Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 270: Na mạt hồng, tiên diễm như huyết!
Em muốn đem Hồng Trúc bang giao cho anh!
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nói ra một câu như vậy, Trần Phàm ngây dại.
Đúng vậy, dù là Trần Phàm có tố chất tâm lý kinh người, có một trái tim thật kiên cường, vẫn bị những lời này làm rung động!
Hắn nhìn ra được Hoàng Phủ Hồng Trúc không phải đang nói đùa, mà là đang hỏi hắn thật nghiêm túc.
Cũng chính bởi vì điểm này nên hắn mới khiếp sợ!
Ngược lại, nếu như Hoàng Phủ Hồng Trúc do dự, hắn cũng sẽ không thất thố đến như thế.
Bởi vì...hắn biết rõ Sở Vấn Thiên cùng Hồng Trúc bang đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói. ý vị như thế nào!
Hoàng Phủ Hồng Trúc từ một cô bé bán hoa trở thành đại tỷ hô mưa gọi gió tại Đông Hải, làm cho nam nhân cả nam bán quốc phải tâm động, vừa sợ lại e ngại, hoàn toàn do một tay Sở Vấn Thiên thúc đẩy!
Cũng chính bởi vì điểm này, sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc tiếp nhận Hồng Trúc bang, nguyện vọng lớn nhất chính là đem Hồng Trúc bang phát dương quang đại.
Thậm chí có thể nói không chút nào khoa trương, đây là mục tiêu của Hoàng Phủ Hồng Trúc sau khi Sở Vấn Thiên đã chết, cũng có thể nói biến thành tín niệm duy nhất!
Mà hôm nay, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại muốn đem cả Hồng Trúc bang, đem giang sơn do Sở Vấn Thiên khổ cực đánh xuống, đem tâm huyết hơn nửa đời người của Sở Vấn Thiên đưa cho Trần Phàm, điều này làm sao không làm cho Trần Phàm khiếp sợ?
- Kỳ thật...em không cần phải làm như vậy.
Sau thoáng khiếp sợ, Trần Phàm như có suy nghĩ gì nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc vài giây, than thở nói:
- Nếu tôi đã đáp ứng giúp em cứu ra bọn họ, thì nhất định sẽ làm được.
- Em biết.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu.
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc đáp lời, Trần Phàm lại ngây ngẩn cả người:
- Vậy em...
- Cứu ra thủ hạ dòng chính thành viên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu cho em có quyết định này.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn vào cặp mắt thâm thúy của Trần Phàm, gằng từng chữ:
- Nguyên nhân trọng yếu nhất có hai điều.
Lúc này Trần Phàm không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn nàng.
- Thứ nhất, trải qua thời gian một năm, em dần dần phát hiện với năng lực của em, căn bản không thể chân chính khống chế được Hồng Trúc bang. Sự thật cũng đã chứng minh được điểm này!
Hoàng Phủ Hồng Trúc sâu kín hít một hơi:
- Nếu không phải may mắn gặp được anh, nói không chừng hiện tại Hồng Trúc bang đã bị Thanh bang thu gom. Mà dù sao anh cũng là một người ngoài, không có khả năng luôn luôn giúp đỡ Hồng Trúc bang, em cũng không thể luôn luôn thiếu nhân tình của anh.
Trong lòng Trần Phàm vừa động, theo bản năng muốn nói gì đó.
- Em đã thiếu ông ấy rất nhiều nhân tình, em không hi vọng ở trên người anh lặp lại vết xe đổ, bởi vì...anh là anh, ông ấy là ông ấy, hai người không nên thành một, ít nhất trong lòng em không nên!
Nói tới đây, giọng nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên có chút phức tạp, diễn cảm cũng có chút kích động, trong thanh âm mang theo một tia âm rung:
- Nếu em tiếp tục thiếu nhân tình của anh, luôn luôn thiếu mãi, như vậy em không có khả năng bước qua gút mắc đó trong lòng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trong lòng Trần Phàm rung động, muốn nói gì đó nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc không cho hắn cơ hội:
- Nếu không nợ nhân tình của anh, không có sự trợ giúp của anh, em tin tưởng lấy năng lực của em thống lĩnh Hồng Trúc bang, sẽ chỉ làm Hồng Trúc bang ở trong tay em xuống dốc, thậm chí hủy diệt!
- Hồng Trúc bang là giang sơn mà ông ấy tân tân khổ khổ đánh xuống, là tâm huyết cả đời ông ấy, em không thể cũng sẽ không khiến nó hủy trong tay của em! Đây là lời hứa em từng hứa trong ngày hạ huyệt ông ấy, cũng là yêu cầu đối với chính mình!
Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong nhắm mắt lại, sau đó lại mờ tiếp tục nói:
- Mà trong mắt của em, Hồng Trúc bang chỉ có giao cho anh mới có thể đem nó phát dương quang đại.
- Tuy rằng tôi không muốn cự tuyệt em, nhưng tôi không thể không nói cho em biết, tôi đối với Hồng Trúc bang không hề có chút hứng thú gì.
Chẳng biết tại sao, lại một lần nữa nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nhấc tới Sở Vấn Thiên, Trần Phàm đột nhiên lại có cảm giác có chút buồn bực.
Đúng như lời Sở Qua nói, hắn và Hoàng Phủ Hồng Trúc hoạn nạn thấy chân tình, lẫn nhau đều có chút động tâm, dưới dạng tình hình này Hoàng Phủ Hồng Trúc ở ngay trước mặt Trần Phàm nhắc tới Sở Vấn Thiên, hắn tự nhiên cảm thấy không thoải mái.
Cảm giác kia thật giống với loại cảm giác sau khi ở chung một chỗ với một nữ nhân, nàng không có việc gì lại thường xuyên nhắc tới người bạn trai cũ của mình như thế nào thế nào.
- Mặt khác, lấy thân phận của tôi, thật sự không thích hợp tiếp nhận Hồng Trúc bang!
Mắt thấy vẻ sáng rọi trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc phai nhạt xuống, mặc dù Trần Phàm có chút không đành lòng, bất quá vẫn đành nhẫn tâm nói ra sự lo lắng lớn nhất trong lòng mình.
Dù sao, hắn là người của Trần gia!
Người của Trần gia đi hỗn hắc đạo, đây đối với Trần gia mà nói tuyệt đối không phải là chuyện gì sáng rọi, ngược lại sẽ trở thành vết bẩn không thể hủy diệt của Trần gia, cũng sẽ trở thành cái cớ cho kẻ đối địch công kích...
Mặc dù Trần Phàm không có quá nhiều cảm tình đối với gia tộc, nhưng hắn cũng không hi vọng mình gây thêm phiền toái cho vị lão nhân gần trăm tuổi kia, dù sao, hết thảy những gì hôm nay Trần gia có được đều do chính lão nhân kia phải cực khổ bước từng bước một gây dựng mà có.
Không có lão nhân kia, sẽ không có Trần gia hôm nay!
- Em biết.
Hoàng Phủ Hồng Trúc khe khẽ thở dài:
- Cho nên nói đây là lo lắng lớn nhất trong lòng em.
Nhìn biểu tình bất lực của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng Trần Phàm mơ hồ có chút xúc động, nhưng cũng không nói tiếp lời gì, mà yên lặng lấy thuốc lá châm lửa nhẹ nhàng hút.
- Trần Phàm, kỳ thật anh không cần rối rắm, bởi vì em cũng không có nói nhất định phải ép buộc anh tiếp nhận, em chỉ là muốn trưng cầu ý kiến của anh mà thôi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nói tới đây, lộ ra dáng tươi cười chua xót:
- Em vừa nói là có hai nguyên nhân, điều thứ nhất là một trong số đó, nguyên nhân thứ hai là bởi vì anh.
Bởi vì anh...
Trần Phàm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc.
- Anh có lẽ không biết, trong lúc vô tình anh đã thay đổi tín ngưỡng trong nhiều năm qua của em.
Hoàng Phủ Hồng Trúc không hề tránh né đón nhận ánh mắt của Trần Phàm, tự giễu nói:
- Trước khi anh xuất hiện, em vẫn cho rằng em rất yêu ông ấy. Nhưng...sự xuất hiện của anh đã làm thay đổi tất cả chuyện này, nhất là ở trong hang động ngày hôm đó, em lần đầu tiên cảm thấy được, em cho rằng mình yêu ông ấy nhưng thật ra chỉ là một hành vi trong tiềm thức. Kỳ thật...ở tận sâu trong nội tâm của em, chân chính không thể quên được ông ấy, là bởi vì em ngưỡng mộ ông ấy, cảm kích ông ấy, mà không phải là yêu!
Trần Phàm lại lần nữa động dung, hắn thật không ngờ Hoàng Phủ Hồng Trúc lại ở ngay trước mặt hắn nói ra lời như vậy.
Nhất mạt hồng, xà mỹ nữ.
Phải biết rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc có danh hiệu Xà Mỹ Nữ giống như một đóa hoa hồng có gai, làm cho nam nhân chỉ dám đứng từ xa mà nhìn tới, không dám khinh nhờn.
Âm hiểm giảo trá.
Đây là sự hình dung về Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Một nữ nhân âm như như vậy, cường thế như vậy lại nói ra những lời như vậy, Trần Phàm có thể nào không động dung?
- Em cũng thừa nhận, đã trải qua nhiều chuyện như thế, em đã sản sinh cảm tình đối với anh. Nhưng...là trước đó em thật không ngờ!
Hoàng Phủ Hồng Trúc không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Trần Phàm, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, càng làm cho em cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là em phát hiện tình cảm của mình đối với anh không giống như dành cho ông ấy. Em đối với ông ấy là cảm ơn, là kính ngưỡng, còn đối với anh...
Câu nói kế tiếp Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói ra khỏi miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Trần Phàm há hốc mồm, hầu kết nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện giờ khắc này hắn căn bản không biết nên nói gì mới đúng.
- Nhưng em thật khó quên được ông ấy, cũng rất khó khăn bước qua gút mắt trong lòng!
Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên gằn giọng:
- Nếu như em vẫn lựa chọn nắm Hồng Trúc bang trong tay, như vậy em sẽ luôn sống trong bóng ma quá khứ, vĩnh viễn không thể bước qua gút mắt đó!
Trần Phàm vắng lặng.
Bởi vì hắn biết rõ lời nói này của Hoàng Phủ Hồng Trúc là rất đúng.
Những năm gần đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc luôn mang theo một trái tim cảm kích, đứng bên người Sở Vấn Thiên, nhất là sau khi Sở Vấn Thiên chết, lòng cảm ơn càng thêm nặng nề, thế cho nên nàng ở trước mộ phần của Sở Vấn Thiên, lập ra lời thề!
Có thể nói không một chút khoa trương, trong vòng một năm qua, lời thề kia, lòng cảm kích kia, tín niệm muốn báo đáp đã giống như một tòa núi lớn đặt trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Chặt chẽ đè nặng.
Ép tới mức nàng có chút không thở nổi.
Nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn cắn răng kiên trì, chưa bao giờ buông tha!
Dưới dạng tình hình này, nếu Hoàng Phủ Hồng Trúc không gỡ xuống gánh nặng trên vai, như vậy tòa núi lớn kia thủy chung đặt mãi trong lòng nàng, nàng căn bản không có khả năng quên được Sở Vấn Thiên!
Dù sao bởi vì nếu cứ như vậy, mỗi một việc nàng làm đều có quan hệ tới Sở Vấn Thiên, cũng là vì thực hiện lời hứa!
Nếu như ngay từ đầu, Trần Phàm bởi vì Hoàng Phủ Hồng Trúc ở trước mặt hắn nhắc tới Sở Vấn Thiên, hơn nữa muốn hắn phát dương quang đại giang sơn do Sở Vấn Thiên đánh xuống, hắn có chút căm tức, nhưng hiện tại nghe xong lý do thứ hai của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nội tâm của hắn bỗng rung động!
Hắn cơ hồ theo bản năng đem ánh mắt tập trung nhìn ánh mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Một người vô luận nói hay thế nào, che giấu giỏi ra sao, ánh mắt đều sẽ không nói dối.
Chân tình luôn giấu tận sâu trong đôi mắt, có thể nhìn ra hay không, thì phải xem ánh mắt của một người cao bao nhiêu.
Trần Phàm từng có quá khứ đặc thù, tuy rằng chưa nói tới hỏa nhãn kim tinh, nhưng bổn sự nhìn người thật chuẩn, năng lực quan sát lại là nhất lưu.
Giờ khắc này hắn nhìn ra được Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói dối, nói cách khác, lý do thứ hai chính là biểu lộ chân tình của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
- Ông ấy từ ban đầu đã dạy em, xã hội giống như một trường săn bắn cực lớn, mỗi người đều sắm vai kẻ đi săn hoặc là con mồi. Nếu không muốn trở thành con mồi đều bị người săn giết, như vậy phải học được âm hiểm giả dối, lãnh khốc vô tình!
Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng một loại giọng nói phức tạp:
- Nhưng chúng ta đều là phàm phu tục tử, cần triệt để lạnh lùng vô tình, là không thể nào làm được! Thậm chí, ngay chính ông ấy cũng giống như vậy.
Nghe được lời nói này của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đôi mày Trần Phàm càng cau chặt lại, nhưng cũng không phát biểu ý kiến.
- Mới trước đây, em lớn lên trong cô nhi viện, tuy rằng từng hận qua cha mẹ em, nhưng vẫn thấy cảm kích thật nhiều, bởi vì là nhờ bọn họ đưa em tới trên thế giới này. Khi đó em đơn thuần như một trang giấy trắng, mong đợi nhiều nhất là chờ sau khi em lớn lên, hồi báo những người trong cô nhi viện đã dưỡng dục em thành người, em thậm chí nghĩ sẽ dùng sự cố gắng lớn nhất của mình hồi báo xã hội!
- Sau đó, em đi ra cô nhi viện, mang theo lòng cảm ơn, mang theo tâm linh đơn thuần như trang giấy trắng, cùng hiện thực xã hội va chạm vào nhau kịch liệt, kết quả bị đâm cho máu tươi đầm đìa. Tiếp tục sau đó, ông ấy nhận nuôi em, nuôi dưỡng em thành một con độc xà người gặp người sợ, tùy thời sẽ dành cho địch nhân một kích trí mạng!
- Em thừa nhận mình là một nữ nhân hết sức âm hiểm, ở ngay từ đầu nhận thức anh, em quả thật từng chơi đùa tâm cơ với anh, cho nên bây giờ anh hoài nghi em, em cũng không trách anh. Em biết có thể anh đang cho rằng em dùng khổ nhục kế, hoặc nói trắng ra một chút, là đang lợi dụng cảm tình chúng ta mới xây dựng không lâu để cảm động anh, uy hiếp anh!
Nói tới đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc nở nụ cười, cười đến thật tự giễu:
- Kỳ thật...đúng như lời anh nói, lời thề kia ép em đến mức có chút không thở được.
- Em mệt mỏi, mệt mỏi thật sự. Em nghĩ tìm một bến càng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt một chút! Nhưng đồng thời em lại không thể làm mất lòng tin của ông ấy, nếu không chờ tới một ngày kia, em xuống dưới cửu tuyền, em không có mặt mũi đi gặp ông ấy!
Nói tới đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc lộ ra biểu tình mệt mỏi:
- Trần Phàm, mặc kệ anh có đáp ứng hay không, em cũng sẽ không trách anh, càng sẽ không bởi vì chuyện này, chặt đứt cảm tình mà suốt mười mấy năm qua lần đầu tiên em mới có!
- Đến nỗi...chơi tâm cơ, đã trong mười mấy năm qua, cơ hồ mỗi ngày em đều tính kế người khác, chỉ là chưa từng chơi đùa tâm cơ với ông ấy và tiểu Qua. Mà từ sau chuyện tại Vân Sơn, anh đã trở thành người thứ ba! Đời này em không khả năng chơi đùa tâm cơ với anh!
Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng một loại giọng nói phức tạp:
- Bởi vì...anh là người nam nhân thứ nhất chân chính trên ý nghĩa để cho Hoàng Phủ Hồng Trúc này tâm động!
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ như được giải thoát, diễn cảm phức tạp trên mặt trong nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi, đã khỏi phục lại bộ dáng âm lãnh trong dĩ vãng.
Dưới ánh mặt trời, na mạt hồng, tươi đẹp như máu!
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nói ra một câu như vậy, Trần Phàm ngây dại.
Đúng vậy, dù là Trần Phàm có tố chất tâm lý kinh người, có một trái tim thật kiên cường, vẫn bị những lời này làm rung động!
Hắn nhìn ra được Hoàng Phủ Hồng Trúc không phải đang nói đùa, mà là đang hỏi hắn thật nghiêm túc.
Cũng chính bởi vì điểm này nên hắn mới khiếp sợ!
Ngược lại, nếu như Hoàng Phủ Hồng Trúc do dự, hắn cũng sẽ không thất thố đến như thế.
Bởi vì...hắn biết rõ Sở Vấn Thiên cùng Hồng Trúc bang đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói. ý vị như thế nào!
Hoàng Phủ Hồng Trúc từ một cô bé bán hoa trở thành đại tỷ hô mưa gọi gió tại Đông Hải, làm cho nam nhân cả nam bán quốc phải tâm động, vừa sợ lại e ngại, hoàn toàn do một tay Sở Vấn Thiên thúc đẩy!
Cũng chính bởi vì điểm này, sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc tiếp nhận Hồng Trúc bang, nguyện vọng lớn nhất chính là đem Hồng Trúc bang phát dương quang đại.
Thậm chí có thể nói không chút nào khoa trương, đây là mục tiêu của Hoàng Phủ Hồng Trúc sau khi Sở Vấn Thiên đã chết, cũng có thể nói biến thành tín niệm duy nhất!
Mà hôm nay, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại muốn đem cả Hồng Trúc bang, đem giang sơn do Sở Vấn Thiên khổ cực đánh xuống, đem tâm huyết hơn nửa đời người của Sở Vấn Thiên đưa cho Trần Phàm, điều này làm sao không làm cho Trần Phàm khiếp sợ?
- Kỳ thật...em không cần phải làm như vậy.
Sau thoáng khiếp sợ, Trần Phàm như có suy nghĩ gì nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc vài giây, than thở nói:
- Nếu tôi đã đáp ứng giúp em cứu ra bọn họ, thì nhất định sẽ làm được.
- Em biết.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu.
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc đáp lời, Trần Phàm lại ngây ngẩn cả người:
- Vậy em...
- Cứu ra thủ hạ dòng chính thành viên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu cho em có quyết định này.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn vào cặp mắt thâm thúy của Trần Phàm, gằng từng chữ:
- Nguyên nhân trọng yếu nhất có hai điều.
Lúc này Trần Phàm không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn nàng.
- Thứ nhất, trải qua thời gian một năm, em dần dần phát hiện với năng lực của em, căn bản không thể chân chính khống chế được Hồng Trúc bang. Sự thật cũng đã chứng minh được điểm này!
Hoàng Phủ Hồng Trúc sâu kín hít một hơi:
- Nếu không phải may mắn gặp được anh, nói không chừng hiện tại Hồng Trúc bang đã bị Thanh bang thu gom. Mà dù sao anh cũng là một người ngoài, không có khả năng luôn luôn giúp đỡ Hồng Trúc bang, em cũng không thể luôn luôn thiếu nhân tình của anh.
Trong lòng Trần Phàm vừa động, theo bản năng muốn nói gì đó.
- Em đã thiếu ông ấy rất nhiều nhân tình, em không hi vọng ở trên người anh lặp lại vết xe đổ, bởi vì...anh là anh, ông ấy là ông ấy, hai người không nên thành một, ít nhất trong lòng em không nên!
Nói tới đây, giọng nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên có chút phức tạp, diễn cảm cũng có chút kích động, trong thanh âm mang theo một tia âm rung:
- Nếu em tiếp tục thiếu nhân tình của anh, luôn luôn thiếu mãi, như vậy em không có khả năng bước qua gút mắc đó trong lòng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trong lòng Trần Phàm rung động, muốn nói gì đó nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc không cho hắn cơ hội:
- Nếu không nợ nhân tình của anh, không có sự trợ giúp của anh, em tin tưởng lấy năng lực của em thống lĩnh Hồng Trúc bang, sẽ chỉ làm Hồng Trúc bang ở trong tay em xuống dốc, thậm chí hủy diệt!
- Hồng Trúc bang là giang sơn mà ông ấy tân tân khổ khổ đánh xuống, là tâm huyết cả đời ông ấy, em không thể cũng sẽ không khiến nó hủy trong tay của em! Đây là lời hứa em từng hứa trong ngày hạ huyệt ông ấy, cũng là yêu cầu đối với chính mình!
Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong nhắm mắt lại, sau đó lại mờ tiếp tục nói:
- Mà trong mắt của em, Hồng Trúc bang chỉ có giao cho anh mới có thể đem nó phát dương quang đại.
- Tuy rằng tôi không muốn cự tuyệt em, nhưng tôi không thể không nói cho em biết, tôi đối với Hồng Trúc bang không hề có chút hứng thú gì.
Chẳng biết tại sao, lại một lần nữa nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nhấc tới Sở Vấn Thiên, Trần Phàm đột nhiên lại có cảm giác có chút buồn bực.
Đúng như lời Sở Qua nói, hắn và Hoàng Phủ Hồng Trúc hoạn nạn thấy chân tình, lẫn nhau đều có chút động tâm, dưới dạng tình hình này Hoàng Phủ Hồng Trúc ở ngay trước mặt Trần Phàm nhắc tới Sở Vấn Thiên, hắn tự nhiên cảm thấy không thoải mái.
Cảm giác kia thật giống với loại cảm giác sau khi ở chung một chỗ với một nữ nhân, nàng không có việc gì lại thường xuyên nhắc tới người bạn trai cũ của mình như thế nào thế nào.
- Mặt khác, lấy thân phận của tôi, thật sự không thích hợp tiếp nhận Hồng Trúc bang!
Mắt thấy vẻ sáng rọi trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc phai nhạt xuống, mặc dù Trần Phàm có chút không đành lòng, bất quá vẫn đành nhẫn tâm nói ra sự lo lắng lớn nhất trong lòng mình.
Dù sao, hắn là người của Trần gia!
Người của Trần gia đi hỗn hắc đạo, đây đối với Trần gia mà nói tuyệt đối không phải là chuyện gì sáng rọi, ngược lại sẽ trở thành vết bẩn không thể hủy diệt của Trần gia, cũng sẽ trở thành cái cớ cho kẻ đối địch công kích...
Mặc dù Trần Phàm không có quá nhiều cảm tình đối với gia tộc, nhưng hắn cũng không hi vọng mình gây thêm phiền toái cho vị lão nhân gần trăm tuổi kia, dù sao, hết thảy những gì hôm nay Trần gia có được đều do chính lão nhân kia phải cực khổ bước từng bước một gây dựng mà có.
Không có lão nhân kia, sẽ không có Trần gia hôm nay!
- Em biết.
Hoàng Phủ Hồng Trúc khe khẽ thở dài:
- Cho nên nói đây là lo lắng lớn nhất trong lòng em.
Nhìn biểu tình bất lực của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng Trần Phàm mơ hồ có chút xúc động, nhưng cũng không nói tiếp lời gì, mà yên lặng lấy thuốc lá châm lửa nhẹ nhàng hút.
- Trần Phàm, kỳ thật anh không cần rối rắm, bởi vì em cũng không có nói nhất định phải ép buộc anh tiếp nhận, em chỉ là muốn trưng cầu ý kiến của anh mà thôi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nói tới đây, lộ ra dáng tươi cười chua xót:
- Em vừa nói là có hai nguyên nhân, điều thứ nhất là một trong số đó, nguyên nhân thứ hai là bởi vì anh.
Bởi vì anh...
Trần Phàm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc.
- Anh có lẽ không biết, trong lúc vô tình anh đã thay đổi tín ngưỡng trong nhiều năm qua của em.
Hoàng Phủ Hồng Trúc không hề tránh né đón nhận ánh mắt của Trần Phàm, tự giễu nói:
- Trước khi anh xuất hiện, em vẫn cho rằng em rất yêu ông ấy. Nhưng...sự xuất hiện của anh đã làm thay đổi tất cả chuyện này, nhất là ở trong hang động ngày hôm đó, em lần đầu tiên cảm thấy được, em cho rằng mình yêu ông ấy nhưng thật ra chỉ là một hành vi trong tiềm thức. Kỳ thật...ở tận sâu trong nội tâm của em, chân chính không thể quên được ông ấy, là bởi vì em ngưỡng mộ ông ấy, cảm kích ông ấy, mà không phải là yêu!
Trần Phàm lại lần nữa động dung, hắn thật không ngờ Hoàng Phủ Hồng Trúc lại ở ngay trước mặt hắn nói ra lời như vậy.
Nhất mạt hồng, xà mỹ nữ.
Phải biết rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc có danh hiệu Xà Mỹ Nữ giống như một đóa hoa hồng có gai, làm cho nam nhân chỉ dám đứng từ xa mà nhìn tới, không dám khinh nhờn.
Âm hiểm giảo trá.
Đây là sự hình dung về Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Một nữ nhân âm như như vậy, cường thế như vậy lại nói ra những lời như vậy, Trần Phàm có thể nào không động dung?
- Em cũng thừa nhận, đã trải qua nhiều chuyện như thế, em đã sản sinh cảm tình đối với anh. Nhưng...là trước đó em thật không ngờ!
Hoàng Phủ Hồng Trúc không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Trần Phàm, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, càng làm cho em cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là em phát hiện tình cảm của mình đối với anh không giống như dành cho ông ấy. Em đối với ông ấy là cảm ơn, là kính ngưỡng, còn đối với anh...
Câu nói kế tiếp Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói ra khỏi miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Trần Phàm há hốc mồm, hầu kết nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện giờ khắc này hắn căn bản không biết nên nói gì mới đúng.
- Nhưng em thật khó quên được ông ấy, cũng rất khó khăn bước qua gút mắt trong lòng!
Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên gằn giọng:
- Nếu như em vẫn lựa chọn nắm Hồng Trúc bang trong tay, như vậy em sẽ luôn sống trong bóng ma quá khứ, vĩnh viễn không thể bước qua gút mắt đó!
Trần Phàm vắng lặng.
Bởi vì hắn biết rõ lời nói này của Hoàng Phủ Hồng Trúc là rất đúng.
Những năm gần đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc luôn mang theo một trái tim cảm kích, đứng bên người Sở Vấn Thiên, nhất là sau khi Sở Vấn Thiên chết, lòng cảm ơn càng thêm nặng nề, thế cho nên nàng ở trước mộ phần của Sở Vấn Thiên, lập ra lời thề!
Có thể nói không một chút khoa trương, trong vòng một năm qua, lời thề kia, lòng cảm kích kia, tín niệm muốn báo đáp đã giống như một tòa núi lớn đặt trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Chặt chẽ đè nặng.
Ép tới mức nàng có chút không thở nổi.
Nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn cắn răng kiên trì, chưa bao giờ buông tha!
Dưới dạng tình hình này, nếu Hoàng Phủ Hồng Trúc không gỡ xuống gánh nặng trên vai, như vậy tòa núi lớn kia thủy chung đặt mãi trong lòng nàng, nàng căn bản không có khả năng quên được Sở Vấn Thiên!
Dù sao bởi vì nếu cứ như vậy, mỗi một việc nàng làm đều có quan hệ tới Sở Vấn Thiên, cũng là vì thực hiện lời hứa!
Nếu như ngay từ đầu, Trần Phàm bởi vì Hoàng Phủ Hồng Trúc ở trước mặt hắn nhắc tới Sở Vấn Thiên, hơn nữa muốn hắn phát dương quang đại giang sơn do Sở Vấn Thiên đánh xuống, hắn có chút căm tức, nhưng hiện tại nghe xong lý do thứ hai của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nội tâm của hắn bỗng rung động!
Hắn cơ hồ theo bản năng đem ánh mắt tập trung nhìn ánh mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Một người vô luận nói hay thế nào, che giấu giỏi ra sao, ánh mắt đều sẽ không nói dối.
Chân tình luôn giấu tận sâu trong đôi mắt, có thể nhìn ra hay không, thì phải xem ánh mắt của một người cao bao nhiêu.
Trần Phàm từng có quá khứ đặc thù, tuy rằng chưa nói tới hỏa nhãn kim tinh, nhưng bổn sự nhìn người thật chuẩn, năng lực quan sát lại là nhất lưu.
Giờ khắc này hắn nhìn ra được Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói dối, nói cách khác, lý do thứ hai chính là biểu lộ chân tình của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
- Ông ấy từ ban đầu đã dạy em, xã hội giống như một trường săn bắn cực lớn, mỗi người đều sắm vai kẻ đi săn hoặc là con mồi. Nếu không muốn trở thành con mồi đều bị người săn giết, như vậy phải học được âm hiểm giả dối, lãnh khốc vô tình!
Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng một loại giọng nói phức tạp:
- Nhưng chúng ta đều là phàm phu tục tử, cần triệt để lạnh lùng vô tình, là không thể nào làm được! Thậm chí, ngay chính ông ấy cũng giống như vậy.
Nghe được lời nói này của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đôi mày Trần Phàm càng cau chặt lại, nhưng cũng không phát biểu ý kiến.
- Mới trước đây, em lớn lên trong cô nhi viện, tuy rằng từng hận qua cha mẹ em, nhưng vẫn thấy cảm kích thật nhiều, bởi vì là nhờ bọn họ đưa em tới trên thế giới này. Khi đó em đơn thuần như một trang giấy trắng, mong đợi nhiều nhất là chờ sau khi em lớn lên, hồi báo những người trong cô nhi viện đã dưỡng dục em thành người, em thậm chí nghĩ sẽ dùng sự cố gắng lớn nhất của mình hồi báo xã hội!
- Sau đó, em đi ra cô nhi viện, mang theo lòng cảm ơn, mang theo tâm linh đơn thuần như trang giấy trắng, cùng hiện thực xã hội va chạm vào nhau kịch liệt, kết quả bị đâm cho máu tươi đầm đìa. Tiếp tục sau đó, ông ấy nhận nuôi em, nuôi dưỡng em thành một con độc xà người gặp người sợ, tùy thời sẽ dành cho địch nhân một kích trí mạng!
- Em thừa nhận mình là một nữ nhân hết sức âm hiểm, ở ngay từ đầu nhận thức anh, em quả thật từng chơi đùa tâm cơ với anh, cho nên bây giờ anh hoài nghi em, em cũng không trách anh. Em biết có thể anh đang cho rằng em dùng khổ nhục kế, hoặc nói trắng ra một chút, là đang lợi dụng cảm tình chúng ta mới xây dựng không lâu để cảm động anh, uy hiếp anh!
Nói tới đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc nở nụ cười, cười đến thật tự giễu:
- Kỳ thật...đúng như lời anh nói, lời thề kia ép em đến mức có chút không thở được.
- Em mệt mỏi, mệt mỏi thật sự. Em nghĩ tìm một bến càng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt một chút! Nhưng đồng thời em lại không thể làm mất lòng tin của ông ấy, nếu không chờ tới một ngày kia, em xuống dưới cửu tuyền, em không có mặt mũi đi gặp ông ấy!
Nói tới đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc lộ ra biểu tình mệt mỏi:
- Trần Phàm, mặc kệ anh có đáp ứng hay không, em cũng sẽ không trách anh, càng sẽ không bởi vì chuyện này, chặt đứt cảm tình mà suốt mười mấy năm qua lần đầu tiên em mới có!
- Đến nỗi...chơi tâm cơ, đã trong mười mấy năm qua, cơ hồ mỗi ngày em đều tính kế người khác, chỉ là chưa từng chơi đùa tâm cơ với ông ấy và tiểu Qua. Mà từ sau chuyện tại Vân Sơn, anh đã trở thành người thứ ba! Đời này em không khả năng chơi đùa tâm cơ với anh!
Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng một loại giọng nói phức tạp:
- Bởi vì...anh là người nam nhân thứ nhất chân chính trên ý nghĩa để cho Hoàng Phủ Hồng Trúc này tâm động!
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ như được giải thoát, diễn cảm phức tạp trên mặt trong nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi, đã khỏi phục lại bộ dáng âm lãnh trong dĩ vãng.
Dưới ánh mặt trời, na mạt hồng, tươi đẹp như máu!
Tác giả :
Phong Cuồng