Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 388: Lòng ta có mãnh hổ - Giết! (1)
Ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua tầng tầng mây, xô xuyên qua cả trời đông lẫn trời tây.
Trên chiếc máy bay từ Yên Kinh đến Đông Hải, Trần Phàm nhìn qua cửa sổ thấy mây mù lượn lờ, ánh mặt trời sáng lạn, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Bên cạnh hắn. Tô San đang dựa vào sau ghế, ngủ say.
Đối với Tô San mà nói, ba ngày qua vì lão thái gia qua đời, bởi vì Trần Phàm cùng Trần gia trở mặt, cơ hồ mỗi một buổi tối nàng đều trằn trọc khó thể đi vào giấc ngủ, vô luận là tâm linh hay thân thể đều cực kỳ mỏi mệt.
Vì thế máy bay cất cánh không bao lâu, nàng đã ngủ thiếp đi.
Nhưng tựa hồ nàng ngủ cũng không được thẳng giấc, trong lúc ngủ mơ, đôi mày vẫn nhíu lại, trên gương mặt lưu rõ nét bi thương cùng lo lắng.
Thấy như vậy, Trần Phàm hồi phục lại tinh thần, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Tô San.
Làm như đã nhận ra hành động của Trần Phàm, trong lúc ngủ mơ Tô San bỗng nhiên nhúc nhích thân mình, sau đó vươn tay, nắm lấy bàn tay đầy vết chai của Trần Phàm, đặt ngay trên tay ghế, ngã đầu nằm xuống.
Có bàn tay Trần Phàm làm gối đầu, đôi mày nhíu chặt của Tô San chậm rãi giãn ra, tựa hồ như vậy có thể giúp nàng ngủ thật kiên định.
Hơn một giờ sau, Trần Phàm không muốn đánh thức Tô San, nên không thay đổi vị trí tay phải của mình, để cho Tô San gối đầu ngủ hơn một giờ, thẳng đến khi máy bay hạ cánh Tô San mới chậm rãi tỉnh lại.
- Sau khi xuống máy bay, trước tiên không cần vội vã đến trường, về nhà hảo hảo ngủ một giấc, bồi bổ lại sức khỏe mấy ngày nay.
Nhìn Tô San có vẻ tiểu tụy, Trần Phàm ôn nhu nói.
- Ân.
Tô San nhu thuận gật gật đầu, theo sau hỏi:
- Còn anh?
- Anh cùng em đi về.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói.
Khi Trần Phàm mang theo Tô San đi ra sân bay, Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân chờ đợi đã lâu.
- Tiểu Phàm. San San!
Nhìn thấy hai người từ bên trong đi ra, Tần Quế Trân dẫn đầu tiến lên nghênh đón, Tô Thanh Hải theo sát phía sau, ánh mắt không hề rời khỏi Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Mẹ, cha.
Nhìn thấy Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân, đôi mắt Tô San thoáng đỏ lên, sau đó nhào vào trong lòng Tần Quế Trân.
- Nha đầu ngốc, đừng khóc.
Tần Quế Trân ôn nhu nói, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô San, ánh mắt cũng như Tô Thanh Hải, rơi vào trên người Trần Phàm.
Vô luận là Tô Thanh Hải hay là Tần Quế Trân, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đều có vẻ đồng tình cùng lo lắng.
Nhưng ngay khi bọn họ nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Trần Phàm thì thoáng ngây ra.
Tựa hồ bọn họ cũng không nghĩ tới, sau khi đã trải qua chuyện lớn như vậy, Trần Phàm lại biểu hiện bình tĩnh đến như thế, bình tĩnh tới mức làm cho họ có một loại ảo giác, giống như chuyện đã xảy ra tại Yên Kinh, Trần Phàm tuyệt không để ý tới.
Không sao?
Để ý!
Nhưng bi thương không nhất định phải dùng nước mắt đi chứng minh, có nhiều thứ không phải luôn biểu lộ trên mặt.
- Tiểu Phàm, chuyện của con chú đã nghe nói.
Tô Thanh Hải thoáng do dự, sau đó như đinh đóng cột nói:
- Con yên tâm, vô luận con có phải là người của Trần gia hay không, con đều là con rể của Tô Thanh Hải!
Ba ngày trước, giọng nói của Trần Kiến Quốc cũng là giọng nói như đinh đóng cột.
Ba ngày sau, Tô Thanh Hải cũng là như thế.
Nhưng nội dung trong lời nói của hai người, cũng hoàn toàn ngược lại!
Bên tai vang lên lời của Tô Thanh Hải, trong lòng Trần Phàm chấn động, trong con ngươi tràn ngập ra một tia cảm kích:
- Cảm ơn chú.
- Thanh Hải, bọn nhỏ phỏng chừng đã đói bụng, có lời gì trở về nhà hãy nói, chúng ta đi ăn cơm trước.
Tần Quế Trân ôm Tô San, nhìn Tô Thanh Hải nói.
- Được!
Tô Thanh Hải cũng không phải người lôi thôi, nghe Tần Quế Trân vừa nói như thế, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó, Trần Phàm đi theo Tô Thanh Hải, Tần Quế Trân cùng Tô San đi ăn cơm.
Trên bàn ăn. Tô Thanh Hải cũng không đề cập tới chuyện Trần lão thái gia qua đời, cũng không đề cập tới chuyện Trần Phàm bị đá ra khỏi Trần gia.
Dù sao có mấy lời nói chỉ cần nói một lần là đã đủ!
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân cũng không khăng khăng đòi Trần Phàm và Tô San về nhà họ mà tùy ý cho hai người trở về nhà.
Ngay cửa tiểu khu, từ ba ngày trước sau khi tin tức Trần lão thái gia qua đời truyền ra, một chiếc xe Benz màu đen đã luôn luôn chờ đợi ở nơi này.
Trong xe, ngồi hai người.
Hai người đều là loại người nếu đem ném vào trong đám đông sẽ không khiến cho người chú ý, hơn nữa dáng người hơi tương tự nhau, diễn cảm lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập hương vị coi thường.
Nhìn thấy Trần Phàm và Tô San từ trong xe Linlcon của Tô Thanh Hải bước xuống, thanh niên ngồi ghế tài xế trên xe Benz đẩy đồng bạn bên cạnh:
- Tỉnh, Trần tiên sinh đã trở lại.
Nói xong, tên thanh niên khẩn cấp đầy cửa xe ra, đi thẳng tới chỗ Trần Phàm cùng Tô San.
Trần Phàm vừa xuống xe liền nhìn thấy chiếc Benz, nhưng trong lòng hắn cũng không hề cảnh giác, bởi vì hắn từng gặp qua chiếc xe này trong ga - ra biệt thự tại quận Golf, chiếc xe này thuộc thành viên Ám Đường của Hồng Trúc bang, bình thường phụ trách đi phía sau chiếc Audi của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
- Trần tiên sinh.
Nhìn thấy Trần Phàm, tên thành viên Ám Đường gương mặt lạnh lùng hơi đổi ánh mắt, ánh mắt làm người ta có cảm giác như kính sợ.
- San San, em lên trước đi, anh nói chút chuyện.
Trần Phàm nhìn Tô San nói.
Tô San không nói gì gật gật đầu, sau đó một mình đi vào tiểu khu.
Cùng lúc đó trong xe Benz một thành viên khác của Ám Đường cũng đi xuống, chỉ nghe thành viên đầu tiên chào hỏi Trần Phàm đang nói:
- Trần tiên sinh. Hoàng Phủ tiểu thư muốn chúng tôi nói với ngài, nàng có chuyện quan trọng cần trao đổi với ngài, nhưng điện thoại của ngài cùng Tô tiểu thư đều gọi không được, cho nên nàng cho chúng tôi ở đây chờ ngài, khi nào nhìn thấy ngài thì nhắn ngài gọi lại cho nàng.
Nghe được lời nói của hai người. Trần Phàm khẽ cau mày.
Ngày đó bởi vì hắn nghe được tin lão thái gia qua đời, quá mức chấn kinh, di động rớt khỏi tay, rơi xuống đất bể nát. Sau đó hắn vội vã đưa Tô San quay về Yên Kinh, nên cũng chưa kịp mua điện thoại khác.
Trùng hợp chính là, điện thoại của Tô San đã sắp hết pin, vì vậy sau đó không còn điện, mấy ngày nay cũng chưa kịp nạp lại.
- Hẳn là Hoàng Phủ tiểu thư đang ở biệt thự quận Golf đi?
Trần Phàm nghĩ nghĩ, hỏi.
- Dạ. Trần tiên sinh.
- Tôi cùng hai anh đến biệt thự quận Golf vậy.
Tuy rằng không biết Hoàng Phủ Hồng Trúc tìm mình có chuyện gì cần làm, nhưng Trần Phàm hiểu được, sự tình nhất định là một trong những phản ứng dây chuyền sau khi Trần lão thái gia qua đời, hơn nữa cho dù nàng không tìm hắn, hắn cũng cần phải tìm nàng để bàn chuyện.
Rất nhanh. Trần Phàm cùng hai gã thành viên Ám Đường lên xe, Trần Phàm dùng di động của họ, gọi cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm Hoàng Phủ Hồng Trúc, vẫn là lạnh lùng, nhưng bên trong ẩn chứa vẻ lo lắng:
- Trần tiên sinh trở về chưa?
- Hồng Trúc, là tôi.
Trần Phàm mở miệng nói.
Ngạc nhiên nghe được thanh âm quen thuộc của Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại thân thể Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt run lên, theo sau hỏi:
- Anh về lúc nào?
- Vừa tới.
Trần Phàm nói:
- Hiện tại tôi đang trên đường tới quận Golf, đến biệt thự bàn lại.
- Ân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc không phản đối.
Ước chừng nửa giờ sau, Trần Phàm đi tới biệt thự quận Golf.
Khác với dĩ vãng chính là cửa biệt thự cũng không thấy thân ảnh Sở Qua.
Lúc này chờ ở cửa nghênh đón Trần Phàm chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc!
Trước khi Sở Vấn Thiên chết, tòa biệt thự này là biệt thự khó bước vào nhất trong Đông Hải, cánh cửa cũng cực cao, người có thể bước vào không nhiều lắm.
Sau khi Sở Vấn Thiên chết, cánh cửa này cũng không hề hạ thấp, ngược lại còn cao hơn!
Mà làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc phải tự mình đứng ngay cổng nghênh đón, Trần Phàm là người thứ nhất!
Ngày hôm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn mặc bộ áo đen, mái tóc đen phiêu dật trong gió, gương mặt vẫn lạnh lùng, cặp mắt xếch hẹp dài lộ ra khí tức âm nhu nguy hiểm.
Nhưng giờ khắc này, cặp mắt tràn ngập vẻ âm nhu nguy hiểm của nàng, lại có thểm tia cảm xúc khác thường.
Nhìn thấy Trần Phàm xuống xe, Hoàng Phủ Hồng Trúc tiến lên nghênh đón, không nói gì, chỉ yên lặng cùng Trần Phàm đi vào trong biệt thự, lập tức đi tới chủ kiến trúc ở giữa.
- Chuyện của anh, em đều nghe nói.
Ước chừng đi được năm mươi thước. Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng.
Trần Phàm nhìn mặt đất, vừa đi vừa nói:
- Tôi nhớ được em đã nói muốn giao Hồng Trúc bang cho tôi phải không?
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn kinh!
Trần Phàm dừng chân lại, nhìn lên khuôn mặt hại nước hại dân của nàng, nghiêm túc nói:
- Trước kia trên đỉnh đầu tôi gánh vác lên vầng sáng của Trần gia, vầng sáng kia trói buộc tôi, tôi chỉ đành cự tuyệt em. Hiện giờ vầng sáng nọ tiêu thất, tôi không còn gì băn khoăn.
Đôi môi đỏ tươi của nàng chậm rãi mở ra, cố gắng muốn nói gì đó.
Nhưng không đợi nàng mở miệng, Trần Phàm lại tiếp tục nói:
- Em không cần vội vã đáp ứng, nên suy nghĩ kỹ càng rồi hãy cho tôi câu trả lời. Lấy chỉ số thông minh của em, hẳn là có thể nghĩ đến, tôi đã mất đi sự bao che của Trần gia, tương đương mất đi chỗ dựa vững chắc lớn, những kẻ có thù với tôi, sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đánh về phía tôi...
- Cái gì cũng không cần nói.
Hoàng Phủ Hồng Trúc vươn tay, bàn tay trắng nõn bưng kín miệng Trần Phàm, nàng nhìn lên khuôn mặt hắn, mỉm cười nói:
- Em nói rồi, em muốn đem Hồng Trúc bang giao cho anh, là bởi vì cảm thấy được anh có thể làm cho nó phát dương quang đại, còn nữa...là bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên khiến cho em động tâm!
Ánh mắt Trần Phàm lóe ra, mà nàng thì buông tay xuống.
- Cứ việc hiện giờ anh đã mất đi chỗ dựa Trần gia. Muốn phát dương quang đại Hồng Trúc bang sẽ gặp khó khăn rất lớn, nhưng em nghĩ, anh đã là nam nhân mà Hoàng Phủ Hồng Trúc này động lòng, thì anh nhất định sẽ không làm cho em thất vọng!
Hoàng Phủ Hồng Trúc vẻ mặt tự tin nói.
- Cảm ơn tín nhiệm của em.
Trần Phàm khe khẽ thở dài.
- Giữa chúng ta không nên nói hai chữ này.
Nàng chậm rãi nói ra tiếng lòng:
- Em biết đối với anh mà nói, hôm nay là thời kỳ khó khăn nhất, nếu hiện tại em không ở bên anh, như vậy đời này vận mệnh của em và anh sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội cùng xuất hiện. Cho nên, em không thể và cũng sẽ không ở lúc này rời khỏi anh.
Thân thể Trần Phàm chấn động!
Hoạn nạn thấy chân tình tuy rằng lời này thường là nói cho có, nhưng quả thật làm cho người cảm động.
- Đúng rồi, em nói có chuyện trọng yếu tìm tôi nói, rốt cục là chuyện gì?
Trần Phàm chợt nhớ tới lời hai gã thành viên Ám Đường nói khi nãy, nhịn không được hỏi.
Trên chiếc máy bay từ Yên Kinh đến Đông Hải, Trần Phàm nhìn qua cửa sổ thấy mây mù lượn lờ, ánh mặt trời sáng lạn, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Bên cạnh hắn. Tô San đang dựa vào sau ghế, ngủ say.
Đối với Tô San mà nói, ba ngày qua vì lão thái gia qua đời, bởi vì Trần Phàm cùng Trần gia trở mặt, cơ hồ mỗi một buổi tối nàng đều trằn trọc khó thể đi vào giấc ngủ, vô luận là tâm linh hay thân thể đều cực kỳ mỏi mệt.
Vì thế máy bay cất cánh không bao lâu, nàng đã ngủ thiếp đi.
Nhưng tựa hồ nàng ngủ cũng không được thẳng giấc, trong lúc ngủ mơ, đôi mày vẫn nhíu lại, trên gương mặt lưu rõ nét bi thương cùng lo lắng.
Thấy như vậy, Trần Phàm hồi phục lại tinh thần, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Tô San.
Làm như đã nhận ra hành động của Trần Phàm, trong lúc ngủ mơ Tô San bỗng nhiên nhúc nhích thân mình, sau đó vươn tay, nắm lấy bàn tay đầy vết chai của Trần Phàm, đặt ngay trên tay ghế, ngã đầu nằm xuống.
Có bàn tay Trần Phàm làm gối đầu, đôi mày nhíu chặt của Tô San chậm rãi giãn ra, tựa hồ như vậy có thể giúp nàng ngủ thật kiên định.
Hơn một giờ sau, Trần Phàm không muốn đánh thức Tô San, nên không thay đổi vị trí tay phải của mình, để cho Tô San gối đầu ngủ hơn một giờ, thẳng đến khi máy bay hạ cánh Tô San mới chậm rãi tỉnh lại.
- Sau khi xuống máy bay, trước tiên không cần vội vã đến trường, về nhà hảo hảo ngủ một giấc, bồi bổ lại sức khỏe mấy ngày nay.
Nhìn Tô San có vẻ tiểu tụy, Trần Phàm ôn nhu nói.
- Ân.
Tô San nhu thuận gật gật đầu, theo sau hỏi:
- Còn anh?
- Anh cùng em đi về.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói.
Khi Trần Phàm mang theo Tô San đi ra sân bay, Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân chờ đợi đã lâu.
- Tiểu Phàm. San San!
Nhìn thấy hai người từ bên trong đi ra, Tần Quế Trân dẫn đầu tiến lên nghênh đón, Tô Thanh Hải theo sát phía sau, ánh mắt không hề rời khỏi Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Mẹ, cha.
Nhìn thấy Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân, đôi mắt Tô San thoáng đỏ lên, sau đó nhào vào trong lòng Tần Quế Trân.
- Nha đầu ngốc, đừng khóc.
Tần Quế Trân ôn nhu nói, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô San, ánh mắt cũng như Tô Thanh Hải, rơi vào trên người Trần Phàm.
Vô luận là Tô Thanh Hải hay là Tần Quế Trân, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đều có vẻ đồng tình cùng lo lắng.
Nhưng ngay khi bọn họ nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Trần Phàm thì thoáng ngây ra.
Tựa hồ bọn họ cũng không nghĩ tới, sau khi đã trải qua chuyện lớn như vậy, Trần Phàm lại biểu hiện bình tĩnh đến như thế, bình tĩnh tới mức làm cho họ có một loại ảo giác, giống như chuyện đã xảy ra tại Yên Kinh, Trần Phàm tuyệt không để ý tới.
Không sao?
Để ý!
Nhưng bi thương không nhất định phải dùng nước mắt đi chứng minh, có nhiều thứ không phải luôn biểu lộ trên mặt.
- Tiểu Phàm, chuyện của con chú đã nghe nói.
Tô Thanh Hải thoáng do dự, sau đó như đinh đóng cột nói:
- Con yên tâm, vô luận con có phải là người của Trần gia hay không, con đều là con rể của Tô Thanh Hải!
Ba ngày trước, giọng nói của Trần Kiến Quốc cũng là giọng nói như đinh đóng cột.
Ba ngày sau, Tô Thanh Hải cũng là như thế.
Nhưng nội dung trong lời nói của hai người, cũng hoàn toàn ngược lại!
Bên tai vang lên lời của Tô Thanh Hải, trong lòng Trần Phàm chấn động, trong con ngươi tràn ngập ra một tia cảm kích:
- Cảm ơn chú.
- Thanh Hải, bọn nhỏ phỏng chừng đã đói bụng, có lời gì trở về nhà hãy nói, chúng ta đi ăn cơm trước.
Tần Quế Trân ôm Tô San, nhìn Tô Thanh Hải nói.
- Được!
Tô Thanh Hải cũng không phải người lôi thôi, nghe Tần Quế Trân vừa nói như thế, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó, Trần Phàm đi theo Tô Thanh Hải, Tần Quế Trân cùng Tô San đi ăn cơm.
Trên bàn ăn. Tô Thanh Hải cũng không đề cập tới chuyện Trần lão thái gia qua đời, cũng không đề cập tới chuyện Trần Phàm bị đá ra khỏi Trần gia.
Dù sao có mấy lời nói chỉ cần nói một lần là đã đủ!
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân cũng không khăng khăng đòi Trần Phàm và Tô San về nhà họ mà tùy ý cho hai người trở về nhà.
Ngay cửa tiểu khu, từ ba ngày trước sau khi tin tức Trần lão thái gia qua đời truyền ra, một chiếc xe Benz màu đen đã luôn luôn chờ đợi ở nơi này.
Trong xe, ngồi hai người.
Hai người đều là loại người nếu đem ném vào trong đám đông sẽ không khiến cho người chú ý, hơn nữa dáng người hơi tương tự nhau, diễn cảm lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập hương vị coi thường.
Nhìn thấy Trần Phàm và Tô San từ trong xe Linlcon của Tô Thanh Hải bước xuống, thanh niên ngồi ghế tài xế trên xe Benz đẩy đồng bạn bên cạnh:
- Tỉnh, Trần tiên sinh đã trở lại.
Nói xong, tên thanh niên khẩn cấp đầy cửa xe ra, đi thẳng tới chỗ Trần Phàm cùng Tô San.
Trần Phàm vừa xuống xe liền nhìn thấy chiếc Benz, nhưng trong lòng hắn cũng không hề cảnh giác, bởi vì hắn từng gặp qua chiếc xe này trong ga - ra biệt thự tại quận Golf, chiếc xe này thuộc thành viên Ám Đường của Hồng Trúc bang, bình thường phụ trách đi phía sau chiếc Audi của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
- Trần tiên sinh.
Nhìn thấy Trần Phàm, tên thành viên Ám Đường gương mặt lạnh lùng hơi đổi ánh mắt, ánh mắt làm người ta có cảm giác như kính sợ.
- San San, em lên trước đi, anh nói chút chuyện.
Trần Phàm nhìn Tô San nói.
Tô San không nói gì gật gật đầu, sau đó một mình đi vào tiểu khu.
Cùng lúc đó trong xe Benz một thành viên khác của Ám Đường cũng đi xuống, chỉ nghe thành viên đầu tiên chào hỏi Trần Phàm đang nói:
- Trần tiên sinh. Hoàng Phủ tiểu thư muốn chúng tôi nói với ngài, nàng có chuyện quan trọng cần trao đổi với ngài, nhưng điện thoại của ngài cùng Tô tiểu thư đều gọi không được, cho nên nàng cho chúng tôi ở đây chờ ngài, khi nào nhìn thấy ngài thì nhắn ngài gọi lại cho nàng.
Nghe được lời nói của hai người. Trần Phàm khẽ cau mày.
Ngày đó bởi vì hắn nghe được tin lão thái gia qua đời, quá mức chấn kinh, di động rớt khỏi tay, rơi xuống đất bể nát. Sau đó hắn vội vã đưa Tô San quay về Yên Kinh, nên cũng chưa kịp mua điện thoại khác.
Trùng hợp chính là, điện thoại của Tô San đã sắp hết pin, vì vậy sau đó không còn điện, mấy ngày nay cũng chưa kịp nạp lại.
- Hẳn là Hoàng Phủ tiểu thư đang ở biệt thự quận Golf đi?
Trần Phàm nghĩ nghĩ, hỏi.
- Dạ. Trần tiên sinh.
- Tôi cùng hai anh đến biệt thự quận Golf vậy.
Tuy rằng không biết Hoàng Phủ Hồng Trúc tìm mình có chuyện gì cần làm, nhưng Trần Phàm hiểu được, sự tình nhất định là một trong những phản ứng dây chuyền sau khi Trần lão thái gia qua đời, hơn nữa cho dù nàng không tìm hắn, hắn cũng cần phải tìm nàng để bàn chuyện.
Rất nhanh. Trần Phàm cùng hai gã thành viên Ám Đường lên xe, Trần Phàm dùng di động của họ, gọi cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm Hoàng Phủ Hồng Trúc, vẫn là lạnh lùng, nhưng bên trong ẩn chứa vẻ lo lắng:
- Trần tiên sinh trở về chưa?
- Hồng Trúc, là tôi.
Trần Phàm mở miệng nói.
Ngạc nhiên nghe được thanh âm quen thuộc của Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại thân thể Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt run lên, theo sau hỏi:
- Anh về lúc nào?
- Vừa tới.
Trần Phàm nói:
- Hiện tại tôi đang trên đường tới quận Golf, đến biệt thự bàn lại.
- Ân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc không phản đối.
Ước chừng nửa giờ sau, Trần Phàm đi tới biệt thự quận Golf.
Khác với dĩ vãng chính là cửa biệt thự cũng không thấy thân ảnh Sở Qua.
Lúc này chờ ở cửa nghênh đón Trần Phàm chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc!
Trước khi Sở Vấn Thiên chết, tòa biệt thự này là biệt thự khó bước vào nhất trong Đông Hải, cánh cửa cũng cực cao, người có thể bước vào không nhiều lắm.
Sau khi Sở Vấn Thiên chết, cánh cửa này cũng không hề hạ thấp, ngược lại còn cao hơn!
Mà làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc phải tự mình đứng ngay cổng nghênh đón, Trần Phàm là người thứ nhất!
Ngày hôm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn mặc bộ áo đen, mái tóc đen phiêu dật trong gió, gương mặt vẫn lạnh lùng, cặp mắt xếch hẹp dài lộ ra khí tức âm nhu nguy hiểm.
Nhưng giờ khắc này, cặp mắt tràn ngập vẻ âm nhu nguy hiểm của nàng, lại có thểm tia cảm xúc khác thường.
Nhìn thấy Trần Phàm xuống xe, Hoàng Phủ Hồng Trúc tiến lên nghênh đón, không nói gì, chỉ yên lặng cùng Trần Phàm đi vào trong biệt thự, lập tức đi tới chủ kiến trúc ở giữa.
- Chuyện của anh, em đều nghe nói.
Ước chừng đi được năm mươi thước. Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng.
Trần Phàm nhìn mặt đất, vừa đi vừa nói:
- Tôi nhớ được em đã nói muốn giao Hồng Trúc bang cho tôi phải không?
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn kinh!
Trần Phàm dừng chân lại, nhìn lên khuôn mặt hại nước hại dân của nàng, nghiêm túc nói:
- Trước kia trên đỉnh đầu tôi gánh vác lên vầng sáng của Trần gia, vầng sáng kia trói buộc tôi, tôi chỉ đành cự tuyệt em. Hiện giờ vầng sáng nọ tiêu thất, tôi không còn gì băn khoăn.
Đôi môi đỏ tươi của nàng chậm rãi mở ra, cố gắng muốn nói gì đó.
Nhưng không đợi nàng mở miệng, Trần Phàm lại tiếp tục nói:
- Em không cần vội vã đáp ứng, nên suy nghĩ kỹ càng rồi hãy cho tôi câu trả lời. Lấy chỉ số thông minh của em, hẳn là có thể nghĩ đến, tôi đã mất đi sự bao che của Trần gia, tương đương mất đi chỗ dựa vững chắc lớn, những kẻ có thù với tôi, sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đánh về phía tôi...
- Cái gì cũng không cần nói.
Hoàng Phủ Hồng Trúc vươn tay, bàn tay trắng nõn bưng kín miệng Trần Phàm, nàng nhìn lên khuôn mặt hắn, mỉm cười nói:
- Em nói rồi, em muốn đem Hồng Trúc bang giao cho anh, là bởi vì cảm thấy được anh có thể làm cho nó phát dương quang đại, còn nữa...là bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên khiến cho em động tâm!
Ánh mắt Trần Phàm lóe ra, mà nàng thì buông tay xuống.
- Cứ việc hiện giờ anh đã mất đi chỗ dựa Trần gia. Muốn phát dương quang đại Hồng Trúc bang sẽ gặp khó khăn rất lớn, nhưng em nghĩ, anh đã là nam nhân mà Hoàng Phủ Hồng Trúc này động lòng, thì anh nhất định sẽ không làm cho em thất vọng!
Hoàng Phủ Hồng Trúc vẻ mặt tự tin nói.
- Cảm ơn tín nhiệm của em.
Trần Phàm khe khẽ thở dài.
- Giữa chúng ta không nên nói hai chữ này.
Nàng chậm rãi nói ra tiếng lòng:
- Em biết đối với anh mà nói, hôm nay là thời kỳ khó khăn nhất, nếu hiện tại em không ở bên anh, như vậy đời này vận mệnh của em và anh sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội cùng xuất hiện. Cho nên, em không thể và cũng sẽ không ở lúc này rời khỏi anh.
Thân thể Trần Phàm chấn động!
Hoạn nạn thấy chân tình tuy rằng lời này thường là nói cho có, nhưng quả thật làm cho người cảm động.
- Đúng rồi, em nói có chuyện trọng yếu tìm tôi nói, rốt cục là chuyện gì?
Trần Phàm chợt nhớ tới lời hai gã thành viên Ám Đường nói khi nãy, nhịn không được hỏi.
Tác giả :
Phong Cuồng