Cực Phẩm Vú Em
Quyển 2 - Chương 138: Triệu tập quân đoàn vong linh kỵ sĩ
- Được rồi, không có việc gì đâu.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu cười với Tĩnh Tâm rồi nói:
- Chúng ta cùng vào đi thôi Tĩnh Tâm, mọi người đều chưa ăn xong cơm trưa mà.
Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, thu bàn tay đang đặt trên trán Cao Lôi Hoa về.
- Có chuyện gì xảy ra phải không Cao Lôi Hoa huynh đệ?
Chờ mấy người Tĩnh Tâm đi trước, Tra Lý mới hỏi nhỏ Cao Lôi Hoa.
- Ừ, cũng không phải việc to tát gì, chỉ là chuyện nhỏ vốn định giải quyết trong bốn ngày tới nhưng có lẽ cần giải quyết sớm vậy.
Cao Lôi Hoa đáp.
- Vội vậy à?
Tra Lý cười như lưu manh nói:
- Giết người phóng hỏa là ‘nghề của chàng’, thế nào, cho ta một chân chứ?
- Ngươi ở lại đây bảo vệ người nhà của ta đi.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ vai Tra Lý:
- Chuyện này mình ta cũng oke rồi.
Sau khi cùng Tra Lý đi về chỗ ngồi, Tiểu Tam ngẩng đầu lên hỏi Cao Lôi Hoa:
- Có chuyện gì xảy ra à Cao đại ca?
- Một con muỗi đốt thôi, hắc hắc, anh có thể giải quyết tốt.
Cao Lôi Hoa cười cười. Sau đó hỏi lại Tiểu Tam:
- Đúng rồi, em rất quen thuộc Quang Minh đế đô phải không, Tiểu Tam?
Tiểu Tam gật đầu cái rụp, nàng đã từng sống ở Quang Minh đế đô một thời gian nên cũng coi như quen thuộc.
- Vậy thì có chuyện anh muốn phiền em chút.
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Cả nhà anh muốn đi xem hội đấu giá, em có thể đi mua dùm anh mấy cái vé vào cửa được không? (Thực chất là không biết đường đây mà).
- Hì hì, em cứ tưởng anh nói chuyện gì cơ.
Tiểu Tam cười nói:
- Chuyện này cứ giao cho em đi. Trong phòng đấu giá em có người quen cộng thêm thể diện của cha em thì không thành vấn đề gì. Mà anh muốn mua mấy vé vậy?
Cao Lôi Hoa mở túi thủy tinh tệ giáo hoàng vừa chuyển lấy ra vài miếng đưa cho Tiểu Tam nói:
- Đây là tiền mua vé vào cửa. Vừa may Quang Minh thần điện mang tiền đến cho chúng ta. Còn bao nhiêu vé à, thì mỗi người cứ một tấm đi. Đúng rồi. Cả cô bé này cũng đi luôn.
Cao Lôi Hoa chỉ chỉ vào cô bé bên cạnh Bích Lệ Ti nói:
- Cho nó một tấm luôn, có thể nó sẽ ở nhà chúng ta mấy ngày, buổi tối cả nhà mình đều đi hết.
- Oke. Cứ để em.
Tiểu Tam gật gật đầu, rồi cũng không khách khí nhận lấy thủy tinh tệ từ tay Cao Lôi Hoa, dù sao nàng cũng vừa mới trốn ra ngoài, trên người cũng không có bao nhiêu tiền.
- Đúng rồi, Cao Lôi Hoa huynh đệ nè, chiều nay anh có chuyện gì muốn làm thì cho ta đi với.
Vong Linh Đại trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu cười hắc hắc:
- Hôm nay có chuyện gì làm thì ta giúp cho một tay.
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Vong Linh Đại trưởng lão, lại phát hiện lão cùng với Tra Lý đang ‘đá lông nheo’ với nhau. Xem ra Tra Lý đã nói chuyện vừa rồi cho lão rồi.
- Các ngươi biết ta đi làm gì sao?
Cao Lôi Hoa cười nói.
- Hắc hắc!
Vong Linh Đại trưởng lão nói:
- Ngươi đừng ra vẻ bí bí mật mật nữa. Mấy cái chuyện loại này tuy rằng không biết cụ thể ngươi muốn đi đâu, làm gì, nhưng đại loại thì ta cũng đoán ra được một chút.
- Vậy cũng được.
Cao Lôi Hoa gật đầu, dù sao giữa trưa mà đi giết người của cả một tổ chức thì cũng khó tránh được sẽ có con cá lọt lưới. Nhưng mà có thêm Vong Linh Đại trưởng lão thì không khác gì có thêm một quân đoàn vong linh cả. Hốt sạch mẻ lưới là sở trường của mấy thằng cha Vong Linh pháp sư này mà! Sức mạnh của đám vong linh pháp sư này thì khỏi phải nói. Kiến nhiều cắn chết voi chính là tôn chỉ của mấy lão này.
- Tra Lý, sau khi ta với Đại trưởng lão đi xử lý vụ này, sự an toàn của mọi người phiền ngươi lưu ý đó.
Cao Lôi Hoa dặn dò.
- Rồi, cứ để ta lo.
Tra Lý vỗ ngực cam đoan, đối với Tra Lý mà nói thì bảo hộ mấy người chỉ là chuyện trong tầm tay.
*************************
Sau khi ăn xong, Tĩnh Tâm lên lầu cho Kim Toa Nhi và Rudolph bú sữa. Bích Lệ Ti chưa đi cùng với bọn Saga tới học viện được vì hôm nay nàng phải chuẩn bị phòng cho cô bé thị nữ của mình. Mà mấy người Saga thì có Tra Lý đi cùng đến trường rồi.
Sau khi chờ bọn nhỏ đi hết, Vong Linh Đại trưởng lão cùng với Cao Lôi Hoa chuẩn bị xuất phát.
Đầu tiên, Cao Lôi Hoa lấy mình làm trung tâm triển khai thần niệm ra xung quanh, bắt đầu cảm ứng lôi thần lực trong người Diệp Đỗng. Tiến vào bậc tám, tốc độ thần niệm quả nhiên kinh người.
Trong nháy mắt, thần niệm của Cao Lôi Hoa gần như đã bao trùm cả Quang Minh đế đô. Nhưng lạ một điều là Cao Lôi Hoa lại không tìm được Diệp Đỗng. Ngược lại có mấy vị cường giả thánh cấp trong đế đô lại cảm nhận được thần niệm của Cao Lôi Hoa.
Tỷ như tại học viện Ma Võ Thánh Peter, Lôi hệ thánh ma đạo sư Solonmon cùng với Phong hệ Kiếm thánh Robinhood cảm nhận được thần niệm cường đại của Cao Lôi Hoa quét qua thì sợ run lên. Với thực lực thánh cấp của bọn họ tự nhiên cũng cảm nhận được thần niệm của Cao Lôi Hoa đang bao trùm lên toàn bộ Quang Minh đế đô này, để làm được điều này cần phải có tinh thần lực rất hùng mạnh!
Trong Quang Minh thần điện, giáo hoàng cũng sửng sốt rồi khẽ thở dài. Chỉ với một chiêu dùng thần niệm bao trùm toàn bộ đế đô này cũng làm vị giáo hoàng này than thở không ngừng. Thực lực như vậy, vị Quang Minh giáo hoàng thánh cấp đỉnh phong này tự nhận mình làm không được, mà thực lực này, chỉ có thể là thần cấp.
- Không ở trong Quang Minh đế đô sao?
Cao Lôi Hoa nhíu mày, sau đó thử mở rộng thần niệm ra hơn, nhưng tìm một lúc lâu mà cũng không cảm ứng thấy tăm hơi nào. Chẳng lẽ Diệp Đỗng đã loại bỏ được lôi thần lực đó rồi ư? Cao Lôi Hoa nghi ngờ nghĩ, tuy nhiên nghĩ lại thì thấy lôi thần lực của mình đâu phải nói bỏ là bỏ được chứ? Vì thế Cao Lôi Hoa thử mở rộng thần niệm ra cực đại, rốt cuộc Cao Lôi Hoa đã cảm nhận được phản hồi từ lôi thần lực trong người Diệp Đỗng. Vị trí này là một chỗ Cao Lôi Hoa tương đối quen thuộc - khu rừng ma ở ngoại ô Quang Minh đế đô.
Lúc này trong khu rừng đó, tổ chức của Diệp Đỗng đang tập trung tất cả những tinh anh để thảo luận về việc đối phó với Cao Lôi Hoa.
Nơi này tập trung chủ yếu là cường giả từ Đại kiếm sư và Ma đạo sĩ cấp sáu trở lên, có thể nói là toàn bộ tinh anh của tổ chức ở đây.
Diệp Đỗng thân là Ma đạo sĩ bậc sáu kiêm thích khách cao cấp, bỗng nhiên Diệp Đỗng cảm thấy cả người tê rần như bị điện giật khiến nàng phải kêu lên đau đớn.
- Tổ trưởng Diệp Đỗng có ý kiến gì với kiến nghị của tôi sao?
Lúc này một tên mập đang bất mãn Diệp Đỗng lên tiếng hỏi.
- Không phải, là cơ thể ta đột nhiên hơi khó chịu.
Diệp Đỗng cười cười ngượng ngùng.
- Không có kiến nghị gì thì tốt.
Gã mập cười khinh miệt nói tiếp:
- Tuy nhiên, cho dù là có ý kiến gì thì cũng chưa đến lượt tổ trưởng Diệp Đỗng lên tiếng. Một người như tổ trưởng Diệp Đỗng thất bại liên tiếp hai lần thì không có tư cách ý kiến với đề nghị của ta.
- Ngươi!
Diệp Đỗng cắn răng hung tợn nhìn gã mập nhưng cũng không có lời nào để nói. Những lời của gã mập là sự thật, Sau khi Diệp Đỗng bị cười nhạo liền liếc nhìn tàn độc sang chị gái Diệp Diễm bên cạnh. Nếu không phải vì Diệp Diễm thì lần hành động thứ hai mình đâu đến mức thảm như vậy.
Diệp Diễm khó xử cúi gằm mặt, không dám đối mặt với ánh mắt của Diệp Đỗng. Cô hít một hơi thật sâu rồi thở dài ngao ngán vì tổ chức vẫn không chịu buông tha cho Cao Lôi Hoa.
- Đủ rồi! Các người đều câm miệng cho ta!
Lúc này một người trẻ tuổi ngồi trên ghế chủ tịch hừ lạnh một tiếng, hắn chính là tân tổ trưởng của cái tổ chức này. Người cùng hợp tác với thái tử Ifa cũng là hắn.
Hắn vừa quát, Diệp Đỗng với gã mập ở bên dưới đành phải ngậm miệng lại.
- Thất bại lần này cũng không thể trách tổ trưởng Diệp Đỗng được.
Thanh niên đó nói:
- Trước mắt chúng ta có rất ít thông tin về gã Cao Lôi Hoa. Theo tình báo mới nhất thì cách đây vài ngày ở Quang Minh thần điện hình như đã xảy ra xung đột với gã Cao Lôi Hoa này, nhưng Cao Lôi Hoa cùng đồng bọn của gã đã ‘thịt đẹp’ hai cường giả thánh cấp của Quang Minh thần điện. Sau đó thừa lúc đêm tối giết chết năm vị trưởng lão của Quang Minh thần điện. Các người cho rằng một kẻ cường đại như vậy dễ đối phó lắm sao?
Bọn thuộc hạ ở dưới hiển nhiên cũng chưa từng xem tư liệu về Cao Lôi Hoa, bọn chúng hoàn toàn không nghĩ rằng Cao Lôi Hoa lại mạnh như vậy. Trong mắt bọn chúng, cường giả thánh cấp đều là loại cao tuổi già khụ mới đúng. Đương nhiên tổ trưởng trẻ tuổi của bọn chúng là ngoại lệ. Cho nên vừa nghe trưởng ban nói mấy câu thì cả bọn đều câm như hến.
- Một lần mà giết chết hai cường giả thánh cấp, chẳng lẽ hắn là thần cấp sao?
Gã mập kia ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi.
- Điều này không có khả năng. Gần đây cũng không có hiện tượng thần kiếp cho nên hắn không thể là thần cấp được.
Diệp Đỗng sau khi tỉnh táo lại phân tích:
- Có lẽ gã này có thực lực thánh cấp đỉnh phong. Hoặc hắn cậy vào món thần khí nào đó chẳng hạn.
- Nhưng cho dù là thánh cấp đỉnh phong thì hiện giờ chúng ta cũng không đối phó nổi, chẳng lẽ chúng ta phải sử dụng cấm thuật ‘Ác ma chi hồn’ kia sao? Hay là đích thân tổ trưởng tự ra tay?
Gã mập bất mãn nói.
- Điều này thì mọi người cứ yên tâm.
Tên tổ trưởng ngồi trên ghế chủ tịch khẽ hừ một tiếng:
- Chúng ta không rõ lắm về thực lực của gã Cao Lôi Hoa này, gần đây thám tử tình báo theo dõi gã đều bị biến mất cho nên tư liệu về gã không có nhiều.
Tên tổ trưởng hơi dừng lại rồi tiếp:
- Ta đã mời lão tổ trưởng xuất quan! Với thực lực của lão tổ trưởng thì cho dù cái gã Cao Lôi Hoa có thể giết hai thánh cấp cũng không phải là đối thủ.
Vừa nghe được đích thân lão tổ trưởng sẽ ra tay, mọi người lập tức thở dài nhẹ nhõm. Ở trong mắt bọn họ, lão tổ trưởng là đại biểu cho sự vô địch, ít nhất chưa ai nhìn thấy lão bị thất bại bao giờ. Có lẽ thực lực của lão đã sớm vượt qua thánh cấp rồi. Trong thời gian đương chức, lão đã từng tự tay giết chết ba cường giả thánh cấp!
- Cho nên, việc chúng ta cần làm bây giờ là cứ theo yêu cầu của thái tử, chuẩn bị xử lý mấy đứa nhỏ của gã Cao Lôi Hoa cho tốt.
Tên tổ trưởng chống cằm lạnh lùng nói:
- Về phần cái gã Cao Lôi Hoa đó cứ để lão tổ trưởng đối phó đi! Và đừng nói với ta là ngay cả mấy đứa nhỏ mà các ngươi cũng không đối phó được. Cứ như vậy đi, việc tiếp theo là thảo luận xem giết mấy đứa nhỏ như thế nào, phải giáo huấn cho Cao Lôi Hoa một bài nặng nề đi!
Tất cả tinh anh nghe tổ truởng nói vậy liền ầm ĩ cả lên. Nực cười, xử lý vài đứa nhỏ là chuyện quá đơn giản. Bọn họ chỉ thảo luận là làm sao cho mấy đứa nhỏ này thảm hại hơn thôi.
- Còn nữa, các người phải nhớ kỹ một điều.
Tên tổ trưởng lãnh đạm nói:
- Thái tử Ivan yêu cầu là không được gây tổn thương đến người phụ nữ tên là Tĩnh Tâm, ngay cả gặp mặt cũng nên hạn chế. Phần thưởng của nhiệm vụ lần này là một quả long tinh cùng mười triệu kim tệ.
Ực, điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy máu huyết dâng trào. Long tinh, là khát vọng của mọi người, đối với người tu hành mà nói, long tinh chính là thần khí. Chiếm được long tinh nếu may mắn còn có thể học được một số kỹ năng của long tộc.
- Cho nên lần hành động này chỉ được thành công không được thất bại.
Tên tổ trưởng hừ lạnh một tiếng (thường xuyên hừ lạnh):
- Long tinh chỉ dành cho người nào xuất sắc nhất!
Cao Lôi Hoa dẫn theo Vong Linh Đại trưởng lão bay về phía khu rừng ma, khu rừng này Cao Lôi Hoa đã dạo đến N lần. Kể ra mình cũng có duyên với nơi này thật. Cao Lôi Hoa nở nụ cười tự giễu.
Vong Linh Đại trưởng lão thi triển ma pháp gia tốc đi theo sau Cao Lôi Hoa nhanh chóng bay vào sâu trong rừng rậm.
- Đại trưởng lão, hãy chuẩn bị ma pháp triệu hoán đi, mục đích của chúng ta là không để con cá nào lọt lưới cả, hốt sạch mẻ lưới!
Cao Lôi Hoa cười hắc hắc nói.
- Yên tâm đi người anh em Cao Lôi Hoa.
Vong Linh Đại trưởng lão vặn vặn người khởi động mấy cái khớp xưong:
- Đại ma pháp ‘Triệu hoán quân đoàn kỵ sĩ Vong Linh’ của ta mà thành thì trên không trung cốt long bay lượn, vong linh kỵ sĩ thì chật đất, để ta xem bọn chúng chạy đằng nào!
- Ở ngay trước mặt rồi!
Khóe miệng Cao Lôi Hoa xuất hiện nụ cười tà dị:
- Cách phía trước năm trăm mét, hơi xa đấy, ngươi nhìn xem!
- Đám xương cốt của ta thích nhất là mấy vụ giết người phóng hỏa này! Tất cả cứ để ta lo đi!
Vong Linh Đại trưởng lão cười ha hả, đồng thời vung thanh cốt trượng vẽ một cái ma pháp trận đầy hoa lệ trên không khung, một ma pháp trận thời thượng cổ hiện đã thất truyền - triệu hoán quân đoàn vong linh kỵ sĩ …
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu cười với Tĩnh Tâm rồi nói:
- Chúng ta cùng vào đi thôi Tĩnh Tâm, mọi người đều chưa ăn xong cơm trưa mà.
Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, thu bàn tay đang đặt trên trán Cao Lôi Hoa về.
- Có chuyện gì xảy ra phải không Cao Lôi Hoa huynh đệ?
Chờ mấy người Tĩnh Tâm đi trước, Tra Lý mới hỏi nhỏ Cao Lôi Hoa.
- Ừ, cũng không phải việc to tát gì, chỉ là chuyện nhỏ vốn định giải quyết trong bốn ngày tới nhưng có lẽ cần giải quyết sớm vậy.
Cao Lôi Hoa đáp.
- Vội vậy à?
Tra Lý cười như lưu manh nói:
- Giết người phóng hỏa là ‘nghề của chàng’, thế nào, cho ta một chân chứ?
- Ngươi ở lại đây bảo vệ người nhà của ta đi.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ vai Tra Lý:
- Chuyện này mình ta cũng oke rồi.
Sau khi cùng Tra Lý đi về chỗ ngồi, Tiểu Tam ngẩng đầu lên hỏi Cao Lôi Hoa:
- Có chuyện gì xảy ra à Cao đại ca?
- Một con muỗi đốt thôi, hắc hắc, anh có thể giải quyết tốt.
Cao Lôi Hoa cười cười. Sau đó hỏi lại Tiểu Tam:
- Đúng rồi, em rất quen thuộc Quang Minh đế đô phải không, Tiểu Tam?
Tiểu Tam gật đầu cái rụp, nàng đã từng sống ở Quang Minh đế đô một thời gian nên cũng coi như quen thuộc.
- Vậy thì có chuyện anh muốn phiền em chút.
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Cả nhà anh muốn đi xem hội đấu giá, em có thể đi mua dùm anh mấy cái vé vào cửa được không? (Thực chất là không biết đường đây mà).
- Hì hì, em cứ tưởng anh nói chuyện gì cơ.
Tiểu Tam cười nói:
- Chuyện này cứ giao cho em đi. Trong phòng đấu giá em có người quen cộng thêm thể diện của cha em thì không thành vấn đề gì. Mà anh muốn mua mấy vé vậy?
Cao Lôi Hoa mở túi thủy tinh tệ giáo hoàng vừa chuyển lấy ra vài miếng đưa cho Tiểu Tam nói:
- Đây là tiền mua vé vào cửa. Vừa may Quang Minh thần điện mang tiền đến cho chúng ta. Còn bao nhiêu vé à, thì mỗi người cứ một tấm đi. Đúng rồi. Cả cô bé này cũng đi luôn.
Cao Lôi Hoa chỉ chỉ vào cô bé bên cạnh Bích Lệ Ti nói:
- Cho nó một tấm luôn, có thể nó sẽ ở nhà chúng ta mấy ngày, buổi tối cả nhà mình đều đi hết.
- Oke. Cứ để em.
Tiểu Tam gật gật đầu, rồi cũng không khách khí nhận lấy thủy tinh tệ từ tay Cao Lôi Hoa, dù sao nàng cũng vừa mới trốn ra ngoài, trên người cũng không có bao nhiêu tiền.
- Đúng rồi, Cao Lôi Hoa huynh đệ nè, chiều nay anh có chuyện gì muốn làm thì cho ta đi với.
Vong Linh Đại trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu cười hắc hắc:
- Hôm nay có chuyện gì làm thì ta giúp cho một tay.
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Vong Linh Đại trưởng lão, lại phát hiện lão cùng với Tra Lý đang ‘đá lông nheo’ với nhau. Xem ra Tra Lý đã nói chuyện vừa rồi cho lão rồi.
- Các ngươi biết ta đi làm gì sao?
Cao Lôi Hoa cười nói.
- Hắc hắc!
Vong Linh Đại trưởng lão nói:
- Ngươi đừng ra vẻ bí bí mật mật nữa. Mấy cái chuyện loại này tuy rằng không biết cụ thể ngươi muốn đi đâu, làm gì, nhưng đại loại thì ta cũng đoán ra được một chút.
- Vậy cũng được.
Cao Lôi Hoa gật đầu, dù sao giữa trưa mà đi giết người của cả một tổ chức thì cũng khó tránh được sẽ có con cá lọt lưới. Nhưng mà có thêm Vong Linh Đại trưởng lão thì không khác gì có thêm một quân đoàn vong linh cả. Hốt sạch mẻ lưới là sở trường của mấy thằng cha Vong Linh pháp sư này mà! Sức mạnh của đám vong linh pháp sư này thì khỏi phải nói. Kiến nhiều cắn chết voi chính là tôn chỉ của mấy lão này.
- Tra Lý, sau khi ta với Đại trưởng lão đi xử lý vụ này, sự an toàn của mọi người phiền ngươi lưu ý đó.
Cao Lôi Hoa dặn dò.
- Rồi, cứ để ta lo.
Tra Lý vỗ ngực cam đoan, đối với Tra Lý mà nói thì bảo hộ mấy người chỉ là chuyện trong tầm tay.
*************************
Sau khi ăn xong, Tĩnh Tâm lên lầu cho Kim Toa Nhi và Rudolph bú sữa. Bích Lệ Ti chưa đi cùng với bọn Saga tới học viện được vì hôm nay nàng phải chuẩn bị phòng cho cô bé thị nữ của mình. Mà mấy người Saga thì có Tra Lý đi cùng đến trường rồi.
Sau khi chờ bọn nhỏ đi hết, Vong Linh Đại trưởng lão cùng với Cao Lôi Hoa chuẩn bị xuất phát.
Đầu tiên, Cao Lôi Hoa lấy mình làm trung tâm triển khai thần niệm ra xung quanh, bắt đầu cảm ứng lôi thần lực trong người Diệp Đỗng. Tiến vào bậc tám, tốc độ thần niệm quả nhiên kinh người.
Trong nháy mắt, thần niệm của Cao Lôi Hoa gần như đã bao trùm cả Quang Minh đế đô. Nhưng lạ một điều là Cao Lôi Hoa lại không tìm được Diệp Đỗng. Ngược lại có mấy vị cường giả thánh cấp trong đế đô lại cảm nhận được thần niệm của Cao Lôi Hoa.
Tỷ như tại học viện Ma Võ Thánh Peter, Lôi hệ thánh ma đạo sư Solonmon cùng với Phong hệ Kiếm thánh Robinhood cảm nhận được thần niệm cường đại của Cao Lôi Hoa quét qua thì sợ run lên. Với thực lực thánh cấp của bọn họ tự nhiên cũng cảm nhận được thần niệm của Cao Lôi Hoa đang bao trùm lên toàn bộ Quang Minh đế đô này, để làm được điều này cần phải có tinh thần lực rất hùng mạnh!
Trong Quang Minh thần điện, giáo hoàng cũng sửng sốt rồi khẽ thở dài. Chỉ với một chiêu dùng thần niệm bao trùm toàn bộ đế đô này cũng làm vị giáo hoàng này than thở không ngừng. Thực lực như vậy, vị Quang Minh giáo hoàng thánh cấp đỉnh phong này tự nhận mình làm không được, mà thực lực này, chỉ có thể là thần cấp.
- Không ở trong Quang Minh đế đô sao?
Cao Lôi Hoa nhíu mày, sau đó thử mở rộng thần niệm ra hơn, nhưng tìm một lúc lâu mà cũng không cảm ứng thấy tăm hơi nào. Chẳng lẽ Diệp Đỗng đã loại bỏ được lôi thần lực đó rồi ư? Cao Lôi Hoa nghi ngờ nghĩ, tuy nhiên nghĩ lại thì thấy lôi thần lực của mình đâu phải nói bỏ là bỏ được chứ? Vì thế Cao Lôi Hoa thử mở rộng thần niệm ra cực đại, rốt cuộc Cao Lôi Hoa đã cảm nhận được phản hồi từ lôi thần lực trong người Diệp Đỗng. Vị trí này là một chỗ Cao Lôi Hoa tương đối quen thuộc - khu rừng ma ở ngoại ô Quang Minh đế đô.
Lúc này trong khu rừng đó, tổ chức của Diệp Đỗng đang tập trung tất cả những tinh anh để thảo luận về việc đối phó với Cao Lôi Hoa.
Nơi này tập trung chủ yếu là cường giả từ Đại kiếm sư và Ma đạo sĩ cấp sáu trở lên, có thể nói là toàn bộ tinh anh của tổ chức ở đây.
Diệp Đỗng thân là Ma đạo sĩ bậc sáu kiêm thích khách cao cấp, bỗng nhiên Diệp Đỗng cảm thấy cả người tê rần như bị điện giật khiến nàng phải kêu lên đau đớn.
- Tổ trưởng Diệp Đỗng có ý kiến gì với kiến nghị của tôi sao?
Lúc này một tên mập đang bất mãn Diệp Đỗng lên tiếng hỏi.
- Không phải, là cơ thể ta đột nhiên hơi khó chịu.
Diệp Đỗng cười cười ngượng ngùng.
- Không có kiến nghị gì thì tốt.
Gã mập cười khinh miệt nói tiếp:
- Tuy nhiên, cho dù là có ý kiến gì thì cũng chưa đến lượt tổ trưởng Diệp Đỗng lên tiếng. Một người như tổ trưởng Diệp Đỗng thất bại liên tiếp hai lần thì không có tư cách ý kiến với đề nghị của ta.
- Ngươi!
Diệp Đỗng cắn răng hung tợn nhìn gã mập nhưng cũng không có lời nào để nói. Những lời của gã mập là sự thật, Sau khi Diệp Đỗng bị cười nhạo liền liếc nhìn tàn độc sang chị gái Diệp Diễm bên cạnh. Nếu không phải vì Diệp Diễm thì lần hành động thứ hai mình đâu đến mức thảm như vậy.
Diệp Diễm khó xử cúi gằm mặt, không dám đối mặt với ánh mắt của Diệp Đỗng. Cô hít một hơi thật sâu rồi thở dài ngao ngán vì tổ chức vẫn không chịu buông tha cho Cao Lôi Hoa.
- Đủ rồi! Các người đều câm miệng cho ta!
Lúc này một người trẻ tuổi ngồi trên ghế chủ tịch hừ lạnh một tiếng, hắn chính là tân tổ trưởng của cái tổ chức này. Người cùng hợp tác với thái tử Ifa cũng là hắn.
Hắn vừa quát, Diệp Đỗng với gã mập ở bên dưới đành phải ngậm miệng lại.
- Thất bại lần này cũng không thể trách tổ trưởng Diệp Đỗng được.
Thanh niên đó nói:
- Trước mắt chúng ta có rất ít thông tin về gã Cao Lôi Hoa. Theo tình báo mới nhất thì cách đây vài ngày ở Quang Minh thần điện hình như đã xảy ra xung đột với gã Cao Lôi Hoa này, nhưng Cao Lôi Hoa cùng đồng bọn của gã đã ‘thịt đẹp’ hai cường giả thánh cấp của Quang Minh thần điện. Sau đó thừa lúc đêm tối giết chết năm vị trưởng lão của Quang Minh thần điện. Các người cho rằng một kẻ cường đại như vậy dễ đối phó lắm sao?
Bọn thuộc hạ ở dưới hiển nhiên cũng chưa từng xem tư liệu về Cao Lôi Hoa, bọn chúng hoàn toàn không nghĩ rằng Cao Lôi Hoa lại mạnh như vậy. Trong mắt bọn chúng, cường giả thánh cấp đều là loại cao tuổi già khụ mới đúng. Đương nhiên tổ trưởng trẻ tuổi của bọn chúng là ngoại lệ. Cho nên vừa nghe trưởng ban nói mấy câu thì cả bọn đều câm như hến.
- Một lần mà giết chết hai cường giả thánh cấp, chẳng lẽ hắn là thần cấp sao?
Gã mập kia ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi.
- Điều này không có khả năng. Gần đây cũng không có hiện tượng thần kiếp cho nên hắn không thể là thần cấp được.
Diệp Đỗng sau khi tỉnh táo lại phân tích:
- Có lẽ gã này có thực lực thánh cấp đỉnh phong. Hoặc hắn cậy vào món thần khí nào đó chẳng hạn.
- Nhưng cho dù là thánh cấp đỉnh phong thì hiện giờ chúng ta cũng không đối phó nổi, chẳng lẽ chúng ta phải sử dụng cấm thuật ‘Ác ma chi hồn’ kia sao? Hay là đích thân tổ trưởng tự ra tay?
Gã mập bất mãn nói.
- Điều này thì mọi người cứ yên tâm.
Tên tổ trưởng ngồi trên ghế chủ tịch khẽ hừ một tiếng:
- Chúng ta không rõ lắm về thực lực của gã Cao Lôi Hoa này, gần đây thám tử tình báo theo dõi gã đều bị biến mất cho nên tư liệu về gã không có nhiều.
Tên tổ trưởng hơi dừng lại rồi tiếp:
- Ta đã mời lão tổ trưởng xuất quan! Với thực lực của lão tổ trưởng thì cho dù cái gã Cao Lôi Hoa có thể giết hai thánh cấp cũng không phải là đối thủ.
Vừa nghe được đích thân lão tổ trưởng sẽ ra tay, mọi người lập tức thở dài nhẹ nhõm. Ở trong mắt bọn họ, lão tổ trưởng là đại biểu cho sự vô địch, ít nhất chưa ai nhìn thấy lão bị thất bại bao giờ. Có lẽ thực lực của lão đã sớm vượt qua thánh cấp rồi. Trong thời gian đương chức, lão đã từng tự tay giết chết ba cường giả thánh cấp!
- Cho nên, việc chúng ta cần làm bây giờ là cứ theo yêu cầu của thái tử, chuẩn bị xử lý mấy đứa nhỏ của gã Cao Lôi Hoa cho tốt.
Tên tổ trưởng chống cằm lạnh lùng nói:
- Về phần cái gã Cao Lôi Hoa đó cứ để lão tổ trưởng đối phó đi! Và đừng nói với ta là ngay cả mấy đứa nhỏ mà các ngươi cũng không đối phó được. Cứ như vậy đi, việc tiếp theo là thảo luận xem giết mấy đứa nhỏ như thế nào, phải giáo huấn cho Cao Lôi Hoa một bài nặng nề đi!
Tất cả tinh anh nghe tổ truởng nói vậy liền ầm ĩ cả lên. Nực cười, xử lý vài đứa nhỏ là chuyện quá đơn giản. Bọn họ chỉ thảo luận là làm sao cho mấy đứa nhỏ này thảm hại hơn thôi.
- Còn nữa, các người phải nhớ kỹ một điều.
Tên tổ trưởng lãnh đạm nói:
- Thái tử Ivan yêu cầu là không được gây tổn thương đến người phụ nữ tên là Tĩnh Tâm, ngay cả gặp mặt cũng nên hạn chế. Phần thưởng của nhiệm vụ lần này là một quả long tinh cùng mười triệu kim tệ.
Ực, điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy máu huyết dâng trào. Long tinh, là khát vọng của mọi người, đối với người tu hành mà nói, long tinh chính là thần khí. Chiếm được long tinh nếu may mắn còn có thể học được một số kỹ năng của long tộc.
- Cho nên lần hành động này chỉ được thành công không được thất bại.
Tên tổ trưởng hừ lạnh một tiếng (thường xuyên hừ lạnh):
- Long tinh chỉ dành cho người nào xuất sắc nhất!
Cao Lôi Hoa dẫn theo Vong Linh Đại trưởng lão bay về phía khu rừng ma, khu rừng này Cao Lôi Hoa đã dạo đến N lần. Kể ra mình cũng có duyên với nơi này thật. Cao Lôi Hoa nở nụ cười tự giễu.
Vong Linh Đại trưởng lão thi triển ma pháp gia tốc đi theo sau Cao Lôi Hoa nhanh chóng bay vào sâu trong rừng rậm.
- Đại trưởng lão, hãy chuẩn bị ma pháp triệu hoán đi, mục đích của chúng ta là không để con cá nào lọt lưới cả, hốt sạch mẻ lưới!
Cao Lôi Hoa cười hắc hắc nói.
- Yên tâm đi người anh em Cao Lôi Hoa.
Vong Linh Đại trưởng lão vặn vặn người khởi động mấy cái khớp xưong:
- Đại ma pháp ‘Triệu hoán quân đoàn kỵ sĩ Vong Linh’ của ta mà thành thì trên không trung cốt long bay lượn, vong linh kỵ sĩ thì chật đất, để ta xem bọn chúng chạy đằng nào!
- Ở ngay trước mặt rồi!
Khóe miệng Cao Lôi Hoa xuất hiện nụ cười tà dị:
- Cách phía trước năm trăm mét, hơi xa đấy, ngươi nhìn xem!
- Đám xương cốt của ta thích nhất là mấy vụ giết người phóng hỏa này! Tất cả cứ để ta lo đi!
Vong Linh Đại trưởng lão cười ha hả, đồng thời vung thanh cốt trượng vẽ một cái ma pháp trận đầy hoa lệ trên không khung, một ma pháp trận thời thượng cổ hiện đã thất truyền - triệu hoán quân đoàn vong linh kỵ sĩ …
Tác giả :
Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ