Cưng Chiều Vô Hạn
Chương 40
Cố Hi kinh ngạc nhìn tất cả đang diễn ra trước mắt, cô dường như không nhịn được mà cấu bản thân mình một cái, xem bản thân mình có phải đang mộng du hay không?
Người đàn ông này đã chỉnh đốn lại quần áo, lúc nãy cô nhìn thoáng qua con chim lớn đã được anh kín kẽ thu vào trong lồng sắc.
Lúc này, anh đứng bên cạnh giường nhỏ, vừa lạnh nhạt vừa chán ghét nhìn cô, rất hiển nhiên, cô chính là vị khách không mời mà đến, quấy rầy đến anh, làm anh không vui.
Dường như tất cả mọi người bên cạnh anh đều sợ anh, bao gồm cả cô. Anh rất ít khi tức giận lên giọng, nhưng chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến toàn thân người ta rét run.
“Em... Em đi ngang qua, tiện... Tiện thể đến gặp anh. Thư... Thư ký La không có ở bên ngoài, cho nên em mới vào được.... Em đã gõ cửa nhưng không có ai trả lời..."
Không biết tại sao, cô ngược lại biến thành lắp bắp, ngôn từ không thể diễn tả thành câu rõ ràng.
Chẳng lẽ anh không thiếu cô một lời giải thích sao?
Nhưng mà, hiện giờ còn cần phải giải thích sao? Sự thật đã bày ra trước mắt, người đàn ông này, anh có thể làm chỉ là không thể làm với cô! Anh phóng khoáng trong ngàn bụi hoa nhưng chưa từng để phiến là nào dính vào người, chỉ vì anh chưa gặp được bụi hoa anh ưng ý mà thôi!
Mất mát như vậy, so với việc anh thật sự không thể giao hợp càng khiến cô đau lòng hơn.
Nhà họ Quý và nhà họ Cố là quan hệ nhiều đời, từ nhỏ Cố Hi đã được giáo dục theo kiểu Tây Âu, có thể nói đã trải qua vô số người đàn ông, dáng dấp cô xinh đẹp, từ nhỏ đã trở tình nhân trong mộng của rất nhiều người con trai, nhưng người có thể cướp đi ánh mắt cô chỉ có mình Quý Thiếu Kiệt, anh cứ như thế mà hấp dẫn cô, bóng dáng cao ngất và gương mặt cuồng ngạo lạnh lùng, từ thật lâu thật lâu trước kia, đã tiến vào chiếm giữ thật sâu trong lòng cô.
Nhưng nhiều năm như vậy, anh đối với cô lúc nào cũng không nóng không lạnh, không xa không gần, khiến cho lòng tự trọng của cô khó có thể chịu được. Cô cũng từng có ý định buông tay, dù sao, cô cũng hiểu rõ bản thân mình, cô không giống như người bình thường, cô thích nhiệt liệt đốt cháy, mặc kệ là bỏng bản thân mình hay là bỏng người khác. Nhưng mà, người đàn ông này, anh dường như không cháy, cho dù cô có cởi hết quần áo uốn éo trước mặt anh, anh cũng sẽ không vì vậy mà nóng lên.
Anh là người hỉ nộ vô thường, thậm chí đối với cô cũng không tốt, nhưng anh vẫn có sức quyến rũ, bình thường cô rời đi chẳng qua chỉ có mấy tháng đã không nhịn được liền tìm trăm ngàn lý do trở lại bên cạnh anh, tới gần anh, ngốc nghếch im lặng, giả bộ chính bản thân mình không thèm để ý.
Cô không thể nào xuống tay với anh, nhưng mà, ngay cả Cố Hi cô cũng không phải là người xuống tay, vậy không phải người khác sẽ càng không thể xuống tay sao?
Cô vẫn cứ cho rằng, một ngày nào đó, lúc anh mệt mỏi, anh nhất định sẽ dừng lại trên thân thể cô, cũng chỉ có thể dừng lại trên người cô.
Ánh mắt Cố Hi rơi vào trên giường nhỏ, cô gái kia nhìn qua rất nhỏ tuổi đang ngủ yên ổn, lộ ra mái tóc màu đen như gỗ mun, cô tận mắt nhìn thấy, vừa rồi cô ấy được Quý Thiếu Kiệt cẩn thận từng li từng tí ôm lên giường, cô thận mắt nhìn thấy anh dịch góc chăn cho cô ấy, gạt tóc mái ra, giống như đối xử với vật báu dễ vỡ.
Tấm thảm màu xanh lam của giường nhỏ, nổi bật lên khuôn mặt ửng hồng không bình thường của cô gái hết sức rõ ràng, cô dĩ nhiên có thể nhìn ra, vừa rồi cô bé này đã trải qua yêu thương của người đàn ông ra sao.
“Đi ra ngoài! Sau này, không có sự cho phép của tôi, không được tùy tiện vào phòng làm việc của tôi." Anh vẫn lạnh nhạt như cũ, đi thẳng đến quầy rượu đổ nước đá uống.
Vẻ mặt lạnh nhạt và làm như không có chuyện cuối cùng cũng chọc giận Cố Hi, chẳng lẽ, nhưng năm gần đây, anh thật sự không biết tâm ý của cô? Cho dù là là một chút tình cảm cũng không có, anh không phải nên cho cô một câu an ủi sao?
“Em kém cô ấy ở điểm nào?" Cô hít sâu một hơi, khôi phục lại dáng vẻ đã từng cao ngạo và tao nhã, thân hình cao gầy đầy đặn vốn dĩ đang đứng ngay vách tường giá sách chuyển tới lối vào, ánh mắt to quyến rũ xếch lên nhìn Quý Thiếu Kiệt.
“Cô không kém, chẳng qua tôi chỉ không thích mà thôi!" Anh nói trực tiếp mà tàn khốc.
Cố Hi đã quên, từ trước đến nay anh chưa bao giờ là người đàn ông sẽ an ủi phụ nữ.
Trước mặt người phụ nữ khác, lại từ chối cô thẳng thừng như vậy! Thật giống như cô là chó cái không có ai cần vậy.
Trong lòng cô đau khổ, chưa từng có một giây phút nào như bây giờ, cảm thấy người đàn ông này thật đáng giận khiến người ta muốn hủy diệt anh đi.
Cô đứng ở đó, cảm thấy toàn thân lạnh buốt, đầu đau như muốn nứt ra, cấp bách cần một thứ gì đó để khiến cô trấn định lại.
Cô mở túi xách, run rẩy lấy ra một gói thuốc, nhưng lại không tìm thấy hộp quẹt, những thứ vụn vặt bên trong rơi đầy trên đất.
“Bỏ đi!" Người đàn ông vẫn không nhìn cô, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhiên uống nước đá.
Đôi tay đang lật đông chuyển tay bỗng nhiên dừng lại.
“Bỏ cái gì? Từ bỏ anh?" Cô cười lạnh.
Quý Thiếu Kiệt không lên tiếng, vẫn không nhìn cô như cũ, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh biết? Anh luôn luôn biết? Anh biết tất cả nhưng lại nhìn em rơi vào?" Vẻ mặt cô lộ vẻ sầu thảm, đứng không nổi nên dựa vào vách tường, từ từ mệt nhọc, tứ chi như mang theo gánh năng ngàn cân.
Cuối cùng anh cũng xoay người lại, đồng ý liếc mắt nhìn cô một cái, cô quấn quýt vào ánh mắt của anh, vội vàng tìm kiếm, trong đó, cho dù không có tình yêu cũng sẽ có một tia thương chứ?
“Tôi đã từng bảo Cố Giác gọi điện thoại vượt biển khuyên cô, vẫn luôn để cô cung cấp tiền cho Dương Tam, tôi tìm người khiến cậu ta biến mất trước mặt cô..." Anh nhìn cố, nói đến vô cùng thong thả, người phụ nữ kiêu ngạo này, chưa từng thất bại trên tình trường, không chiếm được anh, liền giống như bị ma nhập, “Là do bản thân cô, không có cách nào khống chế được bản thân..."
“Tất cả đều vì anh!" Cố Hi đánh gãy lời nói của anh, cắn môi dưới, nước mắt tràn ra. Cô trời xinh rất xinh đẹp, sống mũi cao, mắt to, khiến đôi mắt càng thêm diễm lệ, không có mấy người đàn ông có thể chống cự được, “Không có anh, em sẽ như vậy sao? Em sẽ cô đơn lạnh lẽo, nhàm chán mà kết bạn với ma quỷ?"
“Cô dớn? Tỉnh lại đi Cố Hi!" Anh nhàn nhã dựa lưng vào quầy rượu, hai chân tùy ý bắt chéo, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng nóng, mà ánh mắt của anh lại lạnh lẽo như rắn, “Trong người đã từng lên giường với cô, hãy cẩn thận chọn một người, sinh sống qua ngày cho tốt! Rời khỏi tôi! Rời khỏi trò chơi ma quỷ này đi!" Anh không nhìn cô nữa, xoay người sang chỗ khác, để lại cho cô mọt bóng lưng cao gầy.
Đầu óc Cố Hi oanh một tiếng nổ tung.
Thì ra anh vẫn luôn biết mấy chuyện đó. Cô cho rằng có thể giấu diếm được anh.
Nhưng mà, anh để ý đến chuyện của cô như vậy, quan tâm cô như vậy, phải chăng chứng tỏ, anh đối với cô, có lẽ là yêu?
“Thiếu Kiệt, em sai rồi, em biết, anh yêu em! Đúng vậy, em quá không biết quý trọng... Nhiều năm như vậy, chắc anh cũng đã biết tình cảm của em đối với anh. Nhưng anh vẫn luôn không chịu để ý đến em... Em chỉ có thể... Em với bọn họ đều chỉ là... Gặp dịp thì chơi! Anh... Hãy tha thứ cho em..." Cô đến bên cạnh Quý Thiếu Kiệt, kéo anh xoay người, giọng nói mang theo nghẹn ngào.
“Anh hãy nhìn em... Hãy nhìn cho thật kỹ!"
“Em có điểm nào không thể so với tiểu quỷ trên giường kia? Cô ấy ngoại trừ trẻ tuổi thì có điểm nào mạnh hơn em?"
Quý Thiếu Kiệt nghe thấy âm thanh quần áo khẽ bong ra từng mảng, lập tức quay đầu, giữa chặt tay Cố Hi, nghiêm nghị nói: “Đủ rồi, Cố Hi! Đừng để tôi thấy bộ dạng này của cô ở đây! Đừng để tôi đuổi cô ra ngoài!"
Tuy rằng cô hám sâu vào trong hố sâu ma quỷ đó, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ mặt xinh đẹp của cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy tơ tằm màu tím có đeo thắt lưng, chỉ cần nhẹ nhàng lôi kéo, liền lộ ra bầu ngực no đủ bên trong đường cong áo ngực cùng màu, sóng lớn mãnh liệt, thậm chí quả dâu tây lớn trên đỉnh đầu như ẩn như hiện.
Cô giống như thanh sắc được ngâm vào dung dịch axit oxalic, tẩy sạch bụi trần, tỏa ra mui hương thơm ngát, không nóng không ngụi, vừa vặn đưa vào miệng.
Chẳng lẽ dáng vẻ cô không xinh đẹp bằng tiểu quỷ chưa nảy trên giường kia sao? Thân hình không thể so với con nhóc ấy?
Nhưng mà, Quý Thiếu Kiệt nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, liền quát bảo cô dừng lại.
Cô không cam lòng, dùng sức kéo tay anh ấn vào chỗ mềm mại, giọng nói khàn khàn mang theo hấp dẫn và gấp gáp, “Thiếu Kiệt, có phải anh ghét bỏ em..."
Đầu nhũ tiêm của cô ngọt ngào lộ ra ngoài, màu đỏ sậm cũng rất lớn, lộ ra vẻ phong tình thục nữ. Nhưng mà, tất cả những thứ này, đối với Quý Thiếu Kiệt mà nói, cùng với những tập tài liệu cũng không có gì khác nhau.
“Không liên quan đến cái này!" Ánh mắt màu xanh mang dòng máu nước Anh không biểu lộ tình cảm, hất tay ra không chút lưu luyến, “Tôi chỉ là không có cảm với cô!"
Cố Hi nghiện đã tiến vào tâm mạch, trăm ngàn lý do vẫn không ra chỉ là cào xé, bắt đầu cắn nuốt, lúc này lí trí của cô đã quăng ra sau ót, đột nhiên cô chạy tới bên giường, xốc tấm thảm mỏng trên người Lạc Lạc lên: “Em ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc tiểu yêu tinh này có chỗ nào làm cho anh có cảm giác..."
Lúc Quý Thiếu Kiệt đuổi qua giữ chặt cô lại, dụng cụ che kín chấm đỏ trên người cô đã lộ ra ngoài không khí.
“Ha ha, Thiếu Kiệt, thì ra khẩu vị của anh lại kỳ lạ như vậy......" Cô ngạc nhiên người.
Nhưng một nụ cười còn chưa xong, trên mặt đã trúng một cái tát.
Giọng nói của người đàn ông này càng làm người ta sợ hơn cái tá: “Nhó kỹ, sau này cách xa cô ấy một chút. Cô ấy không phải là người cô có thể chạm vào. Nếu không, chuyện của cô tôi sẽ không giấu diếm trước măt chú Cố nữa."
Anh quăng cái tát lên mặt cô nhẫn tâm như thế, nhưng ánh mắt anh dừng trên người tiểu yêu tinh này lại triều mến như thế, nhìn thấy cô bị lạnh co rúm lại một chút, hai bắp chân dài nhỏ hơi hơi áp sát cọ vào nhau, anh liền nhanh chóng phủ tấm thảm lên.
Anh giống như thay đổi thành người khác, đó là Quý Thiếu Kiệt mà Cố Hi chưa từng nhìn thấy.
Cố Hi ngây dại, nhưng mà bất chấp cái tát vẫn còn nóng bừng trên mặt, càng khiến cho cô lo lắng đó là, nếu ba cô biết được chuyện cô bị nghiện, sẽ chặt đứt đường kinh tế của cô, như vậy làm sao cố có thể tiếp tục tự do vui sướng?
“Cốc cốc!"
Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, thư ký La không chờ anh chỉ thị, liền vội vàng đẩ cửa đi vào, đứng ngay chỗ bức tường giá sách nhập khẩu gáp gáp báo cáo: “Quý đổng! Người nhà họ Chung đang chờ ngoải sửa, nhất định muốn tiến vào."
***
Thân hình ba cha con nhà họ Chung đều cao hơn một mét tám, lúc này giống như ba vị thần giữ cửa, cắm tay vào túi quần đứng trước cửa phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt, không rời nửa bước.
Cảnh trưởng Cam gấp gáp đến độ vò đầu bức tai, khó khăn lắm ông mới vất vả chiếm lĩnh nhiều năm, chỉ đợi một chút mà trên mặt ông xuất hiện nhiều biểu cảm khác nhau ‘sốt ruột, bất đắc dĩ, uể oải’.
“Bộ trưởng Chung, tôi thấy chúng ta vẫn nên đến phòng hội nghị chờ Quý đổng đi!" Ông đánh bạo khuyên mấy lần, tuy rằng biết nhất định sẽ vô dụng, nhưng vẫn phải làm bộ một chút, nếu không lát nữa thật sự xảy ra chuyện, ông không biết nói thế nào trước mặt Quý Thiếu Kiệt.
Lần này, Chung Bang Lập đi giả quyết việc tư nên không công kha thân phận, ông mặc áo sơ mi tay dài màu lam, chỉ cần đứng ở đó đã tự sinh ra uy nghi, lại nghiêm túc khẽ trừng mắt, cảnh trưởng Cam nháy mắt liền ủ rũ rồi.
Chủ nhiệm lý trong phòng làm việc của Chung Bang Lập cũng đi cùng phía trước, thấy thế đi lên kéo cảnh trưởng Cam qua một bên, không nặng không nhẹ nói: “Cảnh trưởng Cam, cô Chung Tĩnh Ngôn là hòn ngọc quý trên tay Bộ trưởng Chung, bây giờ đã mất tích hơn nửa tháng, thế mà cục cảnh sát các người vẫn chưa tìm được người, nếu truy cứu các người không làm tròn nhiệm vụ..."
Cảnh trưởng Cam sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh, “Vâng! Đúng vậy! Vẫn mong bộ trưởng Chung và chủ nhiệm Lý thông cảm cho sức lực của chúng tôi không đủ, thiết bị và kỹ thuật điều tra còn tương đối lạc hậu...."
“Vừa rồi, chúng tôi thông qua nhân viên điều tra được, buổi sáng hôm nay có một người có thân hình rất giống với cô Chung đã cùng với Quý Thiếu Kiệt vào trong căn phòng làm việc này, hơn nữa thư ký còn mua kem đưa vào mấy lần, điểm này hoàn toàn phù hớp với món ăn yêu thích của cô Chung. Cho tới bây giờ, cũng chưa có người nào nhìn thấy cô Chung rời đi. Như vậy, bây giờ rất khả năng người vẫn còn ở bên trong phòng làm việc này."
“Manh mối quan trọng như vậy, ông còn ở đây quấy rầy, cảnh trưởng Cam, mời ông nhanh chóng điểu chỉnh thái độ phá án của ông, nếu không..."
Cảnh trưởng Cam bị dọa đến nhũn chân, liên tục lau mồ hôi xưng vâng, ông cũng là người cảnh sát đã thành tinh, thế nào lại không hiểu đạo lý này, ông chỉ sợ Quý Thiếu Kiệt sẽ ra tay với ông thôi!
Phía bên kia, toàn thân cơ bắp của Chung Chấn Văn và Chung Chấn Thanh đều căng thẳng, nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ sợ một con ruồi bên trong lọt ra mà không thể nhìn thấy. Hai anh em bọn họ tâm ý tương thông, đều có thể cảm nhận được âm thanh trái tim hai người đang nhảy ‘thình thịch’.
Lạc Lạc của bọn họ, rất có khả năng chỉ cách bọn họ qua một cánh cửa.
Nếu không phải bị ba ngăn cản mấy lần và nể mặt nhà họ Quý, bọn họ đã sớm phá cửa mà xông vào rồi.
Bên ngoài nhìn Chung Bang Lập bình tĩnh, trầm ổn nhưng thật ra trong lòng ông cũng mãnh liệt dậy sóng, đứa bé này, là ông yêu thương ở trong lòng. Nếu như không tìm thấy, ông phải nói như thế nào với Thẩm Phong?
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, ngay tại lúc Chấn Văn và Chấn Thanh hết kiên nhẫn, định đi lên gõ cửa thì bỗng nhiên cửa mở, Quý Thiếu Kiệt bước ra.
Người đàn ông này đã chỉnh đốn lại quần áo, lúc nãy cô nhìn thoáng qua con chim lớn đã được anh kín kẽ thu vào trong lồng sắc.
Lúc này, anh đứng bên cạnh giường nhỏ, vừa lạnh nhạt vừa chán ghét nhìn cô, rất hiển nhiên, cô chính là vị khách không mời mà đến, quấy rầy đến anh, làm anh không vui.
Dường như tất cả mọi người bên cạnh anh đều sợ anh, bao gồm cả cô. Anh rất ít khi tức giận lên giọng, nhưng chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến toàn thân người ta rét run.
“Em... Em đi ngang qua, tiện... Tiện thể đến gặp anh. Thư... Thư ký La không có ở bên ngoài, cho nên em mới vào được.... Em đã gõ cửa nhưng không có ai trả lời..."
Không biết tại sao, cô ngược lại biến thành lắp bắp, ngôn từ không thể diễn tả thành câu rõ ràng.
Chẳng lẽ anh không thiếu cô một lời giải thích sao?
Nhưng mà, hiện giờ còn cần phải giải thích sao? Sự thật đã bày ra trước mắt, người đàn ông này, anh có thể làm chỉ là không thể làm với cô! Anh phóng khoáng trong ngàn bụi hoa nhưng chưa từng để phiến là nào dính vào người, chỉ vì anh chưa gặp được bụi hoa anh ưng ý mà thôi!
Mất mát như vậy, so với việc anh thật sự không thể giao hợp càng khiến cô đau lòng hơn.
Nhà họ Quý và nhà họ Cố là quan hệ nhiều đời, từ nhỏ Cố Hi đã được giáo dục theo kiểu Tây Âu, có thể nói đã trải qua vô số người đàn ông, dáng dấp cô xinh đẹp, từ nhỏ đã trở tình nhân trong mộng của rất nhiều người con trai, nhưng người có thể cướp đi ánh mắt cô chỉ có mình Quý Thiếu Kiệt, anh cứ như thế mà hấp dẫn cô, bóng dáng cao ngất và gương mặt cuồng ngạo lạnh lùng, từ thật lâu thật lâu trước kia, đã tiến vào chiếm giữ thật sâu trong lòng cô.
Nhưng nhiều năm như vậy, anh đối với cô lúc nào cũng không nóng không lạnh, không xa không gần, khiến cho lòng tự trọng của cô khó có thể chịu được. Cô cũng từng có ý định buông tay, dù sao, cô cũng hiểu rõ bản thân mình, cô không giống như người bình thường, cô thích nhiệt liệt đốt cháy, mặc kệ là bỏng bản thân mình hay là bỏng người khác. Nhưng mà, người đàn ông này, anh dường như không cháy, cho dù cô có cởi hết quần áo uốn éo trước mặt anh, anh cũng sẽ không vì vậy mà nóng lên.
Anh là người hỉ nộ vô thường, thậm chí đối với cô cũng không tốt, nhưng anh vẫn có sức quyến rũ, bình thường cô rời đi chẳng qua chỉ có mấy tháng đã không nhịn được liền tìm trăm ngàn lý do trở lại bên cạnh anh, tới gần anh, ngốc nghếch im lặng, giả bộ chính bản thân mình không thèm để ý.
Cô không thể nào xuống tay với anh, nhưng mà, ngay cả Cố Hi cô cũng không phải là người xuống tay, vậy không phải người khác sẽ càng không thể xuống tay sao?
Cô vẫn cứ cho rằng, một ngày nào đó, lúc anh mệt mỏi, anh nhất định sẽ dừng lại trên thân thể cô, cũng chỉ có thể dừng lại trên người cô.
Ánh mắt Cố Hi rơi vào trên giường nhỏ, cô gái kia nhìn qua rất nhỏ tuổi đang ngủ yên ổn, lộ ra mái tóc màu đen như gỗ mun, cô tận mắt nhìn thấy, vừa rồi cô ấy được Quý Thiếu Kiệt cẩn thận từng li từng tí ôm lên giường, cô thận mắt nhìn thấy anh dịch góc chăn cho cô ấy, gạt tóc mái ra, giống như đối xử với vật báu dễ vỡ.
Tấm thảm màu xanh lam của giường nhỏ, nổi bật lên khuôn mặt ửng hồng không bình thường của cô gái hết sức rõ ràng, cô dĩ nhiên có thể nhìn ra, vừa rồi cô bé này đã trải qua yêu thương của người đàn ông ra sao.
“Đi ra ngoài! Sau này, không có sự cho phép của tôi, không được tùy tiện vào phòng làm việc của tôi." Anh vẫn lạnh nhạt như cũ, đi thẳng đến quầy rượu đổ nước đá uống.
Vẻ mặt lạnh nhạt và làm như không có chuyện cuối cùng cũng chọc giận Cố Hi, chẳng lẽ, nhưng năm gần đây, anh thật sự không biết tâm ý của cô? Cho dù là là một chút tình cảm cũng không có, anh không phải nên cho cô một câu an ủi sao?
“Em kém cô ấy ở điểm nào?" Cô hít sâu một hơi, khôi phục lại dáng vẻ đã từng cao ngạo và tao nhã, thân hình cao gầy đầy đặn vốn dĩ đang đứng ngay vách tường giá sách chuyển tới lối vào, ánh mắt to quyến rũ xếch lên nhìn Quý Thiếu Kiệt.
“Cô không kém, chẳng qua tôi chỉ không thích mà thôi!" Anh nói trực tiếp mà tàn khốc.
Cố Hi đã quên, từ trước đến nay anh chưa bao giờ là người đàn ông sẽ an ủi phụ nữ.
Trước mặt người phụ nữ khác, lại từ chối cô thẳng thừng như vậy! Thật giống như cô là chó cái không có ai cần vậy.
Trong lòng cô đau khổ, chưa từng có một giây phút nào như bây giờ, cảm thấy người đàn ông này thật đáng giận khiến người ta muốn hủy diệt anh đi.
Cô đứng ở đó, cảm thấy toàn thân lạnh buốt, đầu đau như muốn nứt ra, cấp bách cần một thứ gì đó để khiến cô trấn định lại.
Cô mở túi xách, run rẩy lấy ra một gói thuốc, nhưng lại không tìm thấy hộp quẹt, những thứ vụn vặt bên trong rơi đầy trên đất.
“Bỏ đi!" Người đàn ông vẫn không nhìn cô, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhiên uống nước đá.
Đôi tay đang lật đông chuyển tay bỗng nhiên dừng lại.
“Bỏ cái gì? Từ bỏ anh?" Cô cười lạnh.
Quý Thiếu Kiệt không lên tiếng, vẫn không nhìn cô như cũ, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh biết? Anh luôn luôn biết? Anh biết tất cả nhưng lại nhìn em rơi vào?" Vẻ mặt cô lộ vẻ sầu thảm, đứng không nổi nên dựa vào vách tường, từ từ mệt nhọc, tứ chi như mang theo gánh năng ngàn cân.
Cuối cùng anh cũng xoay người lại, đồng ý liếc mắt nhìn cô một cái, cô quấn quýt vào ánh mắt của anh, vội vàng tìm kiếm, trong đó, cho dù không có tình yêu cũng sẽ có một tia thương chứ?
“Tôi đã từng bảo Cố Giác gọi điện thoại vượt biển khuyên cô, vẫn luôn để cô cung cấp tiền cho Dương Tam, tôi tìm người khiến cậu ta biến mất trước mặt cô..." Anh nhìn cố, nói đến vô cùng thong thả, người phụ nữ kiêu ngạo này, chưa từng thất bại trên tình trường, không chiếm được anh, liền giống như bị ma nhập, “Là do bản thân cô, không có cách nào khống chế được bản thân..."
“Tất cả đều vì anh!" Cố Hi đánh gãy lời nói của anh, cắn môi dưới, nước mắt tràn ra. Cô trời xinh rất xinh đẹp, sống mũi cao, mắt to, khiến đôi mắt càng thêm diễm lệ, không có mấy người đàn ông có thể chống cự được, “Không có anh, em sẽ như vậy sao? Em sẽ cô đơn lạnh lẽo, nhàm chán mà kết bạn với ma quỷ?"
“Cô dớn? Tỉnh lại đi Cố Hi!" Anh nhàn nhã dựa lưng vào quầy rượu, hai chân tùy ý bắt chéo, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng nóng, mà ánh mắt của anh lại lạnh lẽo như rắn, “Trong người đã từng lên giường với cô, hãy cẩn thận chọn một người, sinh sống qua ngày cho tốt! Rời khỏi tôi! Rời khỏi trò chơi ma quỷ này đi!" Anh không nhìn cô nữa, xoay người sang chỗ khác, để lại cho cô mọt bóng lưng cao gầy.
Đầu óc Cố Hi oanh một tiếng nổ tung.
Thì ra anh vẫn luôn biết mấy chuyện đó. Cô cho rằng có thể giấu diếm được anh.
Nhưng mà, anh để ý đến chuyện của cô như vậy, quan tâm cô như vậy, phải chăng chứng tỏ, anh đối với cô, có lẽ là yêu?
“Thiếu Kiệt, em sai rồi, em biết, anh yêu em! Đúng vậy, em quá không biết quý trọng... Nhiều năm như vậy, chắc anh cũng đã biết tình cảm của em đối với anh. Nhưng anh vẫn luôn không chịu để ý đến em... Em chỉ có thể... Em với bọn họ đều chỉ là... Gặp dịp thì chơi! Anh... Hãy tha thứ cho em..." Cô đến bên cạnh Quý Thiếu Kiệt, kéo anh xoay người, giọng nói mang theo nghẹn ngào.
“Anh hãy nhìn em... Hãy nhìn cho thật kỹ!"
“Em có điểm nào không thể so với tiểu quỷ trên giường kia? Cô ấy ngoại trừ trẻ tuổi thì có điểm nào mạnh hơn em?"
Quý Thiếu Kiệt nghe thấy âm thanh quần áo khẽ bong ra từng mảng, lập tức quay đầu, giữa chặt tay Cố Hi, nghiêm nghị nói: “Đủ rồi, Cố Hi! Đừng để tôi thấy bộ dạng này của cô ở đây! Đừng để tôi đuổi cô ra ngoài!"
Tuy rằng cô hám sâu vào trong hố sâu ma quỷ đó, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ mặt xinh đẹp của cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy tơ tằm màu tím có đeo thắt lưng, chỉ cần nhẹ nhàng lôi kéo, liền lộ ra bầu ngực no đủ bên trong đường cong áo ngực cùng màu, sóng lớn mãnh liệt, thậm chí quả dâu tây lớn trên đỉnh đầu như ẩn như hiện.
Cô giống như thanh sắc được ngâm vào dung dịch axit oxalic, tẩy sạch bụi trần, tỏa ra mui hương thơm ngát, không nóng không ngụi, vừa vặn đưa vào miệng.
Chẳng lẽ dáng vẻ cô không xinh đẹp bằng tiểu quỷ chưa nảy trên giường kia sao? Thân hình không thể so với con nhóc ấy?
Nhưng mà, Quý Thiếu Kiệt nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, liền quát bảo cô dừng lại.
Cô không cam lòng, dùng sức kéo tay anh ấn vào chỗ mềm mại, giọng nói khàn khàn mang theo hấp dẫn và gấp gáp, “Thiếu Kiệt, có phải anh ghét bỏ em..."
Đầu nhũ tiêm của cô ngọt ngào lộ ra ngoài, màu đỏ sậm cũng rất lớn, lộ ra vẻ phong tình thục nữ. Nhưng mà, tất cả những thứ này, đối với Quý Thiếu Kiệt mà nói, cùng với những tập tài liệu cũng không có gì khác nhau.
“Không liên quan đến cái này!" Ánh mắt màu xanh mang dòng máu nước Anh không biểu lộ tình cảm, hất tay ra không chút lưu luyến, “Tôi chỉ là không có cảm với cô!"
Cố Hi nghiện đã tiến vào tâm mạch, trăm ngàn lý do vẫn không ra chỉ là cào xé, bắt đầu cắn nuốt, lúc này lí trí của cô đã quăng ra sau ót, đột nhiên cô chạy tới bên giường, xốc tấm thảm mỏng trên người Lạc Lạc lên: “Em ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc tiểu yêu tinh này có chỗ nào làm cho anh có cảm giác..."
Lúc Quý Thiếu Kiệt đuổi qua giữ chặt cô lại, dụng cụ che kín chấm đỏ trên người cô đã lộ ra ngoài không khí.
“Ha ha, Thiếu Kiệt, thì ra khẩu vị của anh lại kỳ lạ như vậy......" Cô ngạc nhiên người.
Nhưng một nụ cười còn chưa xong, trên mặt đã trúng một cái tát.
Giọng nói của người đàn ông này càng làm người ta sợ hơn cái tá: “Nhó kỹ, sau này cách xa cô ấy một chút. Cô ấy không phải là người cô có thể chạm vào. Nếu không, chuyện của cô tôi sẽ không giấu diếm trước măt chú Cố nữa."
Anh quăng cái tát lên mặt cô nhẫn tâm như thế, nhưng ánh mắt anh dừng trên người tiểu yêu tinh này lại triều mến như thế, nhìn thấy cô bị lạnh co rúm lại một chút, hai bắp chân dài nhỏ hơi hơi áp sát cọ vào nhau, anh liền nhanh chóng phủ tấm thảm lên.
Anh giống như thay đổi thành người khác, đó là Quý Thiếu Kiệt mà Cố Hi chưa từng nhìn thấy.
Cố Hi ngây dại, nhưng mà bất chấp cái tát vẫn còn nóng bừng trên mặt, càng khiến cho cô lo lắng đó là, nếu ba cô biết được chuyện cô bị nghiện, sẽ chặt đứt đường kinh tế của cô, như vậy làm sao cố có thể tiếp tục tự do vui sướng?
“Cốc cốc!"
Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, thư ký La không chờ anh chỉ thị, liền vội vàng đẩ cửa đi vào, đứng ngay chỗ bức tường giá sách nhập khẩu gáp gáp báo cáo: “Quý đổng! Người nhà họ Chung đang chờ ngoải sửa, nhất định muốn tiến vào."
***
Thân hình ba cha con nhà họ Chung đều cao hơn một mét tám, lúc này giống như ba vị thần giữ cửa, cắm tay vào túi quần đứng trước cửa phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt, không rời nửa bước.
Cảnh trưởng Cam gấp gáp đến độ vò đầu bức tai, khó khăn lắm ông mới vất vả chiếm lĩnh nhiều năm, chỉ đợi một chút mà trên mặt ông xuất hiện nhiều biểu cảm khác nhau ‘sốt ruột, bất đắc dĩ, uể oải’.
“Bộ trưởng Chung, tôi thấy chúng ta vẫn nên đến phòng hội nghị chờ Quý đổng đi!" Ông đánh bạo khuyên mấy lần, tuy rằng biết nhất định sẽ vô dụng, nhưng vẫn phải làm bộ một chút, nếu không lát nữa thật sự xảy ra chuyện, ông không biết nói thế nào trước mặt Quý Thiếu Kiệt.
Lần này, Chung Bang Lập đi giả quyết việc tư nên không công kha thân phận, ông mặc áo sơ mi tay dài màu lam, chỉ cần đứng ở đó đã tự sinh ra uy nghi, lại nghiêm túc khẽ trừng mắt, cảnh trưởng Cam nháy mắt liền ủ rũ rồi.
Chủ nhiệm lý trong phòng làm việc của Chung Bang Lập cũng đi cùng phía trước, thấy thế đi lên kéo cảnh trưởng Cam qua một bên, không nặng không nhẹ nói: “Cảnh trưởng Cam, cô Chung Tĩnh Ngôn là hòn ngọc quý trên tay Bộ trưởng Chung, bây giờ đã mất tích hơn nửa tháng, thế mà cục cảnh sát các người vẫn chưa tìm được người, nếu truy cứu các người không làm tròn nhiệm vụ..."
Cảnh trưởng Cam sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh, “Vâng! Đúng vậy! Vẫn mong bộ trưởng Chung và chủ nhiệm Lý thông cảm cho sức lực của chúng tôi không đủ, thiết bị và kỹ thuật điều tra còn tương đối lạc hậu...."
“Vừa rồi, chúng tôi thông qua nhân viên điều tra được, buổi sáng hôm nay có một người có thân hình rất giống với cô Chung đã cùng với Quý Thiếu Kiệt vào trong căn phòng làm việc này, hơn nữa thư ký còn mua kem đưa vào mấy lần, điểm này hoàn toàn phù hớp với món ăn yêu thích của cô Chung. Cho tới bây giờ, cũng chưa có người nào nhìn thấy cô Chung rời đi. Như vậy, bây giờ rất khả năng người vẫn còn ở bên trong phòng làm việc này."
“Manh mối quan trọng như vậy, ông còn ở đây quấy rầy, cảnh trưởng Cam, mời ông nhanh chóng điểu chỉnh thái độ phá án của ông, nếu không..."
Cảnh trưởng Cam bị dọa đến nhũn chân, liên tục lau mồ hôi xưng vâng, ông cũng là người cảnh sát đã thành tinh, thế nào lại không hiểu đạo lý này, ông chỉ sợ Quý Thiếu Kiệt sẽ ra tay với ông thôi!
Phía bên kia, toàn thân cơ bắp của Chung Chấn Văn và Chung Chấn Thanh đều căng thẳng, nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ sợ một con ruồi bên trong lọt ra mà không thể nhìn thấy. Hai anh em bọn họ tâm ý tương thông, đều có thể cảm nhận được âm thanh trái tim hai người đang nhảy ‘thình thịch’.
Lạc Lạc của bọn họ, rất có khả năng chỉ cách bọn họ qua một cánh cửa.
Nếu không phải bị ba ngăn cản mấy lần và nể mặt nhà họ Quý, bọn họ đã sớm phá cửa mà xông vào rồi.
Bên ngoài nhìn Chung Bang Lập bình tĩnh, trầm ổn nhưng thật ra trong lòng ông cũng mãnh liệt dậy sóng, đứa bé này, là ông yêu thương ở trong lòng. Nếu như không tìm thấy, ông phải nói như thế nào với Thẩm Phong?
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, ngay tại lúc Chấn Văn và Chấn Thanh hết kiên nhẫn, định đi lên gõ cửa thì bỗng nhiên cửa mở, Quý Thiếu Kiệt bước ra.
Tác giả :
Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu