Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa
Chương 2
Muốn cùng cô qua lại lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết hay không? Đương nhiên không! Cô gái này có bệnh sao? Sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy với một người mới gặp mặt lần đầu? Đan Thiên Tề tuy biết điều kiện của mình không tệ, nhưng mà cũng không tốt đến mức có thể để một người đẹp như vậy mở miệng cầu hôn?
Lại nói, Đồ Kiều Kiều không phải là chén trà anh muốn uống, thưởng thức mỹ nữ có thể, qua lại cũng có thể, nhưng anh không thấy cô thích hợp để lấy về nhà làm vợ.
Càng nói là trước mắt anh chưa tính kết hôn. Kinh ngạc xong, Đan Thiên Tề lập tức khôi phục bình tĩnh, không cần suy nghĩ, đang định mở miệng từ chối thì thư ký lại vừa vặn gõ cửa tiến vào.
Mà vị Đồ tiểu thư kia căn bản không cho anh có cơ hội mở miệng, lấy bản hợp đồng trong tay thư ký, không đến mười giây, cô lập tức cầm bút ký tên lên hợp đồng, sau đó đặt xuống bàn của anh. Khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh cười duyên ngọt ngấy.“Hai bản hợp đồng không có vấn đề gì, tôi có việc đi trước." Nói xong, cô rất tự nhiên cầm lấy tay trái của anh, nhìn đồng hồ trên tay anh. “Ừ…… Anh sáu giờ tan làm đúng không?"
Theo cô đoán, cỡ sáu giờ không sai biệt lắm, mà theo như cô biết thì vị tiên sinh nghiêm cẩn đơn độc này tuyệt đối là loại người tan làm đúng giờ.
“Sáu giờ tôi tới đón anh, tôi biết một nhà hàng nấu ăn rất ngon, cùng nhau ăn bữa tối nha." Cô nháy mắt với anh, trước khi đi, còn tặng thêm cái hôn gió.“Bye bye…… Buổi tối gặp lại!"
Trước sau không đến 5 phút, cô gái kia cứ như vậy quyết định tất cả, căn bản không cho anh cơ hội mở miệng từ chối. Đan Thiên Tề lại kinh ngạc.
Anh nhìn cửa đã được đóng, lại chậm rãi nhìn bản hợp đồng trên bàn. Anh nhớ rõ bản hợp đồng lúc nãy cô xem tới 10 phút, mà bản hợp đồng mua hoa này ngay cả mười giây cũng chưa tới, là sao? 10 phút kia là đùa giỡn anh sao?
Còn thái độ của cô, Đan Thiên Tề nhíu mày nhớ lại, từ khi vào cửa, nụ cười trên mặt cô chưa từng biến mất, giọng nói luôn mềm nhẹ ngọt ngấy, giống như viên kẹo đường, mở miệng đều là những lời nói mù mờ như không hiểu chuyện, nhưng mà……
Anh mở hợp đồng, nhìn điều kiện thứ năm bị anh sửa lại. Lúc ấy anh không nghĩ nhiều lắm, trực tiếp đánh giá điều kiện cung cấp xe này không ảnh hưởng lớn đến tập đoàn. Anh cũng không có hứng thú bỏ thời gian để xem xét kỹ chuyện này, lập tức đồng ý hủy bỏ điều kiện trấn Hoa Đào cung cấp xe khách. Còn hợp đồng mua hoa, cũng là cô mở miệng hỏi trước…… Cô nhìn có vẻ chuyện gì cũng không hiểu, nhưng chuyện cô mở miệng yêu cầu, đều dễ dàng đạt được mục đích, chẳng lẽ cô gái kia giả vờ?
Nghĩ vậy, Đan Thiên Tề nhíu mày, đừng nói anh bị đùa giỡn mà không biết chứ?
“Trợ lý." Lí thư ký gõ cửa tiến vào, lại nhìn thấy cảnh cấp trên luôn luôn làm việc nghiêm cẩn ngẩn người khó gặp, hình ảnh thần kỳ này làm cho cô kinh ngạc.
“Hả? Chuyện gì?" Đan Thiên Tề nâng mắt, thần sắc không thay đổi, giống như cái gì cũng chưa xảy ra, thái độ vẫn thong dong bình tĩnh.
Nếu không làm việc với anh một thời gian dài, Lí thư ký nhất định sẽ cảm thấy vừa rồi mình bị ảo giác, nhưng mà thân là cấp dưới tri kỷ, cô thật thức thời làm bộ như không phát hiện.
“Cơm trưa có cần gọi người đem lên cho trợ lý không ạ?"
Cơm trưa? Đan Thiên Tề giật mình, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, kinh ngạc phát hiện mình thế mà ngẩn người mất nửa tiếng, mà nửa tiếng này đúng là suy nghĩ về cô gái Đồ Kiều Kiều kia.
Loại chuyện làm lãng phí thời gian này, không phải là chuyện anh sẽ làm!
“Trợ lý?" Thấy anh không nói lời nào, Lí thư ký gọi nhẹ một tiếng.
“Ừ! Phiền cô." Đan Thiên Tề lập tức trả lời, khuôn mặt anh tuấn vẫn lãnh đạm, che giấu sự ngạc nhiên rất khá. Thấy Lí thư ký rời đi, anh nhắm mắt lại.
Nhất định là những lời trước khi rời đi của Đồ Kiều Kiều làm cho anh rất kinh ngạc, mới có thể làm lãng phí thời gian như thế. Mặc kệ Đồ Kiều Kiều có não hay là ngốc nghếch, đó cũng không phải chuyện của anh.
Hợp đồng không có vấn đề, tập đoàn T-K cũng không có tổn thất gì, như vậy là tốt rồi, không có gì hay để nghiên cứu.
Mở mắt ra, anh nhanh chóng vùi đầu vào công việc. Về phần lời nói của Đồ Kiều Kiều, còn có lời mời ăn tối của cô, anh cho đó là việc không đáng lo, trong chớp mắt liền quên hết.
Anh không có hứng thú với mỹ nữ, công việc quan trọng hơn.
Đúng sáu giờ, Đan Thiên Tề khép quyển công văn cuối cùng, chỉnh tề đặt qua một bên, tắt máy tính, đứng dậy mặc áo vét, cầm lấy tập công văn.
Anh có thói quen việc hôm nay hôm nay làm, mọi công việc anh đều giải quyết hết ở công ty, tuyệt không mang về nhà. Mỗi ngày sáu giờ tan làm, tám giờ đi làm, anh cũng không muộn, cũng không lùi lại thời gian tan làm.
Ừ…… Tối nay ăn mỳ được lắm, anh nhớ ở nhà còn mỳ sợi và rau dưa, vừa hay có thể giải quyết một bữa cơm, ngày mai tan làm lại đi siêu thị mua thức ăn tuần tới. Anh không thích ăn thức ăn ngoài, cũng không có ý tưởng nhàm chán đàn ông phải cách xa nhà bếp. Người đàn ông độc thân sống một mình ở bên ngoài, trừ khi anh muốn đói chết, bằng không nấu ăn nhất định phải biết.
Mỗi tuần lễ anh đều đến siêu thị một chuyến, mua thức ăn dùng trong một tuần, trừ bữa cơm trưa, buổi sáng, bữa tối anh đều tự mình chuẩn bị. Anh sẽ không ngược đãi dạ dày của mình, mỳ ăn liền và thức ăn nhanh chưa bao giờ nằm trong thực đơn của anh. Anh thích mua đồ tươi, hạn sử dụng tốt, mình ăn vừa tốt vừa ngon.
Đi ra khỏi văn phòng, Lí thư ký đã tan làm, bước chân ổn định tiếp tục đi về phía trước, anh ấn thang máy, chờ thang máy đi lên.
“Đinh!"
Cửa thang máy mở ra, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của anh lập tức nổi lên dao động, mày rậm hơi nhíu lại.
“Hi! Tan làm?" Trong thang máy, Đồ Kiều Kiều cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm anh, đánh giá vẻ mặt của anh. Đừng nói người đàn ông này đã quên hẹn ăn tối với cô rồi nha?
Anh đã quên, đúng vậy! Mặt Đan Thiên Tề không chút thay đổi, nhìn thấy cô, anh mới nhớ tới lời nói trước lúc cô rời khỏi. Cô gái này làm thật sao?
Khác lúc sáng, bây giờ cô mặc một cái váy màu đào hồng nhạt, một cái áo khoác ngắn màu trắng vắt trên tay, mái tóc xoã tung dùng một cái kẹp hình hoa sơn trà kẹp lại. Dưới chân là đôi giầy cao gót màu hồng nhạt cân xứng. Cô cả người màu hồng, màu hồng xinh đẹp, so với vẻ diễm lệ lúc sáng lại là một vẻ phong tình khác, nhưng vẫn làm cho người ta kinh ngạc.
Người đẹp thôi! Ai không thích nhìn, nhưng cho dù cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt Đan Thiên Tề vẫn lạnh nhạt. Khuôn mặt anh tuấn không có chút tươi cười, cũng không tính mở miệng nói chuyện.
Thấy anh không nói lời nào, Đồ Kiều Kiều nhẹ nhàng nhướng mày, không ngại chủ động.
“Đi thôi, tôi mang anh đến nhà hàng này nấu ăn ngon lắm." Nhấn nút thang máy, không nhìn vẻ lạnh lùng của anh, cô cười chờ anh tiến vào.
Thấy cô cười đến ngọt, vẻ lạnh lùng của anh hoàn toàn không ảnh hưởng được cô, Đan Thiên Tề rốt cục mở môi mỏng. “Đồ tiểu thư……"
“Kiều Kiều."
“Hả?" Anh sửng sốt.
Đồ Kiều Kiều tặng anh một nụ cười ngọt đến tận xương.“Anh có thể gọi tôi là Kiều Kiều." Cô cho phép anh gọi cô như vậy, loại vinh hạnh này không phải ai cũng có.
Đan Thiên Tề nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng hơn.“Đồ tiểu thư." Anh không quen gọi tên cô thân mật như vậy. “Cô……"
“Anh không vào sao?"
Lại bị ngắt lời, Đan Thiên Tề âm thầm thở sâu,“Thật xin lỗi, buổi tối tôi có việc." Nói xong, anh bước đi, quyết định vào một thang máy khác.
Anh nhìn đồng hồ trong tay, thế mà lại lãng phí 5 phút. Nếu không có Đồ Kiều Kiều, bây giờ anh đã sớm lên đường về nhà.
“Anh bận chuyện gì?" Đồ Kiều Kiều đi sau anh, tươi cười trên mặt một chút cũng không thay đổi, cũng không để ý lại sang một thang máy khác.
Đan Thiên Tề không muốn để ý cô, cửa thang máy mở ra, anh đi vào. Cô gái phía sau cũng bước vào theo, “Cô……"
“Cùng tầng với anh, cám ơn." Cô nghiêng mặt tặng anh một nụ cười.
Đan Thiên Tề lại hít sâu, quyết định giải thích.“Đồ tiểu thư, tôi không tính dùng bữa tối với cô, cũng không tính qua lại lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết với cô……"
“Anh có bạn gái rồi à?" Chớp mắt đẹp, Đồ Kiều Kiều cười khanh khách hỏi.
“Không có, nhưng mà……"
“Tôi không đẹp sao?" Cô hỏi lại.
“Đồ tiểu thư……"
“Anh ghét tôi sao?"
Đủ!
“Đồ tiểu thư! Cô có thể đừng ngắt lời tôi nữa không?" Đan Thiên Tề không kiên nhẫn, tiếng nói trầm thấp có một tia tức giận.
“À, thực xin lỗi." A a, Đan tiên sinh rốt cuộc tức giận! Đồ Kiều Kiều cười thầm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ vô tội,“Mời anh nói."
Phát hiện mình nổi giận, thần sắc Đan Thiên Tề lạnh lùng hơn. Khuôn mặt kia có vẻ vô tội, nhưng anh vẫn bắt gặp tia thực hiện được ý đồ lướt nhanh trong mắt cô.
Mày tuấn hơi hơi nhíu lại, vừa rồi cô luôn ngắt lời anh là cố ý sao? Chính là muốn chọc giận anh? Hay là muốn xem anh sẽ có phản ứng gì?
Mà anh quả thật như cô mong muốn, nổi giận…… Loại cảm giác bị người gài bẫy này thật là tệ!
Tốt lắm, cô đã tự tin như vậy nghĩa là tất cả mọi chuyện đều theo kế hoạch của cô?
Ấn thang máy xuống, Đan Thiên Tề dựa vào tường, con ngươi đen sâu thẳng nhìn chằm chằm cô. “Đồ tiểu thư, thực xin lỗi, tôi không có khả năng qua lại với cô……" Anh dừng một chút, thấy cô vẫn tươi cười, giống như sự từ chối của anh một chút cũng không ngoài ý muốn của cô, tốt lắm. “Nhưng mà đêm nay tôi có thể cùng dùng cơm với cô."
“Hả?" Đồ Kiều Kiều kinh ngạc, cô còn tưởng Đan Thiên Tề sẽ cố gắng từ chối dùng bữa tối với cô. Cô đã nghĩ cách để ứng phó rồi, không ngờ anh thế mà lại đồng ý.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng mà anh dứt khoát đồng ý cũng giảm bớt phiền phức cho cô, ha ha…… Cô cũng không tin thực sự có người đàn ông có thể kháng cự mị lực của cô! Về phần anh từ chối qua lại, cô tự động xem nhẹ, dù sao đó không phải điều quan trọng.
Cô có tự tin, sớm hay muộn thì cô cũng sẽ làm Đan Thiên Tề thu lại câu nói kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười càng ngọt, Đồ Kiều Kiều chớp mắt đẹp, đang chuẩn bị mở miệng.
“Nhưng mà……" Đan Thiên Tề còn có phần ngoại lệ.“Không đi tới nhà hàng cô nói."
“Hửm?"
“Hôm nay đột nhiên tôi muốn dạo chợ đêm, cũng lâu rồi chưa ăn quán ven đường." Trên cơ bản, anh rất ít ăn quán ven đường.
“A?" Chợ đêm?
Đan Thiên Tề thản nhiên liếc qua đôi giày cao gót trên chân cô một cái. Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh đè nút lại, môi mỏng lần đầu tiên gợi lên tươi cười. “Đồ tiểu thư, nếu cô không muốn, cuộc hẹn này có thể hủy bỏ cũng không sao."
Lần đầu tiên thấy anh cười, khuôn mặt tuấn tú vì tươi cười mà trở nên mê người, nụ cười duyên trên mặt Đồ Kiều Kiều hơi hơi cương cứng.
Cô biết đôi giày cao gót mình đang mang tuyệt đối không thích hợp để dạo chợ đêm. Cô tin người đàn ông trước mặt cũng biết. Một người đàn ông bình thường sẽ không hẹn cô bạn gái xinh đẹp mê người đi dạo chợ đêm, lại càng không mang bạn gái đi ăn quán ven đường.
Nhưng người đàn ông trước mắt này sẽ!
Cô nhìn anh, không xem nhẹ tia khiêu khích trong mắt anh, nó rõ ràng nói cho cô biết ― anh cố ý, cô khó chịu thì có thể từ chối, anh không sao cả.
Tốt lắm! Đồ Kiều Kiều ưỡn thẳng lưng, nâng giày cao gót bước ra khỏi thang máy trước, quay đầu nhìn anh tươi cười.
Khó chịu thì sao, cô vẫn duy trì bốn mươi lăm độ, cho anh một nụ cười có góc độ đẹp nhất.
“Đi thôi, đi dạo chợ đêm."
Có lẽ ngày mai là cuối tuần, thứ sáu, chợ đêm đặc biệt nhiều người. Đồ Kiều Kiều ưỡn thẳng lưng, tao nhã đi trong dòng người chật chội. Người đàn ông phía trước đi cực nhanh, hoàn toàn không đợi cô, mà cô đi đôi giày cao gót ba phân này, không có khả năng chạy, cũng không có khả năng đi nhanh. Cô nheo mắt, nhìn bóng dáng người đàn ông đó.
Hai người đi nửa tiếng rồi, anh ta còn chưa tìm ra quán ăn nào, mà chân của cô đã bắt đầu nhói đau.
Cô biết anh cố ý, xét theo cá tính của cô, cô sớm nên đá loại đàn ông này. Cô không thiếu đàn ông! Ở trong thang máy cô vốn có thể quay mặt bước đi, cao ngạo lại rất mê người, chứ không phải như bây giờ, chịu đựng chân đau liều mạng đi theo sau anh ta. Lúc ấy cô phát điên cái gì, tại sao lại đồng ý đi dạo chợ đêm?
À, đúng rồi, là ánh mắt của anh, cái loại khiêu khích này, một bộ anh ta không sao cả, dù sao người chịu thiệt không phải là anh. Làm cho tính kiêu ngạo của phụ nữ trong cô nổi lên, không kịp nghĩ đã đồng ý đến chợ đêm.
A a…… Thật là thất thủ một lần thiên cổ hận nha!
Đồ Kiều Kiều cắn răng, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt hoàn toàn không có cười ý, hung tợn trừng mắt nhìn bóng dáng người đàn ông phía trước.
Người này một chút cũng không hiểu ý, mang theo bạn gái còn đi nhanh như vậy, cho dù cố ý cũng thông cảm cho cô một chút được không? Đồ Kiều Kiều nắm chặt túi xách, hít sâu một hơi, chịu đựng chân đau bước nhanh về trước, bắt lấy cánh tay anh.
“Thiên Tề, tôi đói bụng, chúng ta ăn cái này đi!" Nói xong, không để ý anh muốn hay không, trực tiếp kéo anh rẽ vào một quán.
Nếu không ngồi xuống thì chân cô sẽ bị phế!
Đan Thiên Tề nhíu mày nhìn quán cô chọn.
“Ông chủ, hai phần chao." Đồ Kiều Kiều mở miệng gọi món ăn, kéo anh ngồi xuống một cái bàn. Ngồi xuống rồi, cô lập tức nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu cười với anh. “Chao quán này ăn ngon lắm!"
Hừ hừ, anh có dám ăn hay không, có khi cả đời này anh còn chưa ăn qua quán ven đường đâu!
Không có cách, nhìn anh thật sự không giống một người sẽ ăn quán ven đường. Anh có vẻ là người sẽ đến nhà hàng, bằng không chính là tự mình xuống bếp nấu ăn.
Đáng giận nhất là, cũng nửa tiếng, anh vẫn khỏe khoắn bình thường, mà cô vì oi bức mà đổ mồ hôi, chân không đi thẳng được, phát run. Hình tượng xinh đẹp ban đầu dường như đã sụp đổ hoàn toàn.
Đan Thiên Tề không hé răng, ông chủ rất nhanh mang hai phần chao ra.
“Kiều Kiều! Đã lâu không gặp cháu, đây đây, chao của cháu đây." Ông chủ cười hớ hớ chào hỏi Đồ Kiều Kiều.
“Sao lại lâu không gặp? Rõ ràng tuần trước cháu mới đến mà." Đồ Kiều Kiều liếc ông chủ một cái, mặt đẹp tươi cười.
Khó chịu thì sao, cô vẫn phải duy trì hình tượng. Lại nói, cô cũng không có thói quen giận chó đánh mèo.
“Ai da, người ta không phải là nói một ngày không gặp như cách tam thu sao, bác đã nhiều ngày như vậy không gặp được cháu, cũng không biết đã qua bao nhiêu cái tam thu rồi." Ông chủ nháy mắt không đứng đắn nói cười ái muội với cô.
Đồ Kiều Kiều mặt không đổi sắc, mở đôi đũa được đóng gói,“Bác Phát, bác Phát gái ở sau lưng bác kìa!"
“Á, tôi làm việc, ai za! tôi rất bận rất bận đó!" Ông chủ làm như không có việc gì bưng cái khay, vẻ mặt đứng đắn quay vào bếp.
“Hừ! Lão già." Bác Phát gái cười, quay đầu nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.“Kiều Kiều, ăn không đủ thì nói bác lấy thêm nha!"
Bác Phát gái vừa nói, đôi mắt tò mò nhìn Đan Thiên Tề, khó thấy Đồ Kiều Kiều mang theo đàn ông, nhịn không được nhiều chuyện, “Kiều Kiều, cậu này là bạn trai của cháu hả?"
“Không phải." Đồ Kiều Kiều lắc đầu, mắt đẹp nhìn Đan Thiên Tề, “Anh ấy là người được đề cử."
“A?" Bác Phát gái nghe không hiểu.
“Người được đề cử đầu tiên trong danh sách làm chồng." Cô cười công bố, vừa lòng nhìn khóe mắt Đan Thiên Tề co giật.
“A?" Bác Phát gái ngây ngẩn cả người, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của Đan Thiên Tề, bà thức thời ho nhẹ một tiếng,“Kiều Kiều, bác đi trước, các cháu cứ từ từ ăn!"
“Bác Phát gái, bác cứ đi làm việc đi, cám ơn bữa ăn của bác." Đồ Kiều Kiều cười nói cảm ơn.
“Ai da, cảm ơn cái gì, ăn không đủ nhớ nói bác đó!" Bác Phát gái nói xong liền vội vàng đi tiếp đón khách khác.
Đồ Kiều Kiều chậm rãi gắp miếng măng chua bỏ vào miệng. Thấy anh bất động, lạnh lùng nhìn cô. Cô nhíu mày.“Sao không ăn? Chao phải ăn nóng mới ngon! Anh nếm thử đi, chao bác Phát rất nổi danh." Đúng, nổi danh ăn ngon, cũng nổi danh thối.
Mặt đẹp mang theo nụ cười kiều diễm động lòng người, nhưng mà Đan Thiên Tề lại nhìn ra được cô cố ý, cô nghĩ anh không dám ăn?
Cầm đôi đũa đã được vệ sinh sạch sẽ lên, anh chậm rãi gắp một khối chao, cắn một miếng. “Ừ, hương vị không tệ." Nói xong, lại gắp một khối khác, vùi đầu ăn.
Đồ Kiều Kiều trừng anh, hy vọng có thể tìm được một tia chán ghét hoặc miễn cưỡng trên mặt anh. Nhưng không có, anh thực bình tĩnh, hơn nữa còn có vẻ thực hưởng thụ. Chậc! Vô nghĩa! Cô gắp một khối chao, oán hận cắn một miếng.“Tôi còn nghĩ anh sẽ ghét đấy!" Đáng giận, cô bị chỉnh đến giờ chân vẫn còn đau, vốn tưởng chao có thể làm cho anh biến sắc mặt, không ngờ lại không thành công.
“Sao nào? Ăn cái này tốt hơn mang giày cao gót đi đường dài, hơn nữa tôi cũng không phải chưa từng ăn qua." Anh chỉ là rất ít ăn quán ven đường, không có nghĩa là không ăn, trên cơ bản anh cũng không kiêng ăn, cho nên chiêu này của Đồ tiểu thư vô dụng với anh.
Đồ Kiều Kiều nheo mắt, thiếu chút nữa không duy trì được nụ cười trên môi.“Đan tiên sinh, bây giờ anh thừa nhận anh cố ý để tôi mang giày cao gót đi bộ nửa giờ?"
Đan Thiên Tề ăn khối chao cuối cùng, cầm khăn tay xoa xoa miệng.“Tôi làm như vậy, Đồ tiểu thư là người thông minh, hẳn sẽ nhìn ra được ý tôi?"
Anh buông khăn tay, nhìn cô cười lạnh.“Còn có, tuy rằng tôi là người được đề cử đầu tiên trong danh sách làm chồng của cô, nhưng thực đáng tiếc, cô không nằm trong danh sách đề cử làm vợ của tôi." Anh nói thẳng, lười vòng vo với cô, cô thức thời thì nên dừng tại đây thôi.
Tốt lắm, cô, Đồ Kiều Kiều lần đầu tiên bị từ chối hoàn toàn như vậy! Nhìn nụ cười lạnh trên mặt anh, cô thiếu chút lật bàn ném thẳng vào mặt anh. Đúng, còn kém một chút, cô vẫn lý trí, cố gắng nhịn xuống, người mất mặt là cô. Đồ Kiều Kiều âm thầm cắn răng, nhịn xuống lửa giận hừng hực trong ngực, họ Đan này nghĩ anh ta là ai? Đồ Kiều Kiều cô không phải nhất định muốn anh cho bằng được!
Nhịn xuống lửa giận, cô cực lực duy trì tươi cười trên mặt. “Đan tiên sinh, anh không khách khí với thục nữ như vậy sao?"
Nhìn lửa giận trong mắt cô, Đan Thiên Tề nghĩ có lẽ không nên tiếp tục chọc giận cô nữa, anh sợ cô sẽ lật bàn.
Nhưng nhìn cô rõ ràng cực giận, nhưng nụ cười trên mặt một chút cũng không giảm, làm cho anh nổi lên một tia độc ác hiếm có. “Đối với thục nữ đương nhiên sẽ không, nhưng đối với người háo sắc cứ quấn quít lấy tôi thì không giống." A a, lời này hơi quá đáng, anh rõ ràng nhìn thấy cô biến sắc.
Háo sắc? Anh ta thế mà dám nói Đồ Kiều Kiều cô là háo sắc!
Cô nghe qua người ta nói cô đẹp, nói cô thông minh, nói cô có năng lực, nói cô họa thủy…… Nhưng tuyệt đối không ai nói cô háo sắc!
Lần đầu tiên, Đồ Kiều Kiều rốt cuộc không thể duy trì nụ cười trên mặt. Mặt đẹp trở nên âm trầm, cắn răng trừng anh. Người đàn ông này nếu muốn gây ấn tượng xấu với cô, vậy thì anh đã thật sự thành công. Cái gì người được đề cử làm chồng? Mắt cô bị mù rồi!
“Đan tiên sinh, may mắn cho anh." Cô ăn khối chao cuối cùng. “Hả?"
“May mà ở đây có nhiều người." Buông đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, nở nụ cười làm cho người ta run da đầu.
“Cho nên tôi sẽ không lật bàn cũng sẽ không đập bàn." Cô vỗ nhẹ mặt anh, “Nhưng mà, tôi sẽ ghi hận, nhớ kỹ…… Trăm ngàn lần đừng rơi vào tay tôi."
Đan Thiên Tề nhíu mày, cô nghĩ kiểu uy hiếp trẻ con này sẽ là anh sợ sao?
Cô đương nhiên biết anh không tin, nhưng mà không sao, thời gian còn dài, Đồ Kiều Kiều cô sẽ cho anh biết kết cục khi đắc tội với phụ nữ, nhất là một phụ nữ lòng dạ hẹp hòi!
Cô ngạo nghễ đứng dậy, cười nhẹ với anh, nhưng mà nụ cười kia thật lạnh, thiếu đi ngọt ngào lúc trước, “Đi thôi, có thể phiền anh đưa tôi lên núi không?"
“Đương nhiên." Chút phong độ ấy anh còn.
Hai người ra khỏi quán, không đi song song với nhau, anh tin lúc này Đồ tiểu thư tuyệt đối không muốn đi cùng anh, Đan Thiên Tề đi lui về sau. Anh nhìn bóng dáng của cô, lưng cô rất thẳng, tư thái đi đường tao nhã mà xinh đẹp, đám người đi đường lướt qua đều không nhịn được dán mắt lên người cô, nhất là đàn ông.
Anh cũng chú ý ban đầu cô còn đi nhanh, rồi sau đó tốc độ đi đường càng lúc càng chậm, anh nhìn chằm chằm đôi giầy trên chân cô.
Chú ý tới cô đi rất khó khăn, nhưng vẫn quật cường đi về phía trước, vẫn duy trì tư thái tao nhã, giống như nữ vương cao ngạo, không cầu cứu, cũng không hé răng.
Cô gái này, tính cách quật cường ngoài dự kiến của anh.
Vừa rồi cô không lật bàn khiến cho anh kinh ngạc, anh biết không có cô gái nào có thể bình tĩnh nhận những lời vừa rồi anh nói. Cho dù nhiều người, cũng sẽ chửi ầm lên mới đúng.
Nhưng cô không có, cho dù lạnh mặt, nhưng giọng nói vẫn luôn mềm mại, ngay cả đề cao âm lượng cũng không có. Lúc tính tiền rời khỏi, cô còn cười nói hẹn gặp lại với ông chủ.
Nếu không phải chính mắt anh thấy cô biến sắc, nghe thấy cô uy hiếp, nhất định cũng sẽ nhìn không ra cô gái này đã sớm phát điên.
Đồ Kiều Kiều này khác xa với mỹ nữ trong ấn tượng của anh rất nhiều!
Thấy tốc độ đi của cô càng lúc càng chậm, nhìn đôi giày cao gót của cô, Đan Thiên Tề thở dài. Cứ theo tốc độ này, chỉ sợ nửa đêm anh mới về đến nhà. Lại nói, tuy rằng cố ý chỉnh cô, nhưng anh cũng không muốn làm chân cô bị thương. Sờ sờ mũi, anh tiến lên phía trước.
Đồ Kiều Kiều dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông che phía trước mắt.“Sao nào?" Chân đau làm cô không có sắc mặt hoà nhã, đối với anh lại càng không.
Đan Thiên Tề không nói chuyện, cởi áo vét, khom người cột vào hông cô.
Động tác của anh làm cho cô sửng sốt, “Anh muốn làm gì?" Đang muốn kéo áo vét của anh xuống, lại thấy anh xoay lưng về phía cô, ngồi xổm xuống.
“Anh……" Cô thật sự ngốc ra.
“Lên đi, tôi cõng cô."
Đồ Kiều Kiều mím môi, cao ngạo trả lời: “Không cần phiền phức, tôi có thể tự mình đi."
“Đúng, sau đó lãng phí một giờ của tôi." Thời gian của anh rất quý giá, bởi vì cô, đêm nay anh nhất định không thể giống ngày thường, mười một giờ đi ngủ.
Giúp cô như vậy, anh có thể về nhà trước mười một giờ!
Nghe ra giọng nói của anh không kiên nhẫn, Đồ Kiều Kiều tức giận trừng anh. Hành động của hai người khiến cho người đi đường chú ý, đều dừng lại xem diễn. Đan Thiên Tề chịu không nổi nhắm mắt. “Đồ tiểu thư, tính nhẫn nại của tôi có giới hạn." Anh khó có được tốt bụng, cô tốt nhất nên thức thời.
Đồ Kiều Kiều cắn môi, chân cô quả thật là đau đến mức đi không nổi nữa rồi. Nếu anh muốn cõng cô, vì sao cô lại từ chối? Có lái xe miễn phí vì sao không cần?
“Là chính anh muốn cõng tôi, không phải tôi trèo lên lưng của anh." Nằm úp sấp trên lưng anh, cô không quên ghé vào lỗ tai anh tuyên cáo. Những lời vừa rồi của anh thật sự rất tổn thương lòng tự trọng của phụ nữ.
“Được, là tôi tự nguyện." Lời nói trẻ con của cô làm anh nhướng khóe môi. Cõng cô, không để ý ánh mắt người đi đường, chậm rãi đi về phía trước.
Nghe tiếng anh cười, Đồ Kiều Kiều trừng cái gáy của anh. Cảm giác ảo não, kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy hôm nay cô thua rất thảm? Đáng giận!
Bực mình, cô ôm chặt cổ anh.
“Này! Cô muốn tôi ngẹt thở chết sao?" Đan Thiên Tề nhíu mày, thiếu chút nữa không thể hô hấp.
“Đáng tiếc ở đây có nhiều người." Cô hừ lạnh, nhưng vẫn thả lỏng tay.
“Tôi biết, chẳng có lời nào là êm tai." Anh là người rất chính trực.
“Anh……" Đồ Kiều Kiều trừng anh, rất muốn cắn anh một miếng, cô xoay mặt, không muốn nói chuyện với anh nữa. Cô không hé răng, anh cũng im lặng. Nhưng anh im lặng, cô lại càng bực. Anh không giống những người đàn ông khác, bình thường lúc cô tức giận, những người đàn ông khác đều ôn tồn dỗ cô, anh thì không. Hừ! Chẳng vui tí nào!
Cô hừ nhẹ, rầu rĩ dán mặt lên lưng anh.
Cách lớp áo sơmi, nhiệt độ cơ thể anh truyền tới cô. Người đàn ông này thật kỳ lạ, vừa nói thẳng muốn cô cách xa anh một chút, bây giờ lại đối tốt với cô, biết cô đau chân còn cõng cô.
Nếu không biết người đàn ông này khinh thường mình, cô thực sự sẽ nghĩ rằng anh đang giở trò lạt mềm buộc chặt.
Người đàn ông kỳ lạ!
Cô lẩm bẩm trong lòng, hô hấp lại ngửi thấy hơi thở đàn ông thuộc về anh, hỗn hợp với mùi nước hoa thản nhiên, là một loại hương vị trầm ổn. Cô không thể không thừa nhận, hương vị của người đàn ông này rất dễ ngửi.
Nhưng mà tính cách thi……
Thật – thảm bại!
Lại nói, Đồ Kiều Kiều không phải là chén trà anh muốn uống, thưởng thức mỹ nữ có thể, qua lại cũng có thể, nhưng anh không thấy cô thích hợp để lấy về nhà làm vợ.
Càng nói là trước mắt anh chưa tính kết hôn. Kinh ngạc xong, Đan Thiên Tề lập tức khôi phục bình tĩnh, không cần suy nghĩ, đang định mở miệng từ chối thì thư ký lại vừa vặn gõ cửa tiến vào.
Mà vị Đồ tiểu thư kia căn bản không cho anh có cơ hội mở miệng, lấy bản hợp đồng trong tay thư ký, không đến mười giây, cô lập tức cầm bút ký tên lên hợp đồng, sau đó đặt xuống bàn của anh. Khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh cười duyên ngọt ngấy.“Hai bản hợp đồng không có vấn đề gì, tôi có việc đi trước." Nói xong, cô rất tự nhiên cầm lấy tay trái của anh, nhìn đồng hồ trên tay anh. “Ừ…… Anh sáu giờ tan làm đúng không?"
Theo cô đoán, cỡ sáu giờ không sai biệt lắm, mà theo như cô biết thì vị tiên sinh nghiêm cẩn đơn độc này tuyệt đối là loại người tan làm đúng giờ.
“Sáu giờ tôi tới đón anh, tôi biết một nhà hàng nấu ăn rất ngon, cùng nhau ăn bữa tối nha." Cô nháy mắt với anh, trước khi đi, còn tặng thêm cái hôn gió.“Bye bye…… Buổi tối gặp lại!"
Trước sau không đến 5 phút, cô gái kia cứ như vậy quyết định tất cả, căn bản không cho anh cơ hội mở miệng từ chối. Đan Thiên Tề lại kinh ngạc.
Anh nhìn cửa đã được đóng, lại chậm rãi nhìn bản hợp đồng trên bàn. Anh nhớ rõ bản hợp đồng lúc nãy cô xem tới 10 phút, mà bản hợp đồng mua hoa này ngay cả mười giây cũng chưa tới, là sao? 10 phút kia là đùa giỡn anh sao?
Còn thái độ của cô, Đan Thiên Tề nhíu mày nhớ lại, từ khi vào cửa, nụ cười trên mặt cô chưa từng biến mất, giọng nói luôn mềm nhẹ ngọt ngấy, giống như viên kẹo đường, mở miệng đều là những lời nói mù mờ như không hiểu chuyện, nhưng mà……
Anh mở hợp đồng, nhìn điều kiện thứ năm bị anh sửa lại. Lúc ấy anh không nghĩ nhiều lắm, trực tiếp đánh giá điều kiện cung cấp xe này không ảnh hưởng lớn đến tập đoàn. Anh cũng không có hứng thú bỏ thời gian để xem xét kỹ chuyện này, lập tức đồng ý hủy bỏ điều kiện trấn Hoa Đào cung cấp xe khách. Còn hợp đồng mua hoa, cũng là cô mở miệng hỏi trước…… Cô nhìn có vẻ chuyện gì cũng không hiểu, nhưng chuyện cô mở miệng yêu cầu, đều dễ dàng đạt được mục đích, chẳng lẽ cô gái kia giả vờ?
Nghĩ vậy, Đan Thiên Tề nhíu mày, đừng nói anh bị đùa giỡn mà không biết chứ?
“Trợ lý." Lí thư ký gõ cửa tiến vào, lại nhìn thấy cảnh cấp trên luôn luôn làm việc nghiêm cẩn ngẩn người khó gặp, hình ảnh thần kỳ này làm cho cô kinh ngạc.
“Hả? Chuyện gì?" Đan Thiên Tề nâng mắt, thần sắc không thay đổi, giống như cái gì cũng chưa xảy ra, thái độ vẫn thong dong bình tĩnh.
Nếu không làm việc với anh một thời gian dài, Lí thư ký nhất định sẽ cảm thấy vừa rồi mình bị ảo giác, nhưng mà thân là cấp dưới tri kỷ, cô thật thức thời làm bộ như không phát hiện.
“Cơm trưa có cần gọi người đem lên cho trợ lý không ạ?"
Cơm trưa? Đan Thiên Tề giật mình, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, kinh ngạc phát hiện mình thế mà ngẩn người mất nửa tiếng, mà nửa tiếng này đúng là suy nghĩ về cô gái Đồ Kiều Kiều kia.
Loại chuyện làm lãng phí thời gian này, không phải là chuyện anh sẽ làm!
“Trợ lý?" Thấy anh không nói lời nào, Lí thư ký gọi nhẹ một tiếng.
“Ừ! Phiền cô." Đan Thiên Tề lập tức trả lời, khuôn mặt anh tuấn vẫn lãnh đạm, che giấu sự ngạc nhiên rất khá. Thấy Lí thư ký rời đi, anh nhắm mắt lại.
Nhất định là những lời trước khi rời đi của Đồ Kiều Kiều làm cho anh rất kinh ngạc, mới có thể làm lãng phí thời gian như thế. Mặc kệ Đồ Kiều Kiều có não hay là ngốc nghếch, đó cũng không phải chuyện của anh.
Hợp đồng không có vấn đề, tập đoàn T-K cũng không có tổn thất gì, như vậy là tốt rồi, không có gì hay để nghiên cứu.
Mở mắt ra, anh nhanh chóng vùi đầu vào công việc. Về phần lời nói của Đồ Kiều Kiều, còn có lời mời ăn tối của cô, anh cho đó là việc không đáng lo, trong chớp mắt liền quên hết.
Anh không có hứng thú với mỹ nữ, công việc quan trọng hơn.
Đúng sáu giờ, Đan Thiên Tề khép quyển công văn cuối cùng, chỉnh tề đặt qua một bên, tắt máy tính, đứng dậy mặc áo vét, cầm lấy tập công văn.
Anh có thói quen việc hôm nay hôm nay làm, mọi công việc anh đều giải quyết hết ở công ty, tuyệt không mang về nhà. Mỗi ngày sáu giờ tan làm, tám giờ đi làm, anh cũng không muộn, cũng không lùi lại thời gian tan làm.
Ừ…… Tối nay ăn mỳ được lắm, anh nhớ ở nhà còn mỳ sợi và rau dưa, vừa hay có thể giải quyết một bữa cơm, ngày mai tan làm lại đi siêu thị mua thức ăn tuần tới. Anh không thích ăn thức ăn ngoài, cũng không có ý tưởng nhàm chán đàn ông phải cách xa nhà bếp. Người đàn ông độc thân sống một mình ở bên ngoài, trừ khi anh muốn đói chết, bằng không nấu ăn nhất định phải biết.
Mỗi tuần lễ anh đều đến siêu thị một chuyến, mua thức ăn dùng trong một tuần, trừ bữa cơm trưa, buổi sáng, bữa tối anh đều tự mình chuẩn bị. Anh sẽ không ngược đãi dạ dày của mình, mỳ ăn liền và thức ăn nhanh chưa bao giờ nằm trong thực đơn của anh. Anh thích mua đồ tươi, hạn sử dụng tốt, mình ăn vừa tốt vừa ngon.
Đi ra khỏi văn phòng, Lí thư ký đã tan làm, bước chân ổn định tiếp tục đi về phía trước, anh ấn thang máy, chờ thang máy đi lên.
“Đinh!"
Cửa thang máy mở ra, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của anh lập tức nổi lên dao động, mày rậm hơi nhíu lại.
“Hi! Tan làm?" Trong thang máy, Đồ Kiều Kiều cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm anh, đánh giá vẻ mặt của anh. Đừng nói người đàn ông này đã quên hẹn ăn tối với cô rồi nha?
Anh đã quên, đúng vậy! Mặt Đan Thiên Tề không chút thay đổi, nhìn thấy cô, anh mới nhớ tới lời nói trước lúc cô rời khỏi. Cô gái này làm thật sao?
Khác lúc sáng, bây giờ cô mặc một cái váy màu đào hồng nhạt, một cái áo khoác ngắn màu trắng vắt trên tay, mái tóc xoã tung dùng một cái kẹp hình hoa sơn trà kẹp lại. Dưới chân là đôi giầy cao gót màu hồng nhạt cân xứng. Cô cả người màu hồng, màu hồng xinh đẹp, so với vẻ diễm lệ lúc sáng lại là một vẻ phong tình khác, nhưng vẫn làm cho người ta kinh ngạc.
Người đẹp thôi! Ai không thích nhìn, nhưng cho dù cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt Đan Thiên Tề vẫn lạnh nhạt. Khuôn mặt anh tuấn không có chút tươi cười, cũng không tính mở miệng nói chuyện.
Thấy anh không nói lời nào, Đồ Kiều Kiều nhẹ nhàng nhướng mày, không ngại chủ động.
“Đi thôi, tôi mang anh đến nhà hàng này nấu ăn ngon lắm." Nhấn nút thang máy, không nhìn vẻ lạnh lùng của anh, cô cười chờ anh tiến vào.
Thấy cô cười đến ngọt, vẻ lạnh lùng của anh hoàn toàn không ảnh hưởng được cô, Đan Thiên Tề rốt cục mở môi mỏng. “Đồ tiểu thư……"
“Kiều Kiều."
“Hả?" Anh sửng sốt.
Đồ Kiều Kiều tặng anh một nụ cười ngọt đến tận xương.“Anh có thể gọi tôi là Kiều Kiều." Cô cho phép anh gọi cô như vậy, loại vinh hạnh này không phải ai cũng có.
Đan Thiên Tề nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng hơn.“Đồ tiểu thư." Anh không quen gọi tên cô thân mật như vậy. “Cô……"
“Anh không vào sao?"
Lại bị ngắt lời, Đan Thiên Tề âm thầm thở sâu,“Thật xin lỗi, buổi tối tôi có việc." Nói xong, anh bước đi, quyết định vào một thang máy khác.
Anh nhìn đồng hồ trong tay, thế mà lại lãng phí 5 phút. Nếu không có Đồ Kiều Kiều, bây giờ anh đã sớm lên đường về nhà.
“Anh bận chuyện gì?" Đồ Kiều Kiều đi sau anh, tươi cười trên mặt một chút cũng không thay đổi, cũng không để ý lại sang một thang máy khác.
Đan Thiên Tề không muốn để ý cô, cửa thang máy mở ra, anh đi vào. Cô gái phía sau cũng bước vào theo, “Cô……"
“Cùng tầng với anh, cám ơn." Cô nghiêng mặt tặng anh một nụ cười.
Đan Thiên Tề lại hít sâu, quyết định giải thích.“Đồ tiểu thư, tôi không tính dùng bữa tối với cô, cũng không tính qua lại lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết với cô……"
“Anh có bạn gái rồi à?" Chớp mắt đẹp, Đồ Kiều Kiều cười khanh khách hỏi.
“Không có, nhưng mà……"
“Tôi không đẹp sao?" Cô hỏi lại.
“Đồ tiểu thư……"
“Anh ghét tôi sao?"
Đủ!
“Đồ tiểu thư! Cô có thể đừng ngắt lời tôi nữa không?" Đan Thiên Tề không kiên nhẫn, tiếng nói trầm thấp có một tia tức giận.
“À, thực xin lỗi." A a, Đan tiên sinh rốt cuộc tức giận! Đồ Kiều Kiều cười thầm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ vô tội,“Mời anh nói."
Phát hiện mình nổi giận, thần sắc Đan Thiên Tề lạnh lùng hơn. Khuôn mặt kia có vẻ vô tội, nhưng anh vẫn bắt gặp tia thực hiện được ý đồ lướt nhanh trong mắt cô.
Mày tuấn hơi hơi nhíu lại, vừa rồi cô luôn ngắt lời anh là cố ý sao? Chính là muốn chọc giận anh? Hay là muốn xem anh sẽ có phản ứng gì?
Mà anh quả thật như cô mong muốn, nổi giận…… Loại cảm giác bị người gài bẫy này thật là tệ!
Tốt lắm, cô đã tự tin như vậy nghĩa là tất cả mọi chuyện đều theo kế hoạch của cô?
Ấn thang máy xuống, Đan Thiên Tề dựa vào tường, con ngươi đen sâu thẳng nhìn chằm chằm cô. “Đồ tiểu thư, thực xin lỗi, tôi không có khả năng qua lại với cô……" Anh dừng một chút, thấy cô vẫn tươi cười, giống như sự từ chối của anh một chút cũng không ngoài ý muốn của cô, tốt lắm. “Nhưng mà đêm nay tôi có thể cùng dùng cơm với cô."
“Hả?" Đồ Kiều Kiều kinh ngạc, cô còn tưởng Đan Thiên Tề sẽ cố gắng từ chối dùng bữa tối với cô. Cô đã nghĩ cách để ứng phó rồi, không ngờ anh thế mà lại đồng ý.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng mà anh dứt khoát đồng ý cũng giảm bớt phiền phức cho cô, ha ha…… Cô cũng không tin thực sự có người đàn ông có thể kháng cự mị lực của cô! Về phần anh từ chối qua lại, cô tự động xem nhẹ, dù sao đó không phải điều quan trọng.
Cô có tự tin, sớm hay muộn thì cô cũng sẽ làm Đan Thiên Tề thu lại câu nói kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười càng ngọt, Đồ Kiều Kiều chớp mắt đẹp, đang chuẩn bị mở miệng.
“Nhưng mà……" Đan Thiên Tề còn có phần ngoại lệ.“Không đi tới nhà hàng cô nói."
“Hửm?"
“Hôm nay đột nhiên tôi muốn dạo chợ đêm, cũng lâu rồi chưa ăn quán ven đường." Trên cơ bản, anh rất ít ăn quán ven đường.
“A?" Chợ đêm?
Đan Thiên Tề thản nhiên liếc qua đôi giày cao gót trên chân cô một cái. Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh đè nút lại, môi mỏng lần đầu tiên gợi lên tươi cười. “Đồ tiểu thư, nếu cô không muốn, cuộc hẹn này có thể hủy bỏ cũng không sao."
Lần đầu tiên thấy anh cười, khuôn mặt tuấn tú vì tươi cười mà trở nên mê người, nụ cười duyên trên mặt Đồ Kiều Kiều hơi hơi cương cứng.
Cô biết đôi giày cao gót mình đang mang tuyệt đối không thích hợp để dạo chợ đêm. Cô tin người đàn ông trước mặt cũng biết. Một người đàn ông bình thường sẽ không hẹn cô bạn gái xinh đẹp mê người đi dạo chợ đêm, lại càng không mang bạn gái đi ăn quán ven đường.
Nhưng người đàn ông trước mắt này sẽ!
Cô nhìn anh, không xem nhẹ tia khiêu khích trong mắt anh, nó rõ ràng nói cho cô biết ― anh cố ý, cô khó chịu thì có thể từ chối, anh không sao cả.
Tốt lắm! Đồ Kiều Kiều ưỡn thẳng lưng, nâng giày cao gót bước ra khỏi thang máy trước, quay đầu nhìn anh tươi cười.
Khó chịu thì sao, cô vẫn duy trì bốn mươi lăm độ, cho anh một nụ cười có góc độ đẹp nhất.
“Đi thôi, đi dạo chợ đêm."
Có lẽ ngày mai là cuối tuần, thứ sáu, chợ đêm đặc biệt nhiều người. Đồ Kiều Kiều ưỡn thẳng lưng, tao nhã đi trong dòng người chật chội. Người đàn ông phía trước đi cực nhanh, hoàn toàn không đợi cô, mà cô đi đôi giày cao gót ba phân này, không có khả năng chạy, cũng không có khả năng đi nhanh. Cô nheo mắt, nhìn bóng dáng người đàn ông đó.
Hai người đi nửa tiếng rồi, anh ta còn chưa tìm ra quán ăn nào, mà chân của cô đã bắt đầu nhói đau.
Cô biết anh cố ý, xét theo cá tính của cô, cô sớm nên đá loại đàn ông này. Cô không thiếu đàn ông! Ở trong thang máy cô vốn có thể quay mặt bước đi, cao ngạo lại rất mê người, chứ không phải như bây giờ, chịu đựng chân đau liều mạng đi theo sau anh ta. Lúc ấy cô phát điên cái gì, tại sao lại đồng ý đi dạo chợ đêm?
À, đúng rồi, là ánh mắt của anh, cái loại khiêu khích này, một bộ anh ta không sao cả, dù sao người chịu thiệt không phải là anh. Làm cho tính kiêu ngạo của phụ nữ trong cô nổi lên, không kịp nghĩ đã đồng ý đến chợ đêm.
A a…… Thật là thất thủ một lần thiên cổ hận nha!
Đồ Kiều Kiều cắn răng, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt hoàn toàn không có cười ý, hung tợn trừng mắt nhìn bóng dáng người đàn ông phía trước.
Người này một chút cũng không hiểu ý, mang theo bạn gái còn đi nhanh như vậy, cho dù cố ý cũng thông cảm cho cô một chút được không? Đồ Kiều Kiều nắm chặt túi xách, hít sâu một hơi, chịu đựng chân đau bước nhanh về trước, bắt lấy cánh tay anh.
“Thiên Tề, tôi đói bụng, chúng ta ăn cái này đi!" Nói xong, không để ý anh muốn hay không, trực tiếp kéo anh rẽ vào một quán.
Nếu không ngồi xuống thì chân cô sẽ bị phế!
Đan Thiên Tề nhíu mày nhìn quán cô chọn.
“Ông chủ, hai phần chao." Đồ Kiều Kiều mở miệng gọi món ăn, kéo anh ngồi xuống một cái bàn. Ngồi xuống rồi, cô lập tức nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu cười với anh. “Chao quán này ăn ngon lắm!"
Hừ hừ, anh có dám ăn hay không, có khi cả đời này anh còn chưa ăn qua quán ven đường đâu!
Không có cách, nhìn anh thật sự không giống một người sẽ ăn quán ven đường. Anh có vẻ là người sẽ đến nhà hàng, bằng không chính là tự mình xuống bếp nấu ăn.
Đáng giận nhất là, cũng nửa tiếng, anh vẫn khỏe khoắn bình thường, mà cô vì oi bức mà đổ mồ hôi, chân không đi thẳng được, phát run. Hình tượng xinh đẹp ban đầu dường như đã sụp đổ hoàn toàn.
Đan Thiên Tề không hé răng, ông chủ rất nhanh mang hai phần chao ra.
“Kiều Kiều! Đã lâu không gặp cháu, đây đây, chao của cháu đây." Ông chủ cười hớ hớ chào hỏi Đồ Kiều Kiều.
“Sao lại lâu không gặp? Rõ ràng tuần trước cháu mới đến mà." Đồ Kiều Kiều liếc ông chủ một cái, mặt đẹp tươi cười.
Khó chịu thì sao, cô vẫn phải duy trì hình tượng. Lại nói, cô cũng không có thói quen giận chó đánh mèo.
“Ai da, người ta không phải là nói một ngày không gặp như cách tam thu sao, bác đã nhiều ngày như vậy không gặp được cháu, cũng không biết đã qua bao nhiêu cái tam thu rồi." Ông chủ nháy mắt không đứng đắn nói cười ái muội với cô.
Đồ Kiều Kiều mặt không đổi sắc, mở đôi đũa được đóng gói,“Bác Phát, bác Phát gái ở sau lưng bác kìa!"
“Á, tôi làm việc, ai za! tôi rất bận rất bận đó!" Ông chủ làm như không có việc gì bưng cái khay, vẻ mặt đứng đắn quay vào bếp.
“Hừ! Lão già." Bác Phát gái cười, quay đầu nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.“Kiều Kiều, ăn không đủ thì nói bác lấy thêm nha!"
Bác Phát gái vừa nói, đôi mắt tò mò nhìn Đan Thiên Tề, khó thấy Đồ Kiều Kiều mang theo đàn ông, nhịn không được nhiều chuyện, “Kiều Kiều, cậu này là bạn trai của cháu hả?"
“Không phải." Đồ Kiều Kiều lắc đầu, mắt đẹp nhìn Đan Thiên Tề, “Anh ấy là người được đề cử."
“A?" Bác Phát gái nghe không hiểu.
“Người được đề cử đầu tiên trong danh sách làm chồng." Cô cười công bố, vừa lòng nhìn khóe mắt Đan Thiên Tề co giật.
“A?" Bác Phát gái ngây ngẩn cả người, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của Đan Thiên Tề, bà thức thời ho nhẹ một tiếng,“Kiều Kiều, bác đi trước, các cháu cứ từ từ ăn!"
“Bác Phát gái, bác cứ đi làm việc đi, cám ơn bữa ăn của bác." Đồ Kiều Kiều cười nói cảm ơn.
“Ai da, cảm ơn cái gì, ăn không đủ nhớ nói bác đó!" Bác Phát gái nói xong liền vội vàng đi tiếp đón khách khác.
Đồ Kiều Kiều chậm rãi gắp miếng măng chua bỏ vào miệng. Thấy anh bất động, lạnh lùng nhìn cô. Cô nhíu mày.“Sao không ăn? Chao phải ăn nóng mới ngon! Anh nếm thử đi, chao bác Phát rất nổi danh." Đúng, nổi danh ăn ngon, cũng nổi danh thối.
Mặt đẹp mang theo nụ cười kiều diễm động lòng người, nhưng mà Đan Thiên Tề lại nhìn ra được cô cố ý, cô nghĩ anh không dám ăn?
Cầm đôi đũa đã được vệ sinh sạch sẽ lên, anh chậm rãi gắp một khối chao, cắn một miếng. “Ừ, hương vị không tệ." Nói xong, lại gắp một khối khác, vùi đầu ăn.
Đồ Kiều Kiều trừng anh, hy vọng có thể tìm được một tia chán ghét hoặc miễn cưỡng trên mặt anh. Nhưng không có, anh thực bình tĩnh, hơn nữa còn có vẻ thực hưởng thụ. Chậc! Vô nghĩa! Cô gắp một khối chao, oán hận cắn một miếng.“Tôi còn nghĩ anh sẽ ghét đấy!" Đáng giận, cô bị chỉnh đến giờ chân vẫn còn đau, vốn tưởng chao có thể làm cho anh biến sắc mặt, không ngờ lại không thành công.
“Sao nào? Ăn cái này tốt hơn mang giày cao gót đi đường dài, hơn nữa tôi cũng không phải chưa từng ăn qua." Anh chỉ là rất ít ăn quán ven đường, không có nghĩa là không ăn, trên cơ bản anh cũng không kiêng ăn, cho nên chiêu này của Đồ tiểu thư vô dụng với anh.
Đồ Kiều Kiều nheo mắt, thiếu chút nữa không duy trì được nụ cười trên môi.“Đan tiên sinh, bây giờ anh thừa nhận anh cố ý để tôi mang giày cao gót đi bộ nửa giờ?"
Đan Thiên Tề ăn khối chao cuối cùng, cầm khăn tay xoa xoa miệng.“Tôi làm như vậy, Đồ tiểu thư là người thông minh, hẳn sẽ nhìn ra được ý tôi?"
Anh buông khăn tay, nhìn cô cười lạnh.“Còn có, tuy rằng tôi là người được đề cử đầu tiên trong danh sách làm chồng của cô, nhưng thực đáng tiếc, cô không nằm trong danh sách đề cử làm vợ của tôi." Anh nói thẳng, lười vòng vo với cô, cô thức thời thì nên dừng tại đây thôi.
Tốt lắm, cô, Đồ Kiều Kiều lần đầu tiên bị từ chối hoàn toàn như vậy! Nhìn nụ cười lạnh trên mặt anh, cô thiếu chút lật bàn ném thẳng vào mặt anh. Đúng, còn kém một chút, cô vẫn lý trí, cố gắng nhịn xuống, người mất mặt là cô. Đồ Kiều Kiều âm thầm cắn răng, nhịn xuống lửa giận hừng hực trong ngực, họ Đan này nghĩ anh ta là ai? Đồ Kiều Kiều cô không phải nhất định muốn anh cho bằng được!
Nhịn xuống lửa giận, cô cực lực duy trì tươi cười trên mặt. “Đan tiên sinh, anh không khách khí với thục nữ như vậy sao?"
Nhìn lửa giận trong mắt cô, Đan Thiên Tề nghĩ có lẽ không nên tiếp tục chọc giận cô nữa, anh sợ cô sẽ lật bàn.
Nhưng nhìn cô rõ ràng cực giận, nhưng nụ cười trên mặt một chút cũng không giảm, làm cho anh nổi lên một tia độc ác hiếm có. “Đối với thục nữ đương nhiên sẽ không, nhưng đối với người háo sắc cứ quấn quít lấy tôi thì không giống." A a, lời này hơi quá đáng, anh rõ ràng nhìn thấy cô biến sắc.
Háo sắc? Anh ta thế mà dám nói Đồ Kiều Kiều cô là háo sắc!
Cô nghe qua người ta nói cô đẹp, nói cô thông minh, nói cô có năng lực, nói cô họa thủy…… Nhưng tuyệt đối không ai nói cô háo sắc!
Lần đầu tiên, Đồ Kiều Kiều rốt cuộc không thể duy trì nụ cười trên mặt. Mặt đẹp trở nên âm trầm, cắn răng trừng anh. Người đàn ông này nếu muốn gây ấn tượng xấu với cô, vậy thì anh đã thật sự thành công. Cái gì người được đề cử làm chồng? Mắt cô bị mù rồi!
“Đan tiên sinh, may mắn cho anh." Cô ăn khối chao cuối cùng. “Hả?"
“May mà ở đây có nhiều người." Buông đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, nở nụ cười làm cho người ta run da đầu.
“Cho nên tôi sẽ không lật bàn cũng sẽ không đập bàn." Cô vỗ nhẹ mặt anh, “Nhưng mà, tôi sẽ ghi hận, nhớ kỹ…… Trăm ngàn lần đừng rơi vào tay tôi."
Đan Thiên Tề nhíu mày, cô nghĩ kiểu uy hiếp trẻ con này sẽ là anh sợ sao?
Cô đương nhiên biết anh không tin, nhưng mà không sao, thời gian còn dài, Đồ Kiều Kiều cô sẽ cho anh biết kết cục khi đắc tội với phụ nữ, nhất là một phụ nữ lòng dạ hẹp hòi!
Cô ngạo nghễ đứng dậy, cười nhẹ với anh, nhưng mà nụ cười kia thật lạnh, thiếu đi ngọt ngào lúc trước, “Đi thôi, có thể phiền anh đưa tôi lên núi không?"
“Đương nhiên." Chút phong độ ấy anh còn.
Hai người ra khỏi quán, không đi song song với nhau, anh tin lúc này Đồ tiểu thư tuyệt đối không muốn đi cùng anh, Đan Thiên Tề đi lui về sau. Anh nhìn bóng dáng của cô, lưng cô rất thẳng, tư thái đi đường tao nhã mà xinh đẹp, đám người đi đường lướt qua đều không nhịn được dán mắt lên người cô, nhất là đàn ông.
Anh cũng chú ý ban đầu cô còn đi nhanh, rồi sau đó tốc độ đi đường càng lúc càng chậm, anh nhìn chằm chằm đôi giầy trên chân cô.
Chú ý tới cô đi rất khó khăn, nhưng vẫn quật cường đi về phía trước, vẫn duy trì tư thái tao nhã, giống như nữ vương cao ngạo, không cầu cứu, cũng không hé răng.
Cô gái này, tính cách quật cường ngoài dự kiến của anh.
Vừa rồi cô không lật bàn khiến cho anh kinh ngạc, anh biết không có cô gái nào có thể bình tĩnh nhận những lời vừa rồi anh nói. Cho dù nhiều người, cũng sẽ chửi ầm lên mới đúng.
Nhưng cô không có, cho dù lạnh mặt, nhưng giọng nói vẫn luôn mềm mại, ngay cả đề cao âm lượng cũng không có. Lúc tính tiền rời khỏi, cô còn cười nói hẹn gặp lại với ông chủ.
Nếu không phải chính mắt anh thấy cô biến sắc, nghe thấy cô uy hiếp, nhất định cũng sẽ nhìn không ra cô gái này đã sớm phát điên.
Đồ Kiều Kiều này khác xa với mỹ nữ trong ấn tượng của anh rất nhiều!
Thấy tốc độ đi của cô càng lúc càng chậm, nhìn đôi giày cao gót của cô, Đan Thiên Tề thở dài. Cứ theo tốc độ này, chỉ sợ nửa đêm anh mới về đến nhà. Lại nói, tuy rằng cố ý chỉnh cô, nhưng anh cũng không muốn làm chân cô bị thương. Sờ sờ mũi, anh tiến lên phía trước.
Đồ Kiều Kiều dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông che phía trước mắt.“Sao nào?" Chân đau làm cô không có sắc mặt hoà nhã, đối với anh lại càng không.
Đan Thiên Tề không nói chuyện, cởi áo vét, khom người cột vào hông cô.
Động tác của anh làm cho cô sửng sốt, “Anh muốn làm gì?" Đang muốn kéo áo vét của anh xuống, lại thấy anh xoay lưng về phía cô, ngồi xổm xuống.
“Anh……" Cô thật sự ngốc ra.
“Lên đi, tôi cõng cô."
Đồ Kiều Kiều mím môi, cao ngạo trả lời: “Không cần phiền phức, tôi có thể tự mình đi."
“Đúng, sau đó lãng phí một giờ của tôi." Thời gian của anh rất quý giá, bởi vì cô, đêm nay anh nhất định không thể giống ngày thường, mười một giờ đi ngủ.
Giúp cô như vậy, anh có thể về nhà trước mười một giờ!
Nghe ra giọng nói của anh không kiên nhẫn, Đồ Kiều Kiều tức giận trừng anh. Hành động của hai người khiến cho người đi đường chú ý, đều dừng lại xem diễn. Đan Thiên Tề chịu không nổi nhắm mắt. “Đồ tiểu thư, tính nhẫn nại của tôi có giới hạn." Anh khó có được tốt bụng, cô tốt nhất nên thức thời.
Đồ Kiều Kiều cắn môi, chân cô quả thật là đau đến mức đi không nổi nữa rồi. Nếu anh muốn cõng cô, vì sao cô lại từ chối? Có lái xe miễn phí vì sao không cần?
“Là chính anh muốn cõng tôi, không phải tôi trèo lên lưng của anh." Nằm úp sấp trên lưng anh, cô không quên ghé vào lỗ tai anh tuyên cáo. Những lời vừa rồi của anh thật sự rất tổn thương lòng tự trọng của phụ nữ.
“Được, là tôi tự nguyện." Lời nói trẻ con của cô làm anh nhướng khóe môi. Cõng cô, không để ý ánh mắt người đi đường, chậm rãi đi về phía trước.
Nghe tiếng anh cười, Đồ Kiều Kiều trừng cái gáy của anh. Cảm giác ảo não, kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy hôm nay cô thua rất thảm? Đáng giận!
Bực mình, cô ôm chặt cổ anh.
“Này! Cô muốn tôi ngẹt thở chết sao?" Đan Thiên Tề nhíu mày, thiếu chút nữa không thể hô hấp.
“Đáng tiếc ở đây có nhiều người." Cô hừ lạnh, nhưng vẫn thả lỏng tay.
“Tôi biết, chẳng có lời nào là êm tai." Anh là người rất chính trực.
“Anh……" Đồ Kiều Kiều trừng anh, rất muốn cắn anh một miếng, cô xoay mặt, không muốn nói chuyện với anh nữa. Cô không hé răng, anh cũng im lặng. Nhưng anh im lặng, cô lại càng bực. Anh không giống những người đàn ông khác, bình thường lúc cô tức giận, những người đàn ông khác đều ôn tồn dỗ cô, anh thì không. Hừ! Chẳng vui tí nào!
Cô hừ nhẹ, rầu rĩ dán mặt lên lưng anh.
Cách lớp áo sơmi, nhiệt độ cơ thể anh truyền tới cô. Người đàn ông này thật kỳ lạ, vừa nói thẳng muốn cô cách xa anh một chút, bây giờ lại đối tốt với cô, biết cô đau chân còn cõng cô.
Nếu không biết người đàn ông này khinh thường mình, cô thực sự sẽ nghĩ rằng anh đang giở trò lạt mềm buộc chặt.
Người đàn ông kỳ lạ!
Cô lẩm bẩm trong lòng, hô hấp lại ngửi thấy hơi thở đàn ông thuộc về anh, hỗn hợp với mùi nước hoa thản nhiên, là một loại hương vị trầm ổn. Cô không thể không thừa nhận, hương vị của người đàn ông này rất dễ ngửi.
Nhưng mà tính cách thi……
Thật – thảm bại!
Tác giả :
Nguyên Viện