Cưng Chiều Em Nhất
Chương 72
Edit: Thanh Hưng
Du Khả Dương nói, liên lạc với Trương Trạch là chuyện mấy tháng trước: " Trước khi cô đính hôn một tuần, anh ta gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi gặp mặt, tôi không để ý tới anh ta, sau đó anh ta cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi phiền nên gặp một lần."
"Gặp..... Một lần? Triệu Giang nhìn thấy một lần này?"
Giọng nói của Du Khả Dương giống như rất sa sút, cô ấy nói không phải: "Lần đầu tiên gặp mặt là tháng Bảy, khi đó chỉ là muốn kết thúc chuyện này, nói rõ ràng, hi vọng anh ta không quấy rầy cuộc sống của tôi nữa." Dừng một chút, còn nói: "Nhưng lần đó nói chuyện rất không thuận lợi, tôi và anh ta cãi nhau, sau đó tan rã trong không vui. Sau đó qua một tháng, anh ta lại gọi điện thoại cho tôi, nói gặp mặt một lần cuối, ăn bữa cơm tạm biệt cuối cùng."
Hề Hi có dự cảm nào đó, Du Khả Dương ở đầu bên kia cười lạnh: "Tôi uống say, khi tỉnh lại đã nằm ở trên giường khách sạn, trên người không có quần áo, Trương Trạch cũng cởi hết ngủ bên cạnh tôi, không sai, chính là làm, anh ta còn vỗ vỗ chỗ chúng tôi vì thân mật mà lõa lồ, uy hiếp nói về sau muốn tôi hễ kêu là tới."
"Trương Trạch...... Bệnh thần kinh à! Còn cô nữa, cô là heo à! Sao lại tự mình đi gặp hắn?!" Hề Hi quả thật không thể tin vào những gì mình nghe được, trong trí nhớ của cô, Trương Trạch chính là một người tương đối nhiều chuyện, nhưng diện mạo thanh tú, tính tình rất tốt, người tương đối thiện lương. Ban đầu cô nói muốn làm từ thiện, người đầu tiên hưởng ứng chính là cậu ta, không chỉ như vậy, cậu ta còn giúp đỡ khuyên bảo những người khác, đặc biệt nhiệt tình. Người như vậy, hoàn toàn khác biệt với hình tượng hèn hạ vô sỉ trong miệng Du Khả Dương.
Nhưng cô biết Du Khả Dương không cần thiết phải nói dối.
"Triệu Giang...... Làm sao lại phát hiện ra được?"
"Ngoài ý muốn đi, Trương Trạch hẹn tôi ăn cơm, ở cửa nhà hàng, anh ta đột nhiên hôn tôi, sau đó Triệu Giang lập tức nổi trận lôi đình vọt ra, anh ấy và Trương Trạch đánh nhau một trận, vào đồn công an, sau khi ra ngoài thì đề xuất huỷ bỏ hôn ước, bảo tôi cút đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa."
Hề Hi không biết nên phản ứng ra sao, cảm thấy loại trình độ cẩu huyết này vượt qua khỏi ranh giới cuối cùng mà cô có thể chấp nhận được. Du Khả Dương có lỗi, Trương Trạch cũng có lỗi, vô tội nhất vẫn là Triệu Giang.
"Vậy cô...... Định làm như thế nào?"
"Tùy tiện đi, tôi cũng chịu đủ rồi, Hề Hi, tôi gọi cuộc điện thoại này cho cô không có ý tứ gì khác, chính là làm phiền cô nói với người trong nhà tôi, nói với cha và mẹ của tôi đi, trong thời gian ngắn tôi sẽ không quay lại. Nếu như có thể, bọn họ có thể coi như không có tôi, hai năm qua nhà họ Triệu cũng đã giúp đỡ Du thị thoát khỏi khốn cảnh rồi, tôi cũng không tính là thiếu bọn họ cái gì."
"Đợi đã nào...! Cô nói phải đi?! Cô đi đâu vậy?!" Hề Hi lo lắng.
"Thế giới rất lớn, trước kia tôi đặc biệt hâm mộ những người có thể đi lang thang khắp thế giới, không buồn không lo đặc biệt suất khí, mấy năm nay tôi có tiết kiệm được chút tiền, trong thời gian ngắn sẽ không thiếu tiền xài, tôi dự tính đi du lịch vòng quanh thế giới, đến các nơi xem một chút, sau đó tìm địa phương tôi thích rồi định cư, về phần chuyện sau nữa tôi còn chưa nghĩ ra."
"Dương Dương, cô đừng như vậy," Hề Hi cố gắng khuyên cô ấy, "Bên ngoài rất nguy hiểm, một mình cô, vẫn là cô gái trẻ tuổi, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, cô bảo chúng tôi làm sao yên tâm được?"
Du Khả Dương ở đầu điện thoại bên kia an ủi cười ra tiếng: "Hề Hi, tôi đặc biệt thích cô, biết tại sao không? Bởi vì tôi cảm thấy cô tâm đại, đặc biệt lạc quan, chuyện tệ hại thế nào đi nữa vào trong mắt cô cũng sẽ trở thành không đáng giá nhắc tới, cho nên ở một chỗ với cô không hề có chút áp lực nào, sẽ rất vui vẻ, rất dễ dàng, không chỉ tôi, cũng có rất nhiều người thích cô, ngay cả ba mẹ tôi đều thích cô. Cô làm cho người ta rất hâm mộ, tựa như công chúa trong truyện cổ tích, cho dù bị thực tế đè ép cũng sẽ có rất nhiều người xuất hiện trợ giúp cô, thay cô bất bình, dọn sạch chướng ngại."
Cô ấy tựa như buồn bã thở dài: "Tôi lại không được thế, tôi là người bình thường trong thực tế, không vui vẻ cũng không lạc quan, từ nhỏ ba mẹ cũng không phải rất ưa thích tôi, đầu óc tôi cũng không thông minh, còn (di,da,l,qy,do) thích gây lộn, trừ dáng dấp tạm được ra không còn ưu điểm nào khác. Khi ba mẹ bảo tôi đính hôn với Triệu Giang để giúp anh trai trả nợ, tôi cảm thấy mình vẫn rất hữu dụng, thật ra thì trong lòng có chút vui vẻ. Rất ngốc phải hay không? Bây giờ suy nghĩ một chút quả thật là rất ngốc, nhưng lúc đó tôi thật sự cảm thấy mình được người khác coi trọng, được cả nhà coi trọng, loại cảm giác đó đặc biệt tốt!" Du Khả Dương giống như ngồi vào trong xe, Hề Hi nghe được tiếng cửa xe đóng lại, sau đó vốn là hoàn cảnh huyên náo bỗng chốc an tĩnh lại, cô nghe được đầu kia cô ấy nói với người ta: sân bay, cám ơn.
"Cô phải đi sân bay?! Hiện tại?!"
Du Khả Dương nói ừ: "Tôi là tiểu quỷ nhát gan, chuyện kế tiếp không có ý định đối mặt, đi cho xong việc rất anh minh có đúng hay không?"
"Cô đi rồi Triệu Giang phải làm thế nào? Còn có Trương Trạch, anh ta làm ra chuyện như vậy mà cô không hận anh ta sao? Cứ tha cho anh ta như vậy?!"
Du Khả Dương giống như cười cười: "Tôi và Trương Trạch không ai nợ ai, thật ra thì con người anh ta cũng không xấu, lần này chạy về nước là len lén trở về, tôi có thể nhìn ra lúc anh ta uy hiếp tôi cũng rất không vui, là tôi, đêm đó không nên phóng túng mình, thật ra thì nếu như không có đêm đó, anh ta vốn nên không buồn không lo bắt đầu một cuộc sống khác. Triệu Giang......" Thời gian cô ấy dừng lại có chút dài, Hề Hi nắm lấy cơ hội mạnh mẽ tấn công: "Đúng vậy, Triệu Giang, cô cứ như vậy rời đi thật sự sẽ tốt sao? Các người vốn đã chuẩn bị kết hôn, thiếp mời cũng đã phát ra rồi không phải sao? Hiện tại ném cho một mình anh ấy xử lý?"
"Anh ấy nói không muốn gặp lại tôi," rốt cuộc Du Khả Dương cũng mở miệng, "Nếu như mà tôi là một người đàn ông, tôi có thể tha thứ cho người phụ nữ của mình một lần chứ tuyệt đối không thể tha thứ lần hai, chuyện như vậy sẽ trở thành cái gai trong lòng anh ấy, chỉ cần nhớ tới đều sẽ có cảm giác giống như mắc nghẹn ở cổ họng. Coi như lần này anh ấy vẫn như cũ tha thứ cho tôi, tôi cũng không thể cùng với anh ấy nữa rồi, tôi không muốn tương lai sau này lúc xích mích, gây gổ với anh ấy, nếu như anh ấy lấy chuyện này ra nói, tôi nên làm như thế nào đây? Cô biết tính cách của tôi, không phải người biết nhẫn nhịn, thay vì tương lai huyên náo không vui, không bằng hiện tại tiêu sái một chút."
Hề Hi nghe được trong lòng rất không rõ tư vị, lại có chút mâu thuẫn, chuyện đến nước này, rời đi, có lẽ với Du Khả Dương lại là lựa chọn tốt nhất. Nhưng cô ấy một thân một mình muốn đi du lịch khắp nơi trên thế giới, thật sự rất không làm cho người ta yên tâm được, nhất là xã hội bây giờ, quá loạn.
Nhưng đồng thời cô cũng hiểu, Du Khả Dương gọi điện thoại tới chỉ là thông báo cho cô một tiếng, mà không phải xin ý kiến. Anh trai nói mỗi người cũng nên vì lựa chọn của mình mà phụ trách, sau khi Hề Hi thận trọng tự hỏi, lại nói không ra lời nói khuyên ngăn, chỉ đành phải lùi lại mà cầu việc khác: "Vậy cô phải giữ liên lạc đấy. Mỗi khi đến một chỗ đều phải chụp một bức ảnh gửi cho tôi, còn phải viết địa chỉ rõ ràng, tôi bảo đảm nếu như cô không đồng ý tôi sẽ không nói cho những người khác, có được hay không? Dương Dương, tôi thật sự vô cùng lo lắng cho cô."
Du Khả Dương thở dài một tiếng: "Hề Hi, tôi thật sự thích cô, cám ơn, sau khi tôi đổi số điện thoại mới sẽ liên lạc với cô, về sau số điện thoại di động này tôi cũng sẽ không dùng nữa."
Đầu điện thoại bên kia đã tắt, Hề Hi ngơ ngẩn nhìn điện thoại di động tối đen, trong lúc nhất thời cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đột nhiên cảm thấy, Du Khả Dương rất đáng thương lại cũng rất đáng hận, nhưng chính là một người như vậy, lại làm cho cô cảm thấy khổ sở.
***
Hạng Việt đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, thấy vị hôn thê ngồi tựa vào trên ghế sa lon phờ phạc rã rượi, sắc mặt cũng là buồn bực âm trầm.
"Đầu còn đau không? Sao không ngủ thêm chút nữa?" Anh đi tới sờ sờ trán cô, không nóng.
Hề Hi cầm tay của anh: "Phẫu thuật xong rồi sao?"
"Còn không có," Hạng Việt nói, thấy cô khom lưng muốn xỏ giày, anh ngăn cản, "Sắc mặt em còn không tốt, nghỉ ngơi thêm một lát đi, bên kia không có việc gì, em qua cũng vô ích."
"Mặc dù em qua cũng không giúp được gì, nhưng đó là một loại thái độ." Hề Hi vẫn đi giày, nghiêm túc chăm chỉ cột lại dây giày, sau đó đứng lên sửa lại áo sơ mi có chút vết nhăn: "Đi thôi, em thấy không xuất hiện rất khó coi, thân thích nhà anh sẽ nhìn em như thế nào chứ?"
"Thân thể em không thoải mái, không cần phải để ý đến người khác nghĩ như thế nào." Hạng Việt vẫn muốn để cô nghỉ ngơi một lát nữa, bởi vì sắc mặt cô thật sự không tốt.
"Sống ở trên đời làm sao có thể không để ý tới suy nghĩ của người khác đưuọc?" Hề Hi nói một câu tương đối ra vẻ, sau đó ôm cánh tay vị hôn phu: "Đi thôi, coi như không vì chúng ta, cũng phải vì bác Hạng và mẹ Cát mà suy nghĩ một chút, không thể để cho bọn họ mất mặt được."
Vị hôn thê hiểu chuyện lại săn sóc như vậy, Hạng Việt không phản bác được, chỉ có thể hôn lên khóe miệng của cô, đáp lại bằng một nụ cười trìu mến.
Mặc dù thời gian phẫu thuật của Cát Phương Hoa khá dài, nhưng cũng rất thuận lợi, chưa từng xuất hiện trắc trở gì. Sau khi bà bị đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra thì bị một vòng người lạch bạch vây quanh, vẫn là y tá nói đừng vây quá nhiều người thì họ mới dần tản ra.
Người được đưa vào phòng quan sát trước, Hạng Việt lên tiếng chào người nhà, sau đó dẫn theo Hề Hi đi tìm bác sĩ phụ trách. Chủ nhiệm Trịnh mới vừa làm xong phẫu thuật nên hơi mệt một chút, dù sao cũng đã lớn tuổi, qua mấy năm nữa sẽ không thể lên bàn mổ nữa rồi. Chỉ là lúc thấy Hạng Việt vẫn lên tinh thần nói với anh tình huống phẫu thuật của Cát Phương Hoa. Tổng kết lại chính là vô cùng thuận lợi, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, ít nhất trong vòng năm năm sẽ không tái phát, nhưng về sau thân thể khẳng định không khỏe mạnh như trước được nữa, phải yêu quý chăm sóc thân thể cẩn thận hơn mới được.
Chủ nhiệm Trịnh nhấn mạnh việc chú ý công việc cùng thói quen ăn uống sinh hoạt làm việc và vấn đề nghỉ ngơi, Hề Hi đặc biệt móc từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ để ghi chép. Chủ nhiệm Trịnh thấy thế bật cười, nói với Hạng Việt: "Vị hôn thê của cậu rất được đấy, tương lai khẳng định hiền huệ."
Hề Hi rất hào phóng nói: "Cảm ơn ngài khích lệ, về sau không gian phát triển vẫn còn rất lớn." Chọc cho chủ nhiệm Trịnh (L^Q^D) cười ha ha, trước kia không quen, bây giờ mới biết thì ra là vị hôn thê nhỏ của bác sĩ Hạng lại hoạt bát như vậy, chơi thật khá.
Rời khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Trịnh, Hạng Việt thấy xung quanh không có người nào bèn dắt vị hôn thê vào hành lang, sau đó dồn người đến chân tường, cúi đầu lập tức hôn lên. Răng môi cọ sát lẫn nhau, đầu lưỡi thăm dò quấn quít vào chung một chỗ, giống như rắn nước, mềm mại đậm đà, làm người ta say mê.
Cho đến khi có người phát ra một tiếng “ah" kinh ngạc, Hạng Việt mới buông vị hôn thê ra, anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy là hai y tá trẻ tuổi, cười cười: "Đây là vị hôn thê của tôi." Anh nói, sau đó bị lão bà tương lai nhéo một cái ở bên hông, ấn đường anh nhảy lên, lại vẫn không biểu hiện ra.
Vốn là hai y tá còn có chút lúng túng, nhận ra là bác sĩ Hạng tiếng tăm lừng lẫy khắp bệnh viện thì càng lúng túng hơn, nhưng bác sĩ Hạng lại hào phóng như vậy, vả lại đối tượng hôn môi còn là vị hôn thê của người ta, hai y tá lúng túng lập tức biến thành mập mờ, một người trong đó lớn gan hơn chút còn nhạo báng nói: "Bác sĩ Hạng, người không thể nhìn bề ngoài, nhớ sớm ngày bày rượu mừng đấy!" Nói xong vội vã dắt tay bạn mình bỏ chạy
Du Khả Dương nói, liên lạc với Trương Trạch là chuyện mấy tháng trước: " Trước khi cô đính hôn một tuần, anh ta gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi gặp mặt, tôi không để ý tới anh ta, sau đó anh ta cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi phiền nên gặp một lần."
"Gặp..... Một lần? Triệu Giang nhìn thấy một lần này?"
Giọng nói của Du Khả Dương giống như rất sa sút, cô ấy nói không phải: "Lần đầu tiên gặp mặt là tháng Bảy, khi đó chỉ là muốn kết thúc chuyện này, nói rõ ràng, hi vọng anh ta không quấy rầy cuộc sống của tôi nữa." Dừng một chút, còn nói: "Nhưng lần đó nói chuyện rất không thuận lợi, tôi và anh ta cãi nhau, sau đó tan rã trong không vui. Sau đó qua một tháng, anh ta lại gọi điện thoại cho tôi, nói gặp mặt một lần cuối, ăn bữa cơm tạm biệt cuối cùng."
Hề Hi có dự cảm nào đó, Du Khả Dương ở đầu bên kia cười lạnh: "Tôi uống say, khi tỉnh lại đã nằm ở trên giường khách sạn, trên người không có quần áo, Trương Trạch cũng cởi hết ngủ bên cạnh tôi, không sai, chính là làm, anh ta còn vỗ vỗ chỗ chúng tôi vì thân mật mà lõa lồ, uy hiếp nói về sau muốn tôi hễ kêu là tới."
"Trương Trạch...... Bệnh thần kinh à! Còn cô nữa, cô là heo à! Sao lại tự mình đi gặp hắn?!" Hề Hi quả thật không thể tin vào những gì mình nghe được, trong trí nhớ của cô, Trương Trạch chính là một người tương đối nhiều chuyện, nhưng diện mạo thanh tú, tính tình rất tốt, người tương đối thiện lương. Ban đầu cô nói muốn làm từ thiện, người đầu tiên hưởng ứng chính là cậu ta, không chỉ như vậy, cậu ta còn giúp đỡ khuyên bảo những người khác, đặc biệt nhiệt tình. Người như vậy, hoàn toàn khác biệt với hình tượng hèn hạ vô sỉ trong miệng Du Khả Dương.
Nhưng cô biết Du Khả Dương không cần thiết phải nói dối.
"Triệu Giang...... Làm sao lại phát hiện ra được?"
"Ngoài ý muốn đi, Trương Trạch hẹn tôi ăn cơm, ở cửa nhà hàng, anh ta đột nhiên hôn tôi, sau đó Triệu Giang lập tức nổi trận lôi đình vọt ra, anh ấy và Trương Trạch đánh nhau một trận, vào đồn công an, sau khi ra ngoài thì đề xuất huỷ bỏ hôn ước, bảo tôi cút đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa."
Hề Hi không biết nên phản ứng ra sao, cảm thấy loại trình độ cẩu huyết này vượt qua khỏi ranh giới cuối cùng mà cô có thể chấp nhận được. Du Khả Dương có lỗi, Trương Trạch cũng có lỗi, vô tội nhất vẫn là Triệu Giang.
"Vậy cô...... Định làm như thế nào?"
"Tùy tiện đi, tôi cũng chịu đủ rồi, Hề Hi, tôi gọi cuộc điện thoại này cho cô không có ý tứ gì khác, chính là làm phiền cô nói với người trong nhà tôi, nói với cha và mẹ của tôi đi, trong thời gian ngắn tôi sẽ không quay lại. Nếu như có thể, bọn họ có thể coi như không có tôi, hai năm qua nhà họ Triệu cũng đã giúp đỡ Du thị thoát khỏi khốn cảnh rồi, tôi cũng không tính là thiếu bọn họ cái gì."
"Đợi đã nào...! Cô nói phải đi?! Cô đi đâu vậy?!" Hề Hi lo lắng.
"Thế giới rất lớn, trước kia tôi đặc biệt hâm mộ những người có thể đi lang thang khắp thế giới, không buồn không lo đặc biệt suất khí, mấy năm nay tôi có tiết kiệm được chút tiền, trong thời gian ngắn sẽ không thiếu tiền xài, tôi dự tính đi du lịch vòng quanh thế giới, đến các nơi xem một chút, sau đó tìm địa phương tôi thích rồi định cư, về phần chuyện sau nữa tôi còn chưa nghĩ ra."
"Dương Dương, cô đừng như vậy," Hề Hi cố gắng khuyên cô ấy, "Bên ngoài rất nguy hiểm, một mình cô, vẫn là cô gái trẻ tuổi, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, cô bảo chúng tôi làm sao yên tâm được?"
Du Khả Dương ở đầu điện thoại bên kia an ủi cười ra tiếng: "Hề Hi, tôi đặc biệt thích cô, biết tại sao không? Bởi vì tôi cảm thấy cô tâm đại, đặc biệt lạc quan, chuyện tệ hại thế nào đi nữa vào trong mắt cô cũng sẽ trở thành không đáng giá nhắc tới, cho nên ở một chỗ với cô không hề có chút áp lực nào, sẽ rất vui vẻ, rất dễ dàng, không chỉ tôi, cũng có rất nhiều người thích cô, ngay cả ba mẹ tôi đều thích cô. Cô làm cho người ta rất hâm mộ, tựa như công chúa trong truyện cổ tích, cho dù bị thực tế đè ép cũng sẽ có rất nhiều người xuất hiện trợ giúp cô, thay cô bất bình, dọn sạch chướng ngại."
Cô ấy tựa như buồn bã thở dài: "Tôi lại không được thế, tôi là người bình thường trong thực tế, không vui vẻ cũng không lạc quan, từ nhỏ ba mẹ cũng không phải rất ưa thích tôi, đầu óc tôi cũng không thông minh, còn (di,da,l,qy,do) thích gây lộn, trừ dáng dấp tạm được ra không còn ưu điểm nào khác. Khi ba mẹ bảo tôi đính hôn với Triệu Giang để giúp anh trai trả nợ, tôi cảm thấy mình vẫn rất hữu dụng, thật ra thì trong lòng có chút vui vẻ. Rất ngốc phải hay không? Bây giờ suy nghĩ một chút quả thật là rất ngốc, nhưng lúc đó tôi thật sự cảm thấy mình được người khác coi trọng, được cả nhà coi trọng, loại cảm giác đó đặc biệt tốt!" Du Khả Dương giống như ngồi vào trong xe, Hề Hi nghe được tiếng cửa xe đóng lại, sau đó vốn là hoàn cảnh huyên náo bỗng chốc an tĩnh lại, cô nghe được đầu kia cô ấy nói với người ta: sân bay, cám ơn.
"Cô phải đi sân bay?! Hiện tại?!"
Du Khả Dương nói ừ: "Tôi là tiểu quỷ nhát gan, chuyện kế tiếp không có ý định đối mặt, đi cho xong việc rất anh minh có đúng hay không?"
"Cô đi rồi Triệu Giang phải làm thế nào? Còn có Trương Trạch, anh ta làm ra chuyện như vậy mà cô không hận anh ta sao? Cứ tha cho anh ta như vậy?!"
Du Khả Dương giống như cười cười: "Tôi và Trương Trạch không ai nợ ai, thật ra thì con người anh ta cũng không xấu, lần này chạy về nước là len lén trở về, tôi có thể nhìn ra lúc anh ta uy hiếp tôi cũng rất không vui, là tôi, đêm đó không nên phóng túng mình, thật ra thì nếu như không có đêm đó, anh ta vốn nên không buồn không lo bắt đầu một cuộc sống khác. Triệu Giang......" Thời gian cô ấy dừng lại có chút dài, Hề Hi nắm lấy cơ hội mạnh mẽ tấn công: "Đúng vậy, Triệu Giang, cô cứ như vậy rời đi thật sự sẽ tốt sao? Các người vốn đã chuẩn bị kết hôn, thiếp mời cũng đã phát ra rồi không phải sao? Hiện tại ném cho một mình anh ấy xử lý?"
"Anh ấy nói không muốn gặp lại tôi," rốt cuộc Du Khả Dương cũng mở miệng, "Nếu như mà tôi là một người đàn ông, tôi có thể tha thứ cho người phụ nữ của mình một lần chứ tuyệt đối không thể tha thứ lần hai, chuyện như vậy sẽ trở thành cái gai trong lòng anh ấy, chỉ cần nhớ tới đều sẽ có cảm giác giống như mắc nghẹn ở cổ họng. Coi như lần này anh ấy vẫn như cũ tha thứ cho tôi, tôi cũng không thể cùng với anh ấy nữa rồi, tôi không muốn tương lai sau này lúc xích mích, gây gổ với anh ấy, nếu như anh ấy lấy chuyện này ra nói, tôi nên làm như thế nào đây? Cô biết tính cách của tôi, không phải người biết nhẫn nhịn, thay vì tương lai huyên náo không vui, không bằng hiện tại tiêu sái một chút."
Hề Hi nghe được trong lòng rất không rõ tư vị, lại có chút mâu thuẫn, chuyện đến nước này, rời đi, có lẽ với Du Khả Dương lại là lựa chọn tốt nhất. Nhưng cô ấy một thân một mình muốn đi du lịch khắp nơi trên thế giới, thật sự rất không làm cho người ta yên tâm được, nhất là xã hội bây giờ, quá loạn.
Nhưng đồng thời cô cũng hiểu, Du Khả Dương gọi điện thoại tới chỉ là thông báo cho cô một tiếng, mà không phải xin ý kiến. Anh trai nói mỗi người cũng nên vì lựa chọn của mình mà phụ trách, sau khi Hề Hi thận trọng tự hỏi, lại nói không ra lời nói khuyên ngăn, chỉ đành phải lùi lại mà cầu việc khác: "Vậy cô phải giữ liên lạc đấy. Mỗi khi đến một chỗ đều phải chụp một bức ảnh gửi cho tôi, còn phải viết địa chỉ rõ ràng, tôi bảo đảm nếu như cô không đồng ý tôi sẽ không nói cho những người khác, có được hay không? Dương Dương, tôi thật sự vô cùng lo lắng cho cô."
Du Khả Dương thở dài một tiếng: "Hề Hi, tôi thật sự thích cô, cám ơn, sau khi tôi đổi số điện thoại mới sẽ liên lạc với cô, về sau số điện thoại di động này tôi cũng sẽ không dùng nữa."
Đầu điện thoại bên kia đã tắt, Hề Hi ngơ ngẩn nhìn điện thoại di động tối đen, trong lúc nhất thời cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đột nhiên cảm thấy, Du Khả Dương rất đáng thương lại cũng rất đáng hận, nhưng chính là một người như vậy, lại làm cho cô cảm thấy khổ sở.
***
Hạng Việt đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, thấy vị hôn thê ngồi tựa vào trên ghế sa lon phờ phạc rã rượi, sắc mặt cũng là buồn bực âm trầm.
"Đầu còn đau không? Sao không ngủ thêm chút nữa?" Anh đi tới sờ sờ trán cô, không nóng.
Hề Hi cầm tay của anh: "Phẫu thuật xong rồi sao?"
"Còn không có," Hạng Việt nói, thấy cô khom lưng muốn xỏ giày, anh ngăn cản, "Sắc mặt em còn không tốt, nghỉ ngơi thêm một lát đi, bên kia không có việc gì, em qua cũng vô ích."
"Mặc dù em qua cũng không giúp được gì, nhưng đó là một loại thái độ." Hề Hi vẫn đi giày, nghiêm túc chăm chỉ cột lại dây giày, sau đó đứng lên sửa lại áo sơ mi có chút vết nhăn: "Đi thôi, em thấy không xuất hiện rất khó coi, thân thích nhà anh sẽ nhìn em như thế nào chứ?"
"Thân thể em không thoải mái, không cần phải để ý đến người khác nghĩ như thế nào." Hạng Việt vẫn muốn để cô nghỉ ngơi một lát nữa, bởi vì sắc mặt cô thật sự không tốt.
"Sống ở trên đời làm sao có thể không để ý tới suy nghĩ của người khác đưuọc?" Hề Hi nói một câu tương đối ra vẻ, sau đó ôm cánh tay vị hôn phu: "Đi thôi, coi như không vì chúng ta, cũng phải vì bác Hạng và mẹ Cát mà suy nghĩ một chút, không thể để cho bọn họ mất mặt được."
Vị hôn thê hiểu chuyện lại săn sóc như vậy, Hạng Việt không phản bác được, chỉ có thể hôn lên khóe miệng của cô, đáp lại bằng một nụ cười trìu mến.
Mặc dù thời gian phẫu thuật của Cát Phương Hoa khá dài, nhưng cũng rất thuận lợi, chưa từng xuất hiện trắc trở gì. Sau khi bà bị đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra thì bị một vòng người lạch bạch vây quanh, vẫn là y tá nói đừng vây quá nhiều người thì họ mới dần tản ra.
Người được đưa vào phòng quan sát trước, Hạng Việt lên tiếng chào người nhà, sau đó dẫn theo Hề Hi đi tìm bác sĩ phụ trách. Chủ nhiệm Trịnh mới vừa làm xong phẫu thuật nên hơi mệt một chút, dù sao cũng đã lớn tuổi, qua mấy năm nữa sẽ không thể lên bàn mổ nữa rồi. Chỉ là lúc thấy Hạng Việt vẫn lên tinh thần nói với anh tình huống phẫu thuật của Cát Phương Hoa. Tổng kết lại chính là vô cùng thuận lợi, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, ít nhất trong vòng năm năm sẽ không tái phát, nhưng về sau thân thể khẳng định không khỏe mạnh như trước được nữa, phải yêu quý chăm sóc thân thể cẩn thận hơn mới được.
Chủ nhiệm Trịnh nhấn mạnh việc chú ý công việc cùng thói quen ăn uống sinh hoạt làm việc và vấn đề nghỉ ngơi, Hề Hi đặc biệt móc từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ để ghi chép. Chủ nhiệm Trịnh thấy thế bật cười, nói với Hạng Việt: "Vị hôn thê của cậu rất được đấy, tương lai khẳng định hiền huệ."
Hề Hi rất hào phóng nói: "Cảm ơn ngài khích lệ, về sau không gian phát triển vẫn còn rất lớn." Chọc cho chủ nhiệm Trịnh (L^Q^D) cười ha ha, trước kia không quen, bây giờ mới biết thì ra là vị hôn thê nhỏ của bác sĩ Hạng lại hoạt bát như vậy, chơi thật khá.
Rời khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Trịnh, Hạng Việt thấy xung quanh không có người nào bèn dắt vị hôn thê vào hành lang, sau đó dồn người đến chân tường, cúi đầu lập tức hôn lên. Răng môi cọ sát lẫn nhau, đầu lưỡi thăm dò quấn quít vào chung một chỗ, giống như rắn nước, mềm mại đậm đà, làm người ta say mê.
Cho đến khi có người phát ra một tiếng “ah" kinh ngạc, Hạng Việt mới buông vị hôn thê ra, anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy là hai y tá trẻ tuổi, cười cười: "Đây là vị hôn thê của tôi." Anh nói, sau đó bị lão bà tương lai nhéo một cái ở bên hông, ấn đường anh nhảy lên, lại vẫn không biểu hiện ra.
Vốn là hai y tá còn có chút lúng túng, nhận ra là bác sĩ Hạng tiếng tăm lừng lẫy khắp bệnh viện thì càng lúng túng hơn, nhưng bác sĩ Hạng lại hào phóng như vậy, vả lại đối tượng hôn môi còn là vị hôn thê của người ta, hai y tá lúng túng lập tức biến thành mập mờ, một người trong đó lớn gan hơn chút còn nhạo báng nói: "Bác sĩ Hạng, người không thể nhìn bề ngoài, nhớ sớm ngày bày rượu mừng đấy!" Nói xong vội vã dắt tay bạn mình bỏ chạy
Tác giả :
Tĩnh Phi Tuyết