Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 58: cỏ dại ngoài đồng
- Ông...ông...
Nguyên bản Tiếng động lớn làm hiện trường trở nên im lặng một mảnh, chỉ có Tiếng động cơ Busatti Veyron phát ra thanh âm ầm vang không ngừng truyền ra, đến nỗi sau khi Grimm lái chiếc Koenianega lướt qua điếm kết thúc, cũng không lập tức dừng xe, mà là trực tiếp lái thẳng về phía trước.
Sự thất bại cùng hành động dị thường của Grimm, làm cho những bảo tiêu cùng Helen đi theo Grimm sắc mặt đại biến, bọn hắn lập tức liền đuổi theo.
Cách ba cây số phía trước, chiếc Koeniasega của Grimm lẳng lặng dừng ngay giữa đường.
Helen nhìn thấy một màn như vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó cho người dừng xe cách chiếc Koeniasega chừng mười thước.
Khi xe dừng lại, Helen xuống xe, lập tức đi về hướng xe của Grimm.
Rất nhanh. Helen đi tới bên cạnh xe Grimm, phát hiện cửa xe đang mở ra.
Trong xe, đôi mắt Grimm đỏ bừng một mảnh, đồng tử trừng thật lớn, thân thể không thể khống chế run rẩy lên.
- Không có khả Năng! Không có khả Năng! Ta sẽ không thua, ta sẽ không thua người Trung Quốc kia!
Grimm điên cuồng lắc đầu, thì Thảo tự nói.
Nhìn Grimm từng vô cùng tự tin, lúc này bộ dáng thất hồn lạc phách, vẻ mặt Helen lo lắng, nàng theo bàn năng vươn tay, cố gắng nắm lấy bà vai Grimm.
Đúng lúc này...
Grimm đột nhiên xoay người, hành động bất thình lình dọa Helen nhảy dựng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Helen, cô nói cho tôi biết, tôi không có bại, đúng không?
Grimm đõ Hồng đôi mắt, bộ mặt hoàn toàn vặn vẹo:
- Cô nói cho tôi biết! Nhanh nói cho tôi biết!
- Ân, thiếu...thiếu gia không có thua!
sắc mặt Helen hết sức khó coi, hiển nhiên cũng bị bộ dạng khác thường của Grimm hù sợ, chỉ có thể dựa theo ý của Grimm nói chuyện.
- Ha ha, ta không có thua! Ta thắng tên hỗn đản kia! Con gái điếm Dai Fu kia là của ta, nàng là của Grimm ta!
Nghe được lời nói của Helen, Grimm ha ha phá lên cười, cười đến dị thường điên cuồng:
- Khuya hôm nay ta nhất định phải làm cho nàng trần như nhộng sám hối dưới chân của ta!
Nhưng sau Tiếng cười to ngắn ngủi, Grimm Bỗng nhiên lại ngừng lại, hắn điên cuồng lắc đầu:
- Không đúng! Không đúng! Ta thua! Ta nhớ ra rồi, cuối cùng ta đã bại bởi tên hỗn đản kia!
Nói tới đây, Grimm giống như bị điện giật, vô lực dựa vào chỗ ngồi, vẫn không nhúc nhích.
- Thiếu gia, thiếu gia!
sắc mặt Helen lại biến đổi, không hề do dự, tiến lên ôm lấy Grimm.
Grimm không đẩy Helen ra, hắn giống như bị mất đi hồn phách, không ngừng liên tục lặp đi lặp lại:
- Ta thua, ta không có thua.
Mấy chữ này.
Nhìn thấy một màn như vậy, Helen hiểu được, đối thủ dùng phương thức tàn nhẫn nhất, nhục nhã nhất đánh thẳng vào lòng kiêu ngạo trong lòng Grimm. đem vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi đạp thành dập nát!
Hơn nữa...Phần kiêu ngạo kia cũng không chỉ dành riêng cho việc đua xe, còn chính là phương diện khác.
Làm một người cực kỳ tự phụ, nếu Grimm không thể trải qua được cửa ải khó khăn này, như vậy cuộc đời này xem như bị phế đi hoàn toàn!
Ngay lúc Helen ôm lấy Grimm, mặt khác, người xem đang lâm vào sự khiếp sợ hoàn toàn tại hiện trường dần dần hồi phục lại, bọn hắn nhìn vào chiếc xe thể thao vua Bugatti Veyron đang đỗ giữa đường, trong ánh mắt không có sự phẫn nộ cùng oán hận sau khi thua tiền, có chính là thần phục!
Tuyệt đối thần phục!
Theo bọn hắn xem ra, quá trình trận đấu này biến đổi bất ngờ, tay đua lái chiếc Bugatti Veyron có thế ở quá trình thi đấu quá nửa rớt lại phía sau một phút đồng hồ, cuối cùng đạt được thắng lợi; tất cả chuyện này đủ để dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung!
Bởi vì...người thất bại chính là Xa Vương Grimm bài danh thứ tám!
- Xa Vương! Xa Vương!
Không biết ai kêu lên một Tiếng trước tiên, theo sau Tiếng hô to rung trời vang vọng, người xem tại hiện trường sôi nổi hô to lên, dùng thanh âm cùng nhiệt tình của bọn hắn biểu đạt sự kích động trong nội tâm bọn hắn.
Đêm nay, bọn hắn chứng kiến kỳ tích!
Ngoài xe. Tiếng reo hò rung trời, bên trong xe. Trần Phàm lại không hề có cảm xúc dao động bao nhiêu, tựa hồ đối với hắn mà nói, dùng loại phương thức tàn nhẫn này đánh bại Grimm, chỉ là một chuyện rất bình thưởng.
Nhưng bác sĩ tâm lý Dai Fu vốn được khen tặng là bác sĩ tâm lý quyền uy lớn nhất Anh quốc, sắc mặt đỏ lên, vẻ khấn trương cùng kích động trong con ngươi thủy chung không hề thối lui.
Đối với khán giả mà nói, bọn hắn chỉ chứng kiến được kết quả, mà Dai Fu lại chứng kiến toàn bộ quá trình.
Khẩn trương, kích thích, kích động. điên cuồng.
Đây là sự cảm thụ đích thật trong đêm nay của Dai Fu!
Khi Trần Phàm siêu việt chỗ ngoặt sau cùng. Dai Fu thậm chí quên cả thở, nàng luôn luôn gắt gao nhìn chằm chằm kính chiếu hậu!
Thẳng đến...khi Trần Phàm lái chiếc Bugatti Veyron xông qua điểm cuối cùng, nàng mới thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.
Trong lúc Dai Fu không ngừng điều chỉnh cảm xúc, Trần Phàm cũng hung hăng rít thuốc lá, mà ở một bên, chính là Trịnh Gia Hào cùng đám công tử ăn chơi của trung học Tử Kim Sơn, cũng hoàn toàn bị tài đua xe không thể tưởng tượng nổi của Trần Phàm chinh phục, thế cho nên bọn hắn tạm Thời quên đi Điền Thảo, chỉ theo chân đám Đông hô to hai chữ "Xa Vương".
Điền Thảo đứng sau lưng bọn hẳn, hai nắm tay nắm chặt thoáng thả lỏng, chính là nàng không hề phát giác trước đó do mình dùng sức quá lớn, móng tay của nàng đã xuyên vào trong da thịt.
Lúc này, hai tay của nàng, máu tươi đầm đìa.
Không biết tại sao, giờ khắc này, Điền Thảo vốn không hề nhìn qua chiếc Busatti Veyron, nhịn không được tiến lên trước vài bước, đi tới trước đám người phía trước, dùng một loại ánh mắt phức tạp, nhìn Bugatti Veyron.
- Nữ nhân điên, trò chơi đã xong, chúng ta đi thôi.
Nhìn thấy mấy chiếc xe Benz xuất hiện trước sau chiếc Bugatti Veyron, bao vây chiếc xe ở bên trong. Trần Phàm chậm rãi bóp tắt tàn thuốc, hướng Dai Fu nói.
- Ân.
Dai Fu chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nhưng Làm cho Dai Fu cảm thấy ngoài ý muốn chính là, nàng không nhận thấy được máy xe khởi động, vì thế nàng theo bản năng mở to mắt nhìn về phía Trần Phàm.
Ngay sau đó, nàng rõ ràng chứng kiến. Trần Phàm luôn luôn giữ vững bình tĩnh, trên mặt lộ ra biểu tình kinh Ngạc!
Thế cho nên, hắn quên cả việc mở ra cửa sổ để ném tàn thuốc trong tay ra.
Phát hiện này làm cho đôi mày của Dai Fu không khỏi nhíu lại!
Nàng rõ ràng nhớ kỹ, vô luận là lúc vượt qua chỗ ngoặt sau cùng đầy nguy hiểm, hay là cuối cùng dẫn đầu xông qua điểm kết thúc, cảm xúc của Trần Phàm không chút nào dao động.
Mà hiện giờ, Trần Phàm lại lộ ra biểu tình kinh ngạc?
Bản năng. Dai Fu nghiêng đầu nhìn lại, theo ánh mắt Trần Phàm nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, người xem đứng hai bên đường giống như đánh máu gà, hô to không dứt, một ít người xem lâm vào điên cuồng còn muốn đột phá cảnh giới tuyến ngay quốc lộ, phóng mạnh về phía Busatti Veyron. Nhưng đều bị thù hạ của Hà Lão Lục ngăn lại.
Ánh mắt Dai Fu cũng không bị những người xem điên cuồng kia hấp dẫn. ánh mắt của nàng đã rơi lên người một cô gái.
Trong Tiếng hoan hô đầy trời, cô gái mặc một chiếc áo ô vuông màu lam, một chiếc quần bò cũ nát, một đôi giày thế thao ố vàng, lặng lặng đứng trước đám người.
Nàng cắn chặt đôi môi hơi phát tím, thân hình hơi run rẩy lên thật khẽ, hai nắm tay nắm chặt đầm đìa máu tươi.
Gió đêm thổi bay vài lọn tóc trên trán nàng, làm cho người ta có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ thoát tục của nàng - sắc mặt của nàng hơi trắng bệch, con ngươi một mảnh trong suốt, Nhưng trong vẻ trong suốt lại mang theo sự lo lắng đau khổ cùng cảm kích.
Trong gió đêm, nàng giống như một gốc cô dại ngoài đồng, bị gió hoang thổi mạnh đến lung lay sắp ngã.
Nguyên bản Tiếng động lớn làm hiện trường trở nên im lặng một mảnh, chỉ có Tiếng động cơ Busatti Veyron phát ra thanh âm ầm vang không ngừng truyền ra, đến nỗi sau khi Grimm lái chiếc Koenianega lướt qua điếm kết thúc, cũng không lập tức dừng xe, mà là trực tiếp lái thẳng về phía trước.
Sự thất bại cùng hành động dị thường của Grimm, làm cho những bảo tiêu cùng Helen đi theo Grimm sắc mặt đại biến, bọn hắn lập tức liền đuổi theo.
Cách ba cây số phía trước, chiếc Koeniasega của Grimm lẳng lặng dừng ngay giữa đường.
Helen nhìn thấy một màn như vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó cho người dừng xe cách chiếc Koeniasega chừng mười thước.
Khi xe dừng lại, Helen xuống xe, lập tức đi về hướng xe của Grimm.
Rất nhanh. Helen đi tới bên cạnh xe Grimm, phát hiện cửa xe đang mở ra.
Trong xe, đôi mắt Grimm đỏ bừng một mảnh, đồng tử trừng thật lớn, thân thể không thể khống chế run rẩy lên.
- Không có khả Năng! Không có khả Năng! Ta sẽ không thua, ta sẽ không thua người Trung Quốc kia!
Grimm điên cuồng lắc đầu, thì Thảo tự nói.
Nhìn Grimm từng vô cùng tự tin, lúc này bộ dáng thất hồn lạc phách, vẻ mặt Helen lo lắng, nàng theo bàn năng vươn tay, cố gắng nắm lấy bà vai Grimm.
Đúng lúc này...
Grimm đột nhiên xoay người, hành động bất thình lình dọa Helen nhảy dựng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Helen, cô nói cho tôi biết, tôi không có bại, đúng không?
Grimm đõ Hồng đôi mắt, bộ mặt hoàn toàn vặn vẹo:
- Cô nói cho tôi biết! Nhanh nói cho tôi biết!
- Ân, thiếu...thiếu gia không có thua!
sắc mặt Helen hết sức khó coi, hiển nhiên cũng bị bộ dạng khác thường của Grimm hù sợ, chỉ có thể dựa theo ý của Grimm nói chuyện.
- Ha ha, ta không có thua! Ta thắng tên hỗn đản kia! Con gái điếm Dai Fu kia là của ta, nàng là của Grimm ta!
Nghe được lời nói của Helen, Grimm ha ha phá lên cười, cười đến dị thường điên cuồng:
- Khuya hôm nay ta nhất định phải làm cho nàng trần như nhộng sám hối dưới chân của ta!
Nhưng sau Tiếng cười to ngắn ngủi, Grimm Bỗng nhiên lại ngừng lại, hắn điên cuồng lắc đầu:
- Không đúng! Không đúng! Ta thua! Ta nhớ ra rồi, cuối cùng ta đã bại bởi tên hỗn đản kia!
Nói tới đây, Grimm giống như bị điện giật, vô lực dựa vào chỗ ngồi, vẫn không nhúc nhích.
- Thiếu gia, thiếu gia!
sắc mặt Helen lại biến đổi, không hề do dự, tiến lên ôm lấy Grimm.
Grimm không đẩy Helen ra, hắn giống như bị mất đi hồn phách, không ngừng liên tục lặp đi lặp lại:
- Ta thua, ta không có thua.
Mấy chữ này.
Nhìn thấy một màn như vậy, Helen hiểu được, đối thủ dùng phương thức tàn nhẫn nhất, nhục nhã nhất đánh thẳng vào lòng kiêu ngạo trong lòng Grimm. đem vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi đạp thành dập nát!
Hơn nữa...Phần kiêu ngạo kia cũng không chỉ dành riêng cho việc đua xe, còn chính là phương diện khác.
Làm một người cực kỳ tự phụ, nếu Grimm không thể trải qua được cửa ải khó khăn này, như vậy cuộc đời này xem như bị phế đi hoàn toàn!
Ngay lúc Helen ôm lấy Grimm, mặt khác, người xem đang lâm vào sự khiếp sợ hoàn toàn tại hiện trường dần dần hồi phục lại, bọn hắn nhìn vào chiếc xe thể thao vua Bugatti Veyron đang đỗ giữa đường, trong ánh mắt không có sự phẫn nộ cùng oán hận sau khi thua tiền, có chính là thần phục!
Tuyệt đối thần phục!
Theo bọn hắn xem ra, quá trình trận đấu này biến đổi bất ngờ, tay đua lái chiếc Bugatti Veyron có thế ở quá trình thi đấu quá nửa rớt lại phía sau một phút đồng hồ, cuối cùng đạt được thắng lợi; tất cả chuyện này đủ để dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung!
Bởi vì...người thất bại chính là Xa Vương Grimm bài danh thứ tám!
- Xa Vương! Xa Vương!
Không biết ai kêu lên một Tiếng trước tiên, theo sau Tiếng hô to rung trời vang vọng, người xem tại hiện trường sôi nổi hô to lên, dùng thanh âm cùng nhiệt tình của bọn hắn biểu đạt sự kích động trong nội tâm bọn hắn.
Đêm nay, bọn hắn chứng kiến kỳ tích!
Ngoài xe. Tiếng reo hò rung trời, bên trong xe. Trần Phàm lại không hề có cảm xúc dao động bao nhiêu, tựa hồ đối với hắn mà nói, dùng loại phương thức tàn nhẫn này đánh bại Grimm, chỉ là một chuyện rất bình thưởng.
Nhưng bác sĩ tâm lý Dai Fu vốn được khen tặng là bác sĩ tâm lý quyền uy lớn nhất Anh quốc, sắc mặt đỏ lên, vẻ khấn trương cùng kích động trong con ngươi thủy chung không hề thối lui.
Đối với khán giả mà nói, bọn hắn chỉ chứng kiến được kết quả, mà Dai Fu lại chứng kiến toàn bộ quá trình.
Khẩn trương, kích thích, kích động. điên cuồng.
Đây là sự cảm thụ đích thật trong đêm nay của Dai Fu!
Khi Trần Phàm siêu việt chỗ ngoặt sau cùng. Dai Fu thậm chí quên cả thở, nàng luôn luôn gắt gao nhìn chằm chằm kính chiếu hậu!
Thẳng đến...khi Trần Phàm lái chiếc Bugatti Veyron xông qua điểm cuối cùng, nàng mới thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.
Trong lúc Dai Fu không ngừng điều chỉnh cảm xúc, Trần Phàm cũng hung hăng rít thuốc lá, mà ở một bên, chính là Trịnh Gia Hào cùng đám công tử ăn chơi của trung học Tử Kim Sơn, cũng hoàn toàn bị tài đua xe không thể tưởng tượng nổi của Trần Phàm chinh phục, thế cho nên bọn hắn tạm Thời quên đi Điền Thảo, chỉ theo chân đám Đông hô to hai chữ "Xa Vương".
Điền Thảo đứng sau lưng bọn hẳn, hai nắm tay nắm chặt thoáng thả lỏng, chính là nàng không hề phát giác trước đó do mình dùng sức quá lớn, móng tay của nàng đã xuyên vào trong da thịt.
Lúc này, hai tay của nàng, máu tươi đầm đìa.
Không biết tại sao, giờ khắc này, Điền Thảo vốn không hề nhìn qua chiếc Busatti Veyron, nhịn không được tiến lên trước vài bước, đi tới trước đám người phía trước, dùng một loại ánh mắt phức tạp, nhìn Bugatti Veyron.
- Nữ nhân điên, trò chơi đã xong, chúng ta đi thôi.
Nhìn thấy mấy chiếc xe Benz xuất hiện trước sau chiếc Bugatti Veyron, bao vây chiếc xe ở bên trong. Trần Phàm chậm rãi bóp tắt tàn thuốc, hướng Dai Fu nói.
- Ân.
Dai Fu chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nhưng Làm cho Dai Fu cảm thấy ngoài ý muốn chính là, nàng không nhận thấy được máy xe khởi động, vì thế nàng theo bản năng mở to mắt nhìn về phía Trần Phàm.
Ngay sau đó, nàng rõ ràng chứng kiến. Trần Phàm luôn luôn giữ vững bình tĩnh, trên mặt lộ ra biểu tình kinh Ngạc!
Thế cho nên, hắn quên cả việc mở ra cửa sổ để ném tàn thuốc trong tay ra.
Phát hiện này làm cho đôi mày của Dai Fu không khỏi nhíu lại!
Nàng rõ ràng nhớ kỹ, vô luận là lúc vượt qua chỗ ngoặt sau cùng đầy nguy hiểm, hay là cuối cùng dẫn đầu xông qua điểm kết thúc, cảm xúc của Trần Phàm không chút nào dao động.
Mà hiện giờ, Trần Phàm lại lộ ra biểu tình kinh ngạc?
Bản năng. Dai Fu nghiêng đầu nhìn lại, theo ánh mắt Trần Phàm nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, người xem đứng hai bên đường giống như đánh máu gà, hô to không dứt, một ít người xem lâm vào điên cuồng còn muốn đột phá cảnh giới tuyến ngay quốc lộ, phóng mạnh về phía Busatti Veyron. Nhưng đều bị thù hạ của Hà Lão Lục ngăn lại.
Ánh mắt Dai Fu cũng không bị những người xem điên cuồng kia hấp dẫn. ánh mắt của nàng đã rơi lên người một cô gái.
Trong Tiếng hoan hô đầy trời, cô gái mặc một chiếc áo ô vuông màu lam, một chiếc quần bò cũ nát, một đôi giày thế thao ố vàng, lặng lặng đứng trước đám người.
Nàng cắn chặt đôi môi hơi phát tím, thân hình hơi run rẩy lên thật khẽ, hai nắm tay nắm chặt đầm đìa máu tươi.
Gió đêm thổi bay vài lọn tóc trên trán nàng, làm cho người ta có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ thoát tục của nàng - sắc mặt của nàng hơi trắng bệch, con ngươi một mảnh trong suốt, Nhưng trong vẻ trong suốt lại mang theo sự lo lắng đau khổ cùng cảm kích.
Trong gió đêm, nàng giống như một gốc cô dại ngoài đồng, bị gió hoang thổi mạnh đến lung lay sắp ngã.
Tác giả :
Phong Cuồng