Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá
Chương 209: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không sao cả, có cha ở cạnh mami rồi. Hơn nữa, tối nay cha có việc cần phải làm rõ với mami các con." Lạc Thần Hi nói một câu với ý vị sâu xa. Tại sao Thiên Nhã lại có con của anh mà anh không có ấn tượng gì! Anh thất bại tới thế sao?
“Được rồi, vậy cha chăm sóc mami Thiên Nhã cho tốt nhé. Chúng con không quấy rầy thế giới hai người của cha mẹ nữa." La Tiểu Bảo chép miệng, không ngừng liếc nhìn ngọn đèn đang sáng trên nhà mình. Mami còn đang ở bên trên đợi các cậu mà, chắc chắn là đang rất mong chờ.
Lạc Lăng cũng nhìn lên trên nhà, cảm thấy không nỡ.3Nhưng càng là chuyện đáng mong đợi, giờ thành sự thật lại càng khiến cho người ta khiếp đảm.
Cậu, phải sửa sang lại tâm tình cho thật tốt mới được.
Chưa kịp nói xong, cô đã bị một bàn tay kéo lấy, đầu va vào lồng ngực ấm áp.
“Chủ tịch..." Thiên Nhã bị anh ôm lấy, cảm thấy không thở nổi.
“Không cho phép em gọi anh là Chủ tịch nữa." Lạc Thần Hi bá đạo nói. Giọng điệu còn mang lại chút cảm giác ấm áp, như thể hạnh phúc triền miên không thể nói ra được.
Thiên Nhã lâng lâng vì giọng nói và cái ôm của anh, nhưng trong lòng còn băn khoăn hai bảo bối nhỏ: “Tiểu Bảo và Lăng Lăng2đâu?"
“Hai đứa trở về biệt thự rồi, ngày mai chúng ta đi tới thăm hai đứa nhóc." Giọng anh dịu dàng tựa như cành liễu đang phất phơ trước gió, giống như Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ đều là báu vật của anh. Nếu thanh âm lớn hơn chút nữa sẽ làm bọn họ vỡ tan.
Phân phó cho thuộc hạ chăm sóc hai thằng bé thật tốt, nhìn theo bóng bọn họ rời khỏi, anh có thể hiểu được tâm tình của Lạc Lăng khi lâm trận lùi bước, cũng sợ chuyện này sẽ dọa Thiên Nhã. Chuyện Lạc Lăng là con trai ruột của cô, thật sự rất có tính chất gây bùng nổ, giống như là chuyện La Tiểu2Bảo là con trai anh vậy. Ngay cả anh còn có chút không thể tiêu hóa được. Có điều, cái khó tiếp thu này không phải là không vui, mà là hạnh phục đang chầm chậm bành trướng, lan tỏa trong tim anh.
Lúc này, anh muốn cảm tạ ông trời hơn bao giờ hết, có lẽ chuyện này đã được định trước trong chốn u minh, anh rất vui vẻ tiếp nhận.
Cuối cùng chuông cửa cũng vang lên, Thiên Nhã vọt ra mở rộng cửa. Đập vào mắt cô là Lạc Thần Hi, còn có... còn gì nữa không? Còn gì không?
“Tiểu Bảo đâu? Lăng Lăng đâu?" Thiên Nhã hết nhìn Đông lại ngó Tây, ngay cả bóng hai bảo bối nhỏ cũng không9thấy. Nhưng cô chưa từ bỏ ý định, đẩy Lạc Thần Hi ra nhìn phía sau anh, không có.
“Hai đứa nhóc..."
“Cha, cha nói nhớ nói với mami là con nhớ mami nha." Lạc Lăng chỉ ló đầu ra, nói.
“Nói cho mami biết con cũng nhớ mami nữa. Còn nữa, không thể quá mạnh bạo với mami, nếu mami không chịu khai, cứ để con." La Tiểu Bảo cũng ngó ra, không quên dặn dò. Cậu biết cha muốn biết cái gì, thật ra cậu với Lạc Lăng cũng thế, rất muốn biết. Rốt cuộc mami đã làm thế nào để mang thai con của cha? Vấn đề này, cần đi sâu vào nghiên cứu.
Lạc Thần Hi cười cưng chiều, gật đầu, rồi nói4một cách xấu xa: “Cha có một tuyệt chiêu, không sợ mami các con không nhận tội."
Hai bảo bối nhỏ đồng thời tặng Lạc Thần Hi ánh mắt “Cha thật xấu xa“. Lạc Lăng nói: “Cha, cha nhớ phải biết thương hoa tiếc ngọc."
Khóe miệng Lạc Thần Hi co rúm. Sao anh lại không biết thương hoa tiếc ngọc chứ?
“Chủ tịch..." Thiên Nhã bị anh ôm lấy, cảm thấy không thở nổi.
“Không cho phép em gọi anh là Chủ tịch nữa." Lạc Thần Hi bá đạo nói. Giọng điệu còn mang lại chút cảm giác ấm áp, như thể hạnh phúc triền miên không thể nói ra được.
Thiên Nhã lâng lâng vì giọng nói và cái ôm của anh, nhưng trong lòng còn băn khoăn hai bảo bối nhỏ: “Tiểu Bảo và Lăng Lăng đâu?"
“Hai đứa trở về biệt thự rồi, ngày mai chúng ta đi tới thăm hai đứa nhóc." Giọng anh dịu dàng tựa như cành liễu đang phất phơ trước gió, giống như Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ đều là báu vật của anh. Nếu thanh âm lớn hơn chút nữa sẽ làm bọn họ vỡ tan.
“Vì sao?" Thiên Nhã nghi ngờ.
Cuối cùng Lạc Thần Hi cũng buông tay, cười khẽ, nhéo chóp mũi cô: “Bởi vì tối nay thuộc về hai chúng ta." Anh còn đang muốn thẩm tra một cách tường tận phạm nhân là cô đấy.
Thiên Nhã giận: “Anh! Anh quá bá đạo! Hai đứa nhóc mới thoát ra khỏi nguy hiểm đấy! Chúng cần chúng ta!"
Nghe cô nói thế, nụ cười của Lạc Thần Hi thoải mái hơn: “Không sao cả, người một nhà như chúng ta còn rất nhiều cơ hội. Sau này chúng ta không rời xa nhau nữa."
Mặt Thiên Nhã nóng lên: “Ai là người một nhà với anh, tôi muốn gọi cho La Tiểu Bảo." Cô đẩy anh ra, đi thẳng vào trong.
Lạc Thần Hi đoạt lấy điện thoại trong tay cô: “Hai bảo bối nhỏ bảo anh nói cho em biết, chúng rất nhớ em."
“Anh cũng rất nhớ em." Lạc Thần Hi mập mờ bổ sung thêm.
“Anh! Anh lại thế rồi! Tên đại sắc lang này!" Thiên Nhã tức tới độ thở hổn hển, muốn đánh anh. Giờ là lúc nào rồi! Có phải anh nên quan tâm Lăng Lăng, quan tâm con anh nhiều hơn không? Cậu nhóc đó giống với La Tiểu Bảo, vừa thoát khỏi nguy hiểm đấy!
Không ngờ Lạc Thần Hi lại bế ngang cô lên, đi vào trong phòng.
“A! Anh buông ra!" Thiên Nhã sợ tới tái mặt, không ngờ Lạc Thần Hi thật sự làm như này. Cô còn chưa phản ứng kịp đã bị Lạc Thần Hi ôm lên giường, áo bị lột ra.
“Em yêu, nói cho anh biết, lần đầu tiên của chúng ta là lúc nào?" Cái hôn ấm áp rơi vào môi, vào khuôn mặt cô, cuối cùng là cổ. Anh thấp giọng hỏi, tựa như đang nỉ non nhưng cô nghe được rất rõ.
Thiên Nhã bị anh áp dưới thân, không thể động đậy. Bị anh hôn khắp người, cô thấy cả người tê dại, cứ cho là anh đang hỏi vấn đề liên quan tới tình dục.
“Tôi, tôi không nhớ!" Thiên Nhã muốn đẩy anh ra nhưng không đẩy được, anh còn ôm cô chặt hơn.
“Còn muốn lừa anh." Anh cắn vào cổ cô một cái coi như nghiêm phạt, nhưng phần nhiều là cưng chiều.
Thiên Nhã nhạy cảm, thấp giọng kêu lên: “Anh buông ra!" Bàn tay trắng nõn đánh vào khuôn ngực trần trụi tráng kiện, vừa thẹn thùng vừa tức giận đẩy anh ra.
“Vậy em nói cho anh biết, cha La Tiểu Bảo là ai?" Lạc Thần Hi dừng lại, nói nhỏ bên tai cô.
Nghe thế, cơ thể mềm mại của Thiên Nhã chấn động. Cô cứng đờ người, anh hỏi thế là có ý gì? Lẽ nào, lẽ nào...
“Em vì anh ta sinh một đứa con, anh ta là người như thế nào?" Cảm giác được cơ thể cô cứng ngắc, anh nhếch miệng cười nhạt. Người phụ nữ này còn muốn giấu anh?
“Tôi, tôi không biết." Thiên Nhã nói lắp.
Lúc này tới lướt Lạc Thần Hi đờ người. Cái gì, cô không biết?
“Em không biết anh ta là người như thế nào? Hay là, em thật sự không biết anh ta là ai?" Trong bóng tối, sắc mặt anh nặng nề. Câu trả lời của cô khiến anh khó chịu.
“Tôi, tôi không biết anh ta. A, không biết anh ta là ai." Thiên Nhã vòng vo một hồi quyết định nói dối tới cùng, tránh cho anh hỏi quá nhiều, không cẩn thận để lộ ra chân tướng.
Bầu không khí xuống thẳng mười tám độ, người kia ngồi dậy từ trên giường, kháng nghị, cực kỳ phiền muộn: “Em không biết anh ta là người như thế nào nhưng lại sinh con anh ta?" Hơn nữa còn là thai sinh đôi! Người phụ nữ này đang muốn anh tức chết đúng không? Cô không biết cha đứa bé là anh? Cứ sống mơ màng như thế?
Thiên Nhã cũng ngồi dậy từ trên gường. Cô chẳng hiểu sao cô luôn mất khống chế với anh, giờ thêm chột dạ nữa, hoảng loạn: “Tôi, tôi thích sống thế nào thì sống thế đấy."
“Em nói cái gì?" Giọng điệu lạnh lùng của Lạc Thần Hi truyền tới từ phía đối diện.
Thiên Nhã cảm giác tình trạng này không đúng lắm. Cô muốn bò từ trên giường xuống, không ngờ anh lại bắt kịp, đè dưới thân rồi “xử" cô một cách mãnh liệt.
Thương thay Thiên Nhã bị anh hôn tới mức ngay cả cơ hội hô cứu mạng cũng không có. Thỉnh thoảng chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc mập mờ, cô cắn răng, xấu hổ tới mức mặt đỏ au.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị."
Thiên Nhã vừa yêu vừa hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên khốn khiếp nhà anh! Đừng có quyến rũ tôi!" Cô hung hăng thầm mắng anh là yêu nghiệt, ác ma, đại sắc lang!
“Suỵt, đừng giận, nói chủ đề chính đi. Em thật sự không biết anh ta là ai?" Ngón tay Lạc Thần Hi đặt lên môi đỏ của cô, dịu dàng nói. Tiểu Thần Thần ở bên trong cơ thể cô đang di chuyển liên tục, cảm giác vui sướng không nói lên lời lẻn vào giữa hai người.
“Tôi, tôi biết." Người bên dưới cuối cùng không nhịn được nữa, đáp trả.
“Vậy em yêu anh ta không?"
“Yêu, yêu!"
“Nói rõ ràng chút."
“Tôi yêu anh ta! Nhưng giờ ghét anh ta hơn! Anh, anh mau buông ra!" Cô cắn răng nghiến lợi. Bởi vì anh là tên đại sắc lang, vô sỉ!
Lạc Thần Hi cười đến mức khiến người ta có thể hồn bay phách tán, Tiểu Thần Thần tiến thẳng vào trong cơ thể cô: “Nghĩ tới anh đúng không?" Anh chuyển động liên tục, dùng sức nhiều hơn.
Cô ôm anh, mặc cho anh hưởng thụ vui sướng va chạm tận sâu bên trong.
Trong căn phòng tối, ánh trăng dịu dàng bên ngoài chiếu lên giường lớn. Lạc Thần Hi ôm Thiên Nhã, giúp cô lau mồ hôi rịn trên trán.
Thiên Nhã nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen, mâu thuẫn và tự trách đang kêu gào trong lặng lẽ.
Cô lại... chìm đắm... Cô muốn điên luôn rồi.
Đều tại người bên cạnh! Đều tại anh!
Đột nhiên cô bắt lấy tay anh, hung hăng cắn một cái, để phát tiết cho tâm trạng thất bại của mình bây giờ.
Lạc Thần Hi không buồn nhíu mày, tùy ý để cô hành hạ: “Đây là dấu ấn tình yêu à?" Lúc nói chuyện còn phát ra tiếng cười.
Thiên Nhã hung ác nhìn anh. Đáng tiếc là giờ quá tối nên anh chắc là không cảm nhận được ánh mắt thù địch của cô: “Cái tên khốn khiếp nhà anh!"
Lạc Thần Hi rất vô tội: “Đáng thương quá! Một số người xong chuyện là rũ bỏ trách nhiệm, không suy nghĩ xem công lao của ai lớn hơn, là ai bán mạng dùng sức..."
“Không sao cả, có cha ở cạnh mami rồi. Hơn nữa, tối nay cha có việc cần phải làm rõ với mami các con." Lạc Thần Hi nói một câu với ý vị sâu xa. Tại sao Thiên Nhã lại có con của anh mà anh không có ấn tượng gì! Anh thất bại tới thế sao?
“Được rồi, vậy cha chăm sóc mami Thiên Nhã cho tốt nhé. Chúng con không quấy rầy thế giới hai người của cha mẹ nữa." La Tiểu Bảo chép miệng, không ngừng liếc nhìn ngọn đèn đang sáng trên nhà mình. Mami còn đang ở bên trên đợi các cậu mà, chắc chắn là đang rất mong chờ.
Lạc Lăng cũng nhìn lên trên nhà, cảm thấy không nỡ.3Nhưng càng là chuyện đáng mong đợi, giờ thành sự thật lại càng khiến cho người ta khiếp đảm.
Cậu, phải sửa sang lại tâm tình cho thật tốt mới được.
Chưa kịp nói xong, cô đã bị một bàn tay kéo lấy, đầu va vào lồng ngực ấm áp.
“Chủ tịch..." Thiên Nhã bị anh ôm lấy, cảm thấy không thở nổi.
“Không cho phép em gọi anh là Chủ tịch nữa." Lạc Thần Hi bá đạo nói. Giọng điệu còn mang lại chút cảm giác ấm áp, như thể hạnh phúc triền miên không thể nói ra được.
Thiên Nhã lâng lâng vì giọng nói và cái ôm của anh, nhưng trong lòng còn băn khoăn hai bảo bối nhỏ: “Tiểu Bảo và Lăng Lăng2đâu?"
“Hai đứa trở về biệt thự rồi, ngày mai chúng ta đi tới thăm hai đứa nhóc." Giọng anh dịu dàng tựa như cành liễu đang phất phơ trước gió, giống như Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ đều là báu vật của anh. Nếu thanh âm lớn hơn chút nữa sẽ làm bọn họ vỡ tan.
Phân phó cho thuộc hạ chăm sóc hai thằng bé thật tốt, nhìn theo bóng bọn họ rời khỏi, anh có thể hiểu được tâm tình của Lạc Lăng khi lâm trận lùi bước, cũng sợ chuyện này sẽ dọa Thiên Nhã. Chuyện Lạc Lăng là con trai ruột của cô, thật sự rất có tính chất gây bùng nổ, giống như là chuyện La Tiểu2Bảo là con trai anh vậy. Ngay cả anh còn có chút không thể tiêu hóa được. Có điều, cái khó tiếp thu này không phải là không vui, mà là hạnh phục đang chầm chậm bành trướng, lan tỏa trong tim anh.
Lúc này, anh muốn cảm tạ ông trời hơn bao giờ hết, có lẽ chuyện này đã được định trước trong chốn u minh, anh rất vui vẻ tiếp nhận.
Cuối cùng chuông cửa cũng vang lên, Thiên Nhã vọt ra mở rộng cửa. Đập vào mắt cô là Lạc Thần Hi, còn có... còn gì nữa không? Còn gì không?
“Tiểu Bảo đâu? Lăng Lăng đâu?" Thiên Nhã hết nhìn Đông lại ngó Tây, ngay cả bóng hai bảo bối nhỏ cũng không9thấy. Nhưng cô chưa từ bỏ ý định, đẩy Lạc Thần Hi ra nhìn phía sau anh, không có.
“Hai đứa nhóc..."
“Cha, cha nói nhớ nói với mami là con nhớ mami nha." Lạc Lăng chỉ ló đầu ra, nói.
“Nói cho mami biết con cũng nhớ mami nữa. Còn nữa, không thể quá mạnh bạo với mami, nếu mami không chịu khai, cứ để con." La Tiểu Bảo cũng ngó ra, không quên dặn dò. Cậu biết cha muốn biết cái gì, thật ra cậu với Lạc Lăng cũng thế, rất muốn biết. Rốt cuộc mami đã làm thế nào để mang thai con của cha? Vấn đề này, cần đi sâu vào nghiên cứu.
Lạc Thần Hi cười cưng chiều, gật đầu, rồi nói4một cách xấu xa: “Cha có một tuyệt chiêu, không sợ mami các con không nhận tội."
Hai bảo bối nhỏ đồng thời tặng Lạc Thần Hi ánh mắt “Cha thật xấu xa“. Lạc Lăng nói: “Cha, cha nhớ phải biết thương hoa tiếc ngọc."
Khóe miệng Lạc Thần Hi co rúm. Sao anh lại không biết thương hoa tiếc ngọc chứ?
“Chủ tịch..." Thiên Nhã bị anh ôm lấy, cảm thấy không thở nổi.
“Không cho phép em gọi anh là Chủ tịch nữa." Lạc Thần Hi bá đạo nói. Giọng điệu còn mang lại chút cảm giác ấm áp, như thể hạnh phúc triền miên không thể nói ra được.
Thiên Nhã lâng lâng vì giọng nói và cái ôm của anh, nhưng trong lòng còn băn khoăn hai bảo bối nhỏ: “Tiểu Bảo và Lăng Lăng đâu?"
“Hai đứa trở về biệt thự rồi, ngày mai chúng ta đi tới thăm hai đứa nhóc." Giọng anh dịu dàng tựa như cành liễu đang phất phơ trước gió, giống như Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ đều là báu vật của anh. Nếu thanh âm lớn hơn chút nữa sẽ làm bọn họ vỡ tan.
“Vì sao?" Thiên Nhã nghi ngờ.
Cuối cùng Lạc Thần Hi cũng buông tay, cười khẽ, nhéo chóp mũi cô: “Bởi vì tối nay thuộc về hai chúng ta." Anh còn đang muốn thẩm tra một cách tường tận phạm nhân là cô đấy.
Thiên Nhã giận: “Anh! Anh quá bá đạo! Hai đứa nhóc mới thoát ra khỏi nguy hiểm đấy! Chúng cần chúng ta!"
Nghe cô nói thế, nụ cười của Lạc Thần Hi thoải mái hơn: “Không sao cả, người một nhà như chúng ta còn rất nhiều cơ hội. Sau này chúng ta không rời xa nhau nữa."
Mặt Thiên Nhã nóng lên: “Ai là người một nhà với anh, tôi muốn gọi cho La Tiểu Bảo." Cô đẩy anh ra, đi thẳng vào trong.
Lạc Thần Hi đoạt lấy điện thoại trong tay cô: “Hai bảo bối nhỏ bảo anh nói cho em biết, chúng rất nhớ em."
“Anh cũng rất nhớ em." Lạc Thần Hi mập mờ bổ sung thêm.
“Anh! Anh lại thế rồi! Tên đại sắc lang này!" Thiên Nhã tức tới độ thở hổn hển, muốn đánh anh. Giờ là lúc nào rồi! Có phải anh nên quan tâm Lăng Lăng, quan tâm con anh nhiều hơn không? Cậu nhóc đó giống với La Tiểu Bảo, vừa thoát khỏi nguy hiểm đấy!
Không ngờ Lạc Thần Hi lại bế ngang cô lên, đi vào trong phòng.
“A! Anh buông ra!" Thiên Nhã sợ tới tái mặt, không ngờ Lạc Thần Hi thật sự làm như này. Cô còn chưa phản ứng kịp đã bị Lạc Thần Hi ôm lên giường, áo bị lột ra.
“Em yêu, nói cho anh biết, lần đầu tiên của chúng ta là lúc nào?" Cái hôn ấm áp rơi vào môi, vào khuôn mặt cô, cuối cùng là cổ. Anh thấp giọng hỏi, tựa như đang nỉ non nhưng cô nghe được rất rõ.
Thiên Nhã bị anh áp dưới thân, không thể động đậy. Bị anh hôn khắp người, cô thấy cả người tê dại, cứ cho là anh đang hỏi vấn đề liên quan tới tình dục.
“Tôi, tôi không nhớ!" Thiên Nhã muốn đẩy anh ra nhưng không đẩy được, anh còn ôm cô chặt hơn.
“Còn muốn lừa anh." Anh cắn vào cổ cô một cái coi như nghiêm phạt, nhưng phần nhiều là cưng chiều.
Thiên Nhã nhạy cảm, thấp giọng kêu lên: “Anh buông ra!" Bàn tay trắng nõn đánh vào khuôn ngực trần trụi tráng kiện, vừa thẹn thùng vừa tức giận đẩy anh ra.
“Vậy em nói cho anh biết, cha La Tiểu Bảo là ai?" Lạc Thần Hi dừng lại, nói nhỏ bên tai cô.
Nghe thế, cơ thể mềm mại của Thiên Nhã chấn động. Cô cứng đờ người, anh hỏi thế là có ý gì? Lẽ nào, lẽ nào...
“Em vì anh ta sinh một đứa con, anh ta là người như thế nào?" Cảm giác được cơ thể cô cứng ngắc, anh nhếch miệng cười nhạt. Người phụ nữ này còn muốn giấu anh?
“Tôi, tôi không biết." Thiên Nhã nói lắp.
Lúc này tới lướt Lạc Thần Hi đờ người. Cái gì, cô không biết?
“Em không biết anh ta là người như thế nào? Hay là, em thật sự không biết anh ta là ai?" Trong bóng tối, sắc mặt anh nặng nề. Câu trả lời của cô khiến anh khó chịu.
“Tôi, tôi không biết anh ta. A, không biết anh ta là ai." Thiên Nhã vòng vo một hồi quyết định nói dối tới cùng, tránh cho anh hỏi quá nhiều, không cẩn thận để lộ ra chân tướng.
Bầu không khí xuống thẳng mười tám độ, người kia ngồi dậy từ trên giường, kháng nghị, cực kỳ phiền muộn: “Em không biết anh ta là người như thế nào nhưng lại sinh con anh ta?" Hơn nữa còn là thai sinh đôi! Người phụ nữ này đang muốn anh tức chết đúng không? Cô không biết cha đứa bé là anh? Cứ sống mơ màng như thế?
Thiên Nhã cũng ngồi dậy từ trên gường. Cô chẳng hiểu sao cô luôn mất khống chế với anh, giờ thêm chột dạ nữa, hoảng loạn: “Tôi, tôi thích sống thế nào thì sống thế đấy."
“Em nói cái gì?" Giọng điệu lạnh lùng của Lạc Thần Hi truyền tới từ phía đối diện.
Thiên Nhã cảm giác tình trạng này không đúng lắm. Cô muốn bò từ trên giường xuống, không ngờ anh lại bắt kịp, đè dưới thân rồi “xử" cô một cách mãnh liệt.
Thương thay Thiên Nhã bị anh hôn tới mức ngay cả cơ hội hô cứu mạng cũng không có. Thỉnh thoảng chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc mập mờ, cô cắn răng, xấu hổ tới mức mặt đỏ au.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị."
Thiên Nhã vừa yêu vừa hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên khốn khiếp nhà anh! Đừng có quyến rũ tôi!" Cô hung hăng thầm mắng anh là yêu nghiệt, ác ma, đại sắc lang!
“Suỵt, đừng giận, nói chủ đề chính đi. Em thật sự không biết anh ta là ai?" Ngón tay Lạc Thần Hi đặt lên môi đỏ của cô, dịu dàng nói. Tiểu Thần Thần ở bên trong cơ thể cô đang di chuyển liên tục, cảm giác vui sướng không nói lên lời lẻn vào giữa hai người.
“Tôi, tôi biết." Người bên dưới cuối cùng không nhịn được nữa, đáp trả.
“Vậy em yêu anh ta không?"
“Yêu, yêu!"
“Nói rõ ràng chút."
“Tôi yêu anh ta! Nhưng giờ ghét anh ta hơn! Anh, anh mau buông ra!" Cô cắn răng nghiến lợi. Bởi vì anh là tên đại sắc lang, vô sỉ!
Lạc Thần Hi cười đến mức khiến người ta có thể hồn bay phách tán, Tiểu Thần Thần tiến thẳng vào trong cơ thể cô: “Nghĩ tới anh đúng không?" Anh chuyển động liên tục, dùng sức nhiều hơn.
Cô ôm anh, mặc cho anh hưởng thụ vui sướng va chạm tận sâu bên trong.
Trong căn phòng tối, ánh trăng dịu dàng bên ngoài chiếu lên giường lớn. Lạc Thần Hi ôm Thiên Nhã, giúp cô lau mồ hôi rịn trên trán.
Thiên Nhã nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen, mâu thuẫn và tự trách đang kêu gào trong lặng lẽ.
Cô lại... chìm đắm... Cô muốn điên luôn rồi.
Đều tại người bên cạnh! Đều tại anh!
Đột nhiên cô bắt lấy tay anh, hung hăng cắn một cái, để phát tiết cho tâm trạng thất bại của mình bây giờ.
Lạc Thần Hi không buồn nhíu mày, tùy ý để cô hành hạ: “Đây là dấu ấn tình yêu à?" Lúc nói chuyện còn phát ra tiếng cười.
Thiên Nhã hung ác nhìn anh. Đáng tiếc là giờ quá tối nên anh chắc là không cảm nhận được ánh mắt thù địch của cô: “Cái tên khốn khiếp nhà anh!"
Lạc Thần Hi rất vô tội: “Đáng thương quá! Một số người xong chuyện là rũ bỏ trách nhiệm, không suy nghĩ xem công lao của ai lớn hơn, là ai bán mạng dùng sức..."
Tác giả :
Tôi Là Mộc Mộc