Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 310: Biến cố

- Hô...
 
Vừa nghe thấy câu hỏi của Trần Phàm, bà lão cuối cùng đã ngừng khóc. Bà không lau nước mất trên khuôn mặt đi, mà thở dài một hơi, hai mắt trống rỗng vô thần, diễn cảm đờ đẫn, nhẹ nhàng nói:
 
- Đi rồi...đều đi rồi...
 
Đi rồi ư?
 
Nghe thấy hai chữ này, Trần Phàm giống như bị điện giật, toàn thân cứng nhắc. Theo bản năng dò hỏi:
 
- Lý bà bà, hai người họ đi đâu vậy?
 
- Không biết ah.
 
Bà lão khẽ thở dài nói, diễn cảm thống khổ cực điềm, lão lệ theo trong vành mắt tiếp tục chảy ra.
 
- Không biết ư?
 
Trần Phàm diễn cảm cuồng biến.
 
- Ưm.
 
Bà lão cắn răng, khẽ gật đầu nói:
 
- Mẹ Oánh Oánh hai năm trước đã bỏ đi rồi. Từ ngày ấy tới giờ, liền không quay về cái nhà này nữa. Không ai biết nó đang ở chỗ nào.
 
Đã đi từ hai năm trước ư? Nghe thấy bà lão nói như thế. Trần Phàm không khỏi choáng váng đầu óc!
 
Hắn trợn trừng mắt lên, trên mặt mang theo biểu tình không dám tưởng tượng. Giờ khắc này, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải lỗ tai mình đã xảy ra vấn đề rồi hay không.
 
- Về phần Oánh Oánh hả? Tối qua nó vẫn còn ở nhà. Nhưng lúc chiều đi ra ngoài rồi. Nói là vào trong thành phố tìm bạn học mượn chút tiền, mua thuốc và đồ ăn rồi sẽ quay về. Kết quả đến bây giờ còn chưa thấy nó quay về đây ah!
 
Bà lão nói xong, trong con ngươi toát ra biểu tình lo lắng.
 
Vay tiền mua thuốc và đồ ăn?
 
Dù là Trần Phàm đang bị những biến cố lúc trước làm cho chết lặng, nhưng sau khi nghe bà lão nói ra những lời này xong, lại hoảng sợ ngây người thêm một lần nữa. Bởi vì ở khoảng thời gian Lưu Mãnh còn sống, mỗi tháng Lưu Mãnh đều chia tiền lương ra đem gửi về nhà. Trần Phàm cũng muốn gửi, nhưng Lưu Mãnh không cho, vì thế mỗi lần Trần Phàm đều gửi trộm, không để Lưu Mãnh phát hiện ra.
 
Sau khi Lưu Mãnh chết, được bồi thường tiền hy sinh vì nhiệm vụ. Trần Phàm không dám gửi về nhà Lưu Mãnh hết một lần duy nhất, mà vẫn thường làm giống như ngày trước, nhưng mỗi tháng đều gửi tiền nhiều hơn gấp ba lần bình thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Bởi vì Trần Phàm sợ gửi qua đường bưu điện, sẽ làm cho người nhà Lưu Mãnh phát hiện ra điều bất thường!
 
Trừ bao nhiêu đó ra, Trần Phàm còn tài khoản một trăm ngàn đô la ở ngân hàng Thụy Sĩ. Một trăm ngàn này hắn lấy được, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Huyết Sắc Luyện Ngục. Hắn đang chuẩn bị đem khoản tiền này giao cho Oánh Oánh.
 
Hiện giờ, nghe bà lão nói Lưu Oánh Oánh phải đi ra ngoài vay tiền mua thuốc và thức ăn. Điều này làm cho Trần Phàm có chút không dám tin, bởi vì mỗi tháng hắn đều gửi một vạn đồng tiền về nhà Lưu Mãnh, khoản tiền này cũng đủ cho cả nhà chi tiêu.
 
Không tin, đồng thời Trần Phàm cũng biết, bà lão sẽ không lừa gạt mình, hơn nữa nương theo ánh sáng mỏng manh trong căn nhà này, hắn rõ ràng trông thấy đồ dùng trong nhà đều quá tồi tàn.
 
Bạch Anh.
 
Trong đầu Trần Phàm nháy mắt hiện ra hình bóng của người vợ Lưu Mãnh, ở trong ấn tượng của Trần Phàm, đó là người phụ nữ hiền lành ít nói, và số tiết kiệm trong nhà là do Bạch Anh giữ. Nhưng lúc trước bà lão nói rằng, Bạch Anh đã bỏ nhà đi khoảng hai năm thời gian rồi...
 
Rất nhanh. Trần Phàm hiểu ra nội tình trong chuyện này. Rất có khả năng Bạch Anh đã mang theo sổ tiết kiệm bỏ đi rồi, để mặc cho bà lão cùng Lưu Oánh Oánh không có chỗ nương tựa!
 
Phỏng đoán này làm cho Trần Phàm vô pháp tin tưởng, và cũng không dám tin...Nhưng lý trí nói cho hắn biết, chỉ có khả năng này xảy ra mà thôi!
 
- Haiizz...
 
Chứng kiến vẻ mặt của Trần Phàm không ngừng biến hóa, bà lão nặng nề thở dài nói:
 
- Hai năm trước, lúc mẹ con Oánh Oánh đi, cũng không thông báo là ra ngoài làm gì. Chỉ để cho Oánh Oánh hai vạn đồng tiền. Nói rằng phải đi xa mấy hôm, rất nhanh là sẽ quay về. Nhưng...nó đi từ đó...rồi không quay về cái nhà này nữa. Tiền trong nhà chỉ đủ dùng qua mấy tháng hè. Nửa năm nay, đều là Oánh Oánh mượn từ bên ngoài về chi dùng.
 
Nói đến đây, bà lão nhịn không được, khẽ nhắm hai mắt vào:
 
- Hôm nay đã muộn thế này rồi mà con bé còn chưa quay về. Chỉ sợ là không mượn được tiền rồi! Nửa năm qua mượn tiền chưa trả, còn ai dám cho con bé vay mượn nữa đây.
 
Dứt lời, bà lão nức nở khóc không thành tiếng.
 
Bên tai vang lên thanh âm run rẩy của bà lão, nhìn bà lão già nua khóc rống không dứt. Trần Phàm cảm giác trái tim mình giống như đang bị một thanh chủy thủ sắc bén, hung hăng đâm thủng, máu tươi chảy ra đầm đìa, một cơn đau đớn bao trùm, lan tràn ra khắp nội tâm, khiến cho biểu tình trên mặt hắn trắng bệch như tờ.
 
- Trần Phàm a Trần Phàm. Nếu không phải vì ngươi, cái gia đình đã từng hạnh phúc này...Liệu có đến tình trạng như ngày hôm nay hay không?
 
- Nếu ba năm trước, ngươi thông báo cho họ biết. Lưu Mãnh đã chết vì cứu ngươi. Như vậy, cho dù họ thống khổ, cho dù họ căm hận ngươi. Nhưng cái nhà này cũng sẽ không biến thành tình trạng như ngày hôm nay đi?
 
Dưới ánh đèn, trên mặt Trần Phàm tràn đầy diễn cảm tự trách bản thân!
 
- Ba!
 
Không chút do dự, Trần Phàm vung tay lên, hung hăng đánh cho mình một cái tát như trời giáng!
 
- Phanh!
 
Ngay sau đó, Trần Phàm hai mắt phiếm hồng, cắn răng quỳ gối ở ngay trước người bà lão.
 
- Tiểu Phàm, cháu...
 
Chứng kiến hành động này của Trần Phàm, bà lão giật mình hoảng hốt quên cả rơi lệ.
 
- Phanh!
 
Chưa dừng ở đó, Trần Phàm còn dùng sức hướng bà lão khấu đầu.
 
Bà lão ngây dại!
 
- Phanh phanh phanh...
 
Trần Phàm khấu đầu bái lạy, mỗi lần đều dùng sức mười phần, vài cái qua đi, trên trán của hắn đã rướm đầy máu tươi. Dường như hắn muốn dùng phương thức này để chuộc lấy tội lỗi do mình gây ra. Nhưng hắn không chú ý tới, sau khi bà lão nhìn thấy hành động khác thường này của hắn, biểu tình đang từ kinh ngạc, dần dần đã trở nên biến sắc.
 
Tựa hồ...bà lão đã đoán ra được chuyện gì.
 
- Lý bà bà, cháu xin lỗi!
 
Trần Phàm cúi đầu xuống đất, dùng thanh âm khàn khàn nói ra câu này.
 
Không thấy ai trả lời, bà lão chỉ yên lặng ngồi đó, yên lặng rơi nước mắt...Dưới ánh đèn, bà giống như bị hút mất linh hồn bình thường, trong con ngươi nhìn không thấy một tia thần sắc. Trong căn nhà ngói, nhất thời bầu không khí rơi vào tràng cảnh chết lặng. Cái loại im ắng này, giống như ngọn lửa ở dưới tám tầng địa ngục, đang thiêu đốt trái tim của Trần Phàm. Sau vài giây đồng hồ, hắn cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà lão.
 
- Lý bà bà.
 
Khi nhìn thấy bà lão diễn cảm không buồn không vui, thì Trần Phàm sắc mặt đại biến, vội vàng chuyển thân túm lấy cánh tay bà lão, dùng ánh mắt quan hoài dò hỏi.
 
- Tiểu Phàm, nói cho ta biết, có phải Tiểu Mãnh đã xảy ra chuyện rồi không?
 
Khi nhắc đến hai chữ Tiểu Mãnh, thân hình gầy teo của bà lão còn hung hăng run rẩy.
 
Trên khuôn mặt kiên nghị của Trần Phàm xem ra đã tràn đầy biểu tình áy náy cùng tự trách. Hắn thống khổ khẽ gật đầu một cái.
 
Lần này, rất dứt khoát!
 
Tuy rằng trong lòng sớm đã biết, nhưng sau khi trông thấy Trần Phàm gật đầu thừa nhận, đôi con ngươi mờ đục trong mắt bà lão vẫn trợn trừng lên, nguyên bản toàn thân đang run rẩy, cũng đã dừng lại.
 
- Lý bà bà...
 
Chứng kiến biểu hiện khác thường của bà lão, tâm tình của Trần Phàm đau như dao cắt.
 
Bà lão khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
 
- Tiểu Phàm, ta không sao, không có việc gì.
 
Nghe bà lão nói như thế. Trần Phàm theo bản năng muốn nói thêm cái gì đó, nhưng vô pháp thốt ra thành lời. Đúng lúc này, lại nghe thấy bà lão khẽ lẩm bẩm nói:
 
- Tiểu Mãnh tuy rằng công tác đặc thù, không thường xuyên quay về nhà được, thậm chí một hai năm nó cũng không về nhà lấy một lần. Nhưng, nó sẽ thường xuyên gọi điện về thăm ta.
 
Nói đến đây, lão lệ theo trong hốc mắt của bà chảy ra.
 
- Nhưng ba năm qua, nó không gọi về một lần nào, chuyện này thực không bình thường.
 
Bà lão chậm rãi nói, ngữ khí bình tĩnh, giống như đang nói về một chuyện không liên quan tới mình. Nhưng bên trong cái ngữ khí bình thản kia, lại chất chứa nỗi thống khổ vô hạn.
 
- Ngay từ đầu, vợ nó đã nghi hoặc dò hỏi, mẹ, Lưu Mãnh gần đây như thế nào không có gọi điện về nhà?
 
- Ta an ủi rằng, Anh tử, công việc của Tiểu Mãnh có chút đặc thù, phỏng chừng đang bận trong khoảng thời gian này. Con hãy thông cảm cho nó nhé!
 
- Theo sau, Anh tử cũng nén giận, hiểu là nói nhiều thêm nữa cũng không có nghĩa lý gì. Đồng thời nó giống như đã thay đổi thành một con người khác bình thường. Không còn đem tâm tư đặt ở trong cái nhà này nữa. Sau đó, đã dứt khoát bỏ đi.
 
- Ta hiểu, nó cảm thấy ủy khuất, cho nên mới bỏ đi, ta không có trách cứ nó. Cho dù sau này Oánh Oánh nói cho ta biết, nó mang theo sổ tiết kiệm trong nhà đi, ta cũng không hề oán trách nó. Bởi vì ta vẫn cảm thấy, nhà họ Lưu chúng ta có lỗi với nó rất nhiều. Chỉ là khổ thân cho con bé Oánh Oánh ah!
 
Nói đến đây, thân hình của bà lão khẽ run rẩy vài cái, sau đó mới nói tiếp:
 
- Đứa nhỏ Oánh Oánh này từ nhỏ đã rất nhu thuận, tuy rằng Tiểu Mãnh quanh năm bốn mùa không quay về nhà. Nhưng nó chưa từng oán trách bao giờ.
 
- Sau khi phát sinh chuyện của mẹ nó, Oánh Oánh trộm lau nước mắt qua vài lần, ở trước mặt ta hỏi thăm xem mẹ nó rốt cuộc là đang làm gì. Khi đó, ta không biết phải giải thích với nó như thế nào, lòng ta đau quá, đau lòng thay cho đứa bé Oánh Oánh này.
 
- Hai năm trước, sau khi Anh tử bỏ nhà đi, Oánh Oánh khóc, khóc đến thực thương tâm. Nó cầu xin ta, nói nó rất cần cha mẹ. Ta cũng khóc ròng giải thích với nó, Oánh Oánh đừng gấp, cha của con sẽ đưa mẹ con quay về.
 
- Theo thời gian trôi qua, Oánh Oánh không nhắc tới chuyện này nữa. Nhưng nó bảo rằng...nó không muốn đọc sách, chỉ muốn ra ngoài đi làm công kiếm tiền về nuôi sống ta. Ta khuyên nhủ, đọc sách quan trọng hơn, nguyện vọng lớn nhất của cha con chính là mong muốn con thi đỗ vào trường đại học. Cho nên con nhất định phải đọc sách, phải đến trường đi học.
 
- Theo sau, nó cũng nghe lời của ta, không ra ngoài đi làm công nữa. Nhưng nửa năm trước, thầy giáo của Oánh Oánh đến nhà, thông báo rằng hai học kỳ vừa qua Oánh Oánh chưa giao nộp tiền học phí. Nếu như không nộp tiền học phí, nhà trường sẽ cho con bé nghỉ học.
 
- Ta đã giải thích với thầy giáo con bé rằng, cha của Oánh Oánh đang công tác trong quân đội, là quốc gia nuôi, mỗi tháng đều có tiền lương, có thể chờ thêm một khoảng thời gian nữa không. Chờ khi cha của con bé quay về, thì sẽ nộp đủ tiền học phí cho nhà trường. Thầy giáo con bé tuy nói không được, nhưng vẫn hướng cấp trên xin phê chuẩn cho Oánh Oánh giao tiền chậm thêm một năm, rốt cuộc vẫn là không được.
 
- Ngày đó, Oánh Oánh tiếp tục mang suy nghĩ muốn ra ngoài đi làm công. Kết quả, trưởng thôn đến nhà, giúp Oánh Oánh giao nộp tiền học phí, nói là bà con trong thôn cùng nhau khuyên góp, trừ tiền học phí ra, còn đưa cho chúng ta thêm một ngàn đồng tiền.
 
- Sau khi tiêu dùng xong một ngàn đồng tiền, vẫn chưa thấy Tiểu Mãnh quay về nhà. Oánh Oánh không nhắc tới chuyện nghỉ học đi làm công nữa, mà tìm nhóm bạn học ở trường vay tiền...
 
Lão bà chậm rãi kể ra quãng ngày tháng khó khăn của hai bà cháu.
 
Trần Phàm không dám chen ngang, mà chỉ yên lặng lắng nghe. Bỗng dưng, thân mình của bà lão khẽ run rẩy, thần sắc trắng bệch giống như tờ giấy!
 
Theo sau, bà lão khẽ nhắm hai mắt vào, cả người vô lực ngả về phía sau.
 
- Lý bà nội!
 
Trần Phàm sắc mặt cuồng biến, nhanh chân đứng lên nâng đỡ bà lão...Theo sau một thanh âm khàn khàn gầm rú vang vọng khắp chung quanh thôn làng, phá vỡ sự yên lặng của màn đêm...
 
Tác giả : Phong Cuồng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại