Cùng Anh Chồng Bá Đạo Chiến Tranh Lạnh
Chương 12
Tiếp đó lực đạo Khương Lai chế trụ cổ của anh đột nhiên gia tăng ,cô cũng rất đau nhưng vì xấu hổ nên vẫn không buông ra, chờ đau đớn ở cổ bớt đi một chút , mà bắt đầu vụng về*** môi Tả Thiên, thuần khiết giống như trẻ con, ngây thơ coi miệng anh trở thành núm vú cao su mà đùa bỡn.
Thật là muốn chết, Tả Thiên chỉ cảm thấy hơi thở trong veo của cô gái tràn đầy chóp mũi của mình, động tác vụng về dường như muốn hút hết ngọn lửa dục vọng của anh ra, anh không phải thánh nhân, bị một cô gái xinh đẹp đối đãi như vậy, anh không thể hoàn toàn thờ ơ.
Sức lực Khương Lai ôm cổ của anh cũng không có lớn đến nỗi anh không thể tránh ra, mà là anh không thể không coi nhẹ lòng mình ***, lén lút phóng túng để đối phương tùy ý làm bậy.
Nhưng mà cơ hội cũng đã cho cô, cô có thể đừng làm hành động này nữa hay không, như thế vậy chỉ có thể châm lửa mà không thể dập tắt lửa có được không?
Tả Thiên rốt cục không nhẫn nại được, đột nhiên ra tay, một tay chế trụ gáy của Khương Lai, chuyển bị động thành chủ động, thừa dịp cô kinh ngạc há mồm ra, linh hoạt đưa lưỡi dài của mình tấn công vào miệng cô.
Tiểu Linh Đang-LQDD
Đây là lần đầu tiên Khương Lai nhận biết được thế nào là hôn, cô mở to hai mắt nhìn, bản thân cô nghiên cứu cảnh nam nữ nhân vật chính hôn nồng nhiệt trên phim truyền hình cả buổi, thế nhưng chỉ học được công phu mặt ngoài, thì ra hôn môi chân chính có thể thành ra như vậy......
Toàn bộ trong cổ họng đều bị Tả Thiên dịu dàng mà cường thế xâm chiếm, anh ngậm đầu lưỡi vụng về của cô, suýt nữa bị mút đến tê dại, đầu óc luôn luôn thanh tỉnh cũng trở nên có chút choáng váng, cái gì cũng trở nên cách cô rất xa, cái gì cũng không quan trọng nữa, giống như chỉ cần dựa vào nụ hôn này, cũng có thể khiến cô có thể tồn tại.
Hương vị của cô gái này thật đúng là không tệ, làm cho người ta nếm thử một lần cũng sẽ nghiện, Tả Thiên buông Khương Lai đang hổn hển hít thở ra, đang muốn tiếp tục hôn thì phát hiện Khương Lai mở to mắt.
Tả Thiên ảo não vươn tay xoa mắt của cô: "Nhắm mắt lại."
Khương Lai rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi thật dài bởi vì hành động nhắm mắt mà nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Tả Thiên, trong lòng phảng phất như bị một móng vuốt của con mèo lướt qua, anh càng khó có thể kìm chế, nâng đầu Khương Lai, lấy khí thế hung hăng mà bao phủ lên.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết trao đổi bao nhiêu nụ hôn, chờ thời điểm Tả Thiên rốt cục khôi phục lý trí dừng lại động tác, thiếu chút nữa anh dùng một quyền đem nửa người dưới phế đi, "Ai dạy mày làm tao xúc động, cái này càng ngày càng phiền toái."
Tả Thiên nhìn bộ dáng Khương Lai bị hôn như còn đang chìm trong sương mù, từ trước đến nay chưa từng thấy vẻ mặt xuất hiện một tầng hồng nhạt của cô, như được màu vàng của đèn đường làm nền, thập phần tú sắc khả cơm*.
(Đại loại là sắc đẹp có thể thay cơm đc ý)
Tả Thiên hung hăng vỗ đầu mình một cái, anh tại sao ,tại sao...... Lại có chút bị ***.
Tuy rằng tính cách của anh lười nhác, thật ra thì cũng thập phần có nguyên tắc, tự bản thân mình rời đi trước nên có chút cao ngạo, nhưng mà hôm nay bị cô gái xinh đẹp này hôn một cái, thiếu chút nữa mất hết lí trí, biến thành dã thú, thật là muốn chết!
Anh hạ cửa kính ô tô xuống để cho gió mạnh thổi vào,để cho đầu óc đang nóng lên của mình được hạ nhiệt.
Mùa thu ở Đài Bắc vẫn có một chút cảm giác mát mẻ, gió vừa thổi vào anh đã hắt xì thật to, lấy khăn tay xoa xoa cái mũi, anh cảm thấy mình hẳn là có thể lý trí mà đối diện tiểu mỹ nhân kém anh tám tuổi, lúc này mới quay đầu, sau đó phát hiện đối phương giống như cũng khôi phục lý trí, khuôn mặt lạnh lùng nhìn mình.
"Anh hôn em."
"Ừ." Tả Thiên cảm giác như đang nghe thẩm phán phán xử kết quả cuối cùng, hơn nữa chứng cứ phạm tội đều đầy đủ, anh hoàn toàn không có cơ hội để phản bác.
"Hôn rất nhiều lần." Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô ở trong bóng đêm giống như ngôi sao xa.
"Ừ." Nội tâm Tả Thiên đang rất bất an, cầu nguyện cô có thể cho anh một cơ hội để giải thích.
Khương Lai bỗng nhiên cúi đầu, vươn tay dịu dàng sờ sờ bụng, "Có lẽ lại mang thai rất nhiều đấy chứ."
Tả Thiên đã chuẩn bị tâm lí tốt, nhưng ngàn lần không thể tưởng tượng được Khương Lai lại nói ra những lời này, anh kinh ngạc thiếu chút nữa ngã ra ngoài xe, há to miệng nhưng một chữ cũng cũng không thốt lên được.
Khương Lai lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng như được Thượng Đế chiếu cố, ngũ quan đẹp không chút tì vết nào phối hợp cùng dung nhan tinh xảo thanh lệ, hiện tại gương mạt xinh đẹp này đang túc quay sang Tả Thiên, Tả Thiên ôm lấy vị trí nơi tim mình đang đập, anh sợ cô lại nói ra cái gì kinh thế hãi tục nữa, trái tim yếu ớt của anh sẽ không chịu nổi.שּׂשּׂשּׂTiểu Linh Đang-LQĐ
"Đứa nhỏ dù ở đâu, em tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nó, nếu anh muốn để nó giống như Khương Noãn, không có cha chăm sóc khi lớn lên, em đây cũng không còn ý kiến gì, chỉ là nó cũng quá đáng thương......"
Tả Thiên muốn nổi điên, tiết mục mục khổ nhục kế Khương Lai học được từ đâu vậy!
Khương Lai nghiêm túc nhìn anh, bỗng nhiên dịu dàng sờ sờ môi của mình, "Nhưng mà dù cho chỉ có mình em, em cũng sẽ chăm sóc để cho đứa bé khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ mà lớn lên, dù sao đây cũng là kết tinh tình yêu của chúng ta."
"Em sẽ kể chuyện xưa của chúng ta cho bọn chúng biết, em sẽ không để cho chúng hận cha của mình, bởi vì hắn là một người rất tốt, là mẹ không tốt không xứng với hắn, cho nên mới không thể cùng một chỗ......"
Loại lời kịch cẩu huyết tự biên tự diễn này rốt cuộc làm sao có thể diễn ra được vậy??
Lúc Khương Lai nói đến câu"Phải làm sao để giáo dục trẻ nhỏ, cho dù bị đồng bạn cười nhạo không có cha cũng không cần khổ sở", Tả Thiên rốt cục nhịn không được bạo phát ra.
"Ngừng, em đừng diễn bộ dáng này nữa, chiêu này đối với anh vô dụng, thứ nhất hôn môi sẽ không mang thai; thứ nhì là em hôn anh trước, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không biết cái gì gọi là cự tuyệt, cho nên anh hôn em không có ý tứ gì khác, em đừng hiểu sai.
Thứ ba là mười hai năm trước anh đi không tạm biệt, anh nợ em một lời xin lỗi, thật xin lỗi; thứ tư anh thực sự cảm kích em thích anh, nhưng ở trong mắt anh, em vẫn là một cô bé như mười hai năm trước, anh đối với em không có mọi thứ khác mơ màng, trước kia không có, hiện tại sẽ không, tương lai cũng không khả năng, anh khuyên em sớm buông tha cho anh, tìm một người cùng tuổi thật tốt mà hẹn hò."
Khương Lai có lẽ bị những từ này của anh dọa cho choáng váng, mở đôi mắt hắc bạch phân minh thật to, luống cuống khổ sở nhìn Tả Thiên.
Tả Thiên vỗ vỗ bả vai Khương Lai, "Khương Lai, anh rất vui vì chúng ta có thể gặp lại, có cơ hội em có thể tìm anh nói chuyện phiếm, nhưng em phải nhớ kỹ, quan hệ của chúng ta sẽ chỉ là bạn bè."
Anh bắt buộc chính mình không được nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô, đem lực chú ý tập trung đến phía trước, Khởi động động cơ, "Những điều phải nói anh cũng nói rõ ràng rồi, bây giờ anh đưa em về nhà."
Một đường này Khương Lai như bị biến thành một pho tượng, im lặng ngồi ở vị trí của mình, ngay cả tiếng hít thở cũng như tan vào trong không khí, nhỏ đến không thể nghe thấy.
Tả Thiên không phải không áy náy, hôm nay anh hẹn Khương Lai ra cũng là vì muốn giải quyết vấn đề lưu lại từ mười hai năm trước cho thật tốt, nhưng bị cô nói một tràng như thế, anh thẹn quá hóa giận, ngay cả lời nói cự tuyệt cũng không có suy nghĩ đã thốt ra, bây giờ nhất định là đã làm tổn thương lòng của cô sâu sắc.
Nhưng mà nếu anh đã muốn nói ra sẽ không thể mềm lòng, tục ngữ nói, dao sắc chặt đay rối( giải quyết nhanh chóng), nếu anh không có khả năng cũng không có ý muốn ở bên cô,vậy thì không nên để cô có bất kì ảo tưởng nào ,cho nên trên đường Tả Thiên cũng không chủ động khơi mào đề tài,đưa Khương Lai về nhà trong bầu không khí trầm mặc.
"Em sẽ không buông tay." Thấy Tả Thiên để cho mình xuống xe xong liền muốn lái xe rời đi, Khương Lai lập tức từ trạng thái cứng ngắc hồi phục tinh thần lại, xông lên vươn hai tay vào cửa xe đã được đóng một nửa.
Tả Thiên che trán, "Khương Lai, em......"
Khương Lai không ngần ngại thò đầu vào cửa xe không chút nào yếu thế nhìn thẳng ánh mắt của anh, "Anh kết hôn rồi sao?"
"Không có." Tả Thiên trả lời theo bản năng ***.
"Có bạn gái?"
"Hiện tại độc thân, nhưng......"
Khương Lai nắm tay thành quyền, ánh mắt ở trong bóng đêm tỏa sáng lấp lánh, giống như ngôi sao bị thất lạc giữa chốn nhân gian, "Không có nhưng là, chỉ cần một ngày anh còn độc thân, em còn có quyền được theo đuổi hạnh phúc của em, em sẽ không buông tay !" Sau khi nói xong cô liền ngoan ngoãn buông lỏng tay nắm cửa ở cạnh cửa xe, lùi sang một bên.
Dũng cảm tiến tới như vậy, nhẹ nhàng vui vẻ bày tỏ tình yêu, nếu đối tượng không phải chính anh, Tả Thiên chắc sẽ vỗ tay khen hay, nhưng việc này xảy ra ở trên người mình, anh chỉ cảm thấy đầy bất đắc dĩ.
Liếc mắt cô gái đang đứng ở ven đường một cái, anh cũng không biết mình có thể đáp lại cô thứ gì, đơn giản đóng cửa kính, khởi động xe, chạy qua cô nhanh như bay.
Thật là muốn chết, Tả Thiên chỉ cảm thấy hơi thở trong veo của cô gái tràn đầy chóp mũi của mình, động tác vụng về dường như muốn hút hết ngọn lửa dục vọng của anh ra, anh không phải thánh nhân, bị một cô gái xinh đẹp đối đãi như vậy, anh không thể hoàn toàn thờ ơ.
Sức lực Khương Lai ôm cổ của anh cũng không có lớn đến nỗi anh không thể tránh ra, mà là anh không thể không coi nhẹ lòng mình ***, lén lút phóng túng để đối phương tùy ý làm bậy.
Nhưng mà cơ hội cũng đã cho cô, cô có thể đừng làm hành động này nữa hay không, như thế vậy chỉ có thể châm lửa mà không thể dập tắt lửa có được không?
Tả Thiên rốt cục không nhẫn nại được, đột nhiên ra tay, một tay chế trụ gáy của Khương Lai, chuyển bị động thành chủ động, thừa dịp cô kinh ngạc há mồm ra, linh hoạt đưa lưỡi dài của mình tấn công vào miệng cô.
Tiểu Linh Đang-LQDD
Đây là lần đầu tiên Khương Lai nhận biết được thế nào là hôn, cô mở to hai mắt nhìn, bản thân cô nghiên cứu cảnh nam nữ nhân vật chính hôn nồng nhiệt trên phim truyền hình cả buổi, thế nhưng chỉ học được công phu mặt ngoài, thì ra hôn môi chân chính có thể thành ra như vậy......
Toàn bộ trong cổ họng đều bị Tả Thiên dịu dàng mà cường thế xâm chiếm, anh ngậm đầu lưỡi vụng về của cô, suýt nữa bị mút đến tê dại, đầu óc luôn luôn thanh tỉnh cũng trở nên có chút choáng váng, cái gì cũng trở nên cách cô rất xa, cái gì cũng không quan trọng nữa, giống như chỉ cần dựa vào nụ hôn này, cũng có thể khiến cô có thể tồn tại.
Hương vị của cô gái này thật đúng là không tệ, làm cho người ta nếm thử một lần cũng sẽ nghiện, Tả Thiên buông Khương Lai đang hổn hển hít thở ra, đang muốn tiếp tục hôn thì phát hiện Khương Lai mở to mắt.
Tả Thiên ảo não vươn tay xoa mắt của cô: "Nhắm mắt lại."
Khương Lai rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi thật dài bởi vì hành động nhắm mắt mà nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Tả Thiên, trong lòng phảng phất như bị một móng vuốt của con mèo lướt qua, anh càng khó có thể kìm chế, nâng đầu Khương Lai, lấy khí thế hung hăng mà bao phủ lên.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết trao đổi bao nhiêu nụ hôn, chờ thời điểm Tả Thiên rốt cục khôi phục lý trí dừng lại động tác, thiếu chút nữa anh dùng một quyền đem nửa người dưới phế đi, "Ai dạy mày làm tao xúc động, cái này càng ngày càng phiền toái."
Tả Thiên nhìn bộ dáng Khương Lai bị hôn như còn đang chìm trong sương mù, từ trước đến nay chưa từng thấy vẻ mặt xuất hiện một tầng hồng nhạt của cô, như được màu vàng của đèn đường làm nền, thập phần tú sắc khả cơm*.
(Đại loại là sắc đẹp có thể thay cơm đc ý)
Tả Thiên hung hăng vỗ đầu mình một cái, anh tại sao ,tại sao...... Lại có chút bị ***.
Tuy rằng tính cách của anh lười nhác, thật ra thì cũng thập phần có nguyên tắc, tự bản thân mình rời đi trước nên có chút cao ngạo, nhưng mà hôm nay bị cô gái xinh đẹp này hôn một cái, thiếu chút nữa mất hết lí trí, biến thành dã thú, thật là muốn chết!
Anh hạ cửa kính ô tô xuống để cho gió mạnh thổi vào,để cho đầu óc đang nóng lên của mình được hạ nhiệt.
Mùa thu ở Đài Bắc vẫn có một chút cảm giác mát mẻ, gió vừa thổi vào anh đã hắt xì thật to, lấy khăn tay xoa xoa cái mũi, anh cảm thấy mình hẳn là có thể lý trí mà đối diện tiểu mỹ nhân kém anh tám tuổi, lúc này mới quay đầu, sau đó phát hiện đối phương giống như cũng khôi phục lý trí, khuôn mặt lạnh lùng nhìn mình.
"Anh hôn em."
"Ừ." Tả Thiên cảm giác như đang nghe thẩm phán phán xử kết quả cuối cùng, hơn nữa chứng cứ phạm tội đều đầy đủ, anh hoàn toàn không có cơ hội để phản bác.
"Hôn rất nhiều lần." Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô ở trong bóng đêm giống như ngôi sao xa.
"Ừ." Nội tâm Tả Thiên đang rất bất an, cầu nguyện cô có thể cho anh một cơ hội để giải thích.
Khương Lai bỗng nhiên cúi đầu, vươn tay dịu dàng sờ sờ bụng, "Có lẽ lại mang thai rất nhiều đấy chứ."
Tả Thiên đã chuẩn bị tâm lí tốt, nhưng ngàn lần không thể tưởng tượng được Khương Lai lại nói ra những lời này, anh kinh ngạc thiếu chút nữa ngã ra ngoài xe, há to miệng nhưng một chữ cũng cũng không thốt lên được.
Khương Lai lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng như được Thượng Đế chiếu cố, ngũ quan đẹp không chút tì vết nào phối hợp cùng dung nhan tinh xảo thanh lệ, hiện tại gương mạt xinh đẹp này đang túc quay sang Tả Thiên, Tả Thiên ôm lấy vị trí nơi tim mình đang đập, anh sợ cô lại nói ra cái gì kinh thế hãi tục nữa, trái tim yếu ớt của anh sẽ không chịu nổi.שּׂשּׂשּׂTiểu Linh Đang-LQĐ
"Đứa nhỏ dù ở đâu, em tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nó, nếu anh muốn để nó giống như Khương Noãn, không có cha chăm sóc khi lớn lên, em đây cũng không còn ý kiến gì, chỉ là nó cũng quá đáng thương......"
Tả Thiên muốn nổi điên, tiết mục mục khổ nhục kế Khương Lai học được từ đâu vậy!
Khương Lai nghiêm túc nhìn anh, bỗng nhiên dịu dàng sờ sờ môi của mình, "Nhưng mà dù cho chỉ có mình em, em cũng sẽ chăm sóc để cho đứa bé khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ mà lớn lên, dù sao đây cũng là kết tinh tình yêu của chúng ta."
"Em sẽ kể chuyện xưa của chúng ta cho bọn chúng biết, em sẽ không để cho chúng hận cha của mình, bởi vì hắn là một người rất tốt, là mẹ không tốt không xứng với hắn, cho nên mới không thể cùng một chỗ......"
Loại lời kịch cẩu huyết tự biên tự diễn này rốt cuộc làm sao có thể diễn ra được vậy??
Lúc Khương Lai nói đến câu"Phải làm sao để giáo dục trẻ nhỏ, cho dù bị đồng bạn cười nhạo không có cha cũng không cần khổ sở", Tả Thiên rốt cục nhịn không được bạo phát ra.
"Ngừng, em đừng diễn bộ dáng này nữa, chiêu này đối với anh vô dụng, thứ nhất hôn môi sẽ không mang thai; thứ nhì là em hôn anh trước, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không biết cái gì gọi là cự tuyệt, cho nên anh hôn em không có ý tứ gì khác, em đừng hiểu sai.
Thứ ba là mười hai năm trước anh đi không tạm biệt, anh nợ em một lời xin lỗi, thật xin lỗi; thứ tư anh thực sự cảm kích em thích anh, nhưng ở trong mắt anh, em vẫn là một cô bé như mười hai năm trước, anh đối với em không có mọi thứ khác mơ màng, trước kia không có, hiện tại sẽ không, tương lai cũng không khả năng, anh khuyên em sớm buông tha cho anh, tìm một người cùng tuổi thật tốt mà hẹn hò."
Khương Lai có lẽ bị những từ này của anh dọa cho choáng váng, mở đôi mắt hắc bạch phân minh thật to, luống cuống khổ sở nhìn Tả Thiên.
Tả Thiên vỗ vỗ bả vai Khương Lai, "Khương Lai, anh rất vui vì chúng ta có thể gặp lại, có cơ hội em có thể tìm anh nói chuyện phiếm, nhưng em phải nhớ kỹ, quan hệ của chúng ta sẽ chỉ là bạn bè."
Anh bắt buộc chính mình không được nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô, đem lực chú ý tập trung đến phía trước, Khởi động động cơ, "Những điều phải nói anh cũng nói rõ ràng rồi, bây giờ anh đưa em về nhà."
Một đường này Khương Lai như bị biến thành một pho tượng, im lặng ngồi ở vị trí của mình, ngay cả tiếng hít thở cũng như tan vào trong không khí, nhỏ đến không thể nghe thấy.
Tả Thiên không phải không áy náy, hôm nay anh hẹn Khương Lai ra cũng là vì muốn giải quyết vấn đề lưu lại từ mười hai năm trước cho thật tốt, nhưng bị cô nói một tràng như thế, anh thẹn quá hóa giận, ngay cả lời nói cự tuyệt cũng không có suy nghĩ đã thốt ra, bây giờ nhất định là đã làm tổn thương lòng của cô sâu sắc.
Nhưng mà nếu anh đã muốn nói ra sẽ không thể mềm lòng, tục ngữ nói, dao sắc chặt đay rối( giải quyết nhanh chóng), nếu anh không có khả năng cũng không có ý muốn ở bên cô,vậy thì không nên để cô có bất kì ảo tưởng nào ,cho nên trên đường Tả Thiên cũng không chủ động khơi mào đề tài,đưa Khương Lai về nhà trong bầu không khí trầm mặc.
"Em sẽ không buông tay." Thấy Tả Thiên để cho mình xuống xe xong liền muốn lái xe rời đi, Khương Lai lập tức từ trạng thái cứng ngắc hồi phục tinh thần lại, xông lên vươn hai tay vào cửa xe đã được đóng một nửa.
Tả Thiên che trán, "Khương Lai, em......"
Khương Lai không ngần ngại thò đầu vào cửa xe không chút nào yếu thế nhìn thẳng ánh mắt của anh, "Anh kết hôn rồi sao?"
"Không có." Tả Thiên trả lời theo bản năng ***.
"Có bạn gái?"
"Hiện tại độc thân, nhưng......"
Khương Lai nắm tay thành quyền, ánh mắt ở trong bóng đêm tỏa sáng lấp lánh, giống như ngôi sao bị thất lạc giữa chốn nhân gian, "Không có nhưng là, chỉ cần một ngày anh còn độc thân, em còn có quyền được theo đuổi hạnh phúc của em, em sẽ không buông tay !" Sau khi nói xong cô liền ngoan ngoãn buông lỏng tay nắm cửa ở cạnh cửa xe, lùi sang một bên.
Dũng cảm tiến tới như vậy, nhẹ nhàng vui vẻ bày tỏ tình yêu, nếu đối tượng không phải chính anh, Tả Thiên chắc sẽ vỗ tay khen hay, nhưng việc này xảy ra ở trên người mình, anh chỉ cảm thấy đầy bất đắc dĩ.
Liếc mắt cô gái đang đứng ở ven đường một cái, anh cũng không biết mình có thể đáp lại cô thứ gì, đơn giản đóng cửa kính, khởi động xe, chạy qua cô nhanh như bay.
Tác giả :
Y Phương