Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối
Chương 69
Đầu của nàng áp lên lồng ngực cực nóng của nam nhân.
hắn nói chuyện nhẹ nhành làm lỗ tai nàng có chút ong ong. Giang Diệu hơi mơ hồ. Quy tắc thục nữ được dạy từ nhỏ nói cho nàng biết, một tiểu cô nương ôm ôm ấp ấp nam thử như thế quả thật không ra thể thống gì. Tuy nhiên, Lục Lưu cứ khăng khăng thích động tay động chân với nàng --- hắn ỷ vào sức nàng yếu, không phải đối thủ của hắn.
Tiểu cô nương đỏ mặt nhíu lông mày, Lục Lưu nhìn thấy nên không trêu chọc nàng nữa, hắn buông nàng ra rồi sờ sờ lên đầu nhỏ của nàng, “Được rồi, bản Vương không hỏi nữa. Vậy nàng suy nghĩ nhanh một chút, chờ sang năm phải cho bản vương một câu trả lời thuyết phục." Thấy nàng không tập trung, hắn bèn đuỗi đầu ngón tay búng nhẹ lên cái trán trơn bóng của nàng một cái, “... Nghe thấy chưa?"
Giang Diệu bị đau, nàng vội vàng xoa xoa trán, giương đôi cong người đen như bồ đào bất mãn nhìn hắn, nàng không tình nguyện gật gật đầu, tỏ vẻ nàng biết rồi.
Tâm trạng Lục Lưu tốt hơn một chút nhìn đến áo choàng lông bù xù trên người nàng, hắn bỗng nói: “Tháng trước bản vương đi săn, bắt được một con bạch hồ, lông của nó trắng như tuyết không lẫn mộtsợi khác màu nào, hôm khác ta sẽ sai người mang tới cho nàng làm áo choàng."
Giang Diệu gấp gáp nói: “Ta không thể nhận." Thấy Lục Lưu liếc mắt nhìn mình, nàng nhanh chóng xoay đầu sang hướng khác. Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, nàng nghe thấy giọng Bảo Cân và Bảo Lục bên ngoài, nàng bèn nói với nam nhân trước mặt, “Vương gia giữ lại làm áo choàng cho mình thì tốt hơn." Cười nói xong, nàng dùng tốc độ cực nhanh nhấc làn váy nhảy xuống xe ngựa.
Lại chạy trốn nhanh như vậy, Lục Lưu cảm thấy hết sức bất đắc dĩ đưa tay vuốt vuốt mi tâm, khóe miệng lại cong thành một nụ cười vui vẻ ấm áp.
Trở lại xe ngựa của mình một lần nữa, Bảo Cân và Bảo Lục hoàn toàn sợ hãi. May mà tiểu thư đi có khoảng một khắc, nếu tiểu thư đi lâu thêm chút nữa, hai nha hoàn các nàng không bị hù chết mới sợ.
Bảo Cân đặt lò sưởi tay vào trong lòng Giang Diệu chứ không mở miệng hỏi gì cả, nàng ấy chỉ cúi đầu tỉ mỉ quan sát một phen. Thấy y phục tiểu thư nhà mình vẫn còn chỉnh tề, trang dung nguyên vẹn, màu son chưa phai, thì nàng biết vừa rồi không xảy ra chuyện gì nên thở phào nhẹ nhõm.
Giang Diệu ôm lấy lò sưởi tay sưởi ấm, tiếng xe ngựa lăn lộc cộc bên tai, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của Bảo Cân, liền biết trong lòng nàng ấy nghĩ gì rồi, nàng xấu hổ nhắm mắt lại, âm thầm hung hắng mắng tên đầu xỏ gây chuyện kia một phen.
Sau khi hồi phủ, vừa xuống xe ngựa Giang Diệu đã nhìn thấy Tam ca nhà mình sống lưng thẳng tấp đứng ở đó. Giang Diệu ngọt ngào gọi một tiếng “Tam ca." Giang Thừa Ngạn mới bước tới đón nàng, đôi mắt hẹp dài đen như mực nhìn chóp mũi hồng hồng vì bị đông lạnh của muội muội, y đau lòng nói: “Sao giờ muội mới về?"
Giang Diệu vừa nói chuyện với Giang Thừa Ngạn vừa tiến vào phủ, “Muội nói chuyện với Tuyền tỷ tỷ hơi lâu nên về trễ." Nàng quay đầu tươi cười sáng lạn nói với Giang Thừa Ngạn: “... Tam ca, phố Trường Bình có một cửa hiệu bán hạt dẻ ngào đường rất ngon, sáng mai chúng ta đến đó đi."
Muội muội cười vô cùng ngọt ngào, đương nhiên Giang Thừa Ngạn gật đầu đồng ý rồi. Song y biết rõ, hôm nay muội muội ra ngoài với Hoắc Tuyền, nhất định có Hoắc Nghiễn đi theo. Y biết rất rõ tình cảm của Hoắc Nghiễn đối với muội muội mình. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Hoắc Nghiễn và ánh mắt thưởng thức của phụ thân đối với Hoắc Nghiễn, Giang Thừa Ngạn vui không nổi.
Giang Diệu rất hiểu thái độ của Tam ca. Kiếp trước, khi nàng muốn gả cho Lục Hành Chu, Tam ca nàng cũng có thái độ này. An ủi Tam ca xong, Giang Diệu quay về tiểu viện của mình, vừa vào phòng nàng đãthấy Kiều Thị đang ngồi bên trong.
Giang Diệu đi qua ngồi vào bên cạnh Kiều Thị, nàng làm nũng kéo kéo cánh tay Kiều Thị, “Nương." Sai khi ríu rít kể cho Kiều Thị nghe quá trình hôm nay đi ăn hạt dẻ ngào đường với Hoắc Tuyền cho Kiều thị nghe, “... Nương nhìn xem, nữ nhi có mang về cho người nữa nè, nữ nhi còn biết bóc vỏ nữa đó."
Thấy khuê nữ khoe khoang chuyện mình tự bóc hạt dẻ, sao Kiều Thị không đau lòng cho được? Khuê nữ bảo bối của bà có đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, mười đầu ngón tay không dính nước xuân, bình thường khi ăn hạt dẻ đã có nha hoàn ma ma bên cạnh lo, ngoài ra khuê nữ còn có ba ca ca nên khôngcần tự làm cái gì.
Kiều Thị biết khuê nữ có hiếu nên bà vội ngắt lời: “không cần, để đó tý nữa ta nhờ phụ thân con bóc cho ta, ta chỉ cần chờ ăn là được."
Phải ha. Giang Diệu biết xưa nay phụ thân rất yêu thương mẫu thân nàng, cho nên chuyện bóc hạt dẻ này không cần nữ nhi là nàng động tay. Phụ thân nàng sẽ bóc cho mẫu thân, đây mới gọi là chuyện ngọt ngào giữa phu thê.
Gương mặt Giang Diệu đầy ý cười, thấy mẫu thân nhìn mình nàng mới nghi ngờ hỏi: “Nương, người có chuyện muốn nói với con sao?"
Kiều Thị không trả lời, bà chỉ dặn dò mấy câu giống thường ngày rồi đứng dậy trở về tiểu viện của mình.
Khi Giang Chính Mậu từ nha môn hồi phủ, vừa vào nhà y đã thấy thê tử ngồi trên giường lụa. Y thấy có một túi hạt dẻ ngào đường đang đặt trên bàn. Y biết mấy năm gần đây thê tử bị nữ nhi dụ dỗ nên thích ăn món này, y tự động bóc vỏ mấy hạt rồi sau đó ngồi xuống cạnh thê tử, kéo bà ôm vào lòng, đút cho bà một hạt.
Xưa nay, tính tình Giang Chính Mậu lạnh lùng, nhưng đối với thê tử y lại rất cưng chiều. Còn Kiều Thị thìcó thói quen thể hiện tình nồng mật ý với phu quân mình, Mặc dù bây giờ bốn đứa nhỏ đã lớn hết, nhưng tình cảm giữa phu thê hai người vẫn gắn bó như keo sơn.
Kiều Thị ăn một hạt, chân mày lá liễu cong cong sau đó thoáng nhăn lại.
Giang Chính Mậu vuốt vuốt mi tâm thê tử, tiếp theo còn hôn một cái lên gò má thơm thơm của bà, y dịu dàng hỏi: "Nàng sao thế?"
Kiều Thị thuận thế dựa vào lòng phu quân nhà mình, "Hôm nay thiếp dẫn Diệu Diệu đến Bình Tân Hầu phủ dự tiệc một trăm ngày, Bình Tân Hầu phu nhân đối xử với Diệu Diệu của chúng ta rất tốt, A Tuyền và Diệu Diệu cũng thân nhau như tỷ muội, sau đó Diệu Diệu nói muốn ra ngoài mua hạt dẻ với A Tuyền, thiếp đã đồng ý..."
Giang Chính Mậu hiểu ngay, “Hoắc Nghiễn cũng đi?"
Rốt cuộc cũng là phu thê tâm linh tương thông, chỉ cần nghe đối phương nói một chút là hiểu. Kiều thị gật đầu: “Vâng. Vừa rồi Diệu Diệu trở về, thiếp thấy con bé rất vui vẻ, giống như... giống như thiếp và biểu ca năm đó..." nói đến nửa phần sau, giọng nói Kiều Thị liền nhỏ lại.
Giang Chính Mậu cười cười hỏi: “Giống thế nào?" Y nhìn thấy mặt mũi thê tử đỏ au thì hiểu rõ, thích thú đưa tay vuốt vuốt mặt bà, “Ta rất tin tưởng nhân cách của Hoắc Nghiễn, dù cho có đi gần Diệu Diệu của chúng ta nó cũng giữ khoảng cách nhất định, nàng có thể yên tâm." Nhớ đến khi còn trẻ, hai người bọn họ cũng không có đính hôn, ông nghĩ đủ mọi cách mới có thể hẹn gặp mặt thê tử, hoặc là giả vờ như tình cờ gặp, bây giở nhớ lại, đúng là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Bọn họ là người từng trải nên rất hiểu những thứ này. Khuê nữ đã trưởng thành, trong lòng nhất định sẽ nhớ nhung một nam nhân.
Kiều Thị gật đầu, bà nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Thiếp thừa nhận đứa nhỏ Hoắc Nghiễn kia rất tốt, rất xứng với Diệu Diệu của chúng ta, gia thế cũng không hơn kém bao nhiêu. Có điều thiếp cảm thấy Diệu Diệu của chúng ta có thể tìm được một nam nhân tốt hơn nữa. Nhưng hôm nay thấy Diệu Diệu vui vẻ như vậy, ngược lại thiếp thấy có lẽ quyết định của biểu ca chàng rất chính xác." Trước đây Giang Chính Mậu rất vừa ý Hoắc Nghiễn, tuy Kiều Thị cũng tán thưởng Hoắc Nghiễn nhưng bà không xem Hoắc Nghiễn là đối tượng lựa chọn hiền tế của mình. Song nếu khuê nữ của bà đã thích, thì bà còn có ý kiến gì nữa?
Giang Chính Mậu nói: “Vậy ý của nàng là... Nếu sang năm người của Bình Tân Hầu phủ đến nghị thân, chúng ta sẽ đồng ý?"
Kiều Thị cười cười gật đầu: “Đương nhiên chúng ta phải ra vẻ một chút, chỉ là không nên làm quá phận, nếu chúng ta dọa người ta chạy mất, khuê nữ chúng ta sẽ khóc nhè mất..."
Lời này đúng là tiếng lòng của các tiểu cô nương. Giang Chính Mậu vui vẻ cười lớn, y cúi đầu trán chạm trán với thê tử, bốn mắt nhìn nhau, y thâm tình nói: “Năm đó khi ta tới đề thân, mới đầu nhạc phụ đại nhân không đồng ý, có phải nàng cũng lo lắng không? có khóc nhè không?"
Nghe phu quân nhà mình trêu gẹo, mặt Kiều Thị đỏ lên, bà hờn dỗi đưa tay nhéo ông một cái.
Nam nhân này, càng già càng không nên nết.
•
Hôm này là mùng tám tháng chạp, đột nhiên Trưởng công chúa phái người mang quà đến cho Giang Diệu.
Trước đó đã tặng mấy lần, cộng thêm trưởng công chúa đích thân tới đây, bây giờ lại tặng quà tiếp, nên mọi người không nhạc nhiên như trước nữa.
Kiều Thị nhìn tấm da lông hồ ly trắng như tuyết, đúng là bạch hồ. Mặc dù Kiều Thị đã từng trải việc đời nên biết người tặng tấm da hồ ly này rất có lòng, trưởng công chúa quan tâm khuê nữ như vậy, bà vui mừng còn không kịp.
Kiều thị ướm tấm da lên người Giang Diệu, “Nương sẽ làm cho con một cái áo choàng, con thấy được không?"
Giang Diệu nhìn thêm vài lần, trong lòng nàng hiểu rõ, tấm da hồ ly này không phải do trưởng công chúa tặng, mà là Lục Lưu lấy danh nghĩa trưởng công chúa tặng mới đúng.
Nàng cẩn thận thăm dò mẫu thân mình: “Nương, chúng ta có thể trả lại không?" Nàng đồng ý với Lục Lưu sẽ suy nghĩ một chút, nếu trong thời gian này mà nhận quà của hắn thì không hay lắm.
Ai ngờ Giang Diệu vừa dứt lời, đôi mắt đẹp của Kiều thị đã liếc nàng một cái, “Tính tình trưởng công chúa không phải con không biết, đồ nàng ấy đã tặng đi mà chúng ta lại trả trở về, không phải rõ ràng không cho nàng ấy mặt mũi sao?" Bà không cho Giang Diệu có cơ hội mở miệng, dứt khoát nói: “Cứ quyết định vậy đi, lần sau có cơ hội gặp mặt trưởng công chúa, con nhớ cảm ơn người ta đó."
Mẫu thân quyết định nhanh chóng, Giang Diệu cũng không thể nói gì nữa, nàng đành miễn cưỡng gật đầu.
Gần đến ngày cuối năm, trong Trấn Quốc công phủ vô cùng bận rộn, Giang Chính Mậu và ba huynh đệ đều được nghỉ hưu mộc (1), cả nhà quây quần bên nhau nên thời gian trôi qua rất nhanh. Hàng năm vào thời điểm này, trên dưới cả phủ đều lu bu hết cả lên, đón giao thừa mừng năm mới xong, Giang Diệu phải đi theo phụ mẫu chúc tết các trưởng bối khác.
(1) Nghỉ hưu mộc: Theo định chế từ đời Tần, việc tắm táp không chỉ là vệ sinh thuộc cá nhân, mà còn là nghi thức bắt buộc đối với bá quan, cả trung ương xuống phủ huyện. Cách ba ngày phải gội đầu (gọi là “mộc"), cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi là “dục"). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ một ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi “hưu mộc" 休沐: nghỉ phép để tắm gội.
Ngày mùng hai, Giang Diệu đi theo phụ mẫu đến Kiều phủ chúc tết ngoại tổ mẫu và các cửu cửu.
Sang năm, Giang Diệu tròn mười ba rồi.
Tuy rằng tiểu cô nương mười ba tuổi hơi non nớt một chút, nhưng đã duyên dáng yêu kiều, lộ ra phong thái tao nhã của thiếu nữ rồi.
Kiều Mộ Nghi có quan hệ rất tốt với Giang Diệu, vừa thấy nàng, Kiều Mộ Nghi đã nhanh chóng kéo nàng đi vào tiểu viện của mình.
Lúc đi ngang hành lang, Giang Diệu trùng hợp gặp Kiều Tuần.
Hôm nay Giang Diệu trang điểm rạng rỡ, nàng mặc một cái áo gấm nhỏ thêu tơ vàng, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn mền mại trắng như tuyết, làm nổi bậc lên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của tiểu cô nương. Chuyện lần trước, Giang Diệu vẫn nhớ rõ, tuy bây giờ đã hết giận rồi, nhưng có bài học lúc trước, nàng cũng vô thức giữ khoảng cách với vị biểu ca này.
Giang Diệu lên tiếng chào hỏi: “Tuần biểu ca."
Kiều Tuần cười cười gật đầu. Khoảng thời gian trước, y vốn tưởng rằng chức Lễ Bộ Nghi Chế Ti Lãng ngoài y ra thì còn ai ngồi vào được nữa, song cuối cùng lại chọn tên Thái Kỳ tầm thường không có chí tiến thủ. Có điều đây là ý của Cảnh Huệ Đế hay là của người khác, không phải quá rõ ràng rồi sao. Nhưng qua chuyện này Kiều Tuần hiểu một điều, sau này không thể đắc tội với vị tiểu biểu muội này được. nói không chừng, muội ấy có thể trở thành Tuyên Vương phi cũng nên. Do đó, thái độ của Kiều Tuần đối với Giang Diệu càng ân cần hơn mấy phần.
Kiều Tuần rời đi, Kiều Mộ Nghi nhìn theo bóng lưng Kiều Tuần rồi mới nhỏ giọng thì thầm vào tai Giang Diệu: “Sao đại ca của ta lại khách sáo với muội thế?" Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Giang Diệu, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, “không lẽ huynh ấy làm chuyện gì có lỗi với muội? Bị muội bắt được nhược điểm."
Giang Diệu cảm thấy, vị Nghi biểu tỷ này của nàng quá thông minh, không có chuyện gì có thể che mắt được tỷ ấy. Giang Diệu cũng không dám nói chuyện kia, nàng đành bày ra vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Muội và Tuần biểu ca không có cơ hội gặp mặt, thì có chuyện gì được chứ?"
Kiều Mộ Nghi sờ cầm suy nghĩ một lát, nàng cũng cảm thấy có lý, hơn nữa Giang Diệu còn bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại, nhìn qua không giống như nói dối. Nàng vỗ vỗ bả vai Giang Diệu, “Vậy được rồi. Tuy huynh ấy là đại ca ruột của ta, nhưng nếu huynh ấy làm chuyện gì có lỗi với muội, ta sẽ đứng về phía muội."
Giang Diệu cười cười. Nếu nàng nói cho Nghi biểu tỷ biết suýt chút nữa nàng đã bị Kiều Tuần bán đi, chắc chắn nàng ấy sẽ giúp nàng đánh Kiều Tuần đòi lại công đạo. Hai biểu tỷ muội nói chuyện một lát thì nhìn thấy cách đó không xa có một tiểu mập mạp xanh biếc chạy tới. Giang Diệu nhìn kỹ, thì ra là Kiều Nguyên Bảo.
Sang năm, tiểu đệ đệ này của nàng đã tròn chín tuổi rồi.
Nhìn thấy Kiều Nguyên Bảo, Kiều Mộ Nghi cười nói với Giang Diệu: “Mấy ngày nay, ngày nào Nguyên Bảo cũng khóc nháo, vô cùng mất mặt." Kiều Mộ Nghi thích nhất là nói với người khác về chuyện của đệ đệ, mỗi khi nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của đệ đệ, nàng ấy đều vui vẻ cười ha ha.
Lúc này Giang Diệu lại không cười, thấy Kiều Nguyên Bảo rũ rũ cúi đầu, thịt ngân ngấn tạo thành hai cầm, nàng mới hỏi Kiều Mộ Nghi, “Nguyên Bảo làm sao thế? Ai bắt nạt đệ ấy vậy?"
Kiều Mộ Nghi trả lời: “nói bắt nạt thì không đúng, có điều trong cung truyền ý chỉ nói sang năm Nguyên Bảo phải tiến cung làm thư đồng cho Thụy vương."
Thụy Vương.
Giang Diệu có biết một chút, Thụy Vương là hoàng tử thứ mười ba của Tiên đế, cũng là Hoàng tử cuối cùng, mẫu phi của Thụy Vương sau khi sinh Thụy Vương thì mất máu quá nhiều mà qua đời. Từ nhỏThụy Vương đươc nuội dưỡng bên cạnh Hoàng hậu. Thụy Vương nhỏ hơn tiểu đệ đệ béo của nàng mộttuổi, nhưng lại ngang ngược bá đạo. hiện nay Cảnh Huệ Đế còn trẻ, chưa có con nối dõi nên tất cả oai phong đều thuộc về Thụy Vương. Đây là một tiểu bá vương, làm sao đệ đệ béo của nàng đối phó được
Nàng nhìn tiểu đệ đệ béo của mình, thấy cậu nhóc mím môi, đôi mắt to ướt sũng, nhìn thế nào cũng thấy đây là một dáng vẻ bị người ta sỉ nhục.
Giang Diệu cũng hơi lo lắng: “không cho Nguyên Bảo đi có được không? Muội nghe nói tính tình Thụy Vương kia không được tốt."
Đâu chỉ không tốt. Kiều Nguyên Bảo chịu không nổi nói: “Thụy Vương luôn đối đầu với đệ, nhưng mà mẫu thân chỉ giúp ngài ấy còn dạy dỗ Nguyên Bảo nữa, Nguyên Bảo không thích Thụy Vương."
Người ta là vương gia, thân phận bày ra rành rành ở đó, ai dám dạy dỗ? Dù cho Thụy Vương sai trước, cữu mẫu cũng chỉ có thể trách con mình thôi. Tuy nhiên, Kiều Nguyên Bảo được nuông chiều từ bé, được tất cả mọi người yêu thương, làm sao hắn có thể chịu nổi Thụy Vương?
Kiều Nguyên Bảo đưa tay kéo ống tay áo Giang Diệu, bày ra vẻ mặt uất ức đáng thương nhìn nàng, nhỏgiọng: "Tiểu biểu tỷ, Nguyên Bảo không muốn tiến cung."
Kiều Mộ Nghi cười cười khoanh tay trước ngực nói: “Đệ không muốn tiến cung nói với Diệu Diệu có tác dụng gì? Hoàng cung chứ có phải Trấn Quốc Công phủ đâu."
Kiều Nguyên Bảo không vui hừ một tiếng, hắn nổi giận đùng đùng nói: “Tỷ tỷ xấu, đệ không thèm nóichuyện với tỷ nữa." Tiểu gia hỏa ôm cánh tay Giang Diệu, “Chỉ có tiểu biểu tỷ là tốt nhất."
Kiều Mộ Nghi nhắc nhở: “Đồ không có lương tâm, sau này tiến cung bị Thụy Vương ức hiếp, đến lúc đó bị sỉ nhục thì đừng có về đây khóc lóc kể lể với ta." Ham muốn chiếm giữ của Kiều Mộ Nghi vô cùng mạnh mẽ, dù sao đây cũng là đệ đệ ruột của nàng nên đương nhiên phải thân thiết nàng hơn các biểu tỷ muội khác, không hiểu sao trong lòng nàng không thoải mái lắm. Có điều, nàng lại rất thích Giang Diệu.
Xưa nay tỷ đệ này vốn bất hòa, Giang Diệu thấy không có gì ngạc nhiên cả, nhưng mà nàng hơi lo lắng về chuyện tiểu đệ đệ béo tiến cung. Thụy Vương kia, đâu phải người dễ chọc? Song nàng chỉ biết lo lắng thôi chứ không có cách nào cả.
Trừ phi....
Trừ phi hắn có thể giúp một chút.
•
Chạng vạng tối, một nhà sáu người vừa trở về từ Kiều phủ.
Đúng lúc này Nhị phòng Phùng Thị cũng vừa trở về từ nương gia.
Giang nhị gia và ba nhi tử đi phía trước, Phùng Thị đi phía sau nói chuyện với chất nhi Phùng Ngọc Tuyền đã đưa bọn họ về.
Năm nay Phùng Ngọc Tuyền hai mươi, dáng vẻ không tính xuất sắc, cùng lắm chỉ nhã nhặn đứng đắn, bây giờ y mặc một bộ cẩm bào bằng vải bông thêu trúc xanh, thắt lưng mang ngọc bội và túi thơm, y vốn trắng hơn các nam tử khác một chút nên cũng khiến người ta nhìn thêm lần thứ hai. Phùng Ngọc Tuyền rất biết cách nói chuyện, xưa nay Phùng Thị thích nhất là người chất nhi này. hiện giờ, y thỉnh thoảng lại cúi đầu lắng nghe Phùng Thị dặn dò, sau đó ánh mắt đảo một vòng bắt gặp tiểu cô nương đang đi trên hành lang.
Tiểu cô nương mặc áo choàng lông trắng mềm mại như nhung, dáng người uyển chuyển thướt tha, rực rỡ hơn ngày thường rất nhiều, tiểu cô nương đang nói cười ha ha với các nha hoàn ăn mặc khác xa bên cạnh, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp hơn cả vì sao trên bầu trời.
Phùng Ngọc Tuyền không thể dời mắt.
Ngoài mặt Phùng Ngọc Tuyền là một người nhã nhặn, nhưng thực ra y là một tên bại hoại, điểm này côcô như Phùng Thị biết rất rõ. Phùng Thị không nghe chất nhi trả lời nên bà liền nhìn theo ánh mắt của y, khi thấy tiểu cô nương cách đó không xa, bà vội vàng vươn tay vỗ ót chất nhi một cái, “Đừng nhìn nữa, vị tiểu tổ tông này không phải là người con có thể mơ mộng đâu."
Lúc này, Phùng Ngọc Tuyền mới hồi hồn, y cười ha hả đáp lời, thấy bóng lưng của tiểu cô nương kia đãbiến mất, y lộ ra mấy phần tiếc nuối nói với Phùng Thị: “Tiểu cô nương vừa rồi là..."
Phùng Thị trả lời: “Quý phủ của chúng ta còn có vị tiểu tổ tông thứ hai sao?"
Đương nhiên Phùng Ngọc Tuyền biết rõ, vị này chính là đích nữ duy nhất của Trấn Quốc Công phủ Giang Diệu. Giang Diệu này y từng gặp qua mấy lần, nhớ ngày đó phụ thân gã vừa được thăng quan, toàn gia gã được chuyển đến Vọng Thành, khi đó y điều khiển xe ngựa không cẩn thận đụng trúng nàng. Sau đó nữa t bị phụ thân dẫn đến đây chịu đòn nhận tội, y đã nhìn thấy tiểu oa nhi béo ục ịch kia ngoan ngoãn dựa vào lòng mẫu thân nàng, nghe lời xin lỗi xong, do tuổi nàng còn nhỏ nên cũng dễ dàng tha thứ. Chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng y, mỗi khi nghe thấy tên của ba huynh đệ nhà này là y liền đi đường vòng, không dám đến trêu chọc.
Hôm nay, tiểu nữ oa trắng trắng mập mập thiếu hai cái răng cửa ngày xưa đã trổ mã xinh đẹp như thế.
Phùng Ngọc Tuyền đắn đo một lát mới nói: “cô cô, nếu chất nhi có thể lấy được Giang Diệu thì có thể giúp người nâng cao địa vị ở Trấn Quốc Công phủ một chút."
Phùng Thị biết thời gian gần đây Kiều Thị đang suy tính chuyện hôn sự của Giang Diệu, có điều cả Quốc Công gia và Kiều Thị đều mắt cao hơn đầu, phía trên còn có lão phu nhân đặt Giang Diệu trong lòng bàn tay mà yêu thương. Còn chất nhi này của bà không có bản lãnh gì cả sao có thể lọt vào mắt bọn họ được?
Phùng Thị lập tức lắc đầu: “Phùng gia chúng ta chỉ là miếu nhỏ không thể chứa nổi vị phật lớn này. Con nên nghe theo sắp xếp của phụ thân mình nhanh chóng thành gia, đừng hồ đồ nữa."
Tâm tư Phùng Ngọc Tuyền ngứa ngáy, y biết cô cô hiểu mình nhất nên vội kéo ống tay áo Phùng Thị, “cô cô, chất nhi rất thích vị Giang muội muội này, người xem nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, không phải người nói bình thường Giang muội muội rất thân với người sao? Người... Người không thể giúp chất nhi thật hả?"
Phùng Thị có thể gạt người khác nhưng không thể gạt mình. Mấy năm nay tiểu chất nữ không thân thiết với bà nữa, ngược lại nó lại thân với Thích Thị đanh đá kia hơn. Bà luôn trông ngóng mình có thể sinh khuê nữ làm vui lòng lão phu nhân, nhưng mấy năm nay bụng bà không có động tĩnh gì cả. Phùng Thị liếc mắt nhìn chất nhi bên cạnh, với cái dung mạo này, miễn cưỡng thì cũng xem như tuấn tú nhã nhặn, song so với mấy vị công tử khác thì thua kém rất nhiều, nếu so sánh với ba đích tôn kia thì càng thua xa.
Dù thế nào, tiểu chất nữ này của bà cũng không có khả năng vừa ý nó.
Tuy nhiên, nghe câu nói lúc nãy của chất nhi thì Phùng Thị lại hơi động lòng. hiện giờ chất nhi quấn quýt bà không tha, Phùng Thị nhíu mày giật ống tay áo lại, buồn bực nói: “Được rồi, để ta suy nghĩ."
Nghe xong, Phùng Ngọc Tuyền biết đã có hi vọng, hai mắt y lập tức sáng lên vui vẻ hớn hở: “Chất nhi biết cô cô thương con nhất mà."
hắn nói chuyện nhẹ nhành làm lỗ tai nàng có chút ong ong. Giang Diệu hơi mơ hồ. Quy tắc thục nữ được dạy từ nhỏ nói cho nàng biết, một tiểu cô nương ôm ôm ấp ấp nam thử như thế quả thật không ra thể thống gì. Tuy nhiên, Lục Lưu cứ khăng khăng thích động tay động chân với nàng --- hắn ỷ vào sức nàng yếu, không phải đối thủ của hắn.
Tiểu cô nương đỏ mặt nhíu lông mày, Lục Lưu nhìn thấy nên không trêu chọc nàng nữa, hắn buông nàng ra rồi sờ sờ lên đầu nhỏ của nàng, “Được rồi, bản Vương không hỏi nữa. Vậy nàng suy nghĩ nhanh một chút, chờ sang năm phải cho bản vương một câu trả lời thuyết phục." Thấy nàng không tập trung, hắn bèn đuỗi đầu ngón tay búng nhẹ lên cái trán trơn bóng của nàng một cái, “... Nghe thấy chưa?"
Giang Diệu bị đau, nàng vội vàng xoa xoa trán, giương đôi cong người đen như bồ đào bất mãn nhìn hắn, nàng không tình nguyện gật gật đầu, tỏ vẻ nàng biết rồi.
Tâm trạng Lục Lưu tốt hơn một chút nhìn đến áo choàng lông bù xù trên người nàng, hắn bỗng nói: “Tháng trước bản vương đi săn, bắt được một con bạch hồ, lông của nó trắng như tuyết không lẫn mộtsợi khác màu nào, hôm khác ta sẽ sai người mang tới cho nàng làm áo choàng."
Giang Diệu gấp gáp nói: “Ta không thể nhận." Thấy Lục Lưu liếc mắt nhìn mình, nàng nhanh chóng xoay đầu sang hướng khác. Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, nàng nghe thấy giọng Bảo Cân và Bảo Lục bên ngoài, nàng bèn nói với nam nhân trước mặt, “Vương gia giữ lại làm áo choàng cho mình thì tốt hơn." Cười nói xong, nàng dùng tốc độ cực nhanh nhấc làn váy nhảy xuống xe ngựa.
Lại chạy trốn nhanh như vậy, Lục Lưu cảm thấy hết sức bất đắc dĩ đưa tay vuốt vuốt mi tâm, khóe miệng lại cong thành một nụ cười vui vẻ ấm áp.
Trở lại xe ngựa của mình một lần nữa, Bảo Cân và Bảo Lục hoàn toàn sợ hãi. May mà tiểu thư đi có khoảng một khắc, nếu tiểu thư đi lâu thêm chút nữa, hai nha hoàn các nàng không bị hù chết mới sợ.
Bảo Cân đặt lò sưởi tay vào trong lòng Giang Diệu chứ không mở miệng hỏi gì cả, nàng ấy chỉ cúi đầu tỉ mỉ quan sát một phen. Thấy y phục tiểu thư nhà mình vẫn còn chỉnh tề, trang dung nguyên vẹn, màu son chưa phai, thì nàng biết vừa rồi không xảy ra chuyện gì nên thở phào nhẹ nhõm.
Giang Diệu ôm lấy lò sưởi tay sưởi ấm, tiếng xe ngựa lăn lộc cộc bên tai, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của Bảo Cân, liền biết trong lòng nàng ấy nghĩ gì rồi, nàng xấu hổ nhắm mắt lại, âm thầm hung hắng mắng tên đầu xỏ gây chuyện kia một phen.
Sau khi hồi phủ, vừa xuống xe ngựa Giang Diệu đã nhìn thấy Tam ca nhà mình sống lưng thẳng tấp đứng ở đó. Giang Diệu ngọt ngào gọi một tiếng “Tam ca." Giang Thừa Ngạn mới bước tới đón nàng, đôi mắt hẹp dài đen như mực nhìn chóp mũi hồng hồng vì bị đông lạnh của muội muội, y đau lòng nói: “Sao giờ muội mới về?"
Giang Diệu vừa nói chuyện với Giang Thừa Ngạn vừa tiến vào phủ, “Muội nói chuyện với Tuyền tỷ tỷ hơi lâu nên về trễ." Nàng quay đầu tươi cười sáng lạn nói với Giang Thừa Ngạn: “... Tam ca, phố Trường Bình có một cửa hiệu bán hạt dẻ ngào đường rất ngon, sáng mai chúng ta đến đó đi."
Muội muội cười vô cùng ngọt ngào, đương nhiên Giang Thừa Ngạn gật đầu đồng ý rồi. Song y biết rõ, hôm nay muội muội ra ngoài với Hoắc Tuyền, nhất định có Hoắc Nghiễn đi theo. Y biết rất rõ tình cảm của Hoắc Nghiễn đối với muội muội mình. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Hoắc Nghiễn và ánh mắt thưởng thức của phụ thân đối với Hoắc Nghiễn, Giang Thừa Ngạn vui không nổi.
Giang Diệu rất hiểu thái độ của Tam ca. Kiếp trước, khi nàng muốn gả cho Lục Hành Chu, Tam ca nàng cũng có thái độ này. An ủi Tam ca xong, Giang Diệu quay về tiểu viện của mình, vừa vào phòng nàng đãthấy Kiều Thị đang ngồi bên trong.
Giang Diệu đi qua ngồi vào bên cạnh Kiều Thị, nàng làm nũng kéo kéo cánh tay Kiều Thị, “Nương." Sai khi ríu rít kể cho Kiều Thị nghe quá trình hôm nay đi ăn hạt dẻ ngào đường với Hoắc Tuyền cho Kiều thị nghe, “... Nương nhìn xem, nữ nhi có mang về cho người nữa nè, nữ nhi còn biết bóc vỏ nữa đó."
Thấy khuê nữ khoe khoang chuyện mình tự bóc hạt dẻ, sao Kiều Thị không đau lòng cho được? Khuê nữ bảo bối của bà có đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, mười đầu ngón tay không dính nước xuân, bình thường khi ăn hạt dẻ đã có nha hoàn ma ma bên cạnh lo, ngoài ra khuê nữ còn có ba ca ca nên khôngcần tự làm cái gì.
Kiều Thị biết khuê nữ có hiếu nên bà vội ngắt lời: “không cần, để đó tý nữa ta nhờ phụ thân con bóc cho ta, ta chỉ cần chờ ăn là được."
Phải ha. Giang Diệu biết xưa nay phụ thân rất yêu thương mẫu thân nàng, cho nên chuyện bóc hạt dẻ này không cần nữ nhi là nàng động tay. Phụ thân nàng sẽ bóc cho mẫu thân, đây mới gọi là chuyện ngọt ngào giữa phu thê.
Gương mặt Giang Diệu đầy ý cười, thấy mẫu thân nhìn mình nàng mới nghi ngờ hỏi: “Nương, người có chuyện muốn nói với con sao?"
Kiều Thị không trả lời, bà chỉ dặn dò mấy câu giống thường ngày rồi đứng dậy trở về tiểu viện của mình.
Khi Giang Chính Mậu từ nha môn hồi phủ, vừa vào nhà y đã thấy thê tử ngồi trên giường lụa. Y thấy có một túi hạt dẻ ngào đường đang đặt trên bàn. Y biết mấy năm gần đây thê tử bị nữ nhi dụ dỗ nên thích ăn món này, y tự động bóc vỏ mấy hạt rồi sau đó ngồi xuống cạnh thê tử, kéo bà ôm vào lòng, đút cho bà một hạt.
Xưa nay, tính tình Giang Chính Mậu lạnh lùng, nhưng đối với thê tử y lại rất cưng chiều. Còn Kiều Thị thìcó thói quen thể hiện tình nồng mật ý với phu quân mình, Mặc dù bây giờ bốn đứa nhỏ đã lớn hết, nhưng tình cảm giữa phu thê hai người vẫn gắn bó như keo sơn.
Kiều Thị ăn một hạt, chân mày lá liễu cong cong sau đó thoáng nhăn lại.
Giang Chính Mậu vuốt vuốt mi tâm thê tử, tiếp theo còn hôn một cái lên gò má thơm thơm của bà, y dịu dàng hỏi: "Nàng sao thế?"
Kiều Thị thuận thế dựa vào lòng phu quân nhà mình, "Hôm nay thiếp dẫn Diệu Diệu đến Bình Tân Hầu phủ dự tiệc một trăm ngày, Bình Tân Hầu phu nhân đối xử với Diệu Diệu của chúng ta rất tốt, A Tuyền và Diệu Diệu cũng thân nhau như tỷ muội, sau đó Diệu Diệu nói muốn ra ngoài mua hạt dẻ với A Tuyền, thiếp đã đồng ý..."
Giang Chính Mậu hiểu ngay, “Hoắc Nghiễn cũng đi?"
Rốt cuộc cũng là phu thê tâm linh tương thông, chỉ cần nghe đối phương nói một chút là hiểu. Kiều thị gật đầu: “Vâng. Vừa rồi Diệu Diệu trở về, thiếp thấy con bé rất vui vẻ, giống như... giống như thiếp và biểu ca năm đó..." nói đến nửa phần sau, giọng nói Kiều Thị liền nhỏ lại.
Giang Chính Mậu cười cười hỏi: “Giống thế nào?" Y nhìn thấy mặt mũi thê tử đỏ au thì hiểu rõ, thích thú đưa tay vuốt vuốt mặt bà, “Ta rất tin tưởng nhân cách của Hoắc Nghiễn, dù cho có đi gần Diệu Diệu của chúng ta nó cũng giữ khoảng cách nhất định, nàng có thể yên tâm." Nhớ đến khi còn trẻ, hai người bọn họ cũng không có đính hôn, ông nghĩ đủ mọi cách mới có thể hẹn gặp mặt thê tử, hoặc là giả vờ như tình cờ gặp, bây giở nhớ lại, đúng là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Bọn họ là người từng trải nên rất hiểu những thứ này. Khuê nữ đã trưởng thành, trong lòng nhất định sẽ nhớ nhung một nam nhân.
Kiều Thị gật đầu, bà nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Thiếp thừa nhận đứa nhỏ Hoắc Nghiễn kia rất tốt, rất xứng với Diệu Diệu của chúng ta, gia thế cũng không hơn kém bao nhiêu. Có điều thiếp cảm thấy Diệu Diệu của chúng ta có thể tìm được một nam nhân tốt hơn nữa. Nhưng hôm nay thấy Diệu Diệu vui vẻ như vậy, ngược lại thiếp thấy có lẽ quyết định của biểu ca chàng rất chính xác." Trước đây Giang Chính Mậu rất vừa ý Hoắc Nghiễn, tuy Kiều Thị cũng tán thưởng Hoắc Nghiễn nhưng bà không xem Hoắc Nghiễn là đối tượng lựa chọn hiền tế của mình. Song nếu khuê nữ của bà đã thích, thì bà còn có ý kiến gì nữa?
Giang Chính Mậu nói: “Vậy ý của nàng là... Nếu sang năm người của Bình Tân Hầu phủ đến nghị thân, chúng ta sẽ đồng ý?"
Kiều Thị cười cười gật đầu: “Đương nhiên chúng ta phải ra vẻ một chút, chỉ là không nên làm quá phận, nếu chúng ta dọa người ta chạy mất, khuê nữ chúng ta sẽ khóc nhè mất..."
Lời này đúng là tiếng lòng của các tiểu cô nương. Giang Chính Mậu vui vẻ cười lớn, y cúi đầu trán chạm trán với thê tử, bốn mắt nhìn nhau, y thâm tình nói: “Năm đó khi ta tới đề thân, mới đầu nhạc phụ đại nhân không đồng ý, có phải nàng cũng lo lắng không? có khóc nhè không?"
Nghe phu quân nhà mình trêu gẹo, mặt Kiều Thị đỏ lên, bà hờn dỗi đưa tay nhéo ông một cái.
Nam nhân này, càng già càng không nên nết.
•
Hôm này là mùng tám tháng chạp, đột nhiên Trưởng công chúa phái người mang quà đến cho Giang Diệu.
Trước đó đã tặng mấy lần, cộng thêm trưởng công chúa đích thân tới đây, bây giờ lại tặng quà tiếp, nên mọi người không nhạc nhiên như trước nữa.
Kiều Thị nhìn tấm da lông hồ ly trắng như tuyết, đúng là bạch hồ. Mặc dù Kiều Thị đã từng trải việc đời nên biết người tặng tấm da hồ ly này rất có lòng, trưởng công chúa quan tâm khuê nữ như vậy, bà vui mừng còn không kịp.
Kiều thị ướm tấm da lên người Giang Diệu, “Nương sẽ làm cho con một cái áo choàng, con thấy được không?"
Giang Diệu nhìn thêm vài lần, trong lòng nàng hiểu rõ, tấm da hồ ly này không phải do trưởng công chúa tặng, mà là Lục Lưu lấy danh nghĩa trưởng công chúa tặng mới đúng.
Nàng cẩn thận thăm dò mẫu thân mình: “Nương, chúng ta có thể trả lại không?" Nàng đồng ý với Lục Lưu sẽ suy nghĩ một chút, nếu trong thời gian này mà nhận quà của hắn thì không hay lắm.
Ai ngờ Giang Diệu vừa dứt lời, đôi mắt đẹp của Kiều thị đã liếc nàng một cái, “Tính tình trưởng công chúa không phải con không biết, đồ nàng ấy đã tặng đi mà chúng ta lại trả trở về, không phải rõ ràng không cho nàng ấy mặt mũi sao?" Bà không cho Giang Diệu có cơ hội mở miệng, dứt khoát nói: “Cứ quyết định vậy đi, lần sau có cơ hội gặp mặt trưởng công chúa, con nhớ cảm ơn người ta đó."
Mẫu thân quyết định nhanh chóng, Giang Diệu cũng không thể nói gì nữa, nàng đành miễn cưỡng gật đầu.
Gần đến ngày cuối năm, trong Trấn Quốc công phủ vô cùng bận rộn, Giang Chính Mậu và ba huynh đệ đều được nghỉ hưu mộc (1), cả nhà quây quần bên nhau nên thời gian trôi qua rất nhanh. Hàng năm vào thời điểm này, trên dưới cả phủ đều lu bu hết cả lên, đón giao thừa mừng năm mới xong, Giang Diệu phải đi theo phụ mẫu chúc tết các trưởng bối khác.
(1) Nghỉ hưu mộc: Theo định chế từ đời Tần, việc tắm táp không chỉ là vệ sinh thuộc cá nhân, mà còn là nghi thức bắt buộc đối với bá quan, cả trung ương xuống phủ huyện. Cách ba ngày phải gội đầu (gọi là “mộc"), cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi là “dục"). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ một ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi “hưu mộc" 休沐: nghỉ phép để tắm gội.
Ngày mùng hai, Giang Diệu đi theo phụ mẫu đến Kiều phủ chúc tết ngoại tổ mẫu và các cửu cửu.
Sang năm, Giang Diệu tròn mười ba rồi.
Tuy rằng tiểu cô nương mười ba tuổi hơi non nớt một chút, nhưng đã duyên dáng yêu kiều, lộ ra phong thái tao nhã của thiếu nữ rồi.
Kiều Mộ Nghi có quan hệ rất tốt với Giang Diệu, vừa thấy nàng, Kiều Mộ Nghi đã nhanh chóng kéo nàng đi vào tiểu viện của mình.
Lúc đi ngang hành lang, Giang Diệu trùng hợp gặp Kiều Tuần.
Hôm nay Giang Diệu trang điểm rạng rỡ, nàng mặc một cái áo gấm nhỏ thêu tơ vàng, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn mền mại trắng như tuyết, làm nổi bậc lên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của tiểu cô nương. Chuyện lần trước, Giang Diệu vẫn nhớ rõ, tuy bây giờ đã hết giận rồi, nhưng có bài học lúc trước, nàng cũng vô thức giữ khoảng cách với vị biểu ca này.
Giang Diệu lên tiếng chào hỏi: “Tuần biểu ca."
Kiều Tuần cười cười gật đầu. Khoảng thời gian trước, y vốn tưởng rằng chức Lễ Bộ Nghi Chế Ti Lãng ngoài y ra thì còn ai ngồi vào được nữa, song cuối cùng lại chọn tên Thái Kỳ tầm thường không có chí tiến thủ. Có điều đây là ý của Cảnh Huệ Đế hay là của người khác, không phải quá rõ ràng rồi sao. Nhưng qua chuyện này Kiều Tuần hiểu một điều, sau này không thể đắc tội với vị tiểu biểu muội này được. nói không chừng, muội ấy có thể trở thành Tuyên Vương phi cũng nên. Do đó, thái độ của Kiều Tuần đối với Giang Diệu càng ân cần hơn mấy phần.
Kiều Tuần rời đi, Kiều Mộ Nghi nhìn theo bóng lưng Kiều Tuần rồi mới nhỏ giọng thì thầm vào tai Giang Diệu: “Sao đại ca của ta lại khách sáo với muội thế?" Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Giang Diệu, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, “không lẽ huynh ấy làm chuyện gì có lỗi với muội? Bị muội bắt được nhược điểm."
Giang Diệu cảm thấy, vị Nghi biểu tỷ này của nàng quá thông minh, không có chuyện gì có thể che mắt được tỷ ấy. Giang Diệu cũng không dám nói chuyện kia, nàng đành bày ra vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Muội và Tuần biểu ca không có cơ hội gặp mặt, thì có chuyện gì được chứ?"
Kiều Mộ Nghi sờ cầm suy nghĩ một lát, nàng cũng cảm thấy có lý, hơn nữa Giang Diệu còn bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại, nhìn qua không giống như nói dối. Nàng vỗ vỗ bả vai Giang Diệu, “Vậy được rồi. Tuy huynh ấy là đại ca ruột của ta, nhưng nếu huynh ấy làm chuyện gì có lỗi với muội, ta sẽ đứng về phía muội."
Giang Diệu cười cười. Nếu nàng nói cho Nghi biểu tỷ biết suýt chút nữa nàng đã bị Kiều Tuần bán đi, chắc chắn nàng ấy sẽ giúp nàng đánh Kiều Tuần đòi lại công đạo. Hai biểu tỷ muội nói chuyện một lát thì nhìn thấy cách đó không xa có một tiểu mập mạp xanh biếc chạy tới. Giang Diệu nhìn kỹ, thì ra là Kiều Nguyên Bảo.
Sang năm, tiểu đệ đệ này của nàng đã tròn chín tuổi rồi.
Nhìn thấy Kiều Nguyên Bảo, Kiều Mộ Nghi cười nói với Giang Diệu: “Mấy ngày nay, ngày nào Nguyên Bảo cũng khóc nháo, vô cùng mất mặt." Kiều Mộ Nghi thích nhất là nói với người khác về chuyện của đệ đệ, mỗi khi nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của đệ đệ, nàng ấy đều vui vẻ cười ha ha.
Lúc này Giang Diệu lại không cười, thấy Kiều Nguyên Bảo rũ rũ cúi đầu, thịt ngân ngấn tạo thành hai cầm, nàng mới hỏi Kiều Mộ Nghi, “Nguyên Bảo làm sao thế? Ai bắt nạt đệ ấy vậy?"
Kiều Mộ Nghi trả lời: “nói bắt nạt thì không đúng, có điều trong cung truyền ý chỉ nói sang năm Nguyên Bảo phải tiến cung làm thư đồng cho Thụy vương."
Thụy Vương.
Giang Diệu có biết một chút, Thụy Vương là hoàng tử thứ mười ba của Tiên đế, cũng là Hoàng tử cuối cùng, mẫu phi của Thụy Vương sau khi sinh Thụy Vương thì mất máu quá nhiều mà qua đời. Từ nhỏThụy Vương đươc nuội dưỡng bên cạnh Hoàng hậu. Thụy Vương nhỏ hơn tiểu đệ đệ béo của nàng mộttuổi, nhưng lại ngang ngược bá đạo. hiện nay Cảnh Huệ Đế còn trẻ, chưa có con nối dõi nên tất cả oai phong đều thuộc về Thụy Vương. Đây là một tiểu bá vương, làm sao đệ đệ béo của nàng đối phó được
Nàng nhìn tiểu đệ đệ béo của mình, thấy cậu nhóc mím môi, đôi mắt to ướt sũng, nhìn thế nào cũng thấy đây là một dáng vẻ bị người ta sỉ nhục.
Giang Diệu cũng hơi lo lắng: “không cho Nguyên Bảo đi có được không? Muội nghe nói tính tình Thụy Vương kia không được tốt."
Đâu chỉ không tốt. Kiều Nguyên Bảo chịu không nổi nói: “Thụy Vương luôn đối đầu với đệ, nhưng mà mẫu thân chỉ giúp ngài ấy còn dạy dỗ Nguyên Bảo nữa, Nguyên Bảo không thích Thụy Vương."
Người ta là vương gia, thân phận bày ra rành rành ở đó, ai dám dạy dỗ? Dù cho Thụy Vương sai trước, cữu mẫu cũng chỉ có thể trách con mình thôi. Tuy nhiên, Kiều Nguyên Bảo được nuông chiều từ bé, được tất cả mọi người yêu thương, làm sao hắn có thể chịu nổi Thụy Vương?
Kiều Nguyên Bảo đưa tay kéo ống tay áo Giang Diệu, bày ra vẻ mặt uất ức đáng thương nhìn nàng, nhỏgiọng: "Tiểu biểu tỷ, Nguyên Bảo không muốn tiến cung."
Kiều Mộ Nghi cười cười khoanh tay trước ngực nói: “Đệ không muốn tiến cung nói với Diệu Diệu có tác dụng gì? Hoàng cung chứ có phải Trấn Quốc Công phủ đâu."
Kiều Nguyên Bảo không vui hừ một tiếng, hắn nổi giận đùng đùng nói: “Tỷ tỷ xấu, đệ không thèm nóichuyện với tỷ nữa." Tiểu gia hỏa ôm cánh tay Giang Diệu, “Chỉ có tiểu biểu tỷ là tốt nhất."
Kiều Mộ Nghi nhắc nhở: “Đồ không có lương tâm, sau này tiến cung bị Thụy Vương ức hiếp, đến lúc đó bị sỉ nhục thì đừng có về đây khóc lóc kể lể với ta." Ham muốn chiếm giữ của Kiều Mộ Nghi vô cùng mạnh mẽ, dù sao đây cũng là đệ đệ ruột của nàng nên đương nhiên phải thân thiết nàng hơn các biểu tỷ muội khác, không hiểu sao trong lòng nàng không thoải mái lắm. Có điều, nàng lại rất thích Giang Diệu.
Xưa nay tỷ đệ này vốn bất hòa, Giang Diệu thấy không có gì ngạc nhiên cả, nhưng mà nàng hơi lo lắng về chuyện tiểu đệ đệ béo tiến cung. Thụy Vương kia, đâu phải người dễ chọc? Song nàng chỉ biết lo lắng thôi chứ không có cách nào cả.
Trừ phi....
Trừ phi hắn có thể giúp một chút.
•
Chạng vạng tối, một nhà sáu người vừa trở về từ Kiều phủ.
Đúng lúc này Nhị phòng Phùng Thị cũng vừa trở về từ nương gia.
Giang nhị gia và ba nhi tử đi phía trước, Phùng Thị đi phía sau nói chuyện với chất nhi Phùng Ngọc Tuyền đã đưa bọn họ về.
Năm nay Phùng Ngọc Tuyền hai mươi, dáng vẻ không tính xuất sắc, cùng lắm chỉ nhã nhặn đứng đắn, bây giờ y mặc một bộ cẩm bào bằng vải bông thêu trúc xanh, thắt lưng mang ngọc bội và túi thơm, y vốn trắng hơn các nam tử khác một chút nên cũng khiến người ta nhìn thêm lần thứ hai. Phùng Ngọc Tuyền rất biết cách nói chuyện, xưa nay Phùng Thị thích nhất là người chất nhi này. hiện giờ, y thỉnh thoảng lại cúi đầu lắng nghe Phùng Thị dặn dò, sau đó ánh mắt đảo một vòng bắt gặp tiểu cô nương đang đi trên hành lang.
Tiểu cô nương mặc áo choàng lông trắng mềm mại như nhung, dáng người uyển chuyển thướt tha, rực rỡ hơn ngày thường rất nhiều, tiểu cô nương đang nói cười ha ha với các nha hoàn ăn mặc khác xa bên cạnh, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp hơn cả vì sao trên bầu trời.
Phùng Ngọc Tuyền không thể dời mắt.
Ngoài mặt Phùng Ngọc Tuyền là một người nhã nhặn, nhưng thực ra y là một tên bại hoại, điểm này côcô như Phùng Thị biết rất rõ. Phùng Thị không nghe chất nhi trả lời nên bà liền nhìn theo ánh mắt của y, khi thấy tiểu cô nương cách đó không xa, bà vội vàng vươn tay vỗ ót chất nhi một cái, “Đừng nhìn nữa, vị tiểu tổ tông này không phải là người con có thể mơ mộng đâu."
Lúc này, Phùng Ngọc Tuyền mới hồi hồn, y cười ha hả đáp lời, thấy bóng lưng của tiểu cô nương kia đãbiến mất, y lộ ra mấy phần tiếc nuối nói với Phùng Thị: “Tiểu cô nương vừa rồi là..."
Phùng Thị trả lời: “Quý phủ của chúng ta còn có vị tiểu tổ tông thứ hai sao?"
Đương nhiên Phùng Ngọc Tuyền biết rõ, vị này chính là đích nữ duy nhất của Trấn Quốc Công phủ Giang Diệu. Giang Diệu này y từng gặp qua mấy lần, nhớ ngày đó phụ thân gã vừa được thăng quan, toàn gia gã được chuyển đến Vọng Thành, khi đó y điều khiển xe ngựa không cẩn thận đụng trúng nàng. Sau đó nữa t bị phụ thân dẫn đến đây chịu đòn nhận tội, y đã nhìn thấy tiểu oa nhi béo ục ịch kia ngoan ngoãn dựa vào lòng mẫu thân nàng, nghe lời xin lỗi xong, do tuổi nàng còn nhỏ nên cũng dễ dàng tha thứ. Chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng y, mỗi khi nghe thấy tên của ba huynh đệ nhà này là y liền đi đường vòng, không dám đến trêu chọc.
Hôm nay, tiểu nữ oa trắng trắng mập mập thiếu hai cái răng cửa ngày xưa đã trổ mã xinh đẹp như thế.
Phùng Ngọc Tuyền đắn đo một lát mới nói: “cô cô, nếu chất nhi có thể lấy được Giang Diệu thì có thể giúp người nâng cao địa vị ở Trấn Quốc Công phủ một chút."
Phùng Thị biết thời gian gần đây Kiều Thị đang suy tính chuyện hôn sự của Giang Diệu, có điều cả Quốc Công gia và Kiều Thị đều mắt cao hơn đầu, phía trên còn có lão phu nhân đặt Giang Diệu trong lòng bàn tay mà yêu thương. Còn chất nhi này của bà không có bản lãnh gì cả sao có thể lọt vào mắt bọn họ được?
Phùng Thị lập tức lắc đầu: “Phùng gia chúng ta chỉ là miếu nhỏ không thể chứa nổi vị phật lớn này. Con nên nghe theo sắp xếp của phụ thân mình nhanh chóng thành gia, đừng hồ đồ nữa."
Tâm tư Phùng Ngọc Tuyền ngứa ngáy, y biết cô cô hiểu mình nhất nên vội kéo ống tay áo Phùng Thị, “cô cô, chất nhi rất thích vị Giang muội muội này, người xem nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, không phải người nói bình thường Giang muội muội rất thân với người sao? Người... Người không thể giúp chất nhi thật hả?"
Phùng Thị có thể gạt người khác nhưng không thể gạt mình. Mấy năm nay tiểu chất nữ không thân thiết với bà nữa, ngược lại nó lại thân với Thích Thị đanh đá kia hơn. Bà luôn trông ngóng mình có thể sinh khuê nữ làm vui lòng lão phu nhân, nhưng mấy năm nay bụng bà không có động tĩnh gì cả. Phùng Thị liếc mắt nhìn chất nhi bên cạnh, với cái dung mạo này, miễn cưỡng thì cũng xem như tuấn tú nhã nhặn, song so với mấy vị công tử khác thì thua kém rất nhiều, nếu so sánh với ba đích tôn kia thì càng thua xa.
Dù thế nào, tiểu chất nữ này của bà cũng không có khả năng vừa ý nó.
Tuy nhiên, nghe câu nói lúc nãy của chất nhi thì Phùng Thị lại hơi động lòng. hiện giờ chất nhi quấn quýt bà không tha, Phùng Thị nhíu mày giật ống tay áo lại, buồn bực nói: “Được rồi, để ta suy nghĩ."
Nghe xong, Phùng Ngọc Tuyền biết đã có hi vọng, hai mắt y lập tức sáng lên vui vẻ hớn hở: “Chất nhi biết cô cô thương con nhất mà."
Tác giả :
Mạt Trà Khúc Kỳ