Cưng Chiều Dựng Phu
Chương 91: Em thúc anh một cái, anh liền đâm em mười cái

Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 91: Em thúc anh một cái, anh liền đâm em mười cái

Cảm giác xóc nảy giúp cho thần trí của Từ Hoằng Nghị quay trở lại, anh nhìn chằm chằm gương mặt kề sát của người thanh niên đang ôm mình, nghiến răng gắt: “Lâm Dương, cậu muốn làm gì?"

“Học trưởng, em sẽ không làm anh bị thương, tin tưởng em!" Nhẹ nhàng đặt Từ Hoằng Nghị lên chiếc giường mềm mại, Lâm Dương vươn tay định cởi quần áo của mình.

Giọng nói băng lãnh của Từ Hoằng Nghị lập tức đâm vào tai Lâm Dương: “Chính vì tôi đã quá tin tưởng cậu nên mới có ngày hôm nay!"

Thân thể Lâm Dương cứng đờ, thấp giọng nói: “Học trưởng, em biết hôm nay là em sai nhưng thật sự em không hề có ý muốn làm anh tổn thương!"

Trút bỏ toàn bộ quần áo, Lâm Dương cúi xuống dán lên thân hình cao lớn của người đàn ông dưới thân. “Lâm Dương, nếu bây giờ cậu dừng lại thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu!" Tiếng cảnh cáo của Từ Hoằng Nghị lại vang lên.

Lâm Dương cười khổ, giương mắt nhìn lên, ánh mắt băng lãnh của người trước mặt khiến cho trái tim Lâm Dương hoàn toàn nguội lạnh.

“Học trưởng, anh ghét em đến thế sao? Nếu hôm nay người bỏ thuốc anh là Mạch Tử thì liệu anh có phản ứng như thế này không?"

Hành vi ngày hôm nay của Lâm Dương đã triệt để chọc giận Từ Hoằng Nghị, Lâm Dương là người mà anh tin tưởng nhất nhưng lại sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy với anh. Nộ khí từ đáy lòng xông thẳng lên đỉnh đầu, lời nói thốt ra từ miệng lại lạnh như băng. “Mạch Tử căn bản sẽ không đê tiện như cậu!"

“Mạch Tử, Mạch Tử! Đến tận lúc này rồi anh vẫn còn nhớ đến cậu ta! Thì ra em ở trong lòng anh lại là như vậy, cùng em làm loại chuyện này khiến cho anh không thể chịu đựng đến thế sao?" Lâm Dương phẫn nộ thét lên.

Từ Hoằng Nghị nguyên bản đã nghẹn một bụng lửa giận, thấy Lâm Dương vẫn còn chấp mê bất ngộ thì càng tức giận hơn.

“Lâm Dương, cậu thật khiến cho tôi ghê tởm, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!"

Ước nguyện ban đầu của Lâm Dương kỳ thật là vì muốn hiến thân cho người mình yêu, hoàn toàn không hề có ý định đè Từ Hoằng Nghị dưới thân. Lâm Dương biết tính cách của Từ Hoằng Nghị, nhất quyết không bao giờ cam tâm làm người ở dưới. Vì người mình yêu, Lâm Dương nguyện ý trả giá tất thảy.

Thế nhưng Lâm Dương hoàn toàn không ngờ mình ở trong lòng Từ Hoằng Nghị lại là tiểu nhân ti tiện đến thế, anh ấy hoàn toàn không tin tưởng mình! Đột nhiên trong lòng Lâm Dương sinh ra cảm giác phản nghịch.

Nếu em ở trong lòng anh ác độc, ti bỉ như vậy thì em sẽ làm thật cho anh xem!

Lâm Dương đưa tay ra không lưu tình chút nào liền đâm một ngón vào.

“Á! Lâm Dương, cậu TMD có biết mình đang làm cái gì không? Mau dừng tay cho tôi!"

Lâm Dương rút tay ra, quật cường cười lạnh: “Được thôi, vậy đổi cái khác!"

Lời còn chưa dứt, hạ thân liền đâm mạnh về phía trước xỏ xuyên qua thân thể của Từ Hoằng Nghị.

“A!" Tiếng thét bén nhọn vang lên.

Lâm Dương ngẩng đầu thì thấy Từ Hoằng Nghị đang đau đớn mà cau mày, đồng thời cảm giác được phía dưới rõ ràng có chất lỏng chậm rãi chảy ra.

Lâm Dương hoảng hốt, không ngờ mình nhất thời xúc động lại làm Từ Hoằng Nghị bị thương.

“Học trưởng, anh…"

“Lâm Dương, cậu TMD ra ngoài cho tôi!"

Lâm Dương bị vách tường căng chặt mà mềm mại lại nóng bỏng bao bọc lấy khiến cho sảng khoái đến nói không nên lời, tuy rằng lý trí muốn dừng lại nhưng dục vọng lại mạnh hơn lý trí gấp bội.

Mặc kệ người đàn ông dưới thân mắng chửi lẫn nguyền rủa, Lâm Dương gia tăng tốc độ, không ngừng đưa dục vọng của mình vùi vào cơ thể ấm áp bên dưới…

Học trưởng, em rất thích, rất thích anh!

Học trưởng, cuối cùng thì em cũng có được anh!

Thật hy vọng có thể vĩnh viễn như thế này, thật hy vọng đêm nay không trôi qua, ngày mai sẽ không bao giờ đến…

Mạch Tử nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe bên cạnh: “Diệp Tử Phàm, anh đưa tôi đi đâu vậy?"

Mấy ngày qua mưa dầm kéo dài, quần áo lẫn chăn đệm đều ẩm thấp, hôm nay vất vả lắm mới có được tý ánh nắng mặt trời, Mạch Tử đang phơi quần áo trên ban công thì bị Diệp Tử Phàm đột nhiên chạy đến chẳng nói chẳng rằng tha lên xe.

Diệp Tử Phàm chỉ bảo là có việc tìm Mạch Tử, nhưng lên xe chạy hơn nửa thành phố rồi mà Mạch Tử vẫn không biết là có chuyện gì.

Xe chạy đến bên cái hồ ở trong khu phố mới, Diệp Tử Phàm lúc này mới mỉm cười bảo Mạch Tử: “Mạch Tử, xuống đi dạo với anh!"

Trước ánh mắt tràn đầy mong đợi của người đàn ông bên cạnh, Mạch Tử không đành lòng cự tuyệt.

Gió mùa thu lành lạnh, bên hồ không một bóng người, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ ven hồ.

Mạch Tử kéo lại áo khoác, gạt đi mấy sợi tóc bị gió thổi tán loạn: “Diệp Tử Phàm, có việc gì thì anh nói nhanh đi!"

Diệp Tử Phàm dừng bước chân dắt tay Mạch Tử: “Mạch Tử, em có còn nhớ nơi này không?"

“Lời hứa vào cái Tết Trung Nguyên năm năm trước, bây giờ anh muốn thực hiện, mặc dù có hơi chậm nhưng anh thật sự nghiêm túc. Mạch Tử, kết hôn với anh nhé?!" (Tết Trung Nguyên là Rằm tháng 7 bên mình đó, nói chung tên khác thôi chứ cũng giống nhau là cúng cô hồn, 2 bạn này đi bày tỏ tình cảm vào ngày đó thì xui là đúng rồi =))))

Người đàn ông trước mặt dùng biểu tình vô cùng nghiêm túc cùng với ánh mắt kiên định pha thêm chút khẩn trương nhìn Mạch Tử.

Mạch Tử lại trầm mặc không đáp.

Năm năm trước, bản thân chỉ là một thằng nhóc ngây thơ tràn ngập ảo tưởng về tình yêu, không biết trên thế gian này còn có thứ gọi là hư tình giả ý, không biết trên thế gian này còn có một loại cảm giác là đau thấu tâm can.

Ngày Tết Trung Nguyên năm đó Mạch Tử mang theo bao khát khao, thắp ngọn đèn viết lên nguyện vọng duy nhất trong cuộc đời. Vốn hy vọng cả cuộc đời này sẽ luôn được làm bạn với người kia, ai ngờ thứ chờ đợi phía trước lại là sự phản bội tàn nhẫn.

Mạch Tử nhắm hai mắt, cưỡng chế bản thân cố gắng quên đi những hồi ức thống khổ kia. Mạch Tử khẽ lắc đầu: “Diệp Tử Phàm, vật đổi sao dời, lúc ấy nơi đây chỉ là một mảnh đất nhỏ, năm năm sau đã thay đổi đến như thế nào. Cũng giống như tình cảm của chúng ta, sẽ không bao giờ trở lại như cũ được nữa!"

“Phải, tất cả đều không thể quay trở lại được nữa! Anh cũng không muốn quay trở lại như trước kia, càng không muốn tính toán đến tương lai xa vời, chúng ta chỉ cần nắm chắc tình yêu ở hiện tại là được rồi!"

Thân thể Mạch Tử hơi chấn động, khí lực toàn thân tựa hồ như bị những lời nói mạnh mẽ vừa rồi kéo ra khỏi thân thể. Nhưng mà Mạch Tử thật sự không dám suy nghĩ nữa, Mạch Tử có cảm giác rằng chỉ cần nghĩ tiếp thì vết thương đã kết vảy kia lại bị bóc ra, khiến cho máu chảy đầm đìa.

Hơn nữa Mạch Tử làm gì còn nhiều thời gian, cổ độc trong cơ thể tuy nói rằng sau bốn mươi tuổi mới phát tác nhưng cơ thể càng ngày càng sa sút, sức khỏe càng lúc càng kém đi, chỉ e là…

Nắm chắc hiện tại…

Mạch Tử cười khổ, tại sao lúc nào cũng phải dây dưa với người đàn ông trước mắt này, tựa như cây cổ thụ và loài dây leo ký sinh, lúc nào cũng quấn chặt vào nhau, kéo ra không được, chặt bỏ cũng không hết…

Vốn tưởng rằng năm đó dứt khoát rời đi đã khiến cho hai người trở thành người xa lạ, lại không ngờ tới sau khi gặp lại nhau lại tiếp tục dây dưa không rõ ràng.

Bao lâu nay, người trước mắt đối xử với mình tốt đến thế nào mình không phải không biết, tuy không muốn thừa nhận nhưng trái tim con người vốn rất thành thật mà đưa ra đáp án. Bao nhiêu kiên trì và quyết tâm trước kia, bất tri bất giác trước sự dịu dàng của người này mà từng chút một tan rã.

Người đàn ông trước mắt hoàn toàn đánh mất vẻ kiệt ngạo xưa kia, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm mang theo ý cầu xin, Mạch Tử bối rối cúi đầu, giờ khắc này không kiềm chế được mà động tâm.

Người trước mặt thở dài vươn hai tay nhẹ nhàng ôm Mạch Tử vào lòng, ít đi bá đạo xưa kia mà lại nhiều hơn vài phần dịu dàng cùng lo lắng.

“Anh không muốn kiếm cớ để biện minh cho những việc năm xưa, sai lầm chính là sai lầm. Năm năm qua, anh có sợ hãi, anh có do dự, nhưng chung quy anh không thể lừa dối được trái tim mình. Anh biết em vẫn còn yêu anh, anh chỉ hy vọng em có thể dũng cảm nhìn thẳng vào nội tâm của mình. Chuyện trước kia nếu như không thể quên thì không cần phải quên. Nhưng chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa, em hãy tin anh, anh sẽ không buông tay em ra một lần nào nữa."

Lời nói chân thành tha thiết cùng chứa chan tình cảm tựa như có thể xoa dịu đi vết thương hằn sâu trong tim. Mạch Tử khẽ nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau mới từ từ vươn hai tay, bàn tay lại chần chờ giữa không trung thêm chút nữa rồi mới bất an mà ôm lấy người trước mặt.

Có lẽ miệng vết thương đã khép lại…

Có lẽ mình vẫn còn chút sức lực để mạo hiểm thêm một lần nữa…

Có lẽ lại tiếp tục bị lừa dối thêm một lần, nhưng vẫn ngây thơ mà chấp nhận tin tưởng thêm một lần…

Tình yêu chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ phía trước chính là vạn kiếp bất phục, hôi phi yên diệt nhưng vẫn liều lĩnh lao vào…

Diệp Tử Phàm theo bản năng vươn tay ra sờ soạng, đệm chăn trống trải bên cạnh lạnh lẽo, đầu óc đang mơ mơ hồ hồ lập tức thanh tỉnh, nhảy bật dậy khỏi giường mặc qua loa quần áo rồi chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Ánh mắt hoảng loạn khi nhìn thấy người con trai đang ngồi trên bàn trà ngoài phòng khách mới như trút được gánh nặng mà khôi phục lại bình tĩnh.

Người con trai trước mắt đang cúi đầu chăm chú viết cái gì đó, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc tựa như đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đầy gian khổ.

Diệp Tử Phàm hiếu kỳ lặng lẽ đi qua.

Vừa đi đến bên cạnh thì dường như người con trai kia đã hoàn thành xong sứ mệnh. Diệp Tử Phàm nhìn thấy Mạch Tử cầm mấy tờ giấy mà nở một nụ cười quỷ dị thì không khỏi rùng mình một cái.

“Mạch Tử, trời còn chưa sáng mà em làm gì thế?"

Mạch Tử quay đầu nhìn Diệp Tử Phàm, đưa mấy tờ giấy vừa mới viết xong qua.

“Ký đi!" Khẩu khí rất cường ngạnh không cho phép từ chối.

Diệp Tử Phàm không hiểu gì hết cầm lấy, bốn chữ lớn 《 Hiệp ước tình yêu 》 đập vào trong mắt. Lật xem vài tờ thì Diệp Tử Phàm liền dở khóc dở cười, mấy cái hiệp ước bất bình đẳng trong truyền thuyết chắc chẳng hơn gì cái này cả.

Mạch Tử nâng mi mắt nhìn Diệp Tử Phàm đầy mặt khốn quẫn, trong lòng vô cùng thích thú. Ác liệt kích thích: “Sao hả? Không chấp nhận được thì nói nhanh đi!"

Nói rồi liền giơ tay giật đi tờ giấy trong tay Diệp Tử Phàm.

Diệp Tử Phàm vội vàng cướp lại: “Nếu như anh ký thì tức là coi như em đã đồng ý rồi?"

Mạch Tử gật đầu, cảnh cáo: “Anh đừng có miễn cưỡng! Nếu như ký rồi mà làm không được thì bất kỳ lúc nào em cũng sẽ cho anh knockout!"

Diệp Tử Phàm tà tà cười, cầm lấy cây bút trên bàn vung tay ký xuống mấy chữ rồng bay phụng múa.

Đưa hiệp ước qua, đồng thời thì thân hình cao lớn của Diệp Tử Phàm cũng xán tới, tiếp theo đó là trời đất đảo lộn.

Mạch Tử chưa kịp kêu lên thì đã bị Diệp Tử Phàm vác lên trên vai.

“Diệp Tử Phàm, anh phát điên cái gì, mau thả em xuống!"

Mạch Tử khó chịu giãy dụa, cảm giác đầu chúc xuống đất rất chóng mặt khó chịu.

Người kia thì làm như không nghe thấy, càng ác liệt vỗ mông Mạch Tử: “Anh đã ký hiệp ước mất nước bất bình đẳng như thế thì nhất định em phải cho anh ăn đủ!"

“Điều thứ hai mươi bốn, không được bắt buộc đối phương làm việc không muốn! Anh định vi phạm hiệp ước?"

“Anh sẽ khiến em muốn!" Lời nói tà mị vang lên khiến cho Mạch Tử hoảng hốt, cong đầu gối lên huých vào ngực Diệp Tử Phàm.

Diệp Tử Phàm ăn đau rên lên: “Mạch Tử, em thúc anh một cái thì anh liền đâm em mười cái, nhất định sẽ làm em đến khi em khóc xin tha mới thôi!"

“Lưu manh, vô lại, không biết xấu hổ!"

“Mạch Tử, chừa chút khí lực đi! Lát nữa cho em tha hồ mà gọi!"

Diệp Tử Phàm nhanh chóng mang Mạch Tử vào ném lên trên giường. Giường rất mềm mại tất nhiên không khiến cho Mạch Tử bị thương nhưng Mạch Tử bị ném như vậy liền chóng mặt hoa mắt. Đến khi phản ứng lại thì đã bị Diệp Tử Phàm đè ở dưới người. Mạch Tử kêu khổ không ngừng, dùng đầu vai đụng đụng người đang vùi đầu vào gặm cắn cần cổ của mình: “Diệp Tử Phàm, anh không đi làm à?"

Diệp Tử Phàm ngẩng đầu tà tà nhìn Mạch Tử khiến cho Mạch Tử đỏ mặt, tim đập thình thịch, muốn quay đầu đi thì lại bị Diệp Tử Phàm nắm cằm, không thể không nhìn thẳng.

“Mạch Tử, em đừng cố đấu tranh nữa, hôm qua không ăn được em, hôm nay anh nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình!"

Mạch Tử cắn bờ môi hồng như cánh hoa trừng Diệp Tử Phàm: “Ban ngày ban mặt đã phát tình, anh là sinh vật suy nghĩ bằng nửa người dưới à?" (Chính xác=)))

Bị Mạch Tử dùng ánh mắt mềm mại nhìn chằm chằm như đang mời gọi, Diệp Tử Phàm lập tức tâm hoảng ý loạn, miệng khô lưỡi khô, cúi đầu không chút do dự hôn lên bờ môi ngọt ngào trước mặt.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại