Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn
Chương 31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạn Vũ sơn trang
Vân Mặc mặc trường bào màu đen, tóc đen dài đến lưng, tay áo tung bay, cả người toát ra khí chất ôn hòa.
Nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt như đưa đám buồn bã nói: "Lão Đại! Ngươi thật đúng là quá lười, tại sao lại muốn ta đi?"
Sửa lại quần áo, hắn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ dọn dẹp hành lý rồi lên đường đi Vũ Vương Phủ.
Bên trong thư phòng của Vũ Vương Phủ, không khí lạnh lẽo bao trùm, hai nữ tử đang đứng cúi đầu thấp thỏm bất an, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Lăng Dạ Vũ khoát tay, lạnh nhạt nói: "Bổn vương cho các ngươi một khoản ngân lượng, các ngươi tự thu xếp rời khỏi Vương phủ đi."
Hắn biết các nàng chưa từng làm hại tiểu Yên, nên bỏ qua cho các nàng một lần.
Tự làm chủ gọi nàng là tiểu Yên, đây coi như là tên thân mật chỉ mình hắn biết đi?
Thẩm Như chợt ngẩng đầu, kích động hỏi: "Vương gia, tại sao? Người đây là, đây là muốn đuổi chúng ta đi?"
Liễu Tư Nhiễm lông mày hơi nhíu, lông mày thoáng qua một tia hận ý, trong lòng sóng lớn đã sớm nổi lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhất định Mộc Ly Yên xúi giục Vương gia làm như thế, hay cho một kẻ quái dị như ngươi, độc mạnh như vậy cũng không thể giết chết ả, còn để cho ả chiếm được sự sủng ái của Vương gia, ta sẽ không để cho ả được như ý.
"Trước kia các ngươi đấu đá nhau như thế nào, Bổn vương đều mặc kệ, nhưng hôm nay các ngươi làm hại đến nàng, Bổn vương không thể lưu các ngươi."
"Nàng? Là Mộc Ly Yên có đúng hay không? Nhất định là nàng, nàng chính là kẻ quái dị."
Thẩm Như mắng to, khuôn mặt Lăng Dạ Vũ tối sầm lại, nổi lên lửa giận, không tự chủ được tát Thẩm Như một cái. Hắn không ăn hiếp những nữ nhân yếu đuối, nhưng nữ nhân này thật quá phận.
"A!" Một tiếng thét chói tai vang lên, Thẩm Như không thể tin che mặt nhìn hắn, "Vương gia, người, người đánh ta?"
Liễu Tư Nhiễm kinh ngạc, không nghĩ tới bình thường Vương gia luôn lạnh nhạt như vậy sẽ động thủ đánh người, là vì Mộc Ly Yên ư.
Lăng Dạ Vũ tức giận: "Bổn vương cảnh cáo ngươi, nàng là Vương Phi của Bổn vương, không tới phiên ngươi sỉ nhục nàng."
"Vương gia, nô tì không nghĩ đi tranh giành tình cảm, chỉ cần để cho nô tì ở lại Vương Phủ là tốt rồi, nếu ngài đuổi ta đi, bị phu quân ruồng bỏ sẽ không thể sống an ổn được."
Liễu Tư Nhuộm khóc lóc thút thít, bộ dáng điềm đạm đáng yêu,khuôn mặt đầy nước mắt, bộ dáng là một mỹ nhân nhu nhược, yếu đuối.
"Hay cho một câu không tranh giành tình cảm." Ly Yên vỗ tay đi tới, trên mặt hiện lên một chút giễu cợt.
Lăng Dạ Vũ nhìn thấy người thương đến, lập tức mừng rỡ nở nụ cười, hai trắc phi kia như bị dao đâm một cái.
"Tiểu Yên, sao ngươi lại tới đây?"
Ly Yên cả người run rẩy, khóe miệng co quắp nói: "Ta và ngươi không có thân thiết như vậy đi, gọi như vậy làm ta nổi cả da gà hết lên rồi."
"Chúng ta là phu thê mới cưới như thế nào không quen chứ? Nếu là tiểu Yên muốn từng bước phát triển ta sẽ không để ý." Lăng Dạ Vũ cười rực rỡ.
Ly Yên khoát tay cự tuyệt: "Hay là thôi đi! Ta tới xem ngươi có tìm được người hạ độc hay không thôi."
Ly Yên vừa dứt lời, thân thể Thẩm Như khẽ run, mâu quang lóe lên, chột dạ không ngừng.
"Ta hưu các nàng, ngăn cản hậu họa về sau." Lăng Dạ Vũ nói.
Ly Yên nhíu mi, nhàn nhạt nói: "Nếu diệt trừ hậu họa, giết."
"Ngươi là đồ nữ nhân độc ác." Nghe vậy, Thẩm Như tức giận chửi bới, sau đó dậm chân gắt giọng: "Vương gia, ngươi xem nữ nhân này ác độc như thế, sao xứng làm Vương Phi của ngài được".
"Xứng hay không xứng do Bổn vương định đoạt." Lăng Dạ Vũ lạnh giọng quát lớn, lại xoay người lại vẻ mặt cưng chiều nhìn Ly Yên: "Ngươi thích là tốt rồi."
Chỉ cần nàng vui vẻ, coi như giết hai người kia có chút phiền toái, nhưng hắn tình nguyện vì nàng gánh lấy hậu quả.
Ly Yên né tránh ánh mắt nhu tình của hắn, gợi lên một nụ cười băng giá.
"Thật ra thì cũng không cần thiết giết chết các nàng, trừng phạt nho nhỏ là tốt rồi." Trong tay Ly Yên chẳng biết khi nào có một viên thuốc đen sì sì, bấm tay bắn viên thuốc ra, hai người kia bị buộc nuốt xuống.
"Khụ khụ khụ." Thẩm Như lấy tay móc cổ họng, muốn đem viên thuốc lấy ra, nhưng không thành công.
Liễu Tư Nhiễm không có nửa phần động tĩnh, sắc mặt bình thản như cũ, giống như người bị bỏ thuốc không phải nàng.
Ly Yên tán thưởng, cô gái này không tệ, gặp chuyện luôn tỉnh táo, đáng tiếc tâm cơ của nàng quá sâu.
Nếu nàng nghĩ muốn chờ Thái Hậu tìm thuốc giải, e rằng phải thất vọng rồi, độc của mình luyện há dễ dàng mà giải như vậy sao.
"Độc này chẳng qua làm thối rữa mặt của các ngươi thôi, sẽ không lấy mạng của các ngươi đâu, yên tâm đi!" Ly Yên vân đạm phong khinh nói ra những lời này liền bước ra ngoài.
Hai người kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, Liễu Tư Nhiễm hiện lên một vẻ khẩn trương, thối rữa? Không phải là hủy dung các nàng chứ?
Lăng Dạ Vũ không để ý đến hai người kia, thấy người thương đi trước, hắn cũng đuổi theo sau.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Nhàn nhạt liếc hắn một cái, Ly Yên nói.
"Tiểu Yên, phụ xướng phu tùy a, ta dĩ nhiên là phải đi theo nàng rồi." Thanh âm trầm thấp mị hoặc vang lên, trong mắt Ly Yên lướt qua một tia kinh ngạc, phụ xướng phu tùy?
* Anh nói phụ xướng phu tùy nha các bạn, không phải phu xướng phụ tùy đâu nha . Gớm chưa nè
Ly Yên tận lực đè nén khóe miệng đang co quắp, nói lảng sang chuyện khác: "Ta đã giúp ngươi tìm Vân Mặc, hắn rất nhanh sẽ tới, sau khi hắn chữa khỏi cho hai huynh đệ ngươi thì ta sẽ hòa ly."
Vốn khi nghe thấy nàng nói đã tìm được Vân Mặc thần y thì trong long Lăng Dạ Vũ mừng rỡ, nhưng không ngờ khóe miệng còn chưa nâng lên liền nghe được câu nói phía sau của nàng, hắn đen mặt.
"Nàng cứ như vậy muốn hòa ly với ta?"
Ly Yên không nhìn sắc mặt lạnh băng của hắn, nói: "Lúc trước chúng ta thành thân chẳng qua là hiểu lầm, ta vốn không thích ngươi, tại sao lại phải ở chung với ngươi chứ?"
"Không quan hệ, ta sẽ cố gắng để cho nàng thích ta." Lăng Dạ Vũ nghiêm túc nói.
"Ngươi.... tính, thôi tùy ngươi." Ly Yên thở dài một tiếng sau đó liền rời đi, thật ra thì muốn nàng cho hắn cơ hội cũng được, nàng luôn làm việc theo tâm ý của mình mà.
Lăng Dạ Vũ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia, bỗng dưng chậm rãi cười, nàng không phải là không có cảm giác với mình!
"Vương gia, bên ngoài có một người tự xưng là thần y Vân Mặc." Thị vệ chắp tay báo cáo.
"Mau mời người đó đến đại sảnh." Không ngờ tới nhanh như vậy, xem ra Vương Phi của hắn cùng tên thần y này không chỉ là quen biết sơ sơ!
Vân Mặc tiêu sái đi đến đại sảnh, thấy một nam tử đang ngồi ở trên ghế, trên người toát ra một khí phách vương giả.
"Mời ngồi."
Vân Mặc không hề để ý lễ tiết, tùy ý ngồi xuống, mở miệng đi vào chủ đề chính: "Ta được người ta lệnh đến Vương Phủ, nhưng từ trước tới giờ ta chữa bệnh đều có yêu cầu".
Lăng Dạ Vũ sai người dâng trà cho hắn, nói: "Ngươi nói, chỉ cần Bổn vương làm nhất định sẽ tận lực."
Trên mặt Vân Mặc tràn ra một nụ cười không có ý tốt, nói: "Thật ra thì cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi đem Vương Phi của ngươi nhường cho ta là được rồi."
Sắc mặt Lăng Dạ Vũ tối sầm, ánh mắt sắc bén bắn về phía Vân Mặc, hơi thở lạnh như băng kéo tới, giống như bây giờ đang là mùa đông vậy.
"Đổi yêu cầu khác." Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nói.
Vân Mặc cười hắc hắc, không để ý thần sắc của hắn, nói: "Ta chỉ có yêu cầu đó thôi, rất đơn giản đối với ngươi, huống chi một nữ nhân đổi lấy hai mạng người, lời quá còn gì?"
Lão Đại a lão Đại, ta muốn xem một chút nam nhân của ngươi có yêu ngươi hay không, trong lòng Vân Mặc không ngừng tính toán.
Mấy năm trước Vân Mặc luôn ở Tịnh Đảo, đối với thân phận Ly Yên đã sớm rõ ràng, nghe nói lão Đại của mình đã lập gia đình nên vẫn muốn tới xem một chút, nhưng hắn thích "cuộc sống tự do", nên vẫn núp ở Mạn Vũ sơn trang không dám ra ngoài, bởi vì trên đời này rất nhiều người muốn tìm hắn. Nếu không phải là lão Đại ra lệnh, hắn mới không thèm đi, nếu đã tới, tất nhiên phải thử lòng tên Vũ Vương gia này chút chứ.
Lúc trước hắn nghe nói lão Đại gả vào Vương Phủ không được sủng ái, gần đây lại nghe vị Vương gia kia rất sủng ái Vương Phi, phá bỏ hoàn toàn lời đồn Vương gia bị đoạn tụ. Xem ra lời đồn đãi là không thể tin tưởng, giống như lúc trước hắn nghe nói Vương Phi là một nữ nhân xấu xí không chịu nổi, đúng là bịa đặt, cho nên hắn càng muốn đích thân thử một chút Vũ Vương gia này, xem coi có thực sự yêu lão Đại không.
Mạn Vũ sơn trang
Vân Mặc mặc trường bào màu đen, tóc đen dài đến lưng, tay áo tung bay, cả người toát ra khí chất ôn hòa.
Nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt như đưa đám buồn bã nói: "Lão Đại! Ngươi thật đúng là quá lười, tại sao lại muốn ta đi?"
Sửa lại quần áo, hắn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ dọn dẹp hành lý rồi lên đường đi Vũ Vương Phủ.
Bên trong thư phòng của Vũ Vương Phủ, không khí lạnh lẽo bao trùm, hai nữ tử đang đứng cúi đầu thấp thỏm bất an, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Lăng Dạ Vũ khoát tay, lạnh nhạt nói: "Bổn vương cho các ngươi một khoản ngân lượng, các ngươi tự thu xếp rời khỏi Vương phủ đi."
Hắn biết các nàng chưa từng làm hại tiểu Yên, nên bỏ qua cho các nàng một lần.
Tự làm chủ gọi nàng là tiểu Yên, đây coi như là tên thân mật chỉ mình hắn biết đi?
Thẩm Như chợt ngẩng đầu, kích động hỏi: "Vương gia, tại sao? Người đây là, đây là muốn đuổi chúng ta đi?"
Liễu Tư Nhiễm lông mày hơi nhíu, lông mày thoáng qua một tia hận ý, trong lòng sóng lớn đã sớm nổi lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhất định Mộc Ly Yên xúi giục Vương gia làm như thế, hay cho một kẻ quái dị như ngươi, độc mạnh như vậy cũng không thể giết chết ả, còn để cho ả chiếm được sự sủng ái của Vương gia, ta sẽ không để cho ả được như ý.
"Trước kia các ngươi đấu đá nhau như thế nào, Bổn vương đều mặc kệ, nhưng hôm nay các ngươi làm hại đến nàng, Bổn vương không thể lưu các ngươi."
"Nàng? Là Mộc Ly Yên có đúng hay không? Nhất định là nàng, nàng chính là kẻ quái dị."
Thẩm Như mắng to, khuôn mặt Lăng Dạ Vũ tối sầm lại, nổi lên lửa giận, không tự chủ được tát Thẩm Như một cái. Hắn không ăn hiếp những nữ nhân yếu đuối, nhưng nữ nhân này thật quá phận.
"A!" Một tiếng thét chói tai vang lên, Thẩm Như không thể tin che mặt nhìn hắn, "Vương gia, người, người đánh ta?"
Liễu Tư Nhiễm kinh ngạc, không nghĩ tới bình thường Vương gia luôn lạnh nhạt như vậy sẽ động thủ đánh người, là vì Mộc Ly Yên ư.
Lăng Dạ Vũ tức giận: "Bổn vương cảnh cáo ngươi, nàng là Vương Phi của Bổn vương, không tới phiên ngươi sỉ nhục nàng."
"Vương gia, nô tì không nghĩ đi tranh giành tình cảm, chỉ cần để cho nô tì ở lại Vương Phủ là tốt rồi, nếu ngài đuổi ta đi, bị phu quân ruồng bỏ sẽ không thể sống an ổn được."
Liễu Tư Nhuộm khóc lóc thút thít, bộ dáng điềm đạm đáng yêu,khuôn mặt đầy nước mắt, bộ dáng là một mỹ nhân nhu nhược, yếu đuối.
"Hay cho một câu không tranh giành tình cảm." Ly Yên vỗ tay đi tới, trên mặt hiện lên một chút giễu cợt.
Lăng Dạ Vũ nhìn thấy người thương đến, lập tức mừng rỡ nở nụ cười, hai trắc phi kia như bị dao đâm một cái.
"Tiểu Yên, sao ngươi lại tới đây?"
Ly Yên cả người run rẩy, khóe miệng co quắp nói: "Ta và ngươi không có thân thiết như vậy đi, gọi như vậy làm ta nổi cả da gà hết lên rồi."
"Chúng ta là phu thê mới cưới như thế nào không quen chứ? Nếu là tiểu Yên muốn từng bước phát triển ta sẽ không để ý." Lăng Dạ Vũ cười rực rỡ.
Ly Yên khoát tay cự tuyệt: "Hay là thôi đi! Ta tới xem ngươi có tìm được người hạ độc hay không thôi."
Ly Yên vừa dứt lời, thân thể Thẩm Như khẽ run, mâu quang lóe lên, chột dạ không ngừng.
"Ta hưu các nàng, ngăn cản hậu họa về sau." Lăng Dạ Vũ nói.
Ly Yên nhíu mi, nhàn nhạt nói: "Nếu diệt trừ hậu họa, giết."
"Ngươi là đồ nữ nhân độc ác." Nghe vậy, Thẩm Như tức giận chửi bới, sau đó dậm chân gắt giọng: "Vương gia, ngươi xem nữ nhân này ác độc như thế, sao xứng làm Vương Phi của ngài được".
"Xứng hay không xứng do Bổn vương định đoạt." Lăng Dạ Vũ lạnh giọng quát lớn, lại xoay người lại vẻ mặt cưng chiều nhìn Ly Yên: "Ngươi thích là tốt rồi."
Chỉ cần nàng vui vẻ, coi như giết hai người kia có chút phiền toái, nhưng hắn tình nguyện vì nàng gánh lấy hậu quả.
Ly Yên né tránh ánh mắt nhu tình của hắn, gợi lên một nụ cười băng giá.
"Thật ra thì cũng không cần thiết giết chết các nàng, trừng phạt nho nhỏ là tốt rồi." Trong tay Ly Yên chẳng biết khi nào có một viên thuốc đen sì sì, bấm tay bắn viên thuốc ra, hai người kia bị buộc nuốt xuống.
"Khụ khụ khụ." Thẩm Như lấy tay móc cổ họng, muốn đem viên thuốc lấy ra, nhưng không thành công.
Liễu Tư Nhiễm không có nửa phần động tĩnh, sắc mặt bình thản như cũ, giống như người bị bỏ thuốc không phải nàng.
Ly Yên tán thưởng, cô gái này không tệ, gặp chuyện luôn tỉnh táo, đáng tiếc tâm cơ của nàng quá sâu.
Nếu nàng nghĩ muốn chờ Thái Hậu tìm thuốc giải, e rằng phải thất vọng rồi, độc của mình luyện há dễ dàng mà giải như vậy sao.
"Độc này chẳng qua làm thối rữa mặt của các ngươi thôi, sẽ không lấy mạng của các ngươi đâu, yên tâm đi!" Ly Yên vân đạm phong khinh nói ra những lời này liền bước ra ngoài.
Hai người kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, Liễu Tư Nhiễm hiện lên một vẻ khẩn trương, thối rữa? Không phải là hủy dung các nàng chứ?
Lăng Dạ Vũ không để ý đến hai người kia, thấy người thương đi trước, hắn cũng đuổi theo sau.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Nhàn nhạt liếc hắn một cái, Ly Yên nói.
"Tiểu Yên, phụ xướng phu tùy a, ta dĩ nhiên là phải đi theo nàng rồi." Thanh âm trầm thấp mị hoặc vang lên, trong mắt Ly Yên lướt qua một tia kinh ngạc, phụ xướng phu tùy?
* Anh nói phụ xướng phu tùy nha các bạn, không phải phu xướng phụ tùy đâu nha . Gớm chưa nè
Ly Yên tận lực đè nén khóe miệng đang co quắp, nói lảng sang chuyện khác: "Ta đã giúp ngươi tìm Vân Mặc, hắn rất nhanh sẽ tới, sau khi hắn chữa khỏi cho hai huynh đệ ngươi thì ta sẽ hòa ly."
Vốn khi nghe thấy nàng nói đã tìm được Vân Mặc thần y thì trong long Lăng Dạ Vũ mừng rỡ, nhưng không ngờ khóe miệng còn chưa nâng lên liền nghe được câu nói phía sau của nàng, hắn đen mặt.
"Nàng cứ như vậy muốn hòa ly với ta?"
Ly Yên không nhìn sắc mặt lạnh băng của hắn, nói: "Lúc trước chúng ta thành thân chẳng qua là hiểu lầm, ta vốn không thích ngươi, tại sao lại phải ở chung với ngươi chứ?"
"Không quan hệ, ta sẽ cố gắng để cho nàng thích ta." Lăng Dạ Vũ nghiêm túc nói.
"Ngươi.... tính, thôi tùy ngươi." Ly Yên thở dài một tiếng sau đó liền rời đi, thật ra thì muốn nàng cho hắn cơ hội cũng được, nàng luôn làm việc theo tâm ý của mình mà.
Lăng Dạ Vũ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia, bỗng dưng chậm rãi cười, nàng không phải là không có cảm giác với mình!
"Vương gia, bên ngoài có một người tự xưng là thần y Vân Mặc." Thị vệ chắp tay báo cáo.
"Mau mời người đó đến đại sảnh." Không ngờ tới nhanh như vậy, xem ra Vương Phi của hắn cùng tên thần y này không chỉ là quen biết sơ sơ!
Vân Mặc tiêu sái đi đến đại sảnh, thấy một nam tử đang ngồi ở trên ghế, trên người toát ra một khí phách vương giả.
"Mời ngồi."
Vân Mặc không hề để ý lễ tiết, tùy ý ngồi xuống, mở miệng đi vào chủ đề chính: "Ta được người ta lệnh đến Vương Phủ, nhưng từ trước tới giờ ta chữa bệnh đều có yêu cầu".
Lăng Dạ Vũ sai người dâng trà cho hắn, nói: "Ngươi nói, chỉ cần Bổn vương làm nhất định sẽ tận lực."
Trên mặt Vân Mặc tràn ra một nụ cười không có ý tốt, nói: "Thật ra thì cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi đem Vương Phi của ngươi nhường cho ta là được rồi."
Sắc mặt Lăng Dạ Vũ tối sầm, ánh mắt sắc bén bắn về phía Vân Mặc, hơi thở lạnh như băng kéo tới, giống như bây giờ đang là mùa đông vậy.
"Đổi yêu cầu khác." Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nói.
Vân Mặc cười hắc hắc, không để ý thần sắc của hắn, nói: "Ta chỉ có yêu cầu đó thôi, rất đơn giản đối với ngươi, huống chi một nữ nhân đổi lấy hai mạng người, lời quá còn gì?"
Lão Đại a lão Đại, ta muốn xem một chút nam nhân của ngươi có yêu ngươi hay không, trong lòng Vân Mặc không ngừng tính toán.
Mấy năm trước Vân Mặc luôn ở Tịnh Đảo, đối với thân phận Ly Yên đã sớm rõ ràng, nghe nói lão Đại của mình đã lập gia đình nên vẫn muốn tới xem một chút, nhưng hắn thích "cuộc sống tự do", nên vẫn núp ở Mạn Vũ sơn trang không dám ra ngoài, bởi vì trên đời này rất nhiều người muốn tìm hắn. Nếu không phải là lão Đại ra lệnh, hắn mới không thèm đi, nếu đã tới, tất nhiên phải thử lòng tên Vũ Vương gia này chút chứ.
Lúc trước hắn nghe nói lão Đại gả vào Vương Phủ không được sủng ái, gần đây lại nghe vị Vương gia kia rất sủng ái Vương Phi, phá bỏ hoàn toàn lời đồn Vương gia bị đoạn tụ. Xem ra lời đồn đãi là không thể tin tưởng, giống như lúc trước hắn nghe nói Vương Phi là một nữ nhân xấu xí không chịu nổi, đúng là bịa đặt, cho nên hắn càng muốn đích thân thử một chút Vũ Vương gia này, xem coi có thực sự yêu lão Đại không.
Tác giả :
Mộc Âm Vũ