Cực Phẩm Thục Nữ
Chương 4
Sau buổi tối gặp nhau ở hồ nước nóng, Phương Khoản Khoản bắt đầu trốn đông trốn tây, cố gắng muốn tránh cùng Đường Bá Vũ gặp mặt. Cũng may Đường gia đủ lớn, nếu cố ý muốn trốn một người cũng không phải là chuyện khó. Nhưng khi người đó lại là một người vô cùng bá đạo, hơn nữa lại là chủ nhân nơi này thì việc trốn tránh liền trở nên có chút khó giải quyết.
Càng làm cho Phương Khoản Khoản tức giận muốn bóp cổ tay là, từ Mạc quản gia đến tất cả gia nhân, thậm chí cả Đường Tâm đều như muốn xem kịch vui, mỗi người đều cẩn thận quan sát. Sau đó trốn ở góc phòng, thảo luận say sưa tình hình mới nhất.
Đêm hôm tổng tài về nước, có người thấy Khoản Khoản toàn thân ướt đẫm, phăm phăm mặc quần áo của tổng tài chạy đi, vừa chạy vừa khóc trở lại phòng ngủ, mà một lúc lâu sau, Đường Bá Vũ vây quanh khăn tắm, tức giận đi vào biệt thự, toàn thân cơ bắp rắn chắc khiến người ta nhìn cứng lưỡi.
Toàn bộ gia nhân câm như hến dán vào bên tường không dám động đậy, sợ bị bão thổi tới, lại trở thành đối tượng cho Đường Bá Vũ chút giận.
Mọi người suy đoán ngày càng nhiều, thậm chí từ quản gia đầu sỏ, bắt đầu làm bàn tán xôn xao, đánh cược Phương Khoản Khoản có hay không có biện pháp sau khi thu phục Đường Tâm, nhân tiện ngay cả Đường Tâm ba ba cũng hàng phục nốt.
Khoản Khoản cho dù có ngốc nghếch đến đâu, cũng cảm nhận được mọi người chờ mong ánh mắt, hành động lẩn trốn của cô lại gặp trở ngại, tất cả bọn họ như cố ý định đẩy cô về phía Đường Bá Vũ.
Cô cau mày đem suy nghĩ lung tung bỏ ra khỏi đầu, chuyên tâm tìm kiếm Đường Tâm. Mấy ngày nay thời tiết không ổn định, cô bé bị cảm, đã ho mấy ngày, đã vậy cô bé lại không chịu uống thuốc, mỗi lần đến giờ uống thuốc, hai người lại giống như đang đùa quan binh bắt cướp.
“Đường Tâm?" Khoản Khoản đi vào thư phòng, thăm dò hỏi. Âm u trong thư phòng, có mùi sách cũ.
Mơ hồ nghe thấy sau rèm cửa sổ có tiếng động, Khoản Khoản cười khẽ, nhẹ nhàng tới gần.
Tay còn chưa đụng đến rèm cửa sổ, bên hông lại bị đôi tay nam tính như thép bắt lấy, trogn khi cô chưa phản ứng kịp, đoi tay kia đã kéo cô ra phía sau, làm cho cô ngã vào vòm ngực rộng lớn của ai đó.
“A -" Cô hô nhỏ ra tiếng, trong lòng đã đoán được ai đang tập kích mình. Mùi nước hoa kia đã tuyên bố thân phận độc nhất vô nhị của hắn.
“Em đã tránh ta khá lâu rồi." Trong thanh âm của hắn mang theo vui sướng của người thợ săn khi phát hiện ra con mồi của mình.
“Tôi phải tìm con gái anh trước đã, anh mau buông ra! Cô bé bị ốm, tôi phải giúp cô bé uống thuốc." Khoản Khoản giãy dụa, cốc nước trên tay dễ dàng bị hắn làm rơi. Cốc thuốc rơi xuống thảm, trong vài giây đã đem chiếc thảm làm bẩn.
“Tới chiếu cố ta trước đã." Hắn không đem cô quay mặt lại, bàn tay ngăm đen dễ dàng cầm lấy cằm của cô, làm cho góc độ của cô phù hợp với hắn.
Đôi môi cực nóng của hắn che miệng cô lại, tham lam hấp thu sự ngọt ngào nơi đó.
Hắn nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như dã thú đang chuẩn bị hưởng dụng thức ăn của mình.
“Em làm sao có thể tránh được ta, em có biết ta nhớ thứ này nhiều đến thế nào không?" Lưỡi hắn rút ra, liếm lên đôi môi đang run rẩy của cô.
Cô muốn tránh đi, nhưng hắn không cho phép, ngược lại càng dùng sức đem cô ôm chặt vào trong ngực, bắt buộc cô cảm nhận mùi hương cùng tiếng tim đập của hắn.
“Sau đêm hôm đó, ta chỉ có thể nghĩ đến em, ta giống như là đứa nhóc mười tuổi, trong đầu không lúc nào không muốn em. Khi ta chuẩn bị kí hai hợp đồng lớn, mấy người cán bộ cao cấp kia dều bị ta làm phiền tới mức tất cả la hét muốn từ chức tập thể. Vào ban đêm ta nghĩ muốn em, sau đó đau đớn tới mức không thể đi vào giấc ngủ." Tay hắn cầm chặt bàn tay mềm mại của cô, bắt buộc cô quay lại, cảm nhận dục vọng cứng rắn giữa hai chân của hắn.
Khoản Khoản sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng lực bất tòng tâm. Hắn mạnh như vậy, cô căn bản không thể tránh ra. Tay nàng cùng thân mình của hắn chỉ cách nhau một tầng vải dệt, nóng rực độ ấm xuyên qua làn vải truyền đến, làm cho nàng khẩn trương không biết làm sao.
“Đáp ứng đề nghị của ta, ta có thể cho của em vượt xa so với những gì em tưởng tượng."
Trong giọng nói trầm thấp của hắn hứa hẹn sẽ cho cô một cuộc sống vật chất giàu sang cùng với nhiệt liệt kích tình.
Chính là…… lời hứa hẹn của hắn cũng không bao gồm tình yêu.
Khoản Khoản ra sức muốn đẩy ra hắn.
“Tôi chưa từng đáp ứng trở thành tình nhân của anh." Cô lấy mỏng manh thanh âm nói, lòng bàn tay nắm chặt, không muốn cùng hắn tiếp xúc quá mức thân thiết.
Không thể phủ nhận, Đường Bá Vũ xác thực có sức hút rất lớn, cô bị hắn hấp dẫn, nhưng từ nhỏ được dạy dỗ làm cho cô không thể tiếp nhận sự dụ dỗ của hắn. Cô không phải là một người tuỳ tiện, khi cô chấp nhận vì ai đó mà trả giá thì đó là vì cô thật sự yêu người ấy.
Vẻ mặt của hắn chuyển biến thành hung ác.
“Ta không cần em có đáp ứng hay không. Sự cự tuyệt của em không thể ngăn cản ta, ta có thể ở trong này có được em." Hắn dã man nói, hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào cô, cầm lấy thắt lưng của cô, cách mấy tầng vải dệt, dùng dục vọng cứng rắn như đá của hắn va chạm tới nơi mềm mại của cô.
Cảm giác kì dị bắt đầu từ nơi mềm mại nhất bắt đâu thiêu đốt làm cho hai chân cô như nhũn ra. Cô dùng sức cắn môi, dùng đau đớn chống lại sự dụ hoặc từ hắn, không muốn cùng hắn trầm luân.
“Anh không thể như vậy!" Cô giãy dụa, lại làm tăng sự ma sát giữa hai người, độ ấm tăng cao, khiến cho khuôn mặt của cô đỏ bừng.
Lớp vải ngăn cách giống như không tồn tại, cô có thể cảm giác được dục vọng của hắn, nóng rực để sát vào người cô, thong thả mà gợi cảm va chạm cùng cọ sát, giống như đêm hôm đó ở trong ao nước nóng, giờ phút này hắn hoàn toàn không có chút nào giống với người văn minh, chỉ có bản năng đoạt lấy nguyên thủy.
“Không ai có thể cãi lời ta, cho tới bây giờ đều không có." Hắn tuyên bố, bàn tay di chuyển đến ngực cô, cách áo sơ mi nhẹ nhàng xoa nắn.
“Chẳng lẽ anh không để ý tới ý nghĩ của Đường Tâm? Cô bé đều rất phản đối anh quan hệ với gia sư, nếu anh còn có nửa điểm trách nhiệm của người làm cha, để ý vấn đề giáo dục cô bé, anh sẽ không thể chạm vào tôi." Cô thở hào hển nói ra lý do đã suy nghĩ mấy ngày nay, cô biết chỉ cần mang Đường Tâm ra có thể ngăn cản ý đồ nhúng chàm cô của hắn.
Lời này vừa nói ra, Đường Bá Vũ quả nhiên hơi dừng lại một chút. Hắn thong thả ngẩng đầu, đem thân thể của cô quay lại, khiến cho hai người mặt đối mặt.
“Em đang uy hiếp ta?" Hắn nheo lại mắt.
Khoản Khoản kịch liệt lắc đầu, đơn thuần như cô làm sao biết cách uy hiếp người khác.
“Tôi chỉ là muốn tự bảo vệ mình, dù sao… ách… Anh trông rất kích động." Cô ấp a ấp úng nói, sau đó thử di chuyển ra chỗ khác.
Mới di chuyển được mấy cm, chỉ thấy Đường Bá Vũ khóe miệng đột nhiên lộ ra một chút tươi cười, hắn ác ý thẳng lưng, va chạm vào nơi mềm mại của cô, khiến cô không khỏi bật ra tiếng thở dốc, khoảng cách giữa hai người lại trở về con số không . Hắn vẫn ở nơi mềm mại nhất của cô không muốn dời.
“Kích động? Em còn chưa gặp ta chân chính kích động bộ dáng." Hắn chậm rãi nói, bàn tay ngăm đen làm càn đi vào trong quần bò của cô, kề sát da thịt mềm mại hướng vào bên trong tìm kiếm.
“Anh đang làm gì?" Khoản Khoản thất kinh thét chói tai, thử lui lại nhưng chỉ có thể miễn cưỡng dời nửa người trên.
Tay hắn mang theo độ ấm nóng rực, ở trong quần bò di động, bàn tay cùng da thịt cô không có bất kì khoảng cách nào, bàn tay ngăm đen lướt qua da thịt mềm mại trên bụng cô, dễ dàng chạm tới nội y trong cùng.
“Ren ?" Hắn dựa vào xúc cảm trên tay, nhướng mày hỏi.
“Đem tay của anh bỏ ra." Cô giãy dụa, đỏ bừng mặt, ngay cả kiểu tóc cứng nhắc đều bởi vì giãy dụa mà tuột ra, mái tóc đen nhánh xoã ra hai bên thân người cô. Giờ phút này cô lộn xộn mà mềm mại đáng yêu, có ma lực khiến đàn ông điên cuồng.
“Em như thế nào có thể muốn dã thú buông tha cho miếng ngon tới tận miệng?" Hắn mỉm cười tà ác, càng hướng bên trong tìm kiếm, tách khối vải nhỏ bé kia, chạm tới nơi mềm mại nhất giữa hai chân của cô, dùng nóng rực bàn tay cảm nhận nơi đó.
Khoản Khoản khó có thể hô hấp, sắp khống chế không được tiếng thét. Cô chưa từng trải loại chuyện này, từ nhỏ đến lớn con trai đều nói cô ngốc nghếch, vừa béo lại vừa xấu, mà hắn bên người mỹ nữ vô số, làm sao có thể đối với cô có hứng thú?
“Anh không phải thật lòng, anh chỉ là muốn bắt nạt tôi thôi." Phát hiện tay hắn đang vòng ra phía sau, dễ dàng cởi bỏ móc áo lót, cô quả thực muốn khóc thành tiếng. Cô liều mạng né tránh, nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của hắn.
Khuôn mặt anh tuấn như ma quỷ của hắn vẫn đang mỉm cười, khí chất tà ác lại giống như chân chính ác ma. Hắn cởi chiếc áo ra, làm cho đầy đặn bộ ngực sữa thoát khỏi trói buộc, sau đó thong thả cúi đầu, cách áo sơmi ngậm lấy nụ hoa mê người kia mạnh mẽ mút vào. Miệng hắn làm ướt chiếc áo khiến cho nó trở lên trong suốt, dính sát vào nụ hoa mẫm cảm.
Khoản Khoản hít sâu một hơi, tình dục kịch liệt từ trong miệng hắn truyền đến, làm cho cô khống chế không được mà run lên. Cô chưa từng trải qua điều này, cảm giác hắn mang lại khiến cô sa vào trong đó, trong miệng vô thức phát ra những tiếng ngâm nga mê người.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn vì tình dục mà nheo lại, nhẹ nhàng cởi bỏ áo sơmi của cô, trực tiếp đụng chạm tới nụ hoa mẫm cảm của cô.
“Ta không ngừng nhớ tới em ở trong nước thân mình như thế nở nang, như thế trong suốt, cảnh tượng đó ám ảnh ta tới điên rồi."
Tay hắn như cũ vẫn hướng nơi mềm mại tìm kiếm. Khi ngón tay của hắn tiến vào trong, cô khiếp sợ mở to mắt, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, hai người trán để sát vào nhau, tiếng thở dốc của cô bị hắn nuốt vào trong miệng.
“Khi ta chạm vào em, hãy nhìn cho kĩ."
Đường Bá Vũ chậm rãi nói, ngón tay dài nhẹ nhàng di chuyển, mềm nhẹ dụ dỗ cô, ngón tay thô ráp của hắn làm càn ma sát, bởi vì cô run run mà cười khẽ.
“Em cũng đã đợi ta."
Hắn ám chỉ, trầm thấp tiếng nói giống như tình nhân đang nói lời thân mật với nhau.
Khoản Khoản đã không thể nói được, tay cô túm lấy áo của hắn, đem hắn trở thành vật chống đỡ duy nhất, theo hắn mỗi lần tiến vào rồi rút ra mà thở hào hển. Thanh âm thở dốc của cô dừng lại trên chiếc cổ cường tráng của hắn, bởi vì khát vọng được giải phóng mà nhịn không được cắn hắn.
Khi ngón tay hắn chạm tới nơi mẫm cảm nhất của cô, cô dường như thét lên.
Hắn như thế nào có thể dụ dỗ cô như vậy? Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, mà bọn họ đang ở trong thư phòng, lúc nào cũng có khả năng có người tới đây, mà quản gia có khả năng đang dán trên cửa nghe lén.
Thời gian cùng địa điểm không thích hợp nhất lại kích thích dục vọng bùng nổ, phán kháng của cô yếu dần, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Đường Bá Vũ khóe miệng mang theo mỉm cười, chân hắn liền chen vào giữa hai chân cô, bắt đầu cởi đi chướng mắt quần bò
“Ắt xì!" Phía sau rèm cửa vang lên tiếng hắt xì làm cho động tác của hắn nhất thời cứng đờ.
Khoản Khoản trong khoảng thời gian ngắn tỉnh táo lại, cô kinh hô một tiếng, đột nhiên phát hiện hai người giờ phút này vẫn đang quấn quít lấy nhau, mà tay hắn vẫn còn đang chạm đến nơi xấu hổ nhất của cô.
Cô vội vàng đẩy hắn ra, một tay nắm vạt áo, một tay kia lôi kéo quần bò, vì trọng tâm không vững liền ngã trên sàn nhà.
Đường Bá Vũ vẻ mặt bình tĩnh, trên tuấn lãng khuôn mặt như bao phủ vạn năm hàn băng. Thân thể hắn bởi vì dục vọng mà đau đớn, bị đánh gãy giữa chừng khiến hắn càng thêm khát vọng Khoản Khoản. Hắn nắm chặt hai tay, có chút hoang mang không hiểu vì sao chính mình lại khát vọng nàng đến vậy?
Bị người khác “bỏ qua" khiến cho hắn có chút nôn nóng, hắn đi nhanh về phía trước, trong mắt là kinh người tức giận, dùng sức kéo ra rèm cửa sổ.
Khi thân hình con gái xuất hiện sau rèm cửa sổ, tiếng rống giận bên miệng liền vất vả bị nuốt vào trong bụng.
Đường Tâm mở to hai mắt nhìn, hai tay che miệng, như muốn ngăn lại tiếng hắt xì kia.
Cô bé xấu hổ trát trát mắt, không được tự nhiên chào hỏi.
“Hi, ba ba." Cô bé thật sự không biết mình phải nói gì.
“Con trốn ở chỗ này bao lâu rồi?" Đường Bá Vũ nhíu mày, ban đầu tức giận hiện tại lại mang vài phần xấu hổ.
“Đã lâu rồi. Con trốn ở chỗ này chơi đồ chơi, không muốn uống thuốc." Đường Tâm tầm mắt thật cẩn thận chuyển sang người Khoản Khoản.
“Lúc hai người vừa vào, con cũng muốn đi ra nhanh một chút, nhưng vẫn không tìm được thời cơ thích hợp, mà hai người lại đang rất bận rộn, con chỉ có thể trốn ở trong này không có đi ra." Cô bé vô tội nói, xem ra rất hợp lý nhưng trong giọng nói lại có chút tiếc nuối.
Nếu không phải không nhịn được hắt hơi, cô đại khái có thể trông thấy toàn bộ quá trình rồi.
Khoản Khoản mặt đỏ bừng. Cô sợ hãi sửa sang lại quần áo, thất bại cắn môi, trong lòng rên rỉ.
Đường Tâm đã muốn đủ chán ghét cô, giờ lại khiến cho cô bé trông thấy cảnh này. Cô bé nhất định sẽ nghĩ cô cũng giống như những người gia sư trước đây, vì ham vinh hoa phú quý, muốn tiếp cận Đường Bá Vũ cho nên mới đến Đường gia.
Cô bối rối mặc quần áo, nước mắt tràn mi mà ra. Trong khi sửa sang lại quần áo, vụng trộm rơi lệ.
“Ô ô, ba ba, ba làm gia sư của con khóc rồi." Đường Tâm nhỏ giọng nói, bỏ lại trong tay đồ chơi, thử tới gần Phương Khoản Khoản.
Đường Tâm tuy rằng tính tình không tốt, nhưng rất thông minh, chỉ cần nhìn phản ứng vừa rồi của Phương Khoản Khoản liền có thể đoán ra, Phương Khoản Khoản là thật tâm muốn làm gia sư cho cô, người có mưu đồ gây rối chính là ba ba.
Không biết vì sao, nhận ra điều này khiến tâm tình của cô bé trở nên rất tốt, cũng làm cho cô bé càng thêm thích Phương Khoản Khoản.
“Đừng khóc, đừng khóc." Cô bé an ủi, vụng về vỗ Khoản Khoản lưng.
Khoản Khoản rốt cục nhẫn nại không được, nước mắt chảy xuống không ngừng. Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, hai má bởi vì nước mắt mà ẩm ướt.
“Các ngươi cha và con gái đều giống nhau, đều là ác ma chỉ biết bắt nạt người khác!" Cô lên án.
Cả người lớn lẫn đứa nhỏ cùng nhíu mày, quả nhiên là hai cha con, biểu hiện trên mặt giống nhau như đúc.
Đường Tâm đầu tiên không phục.
“Cháu so với ba ba tốt hơn nhiều." Cô bé lớn tiếng kháng nghị, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lợi hại của Đường Bá Vũ, ngữ điệu rồi đột nhiên nhỏ xuống mười mấy đê-xi-ben, giống như muỗi kêu.
“Ít nhất cháu sẽ không cứng rắn cởi quần áo của cô." Cô bé sợ hãi rụt rè nói.
“Các người đều không hiểu lễ phép, đều tự cho là đúng, mặc kệ người khác có đồng ý hay không." Khoản Khoản kích động nói.
Cô lui ra phía sau vài bước, muốn chạy ra ngoài, giữa hai chân còn có thể cảm nhận được cảm giác khi hắn ta chạm vào cô.
“Không cần đem ta cùng tiểu hài tử so sánh với." Đường Bá Vũ cau mày, không vui nhìn cô.
“Nhưng là, biểu hiện trên mặt ba giống như đứa nhỏ bị người khác cướp mất kẹo." Đường Tâm không sợ chết nói, đột nhiên phát hiện chính mình ở trước mặt Khoản Khoản, lá gan của cô bé lớn hơn rất nhiều. Trước kia cô bé vừa nhìn thấy ba ba giận giữ, liền sợ tới mức tông cửa xông ra, làm sao còn dám như thế lên án?
Mơ hồ nghe thấy phía cửa truyền đến rất nhỏ tiếng vỗ tay, Đường Bá Vũ sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn bước nhanh về phía trước, mở ra cửa phòng khép hờ.
Quản gia lấy tao nhã tư thế ngã vào trong phòng, khi thấy biểu tình của Đường Bá Vũ như muốn giết người thì thái độ vẫn thong dong như trước. Tay của ông ta đang từ tư thế vỗ tay, tự nhiên thay đổi thành phủi đi bụi bẩn trên người.
“Chủ nhân, ta chỉ muốn nhắc nhở ngài, vài vị cán bộ đang chờ ngài, buổi tối ngài có một cuộc hội nghị quốc tế quan trọng phải chủ trì." Ông cung kính nói.
Đường Bá Vũ nheo lại mắt, nhìn chằm chằm quản gia, bàn tay vươn ra, cơ hồ đã nghĩ tóm lấy gáy vị quản gia thích nghe lén.
“Nếu không phải ông chiếu cố ta từ nhỏ tới lớn, bây giờ ta nhất định sẽ giết ông." Hắn uy hiếp, sau đó xoay người, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Khoản Khoản, tức giận rời khỏi thư phòng.
Quản gia vỗ vỗ bụi bẩn trên người, đi theo sau Đường Bá Vũ ra khỏi phòng. Mới đi ra được vài bước, ông ta vụng trộm quay đầu lại, vẻ mặt thường ngày không chút thay đổi mang thêm vẻ tán thưởng. Ông ta đối với Đường Tâm vươn ngón tay cái, thực khẳng khái ca ngợi, mà tao nhã bước chân không có nửa phần chần chờ, nhanh chóng đi theo Đường Bá Vũ.
Đường Tâm nâng váy, lấy tiểu thục nữ tư thái tao nhã nhận quản gia ca ngợi.
Nhìn ba ba cùng quản gia đi xa sau, cô bé vội vàng lấy ra một cái khăn tay, thay Khoản Khoản lau nước mắt.
“Đừng khóc, cái người bắt nạt cô đã đi rồi, cô tạm thời an toàn rồi." Sự việc từ nay về sau xảy ra thế nào cô bé cũng không dám cam đoan, bộ dáng ba ba như là đang đói bụng lắm, mà Khoản Khoản chính là bữa tiệc Noel khiến ông ấy thèm muốn
“Cô muốn đi khỏi nơi này." Khoản Khoản khóc nức nở nói. Cô sẽ không bao giờ đồng ý ở lại đây nữa, cô chịu đủ Đường Bá Vũ tiến sát từng bước, hắn ý đồ vượt qua nàng có khả năng thừa nhận.
“Hắn muốn câu dẫn cô, mà cháu cũng không thích cô." Cô khóc, thầm nghĩ phải nhanh một chút trở về nhà. Ở Đường gia làm việc chưa tới một tháng, cô đã muốn tuyên bố từ bỏ.
“Cháu làm sao có thể không thích cô? Cô cùng đám gia sư treo đầu dê bán thịt chó lúc trước không giống nhau! Cô không phải còn muốn sửa chữa lễ phép cho cháu sao? Giờ cô lại muốn buông tay." Đường Tâm cố gắng thuyết phục, không hy vọng Phương Khoản Khoản dễ dàng như vậy liền giơ cờ trắng.
Khoản Khoản thật vất vả ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên, có chút không thể tin được nhìn cô bé.
“Cho dù thấy một màn kia, cháu vẫn nguyện ý tin tưởng cô sao?" Nàng không hiểu, vì sao Đường Tâm thái độ lại thay đổi nhanh như vậy?
“Cháu cũng không phải là người mù, đương nhiên nhận ra cô không giống những người phụ nữ trước đây. Lúc này không phải cụ dụ hoặc ba ba, mà là ba ba đối với cô có ý đồ, cô thật sự vô tội." Đường Tâm mỉm cười, chờ mong nhìn Khoản Khoản.
“Cô sẽ không muốn bỏ lại cháu chứ? Cháu vất vả lắm mới gặpđượng một người thực lòng muốn dạy dỗ cháu…" Cô bé nháy mắt, xây dựng hình tượng đáng thương.
Khoản Khoản mềm lòng, căn bản không chịu nổi khẩn cầu, cô cắn môi, vuốt Đường Tâm khuôn mặt, trong lòng có ngàn vạn lần giãy dụa.
Biết ở lại chẳng khác nào chờ Đường Bá Vũ lại đến xâm phạm, nàng thành trì nhất định có ngày thất thủ, nhưng cố tình Đường Tâm lại làm cho cô không đành lòng, trong lòng cô đang cực kỳ mâu thuẫn.
Đường Tâm còn đang thuyết phục.
“Làm ơn ngươi lưu lại đi, cháu sẽ ngoan ngoãn học bài với uống thuốc, thậm chí còn có thể giúp đỡ cô né tránh ba ba, ông ấy gần nhất rất bận, sẽ không đến quấy rầy cô." Vì muốn Khoản Khoản ở lại, cô bé không ngại liền nói dối.
Một lúc lâu sau, Khoản Khoản đầu hàng thở dài.
“Được rồi. Vì cháu, cô sẽ ở lại."
Cùng Đường Tâm ở chung lâu, Khoản Khoản cũng càng ngày càng thích cô bé. Không giở trò tai quái, Đường Tâm thập phần khiến người khác yêu thương.
“Như vậy, cháu có thể hỏi cô một vấn đề sao?" Đường Tâm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nghi hoặc đang rất muốn được giải đáp.
Khoản Khoản gật đầu, nắm tay Đường Tâm đi ra thư phòng. Thuốc cảm mang đến đã bị đổ, phải quay lại phòng bếp để lấy. Trong lòng cô lo lắng Đường Tâm bị cảm, vừa mới sờ mặt cô bé, hình như có chút sốt.
Đường Tâm vẻ mặt chờ mong đặt câu hỏi:
“Cô hôm nay đúng là mặc quần lót bằng lụa sao?" Khoản Khoản bởi vì khiếp sợ mà ho khan mãnh liệt, trên hành lang vang lên, thật lâu không thể bình ổn.
Đường Tâm cảm cúm, đến ban đêm thì chuyển sang phát sốt. Trẻ con sức đề kháng còn kém, cảm cúm nếu không được chăm sóc cẩn thận, lại không chịu uống thuốc mà chạy khắp nơi, đại khái lại còn trúng gió, bệnh tình lập tức sẽ nặng thêm. Đến nửa đêm, cô bé mệt tới mức chỉ có thể nằm trên giường, bởi vì sốt cao mà rên rỉ, hai má vừa hồng vừa nóng.
“Rất thoải mái." Đường Tâm nhẹ giọng nỉ non, ngoan ngoãn uống thuốc sốt Phương Khoản Khoản đưa tới bên miệng.
“Cháu thử ngủ một chút, tỉnh ngủ sẽ đỡ hơn nhiều." Khoản Khoản che dấu trong lòng lo lắng, miễn cưỡng mỉm cười an ủi cô bé.
“Cháu rất rét, làm thế nào cũng ngủ không được, cô cùng cháu ngủ được không?" Cô bé đáng thương hề hề nói, ngày thường quỷ linh tinh lúc này không còn sót lại chút gì.
Khoản Khoản gật đầu, thay khăn ướt trên đầu cô bé, dùng hai má chạm vào khuôn mặt vì bị sốt mà đỏ lên của cô bé. Độ ấm vẫn không biến mất. Cô càng lúc càng lo lắng.
“Cô lại đi thay nước, sau đó đổi áo ngủ tới ngủ cùng cháu." Cô cứng ngắc mỉm cười, biết Đường Tâm đang rất bất an, cô phải cẩn thận trấn an cô bé.
Bưng lên thau nước. Cô ra khỏi cửa phòng đến phòng tắm lấy nước, vẫn cảm thấy rất lo lắng. Từ trong phòng tắm đi qua đại sảnh cô gặp Đường Bá Vũ một thân tây trang thẳng đang chuẩn bị ra ngoài, trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực đột nhiên dấy lên lửa giận “Anh thế nhưng còn muốn ra ngoài?" Cô không thể tin được liền chất vấn, vọt tới trước mặt ngăn cản không cho hắn rời đi. Chuyện xấu hổ trong thư phòng lúc trước giờ phút này bởi vì lo lắng cho Đường Tâm mà con đã hoàn toàn vứt sang một bên.
“Ta có trọng yếu hội nghị cần chủ trì, Sau đó phải bay đi New York gấp." Hắn nhếch mày, không hờn giận nhìn cô.
“Nhưng Đường Tâm đang bị ốm kia mà! Anh chẳng những không có đi chăm sóc cô bé, thế nhưng còn muốn đi chủ trì cái quỷ gì hội nghị, thậm chí muốn ra nước ngoài nữa? Cô bé đang phát sốt, cô bé sẽ bị lạnh, anh có thể ở lại cùng cô bé ngủ làm cho cô bé an tâm một ít sao?" Khoản Khoản phẫn nộ, cô chưa bao giờ gặp qua người cha nào vô trách nhiệm như vậy, Đường Bá Vũ thờ ơ, trong mắt cô thực tàn khốc tới cực điểm!
“Ta không phải cho thầy thuốc đến xem con bé sao? Thầy thuốc nói nó không có việc gì? Ngủ một giấc sẽ tốt. Về phần cảm thấy lạnh, Đường Tâm hẳn phải biết kia chính là cảm giác bình thường thôi!" Hắn lời nói không thể nói xong vì bị Khoản Khoản vẫy tay đánh gãy. Những lời này nghe vào trong tai cô, đều giống như những cây trâm. Nếu không phải cô không có cao lớn bằng người nào đó, cô thật muốn xông lên cho hắn một cái tát.
“Không cần đem cô bé trở thành thiên tài, cô bé đang bị bệnh, cô bé vẫn còn là một đứa nhỏ a! Cho dù nó có thông minh hơn người, lúc bị bệnh vẫn rất yếu ớt, cô bé cần sự quan tâm của anh, đừng coi cô bé giống con mèo, con chó nhỏ, chỉ cần vứt cho thầy thuốc xử lý sẽ không có việc gì." Khoản Khoản dùng sức kéo tay Đường Bá Vũ, muốn kéo hắn trở về phòng.
Đi không được vài bước, tay bị hất ra, khiến cô chật vật ngã lăn trên mặt đất.
“Không cần cố tình gây sự, Đường Tâm sẽ biết chăm sóc chính mình." Hắn cau mày, chỉ đem sự tức giận của Khoản Khoản suy nghĩ của đàn bà. Hắn đã quen dùng phương thức của chính mình đối đãi con gái, không thể bởi vì Khoản Khoản lửa giận mà đột nhiên thay đổi.
“Cô bé sẽ không! Cô bé chỉ là một đứa nhỏ, đứa nhỏ cần cha mẹ quan tâm, cô bé cần anh kia." Khoản Khoản ngẩng đầu lên nhìn hắn, bởi vì lời nói và cử chỉ của hắn mà trái tim băng giá.
Giờ cô mới biết, vì sao Đường Tâm không biết lễ phép, không biết quan tâm người khác như vậy, bởi vì Đường Bá Vũ cho cô bé chính là thái độ hờ hững như vậy.
Phong phú vật chất chỉ có thể tẩm bổ thân mình, cũng không thể khiến tâm hồn người ta ấm áp, muốn một cái đứa nhỏ như thế nào thừa nhận chuyện này?
“Trong nhà có rất nhiều người có thể chăm sóc con bé." Đường Bá Vũ nói, trên cao nhìn xuống nhìn xuống Khoản Khoản. Khi thấy trong mắt cô chứa đầy thất vọng, hắn có chút giật mình kinh ngạc.
Hắn không thể lý giải, vì sao cô lại kịch liệt yêu cầu hắn ở lại? Đường Tâm chẳng qua là nhiễm cảm nhẹ. Hắn trước kia chính là như vậy lớn lên, cho tới bây giờ đều là gia nhân tới chăm sóc, hắn chưa từng cảm nhận được sự quan tâm từ cha mẹ, cho nên căn bản không hiểu làm cách nào quan tâm tới con gái của mình.
“Nhưng là không ai có thể thay thế được anh, anh là cha của cô bé." Khoản Khoản vẫn không chưa buông tha.
“Ta sẽ mau chóng xử lý xong chuyện ở New York, sau đó sẽ về Đài Loan." Hắn hứa hẹn, trong lòng có chút phiền chán.
Hắn đồng ý, cũng không phải bởi vì quan tâm Đường Tâm, mà bởi vì hắn không muốn nhìn thấy trong mắt Khoản Khoản sự chỉ trích cùng thất vọng.
“Không,như vậy vẫn không đủ, anh căn bản là không nên đi ra ngoài! Đừng quan tâm tới những thứ này, bây giờ liền theo ta lên lầu đi, Đường Tâm còn đang chờ anh." Khoản Khoản nói, đứng dậy nắm lấy bàn tay hắn, muốn hắn kéo trở về phòng chăm sóc cho Đường Tâm.
“Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước" Hắn cảnh cáo, dễ dàng giãy khỏi tay nàng, xoay người đi ra ngoài.
“Chăm sóc con bé là công việc của cô, ta thuê cô là vì việc này. Nhớ kỹ, ta là ông chủ của cô." Hắn trong giọng nói tràn ngập quyền uy, ở lấy nhân cung nghênh hạ đi ra đại môn.
“Không có lợi ích nào quan trọng hơn so với con gái của anh!" Khoản Khoản sau lưng hắn thét chói tai, phẫn nộ nói.
Có người vội vàng nâng dậy Khoản Khoản dậy, bội phục trước dũng khí của cô, cũng vì chủ nhân vô tình mà thở dài. Bọn họ cũng biết Đường Bá Vũ đối với Đường Tâm thái độ quá mức lạnh lùng, nhưng chưa từng có ai giám trực tiếp nói ra, nhất là trong lúc hắn ra khỏi nhà chuẩn bị chủ trì hội nghị lại giám lớn mật ngăn hắn lại, mệnh lệnh hắn trở về chăm sóc con gái.
Ngẫm lại, giám ra lệnh cho Đường Bá Vũ, cũng chỉ có những người không sợ chết mới làm được.
Nhìn Đường Bá Vũ rời đi, Phương Khoản Khoản hai đấm nắm chặt, lửa giận mãnh liệt. Cô không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi này của hắn. Nếu Đường Bá Vũ tiếp tục dùng cách này đối xử với Đường Tâm cô nhất định sẽ không tha cho hắn!
“Quản gia!" Cô kích động hô, trong lúc xúc động quyết định hành động kế tiếp.
Cô muốn trừng phạt hắn, khiến cho cái tên vô lương tâm kia một bài học. Dù sao hắn không cần bất kì ai, nếu cô cùng Đường tâm rời đi, nói không chừng hắn sẽ cảm thấy may mắn vì từ nay bên tai có thể thanh tĩnh.
Quản gia rất nhanh xuất hiện, nhìn Khoản Khoản trong mắt tất cả đều là sùng bái. Ông ta chăm sóc Đường Bá Vũ hơn ba mươi năm, còn có từng gặp qua người phụ nữ nào giám gầm lên với Đường Bá Vũ.
“Lập tức chuẩn bị xe." Khoản Khoản chỉ thị, xoay người đi về hướng phòng của Đường Tâm.
Bọn người hầu trợn mắt há hốc mồm, mà quản gia khóe miệng lại thong thả hiện ra một chút quỷ dị tươi cười.
Bất luận Khoản Khoản muốn làm như thế nào, quản gia đã muốn quyết định nhất định sẽ nghe theo.
Cũng quyết tâm từ giờ trở đi sẽ trở thành người ủng hộ Khoản Khoản.
Ban đêm Đường gia, bởi vì Phương Khoản Khoản hành động mà náo nhiệt phi phàm.
Càng làm cho Phương Khoản Khoản tức giận muốn bóp cổ tay là, từ Mạc quản gia đến tất cả gia nhân, thậm chí cả Đường Tâm đều như muốn xem kịch vui, mỗi người đều cẩn thận quan sát. Sau đó trốn ở góc phòng, thảo luận say sưa tình hình mới nhất.
Đêm hôm tổng tài về nước, có người thấy Khoản Khoản toàn thân ướt đẫm, phăm phăm mặc quần áo của tổng tài chạy đi, vừa chạy vừa khóc trở lại phòng ngủ, mà một lúc lâu sau, Đường Bá Vũ vây quanh khăn tắm, tức giận đi vào biệt thự, toàn thân cơ bắp rắn chắc khiến người ta nhìn cứng lưỡi.
Toàn bộ gia nhân câm như hến dán vào bên tường không dám động đậy, sợ bị bão thổi tới, lại trở thành đối tượng cho Đường Bá Vũ chút giận.
Mọi người suy đoán ngày càng nhiều, thậm chí từ quản gia đầu sỏ, bắt đầu làm bàn tán xôn xao, đánh cược Phương Khoản Khoản có hay không có biện pháp sau khi thu phục Đường Tâm, nhân tiện ngay cả Đường Tâm ba ba cũng hàng phục nốt.
Khoản Khoản cho dù có ngốc nghếch đến đâu, cũng cảm nhận được mọi người chờ mong ánh mắt, hành động lẩn trốn của cô lại gặp trở ngại, tất cả bọn họ như cố ý định đẩy cô về phía Đường Bá Vũ.
Cô cau mày đem suy nghĩ lung tung bỏ ra khỏi đầu, chuyên tâm tìm kiếm Đường Tâm. Mấy ngày nay thời tiết không ổn định, cô bé bị cảm, đã ho mấy ngày, đã vậy cô bé lại không chịu uống thuốc, mỗi lần đến giờ uống thuốc, hai người lại giống như đang đùa quan binh bắt cướp.
“Đường Tâm?" Khoản Khoản đi vào thư phòng, thăm dò hỏi. Âm u trong thư phòng, có mùi sách cũ.
Mơ hồ nghe thấy sau rèm cửa sổ có tiếng động, Khoản Khoản cười khẽ, nhẹ nhàng tới gần.
Tay còn chưa đụng đến rèm cửa sổ, bên hông lại bị đôi tay nam tính như thép bắt lấy, trogn khi cô chưa phản ứng kịp, đoi tay kia đã kéo cô ra phía sau, làm cho cô ngã vào vòm ngực rộng lớn của ai đó.
“A -" Cô hô nhỏ ra tiếng, trong lòng đã đoán được ai đang tập kích mình. Mùi nước hoa kia đã tuyên bố thân phận độc nhất vô nhị của hắn.
“Em đã tránh ta khá lâu rồi." Trong thanh âm của hắn mang theo vui sướng của người thợ săn khi phát hiện ra con mồi của mình.
“Tôi phải tìm con gái anh trước đã, anh mau buông ra! Cô bé bị ốm, tôi phải giúp cô bé uống thuốc." Khoản Khoản giãy dụa, cốc nước trên tay dễ dàng bị hắn làm rơi. Cốc thuốc rơi xuống thảm, trong vài giây đã đem chiếc thảm làm bẩn.
“Tới chiếu cố ta trước đã." Hắn không đem cô quay mặt lại, bàn tay ngăm đen dễ dàng cầm lấy cằm của cô, làm cho góc độ của cô phù hợp với hắn.
Đôi môi cực nóng của hắn che miệng cô lại, tham lam hấp thu sự ngọt ngào nơi đó.
Hắn nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như dã thú đang chuẩn bị hưởng dụng thức ăn của mình.
“Em làm sao có thể tránh được ta, em có biết ta nhớ thứ này nhiều đến thế nào không?" Lưỡi hắn rút ra, liếm lên đôi môi đang run rẩy của cô.
Cô muốn tránh đi, nhưng hắn không cho phép, ngược lại càng dùng sức đem cô ôm chặt vào trong ngực, bắt buộc cô cảm nhận mùi hương cùng tiếng tim đập của hắn.
“Sau đêm hôm đó, ta chỉ có thể nghĩ đến em, ta giống như là đứa nhóc mười tuổi, trong đầu không lúc nào không muốn em. Khi ta chuẩn bị kí hai hợp đồng lớn, mấy người cán bộ cao cấp kia dều bị ta làm phiền tới mức tất cả la hét muốn từ chức tập thể. Vào ban đêm ta nghĩ muốn em, sau đó đau đớn tới mức không thể đi vào giấc ngủ." Tay hắn cầm chặt bàn tay mềm mại của cô, bắt buộc cô quay lại, cảm nhận dục vọng cứng rắn giữa hai chân của hắn.
Khoản Khoản sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng lực bất tòng tâm. Hắn mạnh như vậy, cô căn bản không thể tránh ra. Tay nàng cùng thân mình của hắn chỉ cách nhau một tầng vải dệt, nóng rực độ ấm xuyên qua làn vải truyền đến, làm cho nàng khẩn trương không biết làm sao.
“Đáp ứng đề nghị của ta, ta có thể cho của em vượt xa so với những gì em tưởng tượng."
Trong giọng nói trầm thấp của hắn hứa hẹn sẽ cho cô một cuộc sống vật chất giàu sang cùng với nhiệt liệt kích tình.
Chính là…… lời hứa hẹn của hắn cũng không bao gồm tình yêu.
Khoản Khoản ra sức muốn đẩy ra hắn.
“Tôi chưa từng đáp ứng trở thành tình nhân của anh." Cô lấy mỏng manh thanh âm nói, lòng bàn tay nắm chặt, không muốn cùng hắn tiếp xúc quá mức thân thiết.
Không thể phủ nhận, Đường Bá Vũ xác thực có sức hút rất lớn, cô bị hắn hấp dẫn, nhưng từ nhỏ được dạy dỗ làm cho cô không thể tiếp nhận sự dụ dỗ của hắn. Cô không phải là một người tuỳ tiện, khi cô chấp nhận vì ai đó mà trả giá thì đó là vì cô thật sự yêu người ấy.
Vẻ mặt của hắn chuyển biến thành hung ác.
“Ta không cần em có đáp ứng hay không. Sự cự tuyệt của em không thể ngăn cản ta, ta có thể ở trong này có được em." Hắn dã man nói, hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào cô, cầm lấy thắt lưng của cô, cách mấy tầng vải dệt, dùng dục vọng cứng rắn như đá của hắn va chạm tới nơi mềm mại của cô.
Cảm giác kì dị bắt đầu từ nơi mềm mại nhất bắt đâu thiêu đốt làm cho hai chân cô như nhũn ra. Cô dùng sức cắn môi, dùng đau đớn chống lại sự dụ hoặc từ hắn, không muốn cùng hắn trầm luân.
“Anh không thể như vậy!" Cô giãy dụa, lại làm tăng sự ma sát giữa hai người, độ ấm tăng cao, khiến cho khuôn mặt của cô đỏ bừng.
Lớp vải ngăn cách giống như không tồn tại, cô có thể cảm giác được dục vọng của hắn, nóng rực để sát vào người cô, thong thả mà gợi cảm va chạm cùng cọ sát, giống như đêm hôm đó ở trong ao nước nóng, giờ phút này hắn hoàn toàn không có chút nào giống với người văn minh, chỉ có bản năng đoạt lấy nguyên thủy.
“Không ai có thể cãi lời ta, cho tới bây giờ đều không có." Hắn tuyên bố, bàn tay di chuyển đến ngực cô, cách áo sơ mi nhẹ nhàng xoa nắn.
“Chẳng lẽ anh không để ý tới ý nghĩ của Đường Tâm? Cô bé đều rất phản đối anh quan hệ với gia sư, nếu anh còn có nửa điểm trách nhiệm của người làm cha, để ý vấn đề giáo dục cô bé, anh sẽ không thể chạm vào tôi." Cô thở hào hển nói ra lý do đã suy nghĩ mấy ngày nay, cô biết chỉ cần mang Đường Tâm ra có thể ngăn cản ý đồ nhúng chàm cô của hắn.
Lời này vừa nói ra, Đường Bá Vũ quả nhiên hơi dừng lại một chút. Hắn thong thả ngẩng đầu, đem thân thể của cô quay lại, khiến cho hai người mặt đối mặt.
“Em đang uy hiếp ta?" Hắn nheo lại mắt.
Khoản Khoản kịch liệt lắc đầu, đơn thuần như cô làm sao biết cách uy hiếp người khác.
“Tôi chỉ là muốn tự bảo vệ mình, dù sao… ách… Anh trông rất kích động." Cô ấp a ấp úng nói, sau đó thử di chuyển ra chỗ khác.
Mới di chuyển được mấy cm, chỉ thấy Đường Bá Vũ khóe miệng đột nhiên lộ ra một chút tươi cười, hắn ác ý thẳng lưng, va chạm vào nơi mềm mại của cô, khiến cô không khỏi bật ra tiếng thở dốc, khoảng cách giữa hai người lại trở về con số không . Hắn vẫn ở nơi mềm mại nhất của cô không muốn dời.
“Kích động? Em còn chưa gặp ta chân chính kích động bộ dáng." Hắn chậm rãi nói, bàn tay ngăm đen làm càn đi vào trong quần bò của cô, kề sát da thịt mềm mại hướng vào bên trong tìm kiếm.
“Anh đang làm gì?" Khoản Khoản thất kinh thét chói tai, thử lui lại nhưng chỉ có thể miễn cưỡng dời nửa người trên.
Tay hắn mang theo độ ấm nóng rực, ở trong quần bò di động, bàn tay cùng da thịt cô không có bất kì khoảng cách nào, bàn tay ngăm đen lướt qua da thịt mềm mại trên bụng cô, dễ dàng chạm tới nội y trong cùng.
“Ren ?" Hắn dựa vào xúc cảm trên tay, nhướng mày hỏi.
“Đem tay của anh bỏ ra." Cô giãy dụa, đỏ bừng mặt, ngay cả kiểu tóc cứng nhắc đều bởi vì giãy dụa mà tuột ra, mái tóc đen nhánh xoã ra hai bên thân người cô. Giờ phút này cô lộn xộn mà mềm mại đáng yêu, có ma lực khiến đàn ông điên cuồng.
“Em như thế nào có thể muốn dã thú buông tha cho miếng ngon tới tận miệng?" Hắn mỉm cười tà ác, càng hướng bên trong tìm kiếm, tách khối vải nhỏ bé kia, chạm tới nơi mềm mại nhất giữa hai chân của cô, dùng nóng rực bàn tay cảm nhận nơi đó.
Khoản Khoản khó có thể hô hấp, sắp khống chế không được tiếng thét. Cô chưa từng trải loại chuyện này, từ nhỏ đến lớn con trai đều nói cô ngốc nghếch, vừa béo lại vừa xấu, mà hắn bên người mỹ nữ vô số, làm sao có thể đối với cô có hứng thú?
“Anh không phải thật lòng, anh chỉ là muốn bắt nạt tôi thôi." Phát hiện tay hắn đang vòng ra phía sau, dễ dàng cởi bỏ móc áo lót, cô quả thực muốn khóc thành tiếng. Cô liều mạng né tránh, nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của hắn.
Khuôn mặt anh tuấn như ma quỷ của hắn vẫn đang mỉm cười, khí chất tà ác lại giống như chân chính ác ma. Hắn cởi chiếc áo ra, làm cho đầy đặn bộ ngực sữa thoát khỏi trói buộc, sau đó thong thả cúi đầu, cách áo sơmi ngậm lấy nụ hoa mê người kia mạnh mẽ mút vào. Miệng hắn làm ướt chiếc áo khiến cho nó trở lên trong suốt, dính sát vào nụ hoa mẫm cảm.
Khoản Khoản hít sâu một hơi, tình dục kịch liệt từ trong miệng hắn truyền đến, làm cho cô khống chế không được mà run lên. Cô chưa từng trải qua điều này, cảm giác hắn mang lại khiến cô sa vào trong đó, trong miệng vô thức phát ra những tiếng ngâm nga mê người.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn vì tình dục mà nheo lại, nhẹ nhàng cởi bỏ áo sơmi của cô, trực tiếp đụng chạm tới nụ hoa mẫm cảm của cô.
“Ta không ngừng nhớ tới em ở trong nước thân mình như thế nở nang, như thế trong suốt, cảnh tượng đó ám ảnh ta tới điên rồi."
Tay hắn như cũ vẫn hướng nơi mềm mại tìm kiếm. Khi ngón tay của hắn tiến vào trong, cô khiếp sợ mở to mắt, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, hai người trán để sát vào nhau, tiếng thở dốc của cô bị hắn nuốt vào trong miệng.
“Khi ta chạm vào em, hãy nhìn cho kĩ."
Đường Bá Vũ chậm rãi nói, ngón tay dài nhẹ nhàng di chuyển, mềm nhẹ dụ dỗ cô, ngón tay thô ráp của hắn làm càn ma sát, bởi vì cô run run mà cười khẽ.
“Em cũng đã đợi ta."
Hắn ám chỉ, trầm thấp tiếng nói giống như tình nhân đang nói lời thân mật với nhau.
Khoản Khoản đã không thể nói được, tay cô túm lấy áo của hắn, đem hắn trở thành vật chống đỡ duy nhất, theo hắn mỗi lần tiến vào rồi rút ra mà thở hào hển. Thanh âm thở dốc của cô dừng lại trên chiếc cổ cường tráng của hắn, bởi vì khát vọng được giải phóng mà nhịn không được cắn hắn.
Khi ngón tay hắn chạm tới nơi mẫm cảm nhất của cô, cô dường như thét lên.
Hắn như thế nào có thể dụ dỗ cô như vậy? Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, mà bọn họ đang ở trong thư phòng, lúc nào cũng có khả năng có người tới đây, mà quản gia có khả năng đang dán trên cửa nghe lén.
Thời gian cùng địa điểm không thích hợp nhất lại kích thích dục vọng bùng nổ, phán kháng của cô yếu dần, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Đường Bá Vũ khóe miệng mang theo mỉm cười, chân hắn liền chen vào giữa hai chân cô, bắt đầu cởi đi chướng mắt quần bò
“Ắt xì!" Phía sau rèm cửa vang lên tiếng hắt xì làm cho động tác của hắn nhất thời cứng đờ.
Khoản Khoản trong khoảng thời gian ngắn tỉnh táo lại, cô kinh hô một tiếng, đột nhiên phát hiện hai người giờ phút này vẫn đang quấn quít lấy nhau, mà tay hắn vẫn còn đang chạm đến nơi xấu hổ nhất của cô.
Cô vội vàng đẩy hắn ra, một tay nắm vạt áo, một tay kia lôi kéo quần bò, vì trọng tâm không vững liền ngã trên sàn nhà.
Đường Bá Vũ vẻ mặt bình tĩnh, trên tuấn lãng khuôn mặt như bao phủ vạn năm hàn băng. Thân thể hắn bởi vì dục vọng mà đau đớn, bị đánh gãy giữa chừng khiến hắn càng thêm khát vọng Khoản Khoản. Hắn nắm chặt hai tay, có chút hoang mang không hiểu vì sao chính mình lại khát vọng nàng đến vậy?
Bị người khác “bỏ qua" khiến cho hắn có chút nôn nóng, hắn đi nhanh về phía trước, trong mắt là kinh người tức giận, dùng sức kéo ra rèm cửa sổ.
Khi thân hình con gái xuất hiện sau rèm cửa sổ, tiếng rống giận bên miệng liền vất vả bị nuốt vào trong bụng.
Đường Tâm mở to hai mắt nhìn, hai tay che miệng, như muốn ngăn lại tiếng hắt xì kia.
Cô bé xấu hổ trát trát mắt, không được tự nhiên chào hỏi.
“Hi, ba ba." Cô bé thật sự không biết mình phải nói gì.
“Con trốn ở chỗ này bao lâu rồi?" Đường Bá Vũ nhíu mày, ban đầu tức giận hiện tại lại mang vài phần xấu hổ.
“Đã lâu rồi. Con trốn ở chỗ này chơi đồ chơi, không muốn uống thuốc." Đường Tâm tầm mắt thật cẩn thận chuyển sang người Khoản Khoản.
“Lúc hai người vừa vào, con cũng muốn đi ra nhanh một chút, nhưng vẫn không tìm được thời cơ thích hợp, mà hai người lại đang rất bận rộn, con chỉ có thể trốn ở trong này không có đi ra." Cô bé vô tội nói, xem ra rất hợp lý nhưng trong giọng nói lại có chút tiếc nuối.
Nếu không phải không nhịn được hắt hơi, cô đại khái có thể trông thấy toàn bộ quá trình rồi.
Khoản Khoản mặt đỏ bừng. Cô sợ hãi sửa sang lại quần áo, thất bại cắn môi, trong lòng rên rỉ.
Đường Tâm đã muốn đủ chán ghét cô, giờ lại khiến cho cô bé trông thấy cảnh này. Cô bé nhất định sẽ nghĩ cô cũng giống như những người gia sư trước đây, vì ham vinh hoa phú quý, muốn tiếp cận Đường Bá Vũ cho nên mới đến Đường gia.
Cô bối rối mặc quần áo, nước mắt tràn mi mà ra. Trong khi sửa sang lại quần áo, vụng trộm rơi lệ.
“Ô ô, ba ba, ba làm gia sư của con khóc rồi." Đường Tâm nhỏ giọng nói, bỏ lại trong tay đồ chơi, thử tới gần Phương Khoản Khoản.
Đường Tâm tuy rằng tính tình không tốt, nhưng rất thông minh, chỉ cần nhìn phản ứng vừa rồi của Phương Khoản Khoản liền có thể đoán ra, Phương Khoản Khoản là thật tâm muốn làm gia sư cho cô, người có mưu đồ gây rối chính là ba ba.
Không biết vì sao, nhận ra điều này khiến tâm tình của cô bé trở nên rất tốt, cũng làm cho cô bé càng thêm thích Phương Khoản Khoản.
“Đừng khóc, đừng khóc." Cô bé an ủi, vụng về vỗ Khoản Khoản lưng.
Khoản Khoản rốt cục nhẫn nại không được, nước mắt chảy xuống không ngừng. Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, hai má bởi vì nước mắt mà ẩm ướt.
“Các ngươi cha và con gái đều giống nhau, đều là ác ma chỉ biết bắt nạt người khác!" Cô lên án.
Cả người lớn lẫn đứa nhỏ cùng nhíu mày, quả nhiên là hai cha con, biểu hiện trên mặt giống nhau như đúc.
Đường Tâm đầu tiên không phục.
“Cháu so với ba ba tốt hơn nhiều." Cô bé lớn tiếng kháng nghị, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lợi hại của Đường Bá Vũ, ngữ điệu rồi đột nhiên nhỏ xuống mười mấy đê-xi-ben, giống như muỗi kêu.
“Ít nhất cháu sẽ không cứng rắn cởi quần áo của cô." Cô bé sợ hãi rụt rè nói.
“Các người đều không hiểu lễ phép, đều tự cho là đúng, mặc kệ người khác có đồng ý hay không." Khoản Khoản kích động nói.
Cô lui ra phía sau vài bước, muốn chạy ra ngoài, giữa hai chân còn có thể cảm nhận được cảm giác khi hắn ta chạm vào cô.
“Không cần đem ta cùng tiểu hài tử so sánh với." Đường Bá Vũ cau mày, không vui nhìn cô.
“Nhưng là, biểu hiện trên mặt ba giống như đứa nhỏ bị người khác cướp mất kẹo." Đường Tâm không sợ chết nói, đột nhiên phát hiện chính mình ở trước mặt Khoản Khoản, lá gan của cô bé lớn hơn rất nhiều. Trước kia cô bé vừa nhìn thấy ba ba giận giữ, liền sợ tới mức tông cửa xông ra, làm sao còn dám như thế lên án?
Mơ hồ nghe thấy phía cửa truyền đến rất nhỏ tiếng vỗ tay, Đường Bá Vũ sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn bước nhanh về phía trước, mở ra cửa phòng khép hờ.
Quản gia lấy tao nhã tư thế ngã vào trong phòng, khi thấy biểu tình của Đường Bá Vũ như muốn giết người thì thái độ vẫn thong dong như trước. Tay của ông ta đang từ tư thế vỗ tay, tự nhiên thay đổi thành phủi đi bụi bẩn trên người.
“Chủ nhân, ta chỉ muốn nhắc nhở ngài, vài vị cán bộ đang chờ ngài, buổi tối ngài có một cuộc hội nghị quốc tế quan trọng phải chủ trì." Ông cung kính nói.
Đường Bá Vũ nheo lại mắt, nhìn chằm chằm quản gia, bàn tay vươn ra, cơ hồ đã nghĩ tóm lấy gáy vị quản gia thích nghe lén.
“Nếu không phải ông chiếu cố ta từ nhỏ tới lớn, bây giờ ta nhất định sẽ giết ông." Hắn uy hiếp, sau đó xoay người, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Khoản Khoản, tức giận rời khỏi thư phòng.
Quản gia vỗ vỗ bụi bẩn trên người, đi theo sau Đường Bá Vũ ra khỏi phòng. Mới đi ra được vài bước, ông ta vụng trộm quay đầu lại, vẻ mặt thường ngày không chút thay đổi mang thêm vẻ tán thưởng. Ông ta đối với Đường Tâm vươn ngón tay cái, thực khẳng khái ca ngợi, mà tao nhã bước chân không có nửa phần chần chờ, nhanh chóng đi theo Đường Bá Vũ.
Đường Tâm nâng váy, lấy tiểu thục nữ tư thái tao nhã nhận quản gia ca ngợi.
Nhìn ba ba cùng quản gia đi xa sau, cô bé vội vàng lấy ra một cái khăn tay, thay Khoản Khoản lau nước mắt.
“Đừng khóc, cái người bắt nạt cô đã đi rồi, cô tạm thời an toàn rồi." Sự việc từ nay về sau xảy ra thế nào cô bé cũng không dám cam đoan, bộ dáng ba ba như là đang đói bụng lắm, mà Khoản Khoản chính là bữa tiệc Noel khiến ông ấy thèm muốn
“Cô muốn đi khỏi nơi này." Khoản Khoản khóc nức nở nói. Cô sẽ không bao giờ đồng ý ở lại đây nữa, cô chịu đủ Đường Bá Vũ tiến sát từng bước, hắn ý đồ vượt qua nàng có khả năng thừa nhận.
“Hắn muốn câu dẫn cô, mà cháu cũng không thích cô." Cô khóc, thầm nghĩ phải nhanh một chút trở về nhà. Ở Đường gia làm việc chưa tới một tháng, cô đã muốn tuyên bố từ bỏ.
“Cháu làm sao có thể không thích cô? Cô cùng đám gia sư treo đầu dê bán thịt chó lúc trước không giống nhau! Cô không phải còn muốn sửa chữa lễ phép cho cháu sao? Giờ cô lại muốn buông tay." Đường Tâm cố gắng thuyết phục, không hy vọng Phương Khoản Khoản dễ dàng như vậy liền giơ cờ trắng.
Khoản Khoản thật vất vả ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên, có chút không thể tin được nhìn cô bé.
“Cho dù thấy một màn kia, cháu vẫn nguyện ý tin tưởng cô sao?" Nàng không hiểu, vì sao Đường Tâm thái độ lại thay đổi nhanh như vậy?
“Cháu cũng không phải là người mù, đương nhiên nhận ra cô không giống những người phụ nữ trước đây. Lúc này không phải cụ dụ hoặc ba ba, mà là ba ba đối với cô có ý đồ, cô thật sự vô tội." Đường Tâm mỉm cười, chờ mong nhìn Khoản Khoản.
“Cô sẽ không muốn bỏ lại cháu chứ? Cháu vất vả lắm mới gặpđượng một người thực lòng muốn dạy dỗ cháu…" Cô bé nháy mắt, xây dựng hình tượng đáng thương.
Khoản Khoản mềm lòng, căn bản không chịu nổi khẩn cầu, cô cắn môi, vuốt Đường Tâm khuôn mặt, trong lòng có ngàn vạn lần giãy dụa.
Biết ở lại chẳng khác nào chờ Đường Bá Vũ lại đến xâm phạm, nàng thành trì nhất định có ngày thất thủ, nhưng cố tình Đường Tâm lại làm cho cô không đành lòng, trong lòng cô đang cực kỳ mâu thuẫn.
Đường Tâm còn đang thuyết phục.
“Làm ơn ngươi lưu lại đi, cháu sẽ ngoan ngoãn học bài với uống thuốc, thậm chí còn có thể giúp đỡ cô né tránh ba ba, ông ấy gần nhất rất bận, sẽ không đến quấy rầy cô." Vì muốn Khoản Khoản ở lại, cô bé không ngại liền nói dối.
Một lúc lâu sau, Khoản Khoản đầu hàng thở dài.
“Được rồi. Vì cháu, cô sẽ ở lại."
Cùng Đường Tâm ở chung lâu, Khoản Khoản cũng càng ngày càng thích cô bé. Không giở trò tai quái, Đường Tâm thập phần khiến người khác yêu thương.
“Như vậy, cháu có thể hỏi cô một vấn đề sao?" Đường Tâm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nghi hoặc đang rất muốn được giải đáp.
Khoản Khoản gật đầu, nắm tay Đường Tâm đi ra thư phòng. Thuốc cảm mang đến đã bị đổ, phải quay lại phòng bếp để lấy. Trong lòng cô lo lắng Đường Tâm bị cảm, vừa mới sờ mặt cô bé, hình như có chút sốt.
Đường Tâm vẻ mặt chờ mong đặt câu hỏi:
“Cô hôm nay đúng là mặc quần lót bằng lụa sao?" Khoản Khoản bởi vì khiếp sợ mà ho khan mãnh liệt, trên hành lang vang lên, thật lâu không thể bình ổn.
Đường Tâm cảm cúm, đến ban đêm thì chuyển sang phát sốt. Trẻ con sức đề kháng còn kém, cảm cúm nếu không được chăm sóc cẩn thận, lại không chịu uống thuốc mà chạy khắp nơi, đại khái lại còn trúng gió, bệnh tình lập tức sẽ nặng thêm. Đến nửa đêm, cô bé mệt tới mức chỉ có thể nằm trên giường, bởi vì sốt cao mà rên rỉ, hai má vừa hồng vừa nóng.
“Rất thoải mái." Đường Tâm nhẹ giọng nỉ non, ngoan ngoãn uống thuốc sốt Phương Khoản Khoản đưa tới bên miệng.
“Cháu thử ngủ một chút, tỉnh ngủ sẽ đỡ hơn nhiều." Khoản Khoản che dấu trong lòng lo lắng, miễn cưỡng mỉm cười an ủi cô bé.
“Cháu rất rét, làm thế nào cũng ngủ không được, cô cùng cháu ngủ được không?" Cô bé đáng thương hề hề nói, ngày thường quỷ linh tinh lúc này không còn sót lại chút gì.
Khoản Khoản gật đầu, thay khăn ướt trên đầu cô bé, dùng hai má chạm vào khuôn mặt vì bị sốt mà đỏ lên của cô bé. Độ ấm vẫn không biến mất. Cô càng lúc càng lo lắng.
“Cô lại đi thay nước, sau đó đổi áo ngủ tới ngủ cùng cháu." Cô cứng ngắc mỉm cười, biết Đường Tâm đang rất bất an, cô phải cẩn thận trấn an cô bé.
Bưng lên thau nước. Cô ra khỏi cửa phòng đến phòng tắm lấy nước, vẫn cảm thấy rất lo lắng. Từ trong phòng tắm đi qua đại sảnh cô gặp Đường Bá Vũ một thân tây trang thẳng đang chuẩn bị ra ngoài, trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực đột nhiên dấy lên lửa giận “Anh thế nhưng còn muốn ra ngoài?" Cô không thể tin được liền chất vấn, vọt tới trước mặt ngăn cản không cho hắn rời đi. Chuyện xấu hổ trong thư phòng lúc trước giờ phút này bởi vì lo lắng cho Đường Tâm mà con đã hoàn toàn vứt sang một bên.
“Ta có trọng yếu hội nghị cần chủ trì, Sau đó phải bay đi New York gấp." Hắn nhếch mày, không hờn giận nhìn cô.
“Nhưng Đường Tâm đang bị ốm kia mà! Anh chẳng những không có đi chăm sóc cô bé, thế nhưng còn muốn đi chủ trì cái quỷ gì hội nghị, thậm chí muốn ra nước ngoài nữa? Cô bé đang phát sốt, cô bé sẽ bị lạnh, anh có thể ở lại cùng cô bé ngủ làm cho cô bé an tâm một ít sao?" Khoản Khoản phẫn nộ, cô chưa bao giờ gặp qua người cha nào vô trách nhiệm như vậy, Đường Bá Vũ thờ ơ, trong mắt cô thực tàn khốc tới cực điểm!
“Ta không phải cho thầy thuốc đến xem con bé sao? Thầy thuốc nói nó không có việc gì? Ngủ một giấc sẽ tốt. Về phần cảm thấy lạnh, Đường Tâm hẳn phải biết kia chính là cảm giác bình thường thôi!" Hắn lời nói không thể nói xong vì bị Khoản Khoản vẫy tay đánh gãy. Những lời này nghe vào trong tai cô, đều giống như những cây trâm. Nếu không phải cô không có cao lớn bằng người nào đó, cô thật muốn xông lên cho hắn một cái tát.
“Không cần đem cô bé trở thành thiên tài, cô bé đang bị bệnh, cô bé vẫn còn là một đứa nhỏ a! Cho dù nó có thông minh hơn người, lúc bị bệnh vẫn rất yếu ớt, cô bé cần sự quan tâm của anh, đừng coi cô bé giống con mèo, con chó nhỏ, chỉ cần vứt cho thầy thuốc xử lý sẽ không có việc gì." Khoản Khoản dùng sức kéo tay Đường Bá Vũ, muốn kéo hắn trở về phòng.
Đi không được vài bước, tay bị hất ra, khiến cô chật vật ngã lăn trên mặt đất.
“Không cần cố tình gây sự, Đường Tâm sẽ biết chăm sóc chính mình." Hắn cau mày, chỉ đem sự tức giận của Khoản Khoản suy nghĩ của đàn bà. Hắn đã quen dùng phương thức của chính mình đối đãi con gái, không thể bởi vì Khoản Khoản lửa giận mà đột nhiên thay đổi.
“Cô bé sẽ không! Cô bé chỉ là một đứa nhỏ, đứa nhỏ cần cha mẹ quan tâm, cô bé cần anh kia." Khoản Khoản ngẩng đầu lên nhìn hắn, bởi vì lời nói và cử chỉ của hắn mà trái tim băng giá.
Giờ cô mới biết, vì sao Đường Tâm không biết lễ phép, không biết quan tâm người khác như vậy, bởi vì Đường Bá Vũ cho cô bé chính là thái độ hờ hững như vậy.
Phong phú vật chất chỉ có thể tẩm bổ thân mình, cũng không thể khiến tâm hồn người ta ấm áp, muốn một cái đứa nhỏ như thế nào thừa nhận chuyện này?
“Trong nhà có rất nhiều người có thể chăm sóc con bé." Đường Bá Vũ nói, trên cao nhìn xuống nhìn xuống Khoản Khoản. Khi thấy trong mắt cô chứa đầy thất vọng, hắn có chút giật mình kinh ngạc.
Hắn không thể lý giải, vì sao cô lại kịch liệt yêu cầu hắn ở lại? Đường Tâm chẳng qua là nhiễm cảm nhẹ. Hắn trước kia chính là như vậy lớn lên, cho tới bây giờ đều là gia nhân tới chăm sóc, hắn chưa từng cảm nhận được sự quan tâm từ cha mẹ, cho nên căn bản không hiểu làm cách nào quan tâm tới con gái của mình.
“Nhưng là không ai có thể thay thế được anh, anh là cha của cô bé." Khoản Khoản vẫn không chưa buông tha.
“Ta sẽ mau chóng xử lý xong chuyện ở New York, sau đó sẽ về Đài Loan." Hắn hứa hẹn, trong lòng có chút phiền chán.
Hắn đồng ý, cũng không phải bởi vì quan tâm Đường Tâm, mà bởi vì hắn không muốn nhìn thấy trong mắt Khoản Khoản sự chỉ trích cùng thất vọng.
“Không,như vậy vẫn không đủ, anh căn bản là không nên đi ra ngoài! Đừng quan tâm tới những thứ này, bây giờ liền theo ta lên lầu đi, Đường Tâm còn đang chờ anh." Khoản Khoản nói, đứng dậy nắm lấy bàn tay hắn, muốn hắn kéo trở về phòng chăm sóc cho Đường Tâm.
“Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước" Hắn cảnh cáo, dễ dàng giãy khỏi tay nàng, xoay người đi ra ngoài.
“Chăm sóc con bé là công việc của cô, ta thuê cô là vì việc này. Nhớ kỹ, ta là ông chủ của cô." Hắn trong giọng nói tràn ngập quyền uy, ở lấy nhân cung nghênh hạ đi ra đại môn.
“Không có lợi ích nào quan trọng hơn so với con gái của anh!" Khoản Khoản sau lưng hắn thét chói tai, phẫn nộ nói.
Có người vội vàng nâng dậy Khoản Khoản dậy, bội phục trước dũng khí của cô, cũng vì chủ nhân vô tình mà thở dài. Bọn họ cũng biết Đường Bá Vũ đối với Đường Tâm thái độ quá mức lạnh lùng, nhưng chưa từng có ai giám trực tiếp nói ra, nhất là trong lúc hắn ra khỏi nhà chuẩn bị chủ trì hội nghị lại giám lớn mật ngăn hắn lại, mệnh lệnh hắn trở về chăm sóc con gái.
Ngẫm lại, giám ra lệnh cho Đường Bá Vũ, cũng chỉ có những người không sợ chết mới làm được.
Nhìn Đường Bá Vũ rời đi, Phương Khoản Khoản hai đấm nắm chặt, lửa giận mãnh liệt. Cô không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi này của hắn. Nếu Đường Bá Vũ tiếp tục dùng cách này đối xử với Đường Tâm cô nhất định sẽ không tha cho hắn!
“Quản gia!" Cô kích động hô, trong lúc xúc động quyết định hành động kế tiếp.
Cô muốn trừng phạt hắn, khiến cho cái tên vô lương tâm kia một bài học. Dù sao hắn không cần bất kì ai, nếu cô cùng Đường tâm rời đi, nói không chừng hắn sẽ cảm thấy may mắn vì từ nay bên tai có thể thanh tĩnh.
Quản gia rất nhanh xuất hiện, nhìn Khoản Khoản trong mắt tất cả đều là sùng bái. Ông ta chăm sóc Đường Bá Vũ hơn ba mươi năm, còn có từng gặp qua người phụ nữ nào giám gầm lên với Đường Bá Vũ.
“Lập tức chuẩn bị xe." Khoản Khoản chỉ thị, xoay người đi về hướng phòng của Đường Tâm.
Bọn người hầu trợn mắt há hốc mồm, mà quản gia khóe miệng lại thong thả hiện ra một chút quỷ dị tươi cười.
Bất luận Khoản Khoản muốn làm như thế nào, quản gia đã muốn quyết định nhất định sẽ nghe theo.
Cũng quyết tâm từ giờ trở đi sẽ trở thành người ủng hộ Khoản Khoản.
Ban đêm Đường gia, bởi vì Phương Khoản Khoản hành động mà náo nhiệt phi phàm.
Tác giả :
Điển Tâm