Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
Chương 247: Cung cô phóng túng một lần đi
Editor: Trâm Trần
Trong phòng ấnh đèn mờ mờ, ngoài cửa sổ ánh trăng nhẹ nhàng dâng lên, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ, rọi lên trên người của hai người đang hôn nhau.
Môi lưỡi tương giao dịu dàng triền miên, nhưng không kém phần tà mị, hương vị nhàn nhạt đầy tình ý lưu chuyển giữa hai người, dễ dàng khiến người khác say mê.
Trong bóng tối không có chút âm thanh nào, một chút cũng không có.
Lãnh Khinh Cuồng hôn cô, mặc dù nụ hôn này trầm mê là vậy nhưng cô vẫn giữ chút tỉnh táo cho mình, giống như là đang cực lực đè nén cái gì đó, hắn không cách nào sáng tỏ, hắn chỉ biết sự trầm mặc của cô làm hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn buông ra môi cô ra, mùi máu tanh liền bắt đầu ở đầu lưỡi lan tràn.
Nhìn lại môi của cô, đỏ tươi như máu.
Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu, liếm mất vết tích đó, tiếp tục hung hăng hôn cô.
Vẫn không đủ, hắn còn phải nặng nề vuốt ve thân thể thơm ngát của cô.
Lãnh Khinh Cuồng một chút tiến sát lại, Lạc Tích Tuyết liền một chút lui về phía sau.
Thân thể mềm mại hoàn toàn lộ trong không khí, da thịt đều dần run rẩy.
Hắn như vậy làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc, Lạc Tích Tuyết lui về phía sau, muốn né tránh của nụ hôn của hắn.
Lãnh Khinh Cuồng ở phương diện này là cao thủ, hắn hiểu được cách như thế nào khiến người phụ nữ lộ vẻ xúc động.
Hắn đem cách thức tiến công, đổi thành nhẹ nhàng, hết sức dịu dàng hôn cô, để cho cô từ từ thích ứng, muốn cô nở rộ vì mình, quên hết mọi thứ.
Ánh mắt của Lạc Tích Tuyết bắt đầu thay đổi thành mê ly, cô nắm chặt ngón tay dần tái nhợt, eo nhỏ bị hắn nắm lấy, hắn ôm cô tới cạnh bàn, chen vào giữa hai chân cô, toàn than cô không ngừng run rẩy.
Thân thể của cô vẫn lạnh như vậy, không sao, hắn sẽ làm cho cô nóng lên.
Hắn đem cô ôm sát trước ngực mình, cúi đầu chiếm lấy môi của cô.
Môi của hắn nóng bỏng dây dưa.
"Không nên ở chỗ này" Lạc Tích Tuyết toàn thân cứng đờ, nghiêng đầu, trán tựa vào bả vai hắn.
Lãnh Khinh Cuồng hơi ngạc nhiên, trong lúc bất chợt ôm cô lên, nâng chặt mông của cô.
Lãnh Khinh Cuồng đặt cô ở trên giường, thân thể không hề có khe hở dính sát.
Nụ hôn của hắn rơi vào mỗi chỗ da thịt của cô, theo đôi môi đỏ mọng dần đi xuống, tới trước ngực, rồi xuống giữa hai chân.
"Tất cả đều giao cho anh!" Cảm thấy cô run rẩy, hắn nhẹ giọng an ủi cô.
Lạc Tích Tuyết mở to mắt, nhìn trần nhà, chỉ là không biết vì sao, nước mắt cứ như vậy không khống chế được chảy xuống.
Cô vốn cho là mình sẽ không rơi lệ, nhưng ở thời điểm mấu chốt này, cô vẫn không chịu được, cô không tuyệt tình giống như Chiêm Mỗ Tư được.
Có lẽ cô cần một loại dũng khí, mà hiện tại cô đang thiếu loại dũng khí này.
Cảm thấy cô khóc thút thít, Lãnh Khinh Cuồng dừng động tác lại, bất đắc dĩ mà than nhẹ.
"Đừng khóc!!"
Hắn nhẹ giọng an ủi, nhưng không làm tiếp chuyện gì nữa, nước mắt của cô rơi như mưa.
Lãnh Khinh Cuồng kéo chăn mỏng ra, giúp cô che kín: "Thật xin lỗi!"
Lạc Tích Tuyết không nói gì, một bên khóc càng lợi hại hơn, một bên lắc đầu.
Cô hiện tại đang làm cái gì vậy? Rõ ràng là mình cầu xin hắn muốn cô, nhưng thời khắc mấu chốt, cô lại bỏ qua!
Cô thật xem thường mình, cũng lúc này, cô vẫn còn ảo tưởng cùng Chiêm Mỗ Tư sẽ có cơ hội.
Không có, sẽ không có nữa rồi, cô nên tỉnh táo lại mới đúng.
Chợt, một đạo ánh sang xoẹt qua trên bầu trời phát ra một tiếng nổ lớn làm cả phòng ốc cũng rung động.
"A!" Lạc Tích Tuyết kinh hô một tiếng, theo bản năng rụt thân thể lại, đưa tay che lấy hai lỗ tai của mình lại.
"Sao vậy? Tích Tuyết?" Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu nhìn về phía cô, trong mắt lộ ra vẻ ân cần.
"Có sét, tôi sợ!" Lạc Tích Tuyết cau mày, sợ run rẩy.
Lãnh Khinh Cuồng đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, ôm cô vào trong ngực của mình,"Không phải sợ, chỉ là sét mà thôi, không có chuyện gì."
"Nhưng tôi sợ!" Lạc Tích Tuyết sợ hãi nhìn Lãnh Khinh Cuồng, hai tay của cô lo lắng níu chặt lấy vạt áo của hắn, gắt gao không muốn buông ra.
Lãnh Khinh Cuồng khẽ thở dài, đành vén tấm chăn mỏng lên ôm cô cùng nằm xuống.
"Như vậy có đỡ hơn không?" Hắn ôm chặt cô, sử dụng thân thể nóng rực của mình để sưởi ấm cho cô.
"Ừm."
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, hướng trong ngực hắn cọ cọ.
Hai người khoảng cách gần như vậy tựa vào nhau, hô hấp cơ hồ giao dung, Lãnh Khinh Cuồng máu lại bắt đầu dồn lên, nhưng Lạc Tích Tuyết trong ngực hắn lại không an phận mà giãy dụa.
"Tích Tuyết, em đừng cử động nữa"
Cổ họng Lãnh Khinh Cuồng căng thẳng, lập tức lên tiếng ngăn Lạc Tích Tuyết lại, hắn tự tay đè lại bắp chân đang đá lung tung của cô, thân thể của hai người quấn lấy nhau.
Lạc Tích Tuyết nghe lời của hắn, khéo léo không có lộn xộn nữa, nhưng tay lại ôm thật chặt eo của hắn, muốn từ trên người hắn nhận được nhiều ấm áp hơn.
"Ưm" Lãnh Khinh Cuồng lần nữa gầm nhẹ một tiếng, cả người nhất thời nóng lên như lửa đốt.
Lạc Tích Tuyết lại không biết lúc này hành động của cô có baon nhiêu nguy hiểm, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, mê man nhìn về gương mặt của hắn
Lãnh Khinh Cuồng còn chưa có kịp phản ứng cô đến tột cùng muốn làm gì, chỉ thấy Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngồi dậy, chủ động đi tới trước đùi hắn, chân nhỏ tách ra ngồi ở trên người của hắn, đôi tay vòng quanh hông của hắn.
Hầu kết của Lãnh Khinh Cuồng chuyển động lên xuống, trong lòng mâu thuẫn giùng giằng, hắn cũng là một người đàn ông bình thường, đối mặt với người con gái mình yêu mến, cũng không thể nào nhịn được nữa.
Nhưng cô rõ ràng không tình nguyện, hắn thật không muốn tổn thương cô, hắn hi vọng cô là tâm cam tình nguyện cho hắn.
Vì vậy, hai tròng mắt hắn trầm xuống, ngón tay sờ tới gáy của Lạc Tích Tuyết, tính toán sẽ đánh nhẹ vào đó để cô bất tỉnh.
"Muốn tôi đi, cho tôi thêm một cơ hội nữa!" Lạc Tích Tuyết đột nhiên cúi đầu xuống bên tai hắn nói.
Lãnh Khinh Cuồng thân thể cứng đờ, rõ ràng có chút do dự.
"Tựa như anh đối với những người phụ nữ khác vậy!" Ý của cô là chỉ muốn cùng hắn xảy ra tình một đêm.
Lãnh Khinh Cuồng trong mắt lóe lên một tia phức tạp: "Lần này em suy nghĩ kỹ rồi?"
Lạc Tích Tuyết trực tiếp sử dụng nụ hôn nóng bỏng trả lời vấn đề của hắn.
Cô ngồi ở trên người của hắn, hai chân đặt ở hai bên eo hắn.
Tóc đen theo gương mặt của cô đổ xuống trên người của Lãnh Khinh Cuồng, dây dưa, triền miên, mà đầu lưỡi của hắn lại đang cảm thụ hương vị ngọt ngào của cô.
Hơi thở của người đàn ông càng ngày càng mãnh liệt, thời điểm hôn đến hít thở không thong, Lãnh Khinh Cuồng rốt cuộc buông môi Lạc Tích Tuyết ra.
Một bên hắn dồn dập hô hấp, vừa dùng môi lưỡi chậm rãi bị bắt được quả anh đào cao vút trước ngực của cô, dùng lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa.
Một dòng điện truyền tới, làm Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt hoàn toàn không có tri giác!
Cô thích loại cảm giác này, quên mình, quên hết tất cả.
Giống như mình căn bản không tồn tại, hoặc như là đã hôn mê thật lâu rồi vậy.
Hình ảnh Chiêm Mỗ Tư cùng Tống Khuynh Vũ dây dưa, cứ ở trong đầu cô, cô xua đi không được, chỉ có thể dùng loại phương thức thổ lộ ra ngoài.
"A! A" Lạc Tích Tuyết ý loạn tình mê thét chói tai, không tự chủ nâng hai chân lên, cuốn lấy hông của hắn.
Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt cô, nụ hôn nóng bỏng lưu lại khắp nơi trên cơ thể của cô, từ cằm tới cổ, xương quai xanh sau đó lại dời xuống ngực.
Thân thể trở nên trống không, Lạc Tích Tuyết một hồi tâm phiền ý loạn, loại cảm giác này thật khó chịu, tựa như muốn cái gì đó, nhưng không cách nào lấy được.
"Cho tôi đi!" Cô khẩn cầu hắn, hiện tại cô chỉ nghĩ làm sao để quên hết mọi thứ, bao gồm chính cô.
"Thật đã suy nghĩ kỹ sao?" Lãnh Khinh Cuồng khàn khàn giọng hỏi cô một lần cuối cùng.
Lạc Tích Tuyết kiên quyết gật đầu, cũng không biết vì sao nước mắt cũng đang trong hốc mắt đảo quanh, lại bị cô nuốt xuống.
Nàng không cần cho mình thêm bất kỳ ảo tưởng nào nữa, cô không thể trở về được nữa, vĩnh viễn đều không trở về được!
Thân thể trong phút chốc bị lấp đầy kia làm cho cô đột nhiên cảm thấy tất cả như được giải thoát.
"Chiêm Mỗ Tư, tôi hận anh"
Đang bị người đàn ông khác đoạt lấy nhưng cô lại gọi tên của người đàn ông khác.
Nghe được trong miệng cô vẫn không ngừng kêu Chiêm Mỗ Tư, long của Lãnh Khinh Cuồng đau đớn vô cùng.
Hắn gia tăng sức lực hung hăng muốn cô, hắn muốn để cho cô biết, người đàn ông đoạt lấy cô lúc này là ai?
"A!!!" Lạc Tích Tuyết thê thảm kêu to, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế đó như lăng trì lòng của cô, mười ngón tay báu chặt vào thắt lưng của hắn.
Thân thể bẩn thỉu này của cô sẽ được giải thoát sớm thôi.
Cô đã không còn tin tưởng vào tình yêu nữa rồi, cô chỉ tin tưởng vào cảm giác của mình mà thôi.
Hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao nhiều người lại thích đi dạo hộp đêm, quầy rượu, họ muốn giải thoát cho mình theo cách thức khác.
Hư hỏng, mê tình.
Tâm cô thật đã chết rồi!
Xe của Chiêm Mỗ Tư trong đêm mưa chạy với tốc độ cực nhanh, Uy Mục nắm chặt dây an toàn.
Cố gắng nói “Chủ nhân, người sao vậy?"
"Câm miệng."
Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng buong ra một câu, tròng mắt đỏ hồng.
Từ khi Uy Mục báo với hắn, Lạc Tích Tuyết đã lên xe của Lãnh Khinh Cuồng, mí mắt hắn liền giật không ngừng, cả người cũng không yên.
Hắn dự cảm nhất định có chuyện không tốt xảy ra.
Chiêm Mỗ Tư chợt thắng gấp một cái, xe dừng ở trước biệt thự của Lãnh Khinh Cuồng, hắn đá cánh cửa xuống xe, sắc mặt trầm tĩnh đáng sợ.
Uy Mục lòng vẫn còn sợ hãi nhấn chuông cửa, nhưng chậm chạp không có ai mở, lòng hắn nhảy như sấm, nhìn trộm sang Chiêm Mỗ Tư, tiếp tục nhấn chuông cửa.
"Phanh!" Chiêm Mỗ Tư thấy vẫn là không có người đến mở cửa, hắn dứt khoát một cước đạp cửa mà vào.
Uy Mục cũng muốn đi theo vào, lại bị hắn quát ngưng lại: "Chờ tôi ở đây!!"
Uy Mục chỉ có thể chần chờ lui về phía sau, nhưng trên trán cũng không ngừng có mồ hôi lạnh ứa ra, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, nếu không chủ nhân của bọn họ nhất định sẽ giết người.
Chiêm Mỗ Tư bước vào, càng đi vào bên trong phòng khách, chân mày nhíu càng chặt.
Cho đến khi tới lầu hai, hắn tựa hồ nghe có người gọi tên của hắn, là giọng nói của Tích Tuyết?!
Hắn phản ứng kịp, vội vàng theo tiếng chạy tới, ai biết vừa đẩy cửa ra, đạp vào mắt là hình ảnh đâm mù mắt của hắn.
Trong phòng ấnh đèn mờ mờ, ngoài cửa sổ ánh trăng nhẹ nhàng dâng lên, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ, rọi lên trên người của hai người đang hôn nhau.
Môi lưỡi tương giao dịu dàng triền miên, nhưng không kém phần tà mị, hương vị nhàn nhạt đầy tình ý lưu chuyển giữa hai người, dễ dàng khiến người khác say mê.
Trong bóng tối không có chút âm thanh nào, một chút cũng không có.
Lãnh Khinh Cuồng hôn cô, mặc dù nụ hôn này trầm mê là vậy nhưng cô vẫn giữ chút tỉnh táo cho mình, giống như là đang cực lực đè nén cái gì đó, hắn không cách nào sáng tỏ, hắn chỉ biết sự trầm mặc của cô làm hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn buông ra môi cô ra, mùi máu tanh liền bắt đầu ở đầu lưỡi lan tràn.
Nhìn lại môi của cô, đỏ tươi như máu.
Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu, liếm mất vết tích đó, tiếp tục hung hăng hôn cô.
Vẫn không đủ, hắn còn phải nặng nề vuốt ve thân thể thơm ngát của cô.
Lãnh Khinh Cuồng một chút tiến sát lại, Lạc Tích Tuyết liền một chút lui về phía sau.
Thân thể mềm mại hoàn toàn lộ trong không khí, da thịt đều dần run rẩy.
Hắn như vậy làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc, Lạc Tích Tuyết lui về phía sau, muốn né tránh của nụ hôn của hắn.
Lãnh Khinh Cuồng ở phương diện này là cao thủ, hắn hiểu được cách như thế nào khiến người phụ nữ lộ vẻ xúc động.
Hắn đem cách thức tiến công, đổi thành nhẹ nhàng, hết sức dịu dàng hôn cô, để cho cô từ từ thích ứng, muốn cô nở rộ vì mình, quên hết mọi thứ.
Ánh mắt của Lạc Tích Tuyết bắt đầu thay đổi thành mê ly, cô nắm chặt ngón tay dần tái nhợt, eo nhỏ bị hắn nắm lấy, hắn ôm cô tới cạnh bàn, chen vào giữa hai chân cô, toàn than cô không ngừng run rẩy.
Thân thể của cô vẫn lạnh như vậy, không sao, hắn sẽ làm cho cô nóng lên.
Hắn đem cô ôm sát trước ngực mình, cúi đầu chiếm lấy môi của cô.
Môi của hắn nóng bỏng dây dưa.
"Không nên ở chỗ này" Lạc Tích Tuyết toàn thân cứng đờ, nghiêng đầu, trán tựa vào bả vai hắn.
Lãnh Khinh Cuồng hơi ngạc nhiên, trong lúc bất chợt ôm cô lên, nâng chặt mông của cô.
Lãnh Khinh Cuồng đặt cô ở trên giường, thân thể không hề có khe hở dính sát.
Nụ hôn của hắn rơi vào mỗi chỗ da thịt của cô, theo đôi môi đỏ mọng dần đi xuống, tới trước ngực, rồi xuống giữa hai chân.
"Tất cả đều giao cho anh!" Cảm thấy cô run rẩy, hắn nhẹ giọng an ủi cô.
Lạc Tích Tuyết mở to mắt, nhìn trần nhà, chỉ là không biết vì sao, nước mắt cứ như vậy không khống chế được chảy xuống.
Cô vốn cho là mình sẽ không rơi lệ, nhưng ở thời điểm mấu chốt này, cô vẫn không chịu được, cô không tuyệt tình giống như Chiêm Mỗ Tư được.
Có lẽ cô cần một loại dũng khí, mà hiện tại cô đang thiếu loại dũng khí này.
Cảm thấy cô khóc thút thít, Lãnh Khinh Cuồng dừng động tác lại, bất đắc dĩ mà than nhẹ.
"Đừng khóc!!"
Hắn nhẹ giọng an ủi, nhưng không làm tiếp chuyện gì nữa, nước mắt của cô rơi như mưa.
Lãnh Khinh Cuồng kéo chăn mỏng ra, giúp cô che kín: "Thật xin lỗi!"
Lạc Tích Tuyết không nói gì, một bên khóc càng lợi hại hơn, một bên lắc đầu.
Cô hiện tại đang làm cái gì vậy? Rõ ràng là mình cầu xin hắn muốn cô, nhưng thời khắc mấu chốt, cô lại bỏ qua!
Cô thật xem thường mình, cũng lúc này, cô vẫn còn ảo tưởng cùng Chiêm Mỗ Tư sẽ có cơ hội.
Không có, sẽ không có nữa rồi, cô nên tỉnh táo lại mới đúng.
Chợt, một đạo ánh sang xoẹt qua trên bầu trời phát ra một tiếng nổ lớn làm cả phòng ốc cũng rung động.
"A!" Lạc Tích Tuyết kinh hô một tiếng, theo bản năng rụt thân thể lại, đưa tay che lấy hai lỗ tai của mình lại.
"Sao vậy? Tích Tuyết?" Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu nhìn về phía cô, trong mắt lộ ra vẻ ân cần.
"Có sét, tôi sợ!" Lạc Tích Tuyết cau mày, sợ run rẩy.
Lãnh Khinh Cuồng đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, ôm cô vào trong ngực của mình,"Không phải sợ, chỉ là sét mà thôi, không có chuyện gì."
"Nhưng tôi sợ!" Lạc Tích Tuyết sợ hãi nhìn Lãnh Khinh Cuồng, hai tay của cô lo lắng níu chặt lấy vạt áo của hắn, gắt gao không muốn buông ra.
Lãnh Khinh Cuồng khẽ thở dài, đành vén tấm chăn mỏng lên ôm cô cùng nằm xuống.
"Như vậy có đỡ hơn không?" Hắn ôm chặt cô, sử dụng thân thể nóng rực của mình để sưởi ấm cho cô.
"Ừm."
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, hướng trong ngực hắn cọ cọ.
Hai người khoảng cách gần như vậy tựa vào nhau, hô hấp cơ hồ giao dung, Lãnh Khinh Cuồng máu lại bắt đầu dồn lên, nhưng Lạc Tích Tuyết trong ngực hắn lại không an phận mà giãy dụa.
"Tích Tuyết, em đừng cử động nữa"
Cổ họng Lãnh Khinh Cuồng căng thẳng, lập tức lên tiếng ngăn Lạc Tích Tuyết lại, hắn tự tay đè lại bắp chân đang đá lung tung của cô, thân thể của hai người quấn lấy nhau.
Lạc Tích Tuyết nghe lời của hắn, khéo léo không có lộn xộn nữa, nhưng tay lại ôm thật chặt eo của hắn, muốn từ trên người hắn nhận được nhiều ấm áp hơn.
"Ưm" Lãnh Khinh Cuồng lần nữa gầm nhẹ một tiếng, cả người nhất thời nóng lên như lửa đốt.
Lạc Tích Tuyết lại không biết lúc này hành động của cô có baon nhiêu nguy hiểm, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, mê man nhìn về gương mặt của hắn
Lãnh Khinh Cuồng còn chưa có kịp phản ứng cô đến tột cùng muốn làm gì, chỉ thấy Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngồi dậy, chủ động đi tới trước đùi hắn, chân nhỏ tách ra ngồi ở trên người của hắn, đôi tay vòng quanh hông của hắn.
Hầu kết của Lãnh Khinh Cuồng chuyển động lên xuống, trong lòng mâu thuẫn giùng giằng, hắn cũng là một người đàn ông bình thường, đối mặt với người con gái mình yêu mến, cũng không thể nào nhịn được nữa.
Nhưng cô rõ ràng không tình nguyện, hắn thật không muốn tổn thương cô, hắn hi vọng cô là tâm cam tình nguyện cho hắn.
Vì vậy, hai tròng mắt hắn trầm xuống, ngón tay sờ tới gáy của Lạc Tích Tuyết, tính toán sẽ đánh nhẹ vào đó để cô bất tỉnh.
"Muốn tôi đi, cho tôi thêm một cơ hội nữa!" Lạc Tích Tuyết đột nhiên cúi đầu xuống bên tai hắn nói.
Lãnh Khinh Cuồng thân thể cứng đờ, rõ ràng có chút do dự.
"Tựa như anh đối với những người phụ nữ khác vậy!" Ý của cô là chỉ muốn cùng hắn xảy ra tình một đêm.
Lãnh Khinh Cuồng trong mắt lóe lên một tia phức tạp: "Lần này em suy nghĩ kỹ rồi?"
Lạc Tích Tuyết trực tiếp sử dụng nụ hôn nóng bỏng trả lời vấn đề của hắn.
Cô ngồi ở trên người của hắn, hai chân đặt ở hai bên eo hắn.
Tóc đen theo gương mặt của cô đổ xuống trên người của Lãnh Khinh Cuồng, dây dưa, triền miên, mà đầu lưỡi của hắn lại đang cảm thụ hương vị ngọt ngào của cô.
Hơi thở của người đàn ông càng ngày càng mãnh liệt, thời điểm hôn đến hít thở không thong, Lãnh Khinh Cuồng rốt cuộc buông môi Lạc Tích Tuyết ra.
Một bên hắn dồn dập hô hấp, vừa dùng môi lưỡi chậm rãi bị bắt được quả anh đào cao vút trước ngực của cô, dùng lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa.
Một dòng điện truyền tới, làm Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt hoàn toàn không có tri giác!
Cô thích loại cảm giác này, quên mình, quên hết tất cả.
Giống như mình căn bản không tồn tại, hoặc như là đã hôn mê thật lâu rồi vậy.
Hình ảnh Chiêm Mỗ Tư cùng Tống Khuynh Vũ dây dưa, cứ ở trong đầu cô, cô xua đi không được, chỉ có thể dùng loại phương thức thổ lộ ra ngoài.
"A! A" Lạc Tích Tuyết ý loạn tình mê thét chói tai, không tự chủ nâng hai chân lên, cuốn lấy hông của hắn.
Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt cô, nụ hôn nóng bỏng lưu lại khắp nơi trên cơ thể của cô, từ cằm tới cổ, xương quai xanh sau đó lại dời xuống ngực.
Thân thể trở nên trống không, Lạc Tích Tuyết một hồi tâm phiền ý loạn, loại cảm giác này thật khó chịu, tựa như muốn cái gì đó, nhưng không cách nào lấy được.
"Cho tôi đi!" Cô khẩn cầu hắn, hiện tại cô chỉ nghĩ làm sao để quên hết mọi thứ, bao gồm chính cô.
"Thật đã suy nghĩ kỹ sao?" Lãnh Khinh Cuồng khàn khàn giọng hỏi cô một lần cuối cùng.
Lạc Tích Tuyết kiên quyết gật đầu, cũng không biết vì sao nước mắt cũng đang trong hốc mắt đảo quanh, lại bị cô nuốt xuống.
Nàng không cần cho mình thêm bất kỳ ảo tưởng nào nữa, cô không thể trở về được nữa, vĩnh viễn đều không trở về được!
Thân thể trong phút chốc bị lấp đầy kia làm cho cô đột nhiên cảm thấy tất cả như được giải thoát.
"Chiêm Mỗ Tư, tôi hận anh"
Đang bị người đàn ông khác đoạt lấy nhưng cô lại gọi tên của người đàn ông khác.
Nghe được trong miệng cô vẫn không ngừng kêu Chiêm Mỗ Tư, long của Lãnh Khinh Cuồng đau đớn vô cùng.
Hắn gia tăng sức lực hung hăng muốn cô, hắn muốn để cho cô biết, người đàn ông đoạt lấy cô lúc này là ai?
"A!!!" Lạc Tích Tuyết thê thảm kêu to, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế đó như lăng trì lòng của cô, mười ngón tay báu chặt vào thắt lưng của hắn.
Thân thể bẩn thỉu này của cô sẽ được giải thoát sớm thôi.
Cô đã không còn tin tưởng vào tình yêu nữa rồi, cô chỉ tin tưởng vào cảm giác của mình mà thôi.
Hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao nhiều người lại thích đi dạo hộp đêm, quầy rượu, họ muốn giải thoát cho mình theo cách thức khác.
Hư hỏng, mê tình.
Tâm cô thật đã chết rồi!
Xe của Chiêm Mỗ Tư trong đêm mưa chạy với tốc độ cực nhanh, Uy Mục nắm chặt dây an toàn.
Cố gắng nói “Chủ nhân, người sao vậy?"
"Câm miệng."
Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng buong ra một câu, tròng mắt đỏ hồng.
Từ khi Uy Mục báo với hắn, Lạc Tích Tuyết đã lên xe của Lãnh Khinh Cuồng, mí mắt hắn liền giật không ngừng, cả người cũng không yên.
Hắn dự cảm nhất định có chuyện không tốt xảy ra.
Chiêm Mỗ Tư chợt thắng gấp một cái, xe dừng ở trước biệt thự của Lãnh Khinh Cuồng, hắn đá cánh cửa xuống xe, sắc mặt trầm tĩnh đáng sợ.
Uy Mục lòng vẫn còn sợ hãi nhấn chuông cửa, nhưng chậm chạp không có ai mở, lòng hắn nhảy như sấm, nhìn trộm sang Chiêm Mỗ Tư, tiếp tục nhấn chuông cửa.
"Phanh!" Chiêm Mỗ Tư thấy vẫn là không có người đến mở cửa, hắn dứt khoát một cước đạp cửa mà vào.
Uy Mục cũng muốn đi theo vào, lại bị hắn quát ngưng lại: "Chờ tôi ở đây!!"
Uy Mục chỉ có thể chần chờ lui về phía sau, nhưng trên trán cũng không ngừng có mồ hôi lạnh ứa ra, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, nếu không chủ nhân của bọn họ nhất định sẽ giết người.
Chiêm Mỗ Tư bước vào, càng đi vào bên trong phòng khách, chân mày nhíu càng chặt.
Cho đến khi tới lầu hai, hắn tựa hồ nghe có người gọi tên của hắn, là giọng nói của Tích Tuyết?!
Hắn phản ứng kịp, vội vàng theo tiếng chạy tới, ai biết vừa đẩy cửa ra, đạp vào mắt là hình ảnh đâm mù mắt của hắn.
Tác giả :
Tam Chưởng Quầy