Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
Chương 14: Vô tình thấy
“Anh muốn làm gì?"
Lạc Tích Tuyết thấy người đàn ông này không có ý tứ tránh đi mà còn nhìn vào cô chằm chằm làm cho cô khẩn trương dùng hai tay ôm ngực lại, cảnh giác chất vấn.“Khăn đây, cô lau đi"
hàn Diệp Thần trên mặt cũng tràn đầy lúng túng, đỏ mặt đưa khăn cho cô, tự giác quay đầu đi.Lạc Tích Tuyết nhận lấy khăn tay lau sơ qua, phát hiện mảng trước ngực vẫn còn bị ướt nên không thể không đổi trang phục.“Tôi đi trước, cái này trả lại cho anh"
Cô lấy chiếc khăn tay trả lại cho hắn, xoay người ra khỏi phòng.Hàn Diệp Thần quay đầu lại ngắm nhìn bóng lưng cô trong lòng không khỏi nảy lên một cảm giác rung động.Lạc Tích Tuyết vừa đi vào phòng làm việc của mình, đang cởi áo thì tiếng chuông điện thoại vang lên.Cô cầm điện thoại di động lên ấn xuống nút trả lời:"
Anh Vũ Trạch, em còn định điện thoại cho anh đây."
“Tuyết nhi, nhớ anh không?"
Tiếu Vũ Trạch trêu chọc hỏi, thanh âm dịu dàng.“Anh Vũ Trạch"
lạc Tích Tuyết có chút ngượng ngùng đỏ mặt, cô nũng nịu một tiếng hỏi:"
Gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?"
“Sau khi tan việc anh tới đón em nha?"
Hắn lười biếng nói ra một câu, hắn đã không chờ kịp để đến lúc gặp cô rồi.“Dạ được ạ, buổi tối gặp"
Lạc Tích Tuyết vui vẻ cùng hắn nói thười gian và địa điểm sau đó cúp máy.Chỉ là cô vừa mới ngẩng đầu lên lại vừa vặn đụng phải một đôi mắt u lãnh, đáy mắt sắc bén nguy hiểm như lưỡi dao làm cho thân thể cô đột nhiên run lên.“Thiên Uy"
Cô kinh ngạc nhìn người tới, sống lưng dâng lên một cỗ lạnh lẽo bởi ánh mắt sắc bén ấy.“Em vô phòng mà sao không lên tiếng"
Lạc Tích Tuyết âm thầm điều chỉnh hơi thở, trong giọng nói mang theo chút trách cứ.“Cà phê của tôi đâu?"
Ánh mắt hắn khóa chặt trên người cô, hơi thở lạnh lùng tỏa ra, chất vấn cô.“Chị?"
Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc một chút, vừa định giải thích thì phát hiện ánh mắt của Lạc Thiên Uy đang hướng đến trước ngực mình trong mắt còn phát ra một tia dục vọng.Giờ phút này tóc của cô rối bù trước ngực, xuyên thấu qua tầng váy áo mỏng manh kia hắn có thế nhìn thấy một cặp tuyết lê rất tròn, vừa trắng lại vừa mềm làm cho người ta không nhịn được mà thèm khát nó.Cô theo ánh mắt nóng rực của hắn nhìn xuống, khiếp sợ kêu lên, gò má đột nhiên đỏ ửng như trái cà chua chín.Thì ra lúc nãy do nghe điện thoại nên cô không kịp thay áo để lúc này trên người cô chỉ mặc một chiếc váy màu trắng nửa kín nửa hở cứ như vậy lộ ra trước em trai mình.Mặc dù Lạc Thiên Uy chỉ mới 16 tuổi nhưng nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là đàn ông, cô là chị mà ăn mặc như vậy khó trách Thiên Uy nhìn mình với ánh mắt như vậy.“Chị đi thay trang phục trước đã"
Lạc Tích Tuyết sắc mặt ửng đỏ lúng túng nói, tốc độ nhanh như bay chạy thẳng vào phòng tắm.Hôm nay cô làm sao vậy liên tục luống cuống trước hai người đàn ông.Lạc Thiên Uy thật lâu mới tỉnh táo lại, gương mặt tuấn tú khẽ giơ lên một nụ cười mê hoặc chúng sinh.“Lạc Tích Tuyết, tối nay ở lại làm thêm giờ"
Hắn để lại một câu nói hướng phía phòng tắm.
Lạc Tích Tuyết thấy người đàn ông này không có ý tứ tránh đi mà còn nhìn vào cô chằm chằm làm cho cô khẩn trương dùng hai tay ôm ngực lại, cảnh giác chất vấn.“Khăn đây, cô lau đi"
hàn Diệp Thần trên mặt cũng tràn đầy lúng túng, đỏ mặt đưa khăn cho cô, tự giác quay đầu đi.Lạc Tích Tuyết nhận lấy khăn tay lau sơ qua, phát hiện mảng trước ngực vẫn còn bị ướt nên không thể không đổi trang phục.“Tôi đi trước, cái này trả lại cho anh"
Cô lấy chiếc khăn tay trả lại cho hắn, xoay người ra khỏi phòng.Hàn Diệp Thần quay đầu lại ngắm nhìn bóng lưng cô trong lòng không khỏi nảy lên một cảm giác rung động.Lạc Tích Tuyết vừa đi vào phòng làm việc của mình, đang cởi áo thì tiếng chuông điện thoại vang lên.Cô cầm điện thoại di động lên ấn xuống nút trả lời:"
Anh Vũ Trạch, em còn định điện thoại cho anh đây."
“Tuyết nhi, nhớ anh không?"
Tiếu Vũ Trạch trêu chọc hỏi, thanh âm dịu dàng.“Anh Vũ Trạch"
lạc Tích Tuyết có chút ngượng ngùng đỏ mặt, cô nũng nịu một tiếng hỏi:"
Gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?"
“Sau khi tan việc anh tới đón em nha?"
Hắn lười biếng nói ra một câu, hắn đã không chờ kịp để đến lúc gặp cô rồi.“Dạ được ạ, buổi tối gặp"
Lạc Tích Tuyết vui vẻ cùng hắn nói thười gian và địa điểm sau đó cúp máy.Chỉ là cô vừa mới ngẩng đầu lên lại vừa vặn đụng phải một đôi mắt u lãnh, đáy mắt sắc bén nguy hiểm như lưỡi dao làm cho thân thể cô đột nhiên run lên.“Thiên Uy"
Cô kinh ngạc nhìn người tới, sống lưng dâng lên một cỗ lạnh lẽo bởi ánh mắt sắc bén ấy.“Em vô phòng mà sao không lên tiếng"
Lạc Tích Tuyết âm thầm điều chỉnh hơi thở, trong giọng nói mang theo chút trách cứ.“Cà phê của tôi đâu?"
Ánh mắt hắn khóa chặt trên người cô, hơi thở lạnh lùng tỏa ra, chất vấn cô.“Chị?"
Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc một chút, vừa định giải thích thì phát hiện ánh mắt của Lạc Thiên Uy đang hướng đến trước ngực mình trong mắt còn phát ra một tia dục vọng.Giờ phút này tóc của cô rối bù trước ngực, xuyên thấu qua tầng váy áo mỏng manh kia hắn có thế nhìn thấy một cặp tuyết lê rất tròn, vừa trắng lại vừa mềm làm cho người ta không nhịn được mà thèm khát nó.Cô theo ánh mắt nóng rực của hắn nhìn xuống, khiếp sợ kêu lên, gò má đột nhiên đỏ ửng như trái cà chua chín.Thì ra lúc nãy do nghe điện thoại nên cô không kịp thay áo để lúc này trên người cô chỉ mặc một chiếc váy màu trắng nửa kín nửa hở cứ như vậy lộ ra trước em trai mình.Mặc dù Lạc Thiên Uy chỉ mới 16 tuổi nhưng nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là đàn ông, cô là chị mà ăn mặc như vậy khó trách Thiên Uy nhìn mình với ánh mắt như vậy.“Chị đi thay trang phục trước đã"
Lạc Tích Tuyết sắc mặt ửng đỏ lúng túng nói, tốc độ nhanh như bay chạy thẳng vào phòng tắm.Hôm nay cô làm sao vậy liên tục luống cuống trước hai người đàn ông.Lạc Thiên Uy thật lâu mới tỉnh táo lại, gương mặt tuấn tú khẽ giơ lên một nụ cười mê hoặc chúng sinh.“Lạc Tích Tuyết, tối nay ở lại làm thêm giờ"
Hắn để lại một câu nói hướng phía phòng tắm.
Tác giả :
Tam Chưởng Quầy