Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
Chương 72: Phiên ngoại 1: Nghiêm Tuân x Tạ Y. 2
“Cheers!"
Tạ Y nâng cao ly rượu nhẹ nhàng cụng ly cùng Chu Minh Hiên.
Chu Minh Hiên đã bao cả phòng ăn dưới lầu một này, bởi vậy chỉ có hai người bọn họ. Âm nhạc du dương, ánh đèn êm dịu, bầu không khí cũng được chuẩn bị kĩ lưỡng.
“Chào mừng anh trở về." Tạ Y cười nói: “Lần này dự định ở lại bao lâu?"
“Chuyện này… Phải xem tình hình và người ấy mới biết được." Chu Minh Hiên không nói thẳng tên người đó ra.
Tạ Y thầm nghĩ, người?
“Nào nói về hoạt động công ích của chúng ta đi, ngày mai em phải xuất phát đi tới Quý Châu?"
Tạ Y gật đầu.
“Anh có thể đi cùng em luôn." Chu Minh Hiên cười nói: “Dù thế nào anh cũng phải tham dự. Tuy rằng anh không phải bác sĩ, nhưng đi làm việc vặt hỗ trợ cũng không tệ."
Thực ra hoạt động của Tạ Y chính là cùng những bác sĩ ở nhiều địa phương khác đến một địa điểm được định sẵn tiến hành hội chẩn và trị liệu, giúp đỡ càng nhiều dân chúng không điều kiện chạy chữa càng tốt.
“Chúng ta đi cùng nhau có thể chiếu cố quan tâm lẫn nhau." Chu Minh Hiên cười híp mắt nói: “Chờ lát nữa anh đưa em về nhà nhé."
Tạ Y kinh ngạc nói: " Nghiêm Tuân nói rồi anh ta muốn đưa em về."
Thực tế gần đây trên dưới cậu đều bị Nghiêm Tuân giở tính ép buộc, cuối cùng đành phải dứt khoát thỏa hiệp, hưởng thụ việc có tài xế riêng phục vụ đưa đón.
“Thật sao?" Chu Minh Hiên nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời mây đen dày đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Rất muộn rồi."
“Anh ta cũng không chú ý đến điều đấy đâu." Tạ Y lắc lắc đầu.
Chờ đến khi hai người xuống lầu, quả nhiên thấy xe của Nghiêm Tuân đã đỗ ở một bên, Nghiêm Tuân đang dựa vào đầu xe cầm điện thoại di động chơi.
Một tay Chu Minh Hiên đỡ eo Tạ Y, một tay mở cửa xe cho cậu.
Hai mắt Nghiêm Tuân híp lại, tiến lên dùng sức đè tay Chu Minh Hiên lại.
Chu Minh Hiên bị đau rút tay về, phất phất tay nhíu mày nói: “Nghiêm tiên sinh có phải là anh quản quá nhiều chuyện rồi không?"
“Em ấy là người của tôi, tôi có quản thì làm sao?"
Chu Minh Hiên nhíu mày nói: “Tôi nhớ là Y Y đã nói với tôi rằng, hai người đã chia tay."
“Dù có chia tay thì cũng không tới lượt anh đến quản."
Tâm trạng Nghiêm Tuân chìm xuống.
Nhìn thái độ này, quả nhiên Chu Minh Hiên vẫn còn yêu Tạ Y!
" Tạ Y là nam!" Nghiêm Tuân hung ác nói: “Anh biết không?"
“Tôi biết." Chu Minh Hiên nhún vai.
Nghiêm Tuân kinh ngạc.
“Chỉ có anh mới để ý tới chuyện này thôi." Đáy mắt Tạ Y buồn bã, hất tay Nghiêm Tuân nói: “Đêm nay Minh Hiên đưa tôi về là được, không làm phiền anh đâu."
Nghiêm Tuân thấy trong mắt Tạ Y có nỗi bi thương sượt qua, mới ý thức được mình nói sai rồi, vốn dĩ muốn giữ lại cậu lại, nhưng đã thấy Tạ Y rời đi rồi.
Hai bàn tay Nghiêm Tuân siết chặt thành nắm đấm.
Đêm nay, quả nhiên trời mưa to.
Tạ Y về đến nhà, sau khi rửa mặt và thay quần áo xong đang định ngủ, nhưng mơ hồ nghe thấy ở bên trong tiếng mưa rơi có cả tiếng động cơ xe.
Tiếp đó điện thoại di động liền vang lên.
Tạ Y nhìn màn hình, như đã đoán trước, là tin nhắn của Nghiêm Tuân.
[Anh đang ở ngoài cửa nhà em, có chuyện muốn nói với em. ]
Tạ Y vứt điện thoại di động sang một bên, ngồi ở trên ghế salông lau tóc, cũng không để ý tới Nghiêm Tuân.
Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, xen lẫn gió to.
Tạ Y sấy khô mái tóc, có chút bất an mà liếc nhìn cửa sổ, chiếc xe kia vẫn đỗ ở bên ngoài không chịu đi.
Suy nghĩ một chút, Tạ Y đi tới cạnh cửa, nhìn thấu qua mắt mèo để quan sát bên ngoài.
Bên ngoài, Nghiêm Tuân như một pho tượng đá kiên định đứng ở cạnh cửa, mái hiên trên đầu cũng không thể che cho hắn, phần lưng đã bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Tạ Y không biết Nghiêm Tuân định đứng tới khi nào, cả người hắn sắp ướt đẫm.
Người này…!
Tạ Y thở dài, không kiên nhẫn mở cửa nói: “Xin anh hãy về đi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Nghiêm Tuân nhìn Tạ Y mặt không hề có cảm xúc gì xông vào trong nhà.
Tạ Y theo bản năng mà lùi về sau, ai ngờ lại tạo cơ hội cho Nghiêm Tuân vào nhà và áp sát mình.
“Rầm!"
Sau khi vào nhà Nghiêm Tuân đóng cửa lại nói: “Y Y, xin lỗi, anh không phải cố ý nói câu nói vừa rồi."
Tạ Y cười lạnh nói: “Chỉ là không cẩn thận nói vạ miệng đúng không?"
“Anh không như thế! Anh không hề để ý một chút nào, nếu như để ý thì anh sẽ không đứng ở chỗ này." Nghiêm Tuân hít sâu một hơi, mềm giọng nói: “Trước đây là do anh không hiểu chuyện, anh thật sự không ngại, mặc dù trước đây có để ý, nhưng hiện tại tuyệt đối không còn."
“Nếu tôi đổi trang phục nam, có thể anh sẽ nói tôi là kinh tởm." Tạ Y không thể lui được nữa, lưng dán vào tường nói: “Bây giờ rất muộn rồi, xin anh hãy về đi!"
“Y Y, em không phải là bác sĩ tâm lý sao? Anh thật lòng mà, anh dứt khoát không ngại, lẽ nào em không nhìn ra được sao?" Nghiêm Tuân đứng trước mặt Tạ Y, hai tay nhẹ ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu nói: “Anh có yêu em hay không, lẽ nào em không biết sao?"
Tạ Y hơi co người lại.
Khí lạnh trên người Nghiêm Tuân thẩm thấu sang người mình.
Cậu không biết…
Cậu thật sự không biết!
Đối mặt Nghiêm Tuân cậu chỉ cảm thấy nội tâm rất rối loạn, căn bản là không thể phán đoán, trong đầu đều là hình ảnh của Nghiêm Tuân trước đây khi anh nhìn mình với ánh mắt căm ghét, còn có những lời nói làm tổn thương người khác nữa.
“Bác sĩ không thể tự chữa sao?" Nghiêm Tuân nhìn dáng vẻ né tránh của Tạ Y, híp híp mắt, trực tiếp ôm ngang cả người Tạ Y lên.
" Nghiêm Tuân!"
Tạ Y cả kinh, giẫy giụa theo bản năng.
Tuy rằng Nghiêm Tuân xuất thân từ quân đội, nhưng lại theo nghiệp y nhiều năm, đã không rèn luyện từ rất lâu, chỉ có thể cố gắng cưỡng chế Tạ Y, hai người lảo đảo đi vào trong phòng nghỉ.
" Nghiêm Tuân anh muốn làm gì!"
Thật vất vả mới đặt Tạ Y lên trên giường, Nghiêm Tuân trực tiếp đưa tay luồn qua quần ngủ của Tạ Y tiến vào công thành đoạt đất.
“A…!"
Cả người Tạ Y run lên, ngẩng đầu hô: “Anh dừng tay cho tôi!"
" Nghiêm Tuân ngoại trừ việc này anh còn có thể làm cái gì!"
Trong mắt Nghiêm Tuân giống như có mưa xối xả, thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh không hề ghê tởm em."
“A…"
Khuôn mặt Tạ Y ửng hồng, ngón chân cuộn lên.
“A!"
Ầm ——
Trong khoảnh khắc Nghiêm Tuân đưa tay xâm lấn phía sau, Tạ Y đem hết toàn lực trực tiếp đạp Nghiêm Tuân xuống giường.
Nghiêm Tuân ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, chống đất đứng dậy, cảm thấy trong lòng tràn đầy lửa giận.
Xoay người vốn dĩ tác muốn làm cho Tạ Y nghe lời, nhưng lập tức bị kinh ngạc.
Tạ Y ngồi ở trên giường, hai mắt đỏ bừng, nước mắt đang chảy xuống.
Tạ Y khịt khịt mũi, lấy tay che mắt kìm chế tiếng khóc nói: “Xin anh hãy về đi!"
Nghiêm Tuân nhìn Tạ Y, nói không ra lời.
Anh đến để xin lỗi…
“Ngủ ngon."
Nghiêm Tuân đè xuống cảm giác buồn bực trong lòng, xoay người rời đi.
Tạ Y rất kháng cự anh.
Nghiêm Tuân nhớ tới trước đây, khi đó mình đã làm một chuyện tồi tệ như đồ vô lại, Tạ Y cũng có vẻ mặt như thế, không thể chịu được nên bật khóc nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Nghiêm Tuân xoa xoa mặt.
Vốn dĩ anh không muốn làm Tạ Y bị tổn thương.
—————
Ngày hôm sau, Tạ Y liền cùng Chu Minh Hiên xuất phát.
Đi tới địa điểm hoạt động, là một quảng trường lớn, người phụ trách dẫn Tạ Y đến vị trí của cậu.
Người phụ trách cười chỉ chỉ vào vị trí sát Tạ Y nói: “Hôm nay sẽ có một vị bác sĩ mới, nghe nói là tinh anh trong ngành ngoại khoa, còn chỉ thẳng tên nói muốn ngồi vị trí gần cậu, xem ra là bạn của bác sĩ Tạ."
Tinh anh trong ngành ngoại khoa? Chỉ thẳng tên?
Sắc mặt Tạ Y chìm xuống.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền thấy Nghiêm Tuân xách theo hòm thuốc ngồi vào bên cạnh mình.
Trước mặt mọi người, Tạ Y làm bác sĩ tâm lý không thể dùng sắc mặt không tốt, đành phải thấp giọng nói kèm theo vẻ mặt không hề có cảm xúc gì: “Rốt cuộc anh muốn uy hiếp tôi đến mức nào mới bằng lòng vậy."
“Xin lỗi." Nghiêm Tuân cũng thấp giọng đáp: “Là anh sai."
Nghiêm Tuân nghĩ đến một chuyện.
Bây giờ chắc hẳn Tạ Y cũng biết Chu Minh Hiên yêu cậu, vậy tại sao Tạ Y không chống cự anh ta?
Không chỉ là vì đã trải qua những chuyện không hay trong quá khứ, mà quan trọng là bởi vì từ đầu tới cuối Chu Minh Hiên luôn duy trì quân tử chi giao, tiến hai lùi đều có lễ độ.
Là anh quá sốt ruột, cũng là do anh quá kịch liệt .
“Sau này anh sẽ tôn trọng em, tuyệt đối sẽ không bức bách em, sẽ không quấy nhiễu ảnh hưởng đến em nữa." Nghiêm Tuân mở túi thuốc, lấy giấy bút ra và nói: “Anh đến đây chỉ muốn làm việc và chăm sóc em, nhưng anh sẽ không tạo thành áp lực cho em đâu, em cứ coi như anh là đồng nghiệp của em là được rồi."
Tạ Y nhíu mày.
“Vậy anh nói được thì phải làm được."
“Được."
Cả ngày hôm nay, quả nhiên Nghiêm Tuân làm được.
Thời điểm dùng bữa trưa Nghiêm Tuân mời Tạ Y cùng nhau ăn, Tạ Y từ chối, Nghiêm Tuân cũng không nói gì nữa. Buổi tối Nghiêm Tuân nói muốn đưa cậu về, Tạ Y không cho, Nghiêm Tuân cũng chỉ đưa áo khoác cho Tạ Y nói cậu trên đường đi cẩn thận.
Trong ngày thứ ba của hoạt động, một người phụ nữ dẫn theo con gái mình đến tìm Tạ Y
“Xin chào bác sĩ." Nhìn người phụ nữ có chút thấp thỏm.
“Xin chào, gọi tôi Y Y là được." Tạ Y liếc nhìn người phụ nữ dắt đứa bé, lông mày và tóc của bé gái đều hói, thân hình gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, chắc hẳn là sinh bệnh gì, bây giờ đang phải điều trị bằng phương pháp chạy điện.
“Chào bé, em tên là gì? Đến trò chuyện cùng chú có được không." Tạ Y hỏi thăm bé gái một chút.
Bé gái chống cự trốn ra phía sau mẹ mình.
Người phụ nữ cũng không bắt buộc, chỉ ngồi xuống nói: “Từ khi tiếp nhận phương pháp trị liệu bằng điện thì tính khí con gái của tôi trở nên rất khác lạ, không thích nói chuyện, không kết bạn gì cả."
“Tôi nghe người ta nói có chứng tự kỷ và bệnh trầm cảm, có phải là con gái của tôi có vấn đề gì không? Tôi để ý, nhưng không chắc chắn."
“Cũng không chắc chắn là bệnh, tôi nhìn bé gái chỉ là hơi thẹn thùng, có thể là vì cảm thấy sau khi trị liệu bằng điện, thì không còn dễ thương như trước đây nữa, vì lẽ đó liền hơi buồn bực." Tạ Y cười nói: “Bệnh trầm cảm cùng buồn bực vẫn có điểm khác nhau, có mấy người vì trải qua một chuyện không tốt, nên tâm trạng sẽ bị hạ thấp trong một thời gian. Tất cả vẫn nên chờ kiểm tra thì mới biết chính xác được."
“Kiểm tra?"
Tạ Y đưa tay về phía bé gái nói: “Em đi cùng anh đến phòng kiểm tra một chút, có được hay không?"
Tạ Y khiến tâm trạng của bé gái khá hơn nhiều, liền kéo tay của mẹ gật gật đầu.
Thấy Tạ Y, bé gái và người phụ nữ rời đi, Nghiêm Tuân liền giúp Tạ Y thu dọn những văn kiện bày tán loạn trên bàn.
Nhìn đồng hồ, chắc là lát nữa Tạ Y không kịp ăn bữa trưa, anh mua một phần cho em ấy là được rồi.
—————
Hoạt động bất tri bất giác đã kéo dài được một tuần, Tạ Y đối với Nghiêm Tuân cũng không phòng bị và cẩn thận từng li từng tí một như lúc đầu nữa.
Nghiêm Tuân cũng không nhịn được thầm nghĩ, không ngờ rằng mấy tháng theo đuổi đến tận cùng không buông tha còn không hữu hiệu bằng một tuần lui binh.
Ngày đó là ngày cuối cùng của hoạt động, Tạ Y ngồi ở chỗ ngồi của mình, trước mặt là mọi người đi tới đi lui, mà vị trí bên cạnh vẫn trống, Nghiêm Tuân còn chưa tới.
Người phụ nữ lại dẫn con gái đến đây một lần nữa.
Tạ Y nghi hoặc mà nhìn hai người.
Ngày hôm ấy đã kiểm tra kỹ, xác định bé gái không có bệnh tâm lý nào cả, chỉ là vì tướng mạo của mình nên cảm thấy tự ti mà thôi.
Tại sao hôm nay lại tới nữa rồi?
Nhận thấy ánh mắt của Tạ Y, người phụ nữ cười nói: “Chúng tôi tìm Nghiêm tiên sinh, con gái của tôi ồn ào muốn tới đây tìm anh ấy, hình như là có ước hẹn gì đấy với Nghiêm tiên sinh thì phải."
Tạ Y gật đầu, bảo nhân viên chuyển cho bọn họ hai cái ghế.
“Wow!"
“Trời ạ —— “
“Nghiêm tiên sinh đây là sao vậy?! Đã chịu kích thích bởi chuyện gì?"
Tạ Y tò mò đứng dậy nhìn về phía khởi nguồn của sự hỗn loạn, liền thấy Nghiêm Tuân đang bước tới đây từ trong nhóm người chen chúc.
Trời ạ…
Cái quỷ gì.
Trên đầu Nghiêm Tuân là một bộ tóc giả màu vàng thật dài, trên người mặc một bộ váy bồng bềnh.
Tạ Y dụi dụi mắt.
Đúng, vẫn là hình ảnh của Nghiêm Tuân với cái nơ thật to trên đầu, mặc một bộ váy tiên nữ màu hồng phấn.
Khuôn mặt của “Tiên nữ" cao cao lớn lớn này rất bình tĩnh đi tới trước mặt bé gái nói: “Em nhìn anh này, anh đã thực hiện ước định của chúng ta rồi nhé."
Bé gái nhìn Nghiêm Tuân chằm chằm.
“Đại ca ca… Anh thật là lợi hại."
Nghiêm Tuân nói: “Em xem, em thua cược rồi. Anh cũng có thể mặc thành như vậy, vậy tại sao em không có khả năng chiến thắng được tâm bệnh chứ."
Sau đó Nghiêm Tuân cúi đầu nói ở bên tai bé gái, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: “Tiếp theo em xem một chút đi, mặc dù anh mặc thành như vậy, nhưng vẫn sẽ có người thích anh. Từ trước đến nay tướng mạo không phải là nguyên nhân khiến chúng ta tự ti."
Sau khi nháy mắt với bé gái, Nghiêm Tuân bỗng nhiên quỳ một chân ở trước người Tạ Y, đem bó hoa tươi dấu ở phía sau lưng đưa ra trước mặt cậu.
“Y Y, ngày hôm nay anh mặc thành như vậy không chỉ là vì ước định với bé gái, mà cũng là vì em, anh muốn chứng minh cho em xem!"
Tạ Y trợn to mắt nhìn Nghiêm Tuân và bó hoa lắc lư trước mắt mình.
Nghiêm Tuân cười nói: “Anh yêu em, xin hãy tha thứ cho sự vô lại của anh trước đây, hãy chấp nhận tình cảm của anh."
Nghiêm Tuân đã trầm tư suy nghĩ rất lâu để lên kế hoạch cho ngày tỏ tình, nhưng mà vụ bóng bay và bóng đèn đã bị Tưởng Hạo và Thư Loạn tàn nhẫn nhổ nước bọt rồi, phải làm sao mới lãng mạn, anh thực sự không nghĩ ra.
Thực ra anh đang sợ khi anh chuẩn bị lãng mạn thì lại khiến Tạ Y phản cảm, cho nên cuối cùng đã biến thành một tiết mục khôi hài như thế này.
Tay cầm bó hoa của Nghiêm Tuân hơi run, hơi lo lắng. Tuy rằng to mồm nói phóng đại ở trước mặt bé gái, nhưng thực ra Nghiêm Tuân cũng không nắm chắc trăm phần trăm.
Tất cả mọi người đều ở nhìn bọn họ, còn có người ồn ào, bảo Tạ Y mau mau nhận lời.
Nghiêm Tuân hơi nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp hỗn loạn của mình.
" Nghiêm Tuân, anh…"
Tạ Y lấy lại tinh thần, không nhịn được mà nở nụ cười.
“Kẻ ngốc."
Tạ Y nhận bó hoa nói: “Hà tất phải mặc thành như vậy."
“Bởi vì anh muốn cho em biết rõ, anh…" Nghiêm Tuân đứng dậy ôm Tạ Y vào trong ngực nói: “Anh thật sự rất yêu em."
Tạ Y dựa vào Nghiêm Tuân, hơi nhắm mắt.
“Ừm."
Bốn phía truyền đến tiếng vỗ tay cùng với những âm thanh đùa giỡn, Nghiêm Tuân ôm Tạ Y thỏa mãn hôn lên trán cậu một cái.
Tạ Y không nói yêu anh, thế nhưng Nghiêm Tuân biết rõ, trên đời này không có ai yêu anh nhiều hơn Tạ Y. Đây là một khởi đầu rất tốt, một ngày nào đó, anh sẽ khiến chính miệng Tạ Y nói ra câu yêu anh một lần nữa.
Phía ngoài nhóm người, Chu Minh Hiên nhìn hai người đang ôm nhau, cười lắc lắc đầu.
Tạ Y có thể ở bên người mà em ấy yêu một lần nữa, thật sự rất tốt.
Hết PN 1.
Tạ Y nâng cao ly rượu nhẹ nhàng cụng ly cùng Chu Minh Hiên.
Chu Minh Hiên đã bao cả phòng ăn dưới lầu một này, bởi vậy chỉ có hai người bọn họ. Âm nhạc du dương, ánh đèn êm dịu, bầu không khí cũng được chuẩn bị kĩ lưỡng.
“Chào mừng anh trở về." Tạ Y cười nói: “Lần này dự định ở lại bao lâu?"
“Chuyện này… Phải xem tình hình và người ấy mới biết được." Chu Minh Hiên không nói thẳng tên người đó ra.
Tạ Y thầm nghĩ, người?
“Nào nói về hoạt động công ích của chúng ta đi, ngày mai em phải xuất phát đi tới Quý Châu?"
Tạ Y gật đầu.
“Anh có thể đi cùng em luôn." Chu Minh Hiên cười nói: “Dù thế nào anh cũng phải tham dự. Tuy rằng anh không phải bác sĩ, nhưng đi làm việc vặt hỗ trợ cũng không tệ."
Thực ra hoạt động của Tạ Y chính là cùng những bác sĩ ở nhiều địa phương khác đến một địa điểm được định sẵn tiến hành hội chẩn và trị liệu, giúp đỡ càng nhiều dân chúng không điều kiện chạy chữa càng tốt.
“Chúng ta đi cùng nhau có thể chiếu cố quan tâm lẫn nhau." Chu Minh Hiên cười híp mắt nói: “Chờ lát nữa anh đưa em về nhà nhé."
Tạ Y kinh ngạc nói: " Nghiêm Tuân nói rồi anh ta muốn đưa em về."
Thực tế gần đây trên dưới cậu đều bị Nghiêm Tuân giở tính ép buộc, cuối cùng đành phải dứt khoát thỏa hiệp, hưởng thụ việc có tài xế riêng phục vụ đưa đón.
“Thật sao?" Chu Minh Hiên nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời mây đen dày đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Rất muộn rồi."
“Anh ta cũng không chú ý đến điều đấy đâu." Tạ Y lắc lắc đầu.
Chờ đến khi hai người xuống lầu, quả nhiên thấy xe của Nghiêm Tuân đã đỗ ở một bên, Nghiêm Tuân đang dựa vào đầu xe cầm điện thoại di động chơi.
Một tay Chu Minh Hiên đỡ eo Tạ Y, một tay mở cửa xe cho cậu.
Hai mắt Nghiêm Tuân híp lại, tiến lên dùng sức đè tay Chu Minh Hiên lại.
Chu Minh Hiên bị đau rút tay về, phất phất tay nhíu mày nói: “Nghiêm tiên sinh có phải là anh quản quá nhiều chuyện rồi không?"
“Em ấy là người của tôi, tôi có quản thì làm sao?"
Chu Minh Hiên nhíu mày nói: “Tôi nhớ là Y Y đã nói với tôi rằng, hai người đã chia tay."
“Dù có chia tay thì cũng không tới lượt anh đến quản."
Tâm trạng Nghiêm Tuân chìm xuống.
Nhìn thái độ này, quả nhiên Chu Minh Hiên vẫn còn yêu Tạ Y!
" Tạ Y là nam!" Nghiêm Tuân hung ác nói: “Anh biết không?"
“Tôi biết." Chu Minh Hiên nhún vai.
Nghiêm Tuân kinh ngạc.
“Chỉ có anh mới để ý tới chuyện này thôi." Đáy mắt Tạ Y buồn bã, hất tay Nghiêm Tuân nói: “Đêm nay Minh Hiên đưa tôi về là được, không làm phiền anh đâu."
Nghiêm Tuân thấy trong mắt Tạ Y có nỗi bi thương sượt qua, mới ý thức được mình nói sai rồi, vốn dĩ muốn giữ lại cậu lại, nhưng đã thấy Tạ Y rời đi rồi.
Hai bàn tay Nghiêm Tuân siết chặt thành nắm đấm.
Đêm nay, quả nhiên trời mưa to.
Tạ Y về đến nhà, sau khi rửa mặt và thay quần áo xong đang định ngủ, nhưng mơ hồ nghe thấy ở bên trong tiếng mưa rơi có cả tiếng động cơ xe.
Tiếp đó điện thoại di động liền vang lên.
Tạ Y nhìn màn hình, như đã đoán trước, là tin nhắn của Nghiêm Tuân.
[Anh đang ở ngoài cửa nhà em, có chuyện muốn nói với em. ]
Tạ Y vứt điện thoại di động sang một bên, ngồi ở trên ghế salông lau tóc, cũng không để ý tới Nghiêm Tuân.
Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, xen lẫn gió to.
Tạ Y sấy khô mái tóc, có chút bất an mà liếc nhìn cửa sổ, chiếc xe kia vẫn đỗ ở bên ngoài không chịu đi.
Suy nghĩ một chút, Tạ Y đi tới cạnh cửa, nhìn thấu qua mắt mèo để quan sát bên ngoài.
Bên ngoài, Nghiêm Tuân như một pho tượng đá kiên định đứng ở cạnh cửa, mái hiên trên đầu cũng không thể che cho hắn, phần lưng đã bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Tạ Y không biết Nghiêm Tuân định đứng tới khi nào, cả người hắn sắp ướt đẫm.
Người này…!
Tạ Y thở dài, không kiên nhẫn mở cửa nói: “Xin anh hãy về đi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Nghiêm Tuân nhìn Tạ Y mặt không hề có cảm xúc gì xông vào trong nhà.
Tạ Y theo bản năng mà lùi về sau, ai ngờ lại tạo cơ hội cho Nghiêm Tuân vào nhà và áp sát mình.
“Rầm!"
Sau khi vào nhà Nghiêm Tuân đóng cửa lại nói: “Y Y, xin lỗi, anh không phải cố ý nói câu nói vừa rồi."
Tạ Y cười lạnh nói: “Chỉ là không cẩn thận nói vạ miệng đúng không?"
“Anh không như thế! Anh không hề để ý một chút nào, nếu như để ý thì anh sẽ không đứng ở chỗ này." Nghiêm Tuân hít sâu một hơi, mềm giọng nói: “Trước đây là do anh không hiểu chuyện, anh thật sự không ngại, mặc dù trước đây có để ý, nhưng hiện tại tuyệt đối không còn."
“Nếu tôi đổi trang phục nam, có thể anh sẽ nói tôi là kinh tởm." Tạ Y không thể lui được nữa, lưng dán vào tường nói: “Bây giờ rất muộn rồi, xin anh hãy về đi!"
“Y Y, em không phải là bác sĩ tâm lý sao? Anh thật lòng mà, anh dứt khoát không ngại, lẽ nào em không nhìn ra được sao?" Nghiêm Tuân đứng trước mặt Tạ Y, hai tay nhẹ ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu nói: “Anh có yêu em hay không, lẽ nào em không biết sao?"
Tạ Y hơi co người lại.
Khí lạnh trên người Nghiêm Tuân thẩm thấu sang người mình.
Cậu không biết…
Cậu thật sự không biết!
Đối mặt Nghiêm Tuân cậu chỉ cảm thấy nội tâm rất rối loạn, căn bản là không thể phán đoán, trong đầu đều là hình ảnh của Nghiêm Tuân trước đây khi anh nhìn mình với ánh mắt căm ghét, còn có những lời nói làm tổn thương người khác nữa.
“Bác sĩ không thể tự chữa sao?" Nghiêm Tuân nhìn dáng vẻ né tránh của Tạ Y, híp híp mắt, trực tiếp ôm ngang cả người Tạ Y lên.
" Nghiêm Tuân!"
Tạ Y cả kinh, giẫy giụa theo bản năng.
Tuy rằng Nghiêm Tuân xuất thân từ quân đội, nhưng lại theo nghiệp y nhiều năm, đã không rèn luyện từ rất lâu, chỉ có thể cố gắng cưỡng chế Tạ Y, hai người lảo đảo đi vào trong phòng nghỉ.
" Nghiêm Tuân anh muốn làm gì!"
Thật vất vả mới đặt Tạ Y lên trên giường, Nghiêm Tuân trực tiếp đưa tay luồn qua quần ngủ của Tạ Y tiến vào công thành đoạt đất.
“A…!"
Cả người Tạ Y run lên, ngẩng đầu hô: “Anh dừng tay cho tôi!"
" Nghiêm Tuân ngoại trừ việc này anh còn có thể làm cái gì!"
Trong mắt Nghiêm Tuân giống như có mưa xối xả, thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh không hề ghê tởm em."
“A…"
Khuôn mặt Tạ Y ửng hồng, ngón chân cuộn lên.
“A!"
Ầm ——
Trong khoảnh khắc Nghiêm Tuân đưa tay xâm lấn phía sau, Tạ Y đem hết toàn lực trực tiếp đạp Nghiêm Tuân xuống giường.
Nghiêm Tuân ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, chống đất đứng dậy, cảm thấy trong lòng tràn đầy lửa giận.
Xoay người vốn dĩ tác muốn làm cho Tạ Y nghe lời, nhưng lập tức bị kinh ngạc.
Tạ Y ngồi ở trên giường, hai mắt đỏ bừng, nước mắt đang chảy xuống.
Tạ Y khịt khịt mũi, lấy tay che mắt kìm chế tiếng khóc nói: “Xin anh hãy về đi!"
Nghiêm Tuân nhìn Tạ Y, nói không ra lời.
Anh đến để xin lỗi…
“Ngủ ngon."
Nghiêm Tuân đè xuống cảm giác buồn bực trong lòng, xoay người rời đi.
Tạ Y rất kháng cự anh.
Nghiêm Tuân nhớ tới trước đây, khi đó mình đã làm một chuyện tồi tệ như đồ vô lại, Tạ Y cũng có vẻ mặt như thế, không thể chịu được nên bật khóc nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Nghiêm Tuân xoa xoa mặt.
Vốn dĩ anh không muốn làm Tạ Y bị tổn thương.
—————
Ngày hôm sau, Tạ Y liền cùng Chu Minh Hiên xuất phát.
Đi tới địa điểm hoạt động, là một quảng trường lớn, người phụ trách dẫn Tạ Y đến vị trí của cậu.
Người phụ trách cười chỉ chỉ vào vị trí sát Tạ Y nói: “Hôm nay sẽ có một vị bác sĩ mới, nghe nói là tinh anh trong ngành ngoại khoa, còn chỉ thẳng tên nói muốn ngồi vị trí gần cậu, xem ra là bạn của bác sĩ Tạ."
Tinh anh trong ngành ngoại khoa? Chỉ thẳng tên?
Sắc mặt Tạ Y chìm xuống.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền thấy Nghiêm Tuân xách theo hòm thuốc ngồi vào bên cạnh mình.
Trước mặt mọi người, Tạ Y làm bác sĩ tâm lý không thể dùng sắc mặt không tốt, đành phải thấp giọng nói kèm theo vẻ mặt không hề có cảm xúc gì: “Rốt cuộc anh muốn uy hiếp tôi đến mức nào mới bằng lòng vậy."
“Xin lỗi." Nghiêm Tuân cũng thấp giọng đáp: “Là anh sai."
Nghiêm Tuân nghĩ đến một chuyện.
Bây giờ chắc hẳn Tạ Y cũng biết Chu Minh Hiên yêu cậu, vậy tại sao Tạ Y không chống cự anh ta?
Không chỉ là vì đã trải qua những chuyện không hay trong quá khứ, mà quan trọng là bởi vì từ đầu tới cuối Chu Minh Hiên luôn duy trì quân tử chi giao, tiến hai lùi đều có lễ độ.
Là anh quá sốt ruột, cũng là do anh quá kịch liệt .
“Sau này anh sẽ tôn trọng em, tuyệt đối sẽ không bức bách em, sẽ không quấy nhiễu ảnh hưởng đến em nữa." Nghiêm Tuân mở túi thuốc, lấy giấy bút ra và nói: “Anh đến đây chỉ muốn làm việc và chăm sóc em, nhưng anh sẽ không tạo thành áp lực cho em đâu, em cứ coi như anh là đồng nghiệp của em là được rồi."
Tạ Y nhíu mày.
“Vậy anh nói được thì phải làm được."
“Được."
Cả ngày hôm nay, quả nhiên Nghiêm Tuân làm được.
Thời điểm dùng bữa trưa Nghiêm Tuân mời Tạ Y cùng nhau ăn, Tạ Y từ chối, Nghiêm Tuân cũng không nói gì nữa. Buổi tối Nghiêm Tuân nói muốn đưa cậu về, Tạ Y không cho, Nghiêm Tuân cũng chỉ đưa áo khoác cho Tạ Y nói cậu trên đường đi cẩn thận.
Trong ngày thứ ba của hoạt động, một người phụ nữ dẫn theo con gái mình đến tìm Tạ Y
“Xin chào bác sĩ." Nhìn người phụ nữ có chút thấp thỏm.
“Xin chào, gọi tôi Y Y là được." Tạ Y liếc nhìn người phụ nữ dắt đứa bé, lông mày và tóc của bé gái đều hói, thân hình gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, chắc hẳn là sinh bệnh gì, bây giờ đang phải điều trị bằng phương pháp chạy điện.
“Chào bé, em tên là gì? Đến trò chuyện cùng chú có được không." Tạ Y hỏi thăm bé gái một chút.
Bé gái chống cự trốn ra phía sau mẹ mình.
Người phụ nữ cũng không bắt buộc, chỉ ngồi xuống nói: “Từ khi tiếp nhận phương pháp trị liệu bằng điện thì tính khí con gái của tôi trở nên rất khác lạ, không thích nói chuyện, không kết bạn gì cả."
“Tôi nghe người ta nói có chứng tự kỷ và bệnh trầm cảm, có phải là con gái của tôi có vấn đề gì không? Tôi để ý, nhưng không chắc chắn."
“Cũng không chắc chắn là bệnh, tôi nhìn bé gái chỉ là hơi thẹn thùng, có thể là vì cảm thấy sau khi trị liệu bằng điện, thì không còn dễ thương như trước đây nữa, vì lẽ đó liền hơi buồn bực." Tạ Y cười nói: “Bệnh trầm cảm cùng buồn bực vẫn có điểm khác nhau, có mấy người vì trải qua một chuyện không tốt, nên tâm trạng sẽ bị hạ thấp trong một thời gian. Tất cả vẫn nên chờ kiểm tra thì mới biết chính xác được."
“Kiểm tra?"
Tạ Y đưa tay về phía bé gái nói: “Em đi cùng anh đến phòng kiểm tra một chút, có được hay không?"
Tạ Y khiến tâm trạng của bé gái khá hơn nhiều, liền kéo tay của mẹ gật gật đầu.
Thấy Tạ Y, bé gái và người phụ nữ rời đi, Nghiêm Tuân liền giúp Tạ Y thu dọn những văn kiện bày tán loạn trên bàn.
Nhìn đồng hồ, chắc là lát nữa Tạ Y không kịp ăn bữa trưa, anh mua một phần cho em ấy là được rồi.
—————
Hoạt động bất tri bất giác đã kéo dài được một tuần, Tạ Y đối với Nghiêm Tuân cũng không phòng bị và cẩn thận từng li từng tí một như lúc đầu nữa.
Nghiêm Tuân cũng không nhịn được thầm nghĩ, không ngờ rằng mấy tháng theo đuổi đến tận cùng không buông tha còn không hữu hiệu bằng một tuần lui binh.
Ngày đó là ngày cuối cùng của hoạt động, Tạ Y ngồi ở chỗ ngồi của mình, trước mặt là mọi người đi tới đi lui, mà vị trí bên cạnh vẫn trống, Nghiêm Tuân còn chưa tới.
Người phụ nữ lại dẫn con gái đến đây một lần nữa.
Tạ Y nghi hoặc mà nhìn hai người.
Ngày hôm ấy đã kiểm tra kỹ, xác định bé gái không có bệnh tâm lý nào cả, chỉ là vì tướng mạo của mình nên cảm thấy tự ti mà thôi.
Tại sao hôm nay lại tới nữa rồi?
Nhận thấy ánh mắt của Tạ Y, người phụ nữ cười nói: “Chúng tôi tìm Nghiêm tiên sinh, con gái của tôi ồn ào muốn tới đây tìm anh ấy, hình như là có ước hẹn gì đấy với Nghiêm tiên sinh thì phải."
Tạ Y gật đầu, bảo nhân viên chuyển cho bọn họ hai cái ghế.
“Wow!"
“Trời ạ —— “
“Nghiêm tiên sinh đây là sao vậy?! Đã chịu kích thích bởi chuyện gì?"
Tạ Y tò mò đứng dậy nhìn về phía khởi nguồn của sự hỗn loạn, liền thấy Nghiêm Tuân đang bước tới đây từ trong nhóm người chen chúc.
Trời ạ…
Cái quỷ gì.
Trên đầu Nghiêm Tuân là một bộ tóc giả màu vàng thật dài, trên người mặc một bộ váy bồng bềnh.
Tạ Y dụi dụi mắt.
Đúng, vẫn là hình ảnh của Nghiêm Tuân với cái nơ thật to trên đầu, mặc một bộ váy tiên nữ màu hồng phấn.
Khuôn mặt của “Tiên nữ" cao cao lớn lớn này rất bình tĩnh đi tới trước mặt bé gái nói: “Em nhìn anh này, anh đã thực hiện ước định của chúng ta rồi nhé."
Bé gái nhìn Nghiêm Tuân chằm chằm.
“Đại ca ca… Anh thật là lợi hại."
Nghiêm Tuân nói: “Em xem, em thua cược rồi. Anh cũng có thể mặc thành như vậy, vậy tại sao em không có khả năng chiến thắng được tâm bệnh chứ."
Sau đó Nghiêm Tuân cúi đầu nói ở bên tai bé gái, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: “Tiếp theo em xem một chút đi, mặc dù anh mặc thành như vậy, nhưng vẫn sẽ có người thích anh. Từ trước đến nay tướng mạo không phải là nguyên nhân khiến chúng ta tự ti."
Sau khi nháy mắt với bé gái, Nghiêm Tuân bỗng nhiên quỳ một chân ở trước người Tạ Y, đem bó hoa tươi dấu ở phía sau lưng đưa ra trước mặt cậu.
“Y Y, ngày hôm nay anh mặc thành như vậy không chỉ là vì ước định với bé gái, mà cũng là vì em, anh muốn chứng minh cho em xem!"
Tạ Y trợn to mắt nhìn Nghiêm Tuân và bó hoa lắc lư trước mắt mình.
Nghiêm Tuân cười nói: “Anh yêu em, xin hãy tha thứ cho sự vô lại của anh trước đây, hãy chấp nhận tình cảm của anh."
Nghiêm Tuân đã trầm tư suy nghĩ rất lâu để lên kế hoạch cho ngày tỏ tình, nhưng mà vụ bóng bay và bóng đèn đã bị Tưởng Hạo và Thư Loạn tàn nhẫn nhổ nước bọt rồi, phải làm sao mới lãng mạn, anh thực sự không nghĩ ra.
Thực ra anh đang sợ khi anh chuẩn bị lãng mạn thì lại khiến Tạ Y phản cảm, cho nên cuối cùng đã biến thành một tiết mục khôi hài như thế này.
Tay cầm bó hoa của Nghiêm Tuân hơi run, hơi lo lắng. Tuy rằng to mồm nói phóng đại ở trước mặt bé gái, nhưng thực ra Nghiêm Tuân cũng không nắm chắc trăm phần trăm.
Tất cả mọi người đều ở nhìn bọn họ, còn có người ồn ào, bảo Tạ Y mau mau nhận lời.
Nghiêm Tuân hơi nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp hỗn loạn của mình.
" Nghiêm Tuân, anh…"
Tạ Y lấy lại tinh thần, không nhịn được mà nở nụ cười.
“Kẻ ngốc."
Tạ Y nhận bó hoa nói: “Hà tất phải mặc thành như vậy."
“Bởi vì anh muốn cho em biết rõ, anh…" Nghiêm Tuân đứng dậy ôm Tạ Y vào trong ngực nói: “Anh thật sự rất yêu em."
Tạ Y dựa vào Nghiêm Tuân, hơi nhắm mắt.
“Ừm."
Bốn phía truyền đến tiếng vỗ tay cùng với những âm thanh đùa giỡn, Nghiêm Tuân ôm Tạ Y thỏa mãn hôn lên trán cậu một cái.
Tạ Y không nói yêu anh, thế nhưng Nghiêm Tuân biết rõ, trên đời này không có ai yêu anh nhiều hơn Tạ Y. Đây là một khởi đầu rất tốt, một ngày nào đó, anh sẽ khiến chính miệng Tạ Y nói ra câu yêu anh một lần nữa.
Phía ngoài nhóm người, Chu Minh Hiên nhìn hai người đang ôm nhau, cười lắc lắc đầu.
Tạ Y có thể ở bên người mà em ấy yêu một lần nữa, thật sự rất tốt.
Hết PN 1.
Tác giả :
Công Tử Nhu