Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
Chương 59: Cảm giác mất đi một người
“A Hạo."
Nhiều lần vất vả, Lục Hoành Hành và Tưởng Hạo sau khi đi vài vòng qua các thành trấn ở sa mạc này cuối cùng cũng gặp được nhau.
Một quán bar sau hẻm nhỏ trong trấn, Tưởng Hạo nhìn người đàn ông trước mắt hóa trang cả người thành dân bản địa, dung mạo bị áo choàng che kín, nhất thời cũng cảm khái trong lòng.
Trước kia khi anh rời đội cũng rời một cách bất ngờ, tất nhiên Lục Hoành Hành có oán, có tức giận với anh, giống như là bị phản bội vậy.
Tưởng Hạo tự biết mình không còn mặt mũi nào để gặp hắn, bởi vậy tuy rằng vẫn có liên hệ cùng các chiến hữu cũ, nhưng bỏ qua một mình Lục Hoành Hành. Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Hoành Hành tìm hắn, phá tan lớp băng lạnh trong mối quan hệ của hai người.
Ngữ khí rất ôn hòa, không khác gì so với trước đây.
“Lão Lục." Tưởng Hạo cười tiến lên vỗ vỗ vai Lục Hoành Hành cười nói: “Sao? Gặp rắc rối? Đại họa?"
Kiếp trước Lục Hoành Hành không tìm đến mình, chắc hẳn là bởi vì khi đó bản thân mình liên tục leo lên vị trí cao hơn, rất coi trọng chức tước vinh quang trong quân đội, hắn lo lắng liên lụy đến mình, vì lẽ đó nên tự giải quyết mọi chuyện một mình.
Anh chỉ mơ hồ nghe nói Lục Hoành Hành bị bắt trở lại, phải chịu hình phạt rất nặng. Sau đó hắn liền giống như hồn bay phách lạc, không còn sức lực để làm bất cứ việc gì, thậm chí cuối cùng còn tự giận bản thân muốn cùng anh đi hoàn thành nhiệm vụ không khác gì tự sát kia, nói là dù thế nào cũng không thể sống uổng phí một đời, chết cũng phải chọn một cách thật thú vị.
Đời này cuối cùng Tưởng Hạo cũng có thể làm rõ, rốt cuộc Lục Hoành Hành đã phải trải qua chuyện gì.
“Đúng đấy, gặp đại họa." Lục Hoành Hành kéo áo choàng xuống và nói: “Sau đó phải làm phiền cậu rồi, tớ muốn đến thôn đua ngựa cách nơi này mấy mười km."
Thân hình Lục Hoành Hành cao to, ngũ quan cường tráng, chắc hẳn là do nguyên nhân nhiều ngày lưu vong nên mái tóc hỗn loạn, mặt cũng hơi bẩn, nhưng anh khí thì không giảm chút nào.
“Được." Tưởng Hạo vỗ vỗ ngực nói: “Bảo đảm hộ tống cậu đến được thôn đua ngựa."
Không hỏi nguyên nhân, cũng không hỏi hành trình này có bao nhiêu gian nguy.
“Thôn đua ngựa cách nơi này chỉ lộ trình trong một ngày, tính cả những trở ngại trên đường khoảng chừng hai ngày là có thể đến." Tưởng Hạo chỉ chỉ con dao cài bên hông nói: " Bây giờ tớ đã không phải là một thành viên của tổ chức, có tình huống gì bất ngờ thì cứ để tớ xông lên, nếu như vô tình làm người khác bị thương thì cũng không có ai có thể giáng tội tớ."
Tưởng Hạo tự giác quên đi hai vị trong nhà.
Dù sao cũng là con trai của hai người, thỉnh thoảng tùy hứng một lần chắc cũng không sao chứ?
Lục Hoành Hành cảm thấy viền mắt nóng lên.
“A Hạo, tớ…"
“Ai nha, một đại nam nhân ngần ngần ngại ngại cái gì a, chẳng lẽ còn muốn dựa vào bả vai tớ khóc một trận sao?"
“… Đi chết đi." Lục Hoành Hành cười nện vào ngực Tưởng Hạo, hai người vẫn cứ đùa giỡn giống như trước đây vậy.
“Đi thôi!"
——————
“Loan Loan, quay phim lại lùi lại mười phút, anh thấy có được không? Rất xin lỗi…"
Thư Loan cùng Bạch Ca ở trên ghế lười ở trong lều vải, thấy vẻ mặt Dư Sam đầy áy náy, Thư Loan lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt."
Bây giờ đoàn phim đã chuyển đến thành trấn quay phim, thành trấn đã bị bao vây lại, đoàn phim cùng diễn viên cũng thuận thế tá túc ở trong nhà dân.
Thư Loan nói xong liền móc từ trong túi ra một quyển.
“Cảm ơn! Tôi lại đi thúc giục Tống Minh lần nữa…"
Mọi người làm sao mà không biết Tống Minh là cố ý đến muộn, nhưng cũng không thể nói gì.
Sau khi Dư Sam vội vã rời đi, Bạch Ca suy nghĩ một chút cũng theo sau.
Cô phải nói chuyện cùng Tống Minh…
Bên trong lều vải chỉ còn dư lại Thư Loan, đứng ở một bên Sương Sương lôi một cái ghế ngồi vào chỗ bên cạnh Thư Loan nhíu mày nói: “Cậu không sao chứ?"
Thư Loan vừa nhìn sách vừa không hiểu mà nhìn Sương Sương.
Cậu làm sao cơ?
Sương Sương muốn nói lại thôi.
Vừa nãy Thư Loan lại nói với Dư Sam, không có chuyện gì, mình lại nghỉ ngơi nhiều hơn một chút cũng tốt.
Êm dịu, hiền lành, hiền hoà.
Thư Loan là một người “mạnh vì gạo, bạo vì tiền" như thế sao? Ngay cả việc giao tiếp bình thường cũng xử lý không tốt, cậu làm sao có bản lĩnh nói ra lời nói như vậy?
Nói đến Thư Loan thì gần đây thật sự đặc biệt không chê vào đâu được, hiền lành đợi người khác, tích cực trong công việc, không làm việc thì đều chăm chỉ đọc sách làm ghi chú, hoàn mỹ đến mức khiến Sương Sương cảm thấy không đúng.
“Loan Loan, cậu không cần miễn cưỡng…" Sương Sương nhíu mày nhìn Thư Loan, trong lòng cảm thấy không thực tế chút nào.
Vốn dĩ Thư Loan không phải là người như thế, bây giờ đang bắt buộc bản thân đi làm Tốt mọi chuyện, không mệt mỏi sao?
“Miễn cưỡng cái gì?" Thư Loan cũng nhíu mày.
“Không có chuyện gì."
Thư Loan nhún vai một cái, cúi đầu tiếp tục xem sách của cậu.
Video việc cậu đánh và đạp Tống Minh cũng bị truyền ra ngoài, đương nhiên là phải chịu nhiều công kích, nhưng sau khi xem đến phản ứng của Tưởng Hạo thì khiến cho không ít khán giả đứng về phía Thư Loan.
Thư Loan cũng bị thương, mà vốn dĩ cậu cũng không phải là loại người sẽ động tay động chân với người khác, ai đúng ai sai còn chưa chắc Hơn nữa fan của Tống Minh cũng không nhiều bằng Thư Loan, cũng không có điên dại cùng thân kinh bách chiến như Thư Loan, nên tất nhiên là bị ở vào thế hạ phong.
Trên internet rất hỗn loạn, Thư Loan nhìn trên những dòng chữ lít nha lít nhít trên trang giấy mà xuất thần.
Cậu đang nghĩ, có khả năng cho dù cậu làm cái gì đều có thể khiến người ta tìm ra sai lầm, từ lúc vừa bắt đầu vào nghề liền không ngừng tranh đua. Rất nhiều người yêu thích cậu, cũng có rất nhiều người chán ghét cậu.
“Loan Loan! Tống Minh đến rồi!"
Thư Loan cố ý không quay đầu nhìn Tống Minh, Tống Minh cũng cúi đầu giả vờ nhìn di động.
Vì vậy nên đã có thể tiếp tục quay phim, cảnh quay kế tiếp là Tống Minh đóng vai Tri Phủ ở trà lâu vì nữ chính mà bắt đầu nảy sinh tranh chấp với nam chính Dư Thiên Hành.
“Ngươi là một kẻ tàn bạo! Làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho Tình nhi? Chẳng lẽ muốn sau này nàng đi làm thổ phỉ theo ngươi sao?"
“Thổ phỉ?" Dư Thiên Hành nhíu mày nói: “Tri phủ đại nhân không nên ngậm máu phun người, công việc mà ta cùng huynh đệ làm đều là buôn bán đàng hoàng."
“Lạch cạch!"
Dư Thiên Hành trở tay kẹp lấy chiếc đũa mà Tri Phủ ném về phía hắn, mặt không hề có cảm xúc mà nhìn hắn ta.
“Quân tử động khẩu không động thủ, Tri phủ đại nhân là quan lại, mà tu dưỡng chỉ có như vậy thôi phải không?"
Hai người nói liền động tay, nhưng mà chỉ mờ ám xuất chiêu, cũng không định gây nên rắc rối.
Nữ chính đứng ở một bên nhìn chằm chằm hai người so chiêu.
Vốn dĩ cảnh quay này sẽ có thích khách bỗng nhiên đột kích, trong tình huống loạn tiễn một tay Dư Thiên Hành ôm nữ chính bảo vệ ở trong ngực, một tay đẩy Tri Phủ ra tách khỏi những kẻ đâm sau lưng.
Cũng bắt đầu từ nơi này, vì chuyện nam chính cứu mình nên dần dần Tri Phủ có cái nhìn mới đối với hắn, quan hệ của hai người trở thành một mối quan hệ vừa là bạn vừa là địch.
“Vèo ———— vèo vèo!"
Loạn tiễn bay lượn, mũi tên nhọn đâm thủng cửa sổ giấy, phá không mà vào!
Bên trong tửu lâu nhất thời rơi vào hỗn loạn, những người còn lại hoang mang hoảng loạn hầu hết đều trốn xuống gầm bàn.
“Cẩn thận!"
Dư Thiên Hành dùng một chưởng đẩy Tri Phủ ra.
…
…
“Rầm…!"
Trong trường quay phim đột nhiên xuất hiện nhiều tiếng hô kinh ngạc, Thư Loan cũng sững sờ mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Liền thấy Tống Minh bị mình đưa tay đẩy một cái không diễn giống như trong kịch bản là lảo đảo vài bước sau đó đứng vững, cùng cậu kề vai chiến đấu đồng thời bảo vệ nữ chính, mà là ngược lại… Sau đó cả người ngã về phía sau, lăn xuống theo cầu thang ở phía sau lưng.
“A —— “
Tống Minh bật ra tiếng cầu cứu và tiếng gào lên đau đớn.
Thư Loan ngơ ngác mà nhìn tay mình, cậu nhớ rằng cậu không hề dùng lực mạnh mà?
Hai mắt Thư Loan híp lại.
Người này…
——————
Trên sa mạc mênh mông chỉ có hai màu sắc, một là cát vàng, hai là bầu trời đen.
Tưởng Hạo cùng Lục Hoành Hành sóng vai ngồi dựa vào một vách tường cát,Lục Hoành Hành đưa cho Tưởng Hạo một điếu thuốc.
Gió lạnh hiu quạnh, nhưng hai người thể chịu được, cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Tưởng Hạo lắc đầu nói: “Tớ không dùng, Loan Loan không thích."
Lục Hoành Hành dở khóc dở cười nói: “Là Thư Loan chứ? Cậu nhắc nhiều quá nên lỗ tai của các anh cũng sắp phủ kén rồi. Bây giờ còn có người nào không biết Thư Loan nhà cậu có ngoại hình đẹp, đóng phim được, tính cách cũng tốt?"
Tưởng Hạo lúng túng gãi gãi đầu.
“Tớ đã nói rất nhiều chuyện à?"
Lục Hoành Hành nhíu mày nhìn hắn.
“Được rồi." Tưởng Hạo cười gượng.
“Yêu một người, đương nhiên cảm thấy người ấy là tốt nhất, cũng có thể vì người ấy mà đánh cược cả tính mạng của mình." Lục Hoành Hành hút một hơi thuốc lá nói: “Lần này kháng mệnh chỉ là muốn trở về gặp Thanh Thanh một lần."
“Chị dâu có chuyện gì?" Tưởng Hạo hơi nhíu mày.
“Tớ nhận được thư từ nhà gửi đến, Thanh Thanh mắc bệnh nặng, có lẽ sẽ không qua khỏi. Nếu như tớ không làm như vậy để chạy về sợ là không thể được gặp cô ấy một lần cuối."
Lục Hoành Hành hà hơi ra một vòng khói.
“Tớ làm những việc xấu nguy hiểm này chỉ là muốn Thanh Thanh cùng con mình sống một cuộc sống tốt hơn một chút, nếu như Thanh Thanh chết rồi, tớ có đi theo đuổi vinh quang gì cũng không có ý nghĩa nữa."
“Thì ra là như vậy…" Tưởng Hạo than thở trong lòng.
Tưởng Hạo có chút ấn tượng với người vợ của Lục Hoành Hành, đó là một người phụ nữ dịu dàng hiền thục, nhưng sức khỏe vẫn không được tốt, điều trị cần tốn rất nhiều tiền.
Vì lẽ đó bây giờ Lục Hoành Hành mới không ngần ngại chống lại mệnh lệnh của tổ chức, không ngần ngại chuyện bị chụp lên người cái tội danh làm phản.
Chỉ là muốn gặp vợ mình mà thôi.
Không có âm mưu, cũng không có quỷ kế gì, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trong lòng Tưởng Hạo nảy sinh lòng tôn kính đối với Lục Hoành Hành, trước anh phải bỏ ra cả đời mới hiểu rõ đạo lý này, còn Lục Hoành Hành thì vô cùng thông suốt.
“Tớ hiểu rồi." Tưởng Hạo vỗ vỗ vai Lục Hoành Hành.
“Không, cậu không hiểu." Lục Hoành Hành cười khổ nói: “Tớ rất sợ hãi, nếu như không thấy được gặp Thanh Thanh một lần cuối, quãng đời còn lại của tớ còn có ý nghĩa gì nữa chứ."
“Tớ phải xin lỗi Thanh Thanh, trước đây cũng không dành nhiều thời gian ở cạnh cô ấy…"
“Bây giờ cũng chỉ là muốn, gặp một lần… Có thể khiến cho cô hạnh phúc một chút trước khi rời đi…"
Một người đàn ông mạnh mẽ, cứ như vậy mà đỏ cả viền mắt, nghẹn ngào.
Lần này đến phiên Tưởng Hạo cười khổ.
Anh làm sao mà không hiểu? Còn có ai có thể hiểu rõ so với chuyện mà anh đã tự mình trải qua?
Kiếp trước, ngay cả chuyện được gặp Thư Loan một lần cuối cũng bỏ lỡ. Anh nhìn thấy chỉ là một thi thể lạnh như băng mà thôi, trên cánh tay đầy vết thương, ngâm trong bồn tắm.
Hắn không thể nào mất đi Thư Loan, thật sự, không thể nào mất đi cậu.
“Đi thôi, chúng ta nhất định sẽ kịp." Tưởng Hạo kéo Lục Hoành Hành đứng lên nói: “Không nghỉ ngơi, chúng ta chạy nhanh đi."
“Được, vất vả rồi!"
Nhất định sẽ kịp.
Lục Hoành Hành kịp đi gặp người yêu của hắn, anh cũng muốn trở về ở bên cạnh Thư Loan.
Nhiều lần vất vả, Lục Hoành Hành và Tưởng Hạo sau khi đi vài vòng qua các thành trấn ở sa mạc này cuối cùng cũng gặp được nhau.
Một quán bar sau hẻm nhỏ trong trấn, Tưởng Hạo nhìn người đàn ông trước mắt hóa trang cả người thành dân bản địa, dung mạo bị áo choàng che kín, nhất thời cũng cảm khái trong lòng.
Trước kia khi anh rời đội cũng rời một cách bất ngờ, tất nhiên Lục Hoành Hành có oán, có tức giận với anh, giống như là bị phản bội vậy.
Tưởng Hạo tự biết mình không còn mặt mũi nào để gặp hắn, bởi vậy tuy rằng vẫn có liên hệ cùng các chiến hữu cũ, nhưng bỏ qua một mình Lục Hoành Hành. Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Hoành Hành tìm hắn, phá tan lớp băng lạnh trong mối quan hệ của hai người.
Ngữ khí rất ôn hòa, không khác gì so với trước đây.
“Lão Lục." Tưởng Hạo cười tiến lên vỗ vỗ vai Lục Hoành Hành cười nói: “Sao? Gặp rắc rối? Đại họa?"
Kiếp trước Lục Hoành Hành không tìm đến mình, chắc hẳn là bởi vì khi đó bản thân mình liên tục leo lên vị trí cao hơn, rất coi trọng chức tước vinh quang trong quân đội, hắn lo lắng liên lụy đến mình, vì lẽ đó nên tự giải quyết mọi chuyện một mình.
Anh chỉ mơ hồ nghe nói Lục Hoành Hành bị bắt trở lại, phải chịu hình phạt rất nặng. Sau đó hắn liền giống như hồn bay phách lạc, không còn sức lực để làm bất cứ việc gì, thậm chí cuối cùng còn tự giận bản thân muốn cùng anh đi hoàn thành nhiệm vụ không khác gì tự sát kia, nói là dù thế nào cũng không thể sống uổng phí một đời, chết cũng phải chọn một cách thật thú vị.
Đời này cuối cùng Tưởng Hạo cũng có thể làm rõ, rốt cuộc Lục Hoành Hành đã phải trải qua chuyện gì.
“Đúng đấy, gặp đại họa." Lục Hoành Hành kéo áo choàng xuống và nói: “Sau đó phải làm phiền cậu rồi, tớ muốn đến thôn đua ngựa cách nơi này mấy mười km."
Thân hình Lục Hoành Hành cao to, ngũ quan cường tráng, chắc hẳn là do nguyên nhân nhiều ngày lưu vong nên mái tóc hỗn loạn, mặt cũng hơi bẩn, nhưng anh khí thì không giảm chút nào.
“Được." Tưởng Hạo vỗ vỗ ngực nói: “Bảo đảm hộ tống cậu đến được thôn đua ngựa."
Không hỏi nguyên nhân, cũng không hỏi hành trình này có bao nhiêu gian nguy.
“Thôn đua ngựa cách nơi này chỉ lộ trình trong một ngày, tính cả những trở ngại trên đường khoảng chừng hai ngày là có thể đến." Tưởng Hạo chỉ chỉ con dao cài bên hông nói: " Bây giờ tớ đã không phải là một thành viên của tổ chức, có tình huống gì bất ngờ thì cứ để tớ xông lên, nếu như vô tình làm người khác bị thương thì cũng không có ai có thể giáng tội tớ."
Tưởng Hạo tự giác quên đi hai vị trong nhà.
Dù sao cũng là con trai của hai người, thỉnh thoảng tùy hứng một lần chắc cũng không sao chứ?
Lục Hoành Hành cảm thấy viền mắt nóng lên.
“A Hạo, tớ…"
“Ai nha, một đại nam nhân ngần ngần ngại ngại cái gì a, chẳng lẽ còn muốn dựa vào bả vai tớ khóc một trận sao?"
“… Đi chết đi." Lục Hoành Hành cười nện vào ngực Tưởng Hạo, hai người vẫn cứ đùa giỡn giống như trước đây vậy.
“Đi thôi!"
——————
“Loan Loan, quay phim lại lùi lại mười phút, anh thấy có được không? Rất xin lỗi…"
Thư Loan cùng Bạch Ca ở trên ghế lười ở trong lều vải, thấy vẻ mặt Dư Sam đầy áy náy, Thư Loan lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt."
Bây giờ đoàn phim đã chuyển đến thành trấn quay phim, thành trấn đã bị bao vây lại, đoàn phim cùng diễn viên cũng thuận thế tá túc ở trong nhà dân.
Thư Loan nói xong liền móc từ trong túi ra một quyển.
“Cảm ơn! Tôi lại đi thúc giục Tống Minh lần nữa…"
Mọi người làm sao mà không biết Tống Minh là cố ý đến muộn, nhưng cũng không thể nói gì.
Sau khi Dư Sam vội vã rời đi, Bạch Ca suy nghĩ một chút cũng theo sau.
Cô phải nói chuyện cùng Tống Minh…
Bên trong lều vải chỉ còn dư lại Thư Loan, đứng ở một bên Sương Sương lôi một cái ghế ngồi vào chỗ bên cạnh Thư Loan nhíu mày nói: “Cậu không sao chứ?"
Thư Loan vừa nhìn sách vừa không hiểu mà nhìn Sương Sương.
Cậu làm sao cơ?
Sương Sương muốn nói lại thôi.
Vừa nãy Thư Loan lại nói với Dư Sam, không có chuyện gì, mình lại nghỉ ngơi nhiều hơn một chút cũng tốt.
Êm dịu, hiền lành, hiền hoà.
Thư Loan là một người “mạnh vì gạo, bạo vì tiền" như thế sao? Ngay cả việc giao tiếp bình thường cũng xử lý không tốt, cậu làm sao có bản lĩnh nói ra lời nói như vậy?
Nói đến Thư Loan thì gần đây thật sự đặc biệt không chê vào đâu được, hiền lành đợi người khác, tích cực trong công việc, không làm việc thì đều chăm chỉ đọc sách làm ghi chú, hoàn mỹ đến mức khiến Sương Sương cảm thấy không đúng.
“Loan Loan, cậu không cần miễn cưỡng…" Sương Sương nhíu mày nhìn Thư Loan, trong lòng cảm thấy không thực tế chút nào.
Vốn dĩ Thư Loan không phải là người như thế, bây giờ đang bắt buộc bản thân đi làm Tốt mọi chuyện, không mệt mỏi sao?
“Miễn cưỡng cái gì?" Thư Loan cũng nhíu mày.
“Không có chuyện gì."
Thư Loan nhún vai một cái, cúi đầu tiếp tục xem sách của cậu.
Video việc cậu đánh và đạp Tống Minh cũng bị truyền ra ngoài, đương nhiên là phải chịu nhiều công kích, nhưng sau khi xem đến phản ứng của Tưởng Hạo thì khiến cho không ít khán giả đứng về phía Thư Loan.
Thư Loan cũng bị thương, mà vốn dĩ cậu cũng không phải là loại người sẽ động tay động chân với người khác, ai đúng ai sai còn chưa chắc Hơn nữa fan của Tống Minh cũng không nhiều bằng Thư Loan, cũng không có điên dại cùng thân kinh bách chiến như Thư Loan, nên tất nhiên là bị ở vào thế hạ phong.
Trên internet rất hỗn loạn, Thư Loan nhìn trên những dòng chữ lít nha lít nhít trên trang giấy mà xuất thần.
Cậu đang nghĩ, có khả năng cho dù cậu làm cái gì đều có thể khiến người ta tìm ra sai lầm, từ lúc vừa bắt đầu vào nghề liền không ngừng tranh đua. Rất nhiều người yêu thích cậu, cũng có rất nhiều người chán ghét cậu.
“Loan Loan! Tống Minh đến rồi!"
Thư Loan cố ý không quay đầu nhìn Tống Minh, Tống Minh cũng cúi đầu giả vờ nhìn di động.
Vì vậy nên đã có thể tiếp tục quay phim, cảnh quay kế tiếp là Tống Minh đóng vai Tri Phủ ở trà lâu vì nữ chính mà bắt đầu nảy sinh tranh chấp với nam chính Dư Thiên Hành.
“Ngươi là một kẻ tàn bạo! Làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho Tình nhi? Chẳng lẽ muốn sau này nàng đi làm thổ phỉ theo ngươi sao?"
“Thổ phỉ?" Dư Thiên Hành nhíu mày nói: “Tri phủ đại nhân không nên ngậm máu phun người, công việc mà ta cùng huynh đệ làm đều là buôn bán đàng hoàng."
“Lạch cạch!"
Dư Thiên Hành trở tay kẹp lấy chiếc đũa mà Tri Phủ ném về phía hắn, mặt không hề có cảm xúc mà nhìn hắn ta.
“Quân tử động khẩu không động thủ, Tri phủ đại nhân là quan lại, mà tu dưỡng chỉ có như vậy thôi phải không?"
Hai người nói liền động tay, nhưng mà chỉ mờ ám xuất chiêu, cũng không định gây nên rắc rối.
Nữ chính đứng ở một bên nhìn chằm chằm hai người so chiêu.
Vốn dĩ cảnh quay này sẽ có thích khách bỗng nhiên đột kích, trong tình huống loạn tiễn một tay Dư Thiên Hành ôm nữ chính bảo vệ ở trong ngực, một tay đẩy Tri Phủ ra tách khỏi những kẻ đâm sau lưng.
Cũng bắt đầu từ nơi này, vì chuyện nam chính cứu mình nên dần dần Tri Phủ có cái nhìn mới đối với hắn, quan hệ của hai người trở thành một mối quan hệ vừa là bạn vừa là địch.
“Vèo ———— vèo vèo!"
Loạn tiễn bay lượn, mũi tên nhọn đâm thủng cửa sổ giấy, phá không mà vào!
Bên trong tửu lâu nhất thời rơi vào hỗn loạn, những người còn lại hoang mang hoảng loạn hầu hết đều trốn xuống gầm bàn.
“Cẩn thận!"
Dư Thiên Hành dùng một chưởng đẩy Tri Phủ ra.
…
…
“Rầm…!"
Trong trường quay phim đột nhiên xuất hiện nhiều tiếng hô kinh ngạc, Thư Loan cũng sững sờ mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Liền thấy Tống Minh bị mình đưa tay đẩy một cái không diễn giống như trong kịch bản là lảo đảo vài bước sau đó đứng vững, cùng cậu kề vai chiến đấu đồng thời bảo vệ nữ chính, mà là ngược lại… Sau đó cả người ngã về phía sau, lăn xuống theo cầu thang ở phía sau lưng.
“A —— “
Tống Minh bật ra tiếng cầu cứu và tiếng gào lên đau đớn.
Thư Loan ngơ ngác mà nhìn tay mình, cậu nhớ rằng cậu không hề dùng lực mạnh mà?
Hai mắt Thư Loan híp lại.
Người này…
——————
Trên sa mạc mênh mông chỉ có hai màu sắc, một là cát vàng, hai là bầu trời đen.
Tưởng Hạo cùng Lục Hoành Hành sóng vai ngồi dựa vào một vách tường cát,Lục Hoành Hành đưa cho Tưởng Hạo một điếu thuốc.
Gió lạnh hiu quạnh, nhưng hai người thể chịu được, cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Tưởng Hạo lắc đầu nói: “Tớ không dùng, Loan Loan không thích."
Lục Hoành Hành dở khóc dở cười nói: “Là Thư Loan chứ? Cậu nhắc nhiều quá nên lỗ tai của các anh cũng sắp phủ kén rồi. Bây giờ còn có người nào không biết Thư Loan nhà cậu có ngoại hình đẹp, đóng phim được, tính cách cũng tốt?"
Tưởng Hạo lúng túng gãi gãi đầu.
“Tớ đã nói rất nhiều chuyện à?"
Lục Hoành Hành nhíu mày nhìn hắn.
“Được rồi." Tưởng Hạo cười gượng.
“Yêu một người, đương nhiên cảm thấy người ấy là tốt nhất, cũng có thể vì người ấy mà đánh cược cả tính mạng của mình." Lục Hoành Hành hút một hơi thuốc lá nói: “Lần này kháng mệnh chỉ là muốn trở về gặp Thanh Thanh một lần."
“Chị dâu có chuyện gì?" Tưởng Hạo hơi nhíu mày.
“Tớ nhận được thư từ nhà gửi đến, Thanh Thanh mắc bệnh nặng, có lẽ sẽ không qua khỏi. Nếu như tớ không làm như vậy để chạy về sợ là không thể được gặp cô ấy một lần cuối."
Lục Hoành Hành hà hơi ra một vòng khói.
“Tớ làm những việc xấu nguy hiểm này chỉ là muốn Thanh Thanh cùng con mình sống một cuộc sống tốt hơn một chút, nếu như Thanh Thanh chết rồi, tớ có đi theo đuổi vinh quang gì cũng không có ý nghĩa nữa."
“Thì ra là như vậy…" Tưởng Hạo than thở trong lòng.
Tưởng Hạo có chút ấn tượng với người vợ của Lục Hoành Hành, đó là một người phụ nữ dịu dàng hiền thục, nhưng sức khỏe vẫn không được tốt, điều trị cần tốn rất nhiều tiền.
Vì lẽ đó bây giờ Lục Hoành Hành mới không ngần ngại chống lại mệnh lệnh của tổ chức, không ngần ngại chuyện bị chụp lên người cái tội danh làm phản.
Chỉ là muốn gặp vợ mình mà thôi.
Không có âm mưu, cũng không có quỷ kế gì, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trong lòng Tưởng Hạo nảy sinh lòng tôn kính đối với Lục Hoành Hành, trước anh phải bỏ ra cả đời mới hiểu rõ đạo lý này, còn Lục Hoành Hành thì vô cùng thông suốt.
“Tớ hiểu rồi." Tưởng Hạo vỗ vỗ vai Lục Hoành Hành.
“Không, cậu không hiểu." Lục Hoành Hành cười khổ nói: “Tớ rất sợ hãi, nếu như không thấy được gặp Thanh Thanh một lần cuối, quãng đời còn lại của tớ còn có ý nghĩa gì nữa chứ."
“Tớ phải xin lỗi Thanh Thanh, trước đây cũng không dành nhiều thời gian ở cạnh cô ấy…"
“Bây giờ cũng chỉ là muốn, gặp một lần… Có thể khiến cho cô hạnh phúc một chút trước khi rời đi…"
Một người đàn ông mạnh mẽ, cứ như vậy mà đỏ cả viền mắt, nghẹn ngào.
Lần này đến phiên Tưởng Hạo cười khổ.
Anh làm sao mà không hiểu? Còn có ai có thể hiểu rõ so với chuyện mà anh đã tự mình trải qua?
Kiếp trước, ngay cả chuyện được gặp Thư Loan một lần cuối cũng bỏ lỡ. Anh nhìn thấy chỉ là một thi thể lạnh như băng mà thôi, trên cánh tay đầy vết thương, ngâm trong bồn tắm.
Hắn không thể nào mất đi Thư Loan, thật sự, không thể nào mất đi cậu.
“Đi thôi, chúng ta nhất định sẽ kịp." Tưởng Hạo kéo Lục Hoành Hành đứng lên nói: “Không nghỉ ngơi, chúng ta chạy nhanh đi."
“Được, vất vả rồi!"
Nhất định sẽ kịp.
Lục Hoành Hành kịp đi gặp người yêu của hắn, anh cũng muốn trở về ở bên cạnh Thư Loan.
Tác giả :
Công Tử Nhu