Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi!
Chương 2-2
Thiệu Duẫn âm thầm hít sâu, cố gắng xuất ra phong độ của mình đối với phụ nữ: “Thật cảm ơn Đan tiểu thư không ghi hận." Chờ, anh sẽ ghi luôn hận này lại!
Như vậy cũng không tức giận? Đan Tiểu Phù càng cảm thấy có vấn đề.
Cô nhìn kỹ anh, áo sơ mi trắng cùng quần dài màu tối càng tôn lên khí chất tao nhã của anh ta, khuôn mặt tuấn mỹ kia luôn gợi lên tươi cười yếu ớt càng mê người, anh thực biết tình trạng của bản thân, biết làm thế nào có thể khiến mình càng xuất sắc.
“Làm sao vậy?" Thấy cô đột nhiên nhìn anh không nói lời nào, Thiệu Duẫn khẽ nhếch mi, đôi mắt xinh đẹp xuyên qua mắt kính dừng ở trên người cô, một hành động thản nhiên liền tản ra sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Đan Tiểu Phù trừng mắt nhìn: “Không có gì, cảm ơn anh đã mang cơm hộp đến." Cô vươn tay chuẩn bị lấy túi nhựa trên tay anh.
“Có gì đâu, đừng khách khí." anh đưa gói to cho cô, ngón tay lơ đãng đụng phải cô, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua tay cô.
Tay Đan Tiểu Phù khẽ run, nhanh chóng lùi về, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như có một chút không tự nhiên xẹt qua, sau đó nở nụ cười có chút thẹn thùng với anh.
Không dự đoán được cô sẽ có phản ứng này, Thiệu Duẫn không khỏi ngây ngốc, không ngờ cô gái này sẽ lộ ra vẻ mặt kia, một cách bất ngờ…… Có chút đáng yêu.
Hơn nữa anh mới thi triển một chút sức quyến rũ, thái độ của cô liền thay đổi nhanh như vậy, thật làm cho anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại đắc ý, đã nói không có cô gái nào có thể tránh được sức quyến rũ của anh mà?
“Vậy tôi đi trước." anh cười càng mê người, biết không thể quá nhanh, cá phải từ từ mới có thể mắc câu.
“Đợi chút." Đan Tiểu Phù gọi anh lại,“Tôi mời anh uống ly trà! Xem như cảm ơn anh mang cơm hộp đến đây."
Cô lắc lắc gói to trên tay, đôi mắt mang theo một tia bướng bỉnh, khuôn mặt cười ngọt ngào, làm cho cô đột nhiên xinh đẹp hơn vài phần.
Thiệu Duẫn lại giật mình ngây ngốc, cảm thấy bộ dạng cô gái này cũng không phải bình thường, đột nhiên trở nên tươi sáng lên.
“Vào đi!" Đan Tiểu Phù chủ động giữ chặt tay anh, mềm mại nắm lấy lòng bàn tay của anh, nóng bỏng đem anh kéo vào trong nhà.
Hành động của cô làm cho Thiệu Duẫn nhất thời phản ứng không kịp, ngây ngốc bị cô kéo vào trong nhà, vẫn nhìn tay cô, so với tay anh, tay cô rất nhỏ, thậm chí so với tay vài cô gái khác anh từng nắm còn nhỏ hơn, thật ấm áp, mềm mại giống như kẹo đường mà trước đây anh thích ăn.
“Này, anh ngồi xuống trước, tôi rót nước cho anh." Đan Tiểu Phù kéo anh ngồi vào sô pha, đặt cơm hộp lên bàn, mang đôi dép lông mềm mại nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Ngồi xuống sô pha, Thiệu Duẫn lập tức hoàn hồn, mày nhăn lại, sao anh lại nghe lời như thế? Vừa bị cô nắm tay liền ngây ngốc theo cô vào nhà.
Hơn nữa thái độ của cô cũng thay đổi quá lớn…… Thiệu Duẫn nhìn phòng bếp, trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ, cảm giác có điểm kỳ lạ, anh nghĩ Đan Tiểu Phù đột nhiên thay đổi thái độ, nhanh như vậy liền bắt đầu? Cô gái này cũng đâu có hiếu chiến lắm đâu !
Xem ra Allen nói chẳng đúng chút nào, cái gì mà đừng trêu chọc cô, cô gái này căn bản không có gì đáng gờm.
Thiệu Duẫn hừ nhẹ, nhàm chán đánh giá căn phòng. Căn phòng không lớn lắm, nhìn ra được đây là phòng cũ, bài trí rất đơn giản, phòng khách chỉ có sô pha cùng bàn gỗ, cửa sổ sát đất bên trái nhìn thấy con suối bên cạnh, gió mang đến tiếng nước chảy róc rách, mà bên cạnh lại có một cái xích đu gỗ và một bàn trà nhỏ.
Đơn giản, lại lộ ra một loại yên tĩnh.
Tiếng dép từ phòng bếp đi ra, Thiệu Duẫn quay đầu, nhìn Đan Tiểu Phù đang cầm ly Côca, cười nhăn mặt với anh: “Đúng lúc nhà hết nước sôi, uống Côca được không?"
“Ừ, cảm ơn." Nhìn cô, Thiệu Duẫn đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của cô thay đổi, hơn nữa nhất cử nhất động đều đáng yêu nói không nên lời.
Đây thật là mục đích mà cô gái kiêu ngạo này muốn sao? Cảm giác sao lại kém nhiều như vậy.
Đan Tiểu Phù đi tới sô pha, đưa cái ly trên tay cho anh: “Đây…… A!" Ai ngờ đi đến một nửa, dép lông đột nhiên vướng phải thảm lông, cô lảo đảo một cái, nghiêng về hướng Thiệu Duẫn, ly Côca cũng hắt lên phía trước.
Đột nhiên ngoài ý muốn làm cho hai người sửng sốt, Đan Tiểu Phù đổ lên người Thiệu Duẫn, mà Thiệu Duẫn cũng ngã xuống sô pha ở phía sau, Côca hắt lên người anh.
“A…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, làm dơ quần áo của anh rồi." Đan Tiểu Phù kích động vươn tay muốn lau Coca trên người anh đi, nhưng càng lau, Côca lại càng dính lan ra nhanh hơn, áo hoàn toàn bị thấm ướt thành màu vàng nhạt.
“Không sao……" Côca dính ngấy làm cho anh nhíu mày, mà tay cô dính toàn Côca, càng lau quần áo của anh càng bẩn, Thiệu Duẫn dứt khoát bắt lấy tay cô.
“Thực xin lỗi……" Tay bị nắm lấy, Đan Tiểu Phù lập tức ngẩng đầu, mặt hai người vừa vặn cách nhau quá gần, khoảng cách như vậy làm cho hai người đều dừng động tác.
Đan Tiểu Phù kinh ngạc nhìn anh, mặt hai người chỉ cách nhau mấy cm, hô hấp cả hai hòa hợp trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi phiếm hồng, cô nhẹ nhàng cắn môi, ngượng ngùng trên mặt cực động lòng người.
Thiệu Duẫn vốn định đẩy cô ra, nhưng bộ dáng cô thẹn thùng làm cho động tác của anh dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên không rời được bộ dáng đỏ mặt của cô.
Sau đó, dần dần, môi của anh tới gần cô, mà mi mắt cô run rẩy, thẹn thùng nhắm mắt lại……
Ngay khi môi hai người sắp chạm vào, một tiếng cười khẽ bật ra, lòng bàn tay mềm mại ngăn môi của anh lại: “Sao nào? Động tâm sao?"
Hả? Thiệu Duẫn mở mắt ra, nhìn khuôn mặt thẹn thùng kia chuyển thành trêu tức đắc ý, anh không khỏi sửng sốt, nháy mắt hiểu được.
Đan Tiểu Phù rời khỏi người anh, đá lông nheo với anh: “Sao nào? Mỹ nhân kế của tôi có tốt không?" Từ khi cô học trung học đã bắt đầu biết diễn kịch a!
“Cô……" mặt Thiệu Duẫn lạnh lùng, biết mình bị cô ta đùa giỡn.
“Anh muốn dùng mỹ nam kế, làm cho tôi mê luyến anh, quỳ gối dưới chân anh sao?" Liếm Côca dính trên ngón tay, Đan Tiểu Phù cười hỏi Thiệu Duẫn.
Toàn bộ ý đồ bị đoán trúng, sắc mặt Thiệu Duẫn lạnh hơn, thì ra cô gái này đã sớm biết! Khó trách thái độ của cô thay đổi nhanh như vậy, thì ra là muốn đùa giỡn anh.
“Hả? Thực bị tôi đoán trúng?" Cô chỉ đoán bừa mà thôi, như vậy cũng trúng?
Sắc mặt Thiệu Duẫn càng khó xem, anh đứng dậy, trừng mắt nhìn cô, trên người cô không dính chút Côca nào, mà toàn bộ Côca đều dính vào áo của anh, phát hiện ra điều này, khuôn mặt anh tuấn lại càng âm trầm.
Xem ra từ khi cô thái độ thay đổi, liền muốn đùa giỡn anh, mà anh lại dại dột mắc mưu, từ đầu muốn quyến rũ cô, lại bị cô đùa bỡn.
Thật là đáng chết! Anh quá coi thường cô!
Không nhìn sắc mặt xanh mét của anh, Đan Tiểu Phù ngọt ngào cười: “Đáng tiếc, anh không hợp khẩu vị của tôi, mỹ nam kế đối với tôi vô dụng." Cô không có hứng thú với tiểu bạch kiểm!
“Nhưng thật ra anh……" Cô cười đến đắc ý: “Động lòng với tôi sao?"
“Mắt tôi cũng không bị mù." Anh cắn răng trả lời, cũng lười giả bộ thân sĩ gì nữa.
“Phải không? Vậy vừa rồi là ai muốn hôn tôi?" Đan Tiểu Phù cười hỏi.
Thiệu Duẫn thoáng chốc trả lời không được, chỉ có thể hung tợn trừng cô.
Anh càng trừng, Đan Tiểu Phù càng vui vẻ, thậm chí cố ý vươn tay dính Côca, dùng chất dính ngấy trong lòng bàn tay vỗ nhẹ mặt của anh: “Ngoan, chị dạy em một câu, không việc gì mà tự nhiên ân cần, không phải là nhờ vả thì cũng là lừa gạt a!" Không có việc gì bày ra sức quyến rũ nam tính với cô, hỏi làm sao cô có thể không nghi ngờ đây?
Thiệu Duẫn tức giận gỡ tay cô ra, tự tay lau đi chất dính ngấy trên mặt, nhìn chính mình một thân chật vật, anh hơi nhếch môi, không muốn nhìn khuôn mặt đắc ý kia của Đan Tiểu Phù nữa, đứng dậy đi ra cửa.
Trước khi rời đi, phía sau lại nhẹ nhàng truyền đến một câu: “Ngày mai còn muốn mua cơm hộp giúp tôi không?"
Gân xanh trên trán Thiệu Duẫn toàn bộ nổi lên. Cô gái chết tiệt!
Như vậy cũng không tức giận? Đan Tiểu Phù càng cảm thấy có vấn đề.
Cô nhìn kỹ anh, áo sơ mi trắng cùng quần dài màu tối càng tôn lên khí chất tao nhã của anh ta, khuôn mặt tuấn mỹ kia luôn gợi lên tươi cười yếu ớt càng mê người, anh thực biết tình trạng của bản thân, biết làm thế nào có thể khiến mình càng xuất sắc.
“Làm sao vậy?" Thấy cô đột nhiên nhìn anh không nói lời nào, Thiệu Duẫn khẽ nhếch mi, đôi mắt xinh đẹp xuyên qua mắt kính dừng ở trên người cô, một hành động thản nhiên liền tản ra sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Đan Tiểu Phù trừng mắt nhìn: “Không có gì, cảm ơn anh đã mang cơm hộp đến." Cô vươn tay chuẩn bị lấy túi nhựa trên tay anh.
“Có gì đâu, đừng khách khí." anh đưa gói to cho cô, ngón tay lơ đãng đụng phải cô, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua tay cô.
Tay Đan Tiểu Phù khẽ run, nhanh chóng lùi về, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như có một chút không tự nhiên xẹt qua, sau đó nở nụ cười có chút thẹn thùng với anh.
Không dự đoán được cô sẽ có phản ứng này, Thiệu Duẫn không khỏi ngây ngốc, không ngờ cô gái này sẽ lộ ra vẻ mặt kia, một cách bất ngờ…… Có chút đáng yêu.
Hơn nữa anh mới thi triển một chút sức quyến rũ, thái độ của cô liền thay đổi nhanh như vậy, thật làm cho anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại đắc ý, đã nói không có cô gái nào có thể tránh được sức quyến rũ của anh mà?
“Vậy tôi đi trước." anh cười càng mê người, biết không thể quá nhanh, cá phải từ từ mới có thể mắc câu.
“Đợi chút." Đan Tiểu Phù gọi anh lại,“Tôi mời anh uống ly trà! Xem như cảm ơn anh mang cơm hộp đến đây."
Cô lắc lắc gói to trên tay, đôi mắt mang theo một tia bướng bỉnh, khuôn mặt cười ngọt ngào, làm cho cô đột nhiên xinh đẹp hơn vài phần.
Thiệu Duẫn lại giật mình ngây ngốc, cảm thấy bộ dạng cô gái này cũng không phải bình thường, đột nhiên trở nên tươi sáng lên.
“Vào đi!" Đan Tiểu Phù chủ động giữ chặt tay anh, mềm mại nắm lấy lòng bàn tay của anh, nóng bỏng đem anh kéo vào trong nhà.
Hành động của cô làm cho Thiệu Duẫn nhất thời phản ứng không kịp, ngây ngốc bị cô kéo vào trong nhà, vẫn nhìn tay cô, so với tay anh, tay cô rất nhỏ, thậm chí so với tay vài cô gái khác anh từng nắm còn nhỏ hơn, thật ấm áp, mềm mại giống như kẹo đường mà trước đây anh thích ăn.
“Này, anh ngồi xuống trước, tôi rót nước cho anh." Đan Tiểu Phù kéo anh ngồi vào sô pha, đặt cơm hộp lên bàn, mang đôi dép lông mềm mại nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Ngồi xuống sô pha, Thiệu Duẫn lập tức hoàn hồn, mày nhăn lại, sao anh lại nghe lời như thế? Vừa bị cô nắm tay liền ngây ngốc theo cô vào nhà.
Hơn nữa thái độ của cô cũng thay đổi quá lớn…… Thiệu Duẫn nhìn phòng bếp, trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ, cảm giác có điểm kỳ lạ, anh nghĩ Đan Tiểu Phù đột nhiên thay đổi thái độ, nhanh như vậy liền bắt đầu? Cô gái này cũng đâu có hiếu chiến lắm đâu !
Xem ra Allen nói chẳng đúng chút nào, cái gì mà đừng trêu chọc cô, cô gái này căn bản không có gì đáng gờm.
Thiệu Duẫn hừ nhẹ, nhàm chán đánh giá căn phòng. Căn phòng không lớn lắm, nhìn ra được đây là phòng cũ, bài trí rất đơn giản, phòng khách chỉ có sô pha cùng bàn gỗ, cửa sổ sát đất bên trái nhìn thấy con suối bên cạnh, gió mang đến tiếng nước chảy róc rách, mà bên cạnh lại có một cái xích đu gỗ và một bàn trà nhỏ.
Đơn giản, lại lộ ra một loại yên tĩnh.
Tiếng dép từ phòng bếp đi ra, Thiệu Duẫn quay đầu, nhìn Đan Tiểu Phù đang cầm ly Côca, cười nhăn mặt với anh: “Đúng lúc nhà hết nước sôi, uống Côca được không?"
“Ừ, cảm ơn." Nhìn cô, Thiệu Duẫn đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của cô thay đổi, hơn nữa nhất cử nhất động đều đáng yêu nói không nên lời.
Đây thật là mục đích mà cô gái kiêu ngạo này muốn sao? Cảm giác sao lại kém nhiều như vậy.
Đan Tiểu Phù đi tới sô pha, đưa cái ly trên tay cho anh: “Đây…… A!" Ai ngờ đi đến một nửa, dép lông đột nhiên vướng phải thảm lông, cô lảo đảo một cái, nghiêng về hướng Thiệu Duẫn, ly Côca cũng hắt lên phía trước.
Đột nhiên ngoài ý muốn làm cho hai người sửng sốt, Đan Tiểu Phù đổ lên người Thiệu Duẫn, mà Thiệu Duẫn cũng ngã xuống sô pha ở phía sau, Côca hắt lên người anh.
“A…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, làm dơ quần áo của anh rồi." Đan Tiểu Phù kích động vươn tay muốn lau Coca trên người anh đi, nhưng càng lau, Côca lại càng dính lan ra nhanh hơn, áo hoàn toàn bị thấm ướt thành màu vàng nhạt.
“Không sao……" Côca dính ngấy làm cho anh nhíu mày, mà tay cô dính toàn Côca, càng lau quần áo của anh càng bẩn, Thiệu Duẫn dứt khoát bắt lấy tay cô.
“Thực xin lỗi……" Tay bị nắm lấy, Đan Tiểu Phù lập tức ngẩng đầu, mặt hai người vừa vặn cách nhau quá gần, khoảng cách như vậy làm cho hai người đều dừng động tác.
Đan Tiểu Phù kinh ngạc nhìn anh, mặt hai người chỉ cách nhau mấy cm, hô hấp cả hai hòa hợp trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi phiếm hồng, cô nhẹ nhàng cắn môi, ngượng ngùng trên mặt cực động lòng người.
Thiệu Duẫn vốn định đẩy cô ra, nhưng bộ dáng cô thẹn thùng làm cho động tác của anh dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên không rời được bộ dáng đỏ mặt của cô.
Sau đó, dần dần, môi của anh tới gần cô, mà mi mắt cô run rẩy, thẹn thùng nhắm mắt lại……
Ngay khi môi hai người sắp chạm vào, một tiếng cười khẽ bật ra, lòng bàn tay mềm mại ngăn môi của anh lại: “Sao nào? Động tâm sao?"
Hả? Thiệu Duẫn mở mắt ra, nhìn khuôn mặt thẹn thùng kia chuyển thành trêu tức đắc ý, anh không khỏi sửng sốt, nháy mắt hiểu được.
Đan Tiểu Phù rời khỏi người anh, đá lông nheo với anh: “Sao nào? Mỹ nhân kế của tôi có tốt không?" Từ khi cô học trung học đã bắt đầu biết diễn kịch a!
“Cô……" mặt Thiệu Duẫn lạnh lùng, biết mình bị cô ta đùa giỡn.
“Anh muốn dùng mỹ nam kế, làm cho tôi mê luyến anh, quỳ gối dưới chân anh sao?" Liếm Côca dính trên ngón tay, Đan Tiểu Phù cười hỏi Thiệu Duẫn.
Toàn bộ ý đồ bị đoán trúng, sắc mặt Thiệu Duẫn lạnh hơn, thì ra cô gái này đã sớm biết! Khó trách thái độ của cô thay đổi nhanh như vậy, thì ra là muốn đùa giỡn anh.
“Hả? Thực bị tôi đoán trúng?" Cô chỉ đoán bừa mà thôi, như vậy cũng trúng?
Sắc mặt Thiệu Duẫn càng khó xem, anh đứng dậy, trừng mắt nhìn cô, trên người cô không dính chút Côca nào, mà toàn bộ Côca đều dính vào áo của anh, phát hiện ra điều này, khuôn mặt anh tuấn lại càng âm trầm.
Xem ra từ khi cô thái độ thay đổi, liền muốn đùa giỡn anh, mà anh lại dại dột mắc mưu, từ đầu muốn quyến rũ cô, lại bị cô đùa bỡn.
Thật là đáng chết! Anh quá coi thường cô!
Không nhìn sắc mặt xanh mét của anh, Đan Tiểu Phù ngọt ngào cười: “Đáng tiếc, anh không hợp khẩu vị của tôi, mỹ nam kế đối với tôi vô dụng." Cô không có hứng thú với tiểu bạch kiểm!
“Nhưng thật ra anh……" Cô cười đến đắc ý: “Động lòng với tôi sao?"
“Mắt tôi cũng không bị mù." Anh cắn răng trả lời, cũng lười giả bộ thân sĩ gì nữa.
“Phải không? Vậy vừa rồi là ai muốn hôn tôi?" Đan Tiểu Phù cười hỏi.
Thiệu Duẫn thoáng chốc trả lời không được, chỉ có thể hung tợn trừng cô.
Anh càng trừng, Đan Tiểu Phù càng vui vẻ, thậm chí cố ý vươn tay dính Côca, dùng chất dính ngấy trong lòng bàn tay vỗ nhẹ mặt của anh: “Ngoan, chị dạy em một câu, không việc gì mà tự nhiên ân cần, không phải là nhờ vả thì cũng là lừa gạt a!" Không có việc gì bày ra sức quyến rũ nam tính với cô, hỏi làm sao cô có thể không nghi ngờ đây?
Thiệu Duẫn tức giận gỡ tay cô ra, tự tay lau đi chất dính ngấy trên mặt, nhìn chính mình một thân chật vật, anh hơi nhếch môi, không muốn nhìn khuôn mặt đắc ý kia của Đan Tiểu Phù nữa, đứng dậy đi ra cửa.
Trước khi rời đi, phía sau lại nhẹ nhàng truyền đến một câu: “Ngày mai còn muốn mua cơm hộp giúp tôi không?"
Gân xanh trên trán Thiệu Duẫn toàn bộ nổi lên. Cô gái chết tiệt!
Tác giả :
Nguyên Viện