Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá
Chương 53: Cha đành nhờ mẹ rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dòng điện mạnh mẽ nhanh chóng lưu chuyển giữa hai người, Thiên Nhã bị anh hôn đến không còn sức chống đỡ. Một mùi sắc dục lan tỏa mù mịt giữa hai người, anh bế ngang Thiên Nhã, đặt cô lên sofa. Hai tay Thiến Nhã ôm lấy cổ anh, đầu óc cô lúc này là một khoảng trống rỗng, chỉ còn biết say sưa đáp lại nụ hôn của anh một cách vụng về. Bỗng đôi mắt mơ màng của anh thoáng đổi sắc thái, biểu cảm hiện vẻ đau đớn. Trái tim của Thiên Nhã chợt trầm xuống, ý thức được anh lại lên cơn đau đầu rồi. La Thiên Nhã, mày thật sự là miệng qua sao? Anh buồng cổ ra, đau đến mức lăn từ trên sofa xuống, Thiên Nhã cuống quýt lấy thuốc từ trong tủ ra, mớm cho anh uống. Nhưng cơn đau dường2như không bị áp chế, anh đau đến ấn mạnh vào đầu, lăn lộn trên sàn.
Cơn đau lần này rõ ràng còn dữ dội hơn lần trước, đầu anh như thể sắp nứt ra, ý thức cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ. Thiên Nhã lo lắng đến bật khóc, không biết làm sao cho tốt, cô nói bằng giọng run rẩy: “Hay là bây giờ chúng ta đến bệnh viện có được không? Đi làm phẫu thuật, làm xong sẽ không sao nữa." Gương mặt anh vặn vẹo vì đau đớn: “Không! Không!" Thiên Nhã không còn tâm trí để quan tâm nhiều như thế, dùng hết sức lực của mình cõng anh lên, lần này nhất định phải đưa anh đến bệnh viện thực hiện phẫu thuật, không thể kéo dài được nữa! Trên lưng cô, anh không còn động tĩnh gì nữa vì đã ngất đi trong8đau đớn.
Trong bệnh viện. Hạ Vân Cẩm vội vã chạy đến, tát mạnh Thiên Nhã đang trông coi trước giường bệnh. Chồng của cô ta sắp làm phẫu thuật, vậy mà cô ta lại không biết! Hơn nữa ngoài người phụ nữ này ra, không có ai biết cả! Đạo lý gì thế này? Người phụ nữ này rốt cuộc đã bỏ bùa mê gì cho Lạc Thần Hi mà khiến anh si mê đến nỗi khăng khăng một mực với cô ta? Thiên Nhã bị Hạ Vân Cẩm tát, nhất thời mất thăng bằng, suýt nữa đã ngã xuống sàn.
“Đồ phụ nữ đê hèn, cô tưởng mình là ai, dựa vào cái gì mà trông coi trước giường của chồng tôi? Cút, cút đi cho tôi!" Cô ta nổi giận hét lên.
“Cô nhỏ tiếng một chút, nơi này là bệnh viện." Thiên Nhã không có thời gian tính toán9với cô ta nhiều như thế, hiện tại cô lo lắng cho bệnh tình của Lạc Thần Hi hơn. “Cô..." Hạ Vân Cẩm vừa định mắng tiếp, Lạc Thần Hi nằm trên giường chợt cử động, anh đã tỉnh lại. “Người nên cút đi là cô đấy." Anh ngồi dậy, trong mắt không có tiêu điểm mà nhìn vào khoảng giữa hai người.
Hạ Vân Cẩm cắn răng, vẻ mặt oan ức. “Cúp điện rồi à? Sao lại không bật đèn?" Anh nhướng mày hỏi, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc, lại hỏi tiếp: “Chỗ này là bệnh viện?" Hai người phụ nữ đều sững sờ, Thiên Nhã nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn sang ánh mắt không có tiêu điểm của anh, trái tim chợt trầm xuống.
Hạ Vân Cẩm huơ tay trước mắt anh, giọng nói nghẹn ngào và kinh ngạc: “Chồng,2mắt của anh..."
Thiên Nhã cảm thấy chân mình nhũn ra, cô lùi về sau hai bước, nỗi buồn bã dâng lên trong lòng.
“Khối máu trong não bệnh nhân đã chuyển xấu một cách nhanh chóng đồng thời không ngừng gia tăng kích thước, đã chèn ép vào dây thần kinh mắt, cho nên mới khiến bệnh nhân mất thị lực tạm thời trong giai đoạn này, việc phẫu thuật đã không thể trì hoãn thêm nữa, về chuyện sau khi phẫu thuật có thể khôi phục hoàn toàn thị lực hay không, còn phải chờ theo dõi."
Đây là chẩn đoán bệnh tình của bác sĩ. “Đưa tôi ra ngoài." Phản ứng của anh nằm ngoài dự đoán của mọi người rất bình tĩnh, “Anh không thể ra ngoài." Hạ Vân Cẩm căng thẳng nói. “Ở đây không có việc của cô, cút đi đi." Giọng điệu của anh vẫn mang2vẻ lạnh nhạt không cho phép từ chối.
Hạ Vân Cẩm cắn răng, hung hăng trừng mắt với Thiên Nhã ở bên cạnh, nức nở đi bước lớn ra khỏi phòng bệnh. Thiên Nhã lặng lẽ lau nước mắt, trong lòng cực kỳ hối hận, nếu như cô cố gắng khuyên nhủ anh đến đây sớm hơn một chút, thì sẽ không đến bước này, phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? “Đưa tôi ra ngoài." Anh vẫn ra lệnh. “Chủ tịch, anh không thể trốn tránh nữa, anh sẽ..." “Câm miệng!" Anh bỗng nổi trận lôi đình, gỡ bỏ kim truyền dịch trên tay, ném bừa đồ đạc trên chiếc bàn cạnh giường xuống sàn một cách hung tợn.
Lạc Thần Hi nổi giận đùng đùng với tâm trạng kích động. Anh cắn răng, khoảng tối đen như mực trước mắt, dường như lại khiến anh quay về năm ấy, tại một nơi không hề có cảm giác an toàn, làm lòng anh nảy sinh sợ hãi. Trái tim của anh bị cơn lạnh lẽo và nỗi tuyệt vọng xâm chiếm, ký ức đau khổ len lỏi vào từng dây thần kinh trong đầu anh. Anh bấu vào đầu mình, nét mặt khổ sở, cơn đau như kim châm muối xát kia lại ập đến, khiến anh khẽ rên lên một tiếng.
Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng động lớn liền chạy đến, anh lại lên cơn rồi. Bác sĩ tiêm một mũi an thần và giảm đau cho anh, tâm trạng của anh mới ổn định trở lại mà chìm vào giấc ngủ say.
Mặc dù Hạ Nhất Y đã cố hết sức để chặn tin tức này lại, nhưng vẫn kinh động đến cụ Lạc. Lúc cụ Lạc đến phòng bệnh, Thiên Nhã đã trông nom cạnh giường của anh một ngày một đêm. Cụ thoáng nhìn cháu trai đang mê man trên giường, rồi lại lạnh lùng nhìn “vợ chưa cưới" của đứa cháu này, ra hiệu cho cô đi theo mình.
Thiên Nhã không yên tâm thoáng nhìn Lạc Thần Hi trên giường, sau đó theo cụ Lạc ra ngoài.
Trên hành lang của bệnh viện, cụ Lạc chống gậy, ra hiệu vệ sĩ bên cạnh cụ lánh đi. Cu nhìn về một nơi nào đó ở phía xa, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Xem ra những người phụ nữ như cô, đểu có chung một mộng tưởng." Cụ quay lưng với cô, cất giọng âm u lạnh lẽo. Thiến Nhã không hiểu ý trong lời của cụ, cúi đầu tiêu hóa câu nói kỳ lạ này.
Cụ quay người lại, cười lạnh với cô đang “vờ hổ đổ", đi thẳng vào vấn đề: “Cô cho rằng, cháu trai của tôi thật sự xem trọng cô?"
Thiến Nhã cuối cùng hiểu vì sao cụ muốn tìm mình nói chuyện, nghĩ đến việc bản thân thật sự đã rung động với Lạc Thần Hi, vẻ mặt cô lúng túng. “Cô nghĩ, nhà họ Lạc sẽ đón nhận một con bé nhà nghèo như cô sao? Cô dựa vào cái gì, có mặt tại đây? Dựa vào cái gì mà mặt dày không biết xấu hổ ở lại bên cạnh cháu trai tôi! Cô tưởng làm như thế thì có thể trở thành người của nhà họ Lạc, leo lên vị trí bà chủ tịch sao? Cô quá mơ mộng hão huyền rồi!" Cụ liên tục chất vấn, ánh mắt lãnh khốc hung ác, cực kỳ đáng sợ.
“Cháu không có suy nghĩ đó." Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào cụ, đáp lại, không tự ti cũng không kiêu ngạo. Cô cũng không biết bản thân rốt cuộc suy nghĩ thế nào, cô chẳng qua chỉ là nghe theo mong muốn của mình mà thôi, về chuyện này, cô chưa từng nghĩ đến hậu quả, cô chỉ biết rằng, cô không hi vọng anh xảy ra chuyện. Cụ hừ lạnh: “Nếu cô thật sự không biết chân tướng, vậy để tôi nói cho cô biết, cô chỉ là một con cờ của cháu trai tôi, lẽ nào cô không có đầu óc sao? Tôi tin rằng tối hôm đó cô đã nghe rất rõ ràng, nó chỉ lợi dụng cô để khiến mọi người lơ là, diễn một vở kịch hay để đạt được mục đích mà thôi." “Anh ấy không như thể." Thiên Nhã phủ nhận, hành động có thể lừa người, lời nói có thể lừa người, nhưng cảm giác thì không thể, còn có ánh mắt, ánh mắt lúc anh nhìn cô.
Ánh mắt của cụ Lạc lộ vẻ khinh thường: “Vậy cô nghĩ nó sẽ chọn cô, hay là chọn tất cả mọi thứ mà hiện tại nó đang có? Đừng quên, quyền lực và địa vị của nó, đều có được từ tay tôi." “Bác thật sự đã nghĩ nhiều rồi, cháu hoàn toàn không có suy nghĩ nào nằm ngoài bổn phận, chỉ cần anh ấy phẫu thuật xong, cháu sẽ trở về vị trí vốn có của mình, tuyệt đối không vượt giới hạn." Thiên Nhã hiểu lời nói bóng gió của cụ, đáp lại một cách quả quyết. Cụ Lạc nở nụ cười hài lòng, trong mắt lộ vẻ xảo quyệt: “Tôi tin cô một lần này, ghi nhớ lời hứa hôm nay của cô, đây là lời khuyên răn chân thành của tôi dành cho cô." Yên tâm đi, cô nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình, cô căn bản không muốn đạt được điều gì cả, cô luôn rõ vị trí của bản thân. La Thiên Nhã, chỉnh đốn cho tốt mớ cảm xúc hỗn độn kia của mày đi, Lạc Thần Hi, anh mãi mãi sẽ không thuộc về mày, mày chỉ là nhất thời choáng váng đầu óc nên nhìn không rõ hiện thực mà thôi.
“Cha ơi, cha đã đỡ hơn chưa? Người ta lo cho cha lắm." La Tiểu Bảo sà vào vòng tay của Lạc Thần Hi, đau lòng hỏi.
“Chẳng phải cha đã nói không sao ư? Con còn nhỏ lo lắng cái gì, lúc nãy cha vừa bảo tài xế đưa con về nhà, sao lại quay về đây rồi." Lạc Thần Hi ôm con trai, vẫn chưa thích ứng với khoảng tối tăm trước mắt, tâm trạng vô cùng ảm đạm, anh không muốn con trai nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình.
“Người ta vẫn không yên tâm, muốn về đây ở cạnh cha." Lăng Lăng vừa mới rời đi là cậu đến ngay, cậu thật sự muốn ngay lập tức đến thăm cha bị thương, hiện tại cha nhất định rất suy sụp.
“Nghe lời, mau về đi." Lời nói quan tâm của con trai làm lòng anh ấm lại, tâm trạng u ám bị xua đi một chút.
“Cha ơi, cha cũng phải nghe lời đó, nghe lời bác sĩ thật tốt, mau chóng trị khỏi bệnh, cha là thần tượng số một của người ta đó, con luôn học tập cha." Khi biết được những việc lúc nhỏ mà cha phải trải qua, La Tiểu Bảo rất đau lòng. Cậu cũng biết sáu năm trước cha đã từng phải người tìm kiếm ma mi Thiên Nhã, mà lần tai nạn xe vào sáu năm trước đã lưu lại mầm tai họa, là nguyên nhân dẫn đến việc cha không nhận ra ma mi Thiên Nhã, Lần này cậu càng chắc chắn rằng cha yêu ma mi.
“Trẻ con đừng nhiều chuyện, cẩn thận cái mông của con." Lạc Thần Hi vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của con trai, coi như “nghiêm phạt“. “Vậy người ta không nói nữa, hay nói về dì Thiên Nhã đi, dì ấy đâu rồi ạ?" La Tiểu Bảo nở nụ cười xấu xa, hỏi anh. “Con tìm cô ấy làm gì? Thằng nhóc này muốn giành phụ nữ với cha sao?" Lạc Thần Hi hỏi với vẻ mặt “căng thẳng“. “Không phải đầu, người ta chỉ là quan tâm hai người một chút thôi mà." La Tiểu Bảo “khó xử" đáp. “Con cũng quan tâm quá nhiều rồi chăng, dám nói linh tinh trước mặt dì Thiên Nhã thì cẩn thận da của con cho cha." Lạc Thần Hi “cảnh cáo“. Lạc Thần Hi và con trai nói cười với nhau một lúc, sau khi La Tiểu Bảo nhận được một tin nhắn liền rời khỏi. Bởi vì ma mi Thiên Nhã đang trên đường đến bệnh viện, bị mẹ bắt gặp vậy thì không xong rồi.
Thiên Nhã ơi Thiên Nhã, công tác tư tưởng cho cha giao vào tay mẹ đó, hãy khuyên cho thật tốt, người ta và Lạc Lăng trông cậy vào mẹ, nhất định phải giúp cha dũng cảm đối mặt với quá khứ, khắc phục nỗi ám ảnh để tiếp nhận phẫu thuật nha, bọn con tin tưởng mẹ.
Dòng điện mạnh mẽ nhanh chóng lưu chuyển giữa hai người, Thiên Nhã bị anh hôn đến không còn sức chống đỡ. Một mùi sắc dục lan tỏa mù mịt giữa hai người, anh bế ngang Thiên Nhã, đặt cô lên sofa. Hai tay Thiến Nhã ôm lấy cổ anh, đầu óc cô lúc này là một khoảng trống rỗng, chỉ còn biết say sưa đáp lại nụ hôn của anh một cách vụng về. Bỗng đôi mắt mơ màng của anh thoáng đổi sắc thái, biểu cảm hiện vẻ đau đớn. Trái tim của Thiên Nhã chợt trầm xuống, ý thức được anh lại lên cơn đau đầu rồi. La Thiên Nhã, mày thật sự là miệng qua sao? Anh buồng cổ ra, đau đến mức lăn từ trên sofa xuống, Thiên Nhã cuống quýt lấy thuốc từ trong tủ ra, mớm cho anh uống. Nhưng cơn đau dường2như không bị áp chế, anh đau đến ấn mạnh vào đầu, lăn lộn trên sàn.
Cơn đau lần này rõ ràng còn dữ dội hơn lần trước, đầu anh như thể sắp nứt ra, ý thức cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ. Thiên Nhã lo lắng đến bật khóc, không biết làm sao cho tốt, cô nói bằng giọng run rẩy: “Hay là bây giờ chúng ta đến bệnh viện có được không? Đi làm phẫu thuật, làm xong sẽ không sao nữa." Gương mặt anh vặn vẹo vì đau đớn: “Không! Không!" Thiên Nhã không còn tâm trí để quan tâm nhiều như thế, dùng hết sức lực của mình cõng anh lên, lần này nhất định phải đưa anh đến bệnh viện thực hiện phẫu thuật, không thể kéo dài được nữa! Trên lưng cô, anh không còn động tĩnh gì nữa vì đã ngất đi trong8đau đớn.
Trong bệnh viện. Hạ Vân Cẩm vội vã chạy đến, tát mạnh Thiên Nhã đang trông coi trước giường bệnh. Chồng của cô ta sắp làm phẫu thuật, vậy mà cô ta lại không biết! Hơn nữa ngoài người phụ nữ này ra, không có ai biết cả! Đạo lý gì thế này? Người phụ nữ này rốt cuộc đã bỏ bùa mê gì cho Lạc Thần Hi mà khiến anh si mê đến nỗi khăng khăng một mực với cô ta? Thiên Nhã bị Hạ Vân Cẩm tát, nhất thời mất thăng bằng, suýt nữa đã ngã xuống sàn.
“Đồ phụ nữ đê hèn, cô tưởng mình là ai, dựa vào cái gì mà trông coi trước giường của chồng tôi? Cút, cút đi cho tôi!" Cô ta nổi giận hét lên.
“Cô nhỏ tiếng một chút, nơi này là bệnh viện." Thiên Nhã không có thời gian tính toán9với cô ta nhiều như thế, hiện tại cô lo lắng cho bệnh tình của Lạc Thần Hi hơn. “Cô..." Hạ Vân Cẩm vừa định mắng tiếp, Lạc Thần Hi nằm trên giường chợt cử động, anh đã tỉnh lại. “Người nên cút đi là cô đấy." Anh ngồi dậy, trong mắt không có tiêu điểm mà nhìn vào khoảng giữa hai người.
Hạ Vân Cẩm cắn răng, vẻ mặt oan ức. “Cúp điện rồi à? Sao lại không bật đèn?" Anh nhướng mày hỏi, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc, lại hỏi tiếp: “Chỗ này là bệnh viện?" Hai người phụ nữ đều sững sờ, Thiên Nhã nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn sang ánh mắt không có tiêu điểm của anh, trái tim chợt trầm xuống.
Hạ Vân Cẩm huơ tay trước mắt anh, giọng nói nghẹn ngào và kinh ngạc: “Chồng,2mắt của anh..."
Thiên Nhã cảm thấy chân mình nhũn ra, cô lùi về sau hai bước, nỗi buồn bã dâng lên trong lòng.
“Khối máu trong não bệnh nhân đã chuyển xấu một cách nhanh chóng đồng thời không ngừng gia tăng kích thước, đã chèn ép vào dây thần kinh mắt, cho nên mới khiến bệnh nhân mất thị lực tạm thời trong giai đoạn này, việc phẫu thuật đã không thể trì hoãn thêm nữa, về chuyện sau khi phẫu thuật có thể khôi phục hoàn toàn thị lực hay không, còn phải chờ theo dõi."
Đây là chẩn đoán bệnh tình của bác sĩ. “Đưa tôi ra ngoài." Phản ứng của anh nằm ngoài dự đoán của mọi người rất bình tĩnh, “Anh không thể ra ngoài." Hạ Vân Cẩm căng thẳng nói. “Ở đây không có việc của cô, cút đi đi." Giọng điệu của anh vẫn mang2vẻ lạnh nhạt không cho phép từ chối.
Hạ Vân Cẩm cắn răng, hung hăng trừng mắt với Thiên Nhã ở bên cạnh, nức nở đi bước lớn ra khỏi phòng bệnh. Thiên Nhã lặng lẽ lau nước mắt, trong lòng cực kỳ hối hận, nếu như cô cố gắng khuyên nhủ anh đến đây sớm hơn một chút, thì sẽ không đến bước này, phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? “Đưa tôi ra ngoài." Anh vẫn ra lệnh. “Chủ tịch, anh không thể trốn tránh nữa, anh sẽ..." “Câm miệng!" Anh bỗng nổi trận lôi đình, gỡ bỏ kim truyền dịch trên tay, ném bừa đồ đạc trên chiếc bàn cạnh giường xuống sàn một cách hung tợn.
Lạc Thần Hi nổi giận đùng đùng với tâm trạng kích động. Anh cắn răng, khoảng tối đen như mực trước mắt, dường như lại khiến anh quay về năm ấy, tại một nơi không hề có cảm giác an toàn, làm lòng anh nảy sinh sợ hãi. Trái tim của anh bị cơn lạnh lẽo và nỗi tuyệt vọng xâm chiếm, ký ức đau khổ len lỏi vào từng dây thần kinh trong đầu anh. Anh bấu vào đầu mình, nét mặt khổ sở, cơn đau như kim châm muối xát kia lại ập đến, khiến anh khẽ rên lên một tiếng.
Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng động lớn liền chạy đến, anh lại lên cơn rồi. Bác sĩ tiêm một mũi an thần và giảm đau cho anh, tâm trạng của anh mới ổn định trở lại mà chìm vào giấc ngủ say.
Mặc dù Hạ Nhất Y đã cố hết sức để chặn tin tức này lại, nhưng vẫn kinh động đến cụ Lạc. Lúc cụ Lạc đến phòng bệnh, Thiên Nhã đã trông nom cạnh giường của anh một ngày một đêm. Cụ thoáng nhìn cháu trai đang mê man trên giường, rồi lại lạnh lùng nhìn “vợ chưa cưới" của đứa cháu này, ra hiệu cho cô đi theo mình.
Thiên Nhã không yên tâm thoáng nhìn Lạc Thần Hi trên giường, sau đó theo cụ Lạc ra ngoài.
Trên hành lang của bệnh viện, cụ Lạc chống gậy, ra hiệu vệ sĩ bên cạnh cụ lánh đi. Cu nhìn về một nơi nào đó ở phía xa, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Xem ra những người phụ nữ như cô, đểu có chung một mộng tưởng." Cụ quay lưng với cô, cất giọng âm u lạnh lẽo. Thiến Nhã không hiểu ý trong lời của cụ, cúi đầu tiêu hóa câu nói kỳ lạ này.
Cụ quay người lại, cười lạnh với cô đang “vờ hổ đổ", đi thẳng vào vấn đề: “Cô cho rằng, cháu trai của tôi thật sự xem trọng cô?"
Thiến Nhã cuối cùng hiểu vì sao cụ muốn tìm mình nói chuyện, nghĩ đến việc bản thân thật sự đã rung động với Lạc Thần Hi, vẻ mặt cô lúng túng. “Cô nghĩ, nhà họ Lạc sẽ đón nhận một con bé nhà nghèo như cô sao? Cô dựa vào cái gì, có mặt tại đây? Dựa vào cái gì mà mặt dày không biết xấu hổ ở lại bên cạnh cháu trai tôi! Cô tưởng làm như thế thì có thể trở thành người của nhà họ Lạc, leo lên vị trí bà chủ tịch sao? Cô quá mơ mộng hão huyền rồi!" Cụ liên tục chất vấn, ánh mắt lãnh khốc hung ác, cực kỳ đáng sợ.
“Cháu không có suy nghĩ đó." Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào cụ, đáp lại, không tự ti cũng không kiêu ngạo. Cô cũng không biết bản thân rốt cuộc suy nghĩ thế nào, cô chẳng qua chỉ là nghe theo mong muốn của mình mà thôi, về chuyện này, cô chưa từng nghĩ đến hậu quả, cô chỉ biết rằng, cô không hi vọng anh xảy ra chuyện. Cụ hừ lạnh: “Nếu cô thật sự không biết chân tướng, vậy để tôi nói cho cô biết, cô chỉ là một con cờ của cháu trai tôi, lẽ nào cô không có đầu óc sao? Tôi tin rằng tối hôm đó cô đã nghe rất rõ ràng, nó chỉ lợi dụng cô để khiến mọi người lơ là, diễn một vở kịch hay để đạt được mục đích mà thôi." “Anh ấy không như thể." Thiên Nhã phủ nhận, hành động có thể lừa người, lời nói có thể lừa người, nhưng cảm giác thì không thể, còn có ánh mắt, ánh mắt lúc anh nhìn cô.
Ánh mắt của cụ Lạc lộ vẻ khinh thường: “Vậy cô nghĩ nó sẽ chọn cô, hay là chọn tất cả mọi thứ mà hiện tại nó đang có? Đừng quên, quyền lực và địa vị của nó, đều có được từ tay tôi." “Bác thật sự đã nghĩ nhiều rồi, cháu hoàn toàn không có suy nghĩ nào nằm ngoài bổn phận, chỉ cần anh ấy phẫu thuật xong, cháu sẽ trở về vị trí vốn có của mình, tuyệt đối không vượt giới hạn." Thiên Nhã hiểu lời nói bóng gió của cụ, đáp lại một cách quả quyết. Cụ Lạc nở nụ cười hài lòng, trong mắt lộ vẻ xảo quyệt: “Tôi tin cô một lần này, ghi nhớ lời hứa hôm nay của cô, đây là lời khuyên răn chân thành của tôi dành cho cô." Yên tâm đi, cô nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình, cô căn bản không muốn đạt được điều gì cả, cô luôn rõ vị trí của bản thân. La Thiên Nhã, chỉnh đốn cho tốt mớ cảm xúc hỗn độn kia của mày đi, Lạc Thần Hi, anh mãi mãi sẽ không thuộc về mày, mày chỉ là nhất thời choáng váng đầu óc nên nhìn không rõ hiện thực mà thôi.
“Cha ơi, cha đã đỡ hơn chưa? Người ta lo cho cha lắm." La Tiểu Bảo sà vào vòng tay của Lạc Thần Hi, đau lòng hỏi.
“Chẳng phải cha đã nói không sao ư? Con còn nhỏ lo lắng cái gì, lúc nãy cha vừa bảo tài xế đưa con về nhà, sao lại quay về đây rồi." Lạc Thần Hi ôm con trai, vẫn chưa thích ứng với khoảng tối tăm trước mắt, tâm trạng vô cùng ảm đạm, anh không muốn con trai nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình.
“Người ta vẫn không yên tâm, muốn về đây ở cạnh cha." Lăng Lăng vừa mới rời đi là cậu đến ngay, cậu thật sự muốn ngay lập tức đến thăm cha bị thương, hiện tại cha nhất định rất suy sụp.
“Nghe lời, mau về đi." Lời nói quan tâm của con trai làm lòng anh ấm lại, tâm trạng u ám bị xua đi một chút.
“Cha ơi, cha cũng phải nghe lời đó, nghe lời bác sĩ thật tốt, mau chóng trị khỏi bệnh, cha là thần tượng số một của người ta đó, con luôn học tập cha." Khi biết được những việc lúc nhỏ mà cha phải trải qua, La Tiểu Bảo rất đau lòng. Cậu cũng biết sáu năm trước cha đã từng phải người tìm kiếm ma mi Thiên Nhã, mà lần tai nạn xe vào sáu năm trước đã lưu lại mầm tai họa, là nguyên nhân dẫn đến việc cha không nhận ra ma mi Thiên Nhã, Lần này cậu càng chắc chắn rằng cha yêu ma mi.
“Trẻ con đừng nhiều chuyện, cẩn thận cái mông của con." Lạc Thần Hi vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của con trai, coi như “nghiêm phạt“. “Vậy người ta không nói nữa, hay nói về dì Thiên Nhã đi, dì ấy đâu rồi ạ?" La Tiểu Bảo nở nụ cười xấu xa, hỏi anh. “Con tìm cô ấy làm gì? Thằng nhóc này muốn giành phụ nữ với cha sao?" Lạc Thần Hi hỏi với vẻ mặt “căng thẳng“. “Không phải đầu, người ta chỉ là quan tâm hai người một chút thôi mà." La Tiểu Bảo “khó xử" đáp. “Con cũng quan tâm quá nhiều rồi chăng, dám nói linh tinh trước mặt dì Thiên Nhã thì cẩn thận da của con cho cha." Lạc Thần Hi “cảnh cáo“. Lạc Thần Hi và con trai nói cười với nhau một lúc, sau khi La Tiểu Bảo nhận được một tin nhắn liền rời khỏi. Bởi vì ma mi Thiên Nhã đang trên đường đến bệnh viện, bị mẹ bắt gặp vậy thì không xong rồi.
Thiên Nhã ơi Thiên Nhã, công tác tư tưởng cho cha giao vào tay mẹ đó, hãy khuyên cho thật tốt, người ta và Lạc Lăng trông cậy vào mẹ, nhất định phải giúp cha dũng cảm đối mặt với quá khứ, khắc phục nỗi ám ảnh để tiếp nhận phẫu thuật nha, bọn con tin tưởng mẹ.
Tác giả :
Tôi Là Mộc Mộc