Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân
Chương 23 Cuộc Chiến Bảo Vệ Tình Yêu
Tiêu Khiết rất hối hận bản thân nhất thời bất bình cho Lương Dĩ Toàn, tại tiệm cà phê cô đem chân tướng cô ấy khẩu thị tâm phi nói ra.
(Khẩu thị tâm phi: miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy.)
Thế cho nên lúc Chu Tử Thụy liều mạng hỏi: “Tôi không tin, hai người không phải bạn thân sao, cô ấy còn có gì giấu diếm cô chứ? Chẳng lẽ ở trước mặt cô mà vẫn sĩ diện?"
Tiêu Khiết không biết giải thích tâm lý của con gái như thế nào cho nam thẳng hiểu.
Lúc vừa mới biết được chân tướng, cô cũng nghĩ Lương Dĩ Toàn nói dối có phải làm điều thừa hay không.
Cũng biết Lương Dĩ Toàn cùng Biên Tự từ đầu đến cuối sẽ không khó hiểu nữa.
Với Lương Dĩ Toàn mà nói, từ lúc bắt đầu cô ấy đã đặt mình xuống thấp hơn chính bản thân.
Lương Dĩ Toàn đơn phương biết Biên Tự vào bốn năm trước, mấy năm nay đã tích góp rất nhiều sùng bái với anh, mặc dù về sau Biên Tự vì tìm linh cảm sáng tác mà chủ động tìm cô, đối với cô mà nói nó cũng giống như một fan ngẫu nhiên được thần tượng coi trọng, ít nhiều là vận tới.
Lại nói vốn là cô chủ động đẩy mạnh quan hệ của hai người, thời điểm này, một khi người bên cạnh đưa ra ý kiến phản đối, cô sẽ như thiêu thân lao vào lửa cực kì có khả năng tan biến không còn gì nữa.
Cho nên cô mới đúng có thể ảnh hưởng vào quyết định giấu diếm sự thật của cô ấy.
Này căn bản không phải sĩ diện.
Cô ấy chỉ là không nhận được tín hiệu tình cảm chân thật từ phía Biên Tự, sợ nói ra bị đả kích, chùn bước mà thôi.
Ban đầu đặt mình quá thấp, dần dần lại bởi vì không nhận được hồi báo, lòng tự trọng nhận phải phản phệ, đây là tiền nhân hậu quả của hành động của Lương Dĩ Toàn.
Nhưng Tiêu Khiết cũng không thể nói với người ngoài suy tính của Lương Dĩ Toàn, khoát tay nói: “Không tin thì thôi, dù sao việc này hai bọn tôi không sai, có trách thì là quá khéo, một câu nói dối này, bị người anh em chó của anh nghe thấy."
“Ai da lúc này cô mắng anh em tôi là chó đã có thể không nói nổi rồi.
Cho dù em Lương không sai, vậy Biên Tự sai chỗ nào?"
“Đám đàn ông không rõ ràng các người," Tiêu Khiết có chút tức giận, “Tôi hỏi anh, lầm lỡ sẽ có thời gian xảy ra, có phải hai người bọn họ tốt lên là vào nửa tháng sau không? Nếu nửa tháng trước đó, anh em chó của anh giống như người bạn trai, chỉ vì hiểu lầm mới thay đổi thái độ, Dĩ Toàn có thể phát hiện vấn đề không được sao? Ngẫm lại đều biết, khẳng định là anh em chó của anh ngay từ đầu đã chết rắm thúi, chỉ là về sau càng quá phận mà thôi."
Chu Tử Thụy nghẹn lời một lát, nhức đầu: “Vậy cũng không có cách nào, tính cách cậu ta là như vậy, một bông hoa cao lãnh một mình sống an nhàn sung sướng, dù sao cũng phải đem lên một trận, nếu không phải tại hiểu lầm này, cầm lên cũng đã rơi xuống, còn không phải do hiểu lầm làm nháo!"
“Đừng mở mồm há mồm là vì hiểu lầm, bản chất của hiểu lầm là yêu không đủ, chính là anh ta yêu bản thân hơn yêu đối phương, chính là tính cách anh ta quá ác."
“Phụ nữ các cô thật sự là không phân phải trái…" Chu Tử Thụy chậc chậc lắc đầu, “Con người đương nhiên đều yêu bản thân nhất, lúc đó chẳng là mới ở bên nhau không bao lâu sao, cũng không thể đột nhiên yêu đến chết đi sống lại được? Mà còn nói tính cách, em Lương tính tình tốt vậy, kì thật cũng không có chỗ tốt."
“Đó là anh không biết Dĩ Toàn sinh ra trong gia đình như nào, nếu anh gặp qua mẹ cậu ấy, liền hiểu được…" Tiêu Khiết nói được một nửa thì im miệng, “Thôi, nói với anh cũng vô dụng, nên cho người anh em chó của anh biết được."
“Được, hai ta cũng đừng nói dóc, trực tiếp kéo hai bọn họ tới mới đúng." Chu Tử Thụy muốn cầm điện thoại lên.
“Làm cái gì?" Tiêu Khiết ngăn anh ta lại.
“Không đem hiểu lầm nói rõ cho bọn họ biết sao?"
“Tổn thương đã tạo thành, một kẻ thứ ba như anh đi giải thích có lợi ích gì? Dĩ Toàn bị bạo lực lạnh lâu như vậy, chẳng lẽ hiện tại lại muốn ép cậu ấy tự trách? Dĩ Toàn không biết xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng Biên Tự biết, việc này tất phải để chính anh ta nghĩ thông, hoặc là thẳng thắn nói rõ, hoặc là cho dù lầm lỡ sẽ không hiểu nhầm cũng nguyện ý đem người kéo lại."
Tiêu Khiết hơi nhíu mày: “Nếu anh nhúng tay vào, lần tới hai người bọn họ gặp chuyện làm theo.
Nếu Biên Tự có tâm, cũng nên làm chút chuyện hữu dụng, nếu vô tâm, liền coi như rạn nứt rất cao, cũng đừng để cho Dĩ toàn chịu tổn thương lần nữa."
***
Lương Dĩ Toàn ăn tối với Thẩm Tế xong cùng nhau trở về biệt thự, hai nhóm khác cũng vừa kết thúc cuộc hẹn.
Bị kế “Làm xấu" của Trình Lạc, lần hẹn hò này giống hệt tuần trước, không có hiệu quả tươi mới gì.
Nhưng gần đây cao trào trong tiết mục thay nhau nổi lên, tổ đạo diễn tạm thời không cần lộn xộn vào các đôi, ngược lại sợ hãi xảy thêm chuyện, liền làm một quần chúng đơn thuần, không cứng rắn lội qua lựa chọn của khách mời nữa.
Lương Dĩ Toàn vừa mới vào cửa, Trình Lạc đã nói mình mới mua mấy bộ quần áo mới, bảo cô lên lầu nhìn giúp xem thế nào.
Lương Dĩ Toàn tin là thật đi lên lầu, trở về phòng, Trình Lạc đóng cửa lại, kéo cô tới lặng lẽ nói: “Cậu không biết hôm nay mình gặp bao nhiêu bất ngờ đâu…"
“Làm sao vậy?"
Trình Lạc cố ý dùng từ ngữ liên quan tới ba lê trong tấm thẻ, vốn là muốn giúp Thẩm Tế, ai ngờ đến Biên Tự cũng nghĩ nơi này tương ứng với Lương Dĩ Toàn, đi trao đổi với Đoạn Dã chọn tấm thẻ này.
Trình Lạc đem một lượt nói cho Lương Dĩ Toàn, cảm khái nói: “Lúc ấy lão đại xuống xe nhìn thấy mình, mặt liền đen lại."
Lương Dĩ Toàn trừng mắt nhìn: “Vậy về sau làm sao, anh ta để cậu lại một mình trực tiếp rời đi sao?"
“Cũng không phải, trước khi anh ấy đi đã bảo bọn họ gọi Đoạn Dã tới, mình chỉ chờ mất một lát.
Mình cảm thấy kì thật lòng dạ hiểm độc