Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
Chương 139: Tình cừu - Không đội trời chung
edit: Fannie93
Từ ngày đó về sau, mỗi ngày trôi qua lại như bình thường.
Tống Tháng Như cơ hồ quên mất, mình từng có một đêm mưa gió, cứu một người thiếu niên bị thương.
Cho đến khi ngày cô cùng Phương Tiêu Thần kết hôn, cô mặc váy cô dâu, chuẩn bị đi vào trong giáo đường cử hành hôn lê với Phương Tiêu Thần.
Không ngờ xe hoa của cô trên đường bị người chặn cướp xuống, mấy người áo đen đem cô tới một biệt thư sang trọng, mà Lạc Chấn Long ở trong đó chờ cô.
Mới đầu, Lạc Chấn Long cầu khản cô đừng gả cho Phương Tiêu Thần, nhưng Tống Tháng Như không nghe, cố ý muốn đi kết hôn.
Phương Tiêu Thần dưới cơn nóng giận, cưỡng bức chiếm thân thể Tống Tháng Như, còn muốn nhốt cô ở trong biệt thư, ba tháng không cho cô liên lạc với bên ngoài.
Tống gia lúc ấy có địa vẻ cao trong giới chính trị, vốn Tống Tháng Như không có xuất hiện ở giáo đường hôn lễ, đã khiến Tống gia mất mặt, nếu truyền tin cô quan hệ với người trong hắc đạo, nhất định sẽ làm hỏng danh tiếng của gia tộc.
Cho nên, khi Lạc Chân Long đem chuyện cướp hôn ra một bên chủ động tới cửa thông báo, nói với người của Tống gia muốn kết hôn với Tống Tháng Như, mặc dù lòng trong người Tống gia cũng tức, nhưng vì cố giữ mặt mũi nên đồng ý.
Cứ như vậy, Lạc Chấn Long danh chính ngôn thuận thành con rể, nhưng ngay khi trưởng bối
Tống gia qua đời, ông cũng lộ ra diện mạo thật sự, ông chủ động xâm chiếm tài sản Tống gia, đem Tống thị đổi tên thành Lạc thị, biến thành sản nghiệp của chính ông.
Nhưng ông đối với Tống Tháng Như, vẫn cực kì yêu thương, nhất là khi con gái đầu tiên Lạc Tích Tuyết ra đời, Lạc Chấn Long lại càng thương yêu vợ con hơn, người một nhà hòa thuận chung sống mấy năm, mấy năm nay cũng là tuổi thơ đẹp nhất của Lạc Tích Tuyết.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Lạc Chấn Long nhanh chóng đối xử lạnh lẽo với mẹ con Tống Tháng Như, nguyên nhiên là ông phát hiện ra Lạc Tích Tuyết căn bản không phải con gái ruột của ông, mà là con gái riêng của bạn trai bên cạnh Tống Tháng Như, phản bội ông.
Ông phẫn uất đạp cửa mà đi, vì yêu mà sinh hận Tống Tháng Như, vì trả thù Tống Tháng Như, ông bên ngoài không ngừng tìm gặp phụ nữ, không ngừng tìm mọi người phụ nữ muôn vẻ làm ông si mê, trong đó có một người cũng là mẹ của Lạc Thiên Uy, chẳng những cùng Lạc Chấn Long lâu nhất, mà còn vì ông sinh ra Lạc Thiên Uy, vì vậy Lạc Chấn Long càng cực kì sủng ái bà, cả ngày không về nhà.
Tống Tháng Như không có chồng thương yêu, lại không thể cùng người đàn ông định mệnh mình yêu, vì vậy buồn bực không vui, rốt cuộc bệnh qua đời.
Vú Ngô đau lòng nói xong, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
Phương Tiêu Thần cũng không nhịn được rơi nước mắt, vì chuyện cũ mà đau lòng, lại đau lần nữa khiến ông đau khổ thêm!.
Lạc Tích Tuyết càng thêm kinh ngạc, cô rốt cuộc hiểu ra, vì sao vú Ngô luôn muốn cô cùng em trai tranh tài sản, thì ra tài sản Lạc gia thật sự vốn là của cô,căn bản cũng không nên do em trai thừa kế.
“Đại tiểu thư, cô bây giờ cũng biết rồi, Lạc Chấn Long không phải cha đẻ của cô, cha đẻ của cô là Phương Tiêu Thần, ông mới là cha ruột của cô"
Vú Ngô bắt được tay Lạc Tích Tuyết, dẫn cô đến trước mặt Phương Tiêu Thần.
Lạc Tích Tuyết nhìn người đàn ông trung niên trải qua đau khổ trước mắt, nghe xong lời nói vừa rồi của vú Ngố, đã sớm không còn gạt bỏ, chỉ còn đau lòng vô tận, nước mắt đã rơi xuống.
“Tại sao? Đến bây giờ các người mới nói cho tôi biết? Tại sao?"
Nước mắt của cô nháy mắt càng nhiều hơn.
Phương Tiêu Thần nhìn người con gái khóc trước mắt, không ngừng nội tâm bi thương, ôm cô thật chặt vào lòng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô, an ủi nói:
“Khóc đi, đứa bé đáng thương, khóc lớn lên đi! Là bố không tốt, bố không có năng lực bảo vệ tốt 2 mẹ con, những năm nay khiến cho 2 người chịu khổ"
Vú Ngô lau nước mắt, khuyên nhủ Lạc Tích Tuyết: “Tích Tuyết, kể từ Lạc Chấn Long bức hôn mẹ cô, lại biết cô không phải con gái ruột của ông, liền mưu kế khiến Phương Tiêu Thần ngồi tù, ba cô ở trong tù ngồi hơn 10 năm, từ trong tù ra lại muốn đánh liều sự nghiệp, dĩ nhiên không tiện nhận cô, cô phải hiểu nỗi khổ của ông"
Lạc Tích Tuyết bên khóc bên gật đầu một cái, cũng không nhịn được nữa, té nhào vào trong ngực cha ruột mình, khóc lớn.
“Bố!"
Cô chợt khẽ gọi ông một tiếng.
Thân thể Phương Tiêu Thân run lên, nghe thấy âm thanh đã lâu muốn nghe, ôm con gai thật chặt, giờ khắc này, đã quá lâu rồi!
Lâu sau, ông mới khôi phục tâm tình, yêu thương lau đi nước mắt trên mặt Lạc Tích Tuyết, giọng nói bi thương nói:
“Tuyết Nhi, con bây giờ phải hiểu chúng ta cùng Lạc gia là không chung mối thù đi.
Lạc Chấn Long bức hôn mẹ con, nhưng lại không quý trọng mẹ con tốt, ép bà buồn bực sầu não mà chết, mà tài sản Lạc gia vốn thuộc về con, mà ông ta để cho con trai Lạc Thiên Uy thừa kế,
Lạc gia bọn họ thiếu của chúng ta, chúng ta nhất định phải đòi lại!!"
“Đòi lại?!"
Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩng, có chút không nhịn, dù sao cô ở Lạc gia cũng 20 năm, coi như cô cùng Lạc Chấn Long không có máu mủ, nhưng tình ý dưỡng con gái vẫn có.
Vú Ngô nhìn ra lo ngại của Lạc Tích Tuyết, biết tâm địa cô thiên lương, lập tức nói: “Đúng vậy ạ, tiểu thư, cô mới người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Tống, Lạc Thiên Uy tiểu tử kia căn bản không xứng, bắt đầu từ hôm nay, cô hãy cùng Phương lão gia học làm ăn thật tốt, đem tất cả toàn bộ tài sản Lạc gia tới đây, cũng an ủi mẹ cô dưới suối vàng"
“Tôi"
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy trong đầu rối loạn, đột nhiên nghe được thân thể của mình, cô luôn có thời gian tiêu hóa: “Để cho tôi suy nghĩ thật kỹ đã"
Phương Tiêu Thần vặn bả vai của cô: “Tích Tuyết, từ nay về sau, chúng ta sẽ không đội trời chung với Lạc gia, bố hi vọng con có thể quên tất cả ở Lạc gia, bao gồm Lạc Thiên Uy con trai Lạc Chấn Long, con có thể duy nhất nhớ về họ, chỉ có thù hận"
“Quên?"
Lạc Tích Tuyết tự lẩm bẩm, đột nhiên giật mình, những chuyện cũ bi thảm khắc cốt ghi tâm, cô làm sao có thể dễ dàng!
“Đúng! Con nhất định phải quên, bắt đầu tất cả lần nữa! Nhất là Lạc Thiên Uy, hai người có thù không đội trời chung, tuyệt đối không thể xảy ra cái gì!"
Giọng nói Phương Tiêu Thần lần nữa khẳng định nhấn mạnh, ánh mắt dò xét về phía Lạc Tích Tuyết, lời đồn bên ngoài khiến ông không thể không lo cho con gái.
“Tích Tuyết, con với Lạc Thiên Uy, không có gì chứ?"
Ông thử hỏi khẽ.
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết hơi chậm lại, chột dạ cúi đầu, âm thanh cực thấp trả lời: “Không có!"
Nhưng trong lòng cô lại nghĩ tới, nếu như Lạc Thiên Uy không phải em trai cô, như vậy bọn họ có thể với nhau hay không?
Suy nghĩ của cô còn chưa dấy lên, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp của Phương Tiêu Thần nói: “Không có là tốt rồi, về sau con không cần gặp nữa, cũng không cần liên lạc lại, lần tới gặp chính là kẻ thù!"
“Nhưng, đó không phải là ân oán đời trước sao? Tại sao muốn giận lây sang đời sau chứ? Thiên Uy vô tội a"
Lạc Tích Tuyết theo bản năng bật thốt lên.
“Tích Tuyết, con?"
Sắc mặt Phương Tiêu Thần đã xanh lên.
Vú Ngô nhanh lên khuyên can: “Tiểu thư, cô nói cái gì vậy? Làm sao cô có thể bảo vệ kẻ thù chứ? Coi như Uy thiếu gia khong có cô, cậu ta cũng là con trai của Lạc Chấn Long, huống chi nếu không phải mẹ của cậu ta xuất hiện, mẹ cô làm sao sẽ bị đối xử lạnh nhạt, con người tôi ở Lạc gia vài năm như thế nào mà không được coi trọng đây?"
Lạc Tích Tuyết bị mấy câu nói của vú Ngô, hỏi tới á khẩu không trả lời được.
Cô đúng là quá chủ quan rồi, vì cùng lên giường với Lạc Thiên Uy mấy lần, đã có ý thức nói giúp anh, đúng là đầu óc cô bị hỏng.
Chẳng lẽ anh khiến cô bị tổn thương như vậy chưa đủ sao? Cậu ta cũng đã có con với Trì Nhược Huân, cô cũng không muốn trở thành như mẹ một lần nữa.
“Hiểu, về sau tôi sẽ không gặp lại cậu ta!"
Lạc Tích Tuyết ảm đạm cúi đầu.
Đúng lúc ấy, một tràng cười từ ngoài cửa truyền đến, Phương Tử Nhan vừa nghe thấy tiếng cười này, lập tức vui vẻ chạy tới.
“Anh Khinh Cuồng!"
Lãnh Khinh Cuồng đem Phương Tử Nhan bế lên, quay một vòng, khóe môi nâng lên nụ cười tà như có như không, hướng tới bọn họ đi tới.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sững sờ tại chỗ, cô hiển nhiên không ngờ rằng, Lãnh Khinh Cuồng lại xuất hiện tại đây.
“Tích Tuyết, chúng ta lại gặp mặt"
Lãnh Khinh Cuồng thấy vẻ mặt cô đờ đẫn, đi tới ôm eo nhỏ nhắn của cô, không nhịn được muốn trêu chọc cô.
Nhưng Phương Tiêu Thần lại ho nhẹ một tiếng, cắt đứt hành động của Lãnh Khinh Cuồng.
“Cha nuôi!"
Lãnh Khinh Cuồng lập tức thu lại vẻ cợt nhả, sắc mặt nghiêm nghị quay đầu.
Cha nuôi? Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên lần nữa, thế nào Lãnh Khinh Cuồng lại gọi bố mình là cha nuôi?
“Ừ, ngồi đi"
Phương Tiêu Thần gật đầu một cái, ý bảo anh ngồi lên trên ghế salon.
Lãnh Khinh Cuồng thấy được mệnh lệnh của ông, liền lập tức đưa Lạc Tích Tuyết ngồi xuống.
Lạc Tích Tuyết chỉ hơi khó chịu, nhưng nét mặt Phương Tử Nhan rất khó nhìn, nhìn ra được cô ấy rất thích Lãnh Khinh Cuồng.
Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng gọi Lãnh Khinh Cuồng đi sang ngồi, cô cũng không muốn mới về nhà một lần lại khiến em gái khó chịu, nhiều tình địch, lúc này, Phương Tiêu Thần lên tiếng.
“Tuyết Nhi, Lãnh Khinh Cuồng là trợ thủ đắc lực nhất của bố, lần nữa chúng ta gặp lại, bố biết hai người quen biết nhau ở ngoài, còn muốn đem con gả cho cậu ấy!"
Một câu vừa ra, Phương Tử Nhan khóc rời đi.
Lạc Tích Tuyết giật mình, bố thế nào lại có ý định này?
“A, thì ra là cha nuôi tìm con gấp thế này, chính là để cho con lấy thân báo đáp con gái của người à?"
Lãnh Khinh Cuồng tà tà nhíu mày, bất cần đời cười nói.
Phương Tiêu Thần giận tái mặt: “Thế nào? Để cho anh lấy con gái tôi còn oan ức với anh sao? Con người công tử lang thang như anh, cũng nên kiềm chế tư tưởng đi"
“Thế nhưng sao nhanh lấy vợ sinh con, chỉ sợ cha mẹ con bên kia sẽ không đồng ý!?"
Lãnh Khinh Cuồng nắm bả vai Lạc Tích Tuyết, uyển chuyển cự tuyệt.
“Khốn kiếp!"
Phương Tiêu Thần giận không kiềm được, vừa nhìn thấy bộ dạng không sao cả của Lãnh Khinh Cuồng, ông liền đau đầu không dứt.
Thủ hạ của ông chính là tình yêu anh cũng không rõ ràng,chơi bời trăng hoa không kiềm chế được, khắp nơi chọc hoa, nói thật ông cũng không yên lòng giao con gái cho cậu ta.
Nhưng bây giờ tình cảm của Tích Tuyết còn chưa xuống, ông làm như vậy muốn sớm cắt đứt một chút suy nghĩ của cô, cho cô một cuộc sống hoàn toàn mới.
“Con gái tôi có điểm nào không xứng với cậu? Cha mẹ cậu bên kia cũng hi vọng cậu có thể nhanh tìm một người phụ nữ thật lòng, lập gia đình rồi!"
Phương Tiêu Thần cau mày, âm thanh trầm thấp quát lên.
Từ ngày đó về sau, mỗi ngày trôi qua lại như bình thường.
Tống Tháng Như cơ hồ quên mất, mình từng có một đêm mưa gió, cứu một người thiếu niên bị thương.
Cho đến khi ngày cô cùng Phương Tiêu Thần kết hôn, cô mặc váy cô dâu, chuẩn bị đi vào trong giáo đường cử hành hôn lê với Phương Tiêu Thần.
Không ngờ xe hoa của cô trên đường bị người chặn cướp xuống, mấy người áo đen đem cô tới một biệt thư sang trọng, mà Lạc Chấn Long ở trong đó chờ cô.
Mới đầu, Lạc Chấn Long cầu khản cô đừng gả cho Phương Tiêu Thần, nhưng Tống Tháng Như không nghe, cố ý muốn đi kết hôn.
Phương Tiêu Thần dưới cơn nóng giận, cưỡng bức chiếm thân thể Tống Tháng Như, còn muốn nhốt cô ở trong biệt thư, ba tháng không cho cô liên lạc với bên ngoài.
Tống gia lúc ấy có địa vẻ cao trong giới chính trị, vốn Tống Tháng Như không có xuất hiện ở giáo đường hôn lễ, đã khiến Tống gia mất mặt, nếu truyền tin cô quan hệ với người trong hắc đạo, nhất định sẽ làm hỏng danh tiếng của gia tộc.
Cho nên, khi Lạc Chân Long đem chuyện cướp hôn ra một bên chủ động tới cửa thông báo, nói với người của Tống gia muốn kết hôn với Tống Tháng Như, mặc dù lòng trong người Tống gia cũng tức, nhưng vì cố giữ mặt mũi nên đồng ý.
Cứ như vậy, Lạc Chấn Long danh chính ngôn thuận thành con rể, nhưng ngay khi trưởng bối
Tống gia qua đời, ông cũng lộ ra diện mạo thật sự, ông chủ động xâm chiếm tài sản Tống gia, đem Tống thị đổi tên thành Lạc thị, biến thành sản nghiệp của chính ông.
Nhưng ông đối với Tống Tháng Như, vẫn cực kì yêu thương, nhất là khi con gái đầu tiên Lạc Tích Tuyết ra đời, Lạc Chấn Long lại càng thương yêu vợ con hơn, người một nhà hòa thuận chung sống mấy năm, mấy năm nay cũng là tuổi thơ đẹp nhất của Lạc Tích Tuyết.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Lạc Chấn Long nhanh chóng đối xử lạnh lẽo với mẹ con Tống Tháng Như, nguyên nhiên là ông phát hiện ra Lạc Tích Tuyết căn bản không phải con gái ruột của ông, mà là con gái riêng của bạn trai bên cạnh Tống Tháng Như, phản bội ông.
Ông phẫn uất đạp cửa mà đi, vì yêu mà sinh hận Tống Tháng Như, vì trả thù Tống Tháng Như, ông bên ngoài không ngừng tìm gặp phụ nữ, không ngừng tìm mọi người phụ nữ muôn vẻ làm ông si mê, trong đó có một người cũng là mẹ của Lạc Thiên Uy, chẳng những cùng Lạc Chấn Long lâu nhất, mà còn vì ông sinh ra Lạc Thiên Uy, vì vậy Lạc Chấn Long càng cực kì sủng ái bà, cả ngày không về nhà.
Tống Tháng Như không có chồng thương yêu, lại không thể cùng người đàn ông định mệnh mình yêu, vì vậy buồn bực không vui, rốt cuộc bệnh qua đời.
Vú Ngô đau lòng nói xong, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
Phương Tiêu Thần cũng không nhịn được rơi nước mắt, vì chuyện cũ mà đau lòng, lại đau lần nữa khiến ông đau khổ thêm!.
Lạc Tích Tuyết càng thêm kinh ngạc, cô rốt cuộc hiểu ra, vì sao vú Ngô luôn muốn cô cùng em trai tranh tài sản, thì ra tài sản Lạc gia thật sự vốn là của cô,căn bản cũng không nên do em trai thừa kế.
“Đại tiểu thư, cô bây giờ cũng biết rồi, Lạc Chấn Long không phải cha đẻ của cô, cha đẻ của cô là Phương Tiêu Thần, ông mới là cha ruột của cô"
Vú Ngô bắt được tay Lạc Tích Tuyết, dẫn cô đến trước mặt Phương Tiêu Thần.
Lạc Tích Tuyết nhìn người đàn ông trung niên trải qua đau khổ trước mắt, nghe xong lời nói vừa rồi của vú Ngố, đã sớm không còn gạt bỏ, chỉ còn đau lòng vô tận, nước mắt đã rơi xuống.
“Tại sao? Đến bây giờ các người mới nói cho tôi biết? Tại sao?"
Nước mắt của cô nháy mắt càng nhiều hơn.
Phương Tiêu Thần nhìn người con gái khóc trước mắt, không ngừng nội tâm bi thương, ôm cô thật chặt vào lòng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô, an ủi nói:
“Khóc đi, đứa bé đáng thương, khóc lớn lên đi! Là bố không tốt, bố không có năng lực bảo vệ tốt 2 mẹ con, những năm nay khiến cho 2 người chịu khổ"
Vú Ngô lau nước mắt, khuyên nhủ Lạc Tích Tuyết: “Tích Tuyết, kể từ Lạc Chấn Long bức hôn mẹ cô, lại biết cô không phải con gái ruột của ông, liền mưu kế khiến Phương Tiêu Thần ngồi tù, ba cô ở trong tù ngồi hơn 10 năm, từ trong tù ra lại muốn đánh liều sự nghiệp, dĩ nhiên không tiện nhận cô, cô phải hiểu nỗi khổ của ông"
Lạc Tích Tuyết bên khóc bên gật đầu một cái, cũng không nhịn được nữa, té nhào vào trong ngực cha ruột mình, khóc lớn.
“Bố!"
Cô chợt khẽ gọi ông một tiếng.
Thân thể Phương Tiêu Thân run lên, nghe thấy âm thanh đã lâu muốn nghe, ôm con gai thật chặt, giờ khắc này, đã quá lâu rồi!
Lâu sau, ông mới khôi phục tâm tình, yêu thương lau đi nước mắt trên mặt Lạc Tích Tuyết, giọng nói bi thương nói:
“Tuyết Nhi, con bây giờ phải hiểu chúng ta cùng Lạc gia là không chung mối thù đi.
Lạc Chấn Long bức hôn mẹ con, nhưng lại không quý trọng mẹ con tốt, ép bà buồn bực sầu não mà chết, mà tài sản Lạc gia vốn thuộc về con, mà ông ta để cho con trai Lạc Thiên Uy thừa kế,
Lạc gia bọn họ thiếu của chúng ta, chúng ta nhất định phải đòi lại!!"
“Đòi lại?!"
Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩng, có chút không nhịn, dù sao cô ở Lạc gia cũng 20 năm, coi như cô cùng Lạc Chấn Long không có máu mủ, nhưng tình ý dưỡng con gái vẫn có.
Vú Ngô nhìn ra lo ngại của Lạc Tích Tuyết, biết tâm địa cô thiên lương, lập tức nói: “Đúng vậy ạ, tiểu thư, cô mới người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Tống, Lạc Thiên Uy tiểu tử kia căn bản không xứng, bắt đầu từ hôm nay, cô hãy cùng Phương lão gia học làm ăn thật tốt, đem tất cả toàn bộ tài sản Lạc gia tới đây, cũng an ủi mẹ cô dưới suối vàng"
“Tôi"
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy trong đầu rối loạn, đột nhiên nghe được thân thể của mình, cô luôn có thời gian tiêu hóa: “Để cho tôi suy nghĩ thật kỹ đã"
Phương Tiêu Thần vặn bả vai của cô: “Tích Tuyết, từ nay về sau, chúng ta sẽ không đội trời chung với Lạc gia, bố hi vọng con có thể quên tất cả ở Lạc gia, bao gồm Lạc Thiên Uy con trai Lạc Chấn Long, con có thể duy nhất nhớ về họ, chỉ có thù hận"
“Quên?"
Lạc Tích Tuyết tự lẩm bẩm, đột nhiên giật mình, những chuyện cũ bi thảm khắc cốt ghi tâm, cô làm sao có thể dễ dàng!
“Đúng! Con nhất định phải quên, bắt đầu tất cả lần nữa! Nhất là Lạc Thiên Uy, hai người có thù không đội trời chung, tuyệt đối không thể xảy ra cái gì!"
Giọng nói Phương Tiêu Thần lần nữa khẳng định nhấn mạnh, ánh mắt dò xét về phía Lạc Tích Tuyết, lời đồn bên ngoài khiến ông không thể không lo cho con gái.
“Tích Tuyết, con với Lạc Thiên Uy, không có gì chứ?"
Ông thử hỏi khẽ.
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết hơi chậm lại, chột dạ cúi đầu, âm thanh cực thấp trả lời: “Không có!"
Nhưng trong lòng cô lại nghĩ tới, nếu như Lạc Thiên Uy không phải em trai cô, như vậy bọn họ có thể với nhau hay không?
Suy nghĩ của cô còn chưa dấy lên, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp của Phương Tiêu Thần nói: “Không có là tốt rồi, về sau con không cần gặp nữa, cũng không cần liên lạc lại, lần tới gặp chính là kẻ thù!"
“Nhưng, đó không phải là ân oán đời trước sao? Tại sao muốn giận lây sang đời sau chứ? Thiên Uy vô tội a"
Lạc Tích Tuyết theo bản năng bật thốt lên.
“Tích Tuyết, con?"
Sắc mặt Phương Tiêu Thần đã xanh lên.
Vú Ngô nhanh lên khuyên can: “Tiểu thư, cô nói cái gì vậy? Làm sao cô có thể bảo vệ kẻ thù chứ? Coi như Uy thiếu gia khong có cô, cậu ta cũng là con trai của Lạc Chấn Long, huống chi nếu không phải mẹ của cậu ta xuất hiện, mẹ cô làm sao sẽ bị đối xử lạnh nhạt, con người tôi ở Lạc gia vài năm như thế nào mà không được coi trọng đây?"
Lạc Tích Tuyết bị mấy câu nói của vú Ngô, hỏi tới á khẩu không trả lời được.
Cô đúng là quá chủ quan rồi, vì cùng lên giường với Lạc Thiên Uy mấy lần, đã có ý thức nói giúp anh, đúng là đầu óc cô bị hỏng.
Chẳng lẽ anh khiến cô bị tổn thương như vậy chưa đủ sao? Cậu ta cũng đã có con với Trì Nhược Huân, cô cũng không muốn trở thành như mẹ một lần nữa.
“Hiểu, về sau tôi sẽ không gặp lại cậu ta!"
Lạc Tích Tuyết ảm đạm cúi đầu.
Đúng lúc ấy, một tràng cười từ ngoài cửa truyền đến, Phương Tử Nhan vừa nghe thấy tiếng cười này, lập tức vui vẻ chạy tới.
“Anh Khinh Cuồng!"
Lãnh Khinh Cuồng đem Phương Tử Nhan bế lên, quay một vòng, khóe môi nâng lên nụ cười tà như có như không, hướng tới bọn họ đi tới.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sững sờ tại chỗ, cô hiển nhiên không ngờ rằng, Lãnh Khinh Cuồng lại xuất hiện tại đây.
“Tích Tuyết, chúng ta lại gặp mặt"
Lãnh Khinh Cuồng thấy vẻ mặt cô đờ đẫn, đi tới ôm eo nhỏ nhắn của cô, không nhịn được muốn trêu chọc cô.
Nhưng Phương Tiêu Thần lại ho nhẹ một tiếng, cắt đứt hành động của Lãnh Khinh Cuồng.
“Cha nuôi!"
Lãnh Khinh Cuồng lập tức thu lại vẻ cợt nhả, sắc mặt nghiêm nghị quay đầu.
Cha nuôi? Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên lần nữa, thế nào Lãnh Khinh Cuồng lại gọi bố mình là cha nuôi?
“Ừ, ngồi đi"
Phương Tiêu Thần gật đầu một cái, ý bảo anh ngồi lên trên ghế salon.
Lãnh Khinh Cuồng thấy được mệnh lệnh của ông, liền lập tức đưa Lạc Tích Tuyết ngồi xuống.
Lạc Tích Tuyết chỉ hơi khó chịu, nhưng nét mặt Phương Tử Nhan rất khó nhìn, nhìn ra được cô ấy rất thích Lãnh Khinh Cuồng.
Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng gọi Lãnh Khinh Cuồng đi sang ngồi, cô cũng không muốn mới về nhà một lần lại khiến em gái khó chịu, nhiều tình địch, lúc này, Phương Tiêu Thần lên tiếng.
“Tuyết Nhi, Lãnh Khinh Cuồng là trợ thủ đắc lực nhất của bố, lần nữa chúng ta gặp lại, bố biết hai người quen biết nhau ở ngoài, còn muốn đem con gả cho cậu ấy!"
Một câu vừa ra, Phương Tử Nhan khóc rời đi.
Lạc Tích Tuyết giật mình, bố thế nào lại có ý định này?
“A, thì ra là cha nuôi tìm con gấp thế này, chính là để cho con lấy thân báo đáp con gái của người à?"
Lãnh Khinh Cuồng tà tà nhíu mày, bất cần đời cười nói.
Phương Tiêu Thần giận tái mặt: “Thế nào? Để cho anh lấy con gái tôi còn oan ức với anh sao? Con người công tử lang thang như anh, cũng nên kiềm chế tư tưởng đi"
“Thế nhưng sao nhanh lấy vợ sinh con, chỉ sợ cha mẹ con bên kia sẽ không đồng ý!?"
Lãnh Khinh Cuồng nắm bả vai Lạc Tích Tuyết, uyển chuyển cự tuyệt.
“Khốn kiếp!"
Phương Tiêu Thần giận không kiềm được, vừa nhìn thấy bộ dạng không sao cả của Lãnh Khinh Cuồng, ông liền đau đầu không dứt.
Thủ hạ của ông chính là tình yêu anh cũng không rõ ràng,chơi bời trăng hoa không kiềm chế được, khắp nơi chọc hoa, nói thật ông cũng không yên lòng giao con gái cho cậu ta.
Nhưng bây giờ tình cảm của Tích Tuyết còn chưa xuống, ông làm như vậy muốn sớm cắt đứt một chút suy nghĩ của cô, cho cô một cuộc sống hoàn toàn mới.
“Con gái tôi có điểm nào không xứng với cậu? Cha mẹ cậu bên kia cũng hi vọng cậu có thể nhanh tìm một người phụ nữ thật lòng, lập gia đình rồi!"
Phương Tiêu Thần cau mày, âm thanh trầm thấp quát lên.
Tác giả :
Tam Chưởng Quầy