Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 10: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Văn gia.
“Ọe, ọe..."
Văn Tư Tư ngẩng đầu, nhìn gương mặt trắng xanh của mình qua gương, một tia hoảng sợ xuất hiện trong đáy mắt cô ta.
Sao lại thế này, vì sao lại như vậy?
“Cốc cốc cốc."
“Tiểu thư, cô làm sao vậy?"
Văn Tư Tư vội vàng chỉnh trang lại, sau đó mở cửa, nói: “Tiểu Lệ, làm sao vậy?"
Tiểu Lệ nhìn trên mặt cô ta không hề có một chút không đúng nào, vẫn giống như ngày thường, chẳng lẽ là do cô nghe lầm rồi hả?
“Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Văn Tư Tư nghi hoặc hỏi: “Tôi làm sao đâu?"
Tiểu Lệ: “Không có gì, tiếu thư, điểm tâm đã xong."
“Được, chúng ta xuống thôi."
Tiểu Lệ xoay người rời khỏi căn phòng, có lẽ thật sự là cô nghe lầm rồi.
Văn Tư Tư nháy mắt liền đóng cửa lại, kinh hoảng nhìn bụng bằng phẳng của mình.
Chuyện xảy ra tuần trước cô ta sớm đã quên, bây giờ tràn ngập ở trong hạnh phúc. Cha mẹ hai bên đang thương lượng thời gian đính hôn, cô ta mỗi ngày đều cảm nhận được quan tâm của Tô Thụy đối với mình, nhưng mà, toàn bộ việc xảy ra ngày hôm nay làm cô ta trở tay không kịp.
Cô ta không dám nhớ tới ai đó, đúng là chỉ có một lần, trong lòng rõ ràng, như vậy khả năng rất lớn.
Thời điểm ăn điểm tâm, cô ta vẫn mất hồn mất vía.
Văn Xương: “Tư Tư, thời điểm ăn cơm cần phải chuyên tâm."
Văn Tư Tư quấy quấy cháo trong chén, không nói một lời.
Đổng Trân hỏi: “Tư Tư, có phải điểm tâm không hợp khẩu vị không?"
Văn Tư Tư vẫn như cũ không nói gì.
“Ầm."
“Văn Tư Tư, thái độ này của con là có ý gì!"
Văn Tư Tư hoảng sợ, sắc mặt vốn đã không tốt hiện giờ trực tiếp trở nên trắng bệch.
“A, cái gì?"
Văn Xương cau mày, không vui hỏi: “Văn Tư Tư, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì."
Văn Tư Tư lại nở nụ cười cho là rực rỡ nhất, nói: “Cha, con không sao." Sau đó còn nói: “Con ăn xong rồi, con ra ngoài đây."
Hai người trên bàn cơm nhìn bóng lưng cô ta lảo đảo rời đi, trong lòng nghi ngờ càng ngày càng nặng, rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy.
Bệnh viện nhân dân số một Đế Đô.
Văn Tư Tư rời khỏi Văn gia liền đến nơi này.
Nhìn chữ màu đỏ to đùng treo ở cửa lớn, cô ta rất lâu không bước chân nổi để đi vào.
Lục Cửu vừa đến bệnh viện nhìn thấy bộ dáng cô ta thất hồn lạc phách như vậy, đi lên trước hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô đến đây tìm bác sĩ hả?"
Văn Tư Tư nghe thấy tiếng vội quay đầu, cô ta không biết trên đời thậm chí có người thông minh không. Anh ta đeo mắt kính gọng đen, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong mắt trong mắt đầy rẫy quan tâm, không có một chút đồng tình nào, làm cho cô ta không cảm thấy được chút không chịu nổi.
“Tôi, tôi đến tìm bác sĩ."
Lục Cửu tiếp tục hỏi: “Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Văn Tư Tư do dự, cô ta không biết vì sao không muốn để người gặp cô ta lần đầu tiên có ấn tượng không tốt với mình, nhưng mà cô ta xác thực cần một bác sĩ.
“Tôi đến khám phụ khoa."
Lục Cửu nói: “Vào cửa trước đăng ký, phụ khoa ở tầng ba, đừng đi sai."
Nói xong, anh ta liền chạy bộ thẳng tiến vào bệnh viện.
Văn Tư Tư nhìn anh ta, có chút mất mác, cô ta còn chưa biết tên của anh là gì...
Nhưng mà cô ta không biết, lúc Lục Cửu xoay người, tay phải đẩy đẩy gọng kính, trong mắt đều là không kiên nhẫn, quả nhiên phụ nữ là phiền toái nhất.
Văn Tư Tư đăng kí xong, liền đi lên tầng ba.
Kết quả kiểm tra cực kì nhanh chóng, trên tay cô ta cầm kết quả kiểm tra, bên tai nghe tiếng bác sĩ chúc phúc.
“Chúc mừng, cô đã mang thai, thời gian hai tuần, hiện tại đứa nhỏ còn bé, ba tháng đầu cô phải cẩn thận, còn có..."
“Tôi muốn phá nó."
Văn Tư Tư trực tiếp cắt ngang lời bác sĩ nói, cô ta không thể giữ đứa bé này, đứa bé này là cơn ác mộng. Cô ta tuyệt đối không thể giữ lại!
Trương Bích sửng sốt một giây, sau đó khuyên nhủ: “Tôi biết dưới độ tuổi của cô, đột nhiên có con rất khó chấp nhận được, nhưng mà trước kia cô mới sảy thai rồi, nếu phá cái thai này đi, sau này tỉ lệ mang thai sẽ rất nhỏ."
Hai tay Văn Tư Tư nắm chặt, trong lòng cuồng phong tác loạn.
Tỉ lệ mang thai thấp, không phải nghĩa là sau này cô ta không khả năng mang thai lại, vậy cho dù cô ta lên làm nữ chủ nhân Tô gia, nhưng không thể sinh đẻ được, vị trí của cô ta còn có thể ổn định sao?
Trương Bích nhìn cô ta hoàn toàn không nghĩ cách, đề nghị nói: “Cô trở về suy nghĩ vài ngày đi."
“Cảm ơn bác sĩ."
Trương Bích nhìn bộ dáng của cô ta, thầm than một tiếng, con gái hiện nay, toàn làm xằng bậy.
Rời khỏi bệnh viện Văn Tư Tư từ từ đi trên đường.
Bầu trời dần dần bọ mây đen bao lấy, ầm một tiếng sấm vang lên mang theo gió lớn, lá cây rơi xuống, thổi bay góc áo của mọi người.
“Đi mau, trời sắp mưa rồi."
“Tí tách, tí tách..."
Văn Tư Tư dừng bước lại, mọi người ở khắp nơi không ngừng chạy qua đụng vào người cô ta, bọn họ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ta, sau đó tiếp tục tìm nơi trú mưa.
“Ầm ầm."
“Rầm."
Nếu nói vài giọt mưa vừa rồi là báo hiệu trời sắp mưa, thì nước mưa giờ trút xuống như xối xả là điên cuồng rửa sạch bụi bẩn thành phố.
Văn Tư Tư vốn là chỉ hơi ướt một chút quần áo, dưới một giây sau, nhát mắt liền ướt đẫm.
Thiên nhiên như là bất mãn với con người, cho nên mới trút trận mưa lớn như vậy, tất cả mọi người chưa kịp trú mưa, đều đã cảm nhận được trận mưa to này, không hề lưu tình chút nào gây ra đau đớn trên người.
“Trận mưa hôm nay làm sao vậy, đau quá!"
“Đúng vậy, nhưng mà cậu xem, có người ngốc nghếch đứng bất động ở kia kìa."
“Đầu năm nay người ngốc rất nhiều, cậu quan tâm cô ta làm gì, nhanh đi, không dễ bị cảm."
“Đúng đúng đúng, chúng ta nhanh đi thôi."
Văn Tư Tư không quản những người đó nói cái gì, chỉ nghe đến hai chữ, cảm mạo.
Cảm mạo, cảm mạo rất tốt, ông trời, trời mưa thêm một trận nữa đi, tốt nhất làm cho đứa nhỏ này mất đi!
Thời tiết như vậy, mưa như vậy, khiến cho cô ta nghĩ tới toàn bộ cái đêm hôm đó.
“Ha ha ha."
“MD, trời mưa như vậy còn đứng ở đó, cô bị thần kinh hả!"
Tiếng chửi rủa càng làm cho Văn Tư Tư cười điên cuồng, cô ta mở hai tay ra, nhìn lên bầu trời, hét: “Mưa đi, mưa lớn một chút! Nhanh xuống đi!"
“Đồ điên!"
“Chúng ta cách xa cô ta ra một chút!"
Văn Tư Tư xoay tròn trong mưa, mỗi một giọt mưa rơi lên trên thân thể cô ta, trong lòng cô ta càng thống khoái.
Nghiệt chủng, mày nhanh đi đi, nhanh rời khỏi cô!
Nước mưa rơi chậm lại!
Cô ta không cho rằng chuyện đêm đó trở thành vết nhơ cả đời cũng không rửa được, cô ta là Văn gia đại tiểu thư, là nữ chủ nhân Tô gia, đứa con của cô ta chỉ có thể là cùng Tô Thụy sinh ra!
Cô ta đứng dưới trời mưa hơn một giờ, cuối cùng không kiên trì nổi ngã xuống.
Một chiếc xe đen có rèm che dừng lại bên cạnh cô ta, từ chỗ lái phụ bước ra một người đàn ông mặc đồ đen, ngồi xổm xuống kiểm tra.
“Tiểu thư, cô ta không có việc gì."
Văn Cẩm nhìn về phía Văn Tư Tư đang nằm trên mặt đất, hỏi: “Cô ta làm sao vậy?"
“Cô ta mang thai rồi." Nói xong, đem kết quả kiểm tra của bệnh viện đưa cho cô.
Văn Cẩm không nhận, trào phúng nhìn kết quả, sau đó dời tầm mắt đi.
“Dơ bẩn như vậy anh còn dám đưa đến trước mặt tôi?"
Đối phương vừa nghe xong, làm bộ muốn ném kết quả xuống.
“Đợi một chút."
Văn Cẩm xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn này, là Văn Chấn trước khi rời đi đã cho cô.
“Anh đem tờ kết quả kia cất kỹ, về sau có lẽ sẽ có tác dụng."
“Vâng ạ."
Văn Cẩm còn nói: “Đưa cô ta tới bệnh viện, nhớ kỹ, đứa trẻ trong bụng cô ta nhất định phải bình yên vô sự."
“Đã rõ, tiểu thư."
Văn Tư Tư không biết bản thân như thế nào nữa, chỉ nhớ rõ cô ta đứng ở trong mưa, sau đó té xỉu, sao lại ở nơi này được?
“Cô gái, cô tỉnh rồi?" Hộ sĩ đang chuẩn bị thay thuốc cho cô ta, lại phát hiện cô ta đã tỉnh.
Văn Tư Tư mở miệng, lại phát hiện cổ họng như bị dao cắt qua.
Hộ sĩ cực kỳ tri kỷ lấy chén nước ấm đưa tới trước mặt cô ta.
Văn Tư Tư mỉm cười với cô ấy, cầm chén nước vội vàng uống xuống.
Một ly tiếp xuống, cô ta cảm giác tốt hơn nhiều, mới mở miệng nói: “Cảm ơn, xin hỏi, là ai đưa tôi tới?"
Hộ sĩ: “Là một vị mặc tây âu đen, anh ta đưa cô đến xong liền đi, tôi cũng không rõ ràng lắm anh ta là ai."
Phải không?
Văn Tư Tư sờ sờ bụng bằng phẳng, nghĩ thầm, rằng đứa nhỏ này nên là không còn rồi.
Cô ta hỏi: “Chị hộ sĩ, chị có biết tôi, tôi..."
Hộ sĩ nhìn bộ dáng của cô ta, nói: “May mắn là người đàn ông kia đưa cô tới đúng lúc, nếu không thì đứa trẻ trong bụng đã không còn."
Vẫn còn?
Nghiệt chủng này vậy mà vẫn còn?
Văn Tư Tư như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp sửng sốt.
Hộ sĩ tiếp tục nói: “Cô đó, tuổi còn nhỏ cũng không biết bảo vệ bản thân, nếu đứa trẻ không còn, ảnh hưởng rất nhiều đối với thân thể, cô lại đâu lòng, hiện tại cô cứ ngoan ngoãn ở bệnh viện đi, bác sĩ nói đợi sức khỏe cô ổn định rồi hãy xuất viện..."
Văn Tư Tư sững sờ hoàn toàn mặc kệ hộ sĩ nói gì, cũng không phát hiện hộ sĩ rời đi lúc nào, trong đầu cô ta chỉ có một tiếng vọng: Nghiệt chủng vẫn còn, cô ta nên làm cái gì bây giờ!
Lần này là cô ta thật không có chủ ý, cô ta không tìm thấy bất kì kẻ thương lượng nào, nhưng mà thời gian kéo ra càng lâu, đứa trẻ sẽ càng lúc càng lớn, khả năng bị phát hiện sẽ lớn hơn, cô ta còn chưa gả cho Tô Thụy, cô ta còn chưa đuổi người Văn gia bắt bạt cô ta đi, cô ta còn chưa...
Không được! Đứa trẻ này nhất định không thể giữ lại!
Trong mắt Văn Tư Tư hiện lên một ánh ngoan độc, cho dù sau này cô ta không có khả năng mang thai, cô ta cũng không thể chặt đứt tương lai phía trước.
Cô ta còn trẻ, cô ta còn bó chuyện lớn việc cần hoàn thành, cô ta không thể đình chỉ ở trong này, không thể!
“Tư Tư, con mau để cha nhìn xem con thế nào?"
Tiếng của Tô Ngạo vang lên từ cửa.
Văn Tư Tư vội vàng thu lại cảm xúc đáy mắt, có chút kinh ngạc nói: “Cha, sao cha lại tới đây?" Nhìn đến Tô Thụy bên cạnh Tô Ngạo, cảm thấy căng thẳng, làm sao tất cả bọn họ lại tới đây?
Tô Ngạo có chút trách cứ nói: “Con nói sao chúng ta lại đến đây, thật là, mưa to như vậy cũng không biết chạy đi trú, giờ tốt rồi, trực tiếp vào bệnh viện luôn rồi."
Vẻ mặt Văn Tư Tư thật có lỗi, “Cha, thật xin lỗi, con cũng không biết tại sao bản thân có thể yếu như vậy."
Tô Ngạo: “Giải thích làm gì, chúng ta rất nhanh sẽ là người một nhà, nhưng mà con mang thai lúc nào mà không nói với chúng ta?"
Hồi hộp!
Bọn họ biết rồi!
Văn Tư Tư có chút kích động nói: “Thật xin lỗi, cha, anh Thụy, con cũng là mới phát hiện vào buổi sáng, mới đến bệnh viện nhìn xem, vốn muốn trở về đợi thời điểm thích hợp rồi nói trước mặt mọi người, ai ngờ..."
Tô Ngạo sờ sờ tay cô ta, trấn an: “Ta biết ta biết, lần này không tồi không có gặp chuyện không may nào, cha sẽ bảo mẹ con nấu canh cho, trong khoảng thời gian này con liền tĩnh dưỡng tốt vào, không cần nghĩ tới cái khác."
“Cảm ơn cha."
“Được rồi, Thụy nhi, con với Tư Tư, ta đi trước vậy."
“Được."
Tô Thụy trực tiếp ngồi ở trên giường, gắt gao nhìn Văn Tư Tư không nói gì.
Văn Tư Tư tim đập rộn lên, lại vẫn làm bộ vô tội hỏi: “Anh Thụy, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Tô Thụy hỏi: “Tư Tư, đứa trẻ này, là của anh sao?"
“Oanh."
Văn Tư Tư khó có thể tin được nhìn anh ta, làm bộ như đả kích, “Anh, anh Thụy, không nghĩ tới em trong mắt anh lại là người như vậy sao, anh, nếu anh không tin em, vậy anh đi đi."
Nói xong, cô ta liền nghiêng người đưa lưng về phía Tô Thụy.
Tô Thụy nhìn bóng lưng của Văn Tư Tư, trong lòng vô cùng phức tạp.
Không phải là anh nghi ngờ, mà là bọn họ rất lâu rồi không ân ái, nhớ rõ lần cuối là tuần trước, nhưng vì sao tuần sau kiểm tra liền có thai rồi, chẳng lẽ hiện tại kỹ thuật y học phát triển như vậy sao?
Đột nhiên, nghe được tiếng khóc ròng, anh trực tiếp vứt bỏ những suy nghĩ đó, đem Văn Tư Tư ôm vào trong ngực.
“Tư Tư, thực xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên nghi ngờ em, em đánh anh mắng anh cũng được, đừng khóc, khóc như vậy làm anh đau lòng."
Văn Tư Tư không nói lời nào, để nước mắt tùy ý rơi xuống.
Như vậy cô ta khiến Tô Thụy càng thêm ảo não, rốt cuộc mình đang nghi ngờ cái gì, Văn Tư Tư không phải chỉ yêu một mình mình sao, làm sao cơ thể làm chuyện có lỗi với mình được, Tô Thụy, mày vẫn còn là đàn ông sao?
Anh ta nói: “Tư Tư, em không cần không để ý anh, anh thật sự biết sai rồi, tron khoảng thời gian này phát sinh nhiều chuyện như vậy, anh thật sự..."
Văn Tư Tư trực tiếp ngăn miệng của anh ta lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt nhìn anh ta, “Anh Thụy, em đều biết hết, em rất hiểu."
“Tư Tư..."
“Anh Thụy..."
Hai người gắt gao ôm lấy nhau cùng một chỗ, trên mặt Tô Thụy mang theo ý cười, mà anh ta lại không nhìn thấy đối phương, Văn Tư Tư yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
***
Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.
“Khuynh Thành, Khuynh Thành, không xong rồi!"
Mặc Khuynh Thành đang nghiên cứu kịch bản nghe được tiếng lo lắng của Lê An An, hỏi: “Làm sao vậy?"
Lê An An thở hổn hển, nói: “Sao cậu còn bình tĩnh như vậy, người của công ty chúng ta bị cắt đi rồi!"
Cắt đi?
Mặc Khuynh Thành: “Có ý gì?"
Lê An An hít sâu, đem đại khái chuyện xảy ra một hơi nói xong.
Hóa ra, trước khi minh tinh công ty đi tới chỗ ký hợp tác, đột nhiên bị cho hay là không cần đến, bên kia tình nguyện bội ước, cũng không nguyện dùng bọn họ, về sau rất không dễ dàng mới nghe được, là bởi vì bọn bọ đắc tội với người khác.
Mặc Khuynh Thành nghe thế, cười một tiếng, từ khi mở công ty tới giờ, muốn nói đắc tội, còn có năng lực lớn như vậy, có lẽ chỉ có Cát Thiên bang chủ Cát Bang thôi, chỉ là cô thật sự xem nhẹ ông ta rồi, trước khi phỏng vấn ông ta không có tới phá hoại, kết quả là đợi cô ở đây.
Chỉ là, chẳng lẽ ông ta không biết, mấy cái ký ước kia có bội ước, tiền bội ước cũng phải gấp ba, như vậy cũng tốt, người phía dưới không cần làm việc, không công được nhiều tiền bạc đến như vậy.
Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành tươi cười, tức giận nói: “Khuynh Thành, cậu sao lại vẫn còn cười vậy, còn như vậy tiếp, ai còn dám tìm công ty của chúng ta!"
Mặc Khuynh Thành cho cô một ánh mắt “An tâm đừng nóng nảy vội", nói: “An An, cậu trước nói với những người đó, tạm thời không cần làm việc, chúng ta trực tiếp đi chơi vài ngày."
Lê An An trực tiếp lấy điện thoại cầm tay ra tuyên bộ liên tiếp tin tức, sau đó thu điện thoại lại, nói: “Được rồi, nói cho mình nghe một chút đi."
Mặc Khuynh Thành cực kỳ hài lòng hiện tại cô ấy không cần hỏi mình trước nguyên nhân rồi mới truyền đạt tin tức.
Cô nói: “Cát Thiên muốn để cho chúng ta lộn xộn, nếu là chúng ta không làm như vậy, ông ta tự động đưa tiền bạc cho chúng ta, chúng ta liền mang lương đi nghỉ ngơi thật tốt."
Lê An An vừa nghe, ánh mắt nhất thời sáng lên!
Cô đúng là đã lâu không có nghỉ ngơi, thi vào trường đại học xong, vốn đã vẽ ra một chuyến du lịch hoàn hảo đều bị Mặc Khuynh Thành một câu liền hủy bỏ, cả ngày căng mềm ở trong công ty làm liên tục, giờ tốt rồi, không cần lo lắng không có thời gian đi chơi, cũng không cần lo lắng không đủ tiền.
Nghĩ như vậy, bọn họ thật đúng là muốn cảm ơn Cát Thiên “Khẳng khái trợ giúp"!
Vì thế, trên dưới công ty đều biết lãnh đạo muốn tập thể đi chơi vài ngày, dẫn đến loại tình huống này thật sự phải cảm ơn Cát Bang chủ, làm cho bọn họ đối với ông ta thật sự mang ơn.
“Thật tốt quá, mỗi ngày mệt sống mệt chết, cuối cùng cũng có cơ hội đi chơi rồi."
“Nên là cảm ơn Cát Bang đó, ngay từ đầu tôi còn lo lắng bọn họ khiến cho chúng ta không công tác tiếp được, công tử sẽ trách tội chúng ta, không nghĩ tới công tử trực tiếp cầm tiền bội ước để cho mọi người cùng nhau đi du lịch, quả thực thật tốt quá!"
“Không sai, công tử bình thường rất tốt, cô ấy không chỉ yêu cầu chúng ta lao động vui chơi kết hợp, còn nói nhất định phải đối tốt với bản thân một chút, mấu chốt nhất là, hiệp ước không biến thái như những công ty khác, đãi ngộ cho chúng ta đều khiến người khác hâm mộ."
“Cậu nói đúng tình huống tôi cũng đã gặp qua, hiện tại tất cả mọi người đều ghen tị tôi có thể đi vào công ty của công tử, còn hỏi khi nào công ty thiếu người."
“Cậu nói với bọn họ thế nào? Tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào."
“Tôi nói thẳng là toàn bộ xem ý tứ của công tử, tôi chỉ là người làm công, huống hồ công tử có Đại trang viên, bọn bọ đều nguyện ý làm việc không công cho công tử, quan trọng hơn là, không được hai lòng, không cần lo lắng sẽ đi ăn máng khác."
Mặc Khuynh Thành ở xa nhìn đám người bọn họ nói chuyện, cô suy nghĩ, bản thân có thật sự cho bọn họ đãi ngộ tốt như vậy sao?
Lê An An trực tiếp đề cao âm lượng, nói: “Các người ở trong này nói cái gì vậy?"
Mấy người vừa thấy quản lý cấp cao ở phía sau đều đã ở đây, đến cả nhân vật chính đều đã đứng ở đằng kia nhìn bọn họ nồng nhiệt rồi.
“Công, công tử khỏe."
Mặc Khuynh Thành vô tội nhìn về phía Lê An An, “Mình khủng bố như vậy sao?" Lá gan vừa rồi bọn họ thảo luận sau lưng cô đã đi đâu hết rồi.
Lê An An thẳng mắt trợn trắng, “Cậu không khủng bố, trong mắt bọn họ, cậu chính là một vị thần, bọn họ nhìn thấy cậu kích động đến nỗi không biết cha mẹ họ là ai nữa rồi."
“An An, mình đột nhiên phát hiện không thể để cho cậu làm công tác tuyên truyền."
Mặc Khuynh Thành đột nhiên nghiêm túc lệnh Lê An An sửng sốt.
“Vì sao?" Cô cảm thấy được bản thân đã làm cực kì tốt.
“Bởi vì cậu khiến cho người khác cảm thấy được cậu là cha mẹ của bọn họ."
“Ha ha..."
Lê An An giương nanh múa vuốt về phía Mặc Khuynh Thành, “Được lắm, cậu cũng dám cười nhạo mình, Khuynh Thành, lá gan cậu càng lúc càng lớn rồi đấy!"
Mặc Khuynh Thành thoải mái tránh thoát, trên mặt mang theo đương nhên, “Lá gan không lớn ai dám để cho bọn cậu làm xằng làm bậy một năm."
MD!
Tới cùng là ai bốc đồng trực tiếp rời đi đem công ty vứt cho bọn họ! Là ai chỉ biết tìm cho bọn họ một đống lớn thiên tài mới trở về! Hiện tại ai mắt cũng không chớp nói thẳng là bọn bọ làm xằng làm bậy!
Bọn họ cảm giác tức giận đến toàn thân, làm sao có thể có người không biết xấu hổ đến như vậy.
Lê An An cảm thấy được nếu sau cùng lý trí không ngăn cô lại, cô tuyệt đối sẽ trực tiếp xông lên đánh, bản thân lúc trước làm sao có thể nhận thức được Mặc Khuynh
Edit: windy
Văn gia.
“Ọe, ọe..."
Văn Tư Tư ngẩng đầu, nhìn gương mặt trắng xanh của mình qua gương, một tia hoảng sợ xuất hiện trong đáy mắt cô ta.
Sao lại thế này, vì sao lại như vậy?
“Cốc cốc cốc."
“Tiểu thư, cô làm sao vậy?"
Văn Tư Tư vội vàng chỉnh trang lại, sau đó mở cửa, nói: “Tiểu Lệ, làm sao vậy?"
Tiểu Lệ nhìn trên mặt cô ta không hề có một chút không đúng nào, vẫn giống như ngày thường, chẳng lẽ là do cô nghe lầm rồi hả?
“Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Văn Tư Tư nghi hoặc hỏi: “Tôi làm sao đâu?"
Tiểu Lệ: “Không có gì, tiếu thư, điểm tâm đã xong."
“Được, chúng ta xuống thôi."
Tiểu Lệ xoay người rời khỏi căn phòng, có lẽ thật sự là cô nghe lầm rồi.
Văn Tư Tư nháy mắt liền đóng cửa lại, kinh hoảng nhìn bụng bằng phẳng của mình.
Chuyện xảy ra tuần trước cô ta sớm đã quên, bây giờ tràn ngập ở trong hạnh phúc. Cha mẹ hai bên đang thương lượng thời gian đính hôn, cô ta mỗi ngày đều cảm nhận được quan tâm của Tô Thụy đối với mình, nhưng mà, toàn bộ việc xảy ra ngày hôm nay làm cô ta trở tay không kịp.
Cô ta không dám nhớ tới ai đó, đúng là chỉ có một lần, trong lòng rõ ràng, như vậy khả năng rất lớn.
Thời điểm ăn điểm tâm, cô ta vẫn mất hồn mất vía.
Văn Xương: “Tư Tư, thời điểm ăn cơm cần phải chuyên tâm."
Văn Tư Tư quấy quấy cháo trong chén, không nói một lời.
Đổng Trân hỏi: “Tư Tư, có phải điểm tâm không hợp khẩu vị không?"
Văn Tư Tư vẫn như cũ không nói gì.
“Ầm."
“Văn Tư Tư, thái độ này của con là có ý gì!"
Văn Tư Tư hoảng sợ, sắc mặt vốn đã không tốt hiện giờ trực tiếp trở nên trắng bệch.
“A, cái gì?"
Văn Xương cau mày, không vui hỏi: “Văn Tư Tư, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì."
Văn Tư Tư lại nở nụ cười cho là rực rỡ nhất, nói: “Cha, con không sao." Sau đó còn nói: “Con ăn xong rồi, con ra ngoài đây."
Hai người trên bàn cơm nhìn bóng lưng cô ta lảo đảo rời đi, trong lòng nghi ngờ càng ngày càng nặng, rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy.
Bệnh viện nhân dân số một Đế Đô.
Văn Tư Tư rời khỏi Văn gia liền đến nơi này.
Nhìn chữ màu đỏ to đùng treo ở cửa lớn, cô ta rất lâu không bước chân nổi để đi vào.
Lục Cửu vừa đến bệnh viện nhìn thấy bộ dáng cô ta thất hồn lạc phách như vậy, đi lên trước hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô đến đây tìm bác sĩ hả?"
Văn Tư Tư nghe thấy tiếng vội quay đầu, cô ta không biết trên đời thậm chí có người thông minh không. Anh ta đeo mắt kính gọng đen, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong mắt trong mắt đầy rẫy quan tâm, không có một chút đồng tình nào, làm cho cô ta không cảm thấy được chút không chịu nổi.
“Tôi, tôi đến tìm bác sĩ."
Lục Cửu tiếp tục hỏi: “Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Văn Tư Tư do dự, cô ta không biết vì sao không muốn để người gặp cô ta lần đầu tiên có ấn tượng không tốt với mình, nhưng mà cô ta xác thực cần một bác sĩ.
“Tôi đến khám phụ khoa."
Lục Cửu nói: “Vào cửa trước đăng ký, phụ khoa ở tầng ba, đừng đi sai."
Nói xong, anh ta liền chạy bộ thẳng tiến vào bệnh viện.
Văn Tư Tư nhìn anh ta, có chút mất mác, cô ta còn chưa biết tên của anh là gì...
Nhưng mà cô ta không biết, lúc Lục Cửu xoay người, tay phải đẩy đẩy gọng kính, trong mắt đều là không kiên nhẫn, quả nhiên phụ nữ là phiền toái nhất.
Văn Tư Tư đăng kí xong, liền đi lên tầng ba.
Kết quả kiểm tra cực kì nhanh chóng, trên tay cô ta cầm kết quả kiểm tra, bên tai nghe tiếng bác sĩ chúc phúc.
“Chúc mừng, cô đã mang thai, thời gian hai tuần, hiện tại đứa nhỏ còn bé, ba tháng đầu cô phải cẩn thận, còn có..."
“Tôi muốn phá nó."
Văn Tư Tư trực tiếp cắt ngang lời bác sĩ nói, cô ta không thể giữ đứa bé này, đứa bé này là cơn ác mộng. Cô ta tuyệt đối không thể giữ lại!
Trương Bích sửng sốt một giây, sau đó khuyên nhủ: “Tôi biết dưới độ tuổi của cô, đột nhiên có con rất khó chấp nhận được, nhưng mà trước kia cô mới sảy thai rồi, nếu phá cái thai này đi, sau này tỉ lệ mang thai sẽ rất nhỏ."
Hai tay Văn Tư Tư nắm chặt, trong lòng cuồng phong tác loạn.
Tỉ lệ mang thai thấp, không phải nghĩa là sau này cô ta không khả năng mang thai lại, vậy cho dù cô ta lên làm nữ chủ nhân Tô gia, nhưng không thể sinh đẻ được, vị trí của cô ta còn có thể ổn định sao?
Trương Bích nhìn cô ta hoàn toàn không nghĩ cách, đề nghị nói: “Cô trở về suy nghĩ vài ngày đi."
“Cảm ơn bác sĩ."
Trương Bích nhìn bộ dáng của cô ta, thầm than một tiếng, con gái hiện nay, toàn làm xằng bậy.
Rời khỏi bệnh viện Văn Tư Tư từ từ đi trên đường.
Bầu trời dần dần bọ mây đen bao lấy, ầm một tiếng sấm vang lên mang theo gió lớn, lá cây rơi xuống, thổi bay góc áo của mọi người.
“Đi mau, trời sắp mưa rồi."
“Tí tách, tí tách..."
Văn Tư Tư dừng bước lại, mọi người ở khắp nơi không ngừng chạy qua đụng vào người cô ta, bọn họ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ta, sau đó tiếp tục tìm nơi trú mưa.
“Ầm ầm."
“Rầm."
Nếu nói vài giọt mưa vừa rồi là báo hiệu trời sắp mưa, thì nước mưa giờ trút xuống như xối xả là điên cuồng rửa sạch bụi bẩn thành phố.
Văn Tư Tư vốn là chỉ hơi ướt một chút quần áo, dưới một giây sau, nhát mắt liền ướt đẫm.
Thiên nhiên như là bất mãn với con người, cho nên mới trút trận mưa lớn như vậy, tất cả mọi người chưa kịp trú mưa, đều đã cảm nhận được trận mưa to này, không hề lưu tình chút nào gây ra đau đớn trên người.
“Trận mưa hôm nay làm sao vậy, đau quá!"
“Đúng vậy, nhưng mà cậu xem, có người ngốc nghếch đứng bất động ở kia kìa."
“Đầu năm nay người ngốc rất nhiều, cậu quan tâm cô ta làm gì, nhanh đi, không dễ bị cảm."
“Đúng đúng đúng, chúng ta nhanh đi thôi."
Văn Tư Tư không quản những người đó nói cái gì, chỉ nghe đến hai chữ, cảm mạo.
Cảm mạo, cảm mạo rất tốt, ông trời, trời mưa thêm một trận nữa đi, tốt nhất làm cho đứa nhỏ này mất đi!
Thời tiết như vậy, mưa như vậy, khiến cho cô ta nghĩ tới toàn bộ cái đêm hôm đó.
“Ha ha ha."
“MD, trời mưa như vậy còn đứng ở đó, cô bị thần kinh hả!"
Tiếng chửi rủa càng làm cho Văn Tư Tư cười điên cuồng, cô ta mở hai tay ra, nhìn lên bầu trời, hét: “Mưa đi, mưa lớn một chút! Nhanh xuống đi!"
“Đồ điên!"
“Chúng ta cách xa cô ta ra một chút!"
Văn Tư Tư xoay tròn trong mưa, mỗi một giọt mưa rơi lên trên thân thể cô ta, trong lòng cô ta càng thống khoái.
Nghiệt chủng, mày nhanh đi đi, nhanh rời khỏi cô!
Nước mưa rơi chậm lại!
Cô ta không cho rằng chuyện đêm đó trở thành vết nhơ cả đời cũng không rửa được, cô ta là Văn gia đại tiểu thư, là nữ chủ nhân Tô gia, đứa con của cô ta chỉ có thể là cùng Tô Thụy sinh ra!
Cô ta đứng dưới trời mưa hơn một giờ, cuối cùng không kiên trì nổi ngã xuống.
Một chiếc xe đen có rèm che dừng lại bên cạnh cô ta, từ chỗ lái phụ bước ra một người đàn ông mặc đồ đen, ngồi xổm xuống kiểm tra.
“Tiểu thư, cô ta không có việc gì."
Văn Cẩm nhìn về phía Văn Tư Tư đang nằm trên mặt đất, hỏi: “Cô ta làm sao vậy?"
“Cô ta mang thai rồi." Nói xong, đem kết quả kiểm tra của bệnh viện đưa cho cô.
Văn Cẩm không nhận, trào phúng nhìn kết quả, sau đó dời tầm mắt đi.
“Dơ bẩn như vậy anh còn dám đưa đến trước mặt tôi?"
Đối phương vừa nghe xong, làm bộ muốn ném kết quả xuống.
“Đợi một chút."
Văn Cẩm xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn này, là Văn Chấn trước khi rời đi đã cho cô.
“Anh đem tờ kết quả kia cất kỹ, về sau có lẽ sẽ có tác dụng."
“Vâng ạ."
Văn Cẩm còn nói: “Đưa cô ta tới bệnh viện, nhớ kỹ, đứa trẻ trong bụng cô ta nhất định phải bình yên vô sự."
“Đã rõ, tiểu thư."
Văn Tư Tư không biết bản thân như thế nào nữa, chỉ nhớ rõ cô ta đứng ở trong mưa, sau đó té xỉu, sao lại ở nơi này được?
“Cô gái, cô tỉnh rồi?" Hộ sĩ đang chuẩn bị thay thuốc cho cô ta, lại phát hiện cô ta đã tỉnh.
Văn Tư Tư mở miệng, lại phát hiện cổ họng như bị dao cắt qua.
Hộ sĩ cực kỳ tri kỷ lấy chén nước ấm đưa tới trước mặt cô ta.
Văn Tư Tư mỉm cười với cô ấy, cầm chén nước vội vàng uống xuống.
Một ly tiếp xuống, cô ta cảm giác tốt hơn nhiều, mới mở miệng nói: “Cảm ơn, xin hỏi, là ai đưa tôi tới?"
Hộ sĩ: “Là một vị mặc tây âu đen, anh ta đưa cô đến xong liền đi, tôi cũng không rõ ràng lắm anh ta là ai."
Phải không?
Văn Tư Tư sờ sờ bụng bằng phẳng, nghĩ thầm, rằng đứa nhỏ này nên là không còn rồi.
Cô ta hỏi: “Chị hộ sĩ, chị có biết tôi, tôi..."
Hộ sĩ nhìn bộ dáng của cô ta, nói: “May mắn là người đàn ông kia đưa cô tới đúng lúc, nếu không thì đứa trẻ trong bụng đã không còn."
Vẫn còn?
Nghiệt chủng này vậy mà vẫn còn?
Văn Tư Tư như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp sửng sốt.
Hộ sĩ tiếp tục nói: “Cô đó, tuổi còn nhỏ cũng không biết bảo vệ bản thân, nếu đứa trẻ không còn, ảnh hưởng rất nhiều đối với thân thể, cô lại đâu lòng, hiện tại cô cứ ngoan ngoãn ở bệnh viện đi, bác sĩ nói đợi sức khỏe cô ổn định rồi hãy xuất viện..."
Văn Tư Tư sững sờ hoàn toàn mặc kệ hộ sĩ nói gì, cũng không phát hiện hộ sĩ rời đi lúc nào, trong đầu cô ta chỉ có một tiếng vọng: Nghiệt chủng vẫn còn, cô ta nên làm cái gì bây giờ!
Lần này là cô ta thật không có chủ ý, cô ta không tìm thấy bất kì kẻ thương lượng nào, nhưng mà thời gian kéo ra càng lâu, đứa trẻ sẽ càng lúc càng lớn, khả năng bị phát hiện sẽ lớn hơn, cô ta còn chưa gả cho Tô Thụy, cô ta còn chưa đuổi người Văn gia bắt bạt cô ta đi, cô ta còn chưa...
Không được! Đứa trẻ này nhất định không thể giữ lại!
Trong mắt Văn Tư Tư hiện lên một ánh ngoan độc, cho dù sau này cô ta không có khả năng mang thai, cô ta cũng không thể chặt đứt tương lai phía trước.
Cô ta còn trẻ, cô ta còn bó chuyện lớn việc cần hoàn thành, cô ta không thể đình chỉ ở trong này, không thể!
“Tư Tư, con mau để cha nhìn xem con thế nào?"
Tiếng của Tô Ngạo vang lên từ cửa.
Văn Tư Tư vội vàng thu lại cảm xúc đáy mắt, có chút kinh ngạc nói: “Cha, sao cha lại tới đây?" Nhìn đến Tô Thụy bên cạnh Tô Ngạo, cảm thấy căng thẳng, làm sao tất cả bọn họ lại tới đây?
Tô Ngạo có chút trách cứ nói: “Con nói sao chúng ta lại đến đây, thật là, mưa to như vậy cũng không biết chạy đi trú, giờ tốt rồi, trực tiếp vào bệnh viện luôn rồi."
Vẻ mặt Văn Tư Tư thật có lỗi, “Cha, thật xin lỗi, con cũng không biết tại sao bản thân có thể yếu như vậy."
Tô Ngạo: “Giải thích làm gì, chúng ta rất nhanh sẽ là người một nhà, nhưng mà con mang thai lúc nào mà không nói với chúng ta?"
Hồi hộp!
Bọn họ biết rồi!
Văn Tư Tư có chút kích động nói: “Thật xin lỗi, cha, anh Thụy, con cũng là mới phát hiện vào buổi sáng, mới đến bệnh viện nhìn xem, vốn muốn trở về đợi thời điểm thích hợp rồi nói trước mặt mọi người, ai ngờ..."
Tô Ngạo sờ sờ tay cô ta, trấn an: “Ta biết ta biết, lần này không tồi không có gặp chuyện không may nào, cha sẽ bảo mẹ con nấu canh cho, trong khoảng thời gian này con liền tĩnh dưỡng tốt vào, không cần nghĩ tới cái khác."
“Cảm ơn cha."
“Được rồi, Thụy nhi, con với Tư Tư, ta đi trước vậy."
“Được."
Tô Thụy trực tiếp ngồi ở trên giường, gắt gao nhìn Văn Tư Tư không nói gì.
Văn Tư Tư tim đập rộn lên, lại vẫn làm bộ vô tội hỏi: “Anh Thụy, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Tô Thụy hỏi: “Tư Tư, đứa trẻ này, là của anh sao?"
“Oanh."
Văn Tư Tư khó có thể tin được nhìn anh ta, làm bộ như đả kích, “Anh, anh Thụy, không nghĩ tới em trong mắt anh lại là người như vậy sao, anh, nếu anh không tin em, vậy anh đi đi."
Nói xong, cô ta liền nghiêng người đưa lưng về phía Tô Thụy.
Tô Thụy nhìn bóng lưng của Văn Tư Tư, trong lòng vô cùng phức tạp.
Không phải là anh nghi ngờ, mà là bọn họ rất lâu rồi không ân ái, nhớ rõ lần cuối là tuần trước, nhưng vì sao tuần sau kiểm tra liền có thai rồi, chẳng lẽ hiện tại kỹ thuật y học phát triển như vậy sao?
Đột nhiên, nghe được tiếng khóc ròng, anh trực tiếp vứt bỏ những suy nghĩ đó, đem Văn Tư Tư ôm vào trong ngực.
“Tư Tư, thực xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên nghi ngờ em, em đánh anh mắng anh cũng được, đừng khóc, khóc như vậy làm anh đau lòng."
Văn Tư Tư không nói lời nào, để nước mắt tùy ý rơi xuống.
Như vậy cô ta khiến Tô Thụy càng thêm ảo não, rốt cuộc mình đang nghi ngờ cái gì, Văn Tư Tư không phải chỉ yêu một mình mình sao, làm sao cơ thể làm chuyện có lỗi với mình được, Tô Thụy, mày vẫn còn là đàn ông sao?
Anh ta nói: “Tư Tư, em không cần không để ý anh, anh thật sự biết sai rồi, tron khoảng thời gian này phát sinh nhiều chuyện như vậy, anh thật sự..."
Văn Tư Tư trực tiếp ngăn miệng của anh ta lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt nhìn anh ta, “Anh Thụy, em đều biết hết, em rất hiểu."
“Tư Tư..."
“Anh Thụy..."
Hai người gắt gao ôm lấy nhau cùng một chỗ, trên mặt Tô Thụy mang theo ý cười, mà anh ta lại không nhìn thấy đối phương, Văn Tư Tư yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
***
Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.
“Khuynh Thành, Khuynh Thành, không xong rồi!"
Mặc Khuynh Thành đang nghiên cứu kịch bản nghe được tiếng lo lắng của Lê An An, hỏi: “Làm sao vậy?"
Lê An An thở hổn hển, nói: “Sao cậu còn bình tĩnh như vậy, người của công ty chúng ta bị cắt đi rồi!"
Cắt đi?
Mặc Khuynh Thành: “Có ý gì?"
Lê An An hít sâu, đem đại khái chuyện xảy ra một hơi nói xong.
Hóa ra, trước khi minh tinh công ty đi tới chỗ ký hợp tác, đột nhiên bị cho hay là không cần đến, bên kia tình nguyện bội ước, cũng không nguyện dùng bọn họ, về sau rất không dễ dàng mới nghe được, là bởi vì bọn bọ đắc tội với người khác.
Mặc Khuynh Thành nghe thế, cười một tiếng, từ khi mở công ty tới giờ, muốn nói đắc tội, còn có năng lực lớn như vậy, có lẽ chỉ có Cát Thiên bang chủ Cát Bang thôi, chỉ là cô thật sự xem nhẹ ông ta rồi, trước khi phỏng vấn ông ta không có tới phá hoại, kết quả là đợi cô ở đây.
Chỉ là, chẳng lẽ ông ta không biết, mấy cái ký ước kia có bội ước, tiền bội ước cũng phải gấp ba, như vậy cũng tốt, người phía dưới không cần làm việc, không công được nhiều tiền bạc đến như vậy.
Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành tươi cười, tức giận nói: “Khuynh Thành, cậu sao lại vẫn còn cười vậy, còn như vậy tiếp, ai còn dám tìm công ty của chúng ta!"
Mặc Khuynh Thành cho cô một ánh mắt “An tâm đừng nóng nảy vội", nói: “An An, cậu trước nói với những người đó, tạm thời không cần làm việc, chúng ta trực tiếp đi chơi vài ngày."
Lê An An trực tiếp lấy điện thoại cầm tay ra tuyên bộ liên tiếp tin tức, sau đó thu điện thoại lại, nói: “Được rồi, nói cho mình nghe một chút đi."
Mặc Khuynh Thành cực kỳ hài lòng hiện tại cô ấy không cần hỏi mình trước nguyên nhân rồi mới truyền đạt tin tức.
Cô nói: “Cát Thiên muốn để cho chúng ta lộn xộn, nếu là chúng ta không làm như vậy, ông ta tự động đưa tiền bạc cho chúng ta, chúng ta liền mang lương đi nghỉ ngơi thật tốt."
Lê An An vừa nghe, ánh mắt nhất thời sáng lên!
Cô đúng là đã lâu không có nghỉ ngơi, thi vào trường đại học xong, vốn đã vẽ ra một chuyến du lịch hoàn hảo đều bị Mặc Khuynh Thành một câu liền hủy bỏ, cả ngày căng mềm ở trong công ty làm liên tục, giờ tốt rồi, không cần lo lắng không có thời gian đi chơi, cũng không cần lo lắng không đủ tiền.
Nghĩ như vậy, bọn họ thật đúng là muốn cảm ơn Cát Thiên “Khẳng khái trợ giúp"!
Vì thế, trên dưới công ty đều biết lãnh đạo muốn tập thể đi chơi vài ngày, dẫn đến loại tình huống này thật sự phải cảm ơn Cát Bang chủ, làm cho bọn họ đối với ông ta thật sự mang ơn.
“Thật tốt quá, mỗi ngày mệt sống mệt chết, cuối cùng cũng có cơ hội đi chơi rồi."
“Nên là cảm ơn Cát Bang đó, ngay từ đầu tôi còn lo lắng bọn họ khiến cho chúng ta không công tác tiếp được, công tử sẽ trách tội chúng ta, không nghĩ tới công tử trực tiếp cầm tiền bội ước để cho mọi người cùng nhau đi du lịch, quả thực thật tốt quá!"
“Không sai, công tử bình thường rất tốt, cô ấy không chỉ yêu cầu chúng ta lao động vui chơi kết hợp, còn nói nhất định phải đối tốt với bản thân một chút, mấu chốt nhất là, hiệp ước không biến thái như những công ty khác, đãi ngộ cho chúng ta đều khiến người khác hâm mộ."
“Cậu nói đúng tình huống tôi cũng đã gặp qua, hiện tại tất cả mọi người đều ghen tị tôi có thể đi vào công ty của công tử, còn hỏi khi nào công ty thiếu người."
“Cậu nói với bọn họ thế nào? Tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào."
“Tôi nói thẳng là toàn bộ xem ý tứ của công tử, tôi chỉ là người làm công, huống hồ công tử có Đại trang viên, bọn bọ đều nguyện ý làm việc không công cho công tử, quan trọng hơn là, không được hai lòng, không cần lo lắng sẽ đi ăn máng khác."
Mặc Khuynh Thành ở xa nhìn đám người bọn họ nói chuyện, cô suy nghĩ, bản thân có thật sự cho bọn họ đãi ngộ tốt như vậy sao?
Lê An An trực tiếp đề cao âm lượng, nói: “Các người ở trong này nói cái gì vậy?"
Mấy người vừa thấy quản lý cấp cao ở phía sau đều đã ở đây, đến cả nhân vật chính đều đã đứng ở đằng kia nhìn bọn họ nồng nhiệt rồi.
“Công, công tử khỏe."
Mặc Khuynh Thành vô tội nhìn về phía Lê An An, “Mình khủng bố như vậy sao?" Lá gan vừa rồi bọn họ thảo luận sau lưng cô đã đi đâu hết rồi.
Lê An An thẳng mắt trợn trắng, “Cậu không khủng bố, trong mắt bọn họ, cậu chính là một vị thần, bọn họ nhìn thấy cậu kích động đến nỗi không biết cha mẹ họ là ai nữa rồi."
“An An, mình đột nhiên phát hiện không thể để cho cậu làm công tác tuyên truyền."
Mặc Khuynh Thành đột nhiên nghiêm túc lệnh Lê An An sửng sốt.
“Vì sao?" Cô cảm thấy được bản thân đã làm cực kì tốt.
“Bởi vì cậu khiến cho người khác cảm thấy được cậu là cha mẹ của bọn họ."
“Ha ha..."
Lê An An giương nanh múa vuốt về phía Mặc Khuynh Thành, “Được lắm, cậu cũng dám cười nhạo mình, Khuynh Thành, lá gan cậu càng lúc càng lớn rồi đấy!"
Mặc Khuynh Thành thoải mái tránh thoát, trên mặt mang theo đương nhên, “Lá gan không lớn ai dám để cho bọn cậu làm xằng làm bậy một năm."
MD!
Tới cùng là ai bốc đồng trực tiếp rời đi đem công ty vứt cho bọn họ! Là ai chỉ biết tìm cho bọn họ một đống lớn thiên tài mới trở về! Hiện tại ai mắt cũng không chớp nói thẳng là bọn bọ làm xằng làm bậy!
Bọn họ cảm giác tức giận đến toàn thân, làm sao có thể có người không biết xấu hổ đến như vậy.
Lê An An cảm thấy được nếu sau cùng lý trí không ngăn cô lại, cô tuyệt đối sẽ trực tiếp xông lên đánh, bản thân lúc trước làm sao có thể nhận thức được Mặc Khuynh
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên