Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Trà
Chương 8
CHIỀU THỨ NĂM, Tĩnh Thu vội vã ra bến xe, chen lên một chuyến xe chạy về huyện K. Không ngờ xe vừa ra khỏi thành phố thì bị hỏng, dừng lại ở một nơi xa làng xa phố, chờ đúng một tiếng đồng hồ mới nghe thấy tiếng khởi động máy.
Tĩnh Thu sốt ruột lắm, đến bến xe huyện K chắc chắn phải hơn bảy giờ, bến xe đóng cửa, không biết Ba còn chờ không. Nếu anh đã đi, hôm nay Thu sẽ không thể về đến Tây Thôn Bình, đành phải tìm một chỗ trọ ở phố huyện. Thu nghĩ, vạn bất đắc dĩ phải mượn tạm số tiền của bà Trương nhờ mua len làm tiền thuê nhà trọ. Không biết trọ một đêm mất bao nhiêu tiền?
Khi xe về gần đến phố huyện, Thu trông thấy anh đứng chờ dưới ánh đèn vàng vọt. Xe vừa dừng lại, anh vội chạy đến trước cửa xe ngó nhìn, trông thấy Thu, anh nhảy lên xe, chen đến trước mặt Thu:
- Cứ tưởng Thu không về, lại nghĩ xe… đổ. Thu có đói lắm không? Chúng ta tìm chỗ nào đấy ăn tạm.
Anh xách giúp đồ cho Thu:
- Đem nhiều thứ thế? Đem giúp bạn à?
Bất giác anh nắm lấy tay Thu, đưa cô xuống xe, đi tìm hàng ăn. Thư thử rụt tay lại, nhưng anh nắm rất chặt, hơn nữa lúc này cũng đã muộn, nghĩ cũng không ai trông thấy, cứ để anh nắm tay mình.
Phố huyện không lớn, không có xe buýt, mấy hàng ăn đều đã đóng cửa.
Thu hỏi:
- Anh ăn gì chưa? Nếu ăn rồi, chúng ta không tìm hàng ăn nữa, về Tây Thôn Bình ăn cũng được.
- Anh cũng chưa ăn, ban nãy định chờ Thu về ăn một thể, nhưng sợ đi ăn Thư đến sẽ không gặp, cho nên cứ đứng ở đây. Chắc chắn Thu đói lắm rồi, đi ăn chút gì đã, lát nữa phải đi xa. – Anh kéo tay Thu. – Nào, đi theo anh, anh có cách.
Anh đưa Thu đến một gia đình nông dân gần phố huyện tìm cái ăn, anh nói chỉ cần trả tiền là có cái ăn. Đi một lúc, anh trông thấy một gia đình, nói: “Vào nhà này, nhà to, chuồng lợn cũng phải lớn, chắc chắn chủ nhà giết lợn vẫn còn thịt, để anh hỏi xem."
Họ vào gõ gia đình kia, ra mở cửa là một phụ nữ trung niên, nghe hai người nói đến tìm cơm ăn, lại trông thấy Ba cầm tiền trong tay, chị ta liền mời hai người vào nhà. Ba nói chuyện với chị chủ nhà rồi đưa tiền, chị ta bắt đầu đi thổi cơm.
Ba giúp chị ta nhóm bếp, anh ngồi trước bếp chẻ củi rất thành thạo, anh kéo Tĩnh Thu ngồi bên cạnh. Trước cửa bếp là một đống cỏ khô, coi như chỗ ngồi. Thu và Ba ngồi lên đống cỏ để nhóm lửa, chỗ ngồi chật, hai người chen nhau, Thu như dựa vào người Ba, nhưng Thu không sợ, vì gia đình này không biết hai người là ai.
Lửa bếp soi sáng khuôn mặt Ba, khuôn mặt anh hồng hào, trông rất đẹp trai. Tĩnh Thu thỉnh thoảng lén nhìn anh, anh cũng thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Thu, ánh mắt bắt gặp ánh mắt trong lòng thoáng vui, anh hỏi Thu:
- Cuộc sống thế này có vui không?
- Vui
Bữa cơm hôm ấy vô cùng thịnh soạn đối với Thu, cơm gạo mới rất ngon, thức ăn cũng ngon, có món đậu phụ rán vàng, một đĩa rau xào xanh ngắt, một đĩa dưa, hai cái lạp xưởng nhà làm. Anh gắp cả hai cái lạp xưởng cho Thu, nói:
- Biết Thu thích ăn lạp xưởng, vừa rồi anh hỏi, chị chủ nhà bảo không có, anh bảo sang nhà bên cạnh xem có không.
- Tại sao anh biết em thích lạp xưởng? – Thu không chịu ăn cả hai cái, cô để cho Ba một cái.
- Anh không ăn lạp xưởng đâu, thật đấy, anh thích ăn dưa, bếp ăn của đội không có. – Anh nói.
Thu biết anh nhường, làm gì có ai không thích ăn lạp xưởng? Thu bắt anh phải ăn, nói anh không ăn em cũng không ăn. Hai người cứ nhường đi nhường lại, chị chủ nhà trong thấy, nói vui:
- Hai người thật vui, quý nhau quá, hay là để tôi làm thêm hai cái nữa?
Ba vội đưa tiền, nhanh nhẩu:
- Phiền chị cho thêm hai cái nữa, chúng tôi đưa đi ăn dọc đường.
Ăn xong, anh hỏi Thu:
- Tối nay có về không?
- Phải về, không về thì ngủ đâu?
- Muốn không về sẽ có chỗ ngủ. – Anh cười. – Hay là về, nếu không Thu sợ người khác nói này nói nọ.
Dọc đường, anh nắm tay Thu, nói trời tối quá, sợ Thu ngã. Hai người nắm tay nhau, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Anh hỏi:
- Anh nắm tay Thu, Thu có… sợ không?
- Ừ!
- Trước đây đã có ai nắm tay Thu>
- Chưa. – Thu hiếu kỳ hỏi lại: - Anh đã nắm tay ai chưa?
Một lúc lâu sau anh mới trả lời:
- Nếu anh đã cầm tay ai đó, Thu có cảm thấy anh là người xấu không?
- Vậy là anh đã nắm tay ai đó rồi.
- Cầm tay với nắm tay không giống nhau, có lúc vì trách nhiệm, có lúc vì không có cách nào khác, lại có lúc vì… tình yêu.
Chưa bao giờ Thu được nghe ai đó thẳng thắn nói đến hai tiếng “tình yêu", hồi ấy nói đến tình yêu phải dùng từ khác để thay thế. Thu thấy anh dùng từ tình yêu cảm thấy rất khó xử. Thu không dám nói tiếp đề tài ấy, liệu anh có còn nói những điều khác làm Thu khó xử nữa không.
Lúc đi qua cây sơn tra, anh hỏi:
- Kia là cây sơn tra, có muốn đến đấy xem và ngồi một lúc không?
Thu cảm thấy sởn tóc gáy:
- Không! Nghe nói hồi chiến tranh chống Nhật rất nhiều người bị bắn ở đấy, buổi tối đến đấy sợ lắm!
- Sau này có dịp sẽ đến đấy. – Anh đùa. – Thu theo cộng sản mà vẫn sợ ma à.
Thu ngượng:
- Em không sợ ma, thật ra những người anh hùng chống Nhật có trở thành ma thì đấy cũng là ma tốt, không hại người, đúng không? Cho nên em không sợ, mà chỉ sợ bầu không khí nặng nề u ám.
Bỗng Thu như sực nhớ ra điều gì, cô hỏi:
- Hôm em về Tây Thôn Bình, hình như anh cũng vừa từ đâu về, anh đứng dưới gốc cây kia phải không?
- Không. – Anh ngạc nhiên hỏi lại: - Anh đứng đấy làm gì?
- Có thể em hoa mắt. Hôm ấy em quay đầu lại, bỗng cảm thấy có người mặc đồ trắng đứng dưới gốc cây…
Anh cười phá lên:
- Đúng là Thu hoa mắt rồi, trời lạnh, anh mặc đồ trắng ra đứng đấy không chết rét à?
Thu nghĩ cũng phải:
- Nhưng em mỗi lần nghe hát bài Cây sơn tra lại nghĩ đến hai thanh niên đứng dưới gốc cây, cho nên mắt em hoa lên.
Anh>
- Có thể những oan hồn kia có ai đó giống anh chăng? Có thể người ấy hiện hình đúng lúc Thu trông thấy, Thu nghĩ là anh. Xem kìa, người ấy lại đến.
Thu không dám nhìn, bỏ chạy, bị anh lôi lại, kéo vào lòng mình, ôm chặt, an ủi:
- Nói dối Thu đấy, làm gì có oan hồn, tất cả đều bịa để dọa Thu thôi mà. – Anh ôm Thu một lúc, lại đùa: - Anh định dọa để Thu ngả vào lòng anh, không ngờ Thu bỏ chạy, chứng tỏ Thu không tín nhiệm anh.
Thu nép vào người anh, cảm thấy không hay lắm, nhưng lại không nỡ rời khỏi vòng ôm của anh, hơn nữa cũng sợ, nên cứ đành để vậy. Hai cánh tay anh ôm chặt hơn, khuôn mặt Thu nép vào ngực anh. Thu không biết cơ thể con trai lại có cái mùi ngây ngất đến vậy, không thể hình dung đó là mùi gì, cảm thấy con người này có thể tin cậy, có thể dựa được, rất vững tin, tối cũng không sợ, ma cũng không sợ, chỉ sợ bị người khác trông thấy.
Thu nghe rõ nhịp đập của trái tim mình, tiếng đập rất rõ.
- Thật ra anh cũng sợ. – Thu ngước lên nhìn anh. – Trống ngực anh đập mạnh lắm.
Anh buông lỏng vòng ôm, để cái ba lô đang đeo trên lưng tuột xuống đất, có điều kiện ôm Thu thoải mái hơn:
- Đúng là anh sợ, Thu nghe thấy tiếng tim anh đập nhanh, tưởng như sắp nhảy ra khỏi cửa miệng.
- Tim có thể nhảy ra khỏi cửa miệng được không? – Thu hiếu kỳ hỏi.
- Tại sao không? Thu không thấy sách đều viết: “Trái tim nhảy điên cuồng, tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi cửa miệng" đấy sao?
- Sách viết như thế à?
- Tất nhiên. Tim Thu cũng đập rất nhanh, sắp lên đến miệng rồi.
Tĩnh Thu cảm nhận nhịp tim của mình, cô nghi ngờ:
- Không nhanh, không nhanh bằng anh, tại sao anh nói sắp lên đến cửa miệng?
- Thu không thể cảm nhận nổi, nếu không tin Thu cứ há miệng ra, xem có đúng nó lên đến miệng rồi không?
Không chờ Thu phản ứng, anh hôn ngay lên môi Thu. Thu cảm thấy xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội đẩy anh ra. Nhưng anh mặc kệ, vẫn hôn, còn dùng đầu lưỡi để mở rộng làn môi Thu.
Nếu anh chỉ hôn lên đôi môi Thu, Thu cũng không căng thẳng đến vậy, lúc này anh cho lưỡi vào miệng Thu, khiến Thu xấu hổ, cảm thấy anh thấp hèn, tại sao có thể như thế? Thu chưa bao giờ nghe nói hôn là phải như thế, cô cắn chặt răng, lưỡi anh chỉ có thể đưa đi đưa lại giữa môi và răng. Anh tấn công, Thu vẫn nghiến răng, không biết tại sao mình làm như thế, chỉ biết anh rất muốn cho lưỡi vào tận miệng, như vậy chắc chắn không phải là việc tốt lành, nên cứ để lưỡi anh ở ngoài.
Anh bỏ cuộc, chỉ hôn môi Thu, thở gấp gấp, hỏi:
- Em… không thích
- Không thích.
Thật ra không phải Thu không thích, chỉ vì sợ, cảm thấy giống như làm một việc xấu xa. Nhưng Thu rất thích cảm giác khuôn mặt anh áp vào khuôn mặt mình, chưa bao giờ Thu nghĩ khuôn mặt người con trai lại ấm áp, dịu dàng đến vậy. Thu vẫn cho rằng khuôn mặt người con trai giá lạnh và khô cứng.
Anh cười, chuyển sang ôm Thu:
- Có thích thế này không?
Trong lòng rất thích, nhưng Thu vẫn nói:
- Cũng không thích.
Anh buông Thu ra, nói lảng sang chuyện khác:
- Em thật khó hiểu. – Anh lại khoác cái ba lô lên vai, nói: - Chúng ta đi nhé. Anh không nắm tay Thu nữa, hai người đi bên nhau.
Đi một lúc, thấy anh không nói gì, Thu cẩn thận hỏi:
- Anh… giận rồi à? Anh không sợ em ngã hay sao?
- Không giận, sợ em không thích cả nắm tay.
- Em không nói không thích… cầm tay…
Anh lại nắm tay Thu:
- Vậy em thích anh cầm tay à?
Thu không nói, anh cứ hỏi:
- Nói đi, thích hay không thích.
- Biết rồi còn hỏi.
- Anh không biết, em làm anh khó hiểu, muốn em nói ra anh mới biết.
Thu không chịu nói, anh không buộc Thu phải trả lời, chỉ nắm chặt tay cô, cùng đi xuống núi. Không còn đò sang sông, anh nói:
- Chúng mình đừng gọi đò nữa, chỗ anh có câu nói, hình dung một người muốn mà không được là “khó như gọi đò" để nói đò ngang rất khó gọi. Anh cõng em sang sông.
Nói xong, anh cởi giày cởi tất, nhét tất vào giày, buộc hai chiếc giày vào với nhau rồi đeo lên cổ cùng mấy cái bọc. Anh nửa quỳ trước mặt Thu, để cô ngổi lên lưng, Thu không chịu:
- Cứ để em lội.
- Đừng ngượng, lên đi, con gái nhúng chân xuống nước lạnh không tốt. Không ai trông thấy nhanh lên nào.
Thu đành để anh cõng, nhưng cô chống hai tay lên vai anh, cố không để ngực mình áp vào lưng anh. Anh cảnh cáo:
- Ôm chặt nhé, quàng hai tay vào cổ anh, ngã là anh không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Nói xong, hình như anh bị trượt chân, người chúi về phía trước, Thu vội áp người lên lưng anh, đưa hai tay ôm cổ anh. Ngực Thu áp sát vào lưng anh cho Thu một cảm giác kỳ lạ, hình như áp vào như thế rất dễ chịu. Nhưng anh hơi rùng mình, người run lên như rét.
Thu lo lắng, hỏi:
- Em nặng lắm à? Hay là nước lạnh?
Anh không trả lời, chỉ lẩm bẩm gì đó rồi bình phục trở lại, anh cõng Thu lội từ từ qua sông. Đi được một lúc, anh quay mặt lại, nói:
- Ở chỗ bọn anh có câu nói “ông già ông già, già rồi có người cõng; lão bà lão bà, già rồi có người thồ, bất kể em có già hay không anh cũng thồ em, được không?
Mặt Thu đỏ lên, nói:
- Anh toàn nói linh tinh, còn nói nữa em nhảy xuống nước đấy.
Bỗng anh im lặng, Thu hiếu kỳ hỏi>
- Anh sao thế? Lại giận rồi à?
Anh quay về phía hạ lưu sông, hất đầu:
- Anh Hai của em ở kia chờ em đấy.
Tĩnh Thu nhìn theo, đúng là Lâm đang ngồi kia, bên cạnh là đôi thùng gánh nước. Ba lên bờ, đặt Thu xuống, vừa đi giày vừa nói:
- Em chờ ở đây, anh đến nói chuyện với anh ấy.
Nói xong, anh đi tới, chào Lâm.
- Anh Hai, gánh nước ạ?
- Ừ, hai người đã về đấy à.
Anh nói nhỏ với Lâm vài câu rồi quay lại với Thu, nói:
- Em về đi, anh đi luôn.
Thế rồi anh biến mất trong màn đêm.
Lâm gánh hai thùng nước, lặng lẽ đi về. Tĩnh Thu theo sau, sợ hãi, Thu sợ Lâm trông thấy chuyện vừa rồi và nói với mọi người, tổ cải cách giáo dục nghe thấy, coi như Thu xong đời! Thu tranh thủ dặn Lâ>
- Anh… anh Hai, anh đừng hiểu nhầm, anh ấy chỉ đón em, chúng em…
- Anh ấy vừa nói rồi.
- Anh đừng nói với ai, kẻo rồi người khác hiểu nhầm
- Anh ấy vừa nói rồi.
Về đến nhà, ai cũng ngạc nhiên, bà Trương kêu lên:
- Con đi một mình à? Đi đường núi? Ôi chao, bạo gan quá, ngay cả ban ngày mẹ cũng không dám đi đường này.
Tĩnh Thu sốt ruột lắm, đến bến xe huyện K chắc chắn phải hơn bảy giờ, bến xe đóng cửa, không biết Ba còn chờ không. Nếu anh đã đi, hôm nay Thu sẽ không thể về đến Tây Thôn Bình, đành phải tìm một chỗ trọ ở phố huyện. Thu nghĩ, vạn bất đắc dĩ phải mượn tạm số tiền của bà Trương nhờ mua len làm tiền thuê nhà trọ. Không biết trọ một đêm mất bao nhiêu tiền?
Khi xe về gần đến phố huyện, Thu trông thấy anh đứng chờ dưới ánh đèn vàng vọt. Xe vừa dừng lại, anh vội chạy đến trước cửa xe ngó nhìn, trông thấy Thu, anh nhảy lên xe, chen đến trước mặt Thu:
- Cứ tưởng Thu không về, lại nghĩ xe… đổ. Thu có đói lắm không? Chúng ta tìm chỗ nào đấy ăn tạm.
Anh xách giúp đồ cho Thu:
- Đem nhiều thứ thế? Đem giúp bạn à?
Bất giác anh nắm lấy tay Thu, đưa cô xuống xe, đi tìm hàng ăn. Thư thử rụt tay lại, nhưng anh nắm rất chặt, hơn nữa lúc này cũng đã muộn, nghĩ cũng không ai trông thấy, cứ để anh nắm tay mình.
Phố huyện không lớn, không có xe buýt, mấy hàng ăn đều đã đóng cửa.
Thu hỏi:
- Anh ăn gì chưa? Nếu ăn rồi, chúng ta không tìm hàng ăn nữa, về Tây Thôn Bình ăn cũng được.
- Anh cũng chưa ăn, ban nãy định chờ Thu về ăn một thể, nhưng sợ đi ăn Thư đến sẽ không gặp, cho nên cứ đứng ở đây. Chắc chắn Thu đói lắm rồi, đi ăn chút gì đã, lát nữa phải đi xa. – Anh kéo tay Thu. – Nào, đi theo anh, anh có cách.
Anh đưa Thu đến một gia đình nông dân gần phố huyện tìm cái ăn, anh nói chỉ cần trả tiền là có cái ăn. Đi một lúc, anh trông thấy một gia đình, nói: “Vào nhà này, nhà to, chuồng lợn cũng phải lớn, chắc chắn chủ nhà giết lợn vẫn còn thịt, để anh hỏi xem."
Họ vào gõ gia đình kia, ra mở cửa là một phụ nữ trung niên, nghe hai người nói đến tìm cơm ăn, lại trông thấy Ba cầm tiền trong tay, chị ta liền mời hai người vào nhà. Ba nói chuyện với chị chủ nhà rồi đưa tiền, chị ta bắt đầu đi thổi cơm.
Ba giúp chị ta nhóm bếp, anh ngồi trước bếp chẻ củi rất thành thạo, anh kéo Tĩnh Thu ngồi bên cạnh. Trước cửa bếp là một đống cỏ khô, coi như chỗ ngồi. Thu và Ba ngồi lên đống cỏ để nhóm lửa, chỗ ngồi chật, hai người chen nhau, Thu như dựa vào người Ba, nhưng Thu không sợ, vì gia đình này không biết hai người là ai.
Lửa bếp soi sáng khuôn mặt Ba, khuôn mặt anh hồng hào, trông rất đẹp trai. Tĩnh Thu thỉnh thoảng lén nhìn anh, anh cũng thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Thu, ánh mắt bắt gặp ánh mắt trong lòng thoáng vui, anh hỏi Thu:
- Cuộc sống thế này có vui không?
- Vui
Bữa cơm hôm ấy vô cùng thịnh soạn đối với Thu, cơm gạo mới rất ngon, thức ăn cũng ngon, có món đậu phụ rán vàng, một đĩa rau xào xanh ngắt, một đĩa dưa, hai cái lạp xưởng nhà làm. Anh gắp cả hai cái lạp xưởng cho Thu, nói:
- Biết Thu thích ăn lạp xưởng, vừa rồi anh hỏi, chị chủ nhà bảo không có, anh bảo sang nhà bên cạnh xem có không.
- Tại sao anh biết em thích lạp xưởng? – Thu không chịu ăn cả hai cái, cô để cho Ba một cái.
- Anh không ăn lạp xưởng đâu, thật đấy, anh thích ăn dưa, bếp ăn của đội không có. – Anh nói.
Thu biết anh nhường, làm gì có ai không thích ăn lạp xưởng? Thu bắt anh phải ăn, nói anh không ăn em cũng không ăn. Hai người cứ nhường đi nhường lại, chị chủ nhà trong thấy, nói vui:
- Hai người thật vui, quý nhau quá, hay là để tôi làm thêm hai cái nữa?
Ba vội đưa tiền, nhanh nhẩu:
- Phiền chị cho thêm hai cái nữa, chúng tôi đưa đi ăn dọc đường.
Ăn xong, anh hỏi Thu:
- Tối nay có về không?
- Phải về, không về thì ngủ đâu?
- Muốn không về sẽ có chỗ ngủ. – Anh cười. – Hay là về, nếu không Thu sợ người khác nói này nói nọ.
Dọc đường, anh nắm tay Thu, nói trời tối quá, sợ Thu ngã. Hai người nắm tay nhau, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Anh hỏi:
- Anh nắm tay Thu, Thu có… sợ không?
- Ừ!
- Trước đây đã có ai nắm tay Thu>
- Chưa. – Thu hiếu kỳ hỏi lại: - Anh đã nắm tay ai chưa?
Một lúc lâu sau anh mới trả lời:
- Nếu anh đã cầm tay ai đó, Thu có cảm thấy anh là người xấu không?
- Vậy là anh đã nắm tay ai đó rồi.
- Cầm tay với nắm tay không giống nhau, có lúc vì trách nhiệm, có lúc vì không có cách nào khác, lại có lúc vì… tình yêu.
Chưa bao giờ Thu được nghe ai đó thẳng thắn nói đến hai tiếng “tình yêu", hồi ấy nói đến tình yêu phải dùng từ khác để thay thế. Thu thấy anh dùng từ tình yêu cảm thấy rất khó xử. Thu không dám nói tiếp đề tài ấy, liệu anh có còn nói những điều khác làm Thu khó xử nữa không.
Lúc đi qua cây sơn tra, anh hỏi:
- Kia là cây sơn tra, có muốn đến đấy xem và ngồi một lúc không?
Thu cảm thấy sởn tóc gáy:
- Không! Nghe nói hồi chiến tranh chống Nhật rất nhiều người bị bắn ở đấy, buổi tối đến đấy sợ lắm!
- Sau này có dịp sẽ đến đấy. – Anh đùa. – Thu theo cộng sản mà vẫn sợ ma à.
Thu ngượng:
- Em không sợ ma, thật ra những người anh hùng chống Nhật có trở thành ma thì đấy cũng là ma tốt, không hại người, đúng không? Cho nên em không sợ, mà chỉ sợ bầu không khí nặng nề u ám.
Bỗng Thu như sực nhớ ra điều gì, cô hỏi:
- Hôm em về Tây Thôn Bình, hình như anh cũng vừa từ đâu về, anh đứng dưới gốc cây kia phải không?
- Không. – Anh ngạc nhiên hỏi lại: - Anh đứng đấy làm gì?
- Có thể em hoa mắt. Hôm ấy em quay đầu lại, bỗng cảm thấy có người mặc đồ trắng đứng dưới gốc cây…
Anh cười phá lên:
- Đúng là Thu hoa mắt rồi, trời lạnh, anh mặc đồ trắng ra đứng đấy không chết rét à?
Thu nghĩ cũng phải:
- Nhưng em mỗi lần nghe hát bài Cây sơn tra lại nghĩ đến hai thanh niên đứng dưới gốc cây, cho nên mắt em hoa lên.
Anh>
- Có thể những oan hồn kia có ai đó giống anh chăng? Có thể người ấy hiện hình đúng lúc Thu trông thấy, Thu nghĩ là anh. Xem kìa, người ấy lại đến.
Thu không dám nhìn, bỏ chạy, bị anh lôi lại, kéo vào lòng mình, ôm chặt, an ủi:
- Nói dối Thu đấy, làm gì có oan hồn, tất cả đều bịa để dọa Thu thôi mà. – Anh ôm Thu một lúc, lại đùa: - Anh định dọa để Thu ngả vào lòng anh, không ngờ Thu bỏ chạy, chứng tỏ Thu không tín nhiệm anh.
Thu nép vào người anh, cảm thấy không hay lắm, nhưng lại không nỡ rời khỏi vòng ôm của anh, hơn nữa cũng sợ, nên cứ đành để vậy. Hai cánh tay anh ôm chặt hơn, khuôn mặt Thu nép vào ngực anh. Thu không biết cơ thể con trai lại có cái mùi ngây ngất đến vậy, không thể hình dung đó là mùi gì, cảm thấy con người này có thể tin cậy, có thể dựa được, rất vững tin, tối cũng không sợ, ma cũng không sợ, chỉ sợ bị người khác trông thấy.
Thu nghe rõ nhịp đập của trái tim mình, tiếng đập rất rõ.
- Thật ra anh cũng sợ. – Thu ngước lên nhìn anh. – Trống ngực anh đập mạnh lắm.
Anh buông lỏng vòng ôm, để cái ba lô đang đeo trên lưng tuột xuống đất, có điều kiện ôm Thu thoải mái hơn:
- Đúng là anh sợ, Thu nghe thấy tiếng tim anh đập nhanh, tưởng như sắp nhảy ra khỏi cửa miệng.
- Tim có thể nhảy ra khỏi cửa miệng được không? – Thu hiếu kỳ hỏi.
- Tại sao không? Thu không thấy sách đều viết: “Trái tim nhảy điên cuồng, tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi cửa miệng" đấy sao?
- Sách viết như thế à?
- Tất nhiên. Tim Thu cũng đập rất nhanh, sắp lên đến miệng rồi.
Tĩnh Thu cảm nhận nhịp tim của mình, cô nghi ngờ:
- Không nhanh, không nhanh bằng anh, tại sao anh nói sắp lên đến cửa miệng?
- Thu không thể cảm nhận nổi, nếu không tin Thu cứ há miệng ra, xem có đúng nó lên đến miệng rồi không?
Không chờ Thu phản ứng, anh hôn ngay lên môi Thu. Thu cảm thấy xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội đẩy anh ra. Nhưng anh mặc kệ, vẫn hôn, còn dùng đầu lưỡi để mở rộng làn môi Thu.
Nếu anh chỉ hôn lên đôi môi Thu, Thu cũng không căng thẳng đến vậy, lúc này anh cho lưỡi vào miệng Thu, khiến Thu xấu hổ, cảm thấy anh thấp hèn, tại sao có thể như thế? Thu chưa bao giờ nghe nói hôn là phải như thế, cô cắn chặt răng, lưỡi anh chỉ có thể đưa đi đưa lại giữa môi và răng. Anh tấn công, Thu vẫn nghiến răng, không biết tại sao mình làm như thế, chỉ biết anh rất muốn cho lưỡi vào tận miệng, như vậy chắc chắn không phải là việc tốt lành, nên cứ để lưỡi anh ở ngoài.
Anh bỏ cuộc, chỉ hôn môi Thu, thở gấp gấp, hỏi:
- Em… không thích
- Không thích.
Thật ra không phải Thu không thích, chỉ vì sợ, cảm thấy giống như làm một việc xấu xa. Nhưng Thu rất thích cảm giác khuôn mặt anh áp vào khuôn mặt mình, chưa bao giờ Thu nghĩ khuôn mặt người con trai lại ấm áp, dịu dàng đến vậy. Thu vẫn cho rằng khuôn mặt người con trai giá lạnh và khô cứng.
Anh cười, chuyển sang ôm Thu:
- Có thích thế này không?
Trong lòng rất thích, nhưng Thu vẫn nói:
- Cũng không thích.
Anh buông Thu ra, nói lảng sang chuyện khác:
- Em thật khó hiểu. – Anh lại khoác cái ba lô lên vai, nói: - Chúng ta đi nhé. Anh không nắm tay Thu nữa, hai người đi bên nhau.
Đi một lúc, thấy anh không nói gì, Thu cẩn thận hỏi:
- Anh… giận rồi à? Anh không sợ em ngã hay sao?
- Không giận, sợ em không thích cả nắm tay.
- Em không nói không thích… cầm tay…
Anh lại nắm tay Thu:
- Vậy em thích anh cầm tay à?
Thu không nói, anh cứ hỏi:
- Nói đi, thích hay không thích.
- Biết rồi còn hỏi.
- Anh không biết, em làm anh khó hiểu, muốn em nói ra anh mới biết.
Thu không chịu nói, anh không buộc Thu phải trả lời, chỉ nắm chặt tay cô, cùng đi xuống núi. Không còn đò sang sông, anh nói:
- Chúng mình đừng gọi đò nữa, chỗ anh có câu nói, hình dung một người muốn mà không được là “khó như gọi đò" để nói đò ngang rất khó gọi. Anh cõng em sang sông.
Nói xong, anh cởi giày cởi tất, nhét tất vào giày, buộc hai chiếc giày vào với nhau rồi đeo lên cổ cùng mấy cái bọc. Anh nửa quỳ trước mặt Thu, để cô ngổi lên lưng, Thu không chịu:
- Cứ để em lội.
- Đừng ngượng, lên đi, con gái nhúng chân xuống nước lạnh không tốt. Không ai trông thấy nhanh lên nào.
Thu đành để anh cõng, nhưng cô chống hai tay lên vai anh, cố không để ngực mình áp vào lưng anh. Anh cảnh cáo:
- Ôm chặt nhé, quàng hai tay vào cổ anh, ngã là anh không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Nói xong, hình như anh bị trượt chân, người chúi về phía trước, Thu vội áp người lên lưng anh, đưa hai tay ôm cổ anh. Ngực Thu áp sát vào lưng anh cho Thu một cảm giác kỳ lạ, hình như áp vào như thế rất dễ chịu. Nhưng anh hơi rùng mình, người run lên như rét.
Thu lo lắng, hỏi:
- Em nặng lắm à? Hay là nước lạnh?
Anh không trả lời, chỉ lẩm bẩm gì đó rồi bình phục trở lại, anh cõng Thu lội từ từ qua sông. Đi được một lúc, anh quay mặt lại, nói:
- Ở chỗ bọn anh có câu nói “ông già ông già, già rồi có người cõng; lão bà lão bà, già rồi có người thồ, bất kể em có già hay không anh cũng thồ em, được không?
Mặt Thu đỏ lên, nói:
- Anh toàn nói linh tinh, còn nói nữa em nhảy xuống nước đấy.
Bỗng anh im lặng, Thu hiếu kỳ hỏi>
- Anh sao thế? Lại giận rồi à?
Anh quay về phía hạ lưu sông, hất đầu:
- Anh Hai của em ở kia chờ em đấy.
Tĩnh Thu nhìn theo, đúng là Lâm đang ngồi kia, bên cạnh là đôi thùng gánh nước. Ba lên bờ, đặt Thu xuống, vừa đi giày vừa nói:
- Em chờ ở đây, anh đến nói chuyện với anh ấy.
Nói xong, anh đi tới, chào Lâm.
- Anh Hai, gánh nước ạ?
- Ừ, hai người đã về đấy à.
Anh nói nhỏ với Lâm vài câu rồi quay lại với Thu, nói:
- Em về đi, anh đi luôn.
Thế rồi anh biến mất trong màn đêm.
Lâm gánh hai thùng nước, lặng lẽ đi về. Tĩnh Thu theo sau, sợ hãi, Thu sợ Lâm trông thấy chuyện vừa rồi và nói với mọi người, tổ cải cách giáo dục nghe thấy, coi như Thu xong đời! Thu tranh thủ dặn Lâ>
- Anh… anh Hai, anh đừng hiểu nhầm, anh ấy chỉ đón em, chúng em…
- Anh ấy vừa nói rồi.
- Anh đừng nói với ai, kẻo rồi người khác hiểu nhầm
- Anh ấy vừa nói rồi.
Về đến nhà, ai cũng ngạc nhiên, bà Trương kêu lên:
- Con đi một mình à? Đi đường núi? Ôi chao, bạo gan quá, ngay cả ban ngày mẹ cũng không dám đi đường này.
Tác giả :
Ngãi Mễ