Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 134: Muội là như ý tiểu muội của huynh đây
Hắn đã sớm biết mình cuối cùng cũng chỉ còn con đường chết mà thôi!
Nhưng hắn không sợ!
Trước khi hắn chết, giết thêm được kẻ nào thì hay kẻ đó!
Hắn đã giết ít nhất hai mươi tên tử sĩ áo đen, hôm nay quả thật hắn đã lời rất nhiều rồi!
Nhưng hắn không cam tâm chết trong tay lũ chuột này!
Cho dù có chết!
Cũng phải chết dưới tay mình!
Đã là anh hùng, phải thật bi tráng!
Mặc dù tiếng xấu Trác Công Vinh ngu si đã truyền đi khắp thiên hạ, nhưng chỉ sau đêm nay thôi, sẽ không còn ai nói hắn là tên lỗ mãng thô bạo nữa, mỗi một người đều sẽ biết, Trác lão tam hắn là một anh hùng chân chính!
Anh hùng!
“ Ô hô!"
Đột nhiên, một âm thanh phá vỡ dữ dội vang lên từ bên ngoài!
“ Ầm!"
Một tiếng động lớn!
Thanh kiếm trong tay Trác Công Vinh, cùng với một hòn đá nhỏ, cùng nhau rơi xuống mặt đất...
“ Xem ra ta đã bỏ lỡ rất nhiều màn kịch hay nữa rồi!"
Một người đàn ông xấu xí, dáng người hơi gầy đột nhiên bước ra từ trong bóng tối...
Nửa tiếng trước.
Đây là một hầm đất với độ dài bất tận, bên trong tối đen như mực không thấy điểm cuối...
May mà, địa đạo này rất hẹp, không có bất kì vũ khí hay mai phục nào ở đây cả.
Trác Lỗi đi đằng trước, Như Ý biết hắn không biết võ thuật nên đành theo sát, sợ hắn gặp phải nguy hiểm gì đó.
Đột nhiên...
Một tia sáng xuất hiện ngay trước mắt!
Ánh sáng ngày càng lớn hơn, lớn bằng hình một chiếc chậu rửa.
Đã đến điểm cuối rồi!
Không biết điểm cuối đó có gì nhưng tóm lại bọn họ đã đến nơi rồi!
Trác Lỗi dừng lại rồi quay đầu lại nói nhỏ: “ Nghiêm huynh, đa tạ huynh vì đã liều mạng đi cùng với quân tử đây! Nhưng giao tình giữa quân tử cũng phải có giới hạn, huynh đã đi cùng với ta tới bước này, Trác Lỗi ta nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ công ơn của huynh!"
“ Ngốc!"
“ Tứ ca, huynh đúng là đồ ngốc!"
“ Nếu như là người ngoài, có ai mà rảnh vào sinh ra tử với huynh như vậy chứ? Muội là Như Ý tiểu muội của huynh!"
Dường như Như Ý muốn nói ra thân phận của mình, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ đang là lúc quan trọng, không nên dây thêm rắc rối!
Cuối cùng…
Cô vẫn nuốt những lời này lại!
Cô vươn tay ra, chưởng một chưởng vào lưng Trác Lỗi!
Trác Lỗi như một quả bóng lăn ra khỏi lỗ.
Như Ý lúc này cũng thuận thế nhảy xuống!
Đây là một căn phòng sáng sủa rộng rãi, không hề tối tăm và ẩm ướt như các căn hầm thông thường.
Như Ý bước vào, cô không phát hiện có bất kì mai phục nào cả, cũng không có vũ trang, duy chỉ có một người đàn ông đẹp trai sạch sẽ và ăn mặc lộng lẫy đang đọc sách dưới ánh đèn...
Trác Lỗi thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Căn phòng quả thực không lớn, nhưng nó rất thô sơ, hầu như không có đồ đạc gì cả. Chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, và một vài ngọn đèn nhỏ……
Nơi đây nhìn sao cũng không giống một căn thủy lao giam giữ người a!
Trác Lỗi tò mò nhìn nghiêng ngó dọc, cũng không thấy bất kì cửa sổ hay lối thoát hiểm nào, chứng tỏ chỉ có căn phòng này ở đây mà thôi.
Người đàn ông soái khí ưu nhã, đôi mắt tập trung đọc sách, như thể anh ta không hề biết có sự xuất hiện của Như Ý và Trác Lỗi vậy.
“ Vị huynh đài này.Nơi này rốt cuộc là nơi nào vậy?"
Trác Lỗi hỏi.
Bên kia không trả lời.
Thế là Trác Lỗi đến gần hơn một chút, hắn muốn xem xem đó rốt cuộc là người thật hay tượng sáp...
“ Xin dừng bước!"
Người đàn ông soái khi kia vẫn tập trung đọc sách, nhưng đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói này nghe quen quá!
Như Ý lập tức chấn kinh!
Giọng…giọng nói này!
Chắc chắn cô đã nghe thấy nó ở đâu rồi!
Tuyệt đối không sai!
Đúng vậy.
Cô chắc đã từng nghe thấy giọng nói này!
Cô cẩn thận tìm kiếm từng mảnh vỡ trong ký ức của mình...
Đúng rồi!
Con sâu rượu!
Hắn chính là tên sâu rượu kia!
Đột nhiên Như Ý bất ngờ phát hiện, hắn ta chính là tên sâu rượu đã tặng nhẫn cho cô đêm hôm đó.
Sao hắn ta lại ở đây!
Hơn nữa tại sao hắn lại có bộ dạng này?
Tiểu Nhị trong tiệm đó nói khi tên sâu rượu này đưa cô về, hắn là một công tử cực kỳ sang trọng và đẹp trai...
Hóa ra đó là sự thật!
Nhưng chính xác thì hắn ta muốn làm gì?
Như Ý bình tĩnh, cô đứng yên quan sát để xem tên sâu rượu này rốt cuộc là ai?
Thấy đối phương đã mở miệng nói chuyện, Trác Lỗi nói tiếp: “ Vị huynh đài này! Đây rốt cuộc là nơi nào? Có phải là các đã bắt cóc bằng hữu của ta đi không?"
Sau khi người đàn ông tuấn lãng này nghe thấy mấy lời của Trác Lỗi, sự chú ý của hắn ngay lập tức bị thu hút, hắn đặt cuốn sách trong tay mình xuống, sau đó đưa mắt nhìn thật kỹ Trác Lỗi, rồi lại nhìn qua Như Ý.
“ Bằng hữu của ngươi? Ai bắt cóc? Tại sao ngươi lại đến đây tìm bằng hữu vậy?
Trác Lỗi nói:" Ta có một vị bằng hữu đã bị bắt cóc! Người bắt cóc cô ấy đã để lại cho ta một ghi chú, bảo ta tới đây tìm người!"
“ Tờ giấy đó đâu?"
“ Ở đây!"
“ Đưa cho ta?"
“ Được."
Trác Lỗi lấy mảnh giấy đó ra sau đó cẩn thận đưa cho hắn!
Mỹ nam nhận lấy mảnh giấy, sau đó đưa mắt xem qua chữ viết và tấm bản đồ trên đó, rồi nhàn nhạt mở miệng cười, sau đó trả nó lại cho Trác Lỗi.
Trác Lỗi hỏi: “ Bằng hữu của ta đâu? Có phải ngươi đã bắt bằng hữu của ta đi không?"
Người đàn ông cười nói: “ Ngươi bị lừa rồi!"
Trác Lỗi tò mò hỏi: “Bị lừa? Sao lại bị lừa?"
Người đàn ông nói: “ Ở đây không có người bằng hữu nào mà ngươi đang tìm cả!"
Trác Lỗi nói: “ Nhưng trên mảnh giấy…."
Người đàn ông soái khí ngời ngời nói: “ Nếu ngươi không tin lời tại hạ nói, thì tự mình tìm đi! Ở đây chỉ có một phòng, đây chỉ là một nơi yên tĩnh mà tại hạ dùng để đọc sách, chứ không phải thủy lao gì cả, cũng không phải là nơi giam giữ tù nhân, hơn nữa, kể từ mấy tháng nay ngoại trừ hai người thì không còn ai đến cả!"
Trác Lỗi nói: “ Thật kỳ lạ! Vậy tại sao mảnh giấy này lại kêu bọn ta tới đây tìm người? Không lẽ bản đồ của bọn ta sai rồi?"
Mỹ nam nói: “ Bản đồ không có gì sai. Các người cũng không tìm sai chỗ! Đây đích thực là nơi được vẽ trên bản đồ!"
Trác Lỗi nói: “ Vậy thì tại sao..."
Người đàn ông nhìn bộ dạng khó hiểu của Trác Lỗi liền mỉm cười và nói: “ Nói tóm lại các người bị lừa rồi! Bằng hữu của ngươi, nếu như ta đoán không sai! Bằng hữu của các ngươi đã về nhà rồi! Nếu như bây giờ còn chưa về, thì nhiều nhất là ngay mai sẽ tự mình bình an trở về thôi!"
Trác Lỗi càng nghe càng thấy khó hiểu hơn!
Hắn thật sự rất bối rối!
Cái quái gì đang xảy ra vậy!
Người đàn ông nhìn bộ dạng nghi hoặc của hắn rồi nói: “ Đây là nơi mà các người không nên đến! Ta không biết các người làm sao lẻn vào đây được, nhưng tốt nhất là các người mau đi đi!"
Trác Lỗi nói: “ Nếu không gặp được bằng hữu, bọn ta sẽ không đi!"
Người đàn ông cười: “Bằng hữu của ngươi tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm đâu! mau về đi! Các người chẳng qua chỉ là trúng kế của người khác thôi!"
Trác Lỗi này, lúc nào cũng lo lắng, làm sao còn đủ tỉnh táo để phân tích tình hình kia chứ?
Nhưng Như Ý bình tĩnh hơn hắn rất nhiều, cô tiến lên một bước và nói: “ Vị huynh đài này! Nếu huynh đã nói là bọn ta bị mắc bẫy, không biết huynh có thể nói chi tiết hơn không?"
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được! Các người đến được đây gặp được ta, xem như cũng là duyên phận! Thật ra ta mới chính là chủ lầu thật sự của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu, Yêu nghiệt công tử!"
Như Ý thầm nói: “ Qủa nhiên vẻ ngoài trông thật yêu nghiệt mà!"
Nhưng mà, trước đây rõ ràng cô đã nhìn thấy một Yêu nghiệt công tử khác ở trong sảnh, người đó uy vũ mạnh mẽ như một ngọn núi, thân hình to lớn cũng phải hơn hai mét!
“ Ngươi là Yêu nghiệt công tử? Vậy người bọn ta thấy bên ngoài là ai?"
“ Hắn chẳng qua chỉ là tùy tùng của ta thôi. Tại hạ là Mộ Dung Tinh Thần, hắn chỉ là người giả dạng ta thôi!
Mộ Dung Tinh Thần!
Cái tên nghe còn yêu nghiệt hơn nữa!
Không chỉ Trác Lỗi, mà ngay cả Như Ý cũng có chút khó tin!
Tịch Mịch Yên Vũ Lầu này rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên cong lên, nở một nụ cười ấm áp: “ Hai vị huynh đài không cần nghĩ ngợi nhiều đâu! Mảnh giấy này nếu như tại hại đoán không sai, thì chính là do một trong tứ đại mạc khách của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu, Hồng Chúc cô nương viết nên! Cô ấy vốn không phải một người xấu nên sẽ không gây ra bất lợi gì cho bằng hữu của các người đâu! Mục đích của Hồng Chúc cô nương chỉ đơn giản là muốn hai người tới đây thăm dò tại hạ mà thôi!"
Như Ý nói: “ Thăm dò ngươi? Ngươi không phải là chủ lầu của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu sao? Sao cô ta phải thăm dò ngươi?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: “ Thân phận của tại hạ, ngoại trừ ông chủ Kim và Yêu nghiệt công tử giả ra thì không có ai biết. Toàn bộ người của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu cũng không hề biết, bao gồm cả tứ đại mạc khách!"
Như Ý nói: “ Vậy thì tại sao Hồng Chúc của tứ đại mạc khách lại muốn thăm dò ngươi?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Cũng không có gì kì lạ! Ông chủ Kim thường hay bí mật tới đây gặp ta. Nếu như không phát giác ra được điều này, thì bọn họ làm sao còn tư cách được gọi là Tứ đại mạc khách nữa chứ! Có lẽ họ không biết ta mới thật sự là chủ lâu của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu, là Yêu nghiệt công tử thật sự! Nhưng họ nhất định đã âm thầm theo dõi ông chủ Kim nên mới biết sự tồn tại của căn thủy lao này…."
Như Ý gật đầu và nói: “ Nếu như có ai đó phát hiện ra hành động lạ thường của Ông chủ Kim, lại cộng thêm đám tuần tra dày đặc bên ngoài nữa, e là bất kì ai cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ thôi!"
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Đó là lý do tại sao Hồng Chúc cô nương lại bắt cóc bằng hữu của các người, để dụ các người tới đây thăm dò căn thủy lao này."
Trác Lỗi tò mò hỏi: “ Tại sao lại chọn lừa bọn ta?"
Mộ Dung Tinh Thần khẽ cười: "Điều này...E là vị huynh đài đây nhất định là có thân phận và bối cảnh không bình thường đó? Muốn xuyên qua tầng lớp canh giữ ngoài kia để vào trong đây, thì không phải là chuyện mà người bình thường làm được!"
Trác Lỗi thầm nói: “ Ồ, thì ra là vậy!"
“ Hóa ra thân phận tứ công tử của phủ Trác Vương của ta đã liên lụy tới Tống cô nương!"
“ Bọn họ tưởng ta là người của phủ Trác Vương, nếu bằng hữu của ta bị bắt cóc thì ta nhất định sẽ kêu cao thủ trong phủ đến giúp."
“ Bọn họ muốn lợi dụng cao thủ của phủ Trác Vương, mượn tay bọn họ để giúp bốn người kia thăm dò bí mật của thủy lao!"
Trác Lỗi cuối cùng cũng hiểu!
Mộ Dung Tinh Thần nói: “ Hai vị huynh đài có thể đi được rồi! Tin chắc nếu hai người đã có bản lĩnh vào đây thì tất nhiên cũng sẽ có bản lĩnh ra ngoài thôi! Tại hạ không tiễn nữa! Hai vị mau đi đi!"
Như Ý đột nhiên nói: “ Ngươi có thực sự là chủ của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu không?"
Mộ Dung Tinh Thần cười nhẹ, sắc mặt hắn vô cùng ung dung thanh thản, trên khuôn mặt đẹp trai của hắn luôn luôn nở ra nụ cười ấm áp như mặt trời: “ Tin hay không cũng không thành vấn đề! Dù sao đi nữa, hai người mau đi nhanh đi!"
Như Ý nói: “Bọn ta sẽ đi! Nhưng có một điều cần phải nhắc ngươi."
“ Là chuyện gì?"
“ Đánh rắn động cỏ!"
“Tiêu rồi!"
Nụ cười trên môi Mộ Dung Tinh Thần bất ngờ ngưng đọng lại, sắc mặt hắn đen sầm xuống!
Trác Lỗi tò mò hỏi: “ Nghiêm huynh, rốt cuộc là sao? Cái gì mà đánh rắn động cỏ vậy?"
Như Ý nhẹ nhàng nói: “ E là bây giờ Tịch Mịch Yên Vũ Lầu đã xảy ra biến cố gì rồi!"
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Tối nay, có một cuộc đấu giá một món bảo vật tuyệt thế, nhất định là Tứ đại mạc khách đã nổi lòng tạo phản rồi, cho nên mới để hai người tới đây thăm dò bí mật của thủy lao, bởi vì bọn họ muốn tạo phản, nhưng lại không yên tâm dưới thủy lao này có bí mật gì! Nếu như không nắm chắc phần thắng thì bọn chúng sẽ không đánh rắn động cỏ đâu!"
Như Ý nói: “ Xem ra chủ lầu ngươi có nguy hiểm rồi!"
“ Ngươi…"
Bỗng chốc thần sắc của Mộ Dung Tinh Thần lóe lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt hắn liếc tới chiếc nhẫn trên tay Như Ý….
Tuy Như Ý đã cải trang rồi, nhưng vẫn không lấy nhẫn xuống…
……
Nhưng hắn không sợ!
Trước khi hắn chết, giết thêm được kẻ nào thì hay kẻ đó!
Hắn đã giết ít nhất hai mươi tên tử sĩ áo đen, hôm nay quả thật hắn đã lời rất nhiều rồi!
Nhưng hắn không cam tâm chết trong tay lũ chuột này!
Cho dù có chết!
Cũng phải chết dưới tay mình!
Đã là anh hùng, phải thật bi tráng!
Mặc dù tiếng xấu Trác Công Vinh ngu si đã truyền đi khắp thiên hạ, nhưng chỉ sau đêm nay thôi, sẽ không còn ai nói hắn là tên lỗ mãng thô bạo nữa, mỗi một người đều sẽ biết, Trác lão tam hắn là một anh hùng chân chính!
Anh hùng!
“ Ô hô!"
Đột nhiên, một âm thanh phá vỡ dữ dội vang lên từ bên ngoài!
“ Ầm!"
Một tiếng động lớn!
Thanh kiếm trong tay Trác Công Vinh, cùng với một hòn đá nhỏ, cùng nhau rơi xuống mặt đất...
“ Xem ra ta đã bỏ lỡ rất nhiều màn kịch hay nữa rồi!"
Một người đàn ông xấu xí, dáng người hơi gầy đột nhiên bước ra từ trong bóng tối...
Nửa tiếng trước.
Đây là một hầm đất với độ dài bất tận, bên trong tối đen như mực không thấy điểm cuối...
May mà, địa đạo này rất hẹp, không có bất kì vũ khí hay mai phục nào ở đây cả.
Trác Lỗi đi đằng trước, Như Ý biết hắn không biết võ thuật nên đành theo sát, sợ hắn gặp phải nguy hiểm gì đó.
Đột nhiên...
Một tia sáng xuất hiện ngay trước mắt!
Ánh sáng ngày càng lớn hơn, lớn bằng hình một chiếc chậu rửa.
Đã đến điểm cuối rồi!
Không biết điểm cuối đó có gì nhưng tóm lại bọn họ đã đến nơi rồi!
Trác Lỗi dừng lại rồi quay đầu lại nói nhỏ: “ Nghiêm huynh, đa tạ huynh vì đã liều mạng đi cùng với quân tử đây! Nhưng giao tình giữa quân tử cũng phải có giới hạn, huynh đã đi cùng với ta tới bước này, Trác Lỗi ta nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ công ơn của huynh!"
“ Ngốc!"
“ Tứ ca, huynh đúng là đồ ngốc!"
“ Nếu như là người ngoài, có ai mà rảnh vào sinh ra tử với huynh như vậy chứ? Muội là Như Ý tiểu muội của huynh!"
Dường như Như Ý muốn nói ra thân phận của mình, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ đang là lúc quan trọng, không nên dây thêm rắc rối!
Cuối cùng…
Cô vẫn nuốt những lời này lại!
Cô vươn tay ra, chưởng một chưởng vào lưng Trác Lỗi!
Trác Lỗi như một quả bóng lăn ra khỏi lỗ.
Như Ý lúc này cũng thuận thế nhảy xuống!
Đây là một căn phòng sáng sủa rộng rãi, không hề tối tăm và ẩm ướt như các căn hầm thông thường.
Như Ý bước vào, cô không phát hiện có bất kì mai phục nào cả, cũng không có vũ trang, duy chỉ có một người đàn ông đẹp trai sạch sẽ và ăn mặc lộng lẫy đang đọc sách dưới ánh đèn...
Trác Lỗi thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Căn phòng quả thực không lớn, nhưng nó rất thô sơ, hầu như không có đồ đạc gì cả. Chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, và một vài ngọn đèn nhỏ……
Nơi đây nhìn sao cũng không giống một căn thủy lao giam giữ người a!
Trác Lỗi tò mò nhìn nghiêng ngó dọc, cũng không thấy bất kì cửa sổ hay lối thoát hiểm nào, chứng tỏ chỉ có căn phòng này ở đây mà thôi.
Người đàn ông soái khí ưu nhã, đôi mắt tập trung đọc sách, như thể anh ta không hề biết có sự xuất hiện của Như Ý và Trác Lỗi vậy.
“ Vị huynh đài này.Nơi này rốt cuộc là nơi nào vậy?"
Trác Lỗi hỏi.
Bên kia không trả lời.
Thế là Trác Lỗi đến gần hơn một chút, hắn muốn xem xem đó rốt cuộc là người thật hay tượng sáp...
“ Xin dừng bước!"
Người đàn ông soái khi kia vẫn tập trung đọc sách, nhưng đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói này nghe quen quá!
Như Ý lập tức chấn kinh!
Giọng…giọng nói này!
Chắc chắn cô đã nghe thấy nó ở đâu rồi!
Tuyệt đối không sai!
Đúng vậy.
Cô chắc đã từng nghe thấy giọng nói này!
Cô cẩn thận tìm kiếm từng mảnh vỡ trong ký ức của mình...
Đúng rồi!
Con sâu rượu!
Hắn chính là tên sâu rượu kia!
Đột nhiên Như Ý bất ngờ phát hiện, hắn ta chính là tên sâu rượu đã tặng nhẫn cho cô đêm hôm đó.
Sao hắn ta lại ở đây!
Hơn nữa tại sao hắn lại có bộ dạng này?
Tiểu Nhị trong tiệm đó nói khi tên sâu rượu này đưa cô về, hắn là một công tử cực kỳ sang trọng và đẹp trai...
Hóa ra đó là sự thật!
Nhưng chính xác thì hắn ta muốn làm gì?
Như Ý bình tĩnh, cô đứng yên quan sát để xem tên sâu rượu này rốt cuộc là ai?
Thấy đối phương đã mở miệng nói chuyện, Trác Lỗi nói tiếp: “ Vị huynh đài này! Đây rốt cuộc là nơi nào? Có phải là các đã bắt cóc bằng hữu của ta đi không?"
Sau khi người đàn ông tuấn lãng này nghe thấy mấy lời của Trác Lỗi, sự chú ý của hắn ngay lập tức bị thu hút, hắn đặt cuốn sách trong tay mình xuống, sau đó đưa mắt nhìn thật kỹ Trác Lỗi, rồi lại nhìn qua Như Ý.
“ Bằng hữu của ngươi? Ai bắt cóc? Tại sao ngươi lại đến đây tìm bằng hữu vậy?
Trác Lỗi nói:" Ta có một vị bằng hữu đã bị bắt cóc! Người bắt cóc cô ấy đã để lại cho ta một ghi chú, bảo ta tới đây tìm người!"
“ Tờ giấy đó đâu?"
“ Ở đây!"
“ Đưa cho ta?"
“ Được."
Trác Lỗi lấy mảnh giấy đó ra sau đó cẩn thận đưa cho hắn!
Mỹ nam nhận lấy mảnh giấy, sau đó đưa mắt xem qua chữ viết và tấm bản đồ trên đó, rồi nhàn nhạt mở miệng cười, sau đó trả nó lại cho Trác Lỗi.
Trác Lỗi hỏi: “ Bằng hữu của ta đâu? Có phải ngươi đã bắt bằng hữu của ta đi không?"
Người đàn ông cười nói: “ Ngươi bị lừa rồi!"
Trác Lỗi tò mò hỏi: “Bị lừa? Sao lại bị lừa?"
Người đàn ông nói: “ Ở đây không có người bằng hữu nào mà ngươi đang tìm cả!"
Trác Lỗi nói: “ Nhưng trên mảnh giấy…."
Người đàn ông soái khí ngời ngời nói: “ Nếu ngươi không tin lời tại hạ nói, thì tự mình tìm đi! Ở đây chỉ có một phòng, đây chỉ là một nơi yên tĩnh mà tại hạ dùng để đọc sách, chứ không phải thủy lao gì cả, cũng không phải là nơi giam giữ tù nhân, hơn nữa, kể từ mấy tháng nay ngoại trừ hai người thì không còn ai đến cả!"
Trác Lỗi nói: “ Thật kỳ lạ! Vậy tại sao mảnh giấy này lại kêu bọn ta tới đây tìm người? Không lẽ bản đồ của bọn ta sai rồi?"
Mỹ nam nói: “ Bản đồ không có gì sai. Các người cũng không tìm sai chỗ! Đây đích thực là nơi được vẽ trên bản đồ!"
Trác Lỗi nói: “ Vậy thì tại sao..."
Người đàn ông nhìn bộ dạng khó hiểu của Trác Lỗi liền mỉm cười và nói: “ Nói tóm lại các người bị lừa rồi! Bằng hữu của ngươi, nếu như ta đoán không sai! Bằng hữu của các ngươi đã về nhà rồi! Nếu như bây giờ còn chưa về, thì nhiều nhất là ngay mai sẽ tự mình bình an trở về thôi!"
Trác Lỗi càng nghe càng thấy khó hiểu hơn!
Hắn thật sự rất bối rối!
Cái quái gì đang xảy ra vậy!
Người đàn ông nhìn bộ dạng nghi hoặc của hắn rồi nói: “ Đây là nơi mà các người không nên đến! Ta không biết các người làm sao lẻn vào đây được, nhưng tốt nhất là các người mau đi đi!"
Trác Lỗi nói: “ Nếu không gặp được bằng hữu, bọn ta sẽ không đi!"
Người đàn ông cười: “Bằng hữu của ngươi tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm đâu! mau về đi! Các người chẳng qua chỉ là trúng kế của người khác thôi!"
Trác Lỗi này, lúc nào cũng lo lắng, làm sao còn đủ tỉnh táo để phân tích tình hình kia chứ?
Nhưng Như Ý bình tĩnh hơn hắn rất nhiều, cô tiến lên một bước và nói: “ Vị huynh đài này! Nếu huynh đã nói là bọn ta bị mắc bẫy, không biết huynh có thể nói chi tiết hơn không?"
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được! Các người đến được đây gặp được ta, xem như cũng là duyên phận! Thật ra ta mới chính là chủ lầu thật sự của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu, Yêu nghiệt công tử!"
Như Ý thầm nói: “ Qủa nhiên vẻ ngoài trông thật yêu nghiệt mà!"
Nhưng mà, trước đây rõ ràng cô đã nhìn thấy một Yêu nghiệt công tử khác ở trong sảnh, người đó uy vũ mạnh mẽ như một ngọn núi, thân hình to lớn cũng phải hơn hai mét!
“ Ngươi là Yêu nghiệt công tử? Vậy người bọn ta thấy bên ngoài là ai?"
“ Hắn chẳng qua chỉ là tùy tùng của ta thôi. Tại hạ là Mộ Dung Tinh Thần, hắn chỉ là người giả dạng ta thôi!
Mộ Dung Tinh Thần!
Cái tên nghe còn yêu nghiệt hơn nữa!
Không chỉ Trác Lỗi, mà ngay cả Như Ý cũng có chút khó tin!
Tịch Mịch Yên Vũ Lầu này rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên cong lên, nở một nụ cười ấm áp: “ Hai vị huynh đài không cần nghĩ ngợi nhiều đâu! Mảnh giấy này nếu như tại hại đoán không sai, thì chính là do một trong tứ đại mạc khách của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu, Hồng Chúc cô nương viết nên! Cô ấy vốn không phải một người xấu nên sẽ không gây ra bất lợi gì cho bằng hữu của các người đâu! Mục đích của Hồng Chúc cô nương chỉ đơn giản là muốn hai người tới đây thăm dò tại hạ mà thôi!"
Như Ý nói: “ Thăm dò ngươi? Ngươi không phải là chủ lầu của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu sao? Sao cô ta phải thăm dò ngươi?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: “ Thân phận của tại hạ, ngoại trừ ông chủ Kim và Yêu nghiệt công tử giả ra thì không có ai biết. Toàn bộ người của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu cũng không hề biết, bao gồm cả tứ đại mạc khách!"
Như Ý nói: “ Vậy thì tại sao Hồng Chúc của tứ đại mạc khách lại muốn thăm dò ngươi?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Cũng không có gì kì lạ! Ông chủ Kim thường hay bí mật tới đây gặp ta. Nếu như không phát giác ra được điều này, thì bọn họ làm sao còn tư cách được gọi là Tứ đại mạc khách nữa chứ! Có lẽ họ không biết ta mới thật sự là chủ lâu của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu, là Yêu nghiệt công tử thật sự! Nhưng họ nhất định đã âm thầm theo dõi ông chủ Kim nên mới biết sự tồn tại của căn thủy lao này…."
Như Ý gật đầu và nói: “ Nếu như có ai đó phát hiện ra hành động lạ thường của Ông chủ Kim, lại cộng thêm đám tuần tra dày đặc bên ngoài nữa, e là bất kì ai cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ thôi!"
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Đó là lý do tại sao Hồng Chúc cô nương lại bắt cóc bằng hữu của các người, để dụ các người tới đây thăm dò căn thủy lao này."
Trác Lỗi tò mò hỏi: “ Tại sao lại chọn lừa bọn ta?"
Mộ Dung Tinh Thần khẽ cười: "Điều này...E là vị huynh đài đây nhất định là có thân phận và bối cảnh không bình thường đó? Muốn xuyên qua tầng lớp canh giữ ngoài kia để vào trong đây, thì không phải là chuyện mà người bình thường làm được!"
Trác Lỗi thầm nói: “ Ồ, thì ra là vậy!"
“ Hóa ra thân phận tứ công tử của phủ Trác Vương của ta đã liên lụy tới Tống cô nương!"
“ Bọn họ tưởng ta là người của phủ Trác Vương, nếu bằng hữu của ta bị bắt cóc thì ta nhất định sẽ kêu cao thủ trong phủ đến giúp."
“ Bọn họ muốn lợi dụng cao thủ của phủ Trác Vương, mượn tay bọn họ để giúp bốn người kia thăm dò bí mật của thủy lao!"
Trác Lỗi cuối cùng cũng hiểu!
Mộ Dung Tinh Thần nói: “ Hai vị huynh đài có thể đi được rồi! Tin chắc nếu hai người đã có bản lĩnh vào đây thì tất nhiên cũng sẽ có bản lĩnh ra ngoài thôi! Tại hạ không tiễn nữa! Hai vị mau đi đi!"
Như Ý đột nhiên nói: “ Ngươi có thực sự là chủ của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu không?"
Mộ Dung Tinh Thần cười nhẹ, sắc mặt hắn vô cùng ung dung thanh thản, trên khuôn mặt đẹp trai của hắn luôn luôn nở ra nụ cười ấm áp như mặt trời: “ Tin hay không cũng không thành vấn đề! Dù sao đi nữa, hai người mau đi nhanh đi!"
Như Ý nói: “Bọn ta sẽ đi! Nhưng có một điều cần phải nhắc ngươi."
“ Là chuyện gì?"
“ Đánh rắn động cỏ!"
“Tiêu rồi!"
Nụ cười trên môi Mộ Dung Tinh Thần bất ngờ ngưng đọng lại, sắc mặt hắn đen sầm xuống!
Trác Lỗi tò mò hỏi: “ Nghiêm huynh, rốt cuộc là sao? Cái gì mà đánh rắn động cỏ vậy?"
Như Ý nhẹ nhàng nói: “ E là bây giờ Tịch Mịch Yên Vũ Lầu đã xảy ra biến cố gì rồi!"
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Tối nay, có một cuộc đấu giá một món bảo vật tuyệt thế, nhất định là Tứ đại mạc khách đã nổi lòng tạo phản rồi, cho nên mới để hai người tới đây thăm dò bí mật của thủy lao, bởi vì bọn họ muốn tạo phản, nhưng lại không yên tâm dưới thủy lao này có bí mật gì! Nếu như không nắm chắc phần thắng thì bọn chúng sẽ không đánh rắn động cỏ đâu!"
Như Ý nói: “ Xem ra chủ lầu ngươi có nguy hiểm rồi!"
“ Ngươi…"
Bỗng chốc thần sắc của Mộ Dung Tinh Thần lóe lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt hắn liếc tới chiếc nhẫn trên tay Như Ý….
Tuy Như Ý đã cải trang rồi, nhưng vẫn không lấy nhẫn xuống…
……
Tác giả :
Cá Nhỏ