Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 180: Dẫn ngươi vào bẫy
Cô gái tóc bạc nói: “Hắn lần này là vì cứu con của hắn, cũng là đứa con trong bụng ngươi!"
“Ta...trong bụng ta...có con sao?"
Như Ý rất hiếu kỳ!
Cô có con?
Bản thân cô còn không biết mình có con!
Đây là chuyện quá buồn cười quá ly kỳ rồi sao?
Hèn gì lúc trrước bạo quân và cô quyết đấu, lúc kim đao muốn đâm vào bụng cô, bạo quân giống như bị lôi điện đánh trúng, nhanh chóng lui về phía sau!
Hèn chi mắt của hắn, luôn dùng một loại ánh sáng kỳ lạ nhìn bụng của Như Ý...
Như Ý nói: “Các người làm sao biết ta có thai?"
Trác lão gia càng kinh ngặc hỏi: “Như Ý. Con...Con có thai lúc nào?"
Như Ý lắc lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch và kinh ngạc: “Ông! Như Ý cũng không biết là chuyện gì! Con trước giờ không biết mình có thai!"
Cô gái tóc bạc hỏi: “Cô bao lâu rồi chưa có nguyệt sự?"
Câu hỏi này trực tiếp mà sắc bén!
Như Ý do dự, vết thương nặng làm sắc mặt cô trắng bệch, càng thăng thêm vào phần xinh đẹp yếu ớt...
Dưới vẻ đẹp trắng bệch, làn mi như lá liễu nhẹ nhíu lại...
Như Ý không nói câu nào.
Từ lần đó ở Cát gia trang, bạo quân cứu cô.
Sau đó tẩu hỏa nhâp ma...
Lại sau khi họ hành phòng...
Như Ý không đến kinh nguyệt.
Đã trôi qua nửa tháng rồi.
Cô gái tóc bạc nói: “Cô hiện tại nên biết là chuyện gì rồi chứ?"
Như Ý lắc lắc đầu, nói: “Không! Không thể nào! Nguyệt sự chỉ là đến trễ nửa tháng mà thôi!"
Cô gái tóc bạc nói: “Cơ thể của cô, còn tự mình rõ nhất! Cuối cùng có thai hay không, cô suy nghĩ kỹ sẽ biết! Hoặc là, cô gọi đại phu đến chẩn đoán, thì rõ ràng rồi!"
Cô ta dường như chắc chắn mười phần!
Lúc nói có một loại tin tưởng rằng không cần nghiệm chứng cũng có thể xác định!
Như Ý không biết cô làm sao sẽ khẳng định như vậy, càng không biết cô làm sao biết mình có thai...
“Ta thật sự...có thai?"
Cả khuôn mặt Như Ý nghi hoặc và không hiểu.
Điều cô không hiểu là tại sao bạo quân và cô gái tóc bạc sẽ khẳng định cô có thai như vậy?
Vừa rồi...
“ A!"
Như Ý đột nhiên nhớ tới lúc nãy sử dụng toàn bộ nội lực, bụng dười đột nhiên sưng đau...
Khoảnh khắc sau đó, tất cả toàn bộ nội lực trong cơ thể biến mất.
Giống như là...
Đột nhiên biến mất!
Nội lực đột nhiên không còn nữa!
Bụng sưng đau?
Đây là thể nghiệm chưa từng có!
Thân thể Như Ý rất tốt, võ lực tốt, vết thương kiếm mấy ngày trước, cũng chỉ hai ngày liền hồi phục!
Nội lực đột nhiên biến mất...
Tình trạng thế này, trước giờ chưa từng gặp qua!
Chẳng lẽ...
Là vì lúc nãy dùng toàn bộ nội lực, liền động...thai khí?
“Thai khí?"
“Trời ạ!"
“Ông không cần trêu đùa tôi vậy chứ?"
Trên mặt Như Ý hiện lên ý cười khổ.
Tất cả mọi người, đều là vẻ mặt dò xét...
Mấy người Trác lão gia, Trác Cung Vinh càng là mơ hồ...
Ngay cả Như Ý cũng mơ hồ...
Họ khó tránh khỏi càng thêm nghi hoặc.
Tả vu sư đột nhiên chạy tới, hầu hạ bạo quân uống một viên thuốc tròn trị nội thương.
Bạo quân nhẹ nhàng điều tức, hóa giải dược tính, sắc mặt trắng bệch vẫn không có chút huyết sắc nào như cũ, nhưng tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
“Nữ nhân. Ngươi đã có thai rồi"
Thể lực bạo quân phục hồi một lát, nói chuyện lưu loát.
Như Ý nói: “Ngươi...ngươ làm sao có thể khẳng định ta có thai?"
Bạo quân nói: “Trẫm biết ngươi có thai! Thậm chí là tại sao biết, chuyện này ngươi không cần quản, trẫm cũng không thể nói cho ngươi biết! Ngươi chỉ cần biết, trong bụng của ngươi là long chủng của trẫm!"
Như Ý cười lạnh: “Long chủng? thật sự là quá tự đắc! Cho dù ta thật sự có thai, trong bụng ta cũng chỉ là người bình thường, không dám leo lên hoàng đế như ngươi!"
Bạo quân nói: “Ngươi cần gì bướng bỉnh? Người hoài thai long chủng là sự thật!"
Như Ý lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết ta có thai, tại sao còn muốn đối phó Trác gia? Tại sao còn muốn khư khư cố chấp? Cho dù ta trong lòng ngươi không quan trọng chút nào, chằng lẽ thân sinh cốt nhục của ngươi, ngươi cũng không để ý?"
Bạo quân có chút ưu thương nói: “Giả sử trẫm không quan tâm! Vừa rồi sẽ không thay ngươi đỡ một chưởng!"
Như Ý hơi kinh ngạc, nói: “Ngươi...ngươi..."
Cô đột nhiên nhớ lại câu nói của hoàng hậu Triệu Ngọc Oanh.
Cô ta nói vào hoàng cung đã nhiều ngày, nhưng hoàng đế lại chưa từng sủng hạnh qua cô ta.
Không chỉ là hoàng hậu cô ta chưa từng được sủng hạnh!
Ngay cả các phi tần khác trong hoàng cung, cũng chưa ai nhận được sủng hạnh của hoàng đế...
Chẳng lẽ thật sự là quốc sự rất bận rộn?
Từ chỉ số háo sắc của bạo quân, cho dù có bận, buổi tối cũng phải tìm nữ nhân bồi ngủ thị tẩm...
Hắn làm san đoạn tuyệt nữ sắc?
Chẳng lẽ là vì...
Như Ý đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Thác Bạt Liệt, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi cuối cùng là người như thế nào? Tại sao ta có lúc cảm thấy ngươi là người ý nặng tình thâm, nhưng có lúc lại cảm thấy ngươi là ác ma máu lạnh?"
“Ác ma máu lạnh?"
Bạo quân nhẹ cười, trên khuôn mặt trắng bệch, đa phần lại là bất đắc dĩ...
Như Ý hỏi: “Ngươi cuối cùng là người thế nào? Ngươi có phải có khổ tâm? Ngươi có thể nói sự thật với ta! Chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định sẽ tin ngươi!"
Bạo quân nhìn cô...
Người phụ nữ mình yêu nhất.
“Trẫm..."
Hắn nhếch nhẹ khóe môi lạnh lùng.
Hắn muốn nói cho biết sự thật biết bao!
Cho cô biết chân tướng, cô sẽ không hắn hắn nữa!
Nhưng mà, lại ngay lập tức ngừng lại!
“Không thể nói!"
“Chân tướng...vĩnh viễn cũng không thể nói ra!"
Trên mặt bạo quân hiến ra hơi thở lạnh lùng...
Cô gái tóc bạc lạnh lùng nói: “Phu thê các ngươi ân ân ái ái, còn chưa xong sao? Đừng trễ nãi chính sự! hôm nay, tất cả người trong Trác vương phủ nhất định phải chết!"
Bạo quân lạnh lùng nói: “không cần cô nói! Tất cả ở đây đều do trẫm làm chủ!"
Trong lúc nói, bạo quân biểu đạt mãnh liệt sự bất mãn của bản thân và sự khinh thường đối với cô gái tóc bạc...
Như Ý đã không quan tâm tới thương thế của bản thân, ánh mắt sắc bén nhìn bạo quân, từng từ chậm rãi, lạnh lùng hỏi: “Chân tướng, cuối cùng là gì? Ta muốn ngươi tự mình nói với ta!"
Không khí toàn trường lại lần nữa xấu hổ mà khẩn trưởng.
Như Ý và bạo quân đều bị trọng thương.
Tình thể trở nên phức tạp...
Bạo quân nói: “ngươi muốn biết chân tướng, có một cách!"
Như Ý nói: “Cách gì?"
Bạo quân chậm rãi nói: “Ngươi vào hoàng cung dưỡng thai, sinh thái tử của trẫm!"
Như Ý kinh ngạc nói: “Cái gì? Vào cung dưỡng thai?"
Bạo quân nói: “Đúng!"
“Tình thế hôm nay, ngươi nên hiểu rõ!"
“Trác vương phủ, ai cũng không thể cứu được!"
“Hiện tại ngươi đã chịu trọng thương, ngươi cũng không thể cứu Trác vương phủ!"
“Chỉ cần ngươi chịu thua, ngoan ngoan theo trẫm hồi cung, an tâm dưỡng thai sinh thái tử!"
“Trẫm..."
“Có thể bỏ qua cho Trác vương phủ!"
Như Ý hỏi: “Vậy còn chân tướng?"
Bạo quân nói: “Đợi ngươi sinh thái tử, trẫm sẽ nói cho ngươi biết chân tướng! Tất cả những điều ngươi muốn biết!"
Như Ý nói: “Lời này là thật?"
Bạo quân nói: “Quân tử nhất ngôn!"
Cô gái tóc bạc chen vào: “Hoàng thượng! Người không thể làm vậy! Đây không phải là kế hoạch ban đầu của chúng ta!"
Bạo quân tức giận: “Ngươi câm miệng! Trẫm mới là hoàng đế, trẫm có quyền ra quyết định!"
Cô gái tóc bạc: “Làm vậy người sẽ chỉ làm hỏng đại sự..."
Bạo quân sát khí hiện ra: “Ngươi lại nói nữa, trẫm sẽ giết ngươi! Ngươi phải nhớ, trẫm là hoàng đế! Không có ai dám phản kháng mệnh lệnh của trẫm, cũng ngưng việc ra lệnh cho trẫm làm việc!"
Hừ!
Cô gái tóc bạc biết nói cũng không có gì tốt liên ngậm miệng không nói nữa.
Như Ý nhìn bạo quân sắc mặt nghiêm túc, nói: “Được! Ngươi là hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh! Ngươi đã nói trước mặt mọi người, ta đương nhiên sẽ không hoài nghi."
Bạo quân hiếu kỳ hỏi: “Vậy ngươi đồng ý?"
Như Ý: “Đúng. Ta đồng ý."
Bạo quân lại hỏi: “Ngươi thật sự đồng ý?"
Hắn thật sự không dám tin.
Như Ý lại đồng ý như vậy.
Chuyện này, giống như có chút quá dễ dàng.
Đến quá dễ dàng, thì sẽ có chút trong lòng không yên.
Như Ý nhẹ cười: “Ngươi nói ta có thai, có thai đương nhiên phải dưỡng thai thật tốt! Chỗ nào thích hợp dưỡng thai hơn hoàng cung?"
Như Ý trong lòng thầm nói: “Hiện tại nội lực của ta đột nhiên biến mất"
“Lại chịu nội thương nghiêm trọng."
“Lúc này nếu không đả thông một chút."
“Trác vương phủ sẽ thật sự xong rồi!"
“Tên ngốc Tống Thanh này cầm kích quang thương uy lực kinh người, muốn đối phó binh sĩ thông thường nhất định không có vấn đề, nhưng muốn đối phó những cao thủ tầng thứ chín-một sự tồn tại như thần, e rằng sẽ có chút khó khăn!"
“Bất kể song phương đánh nhau, ai thắng ai thua đều là lưỡng bại câu thương."
“Tạm thời thuận theo tâm ý của bạo quân làm hắn bỏ qua cho Trác vương phủ."
“Chuyện sau này lại suy nghĩ sau."
Như Ý suy nghĩ xong, cảm thấy hai bên sống mái với nhau, kết quả lưỡng bại câu thương vẫn không bằng hi sinh một mình cô vào hoàng cung để đổi lại bình an.
Ngược lại, cô cũng không phải chưa từng vào hoàng cung...
Lần trước, cũng là cô đồng ý vào hoàng cung để giải nguy cơ trước mắt!
Lần trước, cũng cũng một địa điểm!
Thế lực hai bên cũng giống nhau!
Cư nhiên lại là cùng một kết quả!
Đều là Như Ý vào hoàng cung mà kết thúc.
Chỉ là, lần này lại có thêm một số điểm không giống.
Hoàng hậu trong cung sớm đã có người được chọn.
Như Ý lần này vào cùng lại không có thân phận hoàng hậu.
Thái hậu, cũng hận cô vào xương tủy, Dương Ngôn bắt được cô muốn đem cô phân chém thành trăm mảnh...
Ngay cả tứ tiểu thư Trác Thanh Di là người duy nhất có thể giúp cô cũng đã rời khỏi hoàng cung.
Như Ý hiện tại quay về hoàng cung...
Cô độc không ai giúp đỡ.
Không ai thân thiết.
Bốn phía là địch, từng bước gian nan...
Hơn nữa, còn là một cái bụng to...
Như Ý chỉ là hy vọng nội thương của mình sẽ không nghiêm trọng, có thể sớm chút khôi phục nội lực, thì sẽ không sợ gì cả.
Rất nhanh bạo quân đã hạ ba thánh chỉ!
Thánh chỉ thứ nhất:
“Bắt toàn bộ người của Trác vương phủ vào ngục với tội danh bại hoại danh dự của hoàng thất, bắt vào thiên lao, cho đến khi thái tử sinh ra mới có thể phóng thích!"
“Chưởng quyền và binh mã của Trác vương phủ trao lại cho triều đình"
“Đội binh vệ của Trác vương phủ cũng tuyên bố thay đổi thành biên chế quân cấm của triều đính."
“Từ đây, thế lực của Trác vương phủ sụp đổ, không còn tồn tại!"
Thánh chỉ thứ hai: “Đường Bắc vừa bắt nghịch tặc, có công hộ giá, phong làm Hộ quốc công, cháu trai Đường Bắc Hổ trung hiếu nhân nghĩa, trẻ tuổi tài giỏi, phong làm Trung Dũng hầu, phong quan hàm Ngự sử trung thừa (Phó thừa tướng), gia tộc Đường Bắc những người phạm tội đều được phóng thích vô tội.
Thánh chỉ thứ ba:
“Sắc phong cửu tiểu thư Trác gia Như Ý làm quý phi, lập tức vào cung dưỡng thai."
Hạ b, sự tìnha thánh chỉ, sự việc không thể thay đổi.
Tướng sĩ vội vàng hành động, bắt người của Trác vương phủ.
Bên phe cường ngạnh của Trác Cung Vinh muốn phản kháng, nhưng Trác lão gia lại dẫn đầu buông tay chịu trói.
Những người khác của Trác gia, đều chỉ đành thả xuống binh khí, giơ tay chịu trói.
“Ta...trong bụng ta...có con sao?"
Như Ý rất hiếu kỳ!
Cô có con?
Bản thân cô còn không biết mình có con!
Đây là chuyện quá buồn cười quá ly kỳ rồi sao?
Hèn gì lúc trrước bạo quân và cô quyết đấu, lúc kim đao muốn đâm vào bụng cô, bạo quân giống như bị lôi điện đánh trúng, nhanh chóng lui về phía sau!
Hèn chi mắt của hắn, luôn dùng một loại ánh sáng kỳ lạ nhìn bụng của Như Ý...
Như Ý nói: “Các người làm sao biết ta có thai?"
Trác lão gia càng kinh ngặc hỏi: “Như Ý. Con...Con có thai lúc nào?"
Như Ý lắc lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch và kinh ngạc: “Ông! Như Ý cũng không biết là chuyện gì! Con trước giờ không biết mình có thai!"
Cô gái tóc bạc hỏi: “Cô bao lâu rồi chưa có nguyệt sự?"
Câu hỏi này trực tiếp mà sắc bén!
Như Ý do dự, vết thương nặng làm sắc mặt cô trắng bệch, càng thăng thêm vào phần xinh đẹp yếu ớt...
Dưới vẻ đẹp trắng bệch, làn mi như lá liễu nhẹ nhíu lại...
Như Ý không nói câu nào.
Từ lần đó ở Cát gia trang, bạo quân cứu cô.
Sau đó tẩu hỏa nhâp ma...
Lại sau khi họ hành phòng...
Như Ý không đến kinh nguyệt.
Đã trôi qua nửa tháng rồi.
Cô gái tóc bạc nói: “Cô hiện tại nên biết là chuyện gì rồi chứ?"
Như Ý lắc lắc đầu, nói: “Không! Không thể nào! Nguyệt sự chỉ là đến trễ nửa tháng mà thôi!"
Cô gái tóc bạc nói: “Cơ thể của cô, còn tự mình rõ nhất! Cuối cùng có thai hay không, cô suy nghĩ kỹ sẽ biết! Hoặc là, cô gọi đại phu đến chẩn đoán, thì rõ ràng rồi!"
Cô ta dường như chắc chắn mười phần!
Lúc nói có một loại tin tưởng rằng không cần nghiệm chứng cũng có thể xác định!
Như Ý không biết cô làm sao sẽ khẳng định như vậy, càng không biết cô làm sao biết mình có thai...
“Ta thật sự...có thai?"
Cả khuôn mặt Như Ý nghi hoặc và không hiểu.
Điều cô không hiểu là tại sao bạo quân và cô gái tóc bạc sẽ khẳng định cô có thai như vậy?
Vừa rồi...
“ A!"
Như Ý đột nhiên nhớ tới lúc nãy sử dụng toàn bộ nội lực, bụng dười đột nhiên sưng đau...
Khoảnh khắc sau đó, tất cả toàn bộ nội lực trong cơ thể biến mất.
Giống như là...
Đột nhiên biến mất!
Nội lực đột nhiên không còn nữa!
Bụng sưng đau?
Đây là thể nghiệm chưa từng có!
Thân thể Như Ý rất tốt, võ lực tốt, vết thương kiếm mấy ngày trước, cũng chỉ hai ngày liền hồi phục!
Nội lực đột nhiên biến mất...
Tình trạng thế này, trước giờ chưa từng gặp qua!
Chẳng lẽ...
Là vì lúc nãy dùng toàn bộ nội lực, liền động...thai khí?
“Thai khí?"
“Trời ạ!"
“Ông không cần trêu đùa tôi vậy chứ?"
Trên mặt Như Ý hiện lên ý cười khổ.
Tất cả mọi người, đều là vẻ mặt dò xét...
Mấy người Trác lão gia, Trác Cung Vinh càng là mơ hồ...
Ngay cả Như Ý cũng mơ hồ...
Họ khó tránh khỏi càng thêm nghi hoặc.
Tả vu sư đột nhiên chạy tới, hầu hạ bạo quân uống một viên thuốc tròn trị nội thương.
Bạo quân nhẹ nhàng điều tức, hóa giải dược tính, sắc mặt trắng bệch vẫn không có chút huyết sắc nào như cũ, nhưng tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
“Nữ nhân. Ngươi đã có thai rồi"
Thể lực bạo quân phục hồi một lát, nói chuyện lưu loát.
Như Ý nói: “Ngươi...ngươ làm sao có thể khẳng định ta có thai?"
Bạo quân nói: “Trẫm biết ngươi có thai! Thậm chí là tại sao biết, chuyện này ngươi không cần quản, trẫm cũng không thể nói cho ngươi biết! Ngươi chỉ cần biết, trong bụng của ngươi là long chủng của trẫm!"
Như Ý cười lạnh: “Long chủng? thật sự là quá tự đắc! Cho dù ta thật sự có thai, trong bụng ta cũng chỉ là người bình thường, không dám leo lên hoàng đế như ngươi!"
Bạo quân nói: “Ngươi cần gì bướng bỉnh? Người hoài thai long chủng là sự thật!"
Như Ý lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết ta có thai, tại sao còn muốn đối phó Trác gia? Tại sao còn muốn khư khư cố chấp? Cho dù ta trong lòng ngươi không quan trọng chút nào, chằng lẽ thân sinh cốt nhục của ngươi, ngươi cũng không để ý?"
Bạo quân có chút ưu thương nói: “Giả sử trẫm không quan tâm! Vừa rồi sẽ không thay ngươi đỡ một chưởng!"
Như Ý hơi kinh ngạc, nói: “Ngươi...ngươi..."
Cô đột nhiên nhớ lại câu nói của hoàng hậu Triệu Ngọc Oanh.
Cô ta nói vào hoàng cung đã nhiều ngày, nhưng hoàng đế lại chưa từng sủng hạnh qua cô ta.
Không chỉ là hoàng hậu cô ta chưa từng được sủng hạnh!
Ngay cả các phi tần khác trong hoàng cung, cũng chưa ai nhận được sủng hạnh của hoàng đế...
Chẳng lẽ thật sự là quốc sự rất bận rộn?
Từ chỉ số háo sắc của bạo quân, cho dù có bận, buổi tối cũng phải tìm nữ nhân bồi ngủ thị tẩm...
Hắn làm san đoạn tuyệt nữ sắc?
Chẳng lẽ là vì...
Như Ý đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Thác Bạt Liệt, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi cuối cùng là người như thế nào? Tại sao ta có lúc cảm thấy ngươi là người ý nặng tình thâm, nhưng có lúc lại cảm thấy ngươi là ác ma máu lạnh?"
“Ác ma máu lạnh?"
Bạo quân nhẹ cười, trên khuôn mặt trắng bệch, đa phần lại là bất đắc dĩ...
Như Ý hỏi: “Ngươi cuối cùng là người thế nào? Ngươi có phải có khổ tâm? Ngươi có thể nói sự thật với ta! Chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định sẽ tin ngươi!"
Bạo quân nhìn cô...
Người phụ nữ mình yêu nhất.
“Trẫm..."
Hắn nhếch nhẹ khóe môi lạnh lùng.
Hắn muốn nói cho biết sự thật biết bao!
Cho cô biết chân tướng, cô sẽ không hắn hắn nữa!
Nhưng mà, lại ngay lập tức ngừng lại!
“Không thể nói!"
“Chân tướng...vĩnh viễn cũng không thể nói ra!"
Trên mặt bạo quân hiến ra hơi thở lạnh lùng...
Cô gái tóc bạc lạnh lùng nói: “Phu thê các ngươi ân ân ái ái, còn chưa xong sao? Đừng trễ nãi chính sự! hôm nay, tất cả người trong Trác vương phủ nhất định phải chết!"
Bạo quân lạnh lùng nói: “không cần cô nói! Tất cả ở đây đều do trẫm làm chủ!"
Trong lúc nói, bạo quân biểu đạt mãnh liệt sự bất mãn của bản thân và sự khinh thường đối với cô gái tóc bạc...
Như Ý đã không quan tâm tới thương thế của bản thân, ánh mắt sắc bén nhìn bạo quân, từng từ chậm rãi, lạnh lùng hỏi: “Chân tướng, cuối cùng là gì? Ta muốn ngươi tự mình nói với ta!"
Không khí toàn trường lại lần nữa xấu hổ mà khẩn trưởng.
Như Ý và bạo quân đều bị trọng thương.
Tình thể trở nên phức tạp...
Bạo quân nói: “ngươi muốn biết chân tướng, có một cách!"
Như Ý nói: “Cách gì?"
Bạo quân chậm rãi nói: “Ngươi vào hoàng cung dưỡng thai, sinh thái tử của trẫm!"
Như Ý kinh ngạc nói: “Cái gì? Vào cung dưỡng thai?"
Bạo quân nói: “Đúng!"
“Tình thế hôm nay, ngươi nên hiểu rõ!"
“Trác vương phủ, ai cũng không thể cứu được!"
“Hiện tại ngươi đã chịu trọng thương, ngươi cũng không thể cứu Trác vương phủ!"
“Chỉ cần ngươi chịu thua, ngoan ngoan theo trẫm hồi cung, an tâm dưỡng thai sinh thái tử!"
“Trẫm..."
“Có thể bỏ qua cho Trác vương phủ!"
Như Ý hỏi: “Vậy còn chân tướng?"
Bạo quân nói: “Đợi ngươi sinh thái tử, trẫm sẽ nói cho ngươi biết chân tướng! Tất cả những điều ngươi muốn biết!"
Như Ý nói: “Lời này là thật?"
Bạo quân nói: “Quân tử nhất ngôn!"
Cô gái tóc bạc chen vào: “Hoàng thượng! Người không thể làm vậy! Đây không phải là kế hoạch ban đầu của chúng ta!"
Bạo quân tức giận: “Ngươi câm miệng! Trẫm mới là hoàng đế, trẫm có quyền ra quyết định!"
Cô gái tóc bạc: “Làm vậy người sẽ chỉ làm hỏng đại sự..."
Bạo quân sát khí hiện ra: “Ngươi lại nói nữa, trẫm sẽ giết ngươi! Ngươi phải nhớ, trẫm là hoàng đế! Không có ai dám phản kháng mệnh lệnh của trẫm, cũng ngưng việc ra lệnh cho trẫm làm việc!"
Hừ!
Cô gái tóc bạc biết nói cũng không có gì tốt liên ngậm miệng không nói nữa.
Như Ý nhìn bạo quân sắc mặt nghiêm túc, nói: “Được! Ngươi là hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh! Ngươi đã nói trước mặt mọi người, ta đương nhiên sẽ không hoài nghi."
Bạo quân hiếu kỳ hỏi: “Vậy ngươi đồng ý?"
Như Ý: “Đúng. Ta đồng ý."
Bạo quân lại hỏi: “Ngươi thật sự đồng ý?"
Hắn thật sự không dám tin.
Như Ý lại đồng ý như vậy.
Chuyện này, giống như có chút quá dễ dàng.
Đến quá dễ dàng, thì sẽ có chút trong lòng không yên.
Như Ý nhẹ cười: “Ngươi nói ta có thai, có thai đương nhiên phải dưỡng thai thật tốt! Chỗ nào thích hợp dưỡng thai hơn hoàng cung?"
Như Ý trong lòng thầm nói: “Hiện tại nội lực của ta đột nhiên biến mất"
“Lại chịu nội thương nghiêm trọng."
“Lúc này nếu không đả thông một chút."
“Trác vương phủ sẽ thật sự xong rồi!"
“Tên ngốc Tống Thanh này cầm kích quang thương uy lực kinh người, muốn đối phó binh sĩ thông thường nhất định không có vấn đề, nhưng muốn đối phó những cao thủ tầng thứ chín-một sự tồn tại như thần, e rằng sẽ có chút khó khăn!"
“Bất kể song phương đánh nhau, ai thắng ai thua đều là lưỡng bại câu thương."
“Tạm thời thuận theo tâm ý của bạo quân làm hắn bỏ qua cho Trác vương phủ."
“Chuyện sau này lại suy nghĩ sau."
Như Ý suy nghĩ xong, cảm thấy hai bên sống mái với nhau, kết quả lưỡng bại câu thương vẫn không bằng hi sinh một mình cô vào hoàng cung để đổi lại bình an.
Ngược lại, cô cũng không phải chưa từng vào hoàng cung...
Lần trước, cũng là cô đồng ý vào hoàng cung để giải nguy cơ trước mắt!
Lần trước, cũng cũng một địa điểm!
Thế lực hai bên cũng giống nhau!
Cư nhiên lại là cùng một kết quả!
Đều là Như Ý vào hoàng cung mà kết thúc.
Chỉ là, lần này lại có thêm một số điểm không giống.
Hoàng hậu trong cung sớm đã có người được chọn.
Như Ý lần này vào cùng lại không có thân phận hoàng hậu.
Thái hậu, cũng hận cô vào xương tủy, Dương Ngôn bắt được cô muốn đem cô phân chém thành trăm mảnh...
Ngay cả tứ tiểu thư Trác Thanh Di là người duy nhất có thể giúp cô cũng đã rời khỏi hoàng cung.
Như Ý hiện tại quay về hoàng cung...
Cô độc không ai giúp đỡ.
Không ai thân thiết.
Bốn phía là địch, từng bước gian nan...
Hơn nữa, còn là một cái bụng to...
Như Ý chỉ là hy vọng nội thương của mình sẽ không nghiêm trọng, có thể sớm chút khôi phục nội lực, thì sẽ không sợ gì cả.
Rất nhanh bạo quân đã hạ ba thánh chỉ!
Thánh chỉ thứ nhất:
“Bắt toàn bộ người của Trác vương phủ vào ngục với tội danh bại hoại danh dự của hoàng thất, bắt vào thiên lao, cho đến khi thái tử sinh ra mới có thể phóng thích!"
“Chưởng quyền và binh mã của Trác vương phủ trao lại cho triều đình"
“Đội binh vệ của Trác vương phủ cũng tuyên bố thay đổi thành biên chế quân cấm của triều đính."
“Từ đây, thế lực của Trác vương phủ sụp đổ, không còn tồn tại!"
Thánh chỉ thứ hai: “Đường Bắc vừa bắt nghịch tặc, có công hộ giá, phong làm Hộ quốc công, cháu trai Đường Bắc Hổ trung hiếu nhân nghĩa, trẻ tuổi tài giỏi, phong làm Trung Dũng hầu, phong quan hàm Ngự sử trung thừa (Phó thừa tướng), gia tộc Đường Bắc những người phạm tội đều được phóng thích vô tội.
Thánh chỉ thứ ba:
“Sắc phong cửu tiểu thư Trác gia Như Ý làm quý phi, lập tức vào cung dưỡng thai."
Hạ b, sự tìnha thánh chỉ, sự việc không thể thay đổi.
Tướng sĩ vội vàng hành động, bắt người của Trác vương phủ.
Bên phe cường ngạnh của Trác Cung Vinh muốn phản kháng, nhưng Trác lão gia lại dẫn đầu buông tay chịu trói.
Những người khác của Trác gia, đều chỉ đành thả xuống binh khí, giơ tay chịu trói.
Tác giả :
Cá Nhỏ