Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 334: Lật tay làm mây? ngửa tay làm mưa (7)

Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 334: Lật tay làm mây? ngửa tay làm mưa (7)

Lão nhân họ Liễu, đôi conngươi bỗng nhiên phóng đại:
 
- Đó là...?
 
- Trần gia.
 
Trương bộ trưởng cười khổ phun ra hai chữ.
 
- Trần gia lão thủ trưởng?
 
Lão nhân họ Liễu trợn mắt há mồm nói.
 
Trương bộ trưởng khẽ gật đầu, theo sau lại lắc đầu:
 
- Không phải lão thủ trưởng, mà là tiểu tử Trần gia. Lần này hắn mượn thế lão thủ trưởng, biến ba ngành chúng ta thành gà bay chó chạy, cuối cùng vẫn không thế không bí mật tiến vào trong địa bàn của ông, triển khai hành động lần này.
 
- Là hắn ư?
 
Lão nhân biểu tình quái dị:
 
- Ai không có mắt mà trêu vào tiểu tử xúi quẩy đó?
 
- Hồng Liệt và Ngô Hồng Quân.
 
Trương bộ trưởng thở dài, thân là lãnh đạo ngành cảnh sát, đối với chuyện tình trong ngành cảnh sát xuất hiện nhóm phần tử bại hoại, trong lòng vẫn là cảm thấy hổ thẹn.
 
- Thống khoái, đúng là hả lòng hả dạ.
 
Lão nhân cười ha hả, theo sau mới nói:
 
- Ông đừng đi ngay nhé! Buổi tối kêu lão Vương đến, chúng ta uống vài chén rượu mừng.
 
Nghe lão nhân nói như thế. Trương bộ trưởng khẽ gật đầu mỉm cười. Hắn biết rõ, lão nhân điều tới Vân Nam đã bốn năm thời gian, sở dĩ còn chưa diệt trừ được đám côn trùng cỏ dại này, hoàn toàn là bởi vì liên quan đến rất nhiều thế lực. Nếu như không có lệnh của cấp trên, căn bản là không dám gây chiến. Hành động lần này, chẳng khác nào đã sưởi ấm nội tâm đang băng sương lạnh lẽo của lão nhân họ Liễu, giải trừ đi một khối tâm bệnh đeo bám suốt mấy năm qua.
 
Một giờ sau, đại viện trong quân khu Vân Nam.
 
Bởi Lý Vân mắc bệnh tim nghiêm trọng, không thể ngồi máy bay, cho nên Trần Phàm đã quyết định lái xe đưa Lý Vân chạy tới Đông Hải.
 
- Tiểu Dĩnh à, quay về thì nhớ gửi lời hỏi thăm của ta cho ông nội của cháu nhé. Nói cho ông ấy biết, có thời gian ta nhất định sẽ đến bái phòng lão nhân gia ông ta.
 
Nhìn thấy ba người Trần Phàm bước lên xe, Vương Quốc Cường nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lý Dĩnh nói.
 
Lý Dĩnh mỉm cười gật đầu:
 
- Dạ. Vương gia gia. ông quay về đi, không cần tiễn chúng cháu đâu.
 
- Được, vậy cháu cũng lên xe đi.
 
Vương Quốc Cường mỉm cười, không hề níu kéo nói.
 
Nghe Vương Quốc Cường nói như thế. Lý Dĩnh cũng không chần chừ, mà nhấc chân bước vào trong chiếc Land Rovers. Lý Vân nằm ở phía sau. Trần Phàm phụ trách lái xe. Bất quá phía trước và sau vẫn còn có thêm xe quân dụng mở đường.
 
Vài giây đồng hồ sau, ba chiếc xe hơi đồng thời khởi động.
 
- Thủ trưởng. Liễu bí thư gọi điện.
 
Đúng lúc này, một viên cảnh vệ cầm máy bộ đàm, vội vàng chạy đến trước người Vương Quốc Cường nói.
 
Vương Quốc Cường nao nao, tiếp nhận máy bộ đàm, hồ nghi nói:
 
- Lão Liễu à, có chuyện gì không?
 
- Buổi tối đến chỗ tôi uống rượu mừng nhé.
 
Trong ống nghe truyền ra một cái thanh âm sang sảng.
 
- Rượu mừng?
 
Bởi vì Lý Dĩnh sắp quay về, nên tối hôm qua Vương Quốc Cường đặc biệt mời Lý Dĩnh dùng cơm, trong lúc đó uống khá nhiều rượu, sáng nay thức dậy muộn hơn bình thường. Đối với hành động lúc sáng hoàn toàn vẫn còn chưa hay biết gì cả. Lúc này nghe thấy Liễu bí thư nói, thì nhất thời giật mình...
 
- Lão Vương, chẳng lẽ ông không biết chuyện lớn phát sinh lúc sáng hay sao?
 
Liễu bí thư kinh ngạc hỏi.
 
Vương Quốc Cường cười khổ nói:
 
- Tôi vừa mới thức dậy xong. ông nói đi, đã phát sinh chuyện gì mà khiến cho ông vui vẻ như thế này đây?
 
Nghe Vương Quốc Cường hỏi. Liễu bí thư liền đem chuyện tình phát sinh lúc sáng kể cho Vương Quốc Cường nghe.
 
- Lão Vương...lão Vương, buổi tối ông nhớ đến nhé. Tôi cúp máy đây, còn chút việc cần phải đi làm.
 
Liễu bí thư nói xong, thấy Vương Quốc Cường nửa ngày không có phản ứng, liền nhắc nhở thêm.
 
- Đợi một chút...
 
Vương Quốc Cường theo trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, tò mò hỏi:
 
- Chuyện lớn như vậy, sao tôi không nghe thấy tin tức gì?
 
- Đừng nói là ông, ngay cả tôi đều không nắm rõ tình hình.
 
Liễu bí thư cười khổ giải thích.
 
Vương Quốc Cường sửng sốt:
 
- Ông cũng không nắm rõ tình hình ư? Đang nói đùa gì thế
 
- Lão Vương à, tôi không lừa ông đâu. Tôi quả thật là không nắm rõ tình hình. Chờ khi tôi biết, thì mọi chuyện đã triển khai xong rồi.
 
- Sao có thể như thế được chứ?
 
Vương Quốc Cường trăm mối khó giải, tại hắn xem ra, chuyện lớn như thế này, vô luận Liễu bí thư, hay là bản thân hắn, sê đều nhận được thông báo mới đúng.
 
- Hành động lần này triển khai rất bí mật.
 
Liễu bí thư cảm khái nói.
 
- Ý tử của cấp trên sao?
 
Vương Quốc Cường thứ dò hỏi, nhung trong lòng cũng là đáp án khẳng định rồi.
 
- Không phải, là tiểu oa oa Trần Phàm của Trần gia. ông hẳn là cũng đã nghe nói đến người này đi...
 
Trần Phàm?
 
Trong đầu Vương Quốc Cường nháy mắt hiện ra cảnh tượng vừa rồi Trần Phàm hướng hắn vẫy tay chào. Nhất thời, chỉ huy quân khu Vân Nam, giống như bị hóa đá bình thường, toàn thân ngây dại ra.
 
Tin tức thế cục ở Vân Nam đại biến, cơ hồ chỉ trong vòng một đêm đã lan truyền đi khắp đại giang nam bắc, các tòa báo lớn sôi nổi tiến hành đăng tải tin tức, những trang báo điện tử cũng sôi nổi đem chuyện này trở thành đề tài thảo luận chính trong ngày.
 
Trên các trang báo điện tử, tùy thời đều có thể nhìn thấy nhóm cư dân mạng phát biểu ý kiến của mình. Chung quy mà nói, thì phần lớn đều là tán dương. So sánh cùng những cư dân mạng, thì tin tức này ở trong giới quan trường còn oanh động hơn rất nhiều.
 
Hành động lần này triển khai phi thường bí mật, cho nên phần lớn mọi người trong giới quan trường cũng không nắm rõ được tiền căn hậu quả. Nhưng như thế cũng đù chấn hám tâm linh của rất nhiều người, nhất thời trong lòng mỗi người đều cảm thấy lo lắng bất an. âm thầm tiêu hủy chứng cứ có hại cho bản thân mình, hòng an bài một đường rút lui.
 
Mà đối với những nhân vật cấp bậc lớn hơn, sau khi nghe thấy tin tức này, thì cũng sâu sắc cảm nhận được sự cường hãn của Trần gia thêm một lần nữa. Dù sao, tình huống cụ thể ở tỉnh Vân Nam, bọn hắn đều nắm rõ ràng, cấp trên nhiều lần muốn thu dọn, nhưng vẫn phải tạm dừng vì có liên quan đến rất nhiều thế lực. Những năm gần đây chỉ duy trì tình hình bình ổn, mà không hề gây chiến.
 
Nhưng lần này, Trần Phàm chỉ nói một câu đơn giản, thì đã đem Vân Nam trộn thành trời long đất lở...
 
Lực uy hiếp của Trần gia là không cần bàn cãi!
 
Quảng Châu. Nhị Sa Đảo, trong tòa biệt thự nằm giữa trung tâm.
 
Tiết Hồ thân mặc đường trang ngồi ở trên ghế trong thư phòng, trong tay cầm theo một điếu xì gà, nhưng lại chỉ hút mấy hơi. Diễn cảm trên mặt hắn đã không còn vẻ vân đạm phong khinh như trước. Tương phản, hai chân mày gắt gao nhíu chặt vào nhau, biểu tình âm trầm cực điểm.
 
Chuyện xảy ra ở Vân Nam, đối với Thanh Bang cùng Tiết Hồ mà nói, không thể nghi ngờ chính là một cái đả kích cực lớn.
 
Thậm chí, lúc chiều mời trưởng lão Thanh Bang dự họp, mấy đại trường lão đối với chuyện tình lần này đã bày ra sự bất mãn rất lớn. Trong đó phần lớn trưởng lão đều cho rằng, sự tình xảy ra ở Vân Nam, đều là do lúc trước Tiết Cường đã đắc tội cùng với Trần Phàm.
 
Điều này khiến cho Tiết Hồ luôn luôn muốn bồi dưỡng Tiết Cường làm người nối nghiệp, mười phần tức giận, nhưng bản thân hắn cũng không thế phát hỏa ở trong hội nghị.
 
Két...
 
Chẳng biết trải qua bao lâu, cánh cửa thư phòng bị đẩy ra. Tiết Cường một thân âu phục màu xám bước vào trong thư phòng.
 
So sánh cùng Tiết Hồ mà nói, diễn cảm trên mặt Tiết Cường càng thêm khó coi. Chuyện tình xảy ra ở Vân Nam, các đại trưởng lão sôi nổi đem mũi dùi nhằm thẳng vào hắn, đây không thể hoài nghi là đã gia tăng thêm rất nhiều khó khãn đối với nghiệp lớn kế thừa Thanh Bang của hắn. Thậm chí, bao nhiêu công lao nửa năm trước hắn làm ở Đông Nam Á, đều vì sự tình lần này là đổ sông đổ biển...
 
- Cha.
 
Cùng những lần trước gặp mặt Tiết Hồ bất đồng, ngày hôm nay tuy rằng Tiết Cường vẫn bảo trì kính sợ, nhưng trong đôi con ngươi của hắn, căn bản là không thể nào che giấu được nét tức giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Nghe thanh âm này, Tiết Hồ đem điếu xì gà ném vào trong gạt tàn, ngẩng đầu lên ngắm nhìn Tiết Cường, hỏi:
 
- Đang tức giận lắm hả?
 
- Dạ.
 
Tiết Cường hung hăng gật đầu, nhịn không được khẽ mắng:
 
- Hồng Liệt đúng là cái thử ngu xuẩn, chính bản thân hắn ngu xuẩn thì cũng thôi. Hại con rơi vào tình huống kiếm củi ba năm thiêu một giờ không nói, hơn nữa còn khiến bang hội chúng ta bị tổn thất lớn.
 
Tiết Hồ nghe vậy thì khẽ thở dài! Bản thân hắn làm sao không biết sự tình lần này ở Vân Nam, có ảnh hưởng to lớn như thế nào đối với Thanh Bang đây chứ?
 
Có thể nói không hề khoa trương chút nào, hành vi lần này của Trần Phàm quả thực đúng là rút củi dưới đáy nồi, hung hăng chặt đứt đường dây buôn ma túy của Thanh Bang!
 
Tác giả : Phong Cuồng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại