Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 22: Lần đầu tiên
Ngày 15 tháng chín, ngày khai giảng Đại học Đế Đô.
Vào khoảng tám giờ, cổng trường xuất hiện hàng loạt phụ huynh đưa con bao lớn bao nhỏ lái xe tới cửa, vì quy định của trường học, ô tô không được đi vào, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể đem hành lý xuống dẫn con đi báo danh.
Khác với chen chúc ở cổng trường, là một ít người ở phía cửa sau, chiếc Land Rover khiêm tốn đang lặng yên không một tiếng động lái vào trường học.
Dần dần dừng lại dưới ký túc xá nữ.
“Bốp."
Cửa xe mở ra, Mặc Dận trong tay cầm ô, vòng qua thân xe, đi tới bên kia.
“Cục cưng, đến rồi."
Mặc Khuynh Thành mang theo kính râm, mặc áo phông quần đùi đơn giản, chân đi đôi hài, đứng dưới ô, lộ ra mỉm cười.
Mặc Dận bỏ ô vào trong tay cô, dặn dò: “Cục cưng, ở dưới nóng, em đi lên trước đi, hôm qua anh đã hỏi hiệu trưởng ký túc xá của em, ở tầng ba, phòng 3360."
Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, lấy ra chìa khóa, sau đó đó mở đồ phía sau ra, kéo ra một vali đặc biệt to liền chuẩn bị đi lên trên tầng.
Mặc Dận nhìn thấy vậy, tiến lên làm bộ muốn tiếp nhận, lại bị cô né tránh.
“Cục cưng, loại chuyện này để anh làm là được rồi."
Mặc Khuynh Thành nhìn đồ ở đằng sau, “Mấy thứ này nhiều như vậy, anh có thể một mình di chuyển hết sao?"
“Anh có thể chia làm hai lượt."
Mặc Khuynh Thành trực tiếp đỡ trán, hôm nay tuy lợi dụng đặc quyền có thể trực tiếp lái xe vào trường, nhưng bọn họ cũng không thể dừng lâu quá, để cho mấy vị phụ huynh khác nhìn thấy, trường học lại phải có lời giải thích thỏa đáng.
“Không cần chia làm hai lần, em cùng anh, cứ quyết định như vậy đi."
Mặc Dận thấy cô kiên quyết như vậy, chỉ có thể lựa chọn đem mấy thứ nhẹ nhẹ đưa cho cô xách lên.
Mặc Khuynh Thành nhìn mấy đồ ở trên tay, bất mãn nói: “Đưa thêm cho em."
Mặc Dận đem toàn bộ đồ còn lại xách ở trên tay, nói: “Mấy thứ này đủ rồi, trước cổ tay em bị thương, không nên xách là tốt nhất."
Mặc Khuynh Thành: “..."
Cô cũng không phải là Lâm Đại Ngọc, chút vết thương nhỏ này có là gì cùng lắm chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng thôi!
Nhưng mà, Mặc Dận không cho cô có cơ hội đòi quyền lợi của mình, trực tiếp đóng sau xe lại, chạy trước một lên tầng bước.
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo mấy đồ dùng hàng ngày không có nặng mấy đi theo phía sau.
Tầng ba không hề cao, lại thêm Mặc Dận chân dài, rất nhanh liền tới cửa phòng 3360.
Cửa phòng khép hờ, bên trong thấp thoáng có tiếng nói.
Mặc Khuynh Thành mở cửa phòng, vừa đập vào mắt là một phòng khác, sáu cửa, có bốn phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một nhà tắm.
Trên cửa bốn phòng ngủ có gắn tên của mỗi người, mà phòng của mình lại ở bên phải phía cửa ra vào, chỉ là điều khiến cho cô có chút kinh ngạc là, vì sao cô thấy mấy cái tên kia có chút quen thuộc?
“Két."
“Mình liền biết Khuynh Thành đến đây, Hứa Tịnh, cậu thua rồi, mau đưa tiền!"
Một cửa phòng mở ra, Lê An An cùng Hứa Tịnh cùng nhau đi tới, chỉ là đắc ý trên mặt Lê An An khiến cho Mặc Khuynh Thành thấy có phần chói mắt.
Hứa Tịnh bất đắc dĩ cầm một tờ tiền có Chủ tịch Mao ra, miệng vẫn oán giận: “Công tử, sao cậu đến sớm vậy, hại mình mất tiền."
Mặc Khuynh Thành hai tay ôm ngực, cười như không cười nói: “Thế theo như cậu nói, lại là mình không đúng, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hứa Tịnh dựa theo kinh nghiệm trước đây, vừa nghe thấy giọng điệu như vậy liền biết không xong rồi, vội vàng nói: “Công tử, sao có thể là cậu sai được, là mình không đúng, không nên bắt cậu cược."
Lê An An không vừa ý nói: “Hứa Tịnh, sao cậu có thể nói như vậy, cái này làm sao tính là đánh cược, đây cùng lắm chỉ là lời tiên đoán chuẩn thôi."
“Hóa ra là như vậy."
Mặc Khuynh Thành nâng cằm lên, suy nghĩ một phen, sau đó liền dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, rút lấy hai tờ Chủ tịch Mao trong tay Lê An An, tốc độ rất nhanh, làm cho người khác hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cuối cùng Lê An An phản ứng kịp, chỉ vào Mặc Khuynh Thành liền gào thét: “MD, Khuynh Thành, sao cậu lại cướp tiền của mình!"
Mặc Khuynh Thành cầm tờ tiền không ngừng quạt, khóe mắt cong lên, ánh mắt liếc xéo, “Đây là tiền của cậu?"
“Đương nhiên là tiền của mình, mình thắng mà!"
“Thực là của cậu?"
Mặc Khuynh Thành hỏi lại lần nữa, sau đó ánh mắt Mặc Dận nhàn nhạt nhìn Lê An An một cái.
“Không phải, không phải của mình, là vừa rồi bọn mình nhặt được ở trên mặt đất, Khuynh Thành, vận khí của cậu thật tốt, vừa mới khai giảng đã nhặt được hai trăm, khẳng định sau này cậu nhất định là tiền vào cuồn cuộn!"
Hứa Tịnh bên cạnh nghe được lời này, không tự giác kéo ra khoảng cách, gia hỏa kia là ai, cô tuyệt đối không quen.
Mặc Khuynh Thành cũng không làm khó cô ấy, hài lòng nói: “Một khi đã như vậy, hôm nay mình mời khách, đến lúc đó hai cậu đừng khách khí."
Khóe miệng Lê An An cứng ngắc, nói: “Yên tâm đi, bọn mình tuyệt đối không khách khí." Nhất định phải đem hai trăm kia ăn trở về, không, là tăng gấp đôi!
“Ai, công tử, sao cậu mang nhiều đồ như vậy." Lại mang cả chăn đến rồi.
Mặc Khuynh Thành liền vuốt tay, nhớ lại ngày hôm qua người Mặc gia bắt đầu không ngừng thu thập hành lý cho cô, không chỉ là một lần mua một đống quần áo, còn đi xung quanh siêu thị mua đồ dùng hàng ngày giống như mua hết, thậm chí đến chăn cũng là bảo người ta đặc biệt đưa đồ mới ra, lại vừa ấm vừa dày.
“Không nhiều lắm, còn chưa đến một nửa."
Hai người kinh ngạc trừng mắt, đống này đầy đất vậy mà còn chưa đến một nửa? Rốt cuộc người Mặc gia chuẩn bị nhiều cỡ nào!
Mặc Dận nhìn đồng hồ, hỏi: “Phòng hai người dọn dẹp xong chưa?"
“Đã dọn dẹp xong rồi."
“Mấy đồ kia cứ để chỗ hai người trước."
“Không thành vấn đề."
Sau đó Mặc Dận cuộn tay áo lên, trước tiên cầm chổi quét sạch sẽ phòng, sau đó cầm một chậu nước, đem khăn lau đã chuẩn bị trước làm ướt, sau đó vắt khô, chà lau trên giường, bàn học cùng ngăn tủ, bộ dáng cần cù khiến Lê An An hâm mộ.
Cô ấy tiến đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành, cậu tìm đối tượng tốt đấy, anh cả Mặc giỏi văn giỏi võ, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, thể lực tuyệt đối rất khỏe, sau này cuộc sống gia đình nhất định đạt tiêu chuẩn."
Hứa Tịnh cũng nói: “Đúng vậy, công tử, anh cả Mặc tốt như vậy, hơn Tô Thụy kia nhiều, phải nắm chắc cẩn thận."
Mặc Khuynh Thành không cho là đúng nói: “Yên tâm, cho dù mình không nắm chắc, anh ấy cũng sẽ không rời khỏi mình."
Hai người: “..."
Loại ghét bỏ này còn hơn khoe cẩu lương.
Rất nhanh, Mặc Dận đã dọn xong phòng, đem vài thứ kia xách trở về phòng.
Mặc Khuynh Thành nhìn đến anh còn muốn tiếp tục giúp cô sắp xếp, vội vàng chặn lại nói: “Dận, còn lại để tự em làm."
Mặc Dận tay không ngừng động tác, “Cục cưng, màn treo như thế nào?"
“Không biết."
“Biết gấp chăn thế nào không."
“Không biết."
“Nào biết đặt mấy thứ này ở đâu mới không đá đến?"
“Không biết."
“Vậy em định làm thế nào?"
Mặc Khuynh Thành không cho là đúng nói: “Em ở ký túc xá là vì muốn học mấy cái này, nếu là anh làm hết toàn bộ cho em, em đây còn không bằng trực tiếp học ngoại trú."
Mặc Dận: “Đứa ngốc, anh mà không làm một lần, em làm sao biết treo lên như thế nào, chăn gấp như thế nào, đồ đạc để ở đâu."
“Nhưng nếu anh đều làm hết mấy thứ này, sau này còn không phải là cái gì cũng sẽ không làm."
Mặc Dận thầm than một tiếng, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy được cục cưng càng cục cưng càng lộ ra ngốc ngếch đáng yêu, đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.
Kiên nhẫn giải thích nói: “Cục cưng, màn này về sau em phải tháo xuống, chăn này mỗi ngày đều gấp lại, sau này toàn bộ cũng là em sắp xếp, những thứ này anh cũng chỉ có thể giúp em một lần."
“Cho nên anh muốn cướp đi lần đầu tiên của em?"
Dát!
Hai người ở bên cạnh chấn kinh, Mặc Dận gật đầu nói: “Anh hi vọng sau này của em, đều do tự tay anh dạy, mà tất cả lần đầu tiên của em, đều là anh làm."
Mặc Khuynh Thành hơi chút ghét bỏ nói: “Nhiều lần đầu tiên như vậy, anh thật tham lam."
Mặc Dận mỉm cười, không che giấu nội tâm của mình, thật sự hỏi: “Vậy cục cưng nguyện ý cho anh nhiều lần đầu tiên không?"
Mặc Khuynh Thành trầm tư một phen, sau đó nói: “Anh đã là người đàn ông của em rồi, như vậy lần đầu tiên của anh cũng chỉ được là của em."
“Đương nhiên."
“Vậy được rồi, bản công tử liền từ bi hài lòng nguyện vọng nho nhỏ này vậy."
“Đa tạ công tử."
Mặc Khuynh Thành nghe xưng hô như thế, không vừa ý nói: “Gọi công tử gì nữa, gọi phu quân."
Mặc Dận: “Đến ngày nào đó hậu cung của em chỉ có một mình anh thì sẽ gọi."
Mặc Khuynh Thành liếc mắt nhìn anh một cái, a, vậy mà lại ôm suy nghĩ như vậy, chỉ là...
“Này rất không có khả năng, nhưng em có thể đáp ứng chỉ cùng anh một mình bốp bốp bốp."
Ánh mắt Mặc Dận có chút nguy hiểm, chỉ cùng anh một mình bốp bốp bốp, chẳng lẽ trước còn muốn cùng người khác? Là Tô Thụy kia? Hay còn có tình địch mà anh còn không biết đến?
Không khí bên này phả ra, không khí cách đó không xa lại là mây đen dầy đặc, mũi tên đồng loạt đâm vào ngực hai người kia.
Lê An An: [Hứa Tịnh, hai người này có phải coi nhẹ tồn tại của chúng ta hay không?]
Hứa Tịnh: [... Chắc là vậy đi.]
[Cái gì mà chắc là, rõ ràng là thẳng thừng coi nhẹ!]
[An An, bình tĩnh chút, không phải cậu đã quen rồi mà?]
[Loại chuyện này, cho dù mình đồng da sắt cũng không chịu được, ăn cẩu lương này, tâm lực tiều tụy!]
[Cũng không khoa trương như vậy chứ, chỉ là thời điểm hai người kia ở chung một chỗ chúng ta không chen vào được mà thôi.]
[Đây là mà thôi? Thời điểm ăn cơm một người cho ăn một người được cho ăn, hành lý có người xách, bị thương còn hiểu được ngược những người khác để cho Khuynh Thành vui vẻ, này thật sự liền là mà thôi?]
[Lúc bị thương ấy mình cũng ở đó, kỳ thật mình cảm giác ăn cháo vài ngày lại vẫn rất tốt, mụn trên mặt mình đã ít đi rất nhiều.]
[Hứa Tịnh, rốt cuộc cậu là người của ai.]
[... Công tử.]
[Giữa chúng ta không có tình cảm rồi!]
[Công tử là miếng cơm manh áo.]
[...Hình như có chút đạo lý.]
[Mỗi lần cậu nghĩ muốn gì công tử đều mua tới.]
[...Có chuyện này sao?]
[Tuy công tử tìm rất nhiều kì tài về, nhưng cậu cũng rất kỳ tài.]
[...Hứa Tịnh, cậu thật táo bạo.]
[An An, ăn chút cẩu lương, có thể đổi về nhiều Chủ tịch Mao như vậy, cậu lại vẫn oán giận cái gì.]
[Mình sai...]
Cuồi cùng, công việc sắp xếp đồ vẫn là Mặc Dận tự mình ra tay, không đến nửa giờ, căn phòng liền rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn không có cảm giác ảm đạm như trước.
Hai bên màn, được móc chuyên dụng giữ lấy, phía dưới chiếu trên giường, lại vẫn còn có một lớp đệm thật dầy, ở chỗ gối đầu bên kia, chăn được gấp thành miếng đậu phụ, bàn học dưới giường, đặt hai cậu xương rồng nhỏ, trên giá, một tầng đặt sản phẩm dưỡng da chỉnh tề ngăn nắp, còn tầng ở trên, là để sách vở mới.
Dưới cùng bàn học, đặt hai chậu nhựa lớn nhỏ khác nhau, duy nhất không có sắp xếp, chỉ còn lại một vali không có mở ra.
Hai người giật mình nhìn tốc độ dọn dẹp thần tốc này, nhất thời mặc cảm, nhất à miếng đậu phụ kia, có góc cạnh, hoàn toàn không giống với chiếc chăn mình gấp kia.
“Anh cả Mặc, gấp cái này như thế nào, thật lợi hại." Lê An An không tự chủ được phát ra tiếng than thở.
Mặc Dận nhàn nhạt nói: “Chờ em luyện quân sự xong, em cũng sẽ biết gấp thôi."
Học quân sự!
Một tiếng sét đánh tỉnh Lê An An, cô cả kinh kêu một tiếng, “Quân sự, em vậy mà quên còn có luyện quân sự diệt sạch nhân tính! Làm sao bây giờ, các cậu có chuẩn bị kem chống nắng các kiểu chưa?"
Mặc Khuynh Thành nhìn về phía đống sản phẩm dưỡng da, “Mẹ đều đã chuẩn bị cho mình rồi, nếu cậu chưa chuẩn bị, có thể dùng cùng mình, một lọ rất lớn."
Lê An An vừa nghe, kích động đánh về phía Mặc Khuynh Thành.
Mặc Dận lôi kéo, cô chụp hụt.
Cô cũng không ngại, “Khuynh Thành, cậu thật sự là quá tốt!"
Mặc Khuynh Thành toét miệng, nói: “Trước cậu với Hứa Tịnh không ngừng truyền ánh mắt, không phải là nói mình tốt."
Hai người: “..."
Không phải cô mới vừa rồi tranh với Mặc Dận dọn đồ sao, làm sao có thể biết các cô mờ ám, quả thực là quỷ rồi!
Lê An An: “Khuynh Thành, bọn mình trước đó khi nào có hành động đó, chỉ là trong mắt bọn mình có bụi, cho nên mới khiến cho cậu cảm giác này."
“Là sao?"
Lê An An nháy nháy mắt với Hứa Tịnh, “Hứa Tịnh, cậu nói có phải hay không?"
Hứa Tịnh kéo miệng, khóe mắt giật giật một phen, vì sao thời điểm bản thân bị hắc vẫn còn không thể tha cho cô!
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nói: “Đúng vậy."
---Vạch phân cách---
Mặc Khuynh Thành nháy nháy mắt Mặc Dận bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Làm sao An Nhiên lại nằm trên đất đầy cát vậy?"
Mặc Dận: Mặc kệ cô ấy, không phải là sinh không thể yêu rồi chứ.
An Nhiên nằm trên mặt đất yếu ớt giơ tay lên chỉ: Hai người các người không có lương tâm, cái gì mà sinh không thể yêu, lão tử đau khổ như vậy, đồng tình với cẩu mị! Uổng công tôi vất vả đánh chữ như vậy, kết quả lại hồi báo tôi như vậy, thật là lòng lang dạ sói!
Mặc Dận liếc nhìn cô ấy một cái: Cô cần đồng tình sao? A..., tôi đây đồng tình cô.
An Nhiên: MD cái tổ tông nhà cậu, cậu liền như vậy bỏ qua cho tôi? Cũng không nhìn xem ai là mẹ ruột cậu, lão tử phí sức mệt nhọc cho cậu sống hơn một trăm ngày, dù sao cứ vong ân phụ nghĩa như vậy! Lão tử không phục! Lão tử muốn đấu đơn!
Mặc Dận ghét bỏ nhìn thoáng qua: Cô tiều tụy vì bệnh trực tiếp uống hai bình nước thuốc lớn đến nấc lên, lại vẫn còn muốn một mình đấu với tôi? A...
An Nhiên: A cái đầu cậu, nguyền rủa cậu dục hỏa tập thân, không thể thoải mái.
Vào khoảng tám giờ, cổng trường xuất hiện hàng loạt phụ huynh đưa con bao lớn bao nhỏ lái xe tới cửa, vì quy định của trường học, ô tô không được đi vào, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể đem hành lý xuống dẫn con đi báo danh.
Khác với chen chúc ở cổng trường, là một ít người ở phía cửa sau, chiếc Land Rover khiêm tốn đang lặng yên không một tiếng động lái vào trường học.
Dần dần dừng lại dưới ký túc xá nữ.
“Bốp."
Cửa xe mở ra, Mặc Dận trong tay cầm ô, vòng qua thân xe, đi tới bên kia.
“Cục cưng, đến rồi."
Mặc Khuynh Thành mang theo kính râm, mặc áo phông quần đùi đơn giản, chân đi đôi hài, đứng dưới ô, lộ ra mỉm cười.
Mặc Dận bỏ ô vào trong tay cô, dặn dò: “Cục cưng, ở dưới nóng, em đi lên trước đi, hôm qua anh đã hỏi hiệu trưởng ký túc xá của em, ở tầng ba, phòng 3360."
Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, lấy ra chìa khóa, sau đó đó mở đồ phía sau ra, kéo ra một vali đặc biệt to liền chuẩn bị đi lên trên tầng.
Mặc Dận nhìn thấy vậy, tiến lên làm bộ muốn tiếp nhận, lại bị cô né tránh.
“Cục cưng, loại chuyện này để anh làm là được rồi."
Mặc Khuynh Thành nhìn đồ ở đằng sau, “Mấy thứ này nhiều như vậy, anh có thể một mình di chuyển hết sao?"
“Anh có thể chia làm hai lượt."
Mặc Khuynh Thành trực tiếp đỡ trán, hôm nay tuy lợi dụng đặc quyền có thể trực tiếp lái xe vào trường, nhưng bọn họ cũng không thể dừng lâu quá, để cho mấy vị phụ huynh khác nhìn thấy, trường học lại phải có lời giải thích thỏa đáng.
“Không cần chia làm hai lần, em cùng anh, cứ quyết định như vậy đi."
Mặc Dận thấy cô kiên quyết như vậy, chỉ có thể lựa chọn đem mấy thứ nhẹ nhẹ đưa cho cô xách lên.
Mặc Khuynh Thành nhìn mấy đồ ở trên tay, bất mãn nói: “Đưa thêm cho em."
Mặc Dận đem toàn bộ đồ còn lại xách ở trên tay, nói: “Mấy thứ này đủ rồi, trước cổ tay em bị thương, không nên xách là tốt nhất."
Mặc Khuynh Thành: “..."
Cô cũng không phải là Lâm Đại Ngọc, chút vết thương nhỏ này có là gì cùng lắm chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng thôi!
Nhưng mà, Mặc Dận không cho cô có cơ hội đòi quyền lợi của mình, trực tiếp đóng sau xe lại, chạy trước một lên tầng bước.
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo mấy đồ dùng hàng ngày không có nặng mấy đi theo phía sau.
Tầng ba không hề cao, lại thêm Mặc Dận chân dài, rất nhanh liền tới cửa phòng 3360.
Cửa phòng khép hờ, bên trong thấp thoáng có tiếng nói.
Mặc Khuynh Thành mở cửa phòng, vừa đập vào mắt là một phòng khác, sáu cửa, có bốn phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một nhà tắm.
Trên cửa bốn phòng ngủ có gắn tên của mỗi người, mà phòng của mình lại ở bên phải phía cửa ra vào, chỉ là điều khiến cho cô có chút kinh ngạc là, vì sao cô thấy mấy cái tên kia có chút quen thuộc?
“Két."
“Mình liền biết Khuynh Thành đến đây, Hứa Tịnh, cậu thua rồi, mau đưa tiền!"
Một cửa phòng mở ra, Lê An An cùng Hứa Tịnh cùng nhau đi tới, chỉ là đắc ý trên mặt Lê An An khiến cho Mặc Khuynh Thành thấy có phần chói mắt.
Hứa Tịnh bất đắc dĩ cầm một tờ tiền có Chủ tịch Mao ra, miệng vẫn oán giận: “Công tử, sao cậu đến sớm vậy, hại mình mất tiền."
Mặc Khuynh Thành hai tay ôm ngực, cười như không cười nói: “Thế theo như cậu nói, lại là mình không đúng, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hứa Tịnh dựa theo kinh nghiệm trước đây, vừa nghe thấy giọng điệu như vậy liền biết không xong rồi, vội vàng nói: “Công tử, sao có thể là cậu sai được, là mình không đúng, không nên bắt cậu cược."
Lê An An không vừa ý nói: “Hứa Tịnh, sao cậu có thể nói như vậy, cái này làm sao tính là đánh cược, đây cùng lắm chỉ là lời tiên đoán chuẩn thôi."
“Hóa ra là như vậy."
Mặc Khuynh Thành nâng cằm lên, suy nghĩ một phen, sau đó liền dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, rút lấy hai tờ Chủ tịch Mao trong tay Lê An An, tốc độ rất nhanh, làm cho người khác hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cuối cùng Lê An An phản ứng kịp, chỉ vào Mặc Khuynh Thành liền gào thét: “MD, Khuynh Thành, sao cậu lại cướp tiền của mình!"
Mặc Khuynh Thành cầm tờ tiền không ngừng quạt, khóe mắt cong lên, ánh mắt liếc xéo, “Đây là tiền của cậu?"
“Đương nhiên là tiền của mình, mình thắng mà!"
“Thực là của cậu?"
Mặc Khuynh Thành hỏi lại lần nữa, sau đó ánh mắt Mặc Dận nhàn nhạt nhìn Lê An An một cái.
“Không phải, không phải của mình, là vừa rồi bọn mình nhặt được ở trên mặt đất, Khuynh Thành, vận khí của cậu thật tốt, vừa mới khai giảng đã nhặt được hai trăm, khẳng định sau này cậu nhất định là tiền vào cuồn cuộn!"
Hứa Tịnh bên cạnh nghe được lời này, không tự giác kéo ra khoảng cách, gia hỏa kia là ai, cô tuyệt đối không quen.
Mặc Khuynh Thành cũng không làm khó cô ấy, hài lòng nói: “Một khi đã như vậy, hôm nay mình mời khách, đến lúc đó hai cậu đừng khách khí."
Khóe miệng Lê An An cứng ngắc, nói: “Yên tâm đi, bọn mình tuyệt đối không khách khí." Nhất định phải đem hai trăm kia ăn trở về, không, là tăng gấp đôi!
“Ai, công tử, sao cậu mang nhiều đồ như vậy." Lại mang cả chăn đến rồi.
Mặc Khuynh Thành liền vuốt tay, nhớ lại ngày hôm qua người Mặc gia bắt đầu không ngừng thu thập hành lý cho cô, không chỉ là một lần mua một đống quần áo, còn đi xung quanh siêu thị mua đồ dùng hàng ngày giống như mua hết, thậm chí đến chăn cũng là bảo người ta đặc biệt đưa đồ mới ra, lại vừa ấm vừa dày.
“Không nhiều lắm, còn chưa đến một nửa."
Hai người kinh ngạc trừng mắt, đống này đầy đất vậy mà còn chưa đến một nửa? Rốt cuộc người Mặc gia chuẩn bị nhiều cỡ nào!
Mặc Dận nhìn đồng hồ, hỏi: “Phòng hai người dọn dẹp xong chưa?"
“Đã dọn dẹp xong rồi."
“Mấy đồ kia cứ để chỗ hai người trước."
“Không thành vấn đề."
Sau đó Mặc Dận cuộn tay áo lên, trước tiên cầm chổi quét sạch sẽ phòng, sau đó cầm một chậu nước, đem khăn lau đã chuẩn bị trước làm ướt, sau đó vắt khô, chà lau trên giường, bàn học cùng ngăn tủ, bộ dáng cần cù khiến Lê An An hâm mộ.
Cô ấy tiến đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành, cậu tìm đối tượng tốt đấy, anh cả Mặc giỏi văn giỏi võ, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, thể lực tuyệt đối rất khỏe, sau này cuộc sống gia đình nhất định đạt tiêu chuẩn."
Hứa Tịnh cũng nói: “Đúng vậy, công tử, anh cả Mặc tốt như vậy, hơn Tô Thụy kia nhiều, phải nắm chắc cẩn thận."
Mặc Khuynh Thành không cho là đúng nói: “Yên tâm, cho dù mình không nắm chắc, anh ấy cũng sẽ không rời khỏi mình."
Hai người: “..."
Loại ghét bỏ này còn hơn khoe cẩu lương.
Rất nhanh, Mặc Dận đã dọn xong phòng, đem vài thứ kia xách trở về phòng.
Mặc Khuynh Thành nhìn đến anh còn muốn tiếp tục giúp cô sắp xếp, vội vàng chặn lại nói: “Dận, còn lại để tự em làm."
Mặc Dận tay không ngừng động tác, “Cục cưng, màn treo như thế nào?"
“Không biết."
“Biết gấp chăn thế nào không."
“Không biết."
“Nào biết đặt mấy thứ này ở đâu mới không đá đến?"
“Không biết."
“Vậy em định làm thế nào?"
Mặc Khuynh Thành không cho là đúng nói: “Em ở ký túc xá là vì muốn học mấy cái này, nếu là anh làm hết toàn bộ cho em, em đây còn không bằng trực tiếp học ngoại trú."
Mặc Dận: “Đứa ngốc, anh mà không làm một lần, em làm sao biết treo lên như thế nào, chăn gấp như thế nào, đồ đạc để ở đâu."
“Nhưng nếu anh đều làm hết mấy thứ này, sau này còn không phải là cái gì cũng sẽ không làm."
Mặc Dận thầm than một tiếng, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy được cục cưng càng cục cưng càng lộ ra ngốc ngếch đáng yêu, đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.
Kiên nhẫn giải thích nói: “Cục cưng, màn này về sau em phải tháo xuống, chăn này mỗi ngày đều gấp lại, sau này toàn bộ cũng là em sắp xếp, những thứ này anh cũng chỉ có thể giúp em một lần."
“Cho nên anh muốn cướp đi lần đầu tiên của em?"
Dát!
Hai người ở bên cạnh chấn kinh, Mặc Dận gật đầu nói: “Anh hi vọng sau này của em, đều do tự tay anh dạy, mà tất cả lần đầu tiên của em, đều là anh làm."
Mặc Khuynh Thành hơi chút ghét bỏ nói: “Nhiều lần đầu tiên như vậy, anh thật tham lam."
Mặc Dận mỉm cười, không che giấu nội tâm của mình, thật sự hỏi: “Vậy cục cưng nguyện ý cho anh nhiều lần đầu tiên không?"
Mặc Khuynh Thành trầm tư một phen, sau đó nói: “Anh đã là người đàn ông của em rồi, như vậy lần đầu tiên của anh cũng chỉ được là của em."
“Đương nhiên."
“Vậy được rồi, bản công tử liền từ bi hài lòng nguyện vọng nho nhỏ này vậy."
“Đa tạ công tử."
Mặc Khuynh Thành nghe xưng hô như thế, không vừa ý nói: “Gọi công tử gì nữa, gọi phu quân."
Mặc Dận: “Đến ngày nào đó hậu cung của em chỉ có một mình anh thì sẽ gọi."
Mặc Khuynh Thành liếc mắt nhìn anh một cái, a, vậy mà lại ôm suy nghĩ như vậy, chỉ là...
“Này rất không có khả năng, nhưng em có thể đáp ứng chỉ cùng anh một mình bốp bốp bốp."
Ánh mắt Mặc Dận có chút nguy hiểm, chỉ cùng anh một mình bốp bốp bốp, chẳng lẽ trước còn muốn cùng người khác? Là Tô Thụy kia? Hay còn có tình địch mà anh còn không biết đến?
Không khí bên này phả ra, không khí cách đó không xa lại là mây đen dầy đặc, mũi tên đồng loạt đâm vào ngực hai người kia.
Lê An An: [Hứa Tịnh, hai người này có phải coi nhẹ tồn tại của chúng ta hay không?]
Hứa Tịnh: [... Chắc là vậy đi.]
[Cái gì mà chắc là, rõ ràng là thẳng thừng coi nhẹ!]
[An An, bình tĩnh chút, không phải cậu đã quen rồi mà?]
[Loại chuyện này, cho dù mình đồng da sắt cũng không chịu được, ăn cẩu lương này, tâm lực tiều tụy!]
[Cũng không khoa trương như vậy chứ, chỉ là thời điểm hai người kia ở chung một chỗ chúng ta không chen vào được mà thôi.]
[Đây là mà thôi? Thời điểm ăn cơm một người cho ăn một người được cho ăn, hành lý có người xách, bị thương còn hiểu được ngược những người khác để cho Khuynh Thành vui vẻ, này thật sự liền là mà thôi?]
[Lúc bị thương ấy mình cũng ở đó, kỳ thật mình cảm giác ăn cháo vài ngày lại vẫn rất tốt, mụn trên mặt mình đã ít đi rất nhiều.]
[Hứa Tịnh, rốt cuộc cậu là người của ai.]
[... Công tử.]
[Giữa chúng ta không có tình cảm rồi!]
[Công tử là miếng cơm manh áo.]
[...Hình như có chút đạo lý.]
[Mỗi lần cậu nghĩ muốn gì công tử đều mua tới.]
[...Có chuyện này sao?]
[Tuy công tử tìm rất nhiều kì tài về, nhưng cậu cũng rất kỳ tài.]
[...Hứa Tịnh, cậu thật táo bạo.]
[An An, ăn chút cẩu lương, có thể đổi về nhiều Chủ tịch Mao như vậy, cậu lại vẫn oán giận cái gì.]
[Mình sai...]
Cuồi cùng, công việc sắp xếp đồ vẫn là Mặc Dận tự mình ra tay, không đến nửa giờ, căn phòng liền rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn không có cảm giác ảm đạm như trước.
Hai bên màn, được móc chuyên dụng giữ lấy, phía dưới chiếu trên giường, lại vẫn còn có một lớp đệm thật dầy, ở chỗ gối đầu bên kia, chăn được gấp thành miếng đậu phụ, bàn học dưới giường, đặt hai cậu xương rồng nhỏ, trên giá, một tầng đặt sản phẩm dưỡng da chỉnh tề ngăn nắp, còn tầng ở trên, là để sách vở mới.
Dưới cùng bàn học, đặt hai chậu nhựa lớn nhỏ khác nhau, duy nhất không có sắp xếp, chỉ còn lại một vali không có mở ra.
Hai người giật mình nhìn tốc độ dọn dẹp thần tốc này, nhất thời mặc cảm, nhất à miếng đậu phụ kia, có góc cạnh, hoàn toàn không giống với chiếc chăn mình gấp kia.
“Anh cả Mặc, gấp cái này như thế nào, thật lợi hại." Lê An An không tự chủ được phát ra tiếng than thở.
Mặc Dận nhàn nhạt nói: “Chờ em luyện quân sự xong, em cũng sẽ biết gấp thôi."
Học quân sự!
Một tiếng sét đánh tỉnh Lê An An, cô cả kinh kêu một tiếng, “Quân sự, em vậy mà quên còn có luyện quân sự diệt sạch nhân tính! Làm sao bây giờ, các cậu có chuẩn bị kem chống nắng các kiểu chưa?"
Mặc Khuynh Thành nhìn về phía đống sản phẩm dưỡng da, “Mẹ đều đã chuẩn bị cho mình rồi, nếu cậu chưa chuẩn bị, có thể dùng cùng mình, một lọ rất lớn."
Lê An An vừa nghe, kích động đánh về phía Mặc Khuynh Thành.
Mặc Dận lôi kéo, cô chụp hụt.
Cô cũng không ngại, “Khuynh Thành, cậu thật sự là quá tốt!"
Mặc Khuynh Thành toét miệng, nói: “Trước cậu với Hứa Tịnh không ngừng truyền ánh mắt, không phải là nói mình tốt."
Hai người: “..."
Không phải cô mới vừa rồi tranh với Mặc Dận dọn đồ sao, làm sao có thể biết các cô mờ ám, quả thực là quỷ rồi!
Lê An An: “Khuynh Thành, bọn mình trước đó khi nào có hành động đó, chỉ là trong mắt bọn mình có bụi, cho nên mới khiến cho cậu cảm giác này."
“Là sao?"
Lê An An nháy nháy mắt với Hứa Tịnh, “Hứa Tịnh, cậu nói có phải hay không?"
Hứa Tịnh kéo miệng, khóe mắt giật giật một phen, vì sao thời điểm bản thân bị hắc vẫn còn không thể tha cho cô!
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nói: “Đúng vậy."
---Vạch phân cách---
Mặc Khuynh Thành nháy nháy mắt Mặc Dận bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Làm sao An Nhiên lại nằm trên đất đầy cát vậy?"
Mặc Dận: Mặc kệ cô ấy, không phải là sinh không thể yêu rồi chứ.
An Nhiên nằm trên mặt đất yếu ớt giơ tay lên chỉ: Hai người các người không có lương tâm, cái gì mà sinh không thể yêu, lão tử đau khổ như vậy, đồng tình với cẩu mị! Uổng công tôi vất vả đánh chữ như vậy, kết quả lại hồi báo tôi như vậy, thật là lòng lang dạ sói!
Mặc Dận liếc nhìn cô ấy một cái: Cô cần đồng tình sao? A..., tôi đây đồng tình cô.
An Nhiên: MD cái tổ tông nhà cậu, cậu liền như vậy bỏ qua cho tôi? Cũng không nhìn xem ai là mẹ ruột cậu, lão tử phí sức mệt nhọc cho cậu sống hơn một trăm ngày, dù sao cứ vong ân phụ nghĩa như vậy! Lão tử không phục! Lão tử muốn đấu đơn!
Mặc Dận ghét bỏ nhìn thoáng qua: Cô tiều tụy vì bệnh trực tiếp uống hai bình nước thuốc lớn đến nấc lên, lại vẫn còn muốn một mình đấu với tôi? A...
An Nhiên: A cái đầu cậu, nguyền rủa cậu dục hỏa tập thân, không thể thoải mái.
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên