Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 73-3: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Mộ Dung Dục liếc liếc bình trà bên cạnh, Học Minh lập tức tiến lên châm trà cho hai người. Rót xong lại thành thực đứng nghiêm một bên, thấy vẻ mặt Mộ Dung Dục ngưng lại, thức thời lui xuống chạy ra khỏi phòng trong.

Nhạc Mặc khẽ nhếch khóe môi, trong mắt lại mang theo vẻ chua xót, Học Minh ở bên cạnh Mộ Dung Dục chính là như vậy sao?

Khóe miệng Mộ Dung Dục khẽ nhếch lên một đường cong rất cao, giơ tay ý bảo Nhạc Mặc uống trà, Nhạc Mặc khẽ gật đầu, bưng lên nhấp một miếng.

"Thật ra thì ta cũng muốn tìm ngươi hàn huyên một chút, không ngờ ngươi đã tới rồi, cái này thật có thể nói là tâm ý tương thông! Ha ha!", Mộ Dung Dục rất là vui sướng cười, Nhạc Mặc cũng nở nụ cười hiếm khi có được ở trước mặt người khác.

"Tử Hiên tới tìm ta, nhất định là có chuyện rất quan trọng nhỉ, Bản công tử rửa tai lắng nghe."

"Không dám, " Nhạc Mặc khẽ cúi đầu, lại nâng hàng mi lên, "Gần đây xem chút điển tịch, nghĩ tới về sau lúc làm Thái Thủ nhất định có lúc cần dùng đến, cũng không nên cô phụ công tử ưu ái."

Mộ Dung Dục khẽ nhếch đuôi lông mày, lời này của Nhạc Mặc rất hợp ý.

Nhạc Mặc cười nhạt chống lại đôi mắt thâm thúy kia, khẽ cau mày nói tiếp, "Gần đây cũng thường xuyên đi lại khắp nơi, nhưng lại thấy được càng ngày càng nhiều lưu dân, thật sự không biết có thể làm gì cho bọn họ, để cho mình danh xứng với thực."

Nghe Nhạc Mặc nói như thế, lo lắng trong lòng Mộ Dung Dục nhạt đi không ít, như thế xem ra, người này cũng không thâm thúy như mình nghĩ, cũng chỉ là một thư sinh muốn đi leo lên cao thôi, không có phức tạp như thế.

Không khỏi nhẹ nhõm không ít, có thứ có thể hấp dẫn hắn, nên cũng không lo hắn sẽ không vì mình làm việc.

Thu lại vẻ mặt nói, "Chuyện lưu dân ngươi tạm thời không cần lo, nếu như có cái gì cần, Bản công tử sẽ tìm người thông báo cho ngươi."

Nhạc Mặc cúi xuống trong mắt phượng xẹt qua vẻ sáng tỏ, cười nhạt gật đầu một cái. Nói như thế, hắn biết chuyện thọ từ, hơn nữa cũng không định hỏi tới.

Mộ Dung Dục nghĩ tới điều gì nắm cái ly nói: " Tử Hiên là người sinh trưởng ở Đào Huyện, có nghe mấy lão nhân gia nói đến chút chuyện kỳ lạ trước kia không?"

"Không biết công tử chỉ chính là chuyện gì?", Nhạc Mặc cười nhạt hỏi.

"Ví dụ như người từ bên ngoài vào ở trong thôn, hoặc là người nào không giống bình thường." Cảm thấy nói ra có chút rõ ràng, Mộ Dung Dục vội cười nói: "Bản công tử ở chỗ này có chút ngán, muốn tìm chút chuyện mới lạ để giải buồn thôi."

Đôi mắt Nhạc Mặc lạnh nhạt nói, "Tử Hiên vẫn thích chôn ở trong sách, ngược lại chưa từng nghe qua những thứ này, lần sau Tử Hiên nhất định lưu ý."

Hàn huyên một hồi, Nhạc Mặc đứng dậy cáo lui, Mộ Dung Dục có chút chán nản dựa trở về giường.

Mắt phượng sau khi xoay lưng, đuôi mắt giương nhẹ, môi mỏng khẽ gợi lên độ cong tà mị.

"Tiểu thư, tiểu thư…", Xuân Hoa kêu hai tiếng, Mộ Dung Diệp Hoa vẫn không nhúc nhích như cũ, nàng cũng không dám chạm vào, chỉ đành phải xoay người móc tiền ra, thanh toán ngọc trâm trong tay tiểu thư.

Trường sam xanh nhạt, ám văn phức tạp trên mặt gấm, đón ánh sáng lay động, thắt lưng rộng rãi càng lộ rõ vóc người cao to, môi mỏng khẽ nhếch, mũi tinh xảo cao thẳng, mắt phượng hơi chau lưu chuyển mảnh sóng nhỏ, ánh lên hàng mi dài, kinh động lòng người!

Nhạc Mặc cảm nhận được tầm mắt kia khẽ nhíu mày, mím môi, xoải bước đi. Mộ Dung Diệp Hoa thật lâu không thể trở về chỗ cũ, chờ đến khi đi từ cõi thần tiên trở về, người đã sớm không còn bóng dáng. Ném ngọc trâm trong tay, như kẻ điên, đẩy người đi đường cản trở ra, chạy về phía trước đuổi theo. Xuân Hoa có chút sợ hãi, vội chạy đuổi theo.

Ông chủ bán ngọc đau lòng cầm lên hai mảnh ngọc trâm bị gãy kia, đúng là nghiệp chướng!

"Tránh ra, tránh ra…", thấy người liền đẩy, có chút muốn nổi giận, thấy người ta cài trâm đầy đầu cùng mặc quần áo màu hồng ánh lên ánh sáng vàng, đều không nhịn được.

"Đi đâu rồi, đi đâu rồi?", Mộ Dung Diệp Hoa thất thần đứng ở ngã tư đường, tinh thần chán nản. Xuân Hoa che miệng, mệt không dám lên tiếng thở gấp, tiểu thư nhà nàng làm sao vậy?

Nhạc Mặc đến cửa hàng điểm tâm Bảo Nhi thích ăn, mua cho Bảo Nhi một phần bánh mơ, một phần bánh trứng hấp, tất cả phu nhân tiểu thư đang ăn điểm tâm trong cửa hàng kia đều hít hơi, im bặt.

Nhạc Mặc không thoải mái

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại