Cưng Chiều Dựng Phu
Chương 61: Tương tự
Khi cô Lý nhìn thấy Diệp Tử Phàm thì mặt liền tái mét, cắn chặt răng mà thầm oán hận: ‘Sao người này lại đến nữa!’ Diệp Tử Phàm đi tới trưng ra một nụ cười mê người: “Cô Lý, tôi đến đón Mạch Bảo!" Cô Lý không dám nhìn thẳng vào mặt Diệp Tử Phàm mà ngay lập tức từ chối: “Không có chứng minh trong danh sách đăng ký thì không được đón học sinh!" Mới chỉ qua có một ngày mà vị giáo viên đầy nhiệt tình hôm qua đã thay đổi thái độ, Diệp Tử Phàm hiểu ngay, nhất định là do Mạch Tử đã dặn dò. Diệp Tử Phàm không đổi sắc mà vẫn tươi cười ôn hòa: “Cô giáo, cô có thể châm chước một chút không?" Cô Lý nhớ đến chuyện hôm qua thì đã tức đến nghiến răng, chỉ thẳng vào Diệp Tử Phàm mà mắng: “Tôi hỏi anh đấy, ngày hôm qua chạy đến đón Mạch Bảo, dám gạt tôi nói là Mạch Tử nhờ vả! Anh sao lại tồi tệ như vậy chứ? Tôi cứ tưởng anh là người tốt, ai ngờ anh lại đi gạt tôi!" Trước sự quở trách của cô Lý, Diệp Tử Phàm không hề phản bác lại. Tiếng quát mắng của cô Lý khiến cho viện trưởng ở phòng bên cạnh nghe thấy, cuống quýt đi ra: “Tiểu Lý, em hô to gọi nhỏ cái gì? Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói!" Cô Lý nghẹn một bụng tức, nhưng chuyện ngày hôm qua cũng có lỗi của mình nên không dám biện giải, ngậm miệng đứng một bên, dùng ánh mắt tức giận trừng Diệp Tử Phàm. Viện trưởng liếc nhìn cô Lý, nở nụ cười hòa giải với Diệp Tử Phàm: “Tiên sinh, anh đến đón con à?" Diệp Tử Phàm mỉm cười gật đầu: “Vâng, tôi đến đón bé Mạch Bảo học lớp số ba." “Vậy ngài có mang chứng minh đến không?" Diệp Tử Phàm khó xử lắc đầu. “Chỗ chúng tôi có quy định nếu như không có giấy tờ chứng minh nằm trong danh sách đăng ký được đón học sinh thì không được đón bé đâu ạ!" “Có cách nào để bỏ qua khâu thủ tục này không?" Viện trưởng kiên nhẫn giải thích: “Tiên sinh, việc này không thể giải quyết qua loa được. Chúng tôi mở trường mầm non này thì đương nhiên phải có trách nhiệm đối với học sinh của mình. Không thể tùy tiện giao các bé cho những người không có chứng minh, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao? Mong anh thông cảm cho chúng tôi!" Thấy bà cô trước mặt quá khó xơi, Diệp Tử Phàm tức đến nghiến răng, hắn cũng không dư thời gian để đôi co với bà cô này. Ánh mắt lập tức đảo một vòng, làm ra vẻ đau khổ ai oán nói: “Viện trưởng, thật ra là thế này, tôi là cậu của Mạch Bảo. Mẹ của Mạch Bảo là em gái của tôi. Con bé và cha của Mạch Bảo luôn bị người trong nhà phản đối, vì thế em gái tôi mới bỏ nhà ra đi, cắt đứt liên hệ với gia đình. Hai năm trước tôi ra nước ngoài, sau khi trở về vẫn luôn tìm kiếm tin tức cả gia đình của em gái mình, ai ngờ em gái của tôi đã không còn nữa. Mạch Bảo là giọt máu duy nhất của em tôi, tôi muốn gặp thằng bé, chăm sóc bù đắp thiếu thốn bao nhiêu năm qua cho nó. Thế nhưng cha của Mạch Bảo lại có hiểu lầm với nhà chúng tôi, kiên quyết không cho tôi gặp cháu mình, tôi không còn cách nào khác mới…" Giọng nói của Diệp Tử Phàm nghẹn ngào, đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt đầy bi thương, ai nhìn thấy cũng phải xót xa. Cô Lý rút một tờ khăn giấy sụt sịt mũi: “Thì ra lại còn có chuyện như vậy, ôi… vấn thế gian tình thị hà vật, trực giao sinh tử tương hứa!" (: Trích trong bài Mô ngư nhi-Nhạn khâu: Hỏi thế gian tình là gì mà khiến cho đôi lứa hẹn thề sống chết bên nhau! => ai coi phim Thần điêu đại hiệp chắc nhớ đến câu này, Lý Mạc Sầu trước khi chết đã ai oán ngâm câu thơ này đó) Diệp Tử Phàm run rẩy khóe miệng, cô giáo này thần kinh à? Viện trưởng cũng đỏ mắt, nhưng bà vẫn lý trí hơn cô Lý, suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tiên sinh, chuyện nhà của anh thì chúng tôi không tiện hỏi nhiều, nhưng hiện tại thì Mạch Tử là người giám hộ duy nhất của Mạch Bảo. Dù sao đi nữa thì cũng phải có được sự đồng ý của anh ấy thì anh mới được phép đón Mạch Bảo!" Diệp Tử Phàm tức đến xì khói, bà cô này quả nhiên là đá lót dưới hầm cầu, vừa thối vừa cứng, mềm cứng đều không ăn. Đầu óc Diệp Tử Phàm linh hoạt xoay chuyển, gật đầu đáp: “Viện trưởng, tôi biết các vị cũng rất khó xử, thôi hôm nay tôi sẽ không đón Mạch Bảo nữa." Sau đó, Diệp Tử Phàm nhìn xung quanh, tỏ ra trầm tư một lúc rồi hỏi: “Viện trưởng, tôi thấy trường ta quy mô cũng khá lớn nhưng mà cơ sở vật chất thì…" Thấy Diệp Tử Phàm thay đổi đề tài, lại nhắc đến cơ sở vật chất của trường, hơn nữa nhìn y phục mắc tiền trên người Diệp Tử Phàm thì viện trưởng biết ngay là Diệp Tử Phàm đang có ý chê cơ sở vật chất của trường không tốt, muốn chuyển trường cho Mạch Bảo. Dù cho bà có là viện trưởng nhưng nếu người ta muốn chuyển trường cho con cháu thì cũng chẳng có cách nào, đành thở dài, hòa ái đáp: “Nếu Diệp tiên sinh chê trường chúng tôi nhỏ, cơ sở vật chất không đầy đủ, không tốt cho sự phát triển của cháu nhà thì có thể chuyển trường!" Diệp Tử Phàm cười khẽ: “Viện trưởng, bà hiểu lầm ý của tôi rồi! Tôi chỉ là đang ngạc nhiên vì sao thời gian trường ta thành lập đã khá lâu, quy mô cũng không nhỏ, tại sao lại không phát triển được như trường mầm non mới thành lập ở khu phía đông kia thôi!" Thấy Diệp Tử Phàm không phải muốn chuyển trường, viện trưởng thở phào rồi bất đắc dĩ trả lời: “Thời gian thành lập lâu thì sao chứ? Trường mầm non Thiên Sứ ở phía đông kia được đầu tư rất quy mô, cơ sở vật chất tốt hơn chỗ chúng tôi rất nhiều, hơn nữa lại dạy song ngữ. Gia đình nào có tiền một chút mà chẳng coi trọng bên đó, không cho con mình đến đó học chứ? Nhưng mà giáo viên ở bên đó đều còn trẻ, không có nhiều kinh nghiệm dạy dỗ trẻ bằng trường chúng tôi đâu. Không phải tôi cố tình nói xấu họ chứ mặc dù quy mô cơ sở vật chất của trường chúng tôi không bằng họ nhưng giáo viên của chúng tôi đều được chọn lựa cũng như huấn luyện kỹ càng." Cô Lý nhịn không được cũng chen vào nói: “Đúng thế, thật ra trong trường đó không được tốt như lời đồn đâu! Ở chỗ chúng tôi một ngày ba bữa dinh dưỡng đều rất cân đối, vệ sinh sạch sẽ. Thực đơn của họ tuy rằng rất phong phú nhưng ngày nào cũng như ngày nào!" Viện trưởng nghi hoặc quay lại nhìn cô Lý: “Tiểu Lý, sao em biết rõ vậy?" Cô Lý phẩy tay: “Thì cháu em đang học…" Lời còn chưa dứt thì đã tự giác nhận ra mình nói lỡ, vội vàng im lặng lùi qua một bên. Viện trưởng rất buồn bực, ngay cả giáo viên trong trường cũng không biết ủng hộ trường thì nói gì đến người ngoài. Bà hung hăng trừng cô Lý đang thấp thỏm bất an đứng bên cạnh, thoáng xấu hổ nhìn Diệp Tử Phàm, cường điệu nói: “Đồ ăn thức uống trong trường chúng tôi đều được đảm bảo chất lượng, tuyệt đối không hề ăn bớt ăn xén tiền phụ huynh đóng vào!" Diệp Tử Phàm cười cười: “Viện trưởng, tôi nói thẳng ra vậy! Tôi muốn đầu tư cho trường mầm non của chúng ta!" Viện trưởng lẫn cô Lý hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ được Diệp Tử Phàm lại nói vậy. Có người chịu đầu tư cho trường, việc này tốt đến cỡ nào chứ?! Viện trưởng thì tỏ ra nghi ngờ, cô Lý vội vàng kéo bà qua một bên thì thầm: “Viện trưởng, đây không phải chuyện tốt sao? Anh ta sẽ quyên tiền cho trường ta xây dựng thêm cơ sở vật chất, như vậy trường ta sẽ đạt chuẩn trường mầm non kiểu mẫu cấp tỉnh rồi!?" Viện trưởng do dự hỏi lại: “Nhưng trên đời này làm gì có việc tốt như vậy chứ?" “Trời ơi, viện trưởng à, người ta đầu tư tiền vào cho trường ta thì sau này anh ta cũng được hưởng lợi dưới danh nghĩa cổ đông khi trường phát triển hơn còn gì?" Viện trưởng gật đầu, cũng thấy cô Lý nói đúng, nhưng bà vẫn cảm thấy không yên lòng. Bà quay qua hỏi Diệp Tử Phàm: “Anh nói thật à?" Diệp Tử Phàm tươi cười đáp: “Đúng vậy! Năm mươi vạn đủ chứ?" Viện trưởng và cô Lý triệt để ngây người, năm mươi vạn để nâng quy mô cho một ngôi trường mầm non nho nhỏ thì quá dư dả rồi. “Này… này…"Viện trưởng kinh ngạc đến nỗi lắp ba lắp bắp không biết nên nói thế nào. “Nhưng mà…" Thấy Diệp Tử Phàm đầy thâm ý nói tiếp, hiển nhiên là không dễ dàng vung ra một số tiền lớn đơn giản như vậy. Tim của viện trưởng lẫn cô Lý nhảy vọt lên đến tận cổ, nhất tề nhìn chằm chằm Diệp Tử Phàm chờ đợi câu sau. “Nhưng mà… sau khi trường học hoàn công rồi thì phải nằm dưới tên công ty của tôi!" Thấy viện trưởng sa sầm nét mặt, Diệp Tử Phàm tươi cười giải thích: “Viện trưởng, người phụ trách trường mầm non này vẫn là bà, tôi chỉ là cổ đông không can thiệp vào hoạt động. Bà cũng biết đấy, sau khi khu dân cư cũ được cải tạo thì nơi này sẽ thay đổi rất nhiều, đời sống của dân cư sẽ có bước nhảy vọt. Nếu như trường mầm non này không sớm điều chỉnh để cho phù hợp thì e là sau này…" Viện trưởng cau mày trầm tư, người này nói không sai. Sau này nếu chính phủ di dời về đây thì khẳng định là nơi này sẽ nhảy vọt lên vượt mặt cả khu đông để trở thành nơi xa hoa nhất thành phố Z. Cấp bậc của cư dân nơi này đương nhiên sẽ vượt trội hơn hẳn thời điểm hiện tại, đồng thời khi đó yêu cầu họ đặt ra khi chọn trường cho con cũng sẽ nâng cao, mà cơ sở vật chất của trường mình thì đã quá cũ kỹ, đáng lý phải thay đổi từ lâu rồi. Suy cho cùng thì đây chẳng phải là vấn đề tài chính sao? Chỉ cần sửa chữa nâng cấp trường lên, sau đó đề nghị được nâng lên thành trường kiểu mẫu cấp tỉnh thì việc kinh doanh của trường sẽ không thành vấn đề. Nhưng có thể tin được người này không? Vô duyên vô cớ chạy đến nói muốn đầu tư, lại còn một lần bỏ ra cả đống tiền như vậy, không phải là lừa đảo chứ? Thấy viện trưởng hiển nhiên là không tin tưởng vào mình, Diệp Tử Phàm không nói thêm nữa, rút danh thiếp đưa ra. “Viện trưởng, dù sao thì đây cũng là việc quan trọng nên bà cứ suy nghĩ kỹ đi. Đây là danh thiếp của tôi, sau khi suy nghĩ kỹ càng rồi thì bà cứ gọi cho tôi!" Viện trưởng cầm lấy danh thiếp nhìn thử thì không thể tin nổi mà nhìn Diệp Tử Phàm! Anh ta là ai mà lại khiến viện trưởng kinh ngạc vậy nhỉ? Cô Lý hiếu kì nhìn thử, trên tờ danh thiếp chỉ đơn giản in mấy chữ rồng bay phượng múa: Tổng giám đốc công ty bất động sản Thiên Lực – Diệp Tử Phàm! Trái tim nhỏ bé của cô Lý nhảy lên điên cuồng. Ôi mẹ ơi! Anh ta chính là kim cương vương lão ngũ trong truyền thuyết của giới bất động sản! Cô Lý cực kỳ phấn khích, ánh mắt nhìn Diệp Tử Phàm cũng hoàn toàn thay đổi. (Ru: đại khái thì kim cương vương lão ngũ là chỉ những anh chàng hội đủ tất cả các tiêu chí mà phái nữ mơ ước như đẹp trai lai chó hiếm có khó tìm, có sự nghiệp riêng, có thế lực, có nhà, có xe, như người Việt mình hay có câu “nhà mặt phố, bố làm quan" đó.) Viện trưởng lúc này đã bắt đầu nói năng lộn xộn: “Đây… đây là…" Viện trưởng hoàn toàn không thể hiểu được, với khả năng tài chính của Diệp Tử Phàm thì anh ta dư sức mở một ngôi trường mầm non, hay nếu như chỉ muốn trở thành đối tác đóng góp thì vẫn còn rất nhiều trường mầm non tốt hơn để cho anh ta lựa chọn, tại sao lại tìm đến ngôi trường nhỏ bé này? Diệp Tử Phàm nói tiếp: “Viện trưởng, hai chúng ta hãy hợp tác, tôi bỏ vốn, bà quản lý. Trong tương lai khi khu dân cư cũ được quy hoạch lại thì ngôi trường của chúng ta sẽ trở thành trường mầm non lớn nhất ở đây!" Viện trưởng bị Diệp Tử Phàm nói đến cảm xúc sục sôi, kích động không thôi. Đây đúng là cái bánh rớt từ trên trời xuống! Viện trưởng cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình mà nói: “Diệp tiên sinh, trong trường cũng vẫn còn rất nhiều cổ đông đối tác, tôi cần phải trưng cầu ý kiến của họ rồi mới liên hệ với anh sau, có được không?" Diệp Tử Phàm gật đầu: “Dù sao thì đây cũng là chuyện lớn, bà nên suy nghĩ kỹ lưỡng. Tôi sẽ đợi câu trả lời của bà!" Lại nói tiếp: " Viện trưởng, đã đến lúc tan học rồi, tôi muốn gặp Mạch Bảo một chút, bà có thể châm chước cho tôi không?" Diệp Tử Phàm đã nói đến như vậy nên viện trưởng rất khó xử, cô Lý nãy giờ không có cơ hội lên tiếng vội vàng chen vào, tươi cười nói: “Viện trưởng, dù sao thì Diệp tổng khó khăn lắm mới đến đây, cứ để cho anh ấy gặp Mạch Bảo đi!" Vị kim chủ này không thể đắc tội, nhưng chuyện nhà của anh ta quá mức lộn xộn, vạn nhất cái mông ngựa này vuốt không tốt thì ngược lại càng mang đến tai họa! Viện trưởng nhất thời không biết nên làm sao cho phải. (Vuốt mông ngựa =nịnh bợ) “Viện trưởng, thế này đi, tôi chỉ muốn gặp mặt Mạch Bảo thôi. Lát nữa khi Mạch Tử đến đón bé thì tôi sẽ nói chuyện lại với cậu ấy. Nếu như bà không yên tâm thì cứ để cô Lý ở lại đây, tôi cam đoan sẽ không mang thằng bé đi đâu cả!" Cô Lý vừa nghe thấy Diệp Tử Phàm đề nghị như vậy thì hưng phấn đến mức xém chút nữa ngất xỉu. Cô nàng dùng ánh mắt lấp la lấp lánh bắn đầy tim hồng mà nhìn viện trưởng đầy hy vọng. Viện trưởng rất bất đắc dĩ, con gái lớn khó giữ mà! Đằng nào thì Diệp Tử Phàm đã nhượng bộ đến mức này, viện trưởng cảm thấy nếu như không cho anh ta được nhìn thấy mặt đứa bé thì đúng là hơi quá đáng. “Vậy được rồi, Tiểu Lý, em dẫn Diệp tổng đi đi!" Cô Lý đã sớm không thể đợi nổi nữa, có thể tiếp xúc thân mật với kim cương vương lão ngũ hàng đầu thành phố là ước mơ lớn nhất của bất kỳ người phụ nữ độc thân nào, mùa xuân của cô phải chăng đã đến rồi? Cô Lý lập tức ân cần nói: “Diệp tổng, xin hãy đi theo tôi, tôi sẽ dẫn anh đến chỗ Mạch Bảo!" Diệp Tử Phàm gật đầu, chào viện trưởng rồi đi theo cô Lý đến phòng học. Lúc này đã có khá nhiều bé đã được gia đình đến đón về, Mạch Bảo ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nói chuyện phiếm với một bé trai. “Mạch Bảo, con xem ai đến này?" Cô Lý gọi Mạch Bảo. Mạch Bảo vừa nhìn thấy Diệp Tử Phàm thì đã vui vẻ nhào đến. “Chú Diệp đến rồi!" Diệp Tử Phàm bế Mạch Bảo lên, thân mật cọ mũi bé: “Hôm nay Mạch Bảo có ngoan không nào?" Mạch Bảo kiêu ngạo chỉ vào đóa hoa hồng trước ngực: “Hôm nay Mạch Bảo ngoan lắm đó! Chú xem nè, Mạch Bảo được một đóa hoa hồng!" Diệp Tử Phàm giơ tay lên khen ngợi: “Mạch Bảo của chú thật giỏi!" Cô Lý thì rất ngạc nhiên vì Mạch Bảo lại gọi Diệp Tử Phàm là chú mà không phải là cậu, vì thế nhịn không được chen vào hỏi: “Diệp tổng, không phải anh nói Mạch Bảo là con của em gái mình à?" Diệp Tử Phàm lập tức tỏ ra khổ sở: “Cô Lý à, Mạch Tử không cho tôi nhận Mạch Bảo nên mới…" Cô Lý liền tỏ ra thông cảm mà an ủi: “Diệp tổng, tôi sẽ giúp anh khuyên nhủ Mạch Tử, đều là người một nhà, sao lại không cho anh nhận cháu mình chứ?!" “Vậy rất cám ơn cô, cô Lý!" “Giữa chúng ta đâu cần phải khách sáo như vậy!" Cô Lý cẩn thận nhìn Diệp Tử Phàm và Mạch Bảo trong lòng hắn, không nhịn được mà cảm khái: “Đúng là anh và Mạch Bảo rất giống nhau, chả trách người ta thường nói cháu ngoại trai giống cậu, quả nhiên không sai!" Diệp Tử Phàm cười ngắm Mạch Bảo, cô Lý nói như vậy, quả thật Mạch Bảo có vài phần giống như hắn. Trong lòng Diệp Tử Phàm thầm cảm thánh, cháu ngoại trai cái gì, cha của nó là vợ của tôi, tất nhiên thằng bé là con trai của tôi rồi! Mắt Diệp Tử Phàm híp lại thành hai cái khe, cười xán lạn khiến cho cô Lý đứng bên cạnh nhìn thấy, tim liền đập loạn nhịp.
Tác giả :
Trầm Nịch Vu Mĩ