Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
Chương 137: Ông ta là cha ruột?
Edit: babynhox
Lạc Tích Tuyết hoảng hốt lo sợ ngồi xuống giường, một số ký ức trước khi hôn mê rải rác trong đầu.
Cô nhớ rõ mình trong quán cà phê ở sân bay, bị người ta bắt cóc.
Những người này là ai? Bắt cô tới đây có mục đích gì?
Trong lòng Lạc Tích Tuyết bắt đầu bất an, nhớ tới mình từng bị bắt cóc một lần, cô vẫn sợ hãi chưa ổn định.
"Chị, chị tỉnh rồi?" Một cô gái nhỏ mặc bộ quần áo hồng nhạt, chớp chớp con ngươi đen tuyền, bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, đi tới bên giường cô.
"Em là ai? Đây là đâu?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người tới, bộ dáng của cô gái nhỏ này rất ngây thơ, nhìn qua không giống như là người xấu a.
"Chào chị, em tên là Phương Tử Nhan!" Cô gái nhỏ tươi cười bắt tay với cô: "Sau này chị gọi em là Tiểu Nhan, hoặc là Nhan Nhan là được rồi."
"Sau này?" Lạc Tích Tuyết giật mình, chẳng lẽ nói cô vẫn còn ở trong này thật lâu sao?
Cô gái nhỏ gật gật đầu, hình như rất vui vẻ: "Đúng vậy, sau này chị sẽ ở nơi này, cùng ở một chỗ với em."
"Tôi với em ở cùng một chỗ? Hình như tôi không quen em a?" Lạc Tích Tuyết cảm thấy có chút khó hiểu, nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ này hình như rất quen thuộc với cô, nhưng căn bản là cô không biết em ấy.
"Chị đừng sốt ruột, trước tiên chị xuống giường ăn một chút gì đi, một hồi em đưa chị đi gặp một người, tất cả bí mật cùng nghi hoặc của chị liền có đáp án."
Cô gái nhỏ cười trấn an, tiếng nói trong trẻo.
Lạc Tích Tuyết chớp chớp con ngươi, thấy cô gái nhỏ cũng không có ác ý, liền yên tâm xuống giường, cùng cô bé đi dùng bữa sáng.
Xem ra toàn bộ đáp án, chỉ có thể đợi người trong lời nói của cô gái nhỏ này xuất hiện, mới có thể công bố.
Gian trang viên này rất lớn, Lạc Tích Tuyết dừng lại ở gian biệt thự độc lập, cả tòa trang viên có năm cái biệt thự tương tự, nhìn ra được nơi này tuyệt đối là người có tiền bạc mới có thể ở được.
Để cô gái nhỏ dẫn đường cho cô, nhìn qua bộ dáng cũng mười bốn mười lăm tuổi, bất quá dáng người rất tốt, nhất là da thịt toàn thân non mịn lại trắng nõn, nhìn qua không giống như hoàn toàn là người Trung Quốc.
"Em là con lai sao?" Lạc Tích Tuyết nhịn không được thắc mắc.
Phương Tử Nhan nhún nhún vai: "Con lai một phần tư, bà cố em là người Ý."
"Đây là ở nơi nào? Ý?" Lạc Tích Tuyết tiếp tục nghi hoặc.
Phương Tử Nhan lắc đầu: "Không, nơi này là Argentina."
"Argentina?" Lạc Tích Tuyết sửng sốt, khó có thể tin trừng lớn hai mắt.
Thì ra cô đã tới phía nam Châu Mỹ, khó trách cô cảm thấy hoàn cảnh nơi này cùng nơi cô thấy trước đó không giống nhau.
Phía nam Châu Mỹ là lần đầu tiên cô tới.
Nơi này cách Trung Quốc, không chỉ có một cái Thái Bình Dương ngăn cách, còn là hai cái bán cầu từ bắc tới nam, xem ra khoảng cách của cô và Lạc Thiên Uy càng ngày càng xa rồi.
Trong phòng ăn có bữa sáng phong phú, rất nhiều thức ăn ngon địa phương Argentina, chỉ là Lạc Tích Tuyết không có khẩu vị, cô chỉ là ăn đơn giản một chút, trở về phòng mình.
Phương Tử Nhan quan tâm đưa ly sữa cho cô, Lạc Tích Tuyết nâng niu trong tay, vừa uống, vừa đi tới trước cửa sổ.
Cửa sổ hiện ra từng hoa văn chạm trổ tỉ mỉ xinh đẹp, con ngươi trong suốt an ổn của Lạc Tích Tuyết ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía đông trang viên có ao hồ sóng nước mênh mông, bên cạnh hồ nước có đủ loại mạn đà la (cà độc dược), mạn đà la màu xanh biếc, đại diện cho — không bao giờ ngừng hi vọng.
Lúc này, sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, hình như có trực giác, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn rắn rỏi, đã đi tới trước mặt cô.
"Ba ba!" Phương Tử Nhan cười nghênh đón.
Người đàn ông cưng chiều sờ sờ đầu cô: "Nhan Nhan, đưa người đến rồi hả?"
"Chị ấy là Lạc Tích Tuyết."
Phương Tử Nhan chỉ vào Lạc Tích Tuyết nói.
Ánh mắt người đàn ông lập tức di chuyển, ánh mắt sâu thẳm phức tạp, trong lòng lại càng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang không nói nên lời.
Cô gái trước mắt, mày ngài thanh tú hiện ra một chút trưởng thành, cặp mắt trong suốt giống như gương như xưa, như sáng trăng sáng chói, xinh đẹp mà trong suốt.
Chỉ khác trước là, nó đã cởi bỏ vẻ trẻ con đơn thuần, vững chắc hơn sau khi trải qua vô số gian khổ.
Người đàn ông bình tĩnh chăm chú nhìn Lạc Tích Tuyết rất lâu, hai tròng mắt sáng ngời có thần, cô quả nhiên xinh đẹp giống như trong tấm ảnh, hơn nửa còn càng lúc càng giống mẹ của cô.
Lạc Tích Tuyết hoang mang nhìn người đàn ông trước mắt này vẫn nhìn chằm chằm cô, bất giác da đầu hơi run lên, bởi vì ánh mắt của người đàn ông này thật sự là phức tạp, có vui sướng, kích động, tìm tòi nghiên cứu, còn giống như muốn xuyên thấu qua cô để tìm kiếm bóng dáng người nào đó.
"Xin hỏi, chúng ta quen biết sao?" Rốt cục cô nhịn không được mở miệng chất vấn.
Người đàn ông nhướng mày cười cười, giấu chua sót trong lòng: "Con vẫn không biết sự tồn tại của ta sao?"
"Ông là ai?Tôi nên quen biết ông sao?" Lạc Tích Tuyết nghiêng đầu, ngơ ngác không biết nên nói cái gì, sau cùng vẫn do dự hỏi.
Người đàn ông than nhỏ một hơi, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống nặng nè, do dự một lúc lâu, nhiều lần do dự, lần này hạ quyết tâm, giọng khàn khàn nói: "Tuyết Nhi, ba mới là ba ruột của con."
"Cái gì?" Lạc Tích Tuyết trừng lớn hai mắt, quả thực khó có thể tin: "Ông ông vừa nói cái gì?"
Người đàn ông nhếch môi cười gượng gạo, miễn cưỡng tìm kiếm nét từ ái, mà lại cười rất đau thương, lại gật đầu: "Tuyết Nhi, ba là Phương Tiêu Thần là ba ruột của con, tên thật của con là Phương Ảnh Tuyết, là con gái của ba."
"Không, chuyện này không có khả năng!!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu, không cách nào chấp nhận: "Ông là ba của tôi? Sao ông có thể là ba của tôi?"
Cô sống trọn vẹn hai mươi năm, chỉ biết là có một người ba là Lạc Chấn Long, làm sao có thể có người bắt cóc cô, tự nhiên khiến cho cô có thêm một người ba, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Nhìn Lạc Tích Tuyết không chịu nhận thức ông, sắc mặt người đàn ông lập tức khó coi, ông nhíu mày, từ giữa kẽ răng rít ra mấy chữ: "Mẹ của con và ba mới đúng là một đôi, là Lạc Chấn Long ép cưới cô ấy, người cô ấy thật sự yêu là ba, mà con cũng là con gái duy nhất của ba và mẹ con."
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này!!" Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, cả người đều ngớ ngẩn.
Cô nhớ rõ mẹ ruột cô, vẫn vì chuyện ba ngoại tình ở ngoài mà buồn bực không vui, người mà mẹ yêu rõ ràng là ba mới đúng, người đàn ông này lại là từ nơi nào xuất hiện?
Với lại không phải nói con gái đều giống ba sao? Cô ngẩng đầu cẩn thận tìm kiếm cô cùng người đàn ông trước mắt này có chỗ nào giống nhau, đúng là không tìm ra một điểm nào, bọn họ sao có thể là cha con?
Người đàn ông u sầu trong phút chốc, bỗng nhiên nói: "Được, cha con chúng ta không gặp nhiều năm như vậy, có lẽ lời nói của ba con sẽ không tin, nhưng có một người, con nhất định sẽ tin!!"
"Người nào?" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, bỗng nhiên khó hiểu hỏi.
Người đàn ông quay đầu, nói với Phương Tử Nhan bên cạnh: "Nhan Nhan, đi mời người vào!"
Phương Tử Nhan gật đầu, đi ra ngoài cửa, chỉ chốc lát sau cô dẫn theo một bóng người quen thuộc trở lại phòng.
Lúc Lạc Tích Tuyết nhìn rõ người đi tới, không khỏi mở to hai mắt.
Người đó, thực ra là?!
Lạc Tích Tuyết hoảng hốt lo sợ ngồi xuống giường, một số ký ức trước khi hôn mê rải rác trong đầu.
Cô nhớ rõ mình trong quán cà phê ở sân bay, bị người ta bắt cóc.
Những người này là ai? Bắt cô tới đây có mục đích gì?
Trong lòng Lạc Tích Tuyết bắt đầu bất an, nhớ tới mình từng bị bắt cóc một lần, cô vẫn sợ hãi chưa ổn định.
"Chị, chị tỉnh rồi?" Một cô gái nhỏ mặc bộ quần áo hồng nhạt, chớp chớp con ngươi đen tuyền, bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, đi tới bên giường cô.
"Em là ai? Đây là đâu?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người tới, bộ dáng của cô gái nhỏ này rất ngây thơ, nhìn qua không giống như là người xấu a.
"Chào chị, em tên là Phương Tử Nhan!" Cô gái nhỏ tươi cười bắt tay với cô: "Sau này chị gọi em là Tiểu Nhan, hoặc là Nhan Nhan là được rồi."
"Sau này?" Lạc Tích Tuyết giật mình, chẳng lẽ nói cô vẫn còn ở trong này thật lâu sao?
Cô gái nhỏ gật gật đầu, hình như rất vui vẻ: "Đúng vậy, sau này chị sẽ ở nơi này, cùng ở một chỗ với em."
"Tôi với em ở cùng một chỗ? Hình như tôi không quen em a?" Lạc Tích Tuyết cảm thấy có chút khó hiểu, nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ này hình như rất quen thuộc với cô, nhưng căn bản là cô không biết em ấy.
"Chị đừng sốt ruột, trước tiên chị xuống giường ăn một chút gì đi, một hồi em đưa chị đi gặp một người, tất cả bí mật cùng nghi hoặc của chị liền có đáp án."
Cô gái nhỏ cười trấn an, tiếng nói trong trẻo.
Lạc Tích Tuyết chớp chớp con ngươi, thấy cô gái nhỏ cũng không có ác ý, liền yên tâm xuống giường, cùng cô bé đi dùng bữa sáng.
Xem ra toàn bộ đáp án, chỉ có thể đợi người trong lời nói của cô gái nhỏ này xuất hiện, mới có thể công bố.
Gian trang viên này rất lớn, Lạc Tích Tuyết dừng lại ở gian biệt thự độc lập, cả tòa trang viên có năm cái biệt thự tương tự, nhìn ra được nơi này tuyệt đối là người có tiền bạc mới có thể ở được.
Để cô gái nhỏ dẫn đường cho cô, nhìn qua bộ dáng cũng mười bốn mười lăm tuổi, bất quá dáng người rất tốt, nhất là da thịt toàn thân non mịn lại trắng nõn, nhìn qua không giống như hoàn toàn là người Trung Quốc.
"Em là con lai sao?" Lạc Tích Tuyết nhịn không được thắc mắc.
Phương Tử Nhan nhún nhún vai: "Con lai một phần tư, bà cố em là người Ý."
"Đây là ở nơi nào? Ý?" Lạc Tích Tuyết tiếp tục nghi hoặc.
Phương Tử Nhan lắc đầu: "Không, nơi này là Argentina."
"Argentina?" Lạc Tích Tuyết sửng sốt, khó có thể tin trừng lớn hai mắt.
Thì ra cô đã tới phía nam Châu Mỹ, khó trách cô cảm thấy hoàn cảnh nơi này cùng nơi cô thấy trước đó không giống nhau.
Phía nam Châu Mỹ là lần đầu tiên cô tới.
Nơi này cách Trung Quốc, không chỉ có một cái Thái Bình Dương ngăn cách, còn là hai cái bán cầu từ bắc tới nam, xem ra khoảng cách của cô và Lạc Thiên Uy càng ngày càng xa rồi.
Trong phòng ăn có bữa sáng phong phú, rất nhiều thức ăn ngon địa phương Argentina, chỉ là Lạc Tích Tuyết không có khẩu vị, cô chỉ là ăn đơn giản một chút, trở về phòng mình.
Phương Tử Nhan quan tâm đưa ly sữa cho cô, Lạc Tích Tuyết nâng niu trong tay, vừa uống, vừa đi tới trước cửa sổ.
Cửa sổ hiện ra từng hoa văn chạm trổ tỉ mỉ xinh đẹp, con ngươi trong suốt an ổn của Lạc Tích Tuyết ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía đông trang viên có ao hồ sóng nước mênh mông, bên cạnh hồ nước có đủ loại mạn đà la (cà độc dược), mạn đà la màu xanh biếc, đại diện cho — không bao giờ ngừng hi vọng.
Lúc này, sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, hình như có trực giác, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn rắn rỏi, đã đi tới trước mặt cô.
"Ba ba!" Phương Tử Nhan cười nghênh đón.
Người đàn ông cưng chiều sờ sờ đầu cô: "Nhan Nhan, đưa người đến rồi hả?"
"Chị ấy là Lạc Tích Tuyết."
Phương Tử Nhan chỉ vào Lạc Tích Tuyết nói.
Ánh mắt người đàn ông lập tức di chuyển, ánh mắt sâu thẳm phức tạp, trong lòng lại càng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang không nói nên lời.
Cô gái trước mắt, mày ngài thanh tú hiện ra một chút trưởng thành, cặp mắt trong suốt giống như gương như xưa, như sáng trăng sáng chói, xinh đẹp mà trong suốt.
Chỉ khác trước là, nó đã cởi bỏ vẻ trẻ con đơn thuần, vững chắc hơn sau khi trải qua vô số gian khổ.
Người đàn ông bình tĩnh chăm chú nhìn Lạc Tích Tuyết rất lâu, hai tròng mắt sáng ngời có thần, cô quả nhiên xinh đẹp giống như trong tấm ảnh, hơn nửa còn càng lúc càng giống mẹ của cô.
Lạc Tích Tuyết hoang mang nhìn người đàn ông trước mắt này vẫn nhìn chằm chằm cô, bất giác da đầu hơi run lên, bởi vì ánh mắt của người đàn ông này thật sự là phức tạp, có vui sướng, kích động, tìm tòi nghiên cứu, còn giống như muốn xuyên thấu qua cô để tìm kiếm bóng dáng người nào đó.
"Xin hỏi, chúng ta quen biết sao?" Rốt cục cô nhịn không được mở miệng chất vấn.
Người đàn ông nhướng mày cười cười, giấu chua sót trong lòng: "Con vẫn không biết sự tồn tại của ta sao?"
"Ông là ai?Tôi nên quen biết ông sao?" Lạc Tích Tuyết nghiêng đầu, ngơ ngác không biết nên nói cái gì, sau cùng vẫn do dự hỏi.
Người đàn ông than nhỏ một hơi, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống nặng nè, do dự một lúc lâu, nhiều lần do dự, lần này hạ quyết tâm, giọng khàn khàn nói: "Tuyết Nhi, ba mới là ba ruột của con."
"Cái gì?" Lạc Tích Tuyết trừng lớn hai mắt, quả thực khó có thể tin: "Ông ông vừa nói cái gì?"
Người đàn ông nhếch môi cười gượng gạo, miễn cưỡng tìm kiếm nét từ ái, mà lại cười rất đau thương, lại gật đầu: "Tuyết Nhi, ba là Phương Tiêu Thần là ba ruột của con, tên thật của con là Phương Ảnh Tuyết, là con gái của ba."
"Không, chuyện này không có khả năng!!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu, không cách nào chấp nhận: "Ông là ba của tôi? Sao ông có thể là ba của tôi?"
Cô sống trọn vẹn hai mươi năm, chỉ biết là có một người ba là Lạc Chấn Long, làm sao có thể có người bắt cóc cô, tự nhiên khiến cho cô có thêm một người ba, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Nhìn Lạc Tích Tuyết không chịu nhận thức ông, sắc mặt người đàn ông lập tức khó coi, ông nhíu mày, từ giữa kẽ răng rít ra mấy chữ: "Mẹ của con và ba mới đúng là một đôi, là Lạc Chấn Long ép cưới cô ấy, người cô ấy thật sự yêu là ba, mà con cũng là con gái duy nhất của ba và mẹ con."
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này!!" Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, cả người đều ngớ ngẩn.
Cô nhớ rõ mẹ ruột cô, vẫn vì chuyện ba ngoại tình ở ngoài mà buồn bực không vui, người mà mẹ yêu rõ ràng là ba mới đúng, người đàn ông này lại là từ nơi nào xuất hiện?
Với lại không phải nói con gái đều giống ba sao? Cô ngẩng đầu cẩn thận tìm kiếm cô cùng người đàn ông trước mắt này có chỗ nào giống nhau, đúng là không tìm ra một điểm nào, bọn họ sao có thể là cha con?
Người đàn ông u sầu trong phút chốc, bỗng nhiên nói: "Được, cha con chúng ta không gặp nhiều năm như vậy, có lẽ lời nói của ba con sẽ không tin, nhưng có một người, con nhất định sẽ tin!!"
"Người nào?" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, bỗng nhiên khó hiểu hỏi.
Người đàn ông quay đầu, nói với Phương Tử Nhan bên cạnh: "Nhan Nhan, đi mời người vào!"
Phương Tử Nhan gật đầu, đi ra ngoài cửa, chỉ chốc lát sau cô dẫn theo một bóng người quen thuộc trở lại phòng.
Lúc Lạc Tích Tuyết nhìn rõ người đi tới, không khỏi mở to hai mắt.
Người đó, thực ra là?!
Tác giả :
Tam Chưởng Quầy