Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá
Chương 67: Lạc lăng yêu quý rất thảm thương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Thần Hi cũng thật quá đáng, lại có thể để mặc cho Hạ Vân Cẩm đối xử với con trai mình như vậy, cha mẹ như thế thật sự không hợp cách.
Vẻ mặt La Tiểu Bảo khó xử, nói: “Nhưng mà..
nhưng mà dì Hạ đã bảo không để Lăng Lăng đến nhà chúng ta chơi, dì Hạ đáng ghét đó không thích mẹ, nên cũng không ưa con luôn, con với Lăng Lăng toàn lén lút qua lại với nhau." Giọng điệu của cậu bé như đang nói về đối trai gái yêu đương vụng trộm vậy, mà có chính là nguyên nhân chủ yếu khiến chuyện tình của hai cậu bé gặp trở ngại", Thiến Nhã nghe đến nỗi2tràn đầy mồ hôi.
“Vậy hả, xem ra ma mi hại hai đứa thê thảm rồi, xin lỗi nhé, bé cưng." Không ngờ Hạ Vân Cẩm nhằm vào cô còn chưa đủ, còn muốn vạ đến cá dưới ao"
(*) Vẻ đến cá dưới ao: Câu đầy đủ là “cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao", do tích của thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước
Nhưng La Thiên Nhã, trước đây đúng thật là mày đã rung động với Lạc Thần Hi, Hạ Vân Cẩm gây trở ngại như thể cho mày, đối xử như thế với mày, có phải cũng vì mày gieo gió gặp bão không? Hu hu,8thật sự không phải cô cố ý đâu..
Tất cả những việc này..
tất cả những việc này đều là hồ đồ nên thành ra như thế..
Cô sẽ cố gắng, cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, trên thực tế, kể từ sau sự việc hôm đó, cô đã dứt hết tình cảm với anh ta rồi
Chỉ là cô thấy tội nghiệp cho hai bé cưng này
“Được, ma mi sẽ mua thêm một bộ quần áo tặng cho Lạc Lăng, xem như quà năm mới, con giúp mẹ chuyển cho nó nhé." Nếu Hạ Vân Cẩm đã không cho Lạc Lăng dính líu gì đến cô, thế thì cô tôn trọng mong muốn của cô ta vậy, để tránh khi cô9ta biết chuyện, lại muốn giày vò Lạc Lăng
“Cảm ơn ma mi, người ta và Lạc Lăng yêu ma mi Thiên Nhã nhất luôn." La Tiểu Bảo hôn Thiên Nhã một cái, vui vẻ nói
Yeah yeah, xem ra cậu đã nghĩ ra một kế hoạch hay để cả nhà có thể cùng nhau đón Tết rồi, cậu và Lạc Lăng đều rất rất mong chờ.
Mua quần áo cho hai bé cưng xong, Thiên Nhã dừng lại ngoài cửa hàng thời trang nữ, ánh mắt của cô đặt trên chiếc áo khoác thời thượng kiểu mới bên trong cửa kính, rồi thoáng nhìn bảng hiệu của cửa hàng
Thôi được, cô không mua nổi, vẫn là đi tiếp vậy.
“Ma mi Thiên Nhã, mẹ2có thích không? Thích thì vào trong thử đi ạ." La Tiểu Bảo đọc được suy nghĩ của Thiên Nhã, chớp mắt nói với Thiên Nhã.
Thiên Nhã nhìn thoáng chiếc áo khoác kia lần nữa, đáp: “Vẫn là không cần đầu, ma mi cũng không thích lắm." “Nhưng mà người ta cảm thấy chiếc áo ấy rất hợp với mẹ đó, vào trong đi ma mi Thiên Nhã, nhanh lên, vào trong nào."
Không chịu nổi sự ép buộc và nhõng nhẽo của con trai, Thiên Nhã chỉ đành theo cậu vào trong
“Làm ơn lấy chiếc áo kia qua đây giúp cháu ạ." La Tiểu Bảo mang điệu bộ “dày dặn kinh nghiệm", chỉ vào chiếc áo khoác kia nói với nhân2viên bán hàng
Thiên Nhã mỉm cười nhận lấy áo khoác màu kaki đẹp đẽ từ tay nhân viên bán hàng, mặc thử, bỗng chốc làm mắt người nhìn chợt sáng lên, “Ma mi Thiên Nhã xinh quá đi, mê hoặc chết người rồi." La Tiểu Bảo khen ngợi với biểu cảm khoa trương, ma mi vốn là “giá quần áo" mà, nên mặc gì đều đặc biệt lôi cuốn, nếu không thì sao hai người đàn ông ưu tú như cha và chủ Tử Thích đểu say mê ma mi chứ.
Thiên Nhã nhìn giá tiền trên áo, thầm mắng trong lòng: Không phải chỉ một chiếc áo thôi sao? Có cần bán với giá này không? Cô cởi áo xuống đưa cho nhân viên bán hàng: “Cô để lên đi, tôi không mua." Tiền của cô còn phải dùng làm tiền tiết kiệm cho La Tiểu Bảo lớn lên, nên thật sự không thể thao phí như vậy được
“Ôi, bảo sao tôi thấy quen mắt thế này, thì ra là cổ." Hạ Vân Cẩm mặc một chiếc áo khoác lông thú nổi tiếng và quý giá, trang điểm thời thượng xinh tươi từ ngoài cửa đi vào
Các nhân viên bán hàng vốn mang thái độ lạnh nhạt, nhìn thấy cô ta đều cung kính gọi: “Bà Lạc." Hạ Vân Cẩm đến đứng cạnh Thiên Nhã, vẻ mặt đắc ý, nói với cô một cách khinh thường: “Hả, tôi không đi nhầm nơi chứ? Đây là nơi mà cô nên đến ư? Có biết chiếc áo trên tay cô là ai thiết kế không? Mẫu thiết kế mới nhất của bậc thầy Coco nổi tiếng đấy, không biết sao? Chắc còn chưa nghe qua nữa là? Hừ, bộ dạng nghèo kiết xác mà còn học đòi người khác đến mua quần áo hàng hiệu ư? Thật là nực cười chết mất thôi." Cô ta nói xong, hung hăng càn quấy giật lấy áo khoác trong tay cô: “Phiền đóng gọi lại cho tôi." Nhân viên bán hàng kính cẩn lễ phép nhận lấy liền muốn đóng gói cho cô ta
Thiên Nhã biết cô ta cố tình đối địch với mình, lười quan tâm cô ta, kéo La Tiểu Bảo nói: “Bé cưng, chúng ta đi thôi." “Cố, khoan đã." La Tiểu Bảo chỉ vào nhân viên bán hàng đó, ra lệnh, vẻ mặt không vui.
Nhân viên bán hàng dừng bước
La Tiểu Bảo khoanh tay, nói: “Áo này chúng tôi mua trước rồi, nếu có dám bán cho cô ta, tôi sẽ khiến cô chuốc lấy hậu quả." Hừ hừ, lại dám bắt nạt Thiên Nhã như thế, còn dám ở trước mặt cậu
Hôm nay cậu nhất định phải tranh đấu đến cùng với cô ta mới được, nếu không cậu sẽ có lỗi với bản thân, có lỗi với Lạc Lăng, có lỗi với cha (ơ, việc này hình như không liên quan đến cha cho lắm), càng có lỗi với Thiên Nhã!
Hạ Vân Cẩm chế nhạo: “Ha ha, thằng quỷ nhỏ này lớn giọng nhỉ, tao trái lại muốn xem thử, mày có bản lĩnh gì có thể khiến người khác chuốc lấy hậu quả" La Tiểu Bảo lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi, nghiêm giọng quở trách đối phương vài câu liền cúp máy
Điện thoại của cửa hàng ngay lập tức reo lên, sau khi nhân viên bán hàng nghe máy xong, vội vàng chạy qua đó, nói một cách vô cùng áy náy: “Xin lỗi bạn nhỏ này và cô đây, chúng tôi sẽ đóng gói áo khoác cho cậu." Hạ Vân Cảm thấy thấy nhân viên bán hàng thay đổi thái độ, ngay lập tức nổi cáu: “Cô dám! Cô quên tôi là ai rồi à?" Cô ta cắn răng, mặt mày u ám uy hiếp nhân viên bán hàng
Vẻ mặt nhân viên bán hàng khó xử, chẳng khác nào đang đứng giữa sói và hổ
Thiên Nhã nhỏ giọng nói với La Tiểu Bảo: “Bé cưng à, chúng ta không mua nữa có được không? Chúng ta đi thôi."
Hạ Vân Cẩm cười lạnh: “Hừ, hai người trái lại đừng đi, tôi thật sự muốn xem thử thằng nhóc này lấy đâu ra tiền để thanh toán!" Cô ta nói với vẻ mặt đắc ý vênh váo.
Vẻ mặt La Tiểu Bảo không cho là đúng, ở trước mặt những người lớn lấy ra một tấm thẻ màu vàng từ trong cặp sách nhỏ sau lưng, đây là thẻ tín dụng VIP cấp bậc cao nhất của một ngân hàng nào đó, người bình thường đều không có được
“Lấy chiếc này, chiếc kia, và cả những chiếc đó, đóng gói hết cho tôi." La Tiểu Bảo nói một cách vô cùng hào phóng.
Hạ Vân Cẩm, các nhân viên bán hàng, bao gồm Thiên Nhã ở trong đều trố mắt không nói nên lời, nhìn La Tiểu Bảo quẹt hết mấy chục vạn mà không chớp mắt lấy một cái, đang chỉ huy nhân viên bán hàng gần như đóng gói hết quần áo kiểu mới
Thiên Nhã đỡ trán, trời ơi, La Tiểu Bảo rốt cuộc lấy đâu ra thẻ VIP, mà lại có thể..
lại có thể mua quần áo hết mấy chục vạn..
Hạ Vân Cẩm túc đến mức sắc mặt một đợt xanh một đợt trắng, thấy hai mẹ con Thiên Nhã chơi trội hơn mình, cô ta nghiến răng nghiến lợi giậm chân, bỏ đi trong căm phẫn
Về đến nhà, trước đống quần áo thương hiệu nổi tiếng có giá trên trời mới mua về này, mặt Thiên Nhã đầy vạch đen
“La Tiểu Bảo, có phải con nên khai báo rõ ràng với mẹ một chút, nguồn gốc của số tiền này không?" Cô khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu gặng hỏi con trai
La Tiểu Bảo đang xem ti vi, thoáng nhìn đống quần áo trên sàn: “Ma mi không thích hả? Có thể tặng cho ma mi Hoa Kỳ đó."
“La Tiểu Bảo." Thiên Nhã không có ý định để bé cưng giả ngốc.
“Được rồi được rồi, người ta thành thật khai báo, không phải thi thoảng người ta hay chơi cổ phiếu sao, thời gian trước con kiếm được một khoản lợi nhuận lớn, nên..
nên chút phí này, người ta vẫn trả nổi." La Tiểu Bảo “thành thật" nói, tạm thời cậu vẫn không định để Thiên Nhã biết mình đã là ông chủ đứng sau một công ty bất động sản.
Về mặt Thiên Nhã kinh ngạc: “La Tiểu Bảo, rốt cuộc con đã thắng được bao nhiêu vậy?" Tuy cô biết trước nay nhóc con rất có đầu óc kinh doanh, cũng rất thông minh, nhưng thật sự không biết nó xuất chúng thế này, nhỏ tuổi mà đã học người khác chơi cổ phiếu, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiến như vậy
“Hi hi, chuyện này người ta xin giữ bí mật đã, độc lập tài chính á ma mi, mẹ nên dân chủ một chút." La Tiểu Bảo nói lấp lửng
La Tiểu Bảo nhìn cậu con trai ngày càng tinh ranh, bất lực để trán, sao bé cưng yêu dấu của cô, ngày càng có bóng dáng của cha nó là Lạc Thần Hi rồi? Lại có thể trở nên giảo hoạt và thần bí như thế, cô thật sự cảm thấy bản thân sắp không quản nổi nó nữa.
“Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi!" Trong biệt thự nhà họ Lạc, Hạ Vân Cẩm ngồi lên sofa, vẫn còn tức giận vì chuyện ở trung tâm thương mại lúc nãy
Lạc Lăng vừa về nhà, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hạ Vân Cẩm, che miệng cười trộm
Khi nãy La Tiểu Bảo đã kể ngay chuyện đại chiến với Hạ Vân Cẩm tại trung tâm thương mại với cậu rồi, cậu đang vui thẩm đây
“Lạc Lăng, con qua đây cho mẹ." Hạ Vân Cẩm giận dỗi khoanh tay, nhìn thấy gương mặt nhỏ giống y như đúc với La Tiểu Bảo này thì càng tức hơn
Lạc Lăng dừng lại, sau đó mặt không cảm xúc đi đến trước mặt cô ta, trơ mặt nhìn
Hạ Vân Cẩm quan sát Lạc Lăng, bỗng thấy hứng thú với một thắc mắc trong đầu, hỏi cậu: “Lăng Lăng, con thấy, nếu như ma mi bị người khác ăn hiếp, con sẽ trút giận cho ma mi chứ?" Cô ta chính là nhìn không thuận mắt La Thiên Nhã có một đứa con trai thông minh ranh mãnh như thế
Lạc Lăng vẫn trơ mặt ra, nhìn chằm chằm cô ta, điệu bộ cực kỳ đáng yêu, nhưng lại không phải điều mà Hạ Vân Cẩm mong muốn
“Cút cút cút! Thằng nhóc ngu ngốc này, sớm đã biết không thể trông chờ gì ở mày." Hạ Vân Cẩm buồn bực xua tay đuổi cậu đi
Lạc Lăng quay người đi, trên mặt lập tức nở một nụ cười gian xảo
Nếu ma mi của tôi bị người khác ăn hiếp, tôi nhất định sẽ giúp ma mi trút giận
Tiếc rằng ma mi của tôi không phải cô, mà là Thiên Nhã, và đối tượng mà tôi muốn trút giận chính là cô đẩy, Hạ Vân Cẩm.
Hạ Vân Cẩm nhìn bóng lưng bé nhỏ của Lạc Lăng, trong đầu hiện lên gương mặt vô tội làm cho cô ta ghét đến cùng cực của La Thiên Nhã
Cô ta nhếch môi, cười lạnh một cái, lẩm bẩm: “La Thiên Nhã, cô đừng đắc ý, rất nhanh thôi, tôi sẽ khiến cô thê thảm đến mức hận không thể đập đầu vào tường chết quách cho xong!"
Hôm nay, Thiên Nhã mang trà và điểm tâm chiều của Lạc Thần Hi, vội vàng đi vào cao ốc Lạc Thần bấm thang máy
Khẩu vị của tên này cũng quá kén rồi, hôm nay đột nhiên nổi hứng, nhất định phải ăn điểm tâm do chính tay bậc thầy nấu nướng người Pháp của khách sạn Lạc Thần làm, trùng hợp hôm nay đầu bếp ấy xin nghỉ phép, hại cô ngồi đợi ở nhà hàng một lúc lâu, đầu bếp ấy mới vội vã quay về đặc biệt làm cho anh.
Hạ Vân Cẩm cầm cái túi mới mua của thương hiệu nổi tiếng giá trên trời, bước trên bục chữ T vô cùng hãnh diện đi vào cao ốc Lạc Thần
Từ xa nhìn thấy bóng lưng của Thiên Nhã, cô ta cong môi nở một nụ cười xảo quyệt, La Thiên Nhã, tiếp theo đây cho cô dễ chịu.
Cô ta đang đắc ý thì nào ngờ phía sau có một người phụ nữ chanh chua tóc tai bù xù đột nhiên xông đến: “Thứ phụ nữ hèn hạ này! Hôm nay tao nhất định phải giáo huẩn mày một trận!" Hạ Vân Cẩm quay mặt lại, người phụ nữ đó mở nắp cà phê ra, cà phê trong cốc cứ thế đáp thẳng lên gương mặt trang điểm đẹp đẽ của Hạ Vân Cẩm
Cô ta nhắm mắt, sau đó lại phẫn nộ mở ra
Trước cảnh tượng ồn ào đột ngột này, nhân viên, vệ sĩ, lễ tân, vv của công ty đang ở gần đó đều chạy đến
Người phụ nữ đó nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi của Hạ Vân Cẩm mắng: “Thứ phụ nữ để tiện! Mày dụ dỗ chồng tao! Mày không được chết yên ổn!" Hạ Vân Cẩm lau cà phê trên mặt, bật ra vài từ thông qua kẽ răng: “Cô điên rồi à? Cô bảo ai dụ dỗ chồng cô?" Tình huống gì thế này? Rõ ràng người sắp bị gây phiền phức là La Thiên Nhã.
Lạc Thần Hi cũng thật quá đáng, lại có thể để mặc cho Hạ Vân Cẩm đối xử với con trai mình như vậy, cha mẹ như thế thật sự không hợp cách.
Vẻ mặt La Tiểu Bảo khó xử, nói: “Nhưng mà..
nhưng mà dì Hạ đã bảo không để Lăng Lăng đến nhà chúng ta chơi, dì Hạ đáng ghét đó không thích mẹ, nên cũng không ưa con luôn, con với Lăng Lăng toàn lén lút qua lại với nhau." Giọng điệu của cậu bé như đang nói về đối trai gái yêu đương vụng trộm vậy, mà có chính là nguyên nhân chủ yếu khiến chuyện tình của hai cậu bé gặp trở ngại", Thiến Nhã nghe đến nỗi2tràn đầy mồ hôi.
“Vậy hả, xem ra ma mi hại hai đứa thê thảm rồi, xin lỗi nhé, bé cưng." Không ngờ Hạ Vân Cẩm nhằm vào cô còn chưa đủ, còn muốn vạ đến cá dưới ao"
(*) Vẻ đến cá dưới ao: Câu đầy đủ là “cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao", do tích của thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước
Nhưng La Thiên Nhã, trước đây đúng thật là mày đã rung động với Lạc Thần Hi, Hạ Vân Cẩm gây trở ngại như thể cho mày, đối xử như thế với mày, có phải cũng vì mày gieo gió gặp bão không? Hu hu,8thật sự không phải cô cố ý đâu..
Tất cả những việc này..
tất cả những việc này đều là hồ đồ nên thành ra như thế..
Cô sẽ cố gắng, cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, trên thực tế, kể từ sau sự việc hôm đó, cô đã dứt hết tình cảm với anh ta rồi
Chỉ là cô thấy tội nghiệp cho hai bé cưng này
“Được, ma mi sẽ mua thêm một bộ quần áo tặng cho Lạc Lăng, xem như quà năm mới, con giúp mẹ chuyển cho nó nhé." Nếu Hạ Vân Cẩm đã không cho Lạc Lăng dính líu gì đến cô, thế thì cô tôn trọng mong muốn của cô ta vậy, để tránh khi cô9ta biết chuyện, lại muốn giày vò Lạc Lăng
“Cảm ơn ma mi, người ta và Lạc Lăng yêu ma mi Thiên Nhã nhất luôn." La Tiểu Bảo hôn Thiên Nhã một cái, vui vẻ nói
Yeah yeah, xem ra cậu đã nghĩ ra một kế hoạch hay để cả nhà có thể cùng nhau đón Tết rồi, cậu và Lạc Lăng đều rất rất mong chờ.
Mua quần áo cho hai bé cưng xong, Thiên Nhã dừng lại ngoài cửa hàng thời trang nữ, ánh mắt của cô đặt trên chiếc áo khoác thời thượng kiểu mới bên trong cửa kính, rồi thoáng nhìn bảng hiệu của cửa hàng
Thôi được, cô không mua nổi, vẫn là đi tiếp vậy.
“Ma mi Thiên Nhã, mẹ2có thích không? Thích thì vào trong thử đi ạ." La Tiểu Bảo đọc được suy nghĩ của Thiên Nhã, chớp mắt nói với Thiên Nhã.
Thiên Nhã nhìn thoáng chiếc áo khoác kia lần nữa, đáp: “Vẫn là không cần đầu, ma mi cũng không thích lắm." “Nhưng mà người ta cảm thấy chiếc áo ấy rất hợp với mẹ đó, vào trong đi ma mi Thiên Nhã, nhanh lên, vào trong nào."
Không chịu nổi sự ép buộc và nhõng nhẽo của con trai, Thiên Nhã chỉ đành theo cậu vào trong
“Làm ơn lấy chiếc áo kia qua đây giúp cháu ạ." La Tiểu Bảo mang điệu bộ “dày dặn kinh nghiệm", chỉ vào chiếc áo khoác kia nói với nhân2viên bán hàng
Thiên Nhã mỉm cười nhận lấy áo khoác màu kaki đẹp đẽ từ tay nhân viên bán hàng, mặc thử, bỗng chốc làm mắt người nhìn chợt sáng lên, “Ma mi Thiên Nhã xinh quá đi, mê hoặc chết người rồi." La Tiểu Bảo khen ngợi với biểu cảm khoa trương, ma mi vốn là “giá quần áo" mà, nên mặc gì đều đặc biệt lôi cuốn, nếu không thì sao hai người đàn ông ưu tú như cha và chủ Tử Thích đểu say mê ma mi chứ.
Thiên Nhã nhìn giá tiền trên áo, thầm mắng trong lòng: Không phải chỉ một chiếc áo thôi sao? Có cần bán với giá này không? Cô cởi áo xuống đưa cho nhân viên bán hàng: “Cô để lên đi, tôi không mua." Tiền của cô còn phải dùng làm tiền tiết kiệm cho La Tiểu Bảo lớn lên, nên thật sự không thể thao phí như vậy được
“Ôi, bảo sao tôi thấy quen mắt thế này, thì ra là cổ." Hạ Vân Cẩm mặc một chiếc áo khoác lông thú nổi tiếng và quý giá, trang điểm thời thượng xinh tươi từ ngoài cửa đi vào
Các nhân viên bán hàng vốn mang thái độ lạnh nhạt, nhìn thấy cô ta đều cung kính gọi: “Bà Lạc." Hạ Vân Cẩm đến đứng cạnh Thiên Nhã, vẻ mặt đắc ý, nói với cô một cách khinh thường: “Hả, tôi không đi nhầm nơi chứ? Đây là nơi mà cô nên đến ư? Có biết chiếc áo trên tay cô là ai thiết kế không? Mẫu thiết kế mới nhất của bậc thầy Coco nổi tiếng đấy, không biết sao? Chắc còn chưa nghe qua nữa là? Hừ, bộ dạng nghèo kiết xác mà còn học đòi người khác đến mua quần áo hàng hiệu ư? Thật là nực cười chết mất thôi." Cô ta nói xong, hung hăng càn quấy giật lấy áo khoác trong tay cô: “Phiền đóng gọi lại cho tôi." Nhân viên bán hàng kính cẩn lễ phép nhận lấy liền muốn đóng gói cho cô ta
Thiên Nhã biết cô ta cố tình đối địch với mình, lười quan tâm cô ta, kéo La Tiểu Bảo nói: “Bé cưng, chúng ta đi thôi." “Cố, khoan đã." La Tiểu Bảo chỉ vào nhân viên bán hàng đó, ra lệnh, vẻ mặt không vui.
Nhân viên bán hàng dừng bước
La Tiểu Bảo khoanh tay, nói: “Áo này chúng tôi mua trước rồi, nếu có dám bán cho cô ta, tôi sẽ khiến cô chuốc lấy hậu quả." Hừ hừ, lại dám bắt nạt Thiên Nhã như thế, còn dám ở trước mặt cậu
Hôm nay cậu nhất định phải tranh đấu đến cùng với cô ta mới được, nếu không cậu sẽ có lỗi với bản thân, có lỗi với Lạc Lăng, có lỗi với cha (ơ, việc này hình như không liên quan đến cha cho lắm), càng có lỗi với Thiên Nhã!
Hạ Vân Cẩm chế nhạo: “Ha ha, thằng quỷ nhỏ này lớn giọng nhỉ, tao trái lại muốn xem thử, mày có bản lĩnh gì có thể khiến người khác chuốc lấy hậu quả" La Tiểu Bảo lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi, nghiêm giọng quở trách đối phương vài câu liền cúp máy
Điện thoại của cửa hàng ngay lập tức reo lên, sau khi nhân viên bán hàng nghe máy xong, vội vàng chạy qua đó, nói một cách vô cùng áy náy: “Xin lỗi bạn nhỏ này và cô đây, chúng tôi sẽ đóng gói áo khoác cho cậu." Hạ Vân Cảm thấy thấy nhân viên bán hàng thay đổi thái độ, ngay lập tức nổi cáu: “Cô dám! Cô quên tôi là ai rồi à?" Cô ta cắn răng, mặt mày u ám uy hiếp nhân viên bán hàng
Vẻ mặt nhân viên bán hàng khó xử, chẳng khác nào đang đứng giữa sói và hổ
Thiên Nhã nhỏ giọng nói với La Tiểu Bảo: “Bé cưng à, chúng ta không mua nữa có được không? Chúng ta đi thôi."
Hạ Vân Cẩm cười lạnh: “Hừ, hai người trái lại đừng đi, tôi thật sự muốn xem thử thằng nhóc này lấy đâu ra tiền để thanh toán!" Cô ta nói với vẻ mặt đắc ý vênh váo.
Vẻ mặt La Tiểu Bảo không cho là đúng, ở trước mặt những người lớn lấy ra một tấm thẻ màu vàng từ trong cặp sách nhỏ sau lưng, đây là thẻ tín dụng VIP cấp bậc cao nhất của một ngân hàng nào đó, người bình thường đều không có được
“Lấy chiếc này, chiếc kia, và cả những chiếc đó, đóng gói hết cho tôi." La Tiểu Bảo nói một cách vô cùng hào phóng.
Hạ Vân Cẩm, các nhân viên bán hàng, bao gồm Thiên Nhã ở trong đều trố mắt không nói nên lời, nhìn La Tiểu Bảo quẹt hết mấy chục vạn mà không chớp mắt lấy một cái, đang chỉ huy nhân viên bán hàng gần như đóng gói hết quần áo kiểu mới
Thiên Nhã đỡ trán, trời ơi, La Tiểu Bảo rốt cuộc lấy đâu ra thẻ VIP, mà lại có thể..
lại có thể mua quần áo hết mấy chục vạn..
Hạ Vân Cẩm túc đến mức sắc mặt một đợt xanh một đợt trắng, thấy hai mẹ con Thiên Nhã chơi trội hơn mình, cô ta nghiến răng nghiến lợi giậm chân, bỏ đi trong căm phẫn
Về đến nhà, trước đống quần áo thương hiệu nổi tiếng có giá trên trời mới mua về này, mặt Thiên Nhã đầy vạch đen
“La Tiểu Bảo, có phải con nên khai báo rõ ràng với mẹ một chút, nguồn gốc của số tiền này không?" Cô khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu gặng hỏi con trai
La Tiểu Bảo đang xem ti vi, thoáng nhìn đống quần áo trên sàn: “Ma mi không thích hả? Có thể tặng cho ma mi Hoa Kỳ đó."
“La Tiểu Bảo." Thiên Nhã không có ý định để bé cưng giả ngốc.
“Được rồi được rồi, người ta thành thật khai báo, không phải thi thoảng người ta hay chơi cổ phiếu sao, thời gian trước con kiếm được một khoản lợi nhuận lớn, nên..
nên chút phí này, người ta vẫn trả nổi." La Tiểu Bảo “thành thật" nói, tạm thời cậu vẫn không định để Thiên Nhã biết mình đã là ông chủ đứng sau một công ty bất động sản.
Về mặt Thiên Nhã kinh ngạc: “La Tiểu Bảo, rốt cuộc con đã thắng được bao nhiêu vậy?" Tuy cô biết trước nay nhóc con rất có đầu óc kinh doanh, cũng rất thông minh, nhưng thật sự không biết nó xuất chúng thế này, nhỏ tuổi mà đã học người khác chơi cổ phiếu, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiến như vậy
“Hi hi, chuyện này người ta xin giữ bí mật đã, độc lập tài chính á ma mi, mẹ nên dân chủ một chút." La Tiểu Bảo nói lấp lửng
La Tiểu Bảo nhìn cậu con trai ngày càng tinh ranh, bất lực để trán, sao bé cưng yêu dấu của cô, ngày càng có bóng dáng của cha nó là Lạc Thần Hi rồi? Lại có thể trở nên giảo hoạt và thần bí như thế, cô thật sự cảm thấy bản thân sắp không quản nổi nó nữa.
“Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi!" Trong biệt thự nhà họ Lạc, Hạ Vân Cẩm ngồi lên sofa, vẫn còn tức giận vì chuyện ở trung tâm thương mại lúc nãy
Lạc Lăng vừa về nhà, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hạ Vân Cẩm, che miệng cười trộm
Khi nãy La Tiểu Bảo đã kể ngay chuyện đại chiến với Hạ Vân Cẩm tại trung tâm thương mại với cậu rồi, cậu đang vui thẩm đây
“Lạc Lăng, con qua đây cho mẹ." Hạ Vân Cẩm giận dỗi khoanh tay, nhìn thấy gương mặt nhỏ giống y như đúc với La Tiểu Bảo này thì càng tức hơn
Lạc Lăng dừng lại, sau đó mặt không cảm xúc đi đến trước mặt cô ta, trơ mặt nhìn
Hạ Vân Cẩm quan sát Lạc Lăng, bỗng thấy hứng thú với một thắc mắc trong đầu, hỏi cậu: “Lăng Lăng, con thấy, nếu như ma mi bị người khác ăn hiếp, con sẽ trút giận cho ma mi chứ?" Cô ta chính là nhìn không thuận mắt La Thiên Nhã có một đứa con trai thông minh ranh mãnh như thế
Lạc Lăng vẫn trơ mặt ra, nhìn chằm chằm cô ta, điệu bộ cực kỳ đáng yêu, nhưng lại không phải điều mà Hạ Vân Cẩm mong muốn
“Cút cút cút! Thằng nhóc ngu ngốc này, sớm đã biết không thể trông chờ gì ở mày." Hạ Vân Cẩm buồn bực xua tay đuổi cậu đi
Lạc Lăng quay người đi, trên mặt lập tức nở một nụ cười gian xảo
Nếu ma mi của tôi bị người khác ăn hiếp, tôi nhất định sẽ giúp ma mi trút giận
Tiếc rằng ma mi của tôi không phải cô, mà là Thiên Nhã, và đối tượng mà tôi muốn trút giận chính là cô đẩy, Hạ Vân Cẩm.
Hạ Vân Cẩm nhìn bóng lưng bé nhỏ của Lạc Lăng, trong đầu hiện lên gương mặt vô tội làm cho cô ta ghét đến cùng cực của La Thiên Nhã
Cô ta nhếch môi, cười lạnh một cái, lẩm bẩm: “La Thiên Nhã, cô đừng đắc ý, rất nhanh thôi, tôi sẽ khiến cô thê thảm đến mức hận không thể đập đầu vào tường chết quách cho xong!"
Hôm nay, Thiên Nhã mang trà và điểm tâm chiều của Lạc Thần Hi, vội vàng đi vào cao ốc Lạc Thần bấm thang máy
Khẩu vị của tên này cũng quá kén rồi, hôm nay đột nhiên nổi hứng, nhất định phải ăn điểm tâm do chính tay bậc thầy nấu nướng người Pháp của khách sạn Lạc Thần làm, trùng hợp hôm nay đầu bếp ấy xin nghỉ phép, hại cô ngồi đợi ở nhà hàng một lúc lâu, đầu bếp ấy mới vội vã quay về đặc biệt làm cho anh.
Hạ Vân Cẩm cầm cái túi mới mua của thương hiệu nổi tiếng giá trên trời, bước trên bục chữ T vô cùng hãnh diện đi vào cao ốc Lạc Thần
Từ xa nhìn thấy bóng lưng của Thiên Nhã, cô ta cong môi nở một nụ cười xảo quyệt, La Thiên Nhã, tiếp theo đây cho cô dễ chịu.
Cô ta đang đắc ý thì nào ngờ phía sau có một người phụ nữ chanh chua tóc tai bù xù đột nhiên xông đến: “Thứ phụ nữ hèn hạ này! Hôm nay tao nhất định phải giáo huẩn mày một trận!" Hạ Vân Cẩm quay mặt lại, người phụ nữ đó mở nắp cà phê ra, cà phê trong cốc cứ thế đáp thẳng lên gương mặt trang điểm đẹp đẽ của Hạ Vân Cẩm
Cô ta nhắm mắt, sau đó lại phẫn nộ mở ra
Trước cảnh tượng ồn ào đột ngột này, nhân viên, vệ sĩ, lễ tân, vv của công ty đang ở gần đó đều chạy đến
Người phụ nữ đó nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi của Hạ Vân Cẩm mắng: “Thứ phụ nữ để tiện! Mày dụ dỗ chồng tao! Mày không được chết yên ổn!" Hạ Vân Cẩm lau cà phê trên mặt, bật ra vài từ thông qua kẽ răng: “Cô điên rồi à? Cô bảo ai dụ dỗ chồng cô?" Tình huống gì thế này? Rõ ràng người sắp bị gây phiền phức là La Thiên Nhã.
Tác giả :
Tôi Là Mộc Mộc