Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 43
Mạnh Cổ thừa dịp hôn sâu thêm. Anh dò vào trong miệng cô, càng hôn càng thâm nhập sâu vào khoang miệng, chia sẻ mùi vị cho nhau.
Trần Nhược Vũ cảm thấy đầu lưỡi bị mút chặt, tim cô liền nhảy “thình thịch" loạn xạ, đầu óc choáng váng mơ hồ, não bộ không thể đưa ra bất kỳ chỉ thị nào. Có điều ngay cả khi cô có chút phản ứng, anh cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào lùi bước.
Anh rất cường thế, cũng rất bá đạo.
Đây là khí thế khi hôn của Phách Vương Long tiên sinh.
Anh ôm chặt lấy hông cô, giữ lấy ót cô, đem cô hôn càng ngày càng sâu. Môi lưỡi anh và cô dây dưa, hơi thở kề sát thân mật.
Gió nhẹ thổi qua, không biết mùi hoa từ nơi nào truyền đến. Trần Nhược Vũ có chút mê loạn. Cô nhịn không được kiễng chân, nghênh hợp với anh.
Nụ hôn này khiến cô có cảm giác ngọt ngào lại mê loạn.
Cô nhắm chặt hai mắt.
Cô thích cảm giác được anh ôm, thích sự bá đạo của anh lúc hôn cô, thích cánh tay có lực của anh, cũng thích mùi vị nhẹ nhàng, khoan khoái và sạch sẽ của anh.
Cô thích anh!
Tim Trần Nhược Vũ bỗng nhiên nẩy lên một cái.
Cô, thích anh!
Cô đẩy ngực anh ra, đối mặt với anh. Ánh mắt anh thâm thúy, vẻ mặt anh lại dịu dàng. Còn cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến phát sốt, trái tim nhảy loạn.
Rối loạn, thật sự rối loạn.
Anh sao có thể hôn cô, mà cô sao lại vui vẻ hưởng thụ?
Cô chợt giận anh, cũng giận bản thân mình!
Cô trừng anh, sắc mặt Mạnh Cổ chuyển sang màu xanh.
“Trần Nhược Vũ, nụ hôn này của anh tệ lắm sao?" Anh rống cô.
Câu trả lời của Trần Nhược Vũ chính là đạp anh một cái, sau đó chạy qua người anh mà bỏ trốn.
Cô chạy thật nhanh, không để ý Mạnh Cổ ở sau lưng cô đang lớn tiếng gọi. Trên thực tế, anh càng gọi, cô càng chạy nhanh hơn.
Trần Nhược Vũ chạy một hơi ra đến phố, nhìn thấy taxi, liền đưa tay ra vẫy. Đợi xe chạy được nửa đường, tim cô bắt đầu đau, thật là ngốc a, gọi taxi làm gì, ngồi xe bus mới tốt nhất.
Nhưng bây giờ không phải lúc lo nghĩ đến tiền xe. Trong lòng cô vẫn đang “thình thịch" nhảy loạn, rối thành một mớ bòng bong. Cô đã gây họa, không đúng, anh đã gây họa rồi. Cũng không đúng, vậy chắc không phải là gây họa.
Tóm lại, quan hệ hữu nghị của bọn họ chính là đã bể nát.
Nhưng cô không muốn như vậy, cô quý trọng như vậy, hiện tại mọi việc đều phiền lòng, phải dựa vào tình nghĩa mà chống đỡ cùng anh qua ngày nha. Hiện tại phải làm sao bây giờ? Trụ cột tinh thần của cô cũng loạn thành một đoàn.
Trước kia cô đã chịu phạt và dạy dỗ, một khi vi phạm, liền tan thành mây khói a! Bọn họ còn có thể giống ngày trước, tự do tự tại mà ở chung sao? Còn có thể không chút kiêng kỵ nói chuyện phiếm cùng mấy lời tâm sự sao?
Anh hôm nay chịu kích thích, cô vậy mà lại điên khùng theo.
Không đúng, phải nói là hôm nay anh đã bộc phát thú tính rồi, cả cô cũng dám ra tay. Lưu manh này!
Không may, biểu hiện của cô so với anh còn muốn đói khát hơn. Nữ lưu manh!
Rối loạn, thật là rối loạn!
Trần Nhược Vũ khóc không ra nước mắt.
Điện thoại không ngừng reo, khiến tim gan cô đều run sợ. Cầm điện thoại lên nhìn, là Mạnh Cổ gọi tới. Lại lần nữa reo, cô lại nhìn, vẫn là Mạnh Cổ.
Cô bất đắc dĩ khóa điện thoại, không dám bắt máy.
Trở về nhà, cô vội vã chào hỏi Lương Tư Tư, nhưng không tán gẫu cùng mà vội vàng trốn vào phòng. Ở trong phòng cả tiếng đồng hồ, cô mới phát hiện có tới 19 cuộc gọi nhỡ.
Trần Nhược Vũ sợ gần chết. Không khỏi nghĩ đến một vấn đề, tại sao người khác thấy có n cuộc gọi nhỡ sẽ thấy thật cao hứng, còn cô lại sợ trối chết vậy?
Quả nhiên là biến thái.
Mà cô còn chưa đủ biến thái.
Cô ở trong phòng đi tới đi lui, thật là muốn tìm người thương lượng.
Loại quan hệ nam nữ này nên sửa chữa thế nào? Chuyện này không thể hỏi Tư Tư được rồi, theo logic của cô ấy, chuyện này hẳn là bắt đầu…
Mà Trần Nhược Vũ thì không muốn như vậy.
Cô theo đuổi Mạnh Cổ, nhưng cũng biết bản thân không thể cùng anh!
Không chỉ là vấn đề có nhìn được hay không, còn thực tế tàn khốc ở trước mặt. Bạn gái trước Thích Dao gì đó là ví dụ đẫm máu. Lấy điều kiện của Thích Dao, cô bé lọ lem cùng hoàng tử yêu nhau còn bị đánh bại, huống chi loại như cô đã muốn lửa đốt không cháy, gió xuân thổi lại sinh cỏ.
Hơn nữa, Phách Vương Long tiên sinh rõ ràng không hề có tập tính đó.
Mà cô, vừa đúng là một trong số đó, hơn nữa còn là chưa thành công đấy!
Bỏ anh qua một bên không nói đến, cô cũng đã muốn xác định tốt phương hướng, muốn tìm đối tượng, không thể là loại version 1 như anh. Thật ra thì, cùng người đi đường tốt bụng Chu Triết tiên sinh cũng có thể cùng cô có đáp án.
Ngừng, ngừng, Trần Nhược Vũ nhắc nhở mình không được dời tiêu điểm đi, phải chuyên tâm đem chuyện của Mạnh Cổ suy nghĩ rõ.
Tóm lại, tình huống bây giờ tương đối loạn, kéo cũng không rõ. Đừng nói hai người họ tính cách tương đối giống, không thể cùng nhau sống qua ngày, chính là hai bên cha mẹ gặp mặt, cũng sẽ là một hồi bi kịch hỗn loạn thôi.
Nghĩ xa, nghĩ xa rồi, đời này cũng không thể có chuyện cha mẹ anh muốn gặp cha mẹ cô được!!!
Dù sao, hiện tại cũng chỉ mới hôn thôi, nói là tình cảm thuần khiết thật đúng là gặp quỷ.
Nhưng cô thật không muốn mất đi anh.
Trần Nhược Vũ ngồi bên mép giường, trong lòng có chút khổ sở. Thật muốn dùng sức lay Mạnh Cổ, lớn tiếng mắng anh sao muốn hôn cô, sao muốn phá đi quan hệ giữa hai người họ.
Cô quý trọng, là cùng anh có cảm giác ra sao, coi như chỉ là bạn bè, có thể cùng nhau nói mấy lời không có dinh dưỡng, cùng nhau nghe bát quái, cùng bày tỏ tâm sự, cô cũng thật vui vẻ.
Cô muốn dùng sức lay anh, dùng sức soi đầu anh xem, tại sao anh lại đi phá hư!
Được rồi, dựa vào sự chênh lệch giữa hai cái đầu bọn họ, cô dường như không thể động đến anh, nhưng đạp anh mấy cái vẫn là có thể. Cô vừa rồi chỉ mới đạp một cái, thật là đáng tiếc, quá ít a!
Đang trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên điện thoại trên giường reo vang. Trần Nhược Vũ sợ hết hồn, nhịp tim không ngừng tăng tốc, không dám rồi lại không nhịn được nhìn số hiển thị. Lần này thật may mắn, là Cao Ngữ Lam gọi tới.
Trần Nhược Vũ vội vàng nhìn, thời điểm như vậy cô thật cần bằng hữu an ủi.
“Nhược Vũ, cậu lại chọc giận Mạnh Cổ rồi hả?" Cao Ngữ Lam vừa mở miệng đã hỏi vấn đề này.
Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm: “Sao vậy? Mạnh Cổ thế nào?"
“Hắn gọi điện cho Doãn Tắc, gào thét cả nửa giờ. Mình cũng không nghe rõ, chỉ là nghe được tên cậu".
Uầy, xú nam nhân này là gọi cho Doãn Tắc để kiện cô sao?
“Vậy cậu mau giúp mình hỏi thăm Doãn Tắc một chút, Mạnh Cổ nói gì về mình rồi?"
“Hỏi thăm không được, anh ấy đi ra ngoài rồi. Mạnh Cổ hẹn anh đi uống rượu. Mình thừa dịp anh ấy không ở đây, mới gọi cho cậu nói vài tin. Cậu làm gì bác sĩ Mạnh rồi?"
“Mình có thể làm gì anh ấy. Sao cậu không hỏi anh ta làm gì mình rồi"
“Được rồi, vậy anh ấy làm gì cậu?" Cao Ngữ Lam thật sự hùng hồn thu thập tin tức bát quái.
“Mình…" Trần Nhược Vũ nhất thời im lặng. Cô thật ra cũng không nói rõ rốt cuộc đã có chuyện gì, chính là cô hưởng thụ một nụ hôn, sau đó liền thác loạn, thác loạn rồi biến thành hỗn loạn.
“Oa, phản ứng của cậu, thật đúng là như vậy sao? Mau nói cho mình nghe."
Trần Nhược Vũ đau thương: “Bây giờ mình cũng không rõ, chờ mình sửa sang lại, hiểu rõ liền nói cho cậu nghe."
“Thật? Thật không giấu giếm nha." Giọng Cao Ngữ Lam khiến Trần Nhược Vũ nghĩ cô ấy đã bị Doãn Tắc dạy hư rồi.
“Ừ, không giấu giếm. Chỉ là để mình sớm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cậu phải giúp mình hỏi Doãn Tắc, bác sĩ Mạnh rốt cuộc đã nói gì với anh ấy."
“Cái này không cần cậu giao phó, mình nhất định sẽ hỏi. Mình thật hiếu kỳ nha! Nhược Vũ, cậu thật lợi hại, đó là Mạnh Cổ đó, vậy mà có thể gầm thét đến nửa giờ, mình có nhìn đồng hồ, không nhiều không ít, đúng nửa giờ."
Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen. Cô ấy vậy là xong đời khuê nữ rồi, Doãn Tắc thật là, thật khiến người ta phiền muộn.
Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, trong lòng càng loạn hơn. Cô có chút sợ, Phách Vương Long tiên sinh phóng hỏa cả nửa giờ, chuyện này thật không có bao nhiêu trường hợp a. Thật may là cô không nhận điện thoại của anh, nếu không thật xảy ra án mạng nha.
Chờ một chút, chờ chút, Trần Nhược Vũ bỗng nhiên nghĩ tới trọng điểm.
Cô vội vàng gọi cho Cao Ngữ Lam.
“Lam Lam, cậu mau gọi cho Doãn Tắc, nói bác sĩ Mạnh tối nay làm thêm giờ vẫn chưa ăn tối, để anh ấy cho bác sĩ Mạnh ăn gì đó, anh ấy còn bị đau bao tử, không thể uống rượu a. Nói Doãn Tắc ngăn anh ấy lại."
Cao Ngữ Lam rất hưng phấn nhận chỉ thị, gọi điện thoại đi. Một lát sau gọi lại cho Trần Nhược Vũ.
“Doãn Tắc nói anh ấy hỏi, hơn nữa không có nói là cậu nói a, nhưng Mạnh Cổ rống: nói đứa con gái kia tự nói với mình!"
Trong đầu Trần Nhược Vũ tưởng tượng hình ảnh Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam hưng phấn truyền bá bát quái, sau đó rất nhanh bị thay thế bằng hình ảnh phóng hỏa của Phách Vương Long tiên sinh.
Nhưng xú nam nhân kia không ăn cơm, bao tử đau lại đi uống rượu, rốt cuộc là muốn thế nào?
Cô càng nghĩ càng lo lắng, lại gọi cho Cao Ngữ Lam: “Lam Lam, cậu có biết bác sĩ Mạnh lái xe hay đi xe khác không? Cậu gọi cho Doãn Tắc, nhắc nhở anh ấy đừng để anh ta uống rượu còn lái xe."
“Biết, Doãn Tắc lúc ra cửa đã đi bằng xe ngoài rồi, nếu uống rượu, trong lòng họ cũng tự biết cách".
“Bác sĩ Mạnh không có như thế, anh lấy từng uống rượu rồi lái xe, cậu nói với Doãn Tắc đi."
Một lát sau, Cao Ngữ Lam trả lời điện thoại: “Doãn Tắc nói Mạnh Cổ la anh ấy: nói đứa con gái kia tự đi nói với mình."
Trần Nhược Vũ bĩu môi tức giận, tên đàn ông chết tiệt này thật là làm người ta chán ghét mà.
Cô lại ngồi thêm mười phút, thật sự là không thể yên tâm được. Tên Doãn Tắc kia cũng là thích náo nhiệt, không thể dựa vào anh ta để cản Mạnh Cổ uống rượu, anh ta rốt cuộc có thể cản được không a?
Cô thật sự không nhịn được, tìm số điện thoại của Mạnh Cổ. Kết quả là Mạnh Cổ không nhận điện.
Vì vậy Trần Nhược Vũ lại gọi vào điện thoại của Doãn Tắc, Doãn Tắc nhận máy.
Anh đang ở bên kia la rất lớn tiếng: “Nhược Vũ a, nhớ anh không? Sao không gọi cho anh? Có muốn tới đây cùng bọn anh uống rượu không?"
Trần Nhược Vũ biết anh cố ý, thật muốn để cho Cao Ngữ Lam nghe, nghe xem tính tình của vị đại gia nhà cô: “Ông chủ Doãn, các anh uống ít một chút. Tâm tình bác sĩ Mạnh hôm nay không tốt, lại còn phải làm thêm giờ, anh khuyên anh ấy một chút a. Các anh đã uống bao nhiêu rồi?"
Doãn Tắc cười hì hì, nghe vô cùng thanh tỉnh: “Không uống bao nhiêu đâu, còn có thể đánh nhau cơ. Em đừng để hắn lấy tâm tình không tốt làm cái cớ, hắn được chiều đến kiêu ngạo rồi, anh thật không nhịn được muốn đánh hắn rồi."
Trần Nhược Vũ than thở, cô biết hai người này nháo lên thật có thể đánh nhau a. Phương thức biểu đạt tình hữu nghị của họ rất đặc biệt. Cô bất đắc dĩ, chỉ đành phải hỏi: “Ông chủ Doãn, anh có thể đưa điện thoại cho Mạnh Cổ không?"
Cô nghe giọng Doãn Tắc và Mạnh Cổ ở bên kia, sau đó Mạnh Cổ mang theo mùi rượu, lớn tiếng rít gào: “Không nhận, kêu người đó tới đây nói."
Mẹ nó, thật đúng là, lần nào cũng nói câu này.
Trần Nhược Vũ cắn răng, rất lễ phép hỏi Doãn Tắc: “Ông chủ Doãn, xin hỏi chỗ các anh đang tụ tập là đâu?"
Trần Nhược Vũ muốn đi giết người rồi.
Giết Doãn Tắc và Mạnh Cổ ở quầy rượu, liếc mắt nhìn thấy hai con người lười biếng đang nằm dài trên ghế. Một người phụ nữ xinh đẹp đang đến gần Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ đi tới, liền nghe được cô ta đang nói: “Anh chàng đẹp trai, không tìm bạn chơi cùng sao?"
Mạnh Cổ cười lạnh đáp: “Hỏi cái vấn đề này sao, cô trước tiên nên hỏi sao tôi có thể để ý đến cô?" Lời nói ra nồng đậm ý châm chọc khiến người phụ nữ kia nhất thời giận tái mặt. Doãn Tắc ở một bên cười ha ha, kêu lên: “Nếu cô hỏi tôi, câu trả lời của tôi nhất định lễ phép hơn nhiều."
Người phụ nữ kia nghiêng đầu đi, nhìn lướt qua Trần Nhược Vũ, vừa đúng lúc, cô liền đứng trước mặt Mạnh Cổ.
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, chợt cười: “Ơ, nhìn xem là ai tới kìa."
Doãn Tắc lành lạnh nói: “Chính là người con gái mà cậu đã mắng cả đêm chứ ai."
Trần Nhược Vũ không để ý tới nhạo báng của họ, cô hỏi Mạnh Cổ: “Anh ăn tối chưa?"
“Chưa." Mạnh Cổ thẳng thắng khí khái nói.
Doãn Tắc ở một bên nhìn hai người bọn họ cười.
“Anh lái xe tới sao?"
“Đúng." Mạnh Cổ gật gật đầu.
Trần Nhược Vũ đưa tay kéo anh, còn tưởng rằng anh sẽ rất dây dưa, không nghĩ tới lại ngoan ngoãn bị cô kéo dậy.
“Nên ăn chút gì đó, sau đó đi tắm rồi đi ngủ. Xe để ở đây, mai quay lại lấy."
“Em lo sao?" Mạnh Cổ đáp lại, không hất tay cô ra.
Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn Doãn Tắc. Trên mặt Doãn Tắc toàn bộ là biểu tình xem kịch vui, thấy cô nhìn sang, liền vuốt tay nói: “Anh không quản được hắn, hắn rất hung bạo. Anh muốn về nhà, Lam Lam sẽ lo lắng."
Trần Nhược Vũ trừng anh, cũng biết không thể trông cậy vào người đàn ông này. Cô cũng bất chấp, lôi kéo Mạnh Cổ ra ngoài. Mạnh Cổ không giãy giụa, ngoan ngoãn theo sát cô đi ra ngoài.
Ra khỏi quầy rượu, tiếng nhạc vang dội ở khắp nơi cũng giảm bớt đi nhiều, cô cảm thấy không khí ngoài này thật tốt.
Trần Nhược Vũ thở ra một hơi, lôi kéo Mạnh Cổ đi vài bước, quay đầu muốn hỏi anh muốn ăn cháo hay ăn mì nóng, gần đây có mấy tiệm, nhưng chưa mở miệng, đã thấy căng thẳng, cô bị anh kéo vào ngực.
Không đợi phản ứng của cô, lại cảm thấy choáng váng, mắt hoa lên, cô bị anh đè vào góc tường bên đường, môi anh đè lên môi cô, hung hăng hôn cô.
Trần Nhược Vũ bị kinh hãi, “Ừ" một tiếng giãy giụa, tứ chi bị anh kiềm giữ, thân bị anh mạnh mẽ đè ép, không thể động đậy được.
Cô rất tức giận, lắc lắc mặt không để anh đụng vào. Anh một tay khống chế cổ cô, một tay nắm lấy cằm cô, hơi dùng sức, khiến cô mở miệng.
Đầu lưỡi của anh dò xét vào sâu hơn, dùng sức mút lấy lưỡi cô, bá đạo xâm nhập, lại triền miên hôn cô.
Tác giả có lời muốn nói: được rồi, chương này vẫn có bác sĩ Mạnh, mọi người có phải sẽ càng phản ứng nhiệt liệt hơn không?
Trần Nhược Vũ cảm thấy đầu lưỡi bị mút chặt, tim cô liền nhảy “thình thịch" loạn xạ, đầu óc choáng váng mơ hồ, não bộ không thể đưa ra bất kỳ chỉ thị nào. Có điều ngay cả khi cô có chút phản ứng, anh cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào lùi bước.
Anh rất cường thế, cũng rất bá đạo.
Đây là khí thế khi hôn của Phách Vương Long tiên sinh.
Anh ôm chặt lấy hông cô, giữ lấy ót cô, đem cô hôn càng ngày càng sâu. Môi lưỡi anh và cô dây dưa, hơi thở kề sát thân mật.
Gió nhẹ thổi qua, không biết mùi hoa từ nơi nào truyền đến. Trần Nhược Vũ có chút mê loạn. Cô nhịn không được kiễng chân, nghênh hợp với anh.
Nụ hôn này khiến cô có cảm giác ngọt ngào lại mê loạn.
Cô nhắm chặt hai mắt.
Cô thích cảm giác được anh ôm, thích sự bá đạo của anh lúc hôn cô, thích cánh tay có lực của anh, cũng thích mùi vị nhẹ nhàng, khoan khoái và sạch sẽ của anh.
Cô thích anh!
Tim Trần Nhược Vũ bỗng nhiên nẩy lên một cái.
Cô, thích anh!
Cô đẩy ngực anh ra, đối mặt với anh. Ánh mắt anh thâm thúy, vẻ mặt anh lại dịu dàng. Còn cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến phát sốt, trái tim nhảy loạn.
Rối loạn, thật sự rối loạn.
Anh sao có thể hôn cô, mà cô sao lại vui vẻ hưởng thụ?
Cô chợt giận anh, cũng giận bản thân mình!
Cô trừng anh, sắc mặt Mạnh Cổ chuyển sang màu xanh.
“Trần Nhược Vũ, nụ hôn này của anh tệ lắm sao?" Anh rống cô.
Câu trả lời của Trần Nhược Vũ chính là đạp anh một cái, sau đó chạy qua người anh mà bỏ trốn.
Cô chạy thật nhanh, không để ý Mạnh Cổ ở sau lưng cô đang lớn tiếng gọi. Trên thực tế, anh càng gọi, cô càng chạy nhanh hơn.
Trần Nhược Vũ chạy một hơi ra đến phố, nhìn thấy taxi, liền đưa tay ra vẫy. Đợi xe chạy được nửa đường, tim cô bắt đầu đau, thật là ngốc a, gọi taxi làm gì, ngồi xe bus mới tốt nhất.
Nhưng bây giờ không phải lúc lo nghĩ đến tiền xe. Trong lòng cô vẫn đang “thình thịch" nhảy loạn, rối thành một mớ bòng bong. Cô đã gây họa, không đúng, anh đã gây họa rồi. Cũng không đúng, vậy chắc không phải là gây họa.
Tóm lại, quan hệ hữu nghị của bọn họ chính là đã bể nát.
Nhưng cô không muốn như vậy, cô quý trọng như vậy, hiện tại mọi việc đều phiền lòng, phải dựa vào tình nghĩa mà chống đỡ cùng anh qua ngày nha. Hiện tại phải làm sao bây giờ? Trụ cột tinh thần của cô cũng loạn thành một đoàn.
Trước kia cô đã chịu phạt và dạy dỗ, một khi vi phạm, liền tan thành mây khói a! Bọn họ còn có thể giống ngày trước, tự do tự tại mà ở chung sao? Còn có thể không chút kiêng kỵ nói chuyện phiếm cùng mấy lời tâm sự sao?
Anh hôm nay chịu kích thích, cô vậy mà lại điên khùng theo.
Không đúng, phải nói là hôm nay anh đã bộc phát thú tính rồi, cả cô cũng dám ra tay. Lưu manh này!
Không may, biểu hiện của cô so với anh còn muốn đói khát hơn. Nữ lưu manh!
Rối loạn, thật là rối loạn!
Trần Nhược Vũ khóc không ra nước mắt.
Điện thoại không ngừng reo, khiến tim gan cô đều run sợ. Cầm điện thoại lên nhìn, là Mạnh Cổ gọi tới. Lại lần nữa reo, cô lại nhìn, vẫn là Mạnh Cổ.
Cô bất đắc dĩ khóa điện thoại, không dám bắt máy.
Trở về nhà, cô vội vã chào hỏi Lương Tư Tư, nhưng không tán gẫu cùng mà vội vàng trốn vào phòng. Ở trong phòng cả tiếng đồng hồ, cô mới phát hiện có tới 19 cuộc gọi nhỡ.
Trần Nhược Vũ sợ gần chết. Không khỏi nghĩ đến một vấn đề, tại sao người khác thấy có n cuộc gọi nhỡ sẽ thấy thật cao hứng, còn cô lại sợ trối chết vậy?
Quả nhiên là biến thái.
Mà cô còn chưa đủ biến thái.
Cô ở trong phòng đi tới đi lui, thật là muốn tìm người thương lượng.
Loại quan hệ nam nữ này nên sửa chữa thế nào? Chuyện này không thể hỏi Tư Tư được rồi, theo logic của cô ấy, chuyện này hẳn là bắt đầu…
Mà Trần Nhược Vũ thì không muốn như vậy.
Cô theo đuổi Mạnh Cổ, nhưng cũng biết bản thân không thể cùng anh!
Không chỉ là vấn đề có nhìn được hay không, còn thực tế tàn khốc ở trước mặt. Bạn gái trước Thích Dao gì đó là ví dụ đẫm máu. Lấy điều kiện của Thích Dao, cô bé lọ lem cùng hoàng tử yêu nhau còn bị đánh bại, huống chi loại như cô đã muốn lửa đốt không cháy, gió xuân thổi lại sinh cỏ.
Hơn nữa, Phách Vương Long tiên sinh rõ ràng không hề có tập tính đó.
Mà cô, vừa đúng là một trong số đó, hơn nữa còn là chưa thành công đấy!
Bỏ anh qua một bên không nói đến, cô cũng đã muốn xác định tốt phương hướng, muốn tìm đối tượng, không thể là loại version 1 như anh. Thật ra thì, cùng người đi đường tốt bụng Chu Triết tiên sinh cũng có thể cùng cô có đáp án.
Ngừng, ngừng, Trần Nhược Vũ nhắc nhở mình không được dời tiêu điểm đi, phải chuyên tâm đem chuyện của Mạnh Cổ suy nghĩ rõ.
Tóm lại, tình huống bây giờ tương đối loạn, kéo cũng không rõ. Đừng nói hai người họ tính cách tương đối giống, không thể cùng nhau sống qua ngày, chính là hai bên cha mẹ gặp mặt, cũng sẽ là một hồi bi kịch hỗn loạn thôi.
Nghĩ xa, nghĩ xa rồi, đời này cũng không thể có chuyện cha mẹ anh muốn gặp cha mẹ cô được!!!
Dù sao, hiện tại cũng chỉ mới hôn thôi, nói là tình cảm thuần khiết thật đúng là gặp quỷ.
Nhưng cô thật không muốn mất đi anh.
Trần Nhược Vũ ngồi bên mép giường, trong lòng có chút khổ sở. Thật muốn dùng sức lay Mạnh Cổ, lớn tiếng mắng anh sao muốn hôn cô, sao muốn phá đi quan hệ giữa hai người họ.
Cô quý trọng, là cùng anh có cảm giác ra sao, coi như chỉ là bạn bè, có thể cùng nhau nói mấy lời không có dinh dưỡng, cùng nhau nghe bát quái, cùng bày tỏ tâm sự, cô cũng thật vui vẻ.
Cô muốn dùng sức lay anh, dùng sức soi đầu anh xem, tại sao anh lại đi phá hư!
Được rồi, dựa vào sự chênh lệch giữa hai cái đầu bọn họ, cô dường như không thể động đến anh, nhưng đạp anh mấy cái vẫn là có thể. Cô vừa rồi chỉ mới đạp một cái, thật là đáng tiếc, quá ít a!
Đang trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên điện thoại trên giường reo vang. Trần Nhược Vũ sợ hết hồn, nhịp tim không ngừng tăng tốc, không dám rồi lại không nhịn được nhìn số hiển thị. Lần này thật may mắn, là Cao Ngữ Lam gọi tới.
Trần Nhược Vũ vội vàng nhìn, thời điểm như vậy cô thật cần bằng hữu an ủi.
“Nhược Vũ, cậu lại chọc giận Mạnh Cổ rồi hả?" Cao Ngữ Lam vừa mở miệng đã hỏi vấn đề này.
Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm: “Sao vậy? Mạnh Cổ thế nào?"
“Hắn gọi điện cho Doãn Tắc, gào thét cả nửa giờ. Mình cũng không nghe rõ, chỉ là nghe được tên cậu".
Uầy, xú nam nhân này là gọi cho Doãn Tắc để kiện cô sao?
“Vậy cậu mau giúp mình hỏi thăm Doãn Tắc một chút, Mạnh Cổ nói gì về mình rồi?"
“Hỏi thăm không được, anh ấy đi ra ngoài rồi. Mạnh Cổ hẹn anh đi uống rượu. Mình thừa dịp anh ấy không ở đây, mới gọi cho cậu nói vài tin. Cậu làm gì bác sĩ Mạnh rồi?"
“Mình có thể làm gì anh ấy. Sao cậu không hỏi anh ta làm gì mình rồi"
“Được rồi, vậy anh ấy làm gì cậu?" Cao Ngữ Lam thật sự hùng hồn thu thập tin tức bát quái.
“Mình…" Trần Nhược Vũ nhất thời im lặng. Cô thật ra cũng không nói rõ rốt cuộc đã có chuyện gì, chính là cô hưởng thụ một nụ hôn, sau đó liền thác loạn, thác loạn rồi biến thành hỗn loạn.
“Oa, phản ứng của cậu, thật đúng là như vậy sao? Mau nói cho mình nghe."
Trần Nhược Vũ đau thương: “Bây giờ mình cũng không rõ, chờ mình sửa sang lại, hiểu rõ liền nói cho cậu nghe."
“Thật? Thật không giấu giếm nha." Giọng Cao Ngữ Lam khiến Trần Nhược Vũ nghĩ cô ấy đã bị Doãn Tắc dạy hư rồi.
“Ừ, không giấu giếm. Chỉ là để mình sớm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cậu phải giúp mình hỏi Doãn Tắc, bác sĩ Mạnh rốt cuộc đã nói gì với anh ấy."
“Cái này không cần cậu giao phó, mình nhất định sẽ hỏi. Mình thật hiếu kỳ nha! Nhược Vũ, cậu thật lợi hại, đó là Mạnh Cổ đó, vậy mà có thể gầm thét đến nửa giờ, mình có nhìn đồng hồ, không nhiều không ít, đúng nửa giờ."
Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen. Cô ấy vậy là xong đời khuê nữ rồi, Doãn Tắc thật là, thật khiến người ta phiền muộn.
Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, trong lòng càng loạn hơn. Cô có chút sợ, Phách Vương Long tiên sinh phóng hỏa cả nửa giờ, chuyện này thật không có bao nhiêu trường hợp a. Thật may là cô không nhận điện thoại của anh, nếu không thật xảy ra án mạng nha.
Chờ một chút, chờ chút, Trần Nhược Vũ bỗng nhiên nghĩ tới trọng điểm.
Cô vội vàng gọi cho Cao Ngữ Lam.
“Lam Lam, cậu mau gọi cho Doãn Tắc, nói bác sĩ Mạnh tối nay làm thêm giờ vẫn chưa ăn tối, để anh ấy cho bác sĩ Mạnh ăn gì đó, anh ấy còn bị đau bao tử, không thể uống rượu a. Nói Doãn Tắc ngăn anh ấy lại."
Cao Ngữ Lam rất hưng phấn nhận chỉ thị, gọi điện thoại đi. Một lát sau gọi lại cho Trần Nhược Vũ.
“Doãn Tắc nói anh ấy hỏi, hơn nữa không có nói là cậu nói a, nhưng Mạnh Cổ rống: nói đứa con gái kia tự nói với mình!"
Trong đầu Trần Nhược Vũ tưởng tượng hình ảnh Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam hưng phấn truyền bá bát quái, sau đó rất nhanh bị thay thế bằng hình ảnh phóng hỏa của Phách Vương Long tiên sinh.
Nhưng xú nam nhân kia không ăn cơm, bao tử đau lại đi uống rượu, rốt cuộc là muốn thế nào?
Cô càng nghĩ càng lo lắng, lại gọi cho Cao Ngữ Lam: “Lam Lam, cậu có biết bác sĩ Mạnh lái xe hay đi xe khác không? Cậu gọi cho Doãn Tắc, nhắc nhở anh ấy đừng để anh ta uống rượu còn lái xe."
“Biết, Doãn Tắc lúc ra cửa đã đi bằng xe ngoài rồi, nếu uống rượu, trong lòng họ cũng tự biết cách".
“Bác sĩ Mạnh không có như thế, anh lấy từng uống rượu rồi lái xe, cậu nói với Doãn Tắc đi."
Một lát sau, Cao Ngữ Lam trả lời điện thoại: “Doãn Tắc nói Mạnh Cổ la anh ấy: nói đứa con gái kia tự đi nói với mình."
Trần Nhược Vũ bĩu môi tức giận, tên đàn ông chết tiệt này thật là làm người ta chán ghét mà.
Cô lại ngồi thêm mười phút, thật sự là không thể yên tâm được. Tên Doãn Tắc kia cũng là thích náo nhiệt, không thể dựa vào anh ta để cản Mạnh Cổ uống rượu, anh ta rốt cuộc có thể cản được không a?
Cô thật sự không nhịn được, tìm số điện thoại của Mạnh Cổ. Kết quả là Mạnh Cổ không nhận điện.
Vì vậy Trần Nhược Vũ lại gọi vào điện thoại của Doãn Tắc, Doãn Tắc nhận máy.
Anh đang ở bên kia la rất lớn tiếng: “Nhược Vũ a, nhớ anh không? Sao không gọi cho anh? Có muốn tới đây cùng bọn anh uống rượu không?"
Trần Nhược Vũ biết anh cố ý, thật muốn để cho Cao Ngữ Lam nghe, nghe xem tính tình của vị đại gia nhà cô: “Ông chủ Doãn, các anh uống ít một chút. Tâm tình bác sĩ Mạnh hôm nay không tốt, lại còn phải làm thêm giờ, anh khuyên anh ấy một chút a. Các anh đã uống bao nhiêu rồi?"
Doãn Tắc cười hì hì, nghe vô cùng thanh tỉnh: “Không uống bao nhiêu đâu, còn có thể đánh nhau cơ. Em đừng để hắn lấy tâm tình không tốt làm cái cớ, hắn được chiều đến kiêu ngạo rồi, anh thật không nhịn được muốn đánh hắn rồi."
Trần Nhược Vũ than thở, cô biết hai người này nháo lên thật có thể đánh nhau a. Phương thức biểu đạt tình hữu nghị của họ rất đặc biệt. Cô bất đắc dĩ, chỉ đành phải hỏi: “Ông chủ Doãn, anh có thể đưa điện thoại cho Mạnh Cổ không?"
Cô nghe giọng Doãn Tắc và Mạnh Cổ ở bên kia, sau đó Mạnh Cổ mang theo mùi rượu, lớn tiếng rít gào: “Không nhận, kêu người đó tới đây nói."
Mẹ nó, thật đúng là, lần nào cũng nói câu này.
Trần Nhược Vũ cắn răng, rất lễ phép hỏi Doãn Tắc: “Ông chủ Doãn, xin hỏi chỗ các anh đang tụ tập là đâu?"
Trần Nhược Vũ muốn đi giết người rồi.
Giết Doãn Tắc và Mạnh Cổ ở quầy rượu, liếc mắt nhìn thấy hai con người lười biếng đang nằm dài trên ghế. Một người phụ nữ xinh đẹp đang đến gần Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ đi tới, liền nghe được cô ta đang nói: “Anh chàng đẹp trai, không tìm bạn chơi cùng sao?"
Mạnh Cổ cười lạnh đáp: “Hỏi cái vấn đề này sao, cô trước tiên nên hỏi sao tôi có thể để ý đến cô?" Lời nói ra nồng đậm ý châm chọc khiến người phụ nữ kia nhất thời giận tái mặt. Doãn Tắc ở một bên cười ha ha, kêu lên: “Nếu cô hỏi tôi, câu trả lời của tôi nhất định lễ phép hơn nhiều."
Người phụ nữ kia nghiêng đầu đi, nhìn lướt qua Trần Nhược Vũ, vừa đúng lúc, cô liền đứng trước mặt Mạnh Cổ.
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, chợt cười: “Ơ, nhìn xem là ai tới kìa."
Doãn Tắc lành lạnh nói: “Chính là người con gái mà cậu đã mắng cả đêm chứ ai."
Trần Nhược Vũ không để ý tới nhạo báng của họ, cô hỏi Mạnh Cổ: “Anh ăn tối chưa?"
“Chưa." Mạnh Cổ thẳng thắng khí khái nói.
Doãn Tắc ở một bên nhìn hai người bọn họ cười.
“Anh lái xe tới sao?"
“Đúng." Mạnh Cổ gật gật đầu.
Trần Nhược Vũ đưa tay kéo anh, còn tưởng rằng anh sẽ rất dây dưa, không nghĩ tới lại ngoan ngoãn bị cô kéo dậy.
“Nên ăn chút gì đó, sau đó đi tắm rồi đi ngủ. Xe để ở đây, mai quay lại lấy."
“Em lo sao?" Mạnh Cổ đáp lại, không hất tay cô ra.
Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn Doãn Tắc. Trên mặt Doãn Tắc toàn bộ là biểu tình xem kịch vui, thấy cô nhìn sang, liền vuốt tay nói: “Anh không quản được hắn, hắn rất hung bạo. Anh muốn về nhà, Lam Lam sẽ lo lắng."
Trần Nhược Vũ trừng anh, cũng biết không thể trông cậy vào người đàn ông này. Cô cũng bất chấp, lôi kéo Mạnh Cổ ra ngoài. Mạnh Cổ không giãy giụa, ngoan ngoãn theo sát cô đi ra ngoài.
Ra khỏi quầy rượu, tiếng nhạc vang dội ở khắp nơi cũng giảm bớt đi nhiều, cô cảm thấy không khí ngoài này thật tốt.
Trần Nhược Vũ thở ra một hơi, lôi kéo Mạnh Cổ đi vài bước, quay đầu muốn hỏi anh muốn ăn cháo hay ăn mì nóng, gần đây có mấy tiệm, nhưng chưa mở miệng, đã thấy căng thẳng, cô bị anh kéo vào ngực.
Không đợi phản ứng của cô, lại cảm thấy choáng váng, mắt hoa lên, cô bị anh đè vào góc tường bên đường, môi anh đè lên môi cô, hung hăng hôn cô.
Trần Nhược Vũ bị kinh hãi, “Ừ" một tiếng giãy giụa, tứ chi bị anh kiềm giữ, thân bị anh mạnh mẽ đè ép, không thể động đậy được.
Cô rất tức giận, lắc lắc mặt không để anh đụng vào. Anh một tay khống chế cổ cô, một tay nắm lấy cằm cô, hơi dùng sức, khiến cô mở miệng.
Đầu lưỡi của anh dò xét vào sâu hơn, dùng sức mút lấy lưỡi cô, bá đạo xâm nhập, lại triền miên hôn cô.
Tác giả có lời muốn nói: được rồi, chương này vẫn có bác sĩ Mạnh, mọi người có phải sẽ càng phản ứng nhiệt liệt hơn không?
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong