hắc Nặc Lỗ Tư đang định lắc đầu, mấy con rắn tép riu kia thì làm sao có thể làm thương được hắn. Nhưng ngẫm lại, thì nó vui đùa chút xíu.
“Dĩ nhiên là có! Còn bị thương rất nặng là đằng khác!"Hắc Nặc Lỗ Tư giả bộ mặt đầy đau đớn gật đầu trả lời.
“Ngươi bị thương chỗ nào?"An Địch Mĩ Áo nóng vội muốn khóc lên rồi, mặt đầy vẻ kinh hoảng, vô cùng nôn nóng muốn kiểm tra thương thế của dã thú.
Nhìn ái nhân lo lắng mình như thế. Bỗng dưng Hắc Nặc Lỗ Tư cảm thấy trong lòng trở nên ấm áp vô cùng, nhẹ nhàng kéo tay hắn hướng phía dưới bụng của mình đặt lên."Nơi này “Khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ gian tà.
“Dâm thú chết tiệt, ngươi dám gạt ta!"Biết mình bị lừa, mặt An Địch Mĩ Áo trở nên đỏ bừng, vội vàng rút tay về.
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng đừng nóng giận nữa."Hắc Nặc Lỗ Tư bắt lấy cổ tay tinh tế bóng loáng của hắn, nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, rồi từ từ hôn đôi môi đỏ mọng của hắn.
Vốn dĩ nó chỉ muốn khẽ hôn Tiểu Mĩ Mĩ một chút. Nhưng khi đụng tới đôi môi thơm ngọt mềm mại lại vô cùng quen thuộc trong trí nhớ kia thì nó không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa. Lập tức gia tăng lực đạo, nó muốn nếm mật ngọt kia nhiều hơn nữa.
Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng dùng thân lưỡi cạy mở đôi môi mềm mại thơm ngọt của An Địch Mĩ Áo ra, rồi nhanh chóng công thành đoạt đất truy tìm mỹ vị tuyệt duyệt kia theo trí nhớ.
“Ưm ưm… A… A ừ…"
Toàn bộ khoang miệng bị cái lưỡi tà ác kia bá đạo xâm chiếm không chừa chỗ nào, chiếc lưỡi tà ác kia đi đến đâu là liếm mút càn quét đến đó, nhất là chiếc lưỡi đinh hương của hắn bị đối phương liếm mút đến tê dại.
Âm thanh dâm đãng không ngừng vang vọng ở trong không khí, làm cho không khí càng ngày càng nóng và dâm tà hơn. Cả hai cứ như bị trúng xuân dược, làm cho các giác quan của Hắc Nặc Lỗ Tư và An Địch Mĩ Áo trở lên hưng phấn vô cùng, càng hôn càng mãnh liệt,càng hôn thì càng dây dưa triền miên không ngừng.
An Địch Mĩ Áo bị dã thú hôn đến toàn thân xơ lụi thành một bại xuân thuỷ ở trong lòng đối phương. Hắn cũng rất muốn nhiệt tình đáp lại dã thú nhưng mà hắn bị hôn đến sắp không thở nổi rồi, nên căn bản không có khí lực hôn đáp lại. Chỉ có thể lười biếng nằm ở trong ngực ấm áp rộng rãi của dã thú, mặc kệ cho ái nhân muốn chiếm đoạt thế nào thì thế còn nhiệm vụ của hắn là chỉ cần kiều mỵ rên rỉ là được.
“Ưm a… A a… Ừ… A ưm…"Hai gò má của An Địch Mĩ Áo trở nên ửng đỏ, ngân dịch vương vãi lung tung bên khóe miệng, thân thể hơi phát run. Hắn đã bị dã thú hôn đến động tình, hình như hạ thể có cái gì đó chảy ra.
“Tiểu Mĩ Mĩ!"Hắc Nặc Lỗ Tư đột nhiên buông An Địch Mĩ Áo ra.
“Ừ?"An Địch Mĩ Áo vừa thở hồng hộc vừa ngẩng đầu nghi hoặc nhìn dã thú.
“Cưng. lại. phát. tao. rồi!"Hắc Nặc Lỗ Tư khóe miệng cong lên, cúi đầu ghé vào lỗ tai của hắn thổi một ngụm nhiệt khí, từng chữ từng chữ chậm dãi nói.
Thanh âm tà mị trầm ấm giàu từ tính giống như muốn câu hồn đoạt phách của hắn vậy. Trái tim của An Địch Mĩ Áo lại đập bang bang không ngừng, hắn xấu hổ đến nỗi muốn bốc hơi rồi, nhưng cùng với đó là dục hỏa càng tăng, xuân tình nhộn nhạo.
“Tiểu Mĩ Mĩ, mau trả lời ta! Có phải là cưng lại phát tao rồi hay không?" Nam nhân tà mị cười xấu xa nắm lấy cái cằm trắng sữa của hắn, dâm quang trong kim mâu lóe ra.
“Không phải…"
“Không được nói dối! Phía dưới của cưng đều chảy nước miếng!"An Địch Mĩ Áo vừa muốn lắc đầu. Nhưng dã thú đã ra tay trước tóm lấy cà rốt vẫn đang cắm ở trong mong của hắn, lúc rút cà rốt ra còn tạo ra một vệt nước dâm mĩ.
An Địch Mĩ Áo quay đầu nhìn của cà rốt vừa mới được rút ra, vừa nhìn thôi cũng đã xấu hổ muốn bốc cháy. Khi hắn biến trở về hình người to lớn hơn heo con thì cà rốt cũng theo đó mà trở lên lớn hơn làm cho tiểu huyệt của hắn chống đỡ đến căng tràn. Cộng thêm vừa rồi bị dã thú hôn đến thần hồn điên đảo,nên thân thể dâm đãng này lại theo như thói quen bắt đầu đói khát, chẳng biết liêm sỉ là gì mà phát tình chảy dâm thuỷ.
“Ngươi nói bậy! Không phải … Đó không phải là.. Nước miếng của ta, mà là.. nước miếng của bảo bảo chảy ra….. Nó không liên quan gì đến ta …"Mặc dù bản tính của hắn trời sinh là dâm đãng, nhưng một người luôn coi trọng sĩ diện như An Địch Mĩ Áo thì sống chết cũng không thừa nhận đó là của mình, nên hắn đành lắp bắp đem tất cả mọt chuyện đổ lên đầu hài tử còn chưa chào đời. Kỳ thật thì hắn cũng biết chuyện đó căn bản không liên quan đến bảo bảo, cái đó chính là do hắn xuân tâm nhộn nhạo phát tình mà ra!
“Bảo bảo chảy nước miếng? Đó không phải là nước miếng của cưng chảy ra sao! Tóm lại một câu, chính là cưng lại phát “Tao “! Hắc Nặc Lỗ Tư không muốn cùng hắn tranh luận, Mà chỉ cười tà dùng lực vỗ cái mông nõn nà đang chảy ra tao thuỷ của hắn. Rồi đột nhiên ôm hắn lên, đi đến giường ngọc bên cạnh cây đại thụ.
Thấy An Địch Mĩ Áo đang muốn giãy dụa, nam nhân lập tức ngăn chặn môi của hắn. Một lần nữa đem hắn hôn đến thần hồn điên đảo, nhuyễn thành một bãi bùn nhão, vô lực phản kháng.
Đem An Địch Mĩ Áo ném lên tấm đẹm kim ti rồi nhanh sau đó Hắc Nặc Lỗ Tư áp lên. Nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, dâm thuỷ chảy được càng ngày càng nhiều. Rất nhanh đã đem tấm đệm ở dưới mông ướt dính một mảng.
“A…"Đang lúc An Địch Mĩ Áo bị Hắc Nặc Lỗ Tư hôn đến xuân tâm nhộn nhạo đột nhiên có một tiếng đau kêu lên, sau hắn dùng lực đẩy Hắc Nặc Lỗ Tư ra.
“Cưng làm sao vậy?"Hắc Nặc Lỗ Tư nghi hoặc hỏi.
“Ngươi áp vào bụng ta!"An Địch Mĩ Áo nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn vo của mình. Hoá ra chỉ vì quá kích động nên Hắc Nặc Lỗ Tư quên mất An Địch Mĩ Áo bây giờ là một dựng phụ, cho vậy mới không cẩn thận áp vào bụng của hắn. (dựng phụ: người mang thai)
“Ta xin lỗi, cưng không sao chứ?"Hắc Nặc Lỗ Tư lập tức vội vàng xin lỗi rồi lo lắng hỏi xem hắn có bị thương ở đâu không. Đôi bàn tay tuy to lớn thôi giáp nhưng lại rất nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve cái bụng to ình của hắn. Từ khi biến về hình người thì bụng của hắn đã lớn hơn mấy lần so với lúc còn là heo con.
“Cũng không đau lắm!"An Địch Mĩ Áo nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy chúng ta tiếp tục đi!"Màn hôn môi vừa rồi không chỉ khiến An Địch Mĩ Áo động tình, mà cũng làm cho dục hoả của Hắc Nặc Lỗ Tư tăng vọt. Lúc này đây nó chỉ là một cầm thú điên cuồng khát vọng giao hoan.
An Địch Mĩ Áo tránh né nụ hôn của dã thú: “Không muốn!"
Cơn đau từ bụng truyền đến đã làm hắn thanh tỉnh không ít. Nhớ tớ lúc mà dã thú còn chưa tới thì hắn đã làm vô số chuyện hay ho ở trên cái giường này. Nên bây giờ làm sao có thể ở trên chiếc giường bị dính nước tiểu của heo mà làm tình được cơ chứ! Bẩn chết!
“Mau ôm ta đi!"An Địch Mĩ Áo e lệ thì thầm vào bên tai của người yêu.
“Tiểu Mĩ Mĩ, quả thật cưng hư lắm. Vậy mà dám ở trên giường với ôn tuyền của mẫu hậu tè vào đó, nếu mấy hậu mà biết chắc chắc nàng sẽ bị tức chết!"Hắc Nặc Lỗ Tư sau khi biết được suy nghĩ của hắn thì lập tức cười ha ha, cười đến nỗi bụng sắp muốn nổ tung. Chỉ e rằng cả cái thiên hạ này cũng chỉ có một mìnhTiểu Mĩ Mĩ mới có to gan lớn mật mà làm việc tày trời như vậy!
Nếu mà Hắc Nặc Lỗ Tư biết được những chuyện mà An Địch Mĩ Áo đã bị xoá đi thì nó nhất định sẽ càng cười to hơn, đồng thời cũng bị doạ gần chết. Sau đó sẽ vội vàng mang theo An Địch Mĩ Áo chạy trốn, bố bảo cũng không dám tiếp tục ở trong này phong lưu khoái hoạt.
Nhưng mà buồn thay là Hắc Nặc Lỗ Tư lại không biết chuyện đó. Cho nên sau khi cười nửa ngày, nhìn người yêu của mình hoa thuỷ tiên quốc vương xinh đẹp khả ái nhất thế gian này đang ở ngay trước mắt, thì lại không kiềm chế được dục hoả bắt đầu vuốt ve cái mông kiều diễm kia của hắn, điều đó càng làm hắn thêm động tình. Đến lúc đang muốn cúi đầu xuống hôn hắn một trận thì lại bị hắn hung hăng đẩy ra.
“Ta xin đi. Ngươi đừng có lại phát tình lung tung được không! Đã nói là cái giường này rất bẩn, chúng ta… qua chỗ khác rồi lại tiếp tục làm …"An Địch Mĩ Áo thẹn thùng lắc đầu.
“Ta không quan tâm! Ta muốn làm ở nơi này! Tao thủy của cưng ta cũng ăn rồi thì cái chuyện giường có dính nước tiểu của cưng có nhầm nhò gì!"Nam nhân mỉm cười, nhẹ nhàng búng cái trán của hắn một cái. Chỉ cần là thứ của Tiểu Mĩ Mĩ vô luận là cái gì thì nó vĩnh viễn không bao giờ ngại bẩn!
“Hắc Nặc Lỗ Tư!"Thấy dã thú hoàn toàn không ngại chuyện đó làm cho An Địch Mĩ Áo rất cảm động. Hắn biết Hắc Nặc Lỗ Tư không để ý chuyện đó là vì nó rất thương hắn!
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng đừng ở đó mà cảm động nữa! Nhanh để cho ta làm đi! Cưng xem chỗ này của ta đều sưng hết cả lên rồi nè !"Hắc Nặc Lỗ Tư cười dâm đãng kéo tay người yêu đụng đến cái vạt dưới bụng của mình.
Tuy rằng chỉ cách một tầng vải dệt, nhưng bàn tay trắng nõn cuãng có thể tinh tường cảm nhận được chỗ đó đã sưng lợi hại như thế nào, độ nóng mà thứ đó truyền vào lòng bàn tay cũng phải làm cho hắn giật mình, chỗ đó nóng giống như lò sưởi vậy, tay của hắn sút nữa thì bị bỏng. Trái tim mãnh liệt co rút, dâm huyệt ở phía dưới lại càng chảy nhiều tao thuỷ hơn, cái miệng nhỏ nhắn run nhè nhẹ, cũng giống như bàn tay sắp bị bức điên rồi. Hắn ảo giác nghĩ rằng thứ mà hắng vừa dùng để sờ chỗ lửa nóng kia không phải bàn tay của mình mà là dâm huyệt mới đúng!
An Địch Mĩ Áo hô hấp càng trở lên gấp gáp. Vội vàng đem tay rút về, toàn thân trở nên đỏ bừng. Bàn tay vốn trắng sữa nay đã đỏ ửng giống như mông khỉ vậy.
Sức nóng vẫn quanh quẩn ở trong lòng bàn tay, nó như không ngừng nhắc nhở cho hắn nhớ tới dương cụ của Hắc Nặc Lỗ Tư, có bao nhiêu lớn, có bao nhiêu mãnh liệt, có bao nhiêu hung hăng ngăng ngược xâm chiếm lấy hắn. Nó làm chó hắn dục tiên dục tử khóc cha gọi mẹ, lúc đó so với mẫu cẩu còn dâm đãng hạ lưu hơn!
Trong đầu không tự chủ được phác hoạ lại hình dáng con cự mãng kia thô dài như thế nào ra ra vào vào trong tiểu cúc hoa hồng diễm dâm loạn. Nó làm cho tiểu huyệt chảy ra vô số bạch sắc dâm dịch.
Thân thể dâm loạn đã hoàn toàn phát tình, tiểu dã thú ở trong bụng hình như cũng cảm giác được mẫu thân đang phát tình, nên nó cũng đói khát rít gào đứng lên, khiến cho dục hỏa thiêu đến càng thêm cuồng loạn.
An Địch Mĩ Áo rên rỉ một cách thống khổ, lý trí của hắn sắp bị dục hỏa thiêu cho thành tro bụi mất. Bây giờ hắn chỉ biết một điều là bảo bảo đói bụng, hắn muốn uy bảo bảo, hắn muốn tìm thứ gì đó uy no bảo bảo, cũng muốn uy no thân thể dâm loạn vô sỉ này của hắn.
“A a… Hài tử hư, đừng khi dễ mụ mụ… A a… uhm a… Rất ngứa a… Tao huyệt ngứa chết rồi… Ô a a… Hài tử hư, xin con đừng giày vò mụ mụ nữa… A a a… Mụ mụ sẽ uy con mà… Mụ mụ… Sáp huyệt… Cho con đồ ăn… A a a… Úc a… Sáp huyệt… Ta muốn sáp huyệt… A a… Uhm a…"
Có một con mẫu thú dâm đãng một cách doạ người đem hai chiếc đùi thon dài của mình gập thành hình M, bắt lấy cà rốt vẫn còn nhét hờ ở trong mông, dùng lực trừu sáp, hoàn toàn mất vẫn còn một hùng thú đang ở bên cạnh mà phong tao vô sỉ tự an ủi.
“Uhm a a… Úc a… bảo bảo ngoan, mụ mụ uy con ăn cà rốt… A a a… Cà rốt… Ăn ngon nhất… A a… Mụ mụ mỗi ngày… A a… Đều phải ăn… Úc a a… A a… uhm a a…"
Thấy người yêu hình như đã hoàn toàn quên sự tồn tại của mình mà chỉ biết ôm bụng nằm ở trên giường hôn nhiên lấy cà rốt an ủi mình, hình ảnh vừa đáng ghét vừa nóng bỏng kia làm cho Hắc Nặc Lỗ Tư choáng váng.
Nó biết Tiểu Mĩ Mĩ là một đồ siêu cấp lẳng lơ, khởi xướng chuyện đến, chuyện gì đều làm được! Nhưng không nghĩ tới nàng có thể dâm loạn đến loại tình trạng này, lão công ở bên cạnh không cần, lại dùng cà rốt chính mình thích, tiện nhân!
An Địch Mĩ Áo hoàn toàn đang mê muội ở trong bể dục vọng, đôi môi đỏ mọng mở lớn, vừa dâm loạn vừa vô sỉ rên rỉ. Tay trái rối loạn vuốt ve bộ ngực của mình, dùng lực xoa nắn hai viên đậu đỏ trước ngực, mang đến khoái cảm vô tận. Còn tay phải còn càng dâm loạn hơn nó đang cầm một của cà rốt hung hăng loạn thao tiểu huyệt đang chảy đầy dâm thủy, khiến không khí càng thêm dâm mỹ mê loạn.
Một bên Hắc Nặc Lỗ Tư nhìn xem mà miệng đắng lưỡi khô, hai tròng mắt nhìn như muốn rớt ra, đồng thời các mạch máu toàn thân đều kích động đến sắp nổ tung.
“Đồ lẳng lơ chết tiệt này, cưng thật sự rất dâm loạn hạ lưu! Chỉ sờ côn thịt của nam nhân một chút thôi mà đã giống như ăn phải mấy chục cân xuân dược, ôm bụng nằm trên giường tự an ủi tiểu huyệt, cưng có biết thế nào là xấu hổ hay không!"Hắc Nặc Lỗ Tư tức giận kích động mắng. Điều đáng nói ở đây là nó vẫn còn đang mặc quần, thật sự không thể nghĩ đến Tiểu Mĩ Mĩ chỉ có cách quần sờ tiểu huynh đệ của mình một ít là liền đói khát dâm loạn thành như vậy, rất giống như tám trăm năm không có bị nam nhân làm qua.
Đối với những lời kích động tức giận mắng của trượng phu, hắn hoàn toàn không nghe thấy. Vì hắn còn đang bận thoả mãn dục vọng của mình, tiếp tục tự an ủi mình. Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt khép hờ cúi đầu nhìn bụng của mình mà ngây ngô cười.
Buồn cười thật! Con mẹ nó chứ! Tiểu Mĩ Mĩ hoàn toàn quên sự tồn tại của nó, trng tâm trí của hắn chỉ cần quan tâm đến cà rốt làm sao thoả mãn hắn thôi. Cài gì mà “cà rốt ca ca mau đến làm cho mẹ con chúng tôi thích chết đi.. “! Lão bào cùng bảo bảo hình như đều không muốn nó!
Tiện nhân, nó còn chưa chết đâu! Vậy mà dám ở trước mặt nó ngoại tình!
Hắc Nặc Lỗ Tư nổi trận lôi đình, trong cơn giận dữ rốt cuộc không nhịn được nữa tóm lấy cà rốt trong tay của An Địch Mĩ Áo rút ra rồi quẳng đi thật xa.
Cuối cùng thì An Địch Mĩ Áo cũng chú ý tới sự tồn tại của nó. Nhưng mà biểu cảm trên mặt không có…chút nào là xấu hổ, chỉ có sự tức giận khi bị mất đi cà rốt để an ửi.
“Bại hoại, Tại sao ngươi lại cướp cà rốt của ta? Mau trả lại cho ta!"An Địch Mĩ Áo ôm chiếc bụng to ình ngốc nghếch cào Hắc Nặc Lỗ Tư, sinh khí mắng. Hắn đang được cà rốt làm cho thích chết, bây giờ không có cà rốt thật sự là vô cùng khó chịu!
“Đồ tiện nhân này, lão tử còn chưa chết đâu! Thế mà dám ngoại tình thông dâm ngay ở trước mặt ta! Bây giờ còn dám bảo ta đưa gian phu cho ư!"Hắc Nặc Lỗ Tư càng thêm tức giận, tóm lấy mái tóc bạc của hắnmắng.
Nếu để người khác biết được Hắc Ám Chi Thần đường đường vua của Địa Ngục thế nhưng lại đi ghen tỵ với một củ cà rốt. Thì nhất định sẽ bị toàn bộ người của Thiên Giới cười cho thối mũi mất!
“Ngươi tức giận cái gì? Ta mặc kệ, ngươi nhanh đưa cà rốt cho ta, tiểu huyệt rất ngứa a… Bảo bảo cũng muốn ăn cà rốt, ngươi mau đưa cho ta, chúng ta thật đói a…" An Địch Mĩ Áo đã hoàn toàn đánh mất lý trí, thứ mà hắn nghĩ được lúc này là phải mau chóng thỏa mãn dục vọng của mình, nên hắn không muốn quan tâm tới Hắc Nặc Lỗ Tư. Hắn chỉ muốn cà rốt lại tiếp tục sáp huyệt làm cho mình cùng bảo bảo khoái hoạt, căn bản mặc kệ Hắc Nặc Lỗ Tư có thể tức giận hay không.
Hắc Nặc Lỗ Tư quả thực sắp bị tức điên rồi, trần đời có chuyện nó lại thua một củ cà rốt tầm thường đến không thể tầm thườn hơn như thế! con mẹ nó thật sự tức chết mà!
Hôm nay nó nhất định phải giáo huấn cho mẫu thú dâm đãng này biết để lần sau xem hắn còn dám “ngoại tình “ với cả xem nhẹ hắn coi trọng cà rốt nữa hay không! Nó nhất định sẽ làm hắn cả đời này cũng không dám lại nhắc đến hai chữ “Cà rốt “!
Khuôn mặt tà tuấn biểu lộ ra một nụ cười vô cùng khủng bố, Hắc Nặc Lỗ Tư kìm nén sự tức giận, nhanh chóng cởi khôi giáp trên người mình xuống. Rất nhanh y đã trở nên trần như nhộng đứng ở trước mặt người yêu, “Siêu cấp cự vô bá" run run vì vô cùng tức giận, hấp dẫn mẫu thú phát tình.
“Đồ lẳng lơ!"Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng niết khuôn mặt của hắn, trèo lên giường nằm thẳng ra, thấy hắn đang mê hoặc nhìn mình, mắng: “Đồ lẳng lơ, còn không mau lên! Muốn ta hầu hạ cưng sao!"
“Cám ơn ngươi, dã thú ca ca! Ta yêu nhất ngươi!"An Địch Mĩ Áo mặt mày hớn hở, nôn nóng ôm cái bụng tròn vo ngốc nghếch bồ lên khố hạ tráng kiện mê người gợi cảm của dã thú.
An Địch Mĩ Áo khóa ngồi ở trên đùi rắn chắc của dã thú, trong khoảng cách gần mà nhìn từ trên cao xuống như thế này, có thể nhìn rõ một một côn thịt thô to vô cùng đang dựng đứng. An Địch Mĩ Áo cực kỳ hưng phấn, bắt lấy đại nhục bổng hùng tráng mê người dùng lực hôn một cái. Vội vàng nâng eo của mình lên đem đại nhục bổng đặt trước miệng huyệt rồi dùng hết sức có thể ngồi xuống.
Bởi vì bên trong có vô số dâm thủy nên mặc dù côn thịt của dã thú phi thường thô to, nhưng mà không có làm hắn bị thương, chỉ là cảm giác có chút hơi căng đầy.
“Đồ lẳng lơ chết tiệt, bên trong của cưng sướng quá!"Hắc Nặc Lỗ Tư cũng lớn tiếng ca ngợi.
Tiểu huyệt của Tiểu Mĩ Mĩ lúc là hình người lớn hơn một chút so với lúc còn là heo con. Nhưng dù thế nào thì nó vẫn vô cùng nóng ướt căng chặt, hơn nữa lực đàn hồi lại vô cùng tốt, tao thuỷ càng ngày càng nhiều! Tựa như cái miệng nhỏ nhắn thăm ăn của trẻ con lúc nào cũng thích mút, thích hút. Chỉ vừa mới cắm vào thôi là đã cảm thấy muốn thăng thiên rồi!
Lúc trước khi Tiểu Mĩ Mĩ còn là heo con, mỗi khi làm tình sợ làm thương đến Tiểu Mĩ Mĩ nó luôn phải biến nhỏ côn thịt của mình lại. Còn bây giờ thì tốt rồi không phải biến nhỏ nữa cứ như bình thường mà!
“Đồ lẳng lơ chết tiệt, dùng lực làm cho ta! Không phải là cưng vẫn luôn muốn ăn đại nhục bổng của ta hay sao! Bây giờ nó đang ở trong mông của cưng đó, cho cưng tha hồ mà ăn! Trăm ngàn đừng khách sáo!"Dã thú hưng phấn cười dâm đãng, vê nắn cánh mông đầy thịt của hắn, bởi vì mang thai nên cái mông càng ngày càng cong,càng ngày càng to.
An Địch Mĩ Áo chủ động điên cuồng nhấp nhô hưởng thụ cái loại khoái cảm làm người ta say mê đến tuyệt diệu. Thì đột nhiên An Địch Mĩ Áo đột nhiên nhíu mày đẩy dã thú ra.
“A — “An Địch Mĩ Áo ôm bụng, thống khổ kêu lên.
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng làm sao vậy? Ta lại áp đến bụng của cưng ah?"Dã thú nghi hoặc hỏi, nó nhớ rõ là vừa rồi không có áp đến bụng của hắn a!
“Không phải! Là bảo bảo đang đạp!"An Địch Mĩ Áo lắc đầu, đau đến cúi gập lưng, mặt đầy mồ hôi lạnh. Không biết tại sao lại thế này, đột nhiên bảo bảo trong bụng kịch liệt nhảy lên, khiến bụng của hắn đau vô cùng.
Dã thú nghe vậy, nhanh chóng dờ bụng của hắn xem. Phát hiện tiểu dã thú ở bên trong vô cùng không ngoan, hình như là nó muốn đi xuống phía dưới. Chẳng lẽ là sắp sinh!
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng sắp sinh!"Dã thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của người yêu mà tâm y đau vô cùng.
“Cái gì! Sắp sinh! Không phải là người nói còn một tháng nữa mới sinh sao!"An Địch Mĩ Áo kinh hãi, tại sao bảo bảo bỗng dưng muốn chào đời? Không thể nào! Hắn còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt mà!
“Có thể là do vừa rồi chúng ta làm kịch liệt quá, nên động thai khí, làm cho bảo bảo muốn chào đời!"Dã thú trả lời.
“Đều tại ngươi! Làm sao bây giờ?"An Địch Mĩ Áo mắc cỡ đi chết được, đấm dã thú mấy cái, lo lắng hỏi. Bụng của hắn càng ngày càng đau, xem ra bảo bảo thật sự đợi không kịp muốn chào đời rồi!
“Ta mang cưng đến chỗ của Mễ Tư! Rồi nhờ ca ấy tìm người đỡ đẻ cho cưng!"Dã thú nhanh chóng rút ra côn thịt ra khỏi tiểu huyệt. Rồi lập tức biến ra một bộ quần áo mặc vào cho An Địch Mĩ Áo sau đó nhanh chóng biến mất.
Bởi vì đi quá vội vàng nên Hắc Nặc Lỗ Tư và An Địch Mĩ Áo quên mất bãi chiến trường của bọn họ vừa mới bày ra.
Kết cục
Nửa đêm, ánh trăng mờ ảo, bên trong Thái Dương thần điện đột nhiên truyền ra một tiếng khóc vang dội, đại biểu cho một tiểu sinh mệnh mới được sinh ra ở Thiên Giới.
“Hắc Nặc Lỗ Tư điện hạ, chúc mừng ngài là một tiểu hùng thú!"( hùng thú: thú đực)
Người đỡ đẻ cho An Địch Mĩ Áo là Chu Lợi Địch, y đem tiểu hùng thú vừa mới được sinh ra đặt vào lòng Hắc Nặc Lỗ Tư.
“Cám ơn!"Hắc Nặc Lỗ Tư nhìn tiểu dã thú, khóe môi giương cao, bây giờ nó vô cùng cao hứng. Đây là kết tinh tình yêu của nó cùng với Tiểu Mĩ Mĩ, trong thân thể đứa nhỏ này chảy hai dòng máu của bọn họ.
Đứng ở một bên Mễ Nhĩ Thác Tư cũng không khỏi lộ ra nụ cười, đối với đệ đệ sinh ba chúc mừng: “Hắc Tư, chúc mừng ngươi!"
“Dã thú, là nam hay nữ?"Nằm ở trên giường mệt gần chết, toàn thân An Địch Mĩ Áo đều là mồ hôi, hắn suy yếu nhìn trượng phu của mình hỏi. Hắn vừa sinh hài tử xong nên vô cùng mệt!
Là một tiểu hùng thú đáng yêu!"Hắc Nặc Lỗ Tư mỉm cười nói, thật sự là vất vả cho Tiểu Mĩ Mĩ rồi.
“Mau ôm đến cho ta xem! Con có xinh đẹp không?"An Địch Mĩ Áo giãy dụa muốn ngồi dậy xem hài tử. Hắn vô cùng lo lắng diện mạo của hài tử như thế nào, sợ bộ dạng của hài tử không xinh đẹp!
“Cưng yên tâm, bảo bảo rất xinh đẹp! Giống như ta vậy!"Hắc Nặc Lỗ Tư vội vàng đem hài tử ôm đến trước mặt hắn, đắc ý cười.
An Địch Mĩ Áo nhìn tiểu hắc ám dã thú có 2 sừng sơn dương vô cùng uy vũ cùng với hắc ấn lý giống y như thú hình của Hắc Nặc Lỗ Tư, thì hắn mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi! May là hài tử nhìn rất đệp nếu không thì ta lại phải xinh thêm đứa nữa, ta không muốn sinh đứa nữa đâu mệt lắm!"An Địch Mĩ Áo lại thở một hơi thật dài vuốt ngực nói. Sinh hài tử thật sự quá khủng bố, cảm giác phía dưới giống như bị dã thú thao mấy chục lần. Nếu bắt hắn lại sinh thêm đứa nữa nhất định hắn sẽ khóc đến chết cũng không chịu.
Hắc Nặc Lỗ Tư và Chu Lợi Địch nhìn hắn nở nụ cười, thật không hổ danh là hoa thuỷ tiên quốc vương, chắc trên đời này chỉ có một mình hắn mới nói ra được những lời này!
An Địch Mĩ Áo vui vẻ vuốt ve tiểu hắc thú, lòng vô cùng vui sướng. Đây là bảo bảo mà hắn vừa mới sinh ra đây sao, thật thần kỳ
Eh, đây là cái gì!
An Địch Mĩ Áo bỗng nhiên chạm phải một thứ gì đó cưng cứng. Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn phát hiện ra trên mông của con trai có một khối ngọc bích vô cùng mĩ lệ. Mày liễu nghi hoặc hơi hơi chau lại, tại sao trên mông của bảo bảo lại mọc một khối ngọc bích. Hơn nữa khối ngọc bích này quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi!
“Dã thú, chàng xem đây là cái gì?"An Địch Mĩ Áo kéo áo của dã thú, chỉ vào khối ngọc bích trên mông bảo bảo hỏi.
Hắc Nặc Lỗ Tư cũng vội cúi đầu nhìn, vừa nhìn thấy thì mày nó đã nhíu lại có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng rất nhanh sau đó nó lại nở một nự cười kỳ quái giống như đã nhớ ra được cái gì đó.
“Khối ngọc bích này là cưng cho bảo bảo mà, cưng không nhớ sao?"Hắc Nặc Lỗ Tư cười đến không còn gì tà ác hơn.
“Ta cho? Ta cho bảo bảo lúc nào?"An Địch Mĩ Áo vô cùng nghi hoặc, hắn cảm thấy rất mơ hồ. Hắn cũng có chuẩn bị một ít quà cho bảo bảo nhưng mà đợi sau khi bảo bảo sinh ra một thời gian mới đưa cho. Hơn nữa quà hắn tặng cho bảo bảo làm sao lại có thể mọc ở trên mông được cơ chứ.
“Cưng quên hết rồi sao, trí nhớ của cưng thật là kém!"Hắc Nặc Lỗ Tư cười xấu xa, quay đầu nhìn Mễ Nhĩ Thác Tư cùng Chu Lợi Địch đang đứng ở phía sau. Rồi từ từ cúi đầu thì thầm mấy câu vào tai của người yêu.
Say khi nghe xong mặt của An Địch Mĩ Áo đỏ bừng giống như cua luộc, hắn xấu hổ chỉ muốn bốc hơi đi cho rồi.
Không ngờ ngọc bích ở trên mông bảo bảo lại là cái thứ mà mấy tháng trước hắn nhét vào trong mông để câu dẫn dã thú. Lúc đó quên bảo dã thú lấy ra, sau đó thì hoàn toàn quên chuyện này! Thật sự là mắc cỡ chết được, thật sự hắn không có mặt mà gặp người nữa!
Bây giờ ngọc bích bị cắm sâu vào trong thịt của bảo bảo không có cách nào lấy ra được, phải làm sao bây giờ?
Chu Lợi Địch đứng một bên không hiểu chuyện gì mê hoặc nhìn Mễ Nhĩ Thác Tư đang đứng bên cạnh. Còn Mễ Nhĩ Thác Tư thì vẫn băng sơn như cũ, mặt không chút thay đổi.
“Không biết ngọc bích cắm ở trong mông bảo bảo có xảy ra chuyện gì không?"An Địch Mĩ Áo giật giật tay của Hắc Nặc Lỗ Tư đích tay, lo lắng hỏi.
“Không có việc gì đâu, coi như là ấn kí tạm thời đi khi mới sinh ra đi!"Hắc Nặc Lỗ Tư lắc đầu cười xấu xa.
“Cũng chỉ còn cách như vậy thôi!"An Địch Mĩ Áo thở dài, hắn thật sự là rất xin lỗi bảo bảo.
“Hắc Nặc Lỗ Tư điện hạ, An Địch Mĩ Áo bệ hạ, hai người ở lại đây mấy hôm đi ! An Địch Mĩ Áo bệ hạ vừa sinh xong nên cơ thể còn rất yếu cần phải nghỉ một thời gian !"Chu Lợi Địch đi đến bên giường, nhìn bọn họ khách khí mỉm cười nói.
“Không được, chúng tôi phải đi mau!"Hắc Nặc Lỗ Tư lắc đầu.
“Vì cái gì?"Không đợi Chu Lợi Địch hỏi, An Địch Mĩ Áo đã mở miệng trước.
“Bởi vì nếu không chạy nhanh thì mẫu hậu sẽ cho chúng ta hồn phi phách tán!"Hắc Nặc Lỗ Tư ở bên tai An Địch Mĩ Áo nhỏ giọng nói: “Đừng quên chuyện tốt mà chúng ta đã làm ở trên giường của mẫu hậu!"
Mẫu hậu có bệnh thích sạch sẽ,mà quan trọng hơn là cái giường kia đích thân phụ vương làm để tặng nàng nên nàng coi đó là một bảo vật rất trân quý. Nó cũng Tiểu Mĩ Mĩ biến chiếc giường thành như vậy. Nhất định sẽ làm nàng tức điên mất. Nhưng mà thôi coi như giúp Tiểu Mĩ Mĩ báo thù đi!
An Địch Mĩ Áo mặt càng đỏ hơn, dùng lực đánh dã thú một cái. Tất cả lỗi đều là so dã thú chết tiệt này gây lên. Bởi vì nó mà bây giờ mặt mũi của hắn bị mất hết rồi, nhưng mà chuyện không biết xấu hổ đó cũng xảy ra rồi, không còn cách nào cứu vãn!
“Mẫu hậu không dám gặp đệ nên đệ không cần phải vội vàng rời đi!"Mễ Nhĩ Thác Tư lạnh lùng nói.
“Lần này không giống với các lần trước, chỉ sợ mẫu hậu vừa nhìn thấy đệ với Tiểu Mĩ Mĩ là sẽ ăn tươi nuốt sống bọn đệ “Hắc Nặc Lỗ Tư cười nói. Nếu để mẫu hậu biết bọn họ không những ở trên giường của nàng làm tình mà Tiểu Mĩ Mĩ còn ở tè vào trong ôn tuyền mà nàng hay cùng phụ vương tắm rửa. Nhất đinh nàng sẽ bị tức chết!
“Các người đã làm cái gì?"Mễ Tư khẽ nhíu mày.
“A a a a a — “Lúc này đột nhiên ở Lưu Tinh cung truyền ra một tiếng hét chói tai vô cùng khủng bố làm toàn bộ Thiên Cung chấn động.
“Xem ra mẫu hậu phát hiện ra rồi! Mễ Tư, Chu Lợi Địch, chúng em đi trước, cám ơn hai người!"Hắc Nặc Lỗ Tư nở một nụ cười bất đắc dĩ, lập tức nói với An Địch Mĩ Áo: “Tiểu Mĩ Mĩ, chúng ta chạy mau thôi!"
An Địch Mĩ Áo gật đầu,nghe tiếng hét chói tay kia chắc chắn là Thần Hậu đã phát hiện ra chuyện hắn đã làm, bây giờ nàng đang tức hộc máu!
Hắc Nặc Lỗ Tư ôm lấy An Địch Mỹ Áo càng hài tử mới sinh ở trên giường biến thành một đám khói đen, nháy mắt đã biến mất khỏi Thiên Cung…
“Hắc Nặc Lỗ Tư điện hạ và An Địch Mĩ Áo bệ hạ hình như lại chọc giận mẫu hậu nữa rồi thì phải!"Chu Lợi Địch ngẩng đầu đối với trượng phu mỉm cười nói.
“Xem ra mẫu hậu lại bệnh thêm một thời gian nữa vậy!"Mễ Nhĩ Thác Tư gật đầu, trên khuôn mặt băng lãnh nhìn không ra một ít cảm xúc nào. Quả này toàn bộ Thiên Cung lại dại loạn tiếp, quả nhiên Hắc Tư là chuyên gia gây rắc rối!
Giọng nói vừa dứt thì đột nhiên bên trong cung điện xuất hiện một nữ thần vô cùng xinh đẹp. Nàng chính là thị nữa bên cạnh Thần Hậu – nữa thần cầu vồng.
“Đại vương tử, Thiên Hậu lại phát bệnh rồi. Mời ngài đi một chuyến!"Mặt nữ thần cầu vồng đầy kinh hoảng nói, vẻ mặt thập phần nôn nóng.
“Ta đi cũng vô dụng! Tìm phụ vương đi, chúng ta cũng đi thôi!"
Mễ Nhĩ Thác Tư lãnh đạm nói xong thì cũng ôm Chu Lợi Địch cùng hài tử của bọn họ biến mất. Hắn cũng phải như đệ đệ giống, mang theo lão bà cùng hài tử chạy!
Nữ thần cầu vồng bị bỏ rơi một mình, nàng ngây ngốc nhìn cung điện không một bóng người, mất cả buổi mới lấy lại tinh thần, phun ra một câu: “Nhưng mà làm sao được, Thần Vương cũng chạy rồi…"
Không biết hắn mê man bao lâu ở trên sàn nhà lạnh lẽo, chỉ biết là có người lay động thân thể hắn, lớn tiếng gọi thì An Địch Mĩ Áo mới mơ hồ tỉnh lại.
Từ từ mở mắt ra một nam nhân tà mị anh tuấn lại vô cùng quen thuộc đập vào mắt hắn, là Hắc Nặc Lỗ Tư!
“Dã thú, Rốt cuộc thì ngươi cũng đến rồi!" Nét vui sướng tràn ngập trên mặt, An Địch Mĩ Áo vội vàng ngồi dậy, rất muốn ôm lấy dã thú. Nhưng lại phát hiện ra đầu của mình rất đau, toàn thân căng cứng, cảm giác vô cùng không thoải mái.
“Tiểu Mĩ Mĩ, chuyện gì xảy ra với cưng vậy?"Hắc Nặc Lỗ Tư nhìn hắn, biểu tình phi thường kỳ quái, trong kim mâu đầy vẻ kinh ngạc.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?"An Địch Mĩ Áo hồ nghi hỏi ngược lại, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương của mình. Đầu của hắn đang rất choáng váng!
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng trở về hình người rồi!"Hắc Nặc Lỗ Tư trả lời.
“Thật sao?"
Nghe vậy thấy vậy phản ứng đầu tiên của An Địch Mĩ Áo là không tin. Nhưng hắn lập tức phát hiện ra thứ mình vươn ra không phải móng heo mà là ngón tay của mình. Là ngón tay a!
An Địch Mĩ Áo kích động bò đến bên cạnh ôn tuyền, vừa cúi đầu thấy hình ảnh của mình trong nước liền lập tức vui vẻ cười rộ lên. Quả thật là hắn đã biến về hình người rồi!
Hình ảnh được phản chiếu trong nước không còn là một heo con mập mạp xấu xí nữa, mà thay vào đó là một thiếu niên tuyệt mỹ động lòng người, vẻ đẹp của thiếu niên đó phải nói là khuynh quốc khuynh thành. Chỉ có điều là thiếu niên đó toàn thân trần trụi, hoá ra là khi biến trở về hình người thì thân thể đột nhiên biến to nên quần áo trở nên rách nát không mặc được. Thân thể tuyết trắng vẫn xinh đẹp mê người như trước đây, trừ cái bụng to hơn so với trước đây thì những chỗ khác đều trở về hình dạng ban đầu.
Quá tốt! Bàn tay như ngọc ngà vội vàng sờ khuôn mặt đã không còn lông tơ lởm chởm như trước nữa. An Địch Mĩ Áo cười tươi như hoa,lúc này đây hắn đang cao hứng cực kỳ. Đúng là ông trời có mắt, rốt cuộc thì hắn cũng đã biến trở lại hình người được rồi !
An Địch Mĩ Áo vui sướng đến nỗi không kìm được nước mắt, từng giọt lệ xinh đẹp từ từ chảy ra.
“Tiểu Mĩ Mĩ, tại sao đột nhiên cưng lại khóc?"Hắc Nặc Lỗ Tư khẽ cười vội vàng ốm lấy bảo bối của mình vào lòng, nhẹ nhàng vuốt e mái tóc bạc mĩ lệ để an ủi hắn.
“Tại vì ta đang cảm thấy rất vui!"An Địch Mĩ Áo ngượng ngùng xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của mình, từ từ nghẩng đầu lên từ trong lồng ngực của dã thú, ánh mắt thâm tình nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt anh tuấn của nam nhân trước mắt, ngượng ngùng nói lời cảm ơn: “Cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi đã giúp ta biến trở về hình người!"
Vì An Địch Mĩ Áo đã mất đi một đoạn ký ước lên hắn đã hoàn toàn không nhớ được tất cả những chuyện đã phát sinh ở dưới ôn tuyền trước đó. Lên hắn cứ tưởng là Hắc Nặc Lỗ Tư đã giúp hắn biến trở về hình người!
“Tiểu Mĩ Mĩ, không phải ta đã biến cưng trở về hình người !"Hắc Nặc Lỗ Tư lắc đầu."Khi ta tới đây thì đã thấy cưng trở về hình người rồi đang té xỉu ở bên cạnh ôn tuyền!"Mà trong tẩm cung hoàn toàn không thấy phụ vương và mẫu hậu đâu.
“Không phải ngươi? Vậy thì ai biến ta trở về hình người?" Mày liễu xinh đẹp của An Địch Mĩ Áo khẽ nhăn lại.
“Cưng không nhớ được là ai đã biến cưng trở về hình người sao?"
An Địch Mĩ Áo lắc đầu, hắn hoàn toàn không biết là tại sao lại như thế này. Hắn thật sự không nhớ được là ai đã giúp hắn biến thành hình người. Hắn cố gắng lục lại ký ức của mình. Hắn nhớ là hắn tẩm cung của Thần hậu này để trả thù, đầu tiên là tiểu một bãi vào trong ôn tuyền của thần hậu sau đó chạy lên giường của thần hậu hoạ thêm một bãi nữa, sau đó …….. Sau đó thì hắn không nhớ được gì nữa, rõ ràng là hắn đang ở trên giường mà, tại sao bây giờ lại nằm cạnh ôn tuyền.
“Cưng có gặp phụ vương với mẫu hậu của ta không? “Hắc Nặc Lỗ Tư cũng nhăn lại mày kiếm,. Khắp thần giới này người mà có thể giúp toàn Tiểu Mĩ Mĩ hoá giải chú ngữ biến về hình người chỉ có phụ vương và mẫu hậu thôi.
An Địch Mĩ Áo lại lắc đầu, Hắc Nặc Lỗ Tư mày nhíu càng chặt hơn, xem ra đã có người cố ý xoá ký ức của Tiểu Mĩ Mĩ!
“Thôi đừng nghĩ nữa, dù sao thì bây giờ ta cũng biến trở về hình người rồi, những thức khác không còn quan trọng nữa!"An Địch Mĩ Áo xua tay nói. Nghĩ đến bây giờ mình đã được biến lại trở về hình, tâm trạng của hắn trở nên cao hứng vô cùng! Cao hứng đến nỗi muốn nhảy tưng tưng lên để hoan hô ăn mừng, nên chuyện ai đã giúp hắn biến trở về hình người thì cũng không còn là điều đáng quan tâm nữa!
Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng gật đầu nếu Tiểu Mĩ Mĩ đã nói như vậy rồi. Thì nó cũng không muốn truy cứu đến cùng nữa, nhưng trong lòng cũng phần nào đoán được là ai đã làm!
“Ah đúng rồi, ngươi có bị thương chỗ nào không?"An Địch Mĩ Áo bỗng sực nhớ ra, trước đó Hắc Nặc Lỗ Tư bị một bầy rắn tấn công, không biết có bị thương chỗ nào không nữa, hắn vô cùng lo lắng cho nó.
Hắc Nặc Lỗ Tư đang định lắc đầu, mấy con rắn tép riu kia thì làm sao có thể làm thương được hắn. Nhưng ngẫm lại, thì nó vui đùa chút xíu.
“Dĩ nhiên là có! Còn bị thương rất nặng là đằng khác!"Hắc Nặc Lỗ Tư giả bộ mặt đầy đau đớn gật đầu trả lời.
“Ngươi bị thương chỗ nào?"An Địch Mĩ Áo nóng vội muốn khóc lên rồi, mặt đầy vẻ kinh hoảng, vô cùng nôn nóng muốn kiểm tra thương thế của dã thú.
Nhìn ái nhân lo lắng mình như thế. Bỗng dưng Hắc Nặc Lỗ Tư cảm thấy trong lòng trở nên ấm áp vô cùng, nhẹ nhàng kéo tay hắn hướng phía dưới bụng của mình đặt lên."Nơi này “Khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ gian tà.
“Dâm thú chết tiệt, ngươi dám gạt ta!"Biết mình bị lừa, mặt An Địch Mĩ Áo trở nên đỏ bừng, vội vàng rút tay về.
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng đừng nóng giận nữa."Hắc Nặc Lỗ Tư bắt lấy cổ tay tinh tế bóng loáng của hắn, nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, rồi từ từ hôn đôi môi đỏ mọng của hắn.
Vốn dĩ nó chỉ muốn khẽ hôn Tiểu Mĩ Mĩ một chút. Nhưng khi đụng tới đôi môi thơm ngọt mềm mại lại vô cùng quen thuộc trong trí nhớ kia thì nó không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa. Lập tức gia tăng lực đạo, nó muốn nếm mật ngọt kia nhiều hơn nữa.
Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng dùng thân lưỡi cạy mở đôi môi mềm mại thơm ngọt của An Địch Mĩ Áo ra, rồi nhanh chóng công thành đoạt đất truy tìm mỹ vị tuyệt duyệt kia theo trí nhớ.
“Ưm ưm… A… A ừ…"
Toàn bộ khoang miệng bị cái lưỡi tà ác kia bá đạo xâm chiếm không chừa chỗ nào, chiếc lưỡi tà ác kia đi đến đâu là liếm mút càn quét đến đó, nhất là chiếc lưỡi đinh hương của hắn bị đối phương liếm mút đến tê dại.
Âm thanh dâm đãng không ngừng vang vọng ở trong không khí, làm cho không khí càng ngày càng nóng và dâm tà hơn. Cả hai cứ như bị trúng xuân dược, làm cho các giác quan của Hắc Nặc Lỗ Tư và An Địch Mĩ Áo trở lên hưng phấn vô cùng, càng hôn càng mãnh liệt,càng hôn thì càng dây dưa triền miên không ngừng.
An Địch Mĩ Áo bị dã thú hôn đến toàn thân xơ lụi thành một bại xuân thuỷ ở trong lòng đối phương. Hắn cũng rất muốn nhiệt tình đáp lại dã thú nhưng mà hắn bị hôn đến sắp không thở nổi rồi, nên căn bản không có khí lực hôn đáp lại. Chỉ có thể lười biếng nằm ở trong ngực ấm áp rộng rãi của dã thú, mặc kệ cho ái nhân muốn chiếm đoạt thế nào thì thế còn nhiệm vụ của hắn là chỉ cần kiều mỵ rên rỉ là được.
“Ưm a… A a… Ừ… A ưm…"Hai gò má của An Địch Mĩ Áo trở nên ửng đỏ, ngân dịch vương vãi lung tung bên khóe miệng, thân thể hơi phát run. Hắn đã bị dã thú hôn đến động tình, hình như hạ thể có cái gì đó chảy ra.
“Tiểu Mĩ Mĩ!"Hắc Nặc Lỗ Tư đột nhiên buông An Địch Mĩ Áo ra.
“Ừ?"An Địch Mĩ Áo vừa thở hồng hộc vừa ngẩng đầu nghi hoặc nhìn dã thú.
“Cưng. lại. phát. tao. rồi!"Hắc Nặc Lỗ Tư khóe miệng cong lên, cúi đầu ghé vào lỗ tai của hắn thổi một ngụm nhiệt khí, từng chữ từng chữ chậm dãi nói.
Thanh âm tà mị trầm ấm giàu từ tính giống như muốn câu hồn đoạt phách của hắn vậy. Trái tim của An Địch Mĩ Áo lại đập bang bang không ngừng, hắn xấu hổ đến nỗi muốn bốc hơi rồi, nhưng cùng với đó là dục hỏa càng tăng, xuân tình nhộn nhạo.
“Tiểu Mĩ Mĩ, mau trả lời ta! Có phải là cưng lại phát tao rồi hay không?" Nam nhân tà mị cười xấu xa nắm lấy cái cằm trắng sữa của hắn, dâm quang trong kim mâu lóe ra.
“Không phải…"
“Không được nói dối! Phía dưới của cưng đều chảy nước miếng!"An Địch Mĩ Áo vừa muốn lắc đầu. Nhưng dã thú đã ra tay trước tóm lấy cà rốt vẫn đang cắm ở trong mong của hắn, lúc rút cà rốt ra còn tạo ra một vệt nước dâm mĩ.
An Địch Mĩ Áo quay đầu nhìn của cà rốt vừa mới được rút ra, vừa nhìn thôi cũng đã xấu hổ muốn bốc cháy. Khi hắn biến trở về hình người to lớn hơn heo con thì cà rốt cũng theo đó mà trở lên lớn hơn làm cho tiểu huyệt của hắn chống đỡ đến căng tràn. Cộng thêm vừa rồi bị dã thú hôn đến thần hồn điên đảo,nên thân thể dâm đãng này lại theo như thói quen bắt đầu đói khát, chẳng biết liêm sỉ là gì mà phát tình chảy dâm thuỷ.
“Ngươi nói bậy! Không phải … Đó không phải là.. Nước miếng của ta, mà là.. nước miếng của bảo bảo chảy ra….. Nó không liên quan gì đến ta …"Mặc dù bản tính của hắn trời sinh là dâm đãng, nhưng một người luôn coi trọng sĩ diện như An Địch Mĩ Áo thì sống chết cũng không thừa nhận đó là của mình, nên hắn đành lắp bắp đem tất cả mọt chuyện đổ lên đầu hài tử còn chưa chào đời. Kỳ thật thì hắn cũng biết chuyện đó căn bản không liên quan đến bảo bảo, cái đó chính là do hắn xuân tâm nhộn nhạo phát tình mà ra!
“Bảo bảo chảy nước miếng? Đó không phải là nước miếng của cưng chảy ra sao! Tóm lại một câu, chính là cưng lại phát “Tao “! Hắc Nặc Lỗ Tư không muốn cùng hắn tranh luận, Mà chỉ cười tà dùng lực vỗ cái mông nõn nà đang chảy ra tao thuỷ của hắn. Rồi đột nhiên ôm hắn lên, đi đến giường ngọc bên cạnh cây đại thụ.
Thấy An Địch Mĩ Áo đang muốn giãy dụa, nam nhân lập tức ngăn chặn môi của hắn. Một lần nữa đem hắn hôn đến thần hồn điên đảo, nhuyễn thành một bãi bùn nhão, vô lực phản kháng.
Đem An Địch Mĩ Áo ném lên tấm đẹm kim ti rồi nhanh sau đó Hắc Nặc Lỗ Tư áp lên. Nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, dâm thuỷ chảy được càng ngày càng nhiều. Rất nhanh đã đem tấm đệm ở dưới mông ướt dính một mảng.
“A…"Đang lúc An Địch Mĩ Áo bị Hắc Nặc Lỗ Tư hôn đến xuân tâm nhộn nhạo đột nhiên có một tiếng đau kêu lên, sau hắn dùng lực đẩy Hắc Nặc Lỗ Tư ra.
“Cưng làm sao vậy?"Hắc Nặc Lỗ Tư nghi hoặc hỏi.
“Ngươi áp vào bụng ta!"An Địch Mĩ Áo nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn vo của mình. Hoá ra chỉ vì quá kích động nên Hắc Nặc Lỗ Tư quên mất An Địch Mĩ Áo bây giờ là một dựng phụ, cho vậy mới không cẩn thận áp vào bụng của hắn. (dựng phụ: người mang thai)
“Ta xin lỗi, cưng không sao chứ?"Hắc Nặc Lỗ Tư lập tức vội vàng xin lỗi rồi lo lắng hỏi xem hắn có bị thương ở đâu không. Đôi bàn tay tuy to lớn thôi giáp nhưng lại rất nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve cái bụng to ình của hắn. Từ khi biến về hình người thì bụng của hắn đã lớn hơn mấy lần so với lúc còn là heo con.
“Cũng không đau lắm!"An Địch Mĩ Áo nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy chúng ta tiếp tục đi!"Màn hôn môi vừa rồi không chỉ khiến An Địch Mĩ Áo động tình, mà cũng làm cho dục hoả của Hắc Nặc Lỗ Tư tăng vọt. Lúc này đây nó chỉ là một cầm thú điên cuồng khát vọng giao hoan.
An Địch Mĩ Áo tránh né nụ hôn của dã thú: “Không muốn!"
Cơn đau từ bụng truyền đến đã làm hắn thanh tỉnh không ít. Nhớ tớ lúc mà dã thú còn chưa tới thì hắn đã làm vô số chuyện hay ho ở trên cái giường này. Nên bây giờ làm sao có thể ở trên chiếc giường bị dính nước tiểu của heo mà làm tình được cơ chứ! Bẩn chết!
“Mau ôm ta đi!"An Địch Mĩ Áo e lệ thì thầm vào bên tai của người yêu.
“Tiểu Mĩ Mĩ, quả thật cưng hư lắm. Vậy mà dám ở trên giường với ôn tuyền của mẫu hậu tè vào đó, nếu mấy hậu mà biết chắc chắc nàng sẽ bị tức chết!"Hắc Nặc Lỗ Tư sau khi biết được suy nghĩ của hắn thì lập tức cười ha ha, cười đến nỗi bụng sắp muốn nổ tung. Chỉ e rằng cả cái thiên hạ này cũng chỉ có một mìnhTiểu Mĩ Mĩ mới có to gan lớn mật mà làm việc tày trời như vậy!
Nếu mà Hắc Nặc Lỗ Tư biết được những chuyện mà An Địch Mĩ Áo đã bị xoá đi thì nó nhất định sẽ càng cười to hơn, đồng thời cũng bị doạ gần chết. Sau đó sẽ vội vàng mang theo An Địch Mĩ Áo chạy trốn, bố bảo cũng không dám tiếp tục ở trong này phong lưu khoái hoạt.
Nhưng mà buồn thay là Hắc Nặc Lỗ Tư lại không biết chuyện đó. Cho nên sau khi cười nửa ngày, nhìn người yêu của mình hoa thuỷ tiên quốc vương xinh đẹp khả ái nhất thế gian này đang ở ngay trước mắt, thì lại không kiềm chế được dục hoả bắt đầu vuốt ve cái mông kiều diễm kia của hắn, điều đó càng làm hắn thêm động tình. Đến lúc đang muốn cúi đầu xuống hôn hắn một trận thì lại bị hắn hung hăng đẩy ra.
“Ta xin đi. Ngươi đừng có lại phát tình lung tung được không! Đã nói là cái giường này rất bẩn, chúng ta… qua chỗ khác rồi lại tiếp tục làm …"An Địch Mĩ Áo thẹn thùng lắc đầu.
“Ta không quan tâm! Ta muốn làm ở nơi này! Tao thủy của cưng ta cũng ăn rồi thì cái chuyện giường có dính nước tiểu của cưng có nhầm nhò gì!"Nam nhân mỉm cười, nhẹ nhàng búng cái trán của hắn một cái. Chỉ cần là thứ của Tiểu Mĩ Mĩ vô luận là cái gì thì nó vĩnh viễn không bao giờ ngại bẩn!
“Hắc Nặc Lỗ Tư!"Thấy dã thú hoàn toàn không ngại chuyện đó làm cho An Địch Mĩ Áo rất cảm động. Hắn biết Hắc Nặc Lỗ Tư không để ý chuyện đó là vì nó rất thương hắn!
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng đừng ở đó mà cảm động nữa! Nhanh để cho ta làm đi! Cưng xem chỗ này của ta đều sưng hết cả lên rồi nè !"Hắc Nặc Lỗ Tư cười dâm đãng kéo tay người yêu đụng đến cái vạt dưới bụng của mình.
Tuy rằng chỉ cách một tầng vải dệt, nhưng bàn tay trắng nõn cuãng có thể tinh tường cảm nhận được chỗ đó đã sưng lợi hại như thế nào, độ nóng mà thứ đó truyền vào lòng bàn tay cũng phải làm cho hắn giật mình, chỗ đó nóng giống như lò sưởi vậy, tay của hắn sút nữa thì bị bỏng. Trái tim mãnh liệt co rút, dâm huyệt ở phía dưới lại càng chảy nhiều tao thuỷ hơn, cái miệng nhỏ nhắn run nhè nhẹ, cũng giống như bàn tay sắp bị bức điên rồi. Hắn ảo giác nghĩ rằng thứ mà hắng vừa dùng để sờ chỗ lửa nóng kia không phải bàn tay của mình mà là dâm huyệt mới đúng!
An Địch Mĩ Áo hô hấp càng trở lên gấp gáp. Vội vàng đem tay rút về, toàn thân trở nên đỏ bừng. Bàn tay vốn trắng sữa nay đã đỏ ửng giống như mông khỉ vậy.
Sức nóng vẫn quanh quẩn ở trong lòng bàn tay, nó như không ngừng nhắc nhở cho hắn nhớ tới dương cụ của Hắc Nặc Lỗ Tư, có bao nhiêu lớn, có bao nhiêu mãnh liệt, có bao nhiêu hung hăng ngăng ngược xâm chiếm lấy hắn. Nó làm chó hắn dục tiên dục tử khóc cha gọi mẹ, lúc đó so với mẫu cẩu còn dâm đãng hạ lưu hơn!
Trong đầu không tự chủ được phác hoạ lại hình dáng con cự mãng kia thô dài như thế nào ra ra vào vào trong tiểu cúc hoa hồng diễm dâm loạn. Nó làm cho tiểu huyệt chảy ra vô số bạch sắc dâm dịch.
Thân thể dâm loạn đã hoàn toàn phát tình, tiểu dã thú ở trong bụng hình như cũng cảm giác được mẫu thân đang phát tình, nên nó cũng đói khát rít gào đứng lên, khiến cho dục hỏa thiêu đến càng thêm cuồng loạn.
An Địch Mĩ Áo rên rỉ một cách thống khổ, lý trí của hắn sắp bị dục hỏa thiêu cho thành tro bụi mất. Bây giờ hắn chỉ biết một điều là bảo bảo đói bụng, hắn muốn uy bảo bảo, hắn muốn tìm thứ gì đó uy no bảo bảo, cũng muốn uy no thân thể dâm loạn vô sỉ này của hắn.
“A a… Hài tử hư, đừng khi dễ mụ mụ… A a… uhm a… Rất ngứa a… Tao huyệt ngứa chết rồi… Ô a a… Hài tử hư, xin con đừng giày vò mụ mụ nữa… A a a… Mụ mụ sẽ uy con mà… Mụ mụ… Sáp huyệt… Cho con đồ ăn… A a a… Úc a… Sáp huyệt… Ta muốn sáp huyệt… A a… Uhm a…"
Có một con mẫu thú dâm đãng một cách doạ người đem hai chiếc đùi thon dài của mình gập thành hình M, bắt lấy cà rốt vẫn còn nhét hờ ở trong mông, dùng lực trừu sáp, hoàn toàn mất vẫn còn một hùng thú đang ở bên cạnh mà phong tao vô sỉ tự an ủi.
“Uhm a a… Úc a… bảo bảo ngoan, mụ mụ uy con ăn cà rốt… A a a… Cà rốt… Ăn ngon nhất… A a… Mụ mụ mỗi ngày… A a… Đều phải ăn… Úc a a… A a… uhm a a…"
Thấy người yêu hình như đã hoàn toàn quên sự tồn tại của mình mà chỉ biết ôm bụng nằm ở trên giường hôn nhiên lấy cà rốt an ủi mình, hình ảnh vừa đáng ghét vừa nóng bỏng kia làm cho Hắc Nặc Lỗ Tư choáng váng.
Nó biết Tiểu Mĩ Mĩ là một đồ siêu cấp lẳng lơ, khởi xướng chuyện đến, chuyện gì đều làm được! Nhưng không nghĩ tới nàng có thể dâm loạn đến loại tình trạng này, lão công ở bên cạnh không cần, lại dùng cà rốt chính mình thích, tiện nhân!
An Địch Mĩ Áo hoàn toàn đang mê muội ở trong bể dục vọng, đôi môi đỏ mọng mở lớn, vừa dâm loạn vừa vô sỉ rên rỉ. Tay trái rối loạn vuốt ve bộ ngực của mình, dùng lực xoa nắn hai viên đậu đỏ trước ngực, mang đến khoái cảm vô tận. Còn tay phải còn càng dâm loạn hơn nó đang cầm một của cà rốt hung hăng loạn thao tiểu huyệt đang chảy đầy dâm thủy, khiến không khí càng thêm dâm mỹ mê loạn.
Một bên Hắc Nặc Lỗ Tư nhìn xem mà miệng đắng lưỡi khô, hai tròng mắt nhìn như muốn rớt ra, đồng thời các mạch máu toàn thân đều kích động đến sắp nổ tung.
“Đồ lẳng lơ chết tiệt này, cưng thật sự rất dâm loạn hạ lưu! Chỉ sờ côn thịt của nam nhân một chút thôi mà đã giống như ăn phải mấy chục cân xuân dược, ôm bụng nằm trên giường tự an ủi tiểu huyệt, cưng có biết thế nào là xấu hổ hay không!"Hắc Nặc Lỗ Tư tức giận kích động mắng. Điều đáng nói ở đây là nó vẫn còn đang mặc quần, thật sự không thể nghĩ đến Tiểu Mĩ Mĩ chỉ có cách quần sờ tiểu huynh đệ của mình một ít là liền đói khát dâm loạn thành như vậy, rất giống như tám trăm năm không có bị nam nhân làm qua.
Đối với những lời kích động tức giận mắng của trượng phu, hắn hoàn toàn không nghe thấy. Vì hắn còn đang bận thoả mãn dục vọng của mình, tiếp tục tự an ủi mình. Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt khép hờ cúi đầu nhìn bụng của mình mà ngây ngô cười.
Buồn cười thật! Con mẹ nó chứ! Tiểu Mĩ Mĩ hoàn toàn quên sự tồn tại của nó, trng tâm trí của hắn chỉ cần quan tâm đến cà rốt làm sao thoả mãn hắn thôi. Cài gì mà “cà rốt ca ca mau đến làm cho mẹ con chúng tôi thích chết đi.. “! Lão bào cùng bảo bảo hình như đều không muốn nó!
Tiện nhân, nó còn chưa chết đâu! Vậy mà dám ở trước mặt nó ngoại tình!
Hắc Nặc Lỗ Tư nổi trận lôi đình, trong cơn giận dữ rốt cuộc không nhịn được nữa tóm lấy cà rốt trong tay của An Địch Mĩ Áo rút ra rồi quẳng đi thật xa.
Cuối cùng thì An Địch Mĩ Áo cũng chú ý tới sự tồn tại của nó. Nhưng mà biểu cảm trên mặt không có…chút nào là xấu hổ, chỉ có sự tức giận khi bị mất đi cà rốt để an ửi.
“Bại hoại, Tại sao ngươi lại cướp cà rốt của ta? Mau trả lại cho ta!"An Địch Mĩ Áo ôm chiếc bụng to ình ngốc nghếch cào Hắc Nặc Lỗ Tư, sinh khí mắng. Hắn đang được cà rốt làm cho thích chết, bây giờ không có cà rốt thật sự là vô cùng khó chịu!
“Đồ tiện nhân này, lão tử còn chưa chết đâu! Thế mà dám ngoại tình thông dâm ngay ở trước mặt ta! Bây giờ còn dám bảo ta đưa gian phu cho ư!"Hắc Nặc Lỗ Tư càng thêm tức giận, tóm lấy mái tóc bạc của hắnmắng.
Nếu để người khác biết được Hắc Ám Chi Thần đường đường vua của Địa Ngục thế nhưng lại đi ghen tỵ với một củ cà rốt. Thì nhất định sẽ bị toàn bộ người của Thiên Giới cười cho thối mũi mất!
“Ngươi tức giận cái gì? Ta mặc kệ, ngươi nhanh đưa cà rốt cho ta, tiểu huyệt rất ngứa a… Bảo bảo cũng muốn ăn cà rốt, ngươi mau đưa cho ta, chúng ta thật đói a…" An Địch Mĩ Áo đã hoàn toàn đánh mất lý trí, thứ mà hắn nghĩ được lúc này là phải mau chóng thỏa mãn dục vọng của mình, nên hắn không muốn quan tâm tới Hắc Nặc Lỗ Tư. Hắn chỉ muốn cà rốt lại tiếp tục sáp huyệt làm cho mình cùng bảo bảo khoái hoạt, căn bản mặc kệ Hắc Nặc Lỗ Tư có thể tức giận hay không.
Hắc Nặc Lỗ Tư quả thực sắp bị tức điên rồi, trần đời có chuyện nó lại thua một củ cà rốt tầm thường đến không thể tầm thườn hơn như thế! con mẹ nó thật sự tức chết mà!
Hôm nay nó nhất định phải giáo huấn cho mẫu thú dâm đãng này biết để lần sau xem hắn còn dám “ngoại tình “ với cả xem nhẹ hắn coi trọng cà rốt nữa hay không! Nó nhất định sẽ làm hắn cả đời này cũng không dám lại nhắc đến hai chữ “Cà rốt “!
Khuôn mặt tà tuấn biểu lộ ra một nụ cười vô cùng khủng bố, Hắc Nặc Lỗ Tư kìm nén sự tức giận, nhanh chóng cởi khôi giáp trên người mình xuống. Rất nhanh y đã trở nên trần như nhộng đứng ở trước mặt người yêu, “Siêu cấp cự vô bá" run run vì vô cùng tức giận, hấp dẫn mẫu thú phát tình.
“Đồ lẳng lơ!"Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng niết khuôn mặt của hắn, trèo lên giường nằm thẳng ra, thấy hắn đang mê hoặc nhìn mình, mắng: “Đồ lẳng lơ, còn không mau lên! Muốn ta hầu hạ cưng sao!"
“Cám ơn ngươi, dã thú ca ca! Ta yêu nhất ngươi!"An Địch Mĩ Áo mặt mày hớn hở, nôn nóng ôm cái bụng tròn vo ngốc nghếch bồ lên khố hạ tráng kiện mê người gợi cảm của dã thú.
An Địch Mĩ Áo khóa ngồi ở trên đùi rắn chắc của dã thú, trong khoảng cách gần mà nhìn từ trên cao xuống như thế này, có thể nhìn rõ một một côn thịt thô to vô cùng đang dựng đứng. An Địch Mĩ Áo cực kỳ hưng phấn, bắt lấy đại nhục bổng hùng tráng mê người dùng lực hôn một cái. Vội vàng nâng eo của mình lên đem đại nhục bổng đặt trước miệng huyệt rồi dùng hết sức có thể ngồi xuống.
Bởi vì bên trong có vô số dâm thủy nên mặc dù côn thịt của dã thú phi thường thô to, nhưng mà không có làm hắn bị thương, chỉ là cảm giác có chút hơi căng đầy.
“Đồ lẳng lơ chết tiệt, bên trong của cưng sướng quá!"Hắc Nặc Lỗ Tư cũng lớn tiếng ca ngợi.
Tiểu huyệt của Tiểu Mĩ Mĩ lúc là hình người lớn hơn một chút so với lúc còn là heo con. Nhưng dù thế nào thì nó vẫn vô cùng nóng ướt căng chặt, hơn nữa lực đàn hồi lại vô cùng tốt, tao thuỷ càng ngày càng nhiều! Tựa như cái miệng nhỏ nhắn thăm ăn của trẻ con lúc nào cũng thích mút, thích hút. Chỉ vừa mới cắm vào thôi là đã cảm thấy muốn thăng thiên rồi!
Lúc trước khi Tiểu Mĩ Mĩ còn là heo con, mỗi khi làm tình sợ làm thương đến Tiểu Mĩ Mĩ nó luôn phải biến nhỏ côn thịt của mình lại. Còn bây giờ thì tốt rồi không phải biến nhỏ nữa cứ như bình thường mà!
“Đồ lẳng lơ chết tiệt, dùng lực làm cho ta! Không phải là cưng vẫn luôn muốn ăn đại nhục bổng của ta hay sao! Bây giờ nó đang ở trong mông của cưng đó, cho cưng tha hồ mà ăn! Trăm ngàn đừng khách sáo!"Dã thú hưng phấn cười dâm đãng, vê nắn cánh mông đầy thịt của hắn, bởi vì mang thai nên cái mông càng ngày càng cong,càng ngày càng to.
An Địch Mĩ Áo chủ động điên cuồng nhấp nhô hưởng thụ cái loại khoái cảm làm người ta say mê đến tuyệt diệu. Thì đột nhiên An Địch Mĩ Áo đột nhiên nhíu mày đẩy dã thú ra.
“A — “An Địch Mĩ Áo ôm bụng, thống khổ kêu lên.
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng làm sao vậy? Ta lại áp đến bụng của cưng ah?"Dã thú nghi hoặc hỏi, nó nhớ rõ là vừa rồi không có áp đến bụng của hắn a!
“Không phải! Là bảo bảo đang đạp!"An Địch Mĩ Áo lắc đầu, đau đến cúi gập lưng, mặt đầy mồ hôi lạnh. Không biết tại sao lại thế này, đột nhiên bảo bảo trong bụng kịch liệt nhảy lên, khiến bụng của hắn đau vô cùng.
Dã thú nghe vậy, nhanh chóng dờ bụng của hắn xem. Phát hiện tiểu dã thú ở bên trong vô cùng không ngoan, hình như là nó muốn đi xuống phía dưới. Chẳng lẽ là sắp sinh!
“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng sắp sinh!"Dã thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của người yêu mà tâm y đau vô cùng.
“Cái gì! Sắp sinh! Không phải là người nói còn một tháng nữa mới sinh sao!"An Địch Mĩ Áo kinh hãi, tại sao bảo bảo bỗng dưng muốn chào đời? Không thể nào! Hắn còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt mà!
“Có thể là do vừa rồi chúng ta làm kịch liệt quá, nên động thai khí, làm cho bảo bảo muốn chào đời!"Dã thú trả lời.
“Đều tại ngươi! Làm sao bây giờ?"An Địch Mĩ Áo mắc cỡ đi chết được, đấm dã thú mấy cái, lo lắng hỏi. Bụng của hắn càng ngày càng đau, xem ra bảo bảo thật sự đợi không kịp muốn chào đời rồi!
“Ta mang cưng đến chỗ của Mễ Tư! Rồi nhờ ca ấy tìm người đỡ đẻ cho cưng!"Dã thú nhanh chóng rút ra côn thịt ra khỏi tiểu huyệt. Rồi lập tức biến ra một bộ quần áo mặc vào cho An Địch Mĩ Áo sau đó nhanh chóng biến mất.
Bởi vì đi quá vội vàng nên Hắc Nặc Lỗ Tư và An Địch Mĩ Áo quên mất bãi chiến trường của bọn họ vừa mới bày ra.
Kết cục
Nửa đêm, ánh trăng mờ ảo, bên trong Thái Dương thần điện đột nhiên truyền ra một tiếng khóc vang dội, đại biểu cho một tiểu sinh mệnh mới được sinh ra ở Thiên Giới.
“Hắc Nặc Lỗ Tư điện hạ, chúc mừng ngài là một tiểu hùng thú!"( hùng thú: thú đực)
Người đỡ đẻ cho An Địch Mĩ Áo là Chu Lợi Địch, y đem tiểu hùng thú vừa mới được sinh ra đặt vào lòng Hắc Nặc Lỗ Tư.
“Cám ơn!"Hắc Nặc Lỗ Tư nhìn tiểu dã thú, khóe môi giương cao, bây giờ nó vô cùng cao hứng. Đây là kết tinh tình yêu của nó cùng với Tiểu Mĩ Mĩ, trong thân thể đứa nhỏ này chảy hai dòng máu của bọn họ.
Đứng ở một bên Mễ Nhĩ Thác Tư cũng không khỏi lộ ra nụ cười, đối với đệ đệ sinh ba chúc mừng: “Hắc Tư, chúc mừng ngươi!"
“Dã thú, là nam hay nữ?"Nằm ở trên giường mệt gần chết, toàn thân An Địch Mĩ Áo đều là mồ hôi, hắn suy yếu nhìn trượng phu của mình hỏi. Hắn vừa sinh hài tử xong nên vô cùng mệt!
Là một tiểu hùng thú đáng yêu!"Hắc Nặc Lỗ Tư mỉm cười nói, thật sự là vất vả cho Tiểu Mĩ Mĩ rồi.
“Mau ôm đến cho ta xem! Con có xinh đẹp không?"An Địch Mĩ Áo giãy dụa muốn ngồi dậy xem hài tử. Hắn vô cùng lo lắng diện mạo của hài tử như thế nào, sợ bộ dạng của hài tử không xinh đẹp!
“Cưng yên tâm, bảo bảo rất xinh đẹp! Giống như ta vậy!"Hắc Nặc Lỗ Tư vội vàng đem hài tử ôm đến trước mặt hắn, đắc ý cười.
An Địch Mĩ Áo nhìn tiểu hắc ám dã thú có 2 sừng sơn dương vô cùng uy vũ cùng với hắc ấn lý giống y như thú hình của Hắc Nặc Lỗ Tư, thì hắn mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi! May là hài tử nhìn rất đệp nếu không thì ta lại phải xinh thêm đứa nữa, ta không muốn sinh đứa nữa đâu mệt lắm!"An Địch Mĩ Áo lại thở một hơi thật dài vuốt ngực nói. Sinh hài tử thật sự quá khủng bố, cảm giác phía dưới giống như bị dã thú thao mấy chục lần. Nếu bắt hắn lại sinh thêm đứa nữa nhất định hắn sẽ khóc đến chết cũng không chịu.
Hắc Nặc Lỗ Tư và Chu Lợi Địch nhìn hắn nở nụ cười, thật không hổ danh là hoa thuỷ tiên quốc vương, chắc trên đời này chỉ có một mình hắn mới nói ra được những lời này!
An Địch Mĩ Áo vui vẻ vuốt ve tiểu hắc thú, lòng vô cùng vui sướng. Đây là bảo bảo mà hắn vừa mới sinh ra đây sao, thật thần kỳ
Eh, đây là cái gì!
An Địch Mĩ Áo bỗng nhiên chạm phải một thứ gì đó cưng cứng. Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn phát hiện ra trên mông của con trai có một khối ngọc bích vô cùng mĩ lệ. Mày liễu nghi hoặc hơi hơi chau lại, tại sao trên mông của bảo bảo lại mọc một khối ngọc bích. Hơn nữa khối ngọc bích này quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi!
“Dã thú, chàng xem đây là cái gì?"An Địch Mĩ Áo kéo áo của dã thú, chỉ vào khối ngọc bích trên mông bảo bảo hỏi.
Hắc Nặc Lỗ Tư cũng vội cúi đầu nhìn, vừa nhìn thấy thì mày nó đã nhíu lại có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng rất nhanh sau đó nó lại nở một nự cười kỳ quái giống như đã nhớ ra được cái gì đó.
“Khối ngọc bích này là cưng cho bảo bảo mà, cưng không nhớ sao?"Hắc Nặc Lỗ Tư cười đến không còn gì tà ác hơn.
“Ta cho? Ta cho bảo bảo lúc nào?"An Địch Mĩ Áo vô cùng nghi hoặc, hắn cảm thấy rất mơ hồ. Hắn cũng có chuẩn bị một ít quà cho bảo bảo nhưng mà đợi sau khi bảo bảo sinh ra một thời gian mới đưa cho. Hơn nữa quà hắn tặng cho bảo bảo làm sao lại có thể mọc ở trên mông được cơ chứ.
“Cưng quên hết rồi sao, trí nhớ của cưng thật là kém!"Hắc Nặc Lỗ Tư cười xấu xa, quay đầu nhìn Mễ Nhĩ Thác Tư cùng Chu Lợi Địch đang đứng ở phía sau. Rồi từ từ cúi đầu thì thầm mấy câu vào tai của người yêu.
Say khi nghe xong mặt của An Địch Mĩ Áo đỏ bừng giống như cua luộc, hắn xấu hổ chỉ muốn bốc hơi đi cho rồi.
Không ngờ ngọc bích ở trên mông bảo bảo lại là cái thứ mà mấy tháng trước hắn nhét vào trong mông để câu dẫn dã thú. Lúc đó quên bảo dã thú lấy ra, sau đó thì hoàn toàn quên chuyện này! Thật sự là mắc cỡ chết được, thật sự hắn không có mặt mà gặp người nữa!
Bây giờ ngọc bích bị cắm sâu vào trong thịt của bảo bảo không có cách nào lấy ra được, phải làm sao bây giờ?
Chu Lợi Địch đứng một bên không hiểu chuyện gì mê hoặc nhìn Mễ Nhĩ Thác Tư đang đứng bên cạnh. Còn Mễ Nhĩ Thác Tư thì vẫn băng sơn như cũ, mặt không chút thay đổi.
“Không biết ngọc bích cắm ở trong mông bảo bảo có xảy ra chuyện gì không?"An Địch Mĩ Áo giật giật tay của Hắc Nặc Lỗ Tư đích tay, lo lắng hỏi.
“Không có việc gì đâu, coi như là ấn kí tạm thời đi khi mới sinh ra đi!"Hắc Nặc Lỗ Tư lắc đầu cười xấu xa.
“Cũng chỉ còn cách như vậy thôi!"An Địch Mĩ Áo thở dài, hắn thật sự là rất xin lỗi bảo bảo.
“Hắc Nặc Lỗ Tư điện hạ, An Địch Mĩ Áo bệ hạ, hai người ở lại đây mấy hôm đi ! An Địch Mĩ Áo bệ hạ vừa sinh xong nên cơ thể còn rất yếu cần phải nghỉ một thời gian !"Chu Lợi Địch đi đến bên giường, nhìn bọn họ khách khí mỉm cười nói.
“Không được, chúng tôi phải đi mau!"Hắc Nặc Lỗ Tư lắc đầu.
“Vì cái gì?"Không đợi Chu Lợi Địch hỏi, An Địch Mĩ Áo đã mở miệng trước.
“Bởi vì nếu không chạy nhanh thì mẫu hậu sẽ cho chúng ta hồn phi phách tán!"Hắc Nặc Lỗ Tư ở bên tai An Địch Mĩ Áo nhỏ giọng nói: “Đừng quên chuyện tốt mà chúng ta đã làm ở trên giường của mẫu hậu!"
Mẫu hậu có bệnh thích sạch sẽ,mà quan trọng hơn là cái giường kia đích thân phụ vương làm để tặng nàng nên nàng coi đó là một bảo vật rất trân quý. Nó cũng Tiểu Mĩ Mĩ biến chiếc giường thành như vậy. Nhất định sẽ làm nàng tức điên mất. Nhưng mà thôi coi như giúp Tiểu Mĩ Mĩ báo thù đi!
An Địch Mĩ Áo mặt càng đỏ hơn, dùng lực đánh dã thú một cái. Tất cả lỗi đều là so dã thú chết tiệt này gây lên. Bởi vì nó mà bây giờ mặt mũi của hắn bị mất hết rồi, nhưng mà chuyện không biết xấu hổ đó cũng xảy ra rồi, không còn cách nào cứu vãn!
“Mẫu hậu không dám gặp đệ nên đệ không cần phải vội vàng rời đi!"Mễ Nhĩ Thác Tư lạnh lùng nói.
“Lần này không giống với các lần trước, chỉ sợ mẫu hậu vừa nhìn thấy đệ với Tiểu Mĩ Mĩ là sẽ ăn tươi nuốt sống bọn đệ “Hắc Nặc Lỗ Tư cười nói. Nếu để mẫu hậu biết bọn họ không những ở trên giường của nàng làm tình mà Tiểu Mĩ Mĩ còn ở tè vào trong ôn tuyền mà nàng hay cùng phụ vương tắm rửa. Nhất đinh nàng sẽ bị tức chết!
“Các người đã làm cái gì?"Mễ Tư khẽ nhíu mày.
“A a a a a — “Lúc này đột nhiên ở Lưu Tinh cung truyền ra một tiếng hét chói tai vô cùng khủng bố làm toàn bộ Thiên Cung chấn động.
“Xem ra mẫu hậu phát hiện ra rồi! Mễ Tư, Chu Lợi Địch, chúng em đi trước, cám ơn hai người!"Hắc Nặc Lỗ Tư nở một nụ cười bất đắc dĩ, lập tức nói với An Địch Mĩ Áo: “Tiểu Mĩ Mĩ, chúng ta chạy mau thôi!"
An Địch Mĩ Áo gật đầu,nghe tiếng hét chói tay kia chắc chắn là Thần Hậu đã phát hiện ra chuyện hắn đã làm, bây giờ nàng đang tức hộc máu!
Hắc Nặc Lỗ Tư ôm lấy An Địch Mỹ Áo càng hài tử mới sinh ở trên giường biến thành một đám khói đen, nháy mắt đã biến mất khỏi Thiên Cung…
“Hắc Nặc Lỗ Tư điện hạ và An Địch Mĩ Áo bệ hạ hình như lại chọc giận mẫu hậu nữa rồi thì phải!"Chu Lợi Địch ngẩng đầu đối với trượng phu mỉm cười nói.
“Xem ra mẫu hậu lại bệnh thêm một thời gian nữa vậy!"Mễ Nhĩ Thác Tư gật đầu, trên khuôn mặt băng lãnh nhìn không ra một ít cảm xúc nào. Quả này toàn bộ Thiên Cung lại dại loạn tiếp, quả nhiên Hắc Tư là chuyên gia gây rắc rối!
Giọng nói vừa dứt thì đột nhiên bên trong cung điện xuất hiện một nữ thần vô cùng xinh đẹp. Nàng chính là thị nữa bên cạnh Thần Hậu – nữa thần cầu vồng.
“Đại vương tử, Thiên Hậu lại phát bệnh rồi. Mời ngài đi một chuyến!"Mặt nữ thần cầu vồng đầy kinh hoảng nói, vẻ mặt thập phần nôn nóng.
“Ta đi cũng vô dụng! Tìm phụ vương đi, chúng ta cũng đi thôi!"
Mễ Nhĩ Thác Tư lãnh đạm nói xong thì cũng ôm Chu Lợi Địch cùng hài tử của bọn họ biến mất. Hắn cũng phải như đệ đệ giống, mang theo lão bà cùng hài tử chạy!
Nữ thần cầu vồng bị bỏ rơi một mình, nàng ngây ngốc nhìn cung điện không một bóng người, mất cả buổi mới lấy lại tinh thần, phun ra một câu: “Nhưng mà làm sao được, Thần Vương cũng chạy rồi…"
Tác giả :
Ô Mông Tiểu Yến