Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 47: Thượng hạng hoàn khố
ở trường trung học Tử Kim Sơn, mỗi năm đều có hai đặc thù ban cấp, nhất ban và nhị ban, hai ban cấp này đều là tinh anh tụ tập, lão hiệu trưởng trường học từng đưa ra lời nói: Chi cần ngươi có thế trả tiền, thành tích không xong cũng có thế tiến vào trung học Tử Kim Sơn. Nhưng nếu muốn tiến nhất ban cùng nhị ban. điều kiện chỉ có một: thành tích phù hợp.
Thành tích nơi này đều không phải là thành tích thi trung học, mà là thành tích kiểm tra của trung học Tử Kim Sơn - mỗi tân sinh báo danh xong, trường học sẽ đưa ra một phần bài thi. để cho học sinh thi cử, sau đó căn cử thành tích cuộc thi để phân ban.
Đối với một ít học sinh có bối cảnh mà nói, thành tích thi trung học đều có gian lận. Nhưng lúc kiểm tra thành tích thật sự không cách nào giờ trò dối trá.
Có thể nói, thành tích của học sinh trung học Tứ Kim Sơn trong hai năm qua càng ngày càng tốt, cũng thật sự nhờ vào quyết định anh minh của lão hiệu trưởng, dù sao một khi theo thành tích chân thật phân ban, sẽ không xuất hiện tình huống một con chuột phá hư một nồi nước.
Sáng sớm ánh rạng Đông xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào phòng học lớp 11 nhất ban.
Trong phòng học thập phần im lặng, trên cơ bản đều đã đến Đông đủ. đều đang cầm sách giáo khoa ôn tập, Điền Thảo cũng không ngoại lệ, nàng cất quyển "kinh tế học", lấy ra sách giáo khoa, ôn tập lại nội dung hôm qua lão sư đã giảng.
Cũng giống như quyển "kinh tế học", bên trong sách giáo khoa của Điền Thảo cũng ghi đầy chú giải, rậm rạp, thoạt nhìn rất dọa người.
Bỗng nhiên...
Tiếng bước chân hỗn độn đánh vở sự im lặng vốn có trong phòng học, kể cả Tạ Lỗi bên trong, hơn mười thiếu niên mặc quần áo Thời trang hùng hổ hướng phòng học lớp 11 nhất ban đi tới.
Ngạc nhiên nhìn thấy hơn mười học sinh đang hùng hổ hướng lớp 11 nhất ban đi tới, đại bộ phận học sinh trong phòng sắc mặt khẽ biến, bọn họ đều biết, những học sinh ngoài cửa kia đều là học sinh nổi Tiếng vô lương trong trường học, đánh nhau, tán gái, trốn học mọi thứ đều phạm đủ.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, một ít học sinh đưa mắt nhìn Điền Thảo đang xem sách, bởi vì...bọn hắn đều biết rõ ràng. đám học sinh bất lương này đều là kẻ theo đuổi Điền Thảo, nhất định là đến tìm Điền Thảo.
Điền Thảo cũng nghe được Tiếng bước chân truyền đến xa xa, nàng cũng đã nhận ra ánh mắt học sinh trong lớp nhìn về phía nàng. Nhưng nàng lại không để ý, vẫn lẳng lặng xem sách giáo khoa.
- Điền Thảo, mày là đồ kỹ nữ. đi ra cho lão tử!
Lúc này một thanh âm tức giận vang lên ngay cửa phòng học, Tạ Lỗi mang theo mười mấy tên ăn chơi trác táng xuất hiện ngay cửa phòng học.
Điền Thảo buông sách giáo khoa, nhíu mày nhìn về phía Tạ Lỗi.
Đồng Thời, cơ hồ toàn bộ học sinh trong phòng học đều lộ ra biểu tình vẻ mặt kinh ngạc, thân là một đóa hoa sen trong trung học Tử Kim Sơn, nhân khí của Điền Thảo trong Tử Kim Sơn rất cao không nói, hơn nữa bởi vì thành tích xuất sắc nhất cùng khí tiết thanh cao, được tôn trọng vô cùng, Nhưng hôm nay tình huống bị người nhục mạ như vậy là lần đầu tiên xuất hiện.
- Tạ Lỗi, tao cho mày ba giây đồng hồ, đem theo người, có bao xa cút bao xa!
Lúc này, một thiếu niên ngồi bàn thứ hai buông xuống sách giáo khoa trong tay, sắc mặt không tốt nhìn đám người Tạ Lỗi đang đứng ngay cửa nói.
Thanh âm thiếu niên không lớn, lại đủ cho mọi người nghe được.
Lời vừa ra khỏi miệng, ngoại trừ Điền Thảo, cơ hồ tất cả mọi người đem ánh mắt chuyển về phía hắn, học sinh trong lớp vẻ mặt sùng bái, mà sắc mặt Tạ Lỗi lại trở nên cực kỳ khó coi.
Đối với loại ăn chơi trác táng như Tạ Lỗi mà nói, từ ngày đầu tiên sinh ra đều đã có tài sản đủ cho bọn hắn tiêu xài cả đời.
Đây là vận may của bọn hắn, cũng là bi ai của bọn hắn.
May mắn chính là. đời này bọn hắn không cần sầu ăn sầu mặc, dù là hỗn ăn chờ chết, cũng còn tốt hơn vô số người.
Bi ai chính là, thế hệ trước lưu lại cho bọn hắn tài sản thật lớn, làm cho nhóm người bọn hắn mất đi động lực giao tranh, cuối cùng luân lạc làm hoàn khố vô lương.
Mà cũng có một nhóm người, xuất thân gia đình giàu có, kế thừa của cải cùng gien di truyền tốt đẹp, dùng tự thân cố gắng cùng sự trợ giúp của gia đình sáng tạo thành tựu mà người thường dù trả giá gấp mười cũng không cách nào đạt tới.
Tạ Lỗi là người trước, mà mở miệng mắng Tạ Lỗi chính là người sau.
Đối với Tạ Lỗi mà nói, trong từ điển của hắn chưa từng có hai chừ học tập, cả năm cấp đếm ngược là người đứng thứ nhất, hắn cũng không biết như vậy là dọa người, ngược lại còn cho rằng là một loại kiêu ngạo, tựa như Điền Thảo đem chuyện mình luôn đứng thứ nhất làm niềm kiêu ngạo.
Vì thế, hắn không thích học sinh có thành tích học tập tốt dùng ánh mắt khác thưởng nhìn hắn, càng không nói là thốt ra lời nhục mạ hắn.
Nhưng là giờ khắc này bị thiếu niên kia nhục mạ, trong lòng hắn tuy rằng tức giận. Nhưng lại không dám trả lời, mà thật cân thận giải thích nói:
- Sở Qua, mày có điều không biết, con gái điếm Điền Thảo này đã lừa dối tất cả chúng ta!
Lời nói của Tạ Lỗi làm cho thiếu niên tên Sở Qua ngây ra, theo sau ngẩng đầu nhìn Điền Thảo liếc mắt, phát hiện Điền Thảo vẫn cầm sách giáo khoa, bộ dáng như không hề nghe thấy chuyện gì, hoàn toàn là biểu tình "chỉ đọc sách thánh hiền không quản chuyện thiên hạ".
- Đi ra ngoài nói. đừng ảnh hưởng bọn họ học tập.
Sở Qua nghĩ nghĩ. đứng dậy đi ra cửa.
Chính là tính cả Tạ Lỗi bên trong, toàn bộ đám ăn chơi trác táng mặc dù rất không thích Sở Qua. Nhưng bọn hắn lại không dám nói gì. Cùng nhau thối lui ra hành lang, mà đám học sinh trong lớp vẻ mặt tò mò nhìn Điền Thảo, giống như thật muốn biết Điền Thảo đã từng làm gì lại làm cho Tạ Lỗi tức giận như thế, sáng sớm đã dẫn người đến tìm Điền Thảo phiền phức.
Trong lòng tò mò, nhung lại không có người mở miệng hỏi.
Góc hành lang, hơn mười tên hoàn khố như Tạ Lỗi cùng lấy ra thuốc lá. đốt, hung hăng rít mạnh, nhìn thấy Sở Qua từ trong phòng học đi ra. đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Qua, trong ánh mắt đều tràn ngập kính sợ.
Mỗi người bọn hắn đều rất rõ ràng, gia thế của Sở Qua so với bọn hắn mà nói, không hề có chút kém cỏi, ngược lại còn cường đại hơn một chút. Nhưng nếu Sở Qua chỉ là vì như vậy, thật không đù đế làm cho bọn người ăn chơi trác táng không biết trời cao đất rộng này tôn kính đối với Sở Qua như thế.
Bọn hắn chân chính bội phục Sở Qua chính là. Sở Qua so với bọn hắn lại ác hơn độc hơn! Nói chung. Sở Qua khi gặp được sự tình sẽ không dời ra chỗ dựa vững chắc, mà là lựa chọn tự tay giải quyết.
Ví dụ, năm Sở Qua học lớp mười, cùng một đời thứ hai của nhà giàu có phát sinh xung đột, kết quả cắt bỏ lỗ tai của tên phú nhị đại xuống, chuyện này làm thanh danh Sở Qua tại trung học Tử Kim Sơn đại chấn, không ai dám dễ dàng trêu chọc hắn.
- Sao lại thế này?
Sở Qua đi tới trước người Tạ Lỗi, giọng nói trầm thấp hỏi.
Tạ Lỗi phun ra một ngụm khói nồng đậm, lập tức nói:
- Sáng nay, khi tao tới trường học, nhìn thấy Điền Thảo từ trên một chiếc cc phổ thông bước xuống, hơn nữa...vừa rồi tao có đi hỏi thăm, tối hôm qua nó cũng không trở về ký túc xá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Mẹ nó, ở trước mặt chúng ta biểu hiện giống như thánh nữ, lại bị tạp chủng bên ngoài bao nuôi, thật sự là rất đáng hận!
- Đúng vậy, tiểu kỹ nữ kia rất đáng giận, chúng ta cần bức xé vẻ giả tạo trên mặt tiện kỹ nữ kia, sau đó cùng nhau luân hãm nó, Sở Qua ngươi là người thứ nhất!
Tạ Lỗi vừa thốt lên xong, lập tức có hai người mở miệng phụ họa.
- Ba!
Không do dự. Sở Qua nâng tay tát tới.
- Đừng có đem lão tử xem giống như tụi bây, lão tử chưa bao giờ làm cái trò bá vương ngạnh thượng cung (ý nói hàm hiếp).
Sở Qua xem thường nhìn tên ăn chơi trác táng vừa nói chuyện.
Hành động của Sở Qua nhất Thời khiến cho không ít tên bất mãn, bọn hắn thầm mắng to trong lòng hắn giả bộ, lại không dám nói ra. Nhưng Tạ Lỗi lại cười a a nói:
- Sở Qua, mày đúng là khác với tụi tao, mày đã không có hứng thú đối với Điền Thảo tàn hoa bại liễu kia, vậy đế tụi tao luân cô ta là được, mẹ nó, lão tử cũng không muốn lãng phí cả một năm Thời gian cùng tinh lực!
- Đúng vậy!
Lời của Tạ Lỗi vừa thốt ra, lập tức có người phụ họa.
Sở Qua híp mắt lại trừng mắt nhìn Tạ Lỗi liếc mắt nói:
- Tao có nói không có hứng thú sao?
- Sở Qua, mày?
Tạ Lỗi nhất Thời sửng sốt.
- Tao muốn chơi Điền Thảo, cũng chỉ chơi một mình, sẽ không cùng tụi mày cùng chơi.
Giọng nói của Sở Qua hung hăng càn quấy mà không cho nghi ngờ:
- Bất quá, tao cho tụi bây một cơ hội, tụi bây đem tin tức công bố ra ngoài, ai muốn chơi Điền Thảo, tối thứ sáu ai đứng đầu, người đó chơi Điền Thảo, những người khác dựa bên đứng!
Dứt lời. Sở Qua xoay người hướng phòng học đi đến, lúc sắp tiến vào phòng học, lại quay đầu nói:
- Đương nhiên, nếu có người không hài lòng đối với sự an bài như vậy, có thể cho hắn tới tìm tao, một mình đấu, quần ẩu hay dọn chỗ dựa vững chắc thì cứ tùy tiện tuyên, lão tứ phụng bồi tới cùng!
Thành tích nơi này đều không phải là thành tích thi trung học, mà là thành tích kiểm tra của trung học Tử Kim Sơn - mỗi tân sinh báo danh xong, trường học sẽ đưa ra một phần bài thi. để cho học sinh thi cử, sau đó căn cử thành tích cuộc thi để phân ban.
Đối với một ít học sinh có bối cảnh mà nói, thành tích thi trung học đều có gian lận. Nhưng lúc kiểm tra thành tích thật sự không cách nào giờ trò dối trá.
Có thể nói, thành tích của học sinh trung học Tứ Kim Sơn trong hai năm qua càng ngày càng tốt, cũng thật sự nhờ vào quyết định anh minh của lão hiệu trưởng, dù sao một khi theo thành tích chân thật phân ban, sẽ không xuất hiện tình huống một con chuột phá hư một nồi nước.
Sáng sớm ánh rạng Đông xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào phòng học lớp 11 nhất ban.
Trong phòng học thập phần im lặng, trên cơ bản đều đã đến Đông đủ. đều đang cầm sách giáo khoa ôn tập, Điền Thảo cũng không ngoại lệ, nàng cất quyển "kinh tế học", lấy ra sách giáo khoa, ôn tập lại nội dung hôm qua lão sư đã giảng.
Cũng giống như quyển "kinh tế học", bên trong sách giáo khoa của Điền Thảo cũng ghi đầy chú giải, rậm rạp, thoạt nhìn rất dọa người.
Bỗng nhiên...
Tiếng bước chân hỗn độn đánh vở sự im lặng vốn có trong phòng học, kể cả Tạ Lỗi bên trong, hơn mười thiếu niên mặc quần áo Thời trang hùng hổ hướng phòng học lớp 11 nhất ban đi tới.
Ngạc nhiên nhìn thấy hơn mười học sinh đang hùng hổ hướng lớp 11 nhất ban đi tới, đại bộ phận học sinh trong phòng sắc mặt khẽ biến, bọn họ đều biết, những học sinh ngoài cửa kia đều là học sinh nổi Tiếng vô lương trong trường học, đánh nhau, tán gái, trốn học mọi thứ đều phạm đủ.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, một ít học sinh đưa mắt nhìn Điền Thảo đang xem sách, bởi vì...bọn hắn đều biết rõ ràng. đám học sinh bất lương này đều là kẻ theo đuổi Điền Thảo, nhất định là đến tìm Điền Thảo.
Điền Thảo cũng nghe được Tiếng bước chân truyền đến xa xa, nàng cũng đã nhận ra ánh mắt học sinh trong lớp nhìn về phía nàng. Nhưng nàng lại không để ý, vẫn lẳng lặng xem sách giáo khoa.
- Điền Thảo, mày là đồ kỹ nữ. đi ra cho lão tử!
Lúc này một thanh âm tức giận vang lên ngay cửa phòng học, Tạ Lỗi mang theo mười mấy tên ăn chơi trác táng xuất hiện ngay cửa phòng học.
Điền Thảo buông sách giáo khoa, nhíu mày nhìn về phía Tạ Lỗi.
Đồng Thời, cơ hồ toàn bộ học sinh trong phòng học đều lộ ra biểu tình vẻ mặt kinh ngạc, thân là một đóa hoa sen trong trung học Tử Kim Sơn, nhân khí của Điền Thảo trong Tử Kim Sơn rất cao không nói, hơn nữa bởi vì thành tích xuất sắc nhất cùng khí tiết thanh cao, được tôn trọng vô cùng, Nhưng hôm nay tình huống bị người nhục mạ như vậy là lần đầu tiên xuất hiện.
- Tạ Lỗi, tao cho mày ba giây đồng hồ, đem theo người, có bao xa cút bao xa!
Lúc này, một thiếu niên ngồi bàn thứ hai buông xuống sách giáo khoa trong tay, sắc mặt không tốt nhìn đám người Tạ Lỗi đang đứng ngay cửa nói.
Thanh âm thiếu niên không lớn, lại đủ cho mọi người nghe được.
Lời vừa ra khỏi miệng, ngoại trừ Điền Thảo, cơ hồ tất cả mọi người đem ánh mắt chuyển về phía hắn, học sinh trong lớp vẻ mặt sùng bái, mà sắc mặt Tạ Lỗi lại trở nên cực kỳ khó coi.
Đối với loại ăn chơi trác táng như Tạ Lỗi mà nói, từ ngày đầu tiên sinh ra đều đã có tài sản đủ cho bọn hắn tiêu xài cả đời.
Đây là vận may của bọn hắn, cũng là bi ai của bọn hắn.
May mắn chính là. đời này bọn hắn không cần sầu ăn sầu mặc, dù là hỗn ăn chờ chết, cũng còn tốt hơn vô số người.
Bi ai chính là, thế hệ trước lưu lại cho bọn hắn tài sản thật lớn, làm cho nhóm người bọn hắn mất đi động lực giao tranh, cuối cùng luân lạc làm hoàn khố vô lương.
Mà cũng có một nhóm người, xuất thân gia đình giàu có, kế thừa của cải cùng gien di truyền tốt đẹp, dùng tự thân cố gắng cùng sự trợ giúp của gia đình sáng tạo thành tựu mà người thường dù trả giá gấp mười cũng không cách nào đạt tới.
Tạ Lỗi là người trước, mà mở miệng mắng Tạ Lỗi chính là người sau.
Đối với Tạ Lỗi mà nói, trong từ điển của hắn chưa từng có hai chừ học tập, cả năm cấp đếm ngược là người đứng thứ nhất, hắn cũng không biết như vậy là dọa người, ngược lại còn cho rằng là một loại kiêu ngạo, tựa như Điền Thảo đem chuyện mình luôn đứng thứ nhất làm niềm kiêu ngạo.
Vì thế, hắn không thích học sinh có thành tích học tập tốt dùng ánh mắt khác thưởng nhìn hắn, càng không nói là thốt ra lời nhục mạ hắn.
Nhưng là giờ khắc này bị thiếu niên kia nhục mạ, trong lòng hắn tuy rằng tức giận. Nhưng lại không dám trả lời, mà thật cân thận giải thích nói:
- Sở Qua, mày có điều không biết, con gái điếm Điền Thảo này đã lừa dối tất cả chúng ta!
Lời nói của Tạ Lỗi làm cho thiếu niên tên Sở Qua ngây ra, theo sau ngẩng đầu nhìn Điền Thảo liếc mắt, phát hiện Điền Thảo vẫn cầm sách giáo khoa, bộ dáng như không hề nghe thấy chuyện gì, hoàn toàn là biểu tình "chỉ đọc sách thánh hiền không quản chuyện thiên hạ".
- Đi ra ngoài nói. đừng ảnh hưởng bọn họ học tập.
Sở Qua nghĩ nghĩ. đứng dậy đi ra cửa.
Chính là tính cả Tạ Lỗi bên trong, toàn bộ đám ăn chơi trác táng mặc dù rất không thích Sở Qua. Nhưng bọn hắn lại không dám nói gì. Cùng nhau thối lui ra hành lang, mà đám học sinh trong lớp vẻ mặt tò mò nhìn Điền Thảo, giống như thật muốn biết Điền Thảo đã từng làm gì lại làm cho Tạ Lỗi tức giận như thế, sáng sớm đã dẫn người đến tìm Điền Thảo phiền phức.
Trong lòng tò mò, nhung lại không có người mở miệng hỏi.
Góc hành lang, hơn mười tên hoàn khố như Tạ Lỗi cùng lấy ra thuốc lá. đốt, hung hăng rít mạnh, nhìn thấy Sở Qua từ trong phòng học đi ra. đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Qua, trong ánh mắt đều tràn ngập kính sợ.
Mỗi người bọn hắn đều rất rõ ràng, gia thế của Sở Qua so với bọn hắn mà nói, không hề có chút kém cỏi, ngược lại còn cường đại hơn một chút. Nhưng nếu Sở Qua chỉ là vì như vậy, thật không đù đế làm cho bọn người ăn chơi trác táng không biết trời cao đất rộng này tôn kính đối với Sở Qua như thế.
Bọn hắn chân chính bội phục Sở Qua chính là. Sở Qua so với bọn hắn lại ác hơn độc hơn! Nói chung. Sở Qua khi gặp được sự tình sẽ không dời ra chỗ dựa vững chắc, mà là lựa chọn tự tay giải quyết.
Ví dụ, năm Sở Qua học lớp mười, cùng một đời thứ hai của nhà giàu có phát sinh xung đột, kết quả cắt bỏ lỗ tai của tên phú nhị đại xuống, chuyện này làm thanh danh Sở Qua tại trung học Tử Kim Sơn đại chấn, không ai dám dễ dàng trêu chọc hắn.
- Sao lại thế này?
Sở Qua đi tới trước người Tạ Lỗi, giọng nói trầm thấp hỏi.
Tạ Lỗi phun ra một ngụm khói nồng đậm, lập tức nói:
- Sáng nay, khi tao tới trường học, nhìn thấy Điền Thảo từ trên một chiếc cc phổ thông bước xuống, hơn nữa...vừa rồi tao có đi hỏi thăm, tối hôm qua nó cũng không trở về ký túc xá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Mẹ nó, ở trước mặt chúng ta biểu hiện giống như thánh nữ, lại bị tạp chủng bên ngoài bao nuôi, thật sự là rất đáng hận!
- Đúng vậy, tiểu kỹ nữ kia rất đáng giận, chúng ta cần bức xé vẻ giả tạo trên mặt tiện kỹ nữ kia, sau đó cùng nhau luân hãm nó, Sở Qua ngươi là người thứ nhất!
Tạ Lỗi vừa thốt lên xong, lập tức có hai người mở miệng phụ họa.
- Ba!
Không do dự. Sở Qua nâng tay tát tới.
- Đừng có đem lão tử xem giống như tụi bây, lão tử chưa bao giờ làm cái trò bá vương ngạnh thượng cung (ý nói hàm hiếp).
Sở Qua xem thường nhìn tên ăn chơi trác táng vừa nói chuyện.
Hành động của Sở Qua nhất Thời khiến cho không ít tên bất mãn, bọn hắn thầm mắng to trong lòng hắn giả bộ, lại không dám nói ra. Nhưng Tạ Lỗi lại cười a a nói:
- Sở Qua, mày đúng là khác với tụi tao, mày đã không có hứng thú đối với Điền Thảo tàn hoa bại liễu kia, vậy đế tụi tao luân cô ta là được, mẹ nó, lão tử cũng không muốn lãng phí cả một năm Thời gian cùng tinh lực!
- Đúng vậy!
Lời của Tạ Lỗi vừa thốt ra, lập tức có người phụ họa.
Sở Qua híp mắt lại trừng mắt nhìn Tạ Lỗi liếc mắt nói:
- Tao có nói không có hứng thú sao?
- Sở Qua, mày?
Tạ Lỗi nhất Thời sửng sốt.
- Tao muốn chơi Điền Thảo, cũng chỉ chơi một mình, sẽ không cùng tụi mày cùng chơi.
Giọng nói của Sở Qua hung hăng càn quấy mà không cho nghi ngờ:
- Bất quá, tao cho tụi bây một cơ hội, tụi bây đem tin tức công bố ra ngoài, ai muốn chơi Điền Thảo, tối thứ sáu ai đứng đầu, người đó chơi Điền Thảo, những người khác dựa bên đứng!
Dứt lời. Sở Qua xoay người hướng phòng học đi đến, lúc sắp tiến vào phòng học, lại quay đầu nói:
- Đương nhiên, nếu có người không hài lòng đối với sự an bài như vậy, có thể cho hắn tới tìm tao, một mình đấu, quần ẩu hay dọn chỗ dựa vững chắc thì cứ tùy tiện tuyên, lão tứ phụng bồi tới cùng!
Tác giả :
Phong Cuồng